Chương 10
Ngay chiều hôm đó, Chu Lâm Phong nhận được một cuộc điện thoại. Là của Hứa Hàn Kinh.
Đại loại là bảo cô đến trường một chuyến, thầy Tô cần gặp. Bởi thầy chẳng có Weixin của cô.
Chu Lâm Phong khoác một chiếc áo khoác sau đó đến trường. Hôm nay cô được nghỉ cả buổi chiều.
Đến nơi, Chu Lâm Phong thấy Hứa Hàn Kinh đang lười biếng tựa lưng vào cây cột to trước cổng trường.
“Đã trích xuất camera xong rồi sao?”
Mặc dù đã xế chiều nhưng thời tiết hầu như chẳng có nắng mà còn hơi se lạnh. Hứa Hàn Kinh chỉnh áo khoác Chu Lâm Phong để cô không bị lạnh, miệng cười cười.
“Anh đây đã ra tay giúp cậu thì cần camera làm gì?”
Hai người cùng đến văn phòng giáo viên, chẳng biết lúc đó nghĩ gì, Chu Lâm Phong lại nói với Hứa Hàn Kinh.
“Tôi thực sự không đánh!”
Khóe môi Hứa Hàn Kinh nâng cao, thừa cơ hội cả hai đang đi lên cầu thang không chú ý mà đặt tay lên đầu cô xoa hai cái.
“Tôi tất nhiên tin cậu!”
Trong văn phòng có thầy Tô, thầy Quách và cả Trần Tiếu Tiếu. Chu Lâm Phong để ý thấy đôi mắt của Trần Tiếu Tiếu vừa sáng còn nghênh nghênh với cô mà giờ đã sưng húp.
Thầy Quách nói với giọng điệu ôn hòa.
“Sáng nay khiến em phải chịu uất ức vì học sinh lớp thầy, thầy thực sự rất áy náy.”
Thầy Tô đưa mắt nhìn Hứa Hàn Kinh, khỏi cần hỏi ông ấy cũng biết là do Hứa Hàn Kinh làm nhưng dù gì đây cũng thuộc phạm vi có thể chấp nhận được. Chỉ là ông cảm thấy lạ, hai đứa nhóc này gương vỡ lại lành rồi sao?
Trần Tiếu Tiếu gương mặt đầy nức nở: “Thưa thầy em sai rồi, thầy đừng gọi cho mẹ em. Chu Lâm Phong, mình xin lỗi, cậu hãy nói thầy giúp mình với…”
Nếu mẹ cậu ta biết được chắc chắn sẽ bắt cậu ta về tỉnh nhỏ sống với ông bà ở đó. Ai mà ngờ rằng mối quan hệ của Chu Lâm Phong va Hứa Hàn Kinh tốt như vậy. Đụng chạm Chu Lâm Phong thì không sao nhưng đụng đến “anh Hứa” thì hầu như học sinh cả ngôi trường này chẳng ai dám.
Thầy Quách vẫn nghiêm nghị: “Việc này đã ảnh hưởng đến danh dự của em Chu Lâm Phong đây, lại còn loi kéo cả học sinh thầy nhất định trường khác nói dối, thầy nhất định phải xử lý theo luật!”
Trần Tiếu Tiếu đáng thương lắc đầu kịch liệt: “Là Thanh Thanh, còn có Châu Tử Du…”
Lời nói của Trần Tiếu Tiếu trở nên gấp gáp.
“Hai người họ hứa sẽ giúp em có được vé hòa nhạc bản đặc biệt, chỉ cần em làm theo yêu cầu, còn về cái bạn trường nọ em cũng không biết bạn ấy là ai…”
Hứa Hàn Kinh nhíu mày, liên quan đến Hà Thanh Thanh và Châu Tử Du? Còn có cả thằng khốn Lạc Cảnh Hâm.
Trái với vẻ khó chịu của Hứa Hàn Kinh, Chu Lâm Phong lại ung dung nghe câu chuyện của Trần Tiếu Tiếu. Cảm thấy khá thú vị, cô lầm lì, vô vị như cái khúc cây mà cũng có ngày dính phải drama? Người liên quan lại chẳng phải người xa lạ…
Thầy Tô nhìn thầy Quách: “Trông em ấy không giống đang bịa chuyện! Để tôi mời Hà Thanh Thanh và Châu Tử Du đến!”
Thầy Quách có vẻ đồng tình, Chu Lâm Phong lên tiếng.
“Thưa thầy, việc này em cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, việc của Hà Thanh Thanh và Châu Tử Du…”
Lời nói chưa dứt, Hứa Hàn Kinh đã kéo cô về phía sau.
