Chương : 54
Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme
[Đổi xưng hô thôi, tui chờ ngày này lâu rồi, anh chị em chuẩn bị ăn cẩu lương bản nâng level đi nhé:v]
Hạ Tịch nói xong câu này, thật lâu sau Tần Việt cũng không mở lời.
Hai bọn họ vẫn duy trì tư thế ôm nhau như vậy, không nói chuyện, bông tuyết rơi đầy đầu.
Trái tim Tần Việt đập thình thịch, cảm giác như hắn vừa mới chạy xong 3000m, từ bé đến lớn chưa bao giờ nhanh đến thế.
Vui vẻ nhảy lên, giống như tình cảm dành cho ai đó, chịu không nổi phải thể hiện:
“Muốn.”
Hắn nói một câu rất nhỏ, hai bên tai không biết cố gắng đỏ lên như quả cà chua.
Tần Việt cảm thấy nhân sinh của mình thật kỳ diệu, rõ ràng trước đây hắn nhìn thấy Hạ Tịch là phiền, hiện tại lại hận không thể đặt cậu vào lòng bàn tay mà nâng niu cưng chiều, giống như đã có toàn thế giới.
Rốt cuộc từ khi nào thay đổi?
Hắn không nói nên lời, cũng không tìm lại câu trả lời trong hồi ức, nhưng thời khắc này những hành động của hắn đều không lừa được người.
Hắn thực sự thích Hạ Tịch.
Thực ra Hạ Tịch cho rằng Tần Việt sẽ từ chối mình, kể cả khi đã nói ra những lời này, cậu đã chuẩn bị tốt như kiểu thế chiến 2, nhưng kết quả lại không nghĩ tới Tần Việt đã nhận lời rồi.
Tiếng ‘muốn’ rất nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai của Hạ Tịch.
Khóe miệng Hạ Tịch chậm rãi vươn lên, sớm biết như vậy, cậu chắc chắn sẽ chủ động nhanh hơn một chút, biết đâu hai người đã ở bên nhau lâu rồi.
Cậu cố ý chơi xấu hỏi lại: “Anh muốn hay không?”
Ngón tay ở phía sau eo Tần Việt vuốt một cái, chọc cho ai đó run rẩy.
“Muốn mà.” Tần Việt cho rằng cậu không nghe được, lặp lại lần nữa.
“Dạ?”
Tần Việt nhịn không được, cảm thấy hơi ngại, tăng âm lượng lên gấp đôi:
“Anh muốn.”
“Ai da, nam thần anh nói cái gì cơ, em nghe hông rõ.” Tay Hạ Tịch đặt lên tai hắn, âm thanh mang theo ý cười.
“Không nghe thấy thì quên đi!” Kể cả Tần Việt có bị tình yêu làm cho choáng đầu thì chỉ số thông mình vẫn còn đấy, biết Hạ Tịch đang muốn đùa mình, mặt mũi của nam thần không cho phép đều đó, thờ phì phò định buông lỏng Hạ Tịch ra.
Nhưng cũng chỉ dám nói miệng thôi, bàn tay ôm lấy Hạ Tịch vẫn còn tiếc lắm.
Hạ Tịch cố ý nghẹo hắn thêm câu nữa: “Em tưởng anh sẽ chạy mất.”
Trong lòng Tần Việt sỉ vả nói hắn mà là con rùa như vậy sao?
Hừ một tiếng: “Anh mới không.”
Sau đó mười ngón tay đan vào nhau, Tần Việt đặt bàn tay của hai người vào trong áo khoác của hắn.
Hai người đi rất rất chậm trên con đường tràn đầy tuyết phủ, giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường, ai cũng luyến tiếc không muốn rời xa người kia.
Bàn tay Hạ Tịch rất lạnh, theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt, không biết như thế nào lại được Tần Việt nắm lấy.
“Em phải đi lên rồi, đến đây thôi.” Hạ Tịch vươn ngón tay ra câu lấy bàn tay của Tần Việt, muốn rút tay mình xuống.
Cậu cảm nhận rất rõ ràng Tần Việt khẩn trương đem tay cậu nắm chặt lại sau đó mới chậm rãi buông ra: “Ừm, đi ngủ sớm nhé, ngủ ngon.”
Về đến nhà, Hạ Tịch tắm rửa sạch sẽ một cái sau đó mới bò lên giường.
Cậu chẳng buồn làm đề, cũng chẳng có tâm trạng mà làm, mà có làm thì cũng chẳng vào.
Trong mỗi góc ngách của não bộ đều bị một ý niệm chiếm đóng, cậu vậy mà, có bạn trai!
Hạ Tịch lớn như vậy rồi vẫn chưa yêu ai, thứ nhất là cậu rất bận, thứ hai là chưa gặp được người nào ưng ý, nhưng sau hôm nay đã có rồi.
Không phải vì nhiệm vụ, không phải do hệ thống mà là tình cảm chân thành từ nội tâm bên trong muốn nói cho Tần Việt biết cậu thực sự rất thích hắn.
Hạ Tịch mở một tấm ảnh trong di động, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Từ trước đến nay, cậu thực sự không thể ngờ được rằng mình có thể luôn nhớ đến một người nào đó.
Cảm giác sung sướng do nhặt được bạn trai khiến cho sự việc tại trường thi hôm nay không còn cảm thấy bực bội nữa. Ngày hôm sau Hạ Tịch vẫn đúng giờ đến phòng thi, nhưng đi hơi vội nên không mang theo điện thoại.
Phương Thư cũng tới, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Cô ta vốn dĩ cho rằng mình được giáo viên ưu ái lại thêm thành tích ngữ văn vô cùng tốt, lần này Hạ Tịch chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng kết quả không nghĩ tới người này trực tiếp cãi lại cả Giám thị, còn quang minh chính đại bỏ thi.
