Chương 1
“Đây đã là lần thứ mấy em đến văn phòng giáo viên về việc đánh nhau rồi?”
Đầu Chu Lâm Phong ong ong, khi lấy lại được ý thức thì đã nghe giọng của một người đàn ông lớn tiếng chỉ trích.
Lúc đôi mắt lấy lại được tầm nhìn, cô giật mình khi thấy gương mặt vừa xa lạ vừa giận dữ trước mặt.
“Em thân là con gái, học thì chẳng bao giờ để tâm nhưng hễ có đánh nhau thì em tham gia không sót một trận, đã vậy còn tập tành hút thuốc, em có muốn tương lai bị thất nghiệp hay không?”
Người đàn ông ấy dáng vấp cao to, cánh tay cơ bắp đập mạnh xuống bàn: “Đừng có nhìn thầy như thể chúng ta không quen biết nhau! Mau viết bản kiểm điểm 3 nghìn chữ cho tôi!”
Chu Lâm Phong ngẩn ra, đầu óc trống rỗng.
Cô chỉ nhớ mình đang là nghiên cứu sinh đang chuẩn bị chuyên đề nghiên cứu, sau đó phòng học rung lắc dữ dội do động đất, cô bị ngã đến bất tỉnh, khi tỉnh lại đã nghiêm chỉnh ngồi ở đây.
Chu Lâm Phong nhíu chặt mi tâm, bật thốt: “Em không đánh”
Nháy mắt gân xanh trên trán của người đàn ông trước mặt nổi lên, đôi mắt cũng đỏ lên vì tức giận.
“Cái gì? Em đánh đến nỗi tay chân không chỗ nào là vết bầm. Người ta còn bị em đánh đến cả xịt máu mũi..” Đối phương tức đến nghẹn lời: “Trường Trung học Trụ sở 1 là ngôi trường người khác mơ còn chẳng vào được, em được học ở đây mà chẳng biết cố gắng. Đừng nghĩ ba mẹ em đang ở nước ngoài mà thầy không dám làm gì. Tối nay thầy sẽ gọi cho ba em!”
Đầu óc Chu Lâm Phong đã dừng ở câu Trung học Trụ Sở 1, cô nhớ mang máng đó là tên của một ngôi trường trong tiểu thuyết mạng cô đọc cách đây không lâu.
Cô vô thức nhìn bảng tên trên ngực trái của mình: Chu Lâm Phong, 12D.
Giờ đây cô đã nhận thức được rằng mình chẳng phải là thực tập nghiên cứu sinh nữa, cô đang là nữ phụ trong tiểu thuyết mạng của Mặc Hi.
Nguyên thân chính là nữ phụ học lớp 12D, học hành chẳng ra gì duy chỉ có đánh nhau là giỏi, đặc biệt, cô là bạn gái cũ của nam chính.
Nhưng điều khó hiểu ở đây, nguyên thân lại là Chu Lâm Phong, tên của cô, chẳng phải là tên gốc trong tiểu thuyết.
Chu Lâm Phong đờ đẫn suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng hét giận dữ của người trước mặt.
“Ngẩn ra đấy làm gì?”
Cô nhớ lại, chủ nhiệm 12D chính là thầy Tô, dáng người giống với mô tả trong truyện.
Chu Lâm Phong bắt lấy cổ tay của thầy Tô, chân thành hứa hẹn.
“Xin lỗi thầy, từ nay em sẽ cố gắng thay đổi..”
Nghe xong câu đấy thầy Tô càng nóng máu hơn, hứa đã bao lần rồi nhưng vẫn chướng nào tật nấy. Song, khi nhìn đôi mắt thật tâm ấy, Tô Dịch Thiêm cảm thấy khác thường. Cuối cùng, ông vẫn muốn cho học trò mình thêm một cơ hội, ậm ừ nói: “Nhớ lời hôm nay của em, nếu thành tích cuối tháng không trên 300, thì em đừng trách tôi!”