Hứa Hàn Kinh: “Thưa thầy, em nghĩ là nên làm rõ ràng chuyện này, tránh để có việc tương tự xảy ra!”
Thầy Tô gật gù, thằng nhóc này không ngờ có ngày sẽ nói ra lời đạo lý này.
Thầy Quách cũng tán thành: “Thế thì ngày mai sau giờ ra chơi các em đến đây để làm rõ! Giờ các em về được rồi.”
Hứa Hàn Kinh có vẻ không vui, Chu Lâm Phong chỉ đi phía sau. Đột nhiên Hứa Hàn Kinh quay lại.
“Nếu tôi không có mặt ở đây thì cậu lại cho qua rồi phải không?”
Chu Lâm Phong chẳng biết nói gì, nhưng sự thật là như vậy. Cô không thích làm lớn chuyện, cũng chẳng thích bị chú ý quá nhiều. Hà Thanh Thanh cũng là một nhân vật có tiếng ở trường, nếu dính dáng đến cậu ta thì…
“Tôi không thích làm lớn chuyện!”
Hứa Hàn Kinh: “Nhưng đây là chuyện lớn!”
Chu Lâm Phong nhìn Hứa Hàn Kinh. Đột nhiên chẳng biết phải nói làm sao. Cậu ta lại vì chuyện của cô mà nổi giận.
“Cậu như vậy sẽ khiến bọn họ đắc ý mà làm tới. Nhỡ tôi không có ở đây thì ai bảo vệ cậu?”
Giây phút lời nói được tuôn ra, trái tim cả hai đều đập mạnh một cái.
Chu Lâm Phong chẳng biết đây có phải là rung động hay không, chỉ là cô cảm thấy câu nói này rất ấm áp, thật sự ấm áp.
Hứa Hàn Kinh hắng giọng một cái, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, không phải vì lời nói đó mà xấu hổ vì có một Hứa Hàn Kinh trước nay đều tung hoành ngang dọc, tác oai tác oái. Nay vì một Chu Lâm Phong mà hoàn toàn lép vế, đến lời thốt ra cũng làm cậu đỏ cả mang tai.
Cậu kéo cô bước ngang với mình. Cảm thấy lời nói kia có chút thừa thải, cậu biến đi đâu mất mà không ở đây bảo vệ cô chứ? Thật tào lao.
“Cảm ơn cậu!”
Lời nói rất khẽ, nhưng lại nhẹ nhàng chui tọt vào tai người bên cạnh.
Hứa Hàn Kinh nhìn cô từ góc độ của cây cột cao mét tám, góc nghiêng mềm mại ấy… Cậu hơi cười, ừm một tiếng.
“Thế thì có lẽ cậu sẽ phải cảm ơn tôi nhiều rồi!”
___
1991’s club.
Tống Bằng: “Rốt cuộc lại là do Hà Thanh Thanh gây ra?”.
Bách Hải có vẻ không tin nổi: “Tao thật không ngờ, quãi đạn thật chứ…”
Hứa Hàn Kinh uống một hớp bia, nhắc đến thì sự khó chịu lại dâng lên đến cùng cực.
Tống Bằng cười khẩy: “Động ai không động, lại động người của anh Hứa. Chẹp chẹp chẹp.”
Bách Hải đặt ly bia xuống: “Mày định xử lý thế nào đây anh Hứa?”
Dù gì đây cũng là chuyện của cô, nếu cậu can thiệp quá nhiều, cô sẽ cảm thấy phiền phức và mất tự do, cậu chỉ có thể ở kế bên xem xét tình hình.
Hứa Hàn Kinh: “Do Lâm Phong quyết định!”
Tống Bằng cười cười: “Kể ra cái thằng bạn trai của Trần Tiếu Tiếu cũng nghe lời quá chứ… Chắc là do nó sợ tao!”
Bách Hải: “Gì cơ? Mày nói gì cơ? Nó sợ mày lấy thịt đè người hả?”
Tất nhiên, hai người bọn họ luôn chí chóe với nhau.
Sáng hôm sau, Hứa Hàn Kinh vẫn đợi Chu Lâm Phong ở chỗ cũ. Hai người vẫn cùng nhau đến trường. Đoạn đi ngang 12A, Hứa Hàn Kinh nhìn vào trong, thấy Hà Thanh Thanh đang nói chuyện gì đó với một nữ sinh. Ánh mắt Hứa Hàn Kinh nhìn chẳng lấy một tia thiện cảm.