Cô ta lại càng không thể nghĩ tới đám người Tần Việt vậy mà lại giúp Hạ Tịch, bọn họ đều là những học sinh đứng đầu, vậy mà cùng Hạ Tịch bỏ thi đi ném tuyết?
Bình thường cô ta cũng hay lên diễn đàn trường, tự nhiên lướt đến mấy bức ảnh kia, hơn 70% bình luận đều nói tốt cho Hạ Tịch, cô ta có tật giật mình, nếu bị tra ra chắc chắn sẽ xong đời!
Phải sớm tiêu hủy chứng cứ.
Cũng may ngày hôm qua giáo viên giận quá nên không tra camera, chỉ là Phương Thư sợ, Giám thị nói hôm nay sẽ đưa lên Hiệu trưởng trả lại cho cô ta một cái công đạo.
Đêm qua Phương Thư sợ hãi chết đi được, nghĩ đủ loại cách hủy chứng cứ nhưng hoàn toàn không nghĩ ra.
Lăn lộn đến hơn nửa đêm, cô ta mới trằn trọc liên hệ mới một hacker, thuê hắn đăng nhập vào mạng trường hủy đi camera theo dõi.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn bất an.
Bởi vậy hôm nay vừa đến đã nhìn thấy Hạ Tịch, cô ta theo bản năng muốn trốn tránh.
Hạ Tịch cũng chẳng muốn tranh chấp nhiều với loại người này, căn bản chẳng liếc cô ta lấy một cái, về chỗ ngồi của mình.
Cậu nhìn thoáng qua chỗ của Tần Việt, hắn còn chưa tới.
Sắp thi rồi mà hắn đi đâu vậy?
Hạ Tịch muốn gọi điện cho Tần Việt, nhưng cậu phát hiện ra điện thoại không có trong túi quần.
Cậu định mở miệng hỏi ai đó, Vương Giai ở cửa đã gọi lại:
“Hạ Tịch, Phương Thư, cùng cô đi một lát.”
Phương Thư sợ đến mức run lẩy bẩy, vì cái gì muốn cả hai người cùng đi?
Là vì chuyện hôm qua hay sao?
Camera đã bị cắt bỏ rồi, cô ta không cần phải sợ.
Nhìn Hạ Tịch không có áp lực đi đến, Phương Thư cố gắng làm cho bản thân trở nên can đảm, tận lực sửa lại sắc mặt mình sao cho thật bình thản.
Nhưng nếu để ý một chút có thể thấy môi cô ta đã trắng bệch.
Không ngoài dự đoán, Vương Giai đưa bọn họ đến văn phòng hiệu trưởng.
Giám thị ngày hôm qua cũng đang ở đó.
“Hiệu trưởng, trích camera đi! Làm học sinh, nhân phẩm phải đặt lên hàng đầu, trường học tuyệt đối không thể nhân nhượng cho hành vi này!” Giám thị hung hắn nhìn chằm chằm học sinh ngày hôm qua dám không lễ phép với mình: “Bằng không, ai đó chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Vương Giai nghe câu nói âm dương quái khí của bà, chỉ nói: “Sự tình không nên kết luận từ một phía, Giáo viên Trương không nên chắc chắn như vậy.”
Trương Hân nào có nghe vào, trực tiếp kêu Hạ Tịch: “Qua đây nhìn!”
“Phương Thư cũng qua đi.” Vương Giai bổ sung.
Cô tin tưởng nhân phẩm của Hạ Tịch tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Nhưng trên đường đến đây Trương Hân một mực chắc chắn Hạ Tịch truyền giấy cho Phương Thư, yêu cầu Phương Thư giúp cậu gian lận, mặc kệ người khác nói như thế nào bà chỉ đáp lại ‘cô cho rằng tôi mù sao?’
Hiệu trưởng phiền không chịu được, đồng ý trích xuất camera, bà một hai bắt Hạ Tịch cùng Phương Thư lên đấy chứng kiến, mặt đối mặt cho bọn họ xem.
Học sinh có tố chất thấp hèn như thế, không công khai xử tội, vĩnh viễn cậu ta cũng không thèm nhớ!
Hiệu trưởng đăng nhập vào tài khoản của mình, chậm rãi tìm thời gian hôm qua.
Sắc mặt của Phương Thư tái nhợt như một tờ giấy, nhéo mạnh quần mình, tim đập thình thịch.
Thật sự sẽ bị phát hiện sao?
Bàn tay nhanh chóng nắm chặt.
Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, một cái giao diện hiện ra cũng không dám chớp mắt.
“Kỳ quái.” Hiệu trưởng lăn con chuột lên xuống:
“Sao không có ngày hôm qua nhỉ?”
Hô, tốt quá.
Phương Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, Trương Hân thò lại gần ngay lập tức: “Không có khả năng, để tôi nhìn xem.”
“Các phòng khác đều có, nhưng phòng thi số một không có.”
Chuyển tới chuyển lui nhưng vẫn không nhìn thấy đâu cả.
“Kết quả không có lưu lại.” Hiệu trưởng khó khăn không ngừng đánh con chuột: “Thật sự không tìm thấy.”
Không tìm thấy.
Ba chữ này hệt như một lệnh đại xá dành cho Phương Thư. Nếu không lưu lại được, hiện tại sự việc này còn không phải cô ta muốn nói gì thì nói hay sao?
Trương Hân tức đến phát hỏa, thậm chí bà còn oán hận mạng trường vài câu trong lòng.
“Vậy hủy bỏ thành tích, làm kiểm điểm cho giáo viên.” Trương Hân bất bình nhìn Hiệu trưởng.
Thật là tiện nghi cho thằng nhóc này.
“Dựa vào đâu phải làm kiểm điểm?” Hạ Tịch còn chưa mở miệng phản bác, Vương Giai đã lên tiếng: “Camera không có, không rõ chân tướng liền tùy tiện oan uổng người khác hay sao?”