Chu Lâm Phong gật đầu, sau đó rời khỏi phòng giáo viên.
Nguyên thân tuy là con gái nhưng lại có nhiều vết bầm, trên cánh tay, chân, bụng. Chu Lâm Phong xuýt xoa cơ thể này, từng bước đi đều mang cảm giác ê ẩm ở hai đầu gối.
Đúng lúc cô thấy cạnh phòng thí nghiệm hoá học, cách phòng giáo viên hai căn có phòng vệ sinh gần đó, liền tìm phòng của nữ và rẽ vào.
Nhìn bản thân trong gương, Chu Lâm Phong thở dài, mái tóc xơ xác, má được đánh phấn hồng, môi son đỏ như trái cà chua. Cô phiền muộn lau đi, sau đó rửa sạch mặt, quyết định sau khi tan học sẽ đi phục hồi tóc.
Chu Lâm Phong chỉnh sửa đồng phục ngay ngắn rồi mới bước ra ngoài, tóc sau khi vén lên trông cũng có chút khí chất.
Bước ra cửa, ánh mắt Chu Lâm Phong rơi lên một nữ sinh đang chạy về phía mình.
“Sao rồi đại tỷ??”
Chu Lâm Phong nhìn bảng tên cậu ấy, là Châu Tử Du - 12D. Cô nhớ rất rõ một chi tiết đó là Châu Tử Du chính là người bạn thân nhất của nguyên thân, cũng chính là người khiến nguyên thân đi vào con đường sa ngã và cũng chính là người chia rẽ nguyên thân và nam chính nhằm giúp nữ chính có được tình yêu.
“Không có gì! Về lớp!”
Thật ra Chu Lâm Phong chẳng muốn ở cùng loại người như này, nhưng cô không biết lớp của mình ở đâu, lại càng không biết vị trí ngồi trong lớp.
Trường Trụ sở 1 có hai khu, một khu lớp 11 và một khu 12. Lớp 12 chia thành 7 lớp, từ 12A đến 12E là ban tự nhiên, còn lại là lớp năng khiếu.
Theo dọc lối hành lang, đi thẳng một đoạn là khối lớp tự nhiên. Chu Lâm Phong cảm thán, trường này quả không tệ, ngược lại còn rất tốt, lúc đi ngang phòng thí nghiệm cô đã thấy các thiết bị ở đây chẳng có điểm nào để chê, môi trường học tập này là điều cô thích nhất.
Đến lớp 12D, cô theo Châu Tử Du về chỗ ngồi. Bàn của nguyên thân rất bừa bộn, người mắc chứng OCD như Chu Lâm Phong thật sự không thích điều này.
Vẫn đang trong giờ giải lao, Chu Lâm Phong sắp xếp lại bàn học, lau chùi đến khi mặt bàn sáng bóng mới thôi, cô cũng lắp lại giá sách đang bị chông chênh, đặt từng quyển sách theo độ dài từ trên xuống dưới, góc học tập của cô chỉ vỏn vẹn một từ: Ngăn nắp.
Cô bạn Châu Tử Du nhíu mày khi thấy loạt hành động của cô.
“Cậu làm gì đấy?”
“Học!”
Thanh âm lãnh đạm, Chu Lâm Phong còn chẳng nhìn cậu ta lấy một cái, lôi một đề toán ra giải để giải toả căng thẳng từ nãy đến giờ.
Từ bên ngoài, một nhóm học sinh nam bước vào, có 3 người. Nhưng lại có hai tên đi lại chỗ của cô, tên còn lại về chỗ của mình.
Một trong số hai nam sinh đó cất giọng chế giễu.
“Gì đây? Đừng có bày ra vẻ tri thức như vậy, tôi sợ đấy!! Hahaha.”