Hứa Hàn Kinh nhìn sang người đang đi cùng mình, cậu tuyệt đối không để ai động đến người này cả.
Đại loại là bảo cô đến trường một chuyến, thầy Tô cần gặp. Bởi thầy chẳng có Weixin của cô.
Chu Lâm Phong khoác một chiếc áo khoác sau đó đến trường. Hôm nay cô được nghỉ cả buổi chiều.
Đến nơi, Chu Lâm Phong thấy Hứa Hàn Kinh đang lười biếng tựa lưng vào cây cột to trước cổng trường.
“Đã trích xuất camera xong rồi sao?”
Mặc dù đã xế chiều nhưng thời tiết hầu như chẳng có nắng mà còn hơi se lạnh. Hứa Hàn Kinh chỉnh áo khoác Chu Lâm Phong để cô không bị lạnh, miệng cười cười.
“Anh đây đã ra tay giúp cậu thì cần camera làm gì?”
Hai người cùng đến văn phòng giáo viên, chẳng biết lúc đó nghĩ gì, Chu Lâm Phong lại nói với Hứa Hàn Kinh.
“Tôi thực sự không đánh!”
Khóe môi Hứa Hàn Kinh nâng cao, thừa cơ hội cả hai đang đi lên cầu thang không chú ý mà đặt tay lên đầu cô xoa hai cái.
“Tôi tất nhiên tin cậu!”
Trong văn phòng có thầy Tô, thầy Quách và cả Trần Tiếu Tiếu. Chu Lâm Phong để ý thấy đôi mắt của Trần Tiếu Tiếu vừa sáng còn nghênh nghênh với cô mà giờ đã sưng húp.
Thầy Quách nói với giọng điệu ôn hòa.
“Sáng nay khiến em phải chịu uất ức vì học sinh lớp thầy, thầy thực sự rất áy náy.”
Thầy Tô đưa mắt nhìn Hứa Hàn Kinh, khỏi cần hỏi ông ấy cũng biết là do Hứa Hàn Kinh làm nhưng dù gì đây cũng thuộc phạm vi có thể chấp nhận được. Chỉ là ông cảm thấy lạ, hai đứa nhóc này gương vỡ lại lành rồi sao?
Trần Tiếu Tiếu gương mặt đầy nức nở: “Thưa thầy em sai rồi, thầy đừng gọi cho mẹ em. Chu Lâm Phong, mình xin lỗi, cậu hãy nói thầy giúp mình với…”
Nếu mẹ cậu ta biết được chắc chắn sẽ bắt cậu ta về tỉnh nhỏ sống với ông bà ở đó. Ai mà ngờ rằng mối quan hệ của Chu Lâm Phong va Hứa Hàn Kinh tốt như vậy. Đụng chạm Chu Lâm Phong thì không sao nhưng đụng đến “anh Hứa” thì hầu như học sinh cả ngôi trường này chẳng ai dám.
Thầy Quách vẫn nghiêm nghị: “Việc này đã ảnh hưởng đến danh dự của em Chu Lâm Phong đây, lại còn loi kéo cả học sinh thầy nhất định trường khác nói dối, thầy nhất định phải xử lý theo luật!”
Trần Tiếu Tiếu đáng thương lắc đầu kịch liệt: “Là Thanh Thanh, còn có Châu Tử Du…”
Lời nói của Trần Tiếu Tiếu trở nên gấp gáp.
“Hai người họ hứa sẽ giúp em có được vé hòa nhạc bản đặc biệt, chỉ cần em làm theo yêu cầu, còn về cái bạn trường nọ em cũng không biết bạn ấy là ai…”
Hứa Hàn Kinh nhíu mày, liên quan đến Hà Thanh Thanh và Châu Tử Du? Còn có cả thằng khốn Lạc Cảnh Hâm.
Trái với vẻ khó chịu của Hứa Hàn Kinh, Chu Lâm Phong lại ung dung nghe câu chuyện của Trần Tiếu Tiếu. Cảm thấy khá thú vị, cô lầm lì, vô vị như cái khúc cây mà cũng có ngày dính phải drama? Người liên quan lại chẳng phải người xa lạ…
Thầy Tô nhìn thầy Quách: “Trông em ấy không giống đang bịa chuyện! Để tôi mời Hà Thanh Thanh và Châu Tử Du đến!”
Thầy Quách có vẻ đồng tình, Chu Lâm Phong lên tiếng.
“Thưa thầy, việc này em cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, việc của Hà Thanh Thanh và Châu Tử Du…”
Lời nói chưa dứt, Hứa Hàn Kinh đã kéo cô về phía sau.