“Cái nồi cô Vương chụp cho tôi cũng thật lớn?” Trương Hân nheo mắt lại liếc xéo cô: “Tôi tận mắt thấy Hạ Tịch truyền đáp án cho Phương Thư, cô cảm thấy tôi đang nói dối hay sao? Vẫn cảm thấy Phương Thư gạt tôi?”
“Vậy cô cảm thấy Hạ Tịch đang nói dối?” Vương Giai cũng đã hiểu tình huống: “Nếu cô tin Phương Thư, sao lại không tin Hạ Tịch?”
“Có thể giống nhau sao?” Trương Hân quả thực muốn rít gào: “Ngữ Văn của Phương Thư tốt như thế, luôn đứng số 1, còn cậu ta thì sao? Số 1 đếm ngược?”
Phương Thư thấy có người chống lưng cho mình càng thêm tự tin, giả nhân giả nghĩa thêm dầu vào lửa: “Thưa cô, không sao đâu ạ, bạn học Hạ có khả năng nhất thời hồ đồ nên muốn gian lận, em…”
“Giáo viên đang nói chuyện em đừng xen vào.” Vương Giai nhìn lướt qua Phương Thư, không nhịn được cắt ngang cô ta: “Thành tích từ trước đến nay không phải thước đo nhân phẩm.”
“Hiệu trưởng, đôi mắt của tôi không phải là chứng cứ rồi sao?” Trương Hân quyết tâm ngày hôm nay phải trừng phạt được học sinh này: “Không nói xin lỗi tôi cũng được, nhưng kiểm điểm nhất định phải làm, không thể để loại người này nhởn nhơ!”
Vương Giai vẫn tiếp tục cùng bà giằng co: “Không được, không thể oan uổng một em học sinh!”
“Được rồi! Đều trật tự đi.” Não của Hiệu trưởng phát đau, đúng là ‘ba người phụ nữ hợp thành một cái chợ’ Ông nho nhỏ phun tào trong lòng một chút mới bưng cái mặt già lên nói: “Bên nào cũng cho mình là đúng lại không lấy được chứng cứ, chuyện này dừng lại thôi. Hạ Tịch cùng Phương Thư không được xếp hạng, người khác cứ theo lẽ thường.”
“Nhưng mà…”
“Chẳng nhưng nhị gì cả!” Hiệu trưởng vẫy vẫy tay: “Trừ khi tìm được chứng cứ!”
“Em có chứng cứ!”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh hấp dẫn mọi người, Hạ Tịch nhìn qua, đúng là người bạn trai ngày hôm qua mới xác định quan hệ đang bước vào.
“Em có chứng cứ.” Hắn cùng Hạ Tịch liếc nhìn nhau một cái, sau đó đi đến trước mặt Hiệu trưởng, để một cái USB lên bàn ông: “Ở bên trong ạ.”
Đêm qua Tần Việt về nhà một lúc sau cũng không ngủ được, kích động đến mức hận không thể biến Gia Bối trở thành Hạ Tịch, ăn mấy cái móng vuốt của nó mới lưu luyến buông tay.
Tần Việt không ngủ yên, định gửi vài tin nhắn cho Hạ Tịch lại sợ quấy rầy cậu, lật qua lật lại không biết nên làm gì.
Đột nhiên nhớ đến việc ngày hôm nay Phương Thư cùng Giám thị bắt nạt Hạ Tịch, Tần Việt nhanh chóng ngồi dậy.
Nếu không thì tìm camera theo dõi?
Ngày mai sau khi thi đi tìm Hiệu trưởng cho ông ấy xem.
Lấy lại trong sạch cho Hạ Tịch nhanh một chút.
Tần Việt hiểu một chút về máy tính, hack vào hệ thống theo dõi của trường học hoàn toàn không có vấn đề, vài phút sau đã tìm thấy đoạn video quay lại cảnh Phương Thư không ngừng ném giấy cho Hạ Tịch.
Hắn nhớ kỹ thời gian, vừa định đi ra ngoài liền thấy được thành tích kỳ thi lần trước.
Vốn muốn nhìn xem điểm ngữ văn của Hạ Tịch có quy luật lên xuống gì không nhưng nhìn vài lần cả những kỳ thi trước thì hắn lại phát hiện ra một số vấn đề khác.
Trong mấy lần thi trước, điểm thi toán học của Phương Thư vẫn luôn dưới trung bình, hoàn toàn kéo thứ hạng của cô ta xuống khá sâu làm cho xếp hạng toàn khối cũng không cao, thẳng đến kỳ thi kín đầu tiên được tổ chức.
Giống như được thông suốt, Phương Thư trực tiếp thi được 120 điểm, biên độ xếp hạng cũng nhảy lên, tất cả những lần thi tiếp theo cũng dựa theo tiểu chuẩn này, mãi cho đến kỳ thi gần nhất mới trở lại con điểm 80.
Tần Việt nhớ lại đề bài, cũng không khó lắm, thậm chí so với lần trước trước nữa đơn giản hơn rất nhiều, Phương Thư trong tình trạng đề khó như thế thi được 130, nhưng đề đơn giản chỉ được 80 dù cho có giải thích bằng lý do sơ ý cũng không có khả năng khác biệt lớn như thế!
Có phải hay không…
Tần Việt tìm tiếp video những lần kiểm tra trước đó, hợp thành một bản sau đó mới yên tâm tắt web.
Dựa theo tuyến thời gian, hắn tìm được rất nhiều chỗ Phương Thư trao đổi đáp án với các bạn trong giờ thi, hầu hết đều vào giờ toán học.
Hắn chiếu tin cho Hiệu trưởng xem, còn mình thì lui về phía sau, không tiếng động sờ đầu Hạ Tịch.