Đó là Tống Bằng, có dáng người mập mạp, mũm mĩm nhưng tính tình lại chẳng nể nang gì ai, chỉ sợ mỗi đại ca cậu ta.
Chu Lâm Phong không để mắt đến, tâm trí đang dạo một vòng tờ đề.
Bách Hải, nam sinh còn lại quay sang hỏi Châu Tử Du.
“Này, cậu ta bị trúng tà à?”
Châu Tử Du nhún vai, trề môi không biết gì.
Tống Bằng không chịu được, liền đưa mặt lại gần Chu Lâm Phong, định nói vài câu không hay nhưng lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và chứa đầy sát khí của đối phương.
Trong một khắc nào đó, Tống Bằng có chút sững sờ, lại có chút rùng mình. Ánh mắt đó cậu ta chưa từng thấy trước đây. Một ánh mắt có thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Đúng lúc đó, chuông reo vào học. Bọn họ vội vã trở về chỗ ngồi, Tống Bằng vừa ngồi xuống ghế đã quay phắt xuống bàn Hứa Hàn Kinh.
“Anh Hứa, bạn gái cũ của mày hôm nay lạ lắm!”
Bách Hải liền chen vào: “Phải phải, anh Hứa, mày không thấy ánh mắt cậu ta lúc nãy như thế nào đâu, thằng nhãi này nhìn một phát còn sợ mà!!”
Tống Bằng ký vào đầu Bách Hải một cái cốc: “Tao sợ khi nào?”
“Được rồi!”
Nhân vật chính im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Hứa Hàn Kinh, một nam sinh chiếm nhiều sự quan tâm của toàn trường vì hễ có bảng xếp hạng hot boy thì y như rằng cậu ta đứng trong top 3. Các nữ sinh trong trường đều mê cậu ta như điếu đổ.
Hứa Hàn Kinh: “Rốt cuộc, cũng chỉ để thu hút sự chú ý của tao thôi!”
Hai người Tống Bằng nghệch mặt sau đó biểu lộ vẻ “hiểu rồi” và chờ xem trò vui. Vào lúc đó, thầy Tô bước vào lớp với cuốn giáo án dày cộm trong tay.
Ông đảo mắt một vòng, thấy Chu Lâm Phong thành thành thật thật ngồi vẽ vời chép chép gì đó, chỉ vậy cũng khiến cho giáo viên chủ nhiệm như ông vui mừng rồi, miễn là em ấy có lòng học tập.
“Các em lấy đề Toán số 7 ra kiểm tra thử, thời gian là 30 phút gồm có 5 câu.”
Cả lớp bắt đầu quá trình làm bài, thầy Tô có lòng cổ vũ Chu Lâm Phong.
“Các bạn yếu kém chỉ cần hoàn thành phần cơ bản nhất là đã rất tốt rồi, sau này từ từ rồi bổ sung thêm!”
Sau 15 phút, Chu Lâm Phong hoàn thành bài kiểm tra và theo thói quen, cô kiểm tra lại bài làm hai lần. Trong quá trình làm bài, thầy Tô chú ý Chu Lâm Phong không dưới hai mươi lần, tuy chỉ 15 phút, có thể trò ấy chẳng làm được gì nhưng ít nhất trò ấy không chép phao đã là rất tốt rồi.
30 phút trôi qua, cả lớp đều nộp bài kiểm tra. Còn đến 20 phút mới hết tiết Toán, thầy Tô cho cả lớp tự học.
Chu Lâm Phong lấy cuốn bài tập Toán năm Ba ra làm, kiến thức nền của cô rất vững, lúc trước cô đã từng là “thủ khoa ngành Toán học”.
Đến tiết thể dục, học sinh được sắp xếp vị trí đứng theo chiều cao, Chu Lâm Phong chỉ ở dạng vừa nên đứng ở giữa. Chỉ thấy không khí khá ngột ngạt, cô còn có chứng bệnh ghét ai đó chạm vào người của mình.
