Chương : 7
Lưu Duệ khóe môi mỉm cười mà nhìn Dương Vân Lam đang dần đi xa, lấy ra một phần tư liệu đưa cho Sở Triều Dương: “Sở tiểu thư, thời gian trước cô cũng đã nghỉ ở nhà đủ rồi, đã kí hợp đồng với công ty, không thể không làm việc, đây là công việc kế tiếp của Sở tiểu thư, cô xem qua một chút xem. “
Nói xong lại thấp thỏm liếc nhìn Đỗ Cảnh Khôn một cái, thấy hắn không tỏ vẻ gì mới trấn định cười cười, mang theo vài phần không có hảo ý và ngả ngớn.
Sở Triều Dương nghi hoặc nhìn hắn liếc mắt với Đỗ Cảnh Khôn, rồi lật xem phần tư liệu mà hắn đưa qua.
Lật xem được vài tờ, vậy mà lại là mấy cái kịch bản này, khí sắc của cô cực kém, nhanh chóng lướt qua vài kịch bản ở phía sau, toàn bộ đều là kịch bản phim cấp ba!
Cô nhíu mày, dùng nghĩ khí đông lạnh hỏi Lưu Duệ: “Anh làm như vậy là có ý gì? ” Cô đem một xấp tư liệu ném lên mặt bàn: ” Tôi không quan tâm mấy cái kịch bản này anh sắp xếp cho ai diễn, dù sao tôi cũng sẽ không diễn. “
“Không diễn?” Lưu Duệ híp mắt cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng cô có quyền quyết định sao? “
Cháy nhà ra mặt chuột? *
* Cháy nhà ra mặt chuột: Khi gặp khó khăn, thử thách thì những người xấu mới lộ nguyên hình. Trong nghĩa bóng của thành ngữ này, chuột tượng trưng cho thành phần xấu, thành phần phá hoại ngấm ngầm, mà mọi người không thể phân biệt khi chưa có chuyện… Lúc trong nhà có chuyện, hay trong một tập thể nào đó có vấn đề khó khăn nguy biến xảy ra, những kẻ xấu mới lộ mặt. Và trong trường hợp đó người ta dùng thành ngữ: cháy nhà ra mặt chuột.
Sở Triều Dương nhìn nam nhân trước mặt, bề ngoài thì văn nhã, nhưng trong nội tâm lại hung hiểm, thâm ác, ở trong mơ, chính hắn ta là người đã ép nguyên chủ đi diễn phim cấp ba, còn ép cô phải đi tham gia các loại tiệc rượu, đem cô bán lên trêи giường của đủ loại nam nhân.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Sở Triều Dương không rét mà run.
Cô đem ánh mắt chuyển lên trêи người của tổng tài truyền thông Tinh Không Đỗ Cảnh Khôn, ngữ khí có chút không dám tin tưởng: ” Đây cũng là ý của anh? “
Nguyên chủ của thân thể có thể nói là không dễ dàng để người khác điều khiển mình, vậy mà lại đi theo hắn từ năm mười tám tuổi, thật lòng quan tâm hắn, huống chi cũng là mẹ của con trai hắn, vậy mà hắn lại nhẫn tâm ép mẹ của con hắn đi diễn phim cấp ba? Chuyện này thực sự khó có thể chấp nhận được!
Cảm xúc của thân thể này bỗng dưng dâng trào, làm cô không thể kiểm soát được, chỉ trong một nháy mắt mà hốc mắt cô đã ửng đỏ, rồi nhanh chóng ướt át.
Không thể không nói Sở Y Huyên quả thật là một mỹ nhân trăm năm có một, Đỗ Cảnh Khôn bị cô ngậm nước mắt nhìn khiến hắn có chút không chống đỡ được, tưởng cứ như vậy mà thuận theo cô.
Nhưng khi nhìn đến đứa nhỏ trong lồng ngực của cô, cỗ cảm giác chán ghét lại dần nảy lên trong lòng, mịa nó, vậy mà hắn lại vì nhan sắc của cô mà nổi lên tâm tư, nữ nhân này nghĩ hắn dễ dãi như vậy á, chẳng qua chỉ là một cô gái chưa hiểu hết sự đời.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, đôi tay để trêи bàn làm việc cầm một chiếc bút xoay xoay, sau đó dùng biểu tình lạnh lùng nâng mi: ” Đây chính là công việc của cô, lần này cô làm cho công ty tốn thất 3600 vạn, không phải cô cho rằng công ty sẽ bồi thường cho cô đi?” Hắn câu khóe môi, mỉa mai cười ” Hay là cô đem biệt thự trước đó tôi tặng bán đi? Rồi lại như đột nhiên nhớ tới điều gì thoải mái mà nở nụ cười nói: ” Có bán chắc cũng không tới 3000 vạn, cô vẫn nên đi làm công việc mà công ty an bài cho thôi.”