Video bắt đầu phát, Trương Hân nhìn Phương Thư mà bà tin tưởng truyền giấy xuống cho Hạ Tịch, mà đối phương không thể nhịn được nửa mới tùy tiện cầm lên một mẩu ném về, đúng lúc mình vừa vặn tiến vào còn đem đáp án của người ta xé rách.
“Đây là chuyện gì?” Trương Hân quẫn quá hóa giận, trên mặt xanh xanh trắng trắng: “Phương Thư, em cho cô một lời giải thích!”
“Không phải em nói là Hạ Tịch muốn hỏi đáp án của em hay sao?”
“Em….” Phương Thư ấp úng, cả người cô ta đổ mồ hôi lạnh, vì cái gì, vì cái gì mà sau khi đã cắt hết vẫn còn?
Nhưng video chiếu xong cũng chưa kết thúc tại đó, một phòng thi khác, chỗ ngồi khác nhưng đều là hình bóng quen thuộc, thừa dịp thầy cô giáo không chú ý truyền giấy nhỏ cho người khác.
Sắc mặt của Hiệu Trưởng nghiêm túc dần lên.
“Ngày 21 tháng 11, cô ta không gian lận.” Tần Việt liếc nhìn qua Phương Thư sắc mặt đã trắng bệch: “Lần đó cô ta được 83 điểm.”
Phương Thư sợ tới mức thiếu chút nữa trực tiếp ngất đi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi!
Trương Hân đứng một bên đầu óc trống rỗng, bản thân bà đưa ra lời thề son sắt đảm bảo học sinh của mình nhân phẩm tốt, là một hạt giống ưu tú vậy mà mới là kẻ gian lận, hay tái phạm lại còn dám làm ra chuyện bôi nhọ các bạn học khác!
“Cô giáo Trương, tôi hi vọng cô có thể xin lỗi bạn học Hạ Tịch.” Hiệu trưởng tự nhiên cũng thấy được cảnh Trương Hân xé bài thi của Hạ Tịch, thậm chí là cậu chưa làm gì đã bị ép hủy bỏ thành tích.
Nhưng đứa nhỏ này không có hò hét cãi lại, an an tĩnh tĩnh chờ sự thật được sáng tỏ.
Cho đến bây giờ cũng không biểu lộ cảm xúc cá nhân, điềm đạm đứng ở chỗ đó.
Trong nháy mắt, tâm trạng của Trương Hân đủ các thể loại từ khó chịu, quẫn bách đến tức giận khiến cho gương mặt bà mười phần khó coi, nhưng nghĩ lại bản thân sai rành rành ra đó, nhưng lại không muốn hạ mình xin lỗi Hạ Tịch, đứng im không lên tiếng.
Hiệu trưởng cũng không vội vàng thúc giục, chờ bà chủ động.
Rốt cuộc, năm phút sau, thái độ Trương Hân đông cứng nhìn Hạ Tịch nói một câu thực xin lỗi, sau đó chạy nhanh như bay vào văn phòng, đóng cửa cái ‘rầm’.
Về việc xử lý Phương Thư, Hiệu trưởng cũng cố kỵ đến tâm sinh lý của học sinh, không nói rõ ràng nhưng cũng không bỏ qua. Hiện tại cô ta run rẩy không ngừng, xin xỏ mong nhà trường đừng gọi điện cho phụ huynh, Vương Giai bình tĩnh an ủi cô ta.
Không có việc gì. Tần Việt nhìn Hạ Tịch yên lặng làm một cái khẩu hình.
Hạ Tịch nhẹ nhàng dùng ngón tay mình khều tay hắn.
Kết quả vừa bước chân ra ngoài lại bị gọi về.
“Đợi dã.” Hiệu trưởng gọi Tần Việt, cau mày hỏi: “Đoạn theo dõi này em lấy đâu ra?”
Tần Việt: “……….”
“Được lắm ranh con này, hệ thống trường học mà cũng dám hack!” Hiệu trưởng đập bàn: “Nói xin lỗi nhanh!”
Tần Việt lập tức phản ứng lại, thái độ vô cùng thành khẩn: “Thực xin lỗi hiệu trưởng, em sai rồi, em biết sai rồi.”
“Được, em ra ngoài đi.” Hiệu trưởng cũng không nhịn được cười cười: “Không có lần sau.”
“Cho nên, anh tìm cả đêm hả?” Hạ Tịch nhìn quầng thâm mắt đen sì của hắn, nhịn không được sờ sờ lên.
“Ừa, nhưng cũng không hẳn.” Tần Việt không thể ném mặt mũi nói với cậu mình kích động quá nên ngủ không nổi: “Tùy tiện thôi.”
Tùy tiện sáu bảy tiếng, hầy.
“À.”
“Cảm ơn anh.”
Thế thôi? Hết rồi?
Chứ không phải cảm động đất trời sau đó ôm lấy hắn nói rằng em thích anh nhất hay sao?
Tần Việt cảm thấy cuộc đời hắn luôn đi ngược với phim truyền hình lãng mạn.
Sớm biết như vầy ứ làm nữa, tức.
Hiện tại nhìn bóng dáng Hạ Tịch, Tần Việt chỉ có một ý nghĩ: “Hối hận không kịp.”
Hắn đi theo Hạ Tịch, hai người chẳng nói với nhau câu nào. Đột nhiên, Hạ Tịch dừng lại.
Tần Việt suýt thì không khống chế được bước chân va phải cậu: “Làm gì mà tự nhiên….”
Đứng lại.
Nửa câu sau hắn không nói ra được, bởi vì người nào đó đã đâm thẳng vào trong ngực hắn, ôm chặt eo hắn, mặt dán trong ngực hắn mềm mại nói: “Không sao, em muốn ôm anh thôi.”
Hạ Tịch cọ cọ hai cái: “Bạn trai em đối với em tốt quá.”
- ------------
Tác giả có điều muốn nói: Rõ ràng vừa mới xác định quan hệ đầu óc tôi đã không nhịn được muốn lái xe, tôi thật đáng khinh!