Giáo viên thể dục bảo cả lớp bắt cặp 1 nam 1 nữ để thực hiện động tác gập bụng. Chu Lâm Phong không biết ai trong lớp, cũng chẳng biết có thể bắt cặp được với ai hay không.
Nháy mắt cả lớp đều đã có đồng đội, một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía sau khiến Chu Lâm Phong có một nửa giật mình.
“Chung đội đi!”
Chu Lâm Phong xoay người, nhìn thoáng qua gương mặt phía sau, gật đầu một cái. Nhưng cô lại thấy nam sinh đó cứ nhìn mình chằm chằm, rất bất thường. Cô đưa mắt nhìn xuống bảng tên cậu ta.
Hứa Hàn Kinh.
Là bạn trai cũ của nguyên thân.
Mặc dù trong tâm có chút sững sốt nhưng vẻ mặt của Chu Lâm Phong vẫn không đổi.
Cô thừa biết cậu ta là nhân vật chính, mình là nhân vật phụ, huống hồ lại là tình cũ nên chẳng muốn dính dáng đến. Nhưng cả lớp chỉ có họ là thừa ra, chỉ đành bắt cặp với nhau. Cô quyết định sẽ phớt lờ cậu ta, cứ xem như không quen biết là được.
Hứa Hàn Kinh thu hành động vừa rồi của cô vào mắt.
Tại sao lại phải nhìn xuống bảng tên?
Hứa Hàn Kinh buông lời cợt nhả để che đi sự nghi ngờ trong mắt.
“Sao nào bạn gái cũ, chung đội với tôi không vui à?”
Chu Lâm Phong không suy nghĩ nhiều, trả lời dứt khoát: “Không vui!”
Hứa Hàn Kinh bật cười, tình cũ lại còn chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái, hình như cũng có một chút “quê”.
“Nào, các em bắt đầu gập bụng, nam 20, nữa 10!”
Suối cả quá trình, Chu Lâm Phong đều nghiêm túc thực hiện và chẳng nói lời nào với đối phương cả, mặc cho Hứa Hàn Kinh không ngớt mồm.
“Này bạn gái cũ, chiều nay vẫn đi club như cũ chứ?”
“...”
“Thuốc lá của cậu sắp hết rồi, có cần tôi mua giúp không?”
“...”
“Này bạn gái cũ, thái độ của cậu là sao đây? Sợ lại không kiềm lòng được trước sự quan tâm của tôi nên lảng tránh à?”
“...”
Hứa Hàn Kinh cười như không cười, với Chu Lâm Phong trước đây, nếu cậu nói nhiều với cô như vậy, có lẽ đã nhảy cẩn lên rồi.
Dù gì cậu cũng là người buộc cô phải chia tay, sau sự kiện đó, Chu Lâm Phong như bị tha hóa, trở nên điên dại. Vốn nghĩ mình sẽ có thể khiến người khác điêu đứng nhưng bây giờ có lẽ không còn dễ dàng như trước.
Hứa Hàn Kinh thấy vết bầm đang lấp ló trên cánh tay Chu Lâm Phong, cậu lấy cớ bắt lấy cánh tay cô, nhưng lại bị Chu Lâm Phong đánh cái bộp rơi xuống.
“Đừng chạm vào tôi!”
Ngữ khí của Chu Lâm Phong trước giờ luôn không đổi, vẫn âm trầm, xa cách.
“Chà..” Hứa Hàn Kinh thốt lên: “Chẳng phải cậu thích lắm sao? Ngày ngày cầu xin tôi quay lại, bây giờ lại bày ra vẻ mặt đấy?”
Chu Lâm Phong thản nhiên: “Thế thì cậu quên đi, từ nay tôi sẽ tránh xa cậu!”
Lời nói dứt khoát của cô như chọc ngứa tai Hứa Hàn Kinh, cậu nhếch miệng.