Cô cho rằng sinh ra một đứa nhỏ mà là quý giá, có thể gả vào Đỗ gia? Hắn cười lạnh một tiếng, đem ánh mắt chuyển lên Tiểu Trừng Quang ở trong lồng ngực của cô, rõ ràng là cười, nhưng ánh mắt lại như nhìn vật chết, cực kì lạnh lẽo.
Tiểu Trừng Quang bị hắn nhìn đến run lên, hắn vẫn không có phản ứng gì, còn Tiểu Trừng Quang theo phản xạ liền ôm Sở Triều Dương, làm cho Sở Triều Dương đau lòng, vội vàng vỗ nhẹ lưng cậu trấn an.
Lúc trước, khi hắn còn tốt với nguyên chủ còn gọi cô là Tiểu Điềm Điềm*, đảo mắt một cái đã đem thanh danh của nguyên chủ đi bôi đen khắp nơi, bắt cô phải đi đóng phim cấp ba, còn dùng từ ngữ cay nghiệt nói với cô, chẳng trách nguyên chủ lại tuyệt vọng nhảy lầu.
* Ngọt ngào nhỏ bé
Sở Triều Dương thầm than một tiếng trong lòng, cô chưa từng gặp qua loại người nào lãnh khốc, mặt dày, vô sỉ như hắn.
Cô đứng đối diện với Đỗ Cảnh Khôn, phía sau hắn là cửa sổ sát đất lớn, ánh sáng trực tiếp chiếu qua cửa sổ vào người cô, vầng trán cô nhu hòa làm cho hắn có thể xem rõ ràng từng lông tơ trêи khuôn mặt cô, càng hiện lên da thịt thông thấu sáng ngời.
Ánh mắt cô cực kì lãnh đạm, nhưng cũng không thể nói là phẫn nộ, thần sắc cũng rất là đạm mạc, tuy vậy khi cô vỗ vỗ lên lưng đứa nhỏ trong lồng ngực, khuôn mặt cô không tự giác mà hiện ra biểu cảm nhu hòa, mềm mại, lập tức tạo nên một cỗ mâu thuẫn thị giác đánh sâu vào lòng.
Hắn bỗng nhiên thấy có chút hối hận, liệu có phải hắn đã đối với cô quá mức tàn nhẫn rồi hay không? Rốt cuộc thì từ năm mười tám tuổi cô đã đi theo hắn, còn vì hắn sinh ra một thằng con trai.
Hơn nữa, hắn phát hiện hắn còn không có sinh ra một chút cảm giác tức giận nào với cô, vậy mà hắn… lại nghĩ là cô có suy nghĩ muốn trèo cao.
Bất quá, hắn cũng phải cho cô một chút giáo huấn, để cho cô biết không cần ỷ vào được hắn sủng liền chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
Ở trong lòng tính toán xong xuôi, khóe môi hắn gợi lên một mạt cười ngả ngớn, thân thể hơi ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, hướng Lưu Duệ khẽ nâng cằm “Tiễn cô ta đi ra ngoài “
Sở Triều Dương nhìn kịch bản rơi rụng đầy đất, ” Những kịch bản này tôi tuyệt đối không nhận. “
Nói xong cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Lưu Duệ đem kịch bản rơi ở dưới đất nhặt lên, hướng Đỗ Cảnh Khôn lấy lòng cười cười, chạy nhanh đi theo ra ngoài.
Ra khỏi cửa, thần sắc nịnh nọt lấy lòng của Lưu Duệ lúc nãy biến đi đâu mất, lập tức liền trưng ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, bắt bẻ trêи dưới đánh giá Sở Triều Dương: ” Buổi tối có một bữa tiệc rượu, ngươi chuẩn bị một chút, mặc cái loại đồ kín như tu sĩ này cho ai xem? “
Hắn tiến sát lại gần cô, thèm nhỏ dãi mà nhìn làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc của cô cùng với gương mặt kiều diễm ấy, hắn duỗi tay định sờ nhưng lại bị cô nhanh nhẹn tránh đi.
Hắn trầm giọng cười nói: “Còn cho rằng mình vẫn là tình nhân nhỏ của tổng tài? ” Hắn đem sấp kịch bản lúc nãy nhét vào lòng ngực cô: ” Cầm tập kịch bản này xem cho tốt, cho dù cô muốn hay không muốn thì cô vẫn phải diễn ” Hắn cười lạnh lại muốn chạm vào khuôn mặt cô ” Ngẫm lại 3600 vạn kia quả là số tiền vi phạm hợp đồng lớn. “
Sở Triều Dương đem mấy quyển kịch bản kia “bang” một tiếng đập thẳng vào mặt Lưu Duệ, biểu tình của hẳn lập tức trở nên âm trầm vô cùng.