[Đổi xưng hô thôi, tui chờ ngày này lâu rồi, anh chị em chuẩn bị ăn cẩu lương bản nâng level đi nhé:v]
Hạ Tịch nói xong câu này, thật lâu sau Tần Việt cũng không mở lời.
Hai bọn họ vẫn duy trì tư thế ôm nhau như vậy, không nói chuyện, bông tuyết rơi đầy đầu.
Trái tim Tần Việt đập thình thịch, cảm giác như hắn vừa mới chạy xong 3000m, từ bé đến lớn chưa bao giờ nhanh đến thế.
Vui vẻ nhảy lên, giống như tình cảm dành cho ai đó, chịu không nổi phải thể hiện:
“Muốn.”
Hắn nói một câu rất nhỏ, hai bên tai không biết cố gắng đỏ lên như quả cà chua.
Tần Việt cảm thấy nhân sinh của mình thật kỳ diệu, rõ ràng trước đây hắn nhìn thấy Hạ Tịch là phiền, hiện tại lại hận không thể đặt cậu vào lòng bàn tay mà nâng niu cưng chiều, giống như đã có toàn thế giới.
Rốt cuộc từ khi nào thay đổi?
Hắn không nói nên lời, cũng không tìm lại câu trả lời trong hồi ức, nhưng thời khắc này những hành động của hắn đều không lừa được người.
Hắn thực sự thích Hạ Tịch.
Thực ra Hạ Tịch cho rằng Tần Việt sẽ từ chối mình, kể cả khi đã nói ra những lời này, cậu đã chuẩn bị tốt như kiểu thế chiến 2, nhưng kết quả lại không nghĩ tới Tần Việt đã nhận lời rồi.
Tiếng ‘muốn’ rất nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai của Hạ Tịch.
Khóe miệng Hạ Tịch chậm rãi vươn lên, sớm biết như vậy, cậu chắc chắn sẽ chủ động nhanh hơn một chút, biết đâu hai người đã ở bên nhau lâu rồi.
Cậu cố ý chơi xấu hỏi lại: “Anh muốn hay không?”
Ngón tay ở phía sau eo Tần Việt vuốt một cái, chọc cho ai đó run rẩy.
“Muốn mà.” Tần Việt cho rằng cậu không nghe được, lặp lại lần nữa.
“Dạ?”
Tần Việt nhịn không được, cảm thấy hơi ngại, tăng âm lượng lên gấp đôi:
“Anh muốn.”
“Ai da, nam thần anh nói cái gì cơ, em nghe hông rõ.” Tay Hạ Tịch đặt lên tai hắn, âm thanh mang theo ý cười.
“Không nghe thấy thì quên đi!” Kể cả Tần Việt có bị tình yêu làm cho choáng đầu thì chỉ số thông mình vẫn còn đấy, biết Hạ Tịch đang muốn đùa mình, mặt mũi của nam thần không cho phép đều đó, thờ phì phò định buông lỏng Hạ Tịch ra.
Nhưng cũng chỉ dám nói miệng thôi, bàn tay ôm lấy Hạ Tịch vẫn còn tiếc lắm.
Hạ Tịch cố ý nghẹo hắn thêm câu nữa: “Em tưởng anh sẽ chạy mất.”
Trong lòng Tần Việt sỉ vả nói hắn mà là con rùa như vậy sao?
Hừ một tiếng: “Anh mới không.”
Sau đó mười ngón tay đan vào nhau, Tần Việt đặt bàn tay của hai người vào trong áo khoác của hắn.
Hai người đi rất rất chậm trên con đường tràn đầy tuyết phủ, giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường, ai cũng luyến tiếc không muốn rời xa người kia.
Bàn tay Hạ Tịch rất lạnh, theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt, không biết như thế nào lại được Tần Việt nắm lấy.
“Em phải đi lên rồi, đến đây thôi.” Hạ Tịch vươn ngón tay ra câu lấy bàn tay của Tần Việt, muốn rút tay mình xuống.
Cậu cảm nhận rất rõ ràng Tần Việt khẩn trương đem tay cậu nắm chặt lại sau đó mới chậm rãi buông ra: “Ừm, đi ngủ sớm nhé, ngủ ngon.”
Về đến nhà, Hạ Tịch tắm rửa sạch sẽ một cái sau đó mới bò lên giường.
Cậu chẳng buồn làm đề, cũng chẳng có tâm trạng mà làm, mà có làm thì cũng chẳng vào.
Trong mỗi góc ngách của não bộ đều bị một ý niệm chiếm đóng, cậu vậy mà, có bạn trai!
Hạ Tịch lớn như vậy rồi vẫn chưa yêu ai, thứ nhất là cậu rất bận, thứ hai là chưa gặp được người nào ưng ý, nhưng sau hôm nay đã có rồi.
Không phải vì nhiệm vụ, không phải do hệ thống mà là tình cảm chân thành từ nội tâm bên trong muốn nói cho Tần Việt biết cậu thực sự rất thích hắn.
Hạ Tịch mở một tấm ảnh trong di động, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Từ trước đến nay, cậu thực sự không thể ngờ được rằng mình có thể luôn nhớ đến một người nào đó.
Cảm giác sung sướng do nhặt được bạn trai khiến cho sự việc tại trường thi hôm nay không còn cảm thấy bực bội nữa. Ngày hôm sau Hạ Tịch vẫn đúng giờ đến phòng thi, nhưng đi hơi vội nên không mang theo điện thoại.
Phương Thư cũng tới, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Cô ta vốn dĩ cho rằng mình được giáo viên ưu ái lại thêm thành tích ngữ văn vô cùng tốt, lần này Hạ Tịch chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng kết quả không nghĩ tới người này trực tiếp cãi lại cả Giám thị, còn quang minh chính đại bỏ thi.