“Được, để tôi xem cậu trụ được bao lâu?”
Đầu Chu Lâm Phong ong ong, khi lấy lại được ý thức thì đã nghe giọng của một người đàn ông lớn tiếng chỉ trích.
Lúc đôi mắt lấy lại được tầm nhìn, cô giật mình khi thấy gương mặt vừa xa lạ vừa giận dữ trước mặt.
“Em thân là con gái, học thì chẳng bao giờ để tâm nhưng hễ có đánh nhau thì em tham gia không sót một trận, đã vậy còn tập tành hút thuốc, em có muốn tương lai bị thất nghiệp hay không?”
Người đàn ông ấy dáng vấp cao to, cánh tay cơ bắp đập mạnh xuống bàn: “Đừng có nhìn thầy như thể chúng ta không quen biết nhau! Mau viết bản kiểm điểm 3 nghìn chữ cho tôi!”
Chu Lâm Phong ngẩn ra, đầu óc trống rỗng.
Cô chỉ nhớ mình đang là nghiên cứu sinh đang chuẩn bị chuyên đề nghiên cứu, sau đó phòng học rung lắc dữ dội do động đất, cô bị ngã đến bất tỉnh, khi tỉnh lại đã nghiêm chỉnh ngồi ở đây.
Chu Lâm Phong nhíu chặt mi tâm, bật thốt: “Em không đánh”
Nháy mắt gân xanh trên trán của người đàn ông trước mặt nổi lên, đôi mắt cũng đỏ lên vì tức giận.
“Cái gì? Em đánh đến nỗi tay chân không chỗ nào là vết bầm. Người ta còn bị em đánh đến cả xịt máu mũi..” Đối phương tức đến nghẹn lời: “Trường Trung học Trụ sở 1 là ngôi trường người khác mơ còn chẳng vào được, em được học ở đây mà chẳng biết cố gắng. Đừng nghĩ ba mẹ em đang ở nước ngoài mà thầy không dám làm gì. Tối nay thầy sẽ gọi cho ba em!”
Đầu óc Chu Lâm Phong đã dừng ở câu Trung học Trụ Sở 1, cô nhớ mang máng đó là tên của một ngôi trường trong tiểu thuyết mạng cô đọc cách đây không lâu.
Cô vô thức nhìn bảng tên trên ngực trái của mình: Chu Lâm Phong, 12D.
Giờ đây cô đã nhận thức được rằng mình chẳng phải là thực tập nghiên cứu sinh nữa, cô đang là nữ phụ trong tiểu thuyết mạng của Mặc Hi.
Nguyên thân chính là nữ phụ học lớp 12D, học hành chẳng ra gì duy chỉ có đánh nhau là giỏi, đặc biệt, cô là bạn gái cũ của nam chính.
Nhưng điều khó hiểu ở đây, nguyên thân lại là Chu Lâm Phong, tên của cô, chẳng phải là tên gốc trong tiểu thuyết.
Chu Lâm Phong đờ đẫn suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng hét giận dữ của người trước mặt.
“Ngẩn ra đấy làm gì?”
Cô nhớ lại, chủ nhiệm 12D chính là thầy Tô, dáng người giống với mô tả trong truyện.
Chu Lâm Phong bắt lấy cổ tay của thầy Tô, chân thành hứa hẹn.
“Xin lỗi thầy, từ nay em sẽ cố gắng thay đổi..”
Nghe xong câu đấy thầy Tô càng nóng máu hơn, hứa đã bao lần rồi nhưng vẫn chướng nào tật nấy. Song, khi nhìn đôi mắt thật tâm ấy, Tô Dịch Thiêm cảm thấy khác thường. Cuối cùng, ông vẫn muốn cho học trò mình thêm một cơ hội, ậm ừ nói: “Nhớ lời hôm nay của em, nếu thành tích cuối tháng không trên 300, thì em đừng trách tôi!”