Hứa Hàn Kinh: “Thưa thầy, em nghĩ là nên làm rõ ràng chuyện này, tránh để có việc tương tự xảy ra!”
Thầy Tô gật gù, thằng nhóc này không ngờ có ngày sẽ nói ra lời đạo lý này.
Thầy Quách cũng tán thành: “Thế thì ngày mai sau giờ ra chơi các em đến đây để làm rõ! Giờ các em về được rồi.”
Hứa Hàn Kinh có vẻ không vui, Chu Lâm Phong chỉ đi phía sau. Đột nhiên Hứa Hàn Kinh quay lại.
“Nếu tôi không có mặt ở đây thì cậu lại cho qua rồi phải không?”
Chu Lâm Phong chẳng biết nói gì, nhưng sự thật là như vậy. Cô không thích làm lớn chuyện, cũng chẳng thích bị chú ý quá nhiều. Hà Thanh Thanh cũng là một nhân vật có tiếng ở trường, nếu dính dáng đến cậu ta thì…
“Tôi không thích làm lớn chuyện!”
Hứa Hàn Kinh: “Nhưng đây là chuyện lớn!”
Chu Lâm Phong nhìn Hứa Hàn Kinh. Đột nhiên chẳng biết phải nói làm sao. Cậu ta lại vì chuyện của cô mà nổi giận.
“Cậu như vậy sẽ khiến bọn họ đắc ý mà làm tới. Nhỡ tôi không có ở đây thì ai bảo vệ cậu?”
Giây phút lời nói được tuôn ra, trái tim cả hai đều đập mạnh một cái.
Chu Lâm Phong chẳng biết đây có phải là rung động hay không, chỉ là cô cảm thấy câu nói này rất ấm áp, thật sự ấm áp.
Hứa Hàn Kinh hắng giọng một cái, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, không phải vì lời nói đó mà xấu hổ vì có một Hứa Hàn Kinh trước nay đều tung hoành ngang dọc, tác oai tác oái. Nay vì một Chu Lâm Phong mà hoàn toàn lép vế, đến lời thốt ra cũng làm cậu đỏ cả mang tai.
Cậu kéo cô bước ngang với mình. Cảm thấy lời nói kia có chút thừa thải, cậu biến đi đâu mất mà không ở đây bảo vệ cô chứ? Thật tào lao.
“Cảm ơn cậu!”
Lời nói rất khẽ, nhưng lại nhẹ nhàng chui tọt vào tai người bên cạnh.
Hứa Hàn Kinh nhìn cô từ góc độ của cây cột cao mét tám, góc nghiêng mềm mại ấy… Cậu hơi cười, ừm một tiếng.
“Thế thì có lẽ cậu sẽ phải cảm ơn tôi nhiều rồi!”
___
1991’s club.
Tống Bằng: “Rốt cuộc lại là do Hà Thanh Thanh gây ra?”.
Bách Hải có vẻ không tin nổi: “Tao thật không ngờ, quãi đạn thật chứ…”
Hứa Hàn Kinh uống một hớp bia, nhắc đến thì sự khó chịu lại dâng lên đến cùng cực.
Tống Bằng cười khẩy: “Động ai không động, lại động người của anh Hứa. Chẹp chẹp chẹp.”
Bách Hải đặt ly bia xuống: “Mày định xử lý thế nào đây anh Hứa?”
Dù gì đây cũng là chuyện của cô, nếu cậu can thiệp quá nhiều, cô sẽ cảm thấy phiền phức và mất tự do, cậu chỉ có thể ở kế bên xem xét tình hình.
Hứa Hàn Kinh: “Do Lâm Phong quyết định!”
Tống Bằng cười cười: “Kể ra cái thằng bạn trai của Trần Tiếu Tiếu cũng nghe lời quá chứ… Chắc là do nó sợ tao!”
Bách Hải: “Gì cơ? Mày nói gì cơ? Nó sợ mày lấy thịt đè người hả?”
Tất nhiên, hai người bọn họ luôn chí chóe với nhau.
Sáng hôm sau, Hứa Hàn Kinh vẫn đợi Chu Lâm Phong ở chỗ cũ. Hai người vẫn cùng nhau đến trường. Đoạn đi ngang 12A, Hứa Hàn Kinh nhìn vào trong, thấy Hà Thanh Thanh đang nói chuyện gì đó với một nữ sinh. Ánh mắt Hứa Hàn Kinh nhìn chẳng lấy một tia thiện cảm.
Hứa Hàn Kinh nhìn sang người đang đi cùng mình, cậu tuyệt đối không để ai động đến người này cả.