Cô ta lại càng không thể nghĩ tới đám người Tần Việt vậy mà lại giúp Hạ Tịch, bọn họ đều là những học sinh đứng đầu, vậy mà cùng Hạ Tịch bỏ thi đi ném tuyết?
Bình thường cô ta cũng hay lên diễn đàn trường, tự nhiên lướt đến mấy bức ảnh kia, hơn 70% bình luận đều nói tốt cho Hạ Tịch, cô ta có tật giật mình, nếu bị tra ra chắc chắn sẽ xong đời!
Phải sớm tiêu hủy chứng cứ.
Cũng may ngày hôm qua giáo viên giận quá nên không tra camera, chỉ là Phương Thư sợ, Giám thị nói hôm nay sẽ đưa lên Hiệu trưởng trả lại cho cô ta một cái công đạo.
Đêm qua Phương Thư sợ hãi chết đi được, nghĩ đủ loại cách hủy chứng cứ nhưng hoàn toàn không nghĩ ra.
Lăn lộn đến hơn nửa đêm, cô ta mới trằn trọc liên hệ mới một hacker, thuê hắn đăng nhập vào mạng trường hủy đi camera theo dõi.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn bất an.
Bởi vậy hôm nay vừa đến đã nhìn thấy Hạ Tịch, cô ta theo bản năng muốn trốn tránh.
Hạ Tịch cũng chẳng muốn tranh chấp nhiều với loại người này, căn bản chẳng liếc cô ta lấy một cái, về chỗ ngồi của mình.
Cậu nhìn thoáng qua chỗ của Tần Việt, hắn còn chưa tới.
Sắp thi rồi mà hắn đi đâu vậy?
Hạ Tịch muốn gọi điện cho Tần Việt, nhưng cậu phát hiện ra điện thoại không có trong túi quần.
Cậu định mở miệng hỏi ai đó, Vương Giai ở cửa đã gọi lại:
“Hạ Tịch, Phương Thư, cùng cô đi một lát.”
Phương Thư sợ đến mức run lẩy bẩy, vì cái gì muốn cả hai người cùng đi?
Là vì chuyện hôm qua hay sao?
Camera đã bị cắt bỏ rồi, cô ta không cần phải sợ.
Nhìn Hạ Tịch không có áp lực đi đến, Phương Thư cố gắng làm cho bản thân trở nên can đảm, tận lực sửa lại sắc mặt mình sao cho thật bình thản.
Nhưng nếu để ý một chút có thể thấy môi cô ta đã trắng bệch.
Không ngoài dự đoán, Vương Giai đưa bọn họ đến văn phòng hiệu trưởng.
Giám thị ngày hôm qua cũng đang ở đó.
“Hiệu trưởng, trích camera đi! Làm học sinh, nhân phẩm phải đặt lên hàng đầu, trường học tuyệt đối không thể nhân nhượng cho hành vi này!” Giám thị hung hắn nhìn chằm chằm học sinh ngày hôm qua dám không lễ phép với mình: “Bằng không, ai đó chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Vương Giai nghe câu nói âm dương quái khí của bà, chỉ nói: “Sự tình không nên kết luận từ một phía, Giáo viên Trương không nên chắc chắn như vậy.”
Trương Hân nào có nghe vào, trực tiếp kêu Hạ Tịch: “Qua đây nhìn!”
“Phương Thư cũng qua đi.” Vương Giai bổ sung.
Cô tin tưởng nhân phẩm của Hạ Tịch tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Nhưng trên đường đến đây Trương Hân một mực chắc chắn Hạ Tịch truyền giấy cho Phương Thư, yêu cầu Phương Thư giúp cậu gian lận, mặc kệ người khác nói như thế nào bà chỉ đáp lại ‘cô cho rằng tôi mù sao?’
Hiệu trưởng phiền không chịu được, đồng ý trích xuất camera, bà một hai bắt Hạ Tịch cùng Phương Thư lên đấy chứng kiến, mặt đối mặt cho bọn họ xem.
Học sinh có tố chất thấp hèn như thế, không công khai xử tội, vĩnh viễn cậu ta cũng không thèm nhớ!
Hiệu trưởng đăng nhập vào tài khoản của mình, chậm rãi tìm thời gian hôm qua.
Sắc mặt của Phương Thư tái nhợt như một tờ giấy, nhéo mạnh quần mình, tim đập thình thịch.
Thật sự sẽ bị phát hiện sao?
Bàn tay nhanh chóng nắm chặt.
Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, một cái giao diện hiện ra cũng không dám chớp mắt.
“Kỳ quái.” Hiệu trưởng lăn con chuột lên xuống:
“Sao không có ngày hôm qua nhỉ?”
Hô, tốt quá.
Phương Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, Trương Hân thò lại gần ngay lập tức: “Không có khả năng, để tôi nhìn xem.”
“Các phòng khác đều có, nhưng phòng thi số một không có.”
Chuyển tới chuyển lui nhưng vẫn không nhìn thấy đâu cả.
“Kết quả không có lưu lại.” Hiệu trưởng khó khăn không ngừng đánh con chuột: “Thật sự không tìm thấy.”
Không tìm thấy.
Ba chữ này hệt như một lệnh đại xá dành cho Phương Thư. Nếu không lưu lại được, hiện tại sự việc này còn không phải cô ta muốn nói gì thì nói hay sao?
Trương Hân tức đến phát hỏa, thậm chí bà còn oán hận mạng trường vài câu trong lòng.
“Vậy hủy bỏ thành tích, làm kiểm điểm cho giáo viên.” Trương Hân bất bình nhìn Hiệu trưởng.
Thật là tiện nghi cho thằng nhóc này.
“Dựa vào đâu phải làm kiểm điểm?” Hạ Tịch còn chưa mở miệng phản bác, Vương Giai đã lên tiếng: “Camera không có, không rõ chân tướng liền tùy tiện oan uổng người khác hay sao?”