Chu Lâm Phong gật đầu, sau đó rời khỏi phòng giáo viên.
Nguyên thân tuy là con gái nhưng lại có nhiều vết bầm, trên cánh tay, chân, bụng. Chu Lâm Phong xuýt xoa cơ thể này, từng bước đi đều mang cảm giác ê ẩm ở hai đầu gối.
Đúng lúc cô thấy cạnh phòng thí nghiệm hoá học, cách phòng giáo viên hai căn có phòng vệ sinh gần đó, liền tìm phòng của nữ và rẽ vào.
Nhìn bản thân trong gương, Chu Lâm Phong thở dài, mái tóc xơ xác, má được đánh phấn hồng, môi son đỏ như trái cà chua. Cô phiền muộn lau đi, sau đó rửa sạch mặt, quyết định sau khi tan học sẽ đi phục hồi tóc.
Chu Lâm Phong chỉnh sửa đồng phục ngay ngắn rồi mới bước ra ngoài, tóc sau khi vén lên trông cũng có chút khí chất.
Bước ra cửa, ánh mắt Chu Lâm Phong rơi lên một nữ sinh đang chạy về phía mình.
“Sao rồi đại tỷ??”
Chu Lâm Phong nhìn bảng tên cậu ấy, là Châu Tử Du - 12D. Cô nhớ rất rõ một chi tiết đó là Châu Tử Du chính là người bạn thân nhất của nguyên thân, cũng chính là người khiến nguyên thân đi vào con đường sa ngã và cũng chính là người chia rẽ nguyên thân và nam chính nhằm giúp nữ chính có được tình yêu.
“Không có gì! Về lớp!”
Thật ra Chu Lâm Phong chẳng muốn ở cùng loại người như này, nhưng cô không biết lớp của mình ở đâu, lại càng không biết vị trí ngồi trong lớp.
Trường Trụ sở 1 có hai khu, một khu lớp 11 và một khu 12. Lớp 12 chia thành 7 lớp, từ 12A đến 12E là ban tự nhiên, còn lại là lớp năng khiếu.
Theo dọc lối hành lang, đi thẳng một đoạn là khối lớp tự nhiên. Chu Lâm Phong cảm thán, trường này quả không tệ, ngược lại còn rất tốt, lúc đi ngang phòng thí nghiệm cô đã thấy các thiết bị ở đây chẳng có điểm nào để chê, môi trường học tập này là điều cô thích nhất.
Đến lớp 12D, cô theo Châu Tử Du về chỗ ngồi. Bàn của nguyên thân rất bừa bộn, người mắc chứng OCD như Chu Lâm Phong thật sự không thích điều này.
Vẫn đang trong giờ giải lao, Chu Lâm Phong sắp xếp lại bàn học, lau chùi đến khi mặt bàn sáng bóng mới thôi, cô cũng lắp lại giá sách đang bị chông chênh, đặt từng quyển sách theo độ dài từ trên xuống dưới, góc học tập của cô chỉ vỏn vẹn một từ: Ngăn nắp.
Cô bạn Châu Tử Du nhíu mày khi thấy loạt hành động của cô.
“Cậu làm gì đấy?”
“Học!”
Thanh âm lãnh đạm, Chu Lâm Phong còn chẳng nhìn cậu ta lấy một cái, lôi một đề toán ra giải để giải toả căng thẳng từ nãy đến giờ.
Từ bên ngoài, một nhóm học sinh nam bước vào, có 3 người. Nhưng lại có hai tên đi lại chỗ của cô, tên còn lại về chỗ của mình.
Một trong số hai nam sinh đó cất giọng chế giễu.
“Gì đây? Đừng có bày ra vẻ tri thức như vậy, tôi sợ đấy!! Hahaha.”
Đó là Tống Bằng, có dáng người mập mạp, mũm mĩm nhưng tính tình lại chẳng nể nang gì ai, chỉ sợ mỗi đại ca cậu ta.
Chu Lâm Phong không để mắt đến, tâm trí đang dạo một vòng tờ đề.
Bách Hải, nam sinh còn lại quay sang hỏi Châu Tử Du.
“Này, cậu ta bị trúng tà à?”
Châu Tử Du nhún vai, trề môi không biết gì.
Tống Bằng không chịu được, liền đưa mặt lại gần Chu Lâm Phong, định nói vài câu không hay nhưng lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và chứa đầy sát khí của đối phương.
Trong một khắc nào đó, Tống Bằng có chút sững sờ, lại có chút rùng mình. Ánh mắt đó cậu ta chưa từng thấy trước đây. Một ánh mắt có thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Đúng lúc đó, chuông reo vào học. Bọn họ vội vã trở về chỗ ngồi, Tống Bằng vừa ngồi xuống ghế đã quay phắt xuống bàn Hứa Hàn Kinh.
“Anh Hứa, bạn gái cũ của mày hôm nay lạ lắm!”
Bách Hải liền chen vào: “Phải phải, anh Hứa, mày không thấy ánh mắt cậu ta lúc nãy như thế nào đâu, thằng nhãi này nhìn một phát còn sợ mà!!”
Tống Bằng ký vào đầu Bách Hải một cái cốc: “Tao sợ khi nào?”
“Được rồi!”
Nhân vật chính im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Hứa Hàn Kinh, một nam sinh chiếm nhiều sự quan tâm của toàn trường vì hễ có bảng xếp hạng hot boy thì y như rằng cậu ta đứng trong top 3. Các nữ sinh trong trường đều mê cậu ta như điếu đổ.
Hứa Hàn Kinh: “Rốt cuộc, cũng chỉ để thu hút sự chú ý của tao thôi!”
Hai người Tống Bằng nghệch mặt sau đó biểu lộ vẻ “hiểu rồi” và chờ xem trò vui. Vào lúc đó, thầy Tô bước vào lớp với cuốn giáo án dày cộm trong tay.
Ông đảo mắt một vòng, thấy Chu Lâm Phong thành thành thật thật ngồi vẽ vời chép chép gì đó, chỉ vậy cũng khiến cho giáo viên chủ nhiệm như ông vui mừng rồi, miễn là em ấy có lòng học tập.
“Các em lấy đề Toán số 7 ra kiểm tra thử, thời gian là 30 phút gồm có 5 câu.”
Cả lớp bắt đầu quá trình làm bài, thầy Tô có lòng cổ vũ Chu Lâm Phong.
“Các bạn yếu kém chỉ cần hoàn thành phần cơ bản nhất là đã rất tốt rồi, sau này từ từ rồi bổ sung thêm!”
Sau 15 phút, Chu Lâm Phong hoàn thành bài kiểm tra và theo thói quen, cô kiểm tra lại bài làm hai lần. Trong quá trình làm bài, thầy Tô chú ý Chu Lâm Phong không dưới hai mươi lần, tuy chỉ 15 phút, có thể trò ấy chẳng làm được gì nhưng ít nhất trò ấy không chép phao đã là rất tốt rồi.
30 phút trôi qua, cả lớp đều nộp bài kiểm tra. Còn đến 20 phút mới hết tiết Toán, thầy Tô cho cả lớp tự học.
Chu Lâm Phong lấy cuốn bài tập Toán năm Ba ra làm, kiến thức nền của cô rất vững, lúc trước cô đã từng là “thủ khoa ngành Toán học”.
Đến tiết thể dục, học sinh được sắp xếp vị trí đứng theo chiều cao, Chu Lâm Phong chỉ ở dạng vừa nên đứng ở giữa. Chỉ thấy không khí khá ngột ngạt, cô còn có chứng bệnh ghét ai đó chạm vào người của mình.