“Cái nồi cô Vương chụp cho tôi cũng thật lớn?” Trương Hân nheo mắt lại liếc xéo cô: “Tôi tận mắt thấy Hạ Tịch truyền đáp án cho Phương Thư, cô cảm thấy tôi đang nói dối hay sao? Vẫn cảm thấy Phương Thư gạt tôi?”
“Vậy cô cảm thấy Hạ Tịch đang nói dối?” Vương Giai cũng đã hiểu tình huống: “Nếu cô tin Phương Thư, sao lại không tin Hạ Tịch?”
“Có thể giống nhau sao?” Trương Hân quả thực muốn rít gào: “Ngữ Văn của Phương Thư tốt như thế, luôn đứng số 1, còn cậu ta thì sao? Số 1 đếm ngược?”
Phương Thư thấy có người chống lưng cho mình càng thêm tự tin, giả nhân giả nghĩa thêm dầu vào lửa: “Thưa cô, không sao đâu ạ, bạn học Hạ có khả năng nhất thời hồ đồ nên muốn gian lận, em…”
“Giáo viên đang nói chuyện em đừng xen vào.” Vương Giai nhìn lướt qua Phương Thư, không nhịn được cắt ngang cô ta: “Thành tích từ trước đến nay không phải thước đo nhân phẩm.”
“Hiệu trưởng, đôi mắt của tôi không phải là chứng cứ rồi sao?” Trương Hân quyết tâm ngày hôm nay phải trừng phạt được học sinh này: “Không nói xin lỗi tôi cũng được, nhưng kiểm điểm nhất định phải làm, không thể để loại người này nhởn nhơ!”
Vương Giai vẫn tiếp tục cùng bà giằng co: “Không được, không thể oan uổng một em học sinh!”
“Được rồi! Đều trật tự đi.” Não của Hiệu trưởng phát đau, đúng là ‘ba người phụ nữ hợp thành một cái chợ’ Ông nho nhỏ phun tào trong lòng một chút mới bưng cái mặt già lên nói: “Bên nào cũng cho mình là đúng lại không lấy được chứng cứ, chuyện này dừng lại thôi. Hạ Tịch cùng Phương Thư không được xếp hạng, người khác cứ theo lẽ thường.”
“Nhưng mà…”
“Chẳng nhưng nhị gì cả!” Hiệu trưởng vẫy vẫy tay: “Trừ khi tìm được chứng cứ!”
“Em có chứng cứ!”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh hấp dẫn mọi người, Hạ Tịch nhìn qua, đúng là người bạn trai ngày hôm qua mới xác định quan hệ đang bước vào.
“Em có chứng cứ.” Hắn cùng Hạ Tịch liếc nhìn nhau một cái, sau đó đi đến trước mặt Hiệu trưởng, để một cái USB lên bàn ông: “Ở bên trong ạ.”
Đêm qua Tần Việt về nhà một lúc sau cũng không ngủ được, kích động đến mức hận không thể biến Gia Bối trở thành Hạ Tịch, ăn mấy cái móng vuốt của nó mới lưu luyến buông tay.
Tần Việt không ngủ yên, định gửi vài tin nhắn cho Hạ Tịch lại sợ quấy rầy cậu, lật qua lật lại không biết nên làm gì.
Đột nhiên nhớ đến việc ngày hôm nay Phương Thư cùng Giám thị bắt nạt Hạ Tịch, Tần Việt nhanh chóng ngồi dậy.
Nếu không thì tìm camera theo dõi?
Ngày mai sau khi thi đi tìm Hiệu trưởng cho ông ấy xem.
Lấy lại trong sạch cho Hạ Tịch nhanh một chút.
Tần Việt hiểu một chút về máy tính, hack vào hệ thống theo dõi của trường học hoàn toàn không có vấn đề, vài phút sau đã tìm thấy đoạn video quay lại cảnh Phương Thư không ngừng ném giấy cho Hạ Tịch.
Hắn nhớ kỹ thời gian, vừa định đi ra ngoài liền thấy được thành tích kỳ thi lần trước.
Vốn muốn nhìn xem điểm ngữ văn của Hạ Tịch có quy luật lên xuống gì không nhưng nhìn vài lần cả những kỳ thi trước thì hắn lại phát hiện ra một số vấn đề khác.
Trong mấy lần thi trước, điểm thi toán học của Phương Thư vẫn luôn dưới trung bình, hoàn toàn kéo thứ hạng của cô ta xuống khá sâu làm cho xếp hạng toàn khối cũng không cao, thẳng đến kỳ thi kín đầu tiên được tổ chức.
Giống như được thông suốt, Phương Thư trực tiếp thi được 120 điểm, biên độ xếp hạng cũng nhảy lên, tất cả những lần thi tiếp theo cũng dựa theo tiểu chuẩn này, mãi cho đến kỳ thi gần nhất mới trở lại con điểm 80.
Tần Việt nhớ lại đề bài, cũng không khó lắm, thậm chí so với lần trước trước nữa đơn giản hơn rất nhiều, Phương Thư trong tình trạng đề khó như thế thi được 130, nhưng đề đơn giản chỉ được 80 dù cho có giải thích bằng lý do sơ ý cũng không có khả năng khác biệt lớn như thế!
Có phải hay không…
Tần Việt tìm tiếp video những lần kiểm tra trước đó, hợp thành một bản sau đó mới yên tâm tắt web.
Dựa theo tuyến thời gian, hắn tìm được rất nhiều chỗ Phương Thư trao đổi đáp án với các bạn trong giờ thi, hầu hết đều vào giờ toán học.
Hắn chiếu tin cho Hiệu trưởng xem, còn mình thì lui về phía sau, không tiếng động sờ đầu Hạ Tịch.
Video bắt đầu phát, Trương Hân nhìn Phương Thư mà bà tin tưởng truyền giấy xuống cho Hạ Tịch, mà đối phương không thể nhịn được nửa mới tùy tiện cầm lên một mẩu ném về, đúng lúc mình vừa vặn tiến vào còn đem đáp án của người ta xé rách.