Giáo viên thể dục bảo cả lớp bắt cặp 1 nam 1 nữ để thực hiện động tác gập bụng. Chu Lâm Phong không biết ai trong lớp, cũng chẳng biết có thể bắt cặp được với ai hay không.
Nháy mắt cả lớp đều đã có đồng đội, một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía sau khiến Chu Lâm Phong có một nửa giật mình.
“Chung đội đi!”
Chu Lâm Phong xoay người, nhìn thoáng qua gương mặt phía sau, gật đầu một cái. Nhưng cô lại thấy nam sinh đó cứ nhìn mình chằm chằm, rất bất thường. Cô đưa mắt nhìn xuống bảng tên cậu ta.
Hứa Hàn Kinh.
Là bạn trai cũ của nguyên thân.
Mặc dù trong tâm có chút sững sốt nhưng vẻ mặt của Chu Lâm Phong vẫn không đổi.
Cô thừa biết cậu ta là nhân vật chính, mình là nhân vật phụ, huống hồ lại là tình cũ nên chẳng muốn dính dáng đến. Nhưng cả lớp chỉ có họ là thừa ra, chỉ đành bắt cặp với nhau. Cô quyết định sẽ phớt lờ cậu ta, cứ xem như không quen biết là được.
Hứa Hàn Kinh thu hành động vừa rồi của cô vào mắt.
Tại sao lại phải nhìn xuống bảng tên?
Hứa Hàn Kinh buông lời cợt nhả để che đi sự nghi ngờ trong mắt.
“Sao nào bạn gái cũ, chung đội với tôi không vui à?”
Chu Lâm Phong không suy nghĩ nhiều, trả lời dứt khoát: “Không vui!”
Hứa Hàn Kinh bật cười, tình cũ lại còn chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái, hình như cũng có một chút “quê”.
“Nào, các em bắt đầu gập bụng, nam 20, nữa 10!”
Suối cả quá trình, Chu Lâm Phong đều nghiêm túc thực hiện và chẳng nói lời nào với đối phương cả, mặc cho Hứa Hàn Kinh không ngớt mồm.
“Này bạn gái cũ, chiều nay vẫn đi club như cũ chứ?”
“...”
“Thuốc lá của cậu sắp hết rồi, có cần tôi mua giúp không?”
“...”
“Này bạn gái cũ, thái độ của cậu là sao đây? Sợ lại không kiềm lòng được trước sự quan tâm của tôi nên lảng tránh à?”
“...”
Hứa Hàn Kinh cười như không cười, với Chu Lâm Phong trước đây, nếu cậu nói nhiều với cô như vậy, có lẽ đã nhảy cẩn lên rồi.
Dù gì cậu cũng là người buộc cô phải chia tay, sau sự kiện đó, Chu Lâm Phong như bị tha hóa, trở nên điên dại. Vốn nghĩ mình sẽ có thể khiến người khác điêu đứng nhưng bây giờ có lẽ không còn dễ dàng như trước.
Hứa Hàn Kinh thấy vết bầm đang lấp ló trên cánh tay Chu Lâm Phong, cậu lấy cớ bắt lấy cánh tay cô, nhưng lại bị Chu Lâm Phong đánh cái bộp rơi xuống.
“Đừng chạm vào tôi!”
Ngữ khí của Chu Lâm Phong trước giờ luôn không đổi, vẫn âm trầm, xa cách.
“Chà..” Hứa Hàn Kinh thốt lên: “Chẳng phải cậu thích lắm sao? Ngày ngày cầu xin tôi quay lại, bây giờ lại bày ra vẻ mặt đấy?”
Chu Lâm Phong thản nhiên: “Thế thì cậu quên đi, từ nay tôi sẽ tránh xa cậu!”
Lời nói dứt khoát của cô như chọc ngứa tai Hứa Hàn Kinh, cậu nhếch miệng.
“Được, để tôi xem cậu trụ được bao lâu?”