“Đây là chuyện gì?” Trương Hân quẫn quá hóa giận, trên mặt xanh xanh trắng trắng: “Phương Thư, em cho cô một lời giải thích!”
“Không phải em nói là Hạ Tịch muốn hỏi đáp án của em hay sao?”
“Em….” Phương Thư ấp úng, cả người cô ta đổ mồ hôi lạnh, vì cái gì, vì cái gì mà sau khi đã cắt hết vẫn còn?
Nhưng video chiếu xong cũng chưa kết thúc tại đó, một phòng thi khác, chỗ ngồi khác nhưng đều là hình bóng quen thuộc, thừa dịp thầy cô giáo không chú ý truyền giấy nhỏ cho người khác.
Sắc mặt của Hiệu Trưởng nghiêm túc dần lên.
“Ngày 21 tháng 11, cô ta không gian lận.” Tần Việt liếc nhìn qua Phương Thư sắc mặt đã trắng bệch: “Lần đó cô ta được 83 điểm.”
Phương Thư sợ tới mức thiếu chút nữa trực tiếp ngất đi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi!
Trương Hân đứng một bên đầu óc trống rỗng, bản thân bà đưa ra lời thề son sắt đảm bảo học sinh của mình nhân phẩm tốt, là một hạt giống ưu tú vậy mà mới là kẻ gian lận, hay tái phạm lại còn dám làm ra chuyện bôi nhọ các bạn học khác!
“Cô giáo Trương, tôi hi vọng cô có thể xin lỗi bạn học Hạ Tịch.” Hiệu trưởng tự nhiên cũng thấy được cảnh Trương Hân xé bài thi của Hạ Tịch, thậm chí là cậu chưa làm gì đã bị ép hủy bỏ thành tích.
Nhưng đứa nhỏ này không có hò hét cãi lại, an an tĩnh tĩnh chờ sự thật được sáng tỏ.
Cho đến bây giờ cũng không biểu lộ cảm xúc cá nhân, điềm đạm đứng ở chỗ đó.
Trong nháy mắt, tâm trạng của Trương Hân đủ các thể loại từ khó chịu, quẫn bách đến tức giận khiến cho gương mặt bà mười phần khó coi, nhưng nghĩ lại bản thân sai rành rành ra đó, nhưng lại không muốn hạ mình xin lỗi Hạ Tịch, đứng im không lên tiếng.
Hiệu trưởng cũng không vội vàng thúc giục, chờ bà chủ động.
Rốt cuộc, năm phút sau, thái độ Trương Hân đông cứng nhìn Hạ Tịch nói một câu thực xin lỗi, sau đó chạy nhanh như bay vào văn phòng, đóng cửa cái ‘rầm’.
Về việc xử lý Phương Thư, Hiệu trưởng cũng cố kỵ đến tâm sinh lý của học sinh, không nói rõ ràng nhưng cũng không bỏ qua. Hiện tại cô ta run rẩy không ngừng, xin xỏ mong nhà trường đừng gọi điện cho phụ huynh, Vương Giai bình tĩnh an ủi cô ta.
Không có việc gì. Tần Việt nhìn Hạ Tịch yên lặng làm một cái khẩu hình.
Hạ Tịch nhẹ nhàng dùng ngón tay mình khều tay hắn.
Kết quả vừa bước chân ra ngoài lại bị gọi về.
“Đợi dã.” Hiệu trưởng gọi Tần Việt, cau mày hỏi: “Đoạn theo dõi này em lấy đâu ra?”
Tần Việt: “……….”
“Được lắm ranh con này, hệ thống trường học mà cũng dám hack!” Hiệu trưởng đập bàn: “Nói xin lỗi nhanh!”
Tần Việt lập tức phản ứng lại, thái độ vô cùng thành khẩn: “Thực xin lỗi hiệu trưởng, em sai rồi, em biết sai rồi.”
“Được, em ra ngoài đi.” Hiệu trưởng cũng không nhịn được cười cười: “Không có lần sau.”
“Cho nên, anh tìm cả đêm hả?” Hạ Tịch nhìn quầng thâm mắt đen sì của hắn, nhịn không được sờ sờ lên.
“Ừa, nhưng cũng không hẳn.” Tần Việt không thể ném mặt mũi nói với cậu mình kích động quá nên ngủ không nổi: “Tùy tiện thôi.”
Tùy tiện sáu bảy tiếng, hầy.
“À.”
“Cảm ơn anh.”
Thế thôi? Hết rồi?
Chứ không phải cảm động đất trời sau đó ôm lấy hắn nói rằng em thích anh nhất hay sao?
Tần Việt cảm thấy cuộc đời hắn luôn đi ngược với phim truyền hình lãng mạn.
Sớm biết như vầy ứ làm nữa, tức.
Hiện tại nhìn bóng dáng Hạ Tịch, Tần Việt chỉ có một ý nghĩ: “Hối hận không kịp.”
Hắn đi theo Hạ Tịch, hai người chẳng nói với nhau câu nào. Đột nhiên, Hạ Tịch dừng lại.
Tần Việt suýt thì không khống chế được bước chân va phải cậu: “Làm gì mà tự nhiên….”
Đứng lại.
Nửa câu sau hắn không nói ra được, bởi vì người nào đó đã đâm thẳng vào trong ngực hắn, ôm chặt eo hắn, mặt dán trong ngực hắn mềm mại nói: “Không sao, em muốn ôm anh thôi.”
Hạ Tịch cọ cọ hai cái: “Bạn trai em đối với em tốt quá.”
- ------------
Tác giả có điều muốn nói: Rõ ràng vừa mới xác định quan hệ đầu óc tôi đã không nhịn được muốn lái xe, tôi thật đáng khinh!