” Sở Y Huyên ” chợt nhớ ra nơi này cách văn phòng tổng tài không xa, âm thanh của hắn lại thấp xuống ” Cô cho rằng cô còn là một ngôi sao lớn trong giới giải trí hay sao? Cũng không nhìn lại xem vị trí của mình đang ở chỗ nào! Cô còn kén cá chọn canh, không quay mấy kịch bản này đúng không? Được. Hơn ba ngàn vạn tiền bồi thường hợp đồng tôi xem cô làm sao mà trả. “
Sở Triều Dương ôm Tiểu Trừng Quang lùi về phía sau hai bước, lạnh mặt: “Tiệc rượu ai muốn đi thì đi, phim kia ai muốn đóng thì đóng, tôi không quan tâm.
Nói xong lại thấp thỏm liếc nhìn Đỗ Cảnh Khôn một cái, thấy hắn không tỏ vẻ gì mới trấn định cười cười, mang theo vài phần không có hảo ý và ngả ngớn.
Sở Triều Dương nghi hoặc nhìn hắn liếc mắt với Đỗ Cảnh Khôn, rồi lật xem phần tư liệu mà hắn đưa qua.
Lật xem được vài tờ, vậy mà lại là mấy cái kịch bản này, khí sắc của cô cực kém, nhanh chóng lướt qua vài kịch bản ở phía sau, toàn bộ đều là kịch bản phim cấp ba!
Cô nhíu mày, dùng nghĩ khí đông lạnh hỏi Lưu Duệ: “Anh làm như vậy là có ý gì? ” Cô đem một xấp tư liệu ném lên mặt bàn: ” Tôi không quan tâm mấy cái kịch bản này anh sắp xếp cho ai diễn, dù sao tôi cũng sẽ không diễn. “
“Không diễn?” Lưu Duệ híp mắt cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng cô có quyền quyết định sao? “
Cháy nhà ra mặt chuột? *
* Cháy nhà ra mặt chuột: Khi gặp khó khăn, thử thách thì những người xấu mới lộ nguyên hình. Trong nghĩa bóng của thành ngữ này, chuột tượng trưng cho thành phần xấu, thành phần phá hoại ngấm ngầm, mà mọi người không thể phân biệt khi chưa có chuyện… Lúc trong nhà có chuyện, hay trong một tập thể nào đó có vấn đề khó khăn nguy biến xảy ra, những kẻ xấu mới lộ mặt. Và trong trường hợp đó người ta dùng thành ngữ: cháy nhà ra mặt chuột.
Sở Triều Dương nhìn nam nhân trước mặt, bề ngoài thì văn nhã, nhưng trong nội tâm lại hung hiểm, thâm ác, ở trong mơ, chính hắn ta là người đã ép nguyên chủ đi diễn phim cấp ba, còn ép cô phải đi tham gia các loại tiệc rượu, đem cô bán lên trêи giường của đủ loại nam nhân.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Sở Triều Dương không rét mà run.
Cô đem ánh mắt chuyển lên trêи người của tổng tài truyền thông Tinh Không Đỗ Cảnh Khôn, ngữ khí có chút không dám tin tưởng: ” Đây cũng là ý của anh? “
Nguyên chủ của thân thể có thể nói là không dễ dàng để người khác điều khiển mình, vậy mà lại đi theo hắn từ năm mười tám tuổi, thật lòng quan tâm hắn, huống chi cũng là mẹ của con trai hắn, vậy mà hắn lại nhẫn tâm ép mẹ của con hắn đi diễn phim cấp ba? Chuyện này thực sự khó có thể chấp nhận được!
Cảm xúc của thân thể này bỗng dưng dâng trào, làm cô không thể kiểm soát được, chỉ trong một nháy mắt mà hốc mắt cô đã ửng đỏ, rồi nhanh chóng ướt át.
Không thể không nói Sở Y Huyên quả thật là một mỹ nhân trăm năm có một, Đỗ Cảnh Khôn bị cô ngậm nước mắt nhìn khiến hắn có chút không chống đỡ được, tưởng cứ như vậy mà thuận theo cô.
Nhưng khi nhìn đến đứa nhỏ trong lồng ngực của cô, cỗ cảm giác chán ghét lại dần nảy lên trong lòng, mịa nó, vậy mà hắn lại vì nhan sắc của cô mà nổi lên tâm tư, nữ nhân này nghĩ hắn dễ dãi như vậy á, chẳng qua chỉ là một cô gái chưa hiểu hết sự đời.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, đôi tay để trêи bàn làm việc cầm một chiếc bút xoay xoay, sau đó dùng biểu tình lạnh lùng nâng mi: ” Đây chính là công việc của cô, lần này cô làm cho công ty tốn thất 3600 vạn, không phải cô cho rằng công ty sẽ bồi thường cho cô đi?” Hắn câu khóe môi, mỉa mai cười ” Hay là cô đem biệt thự trước đó tôi tặng bán đi? Rồi lại như đột nhiên nhớ tới điều gì thoải mái mà nở nụ cười nói: ” Có bán chắc cũng không tới 3000 vạn, cô vẫn nên đi làm công việc mà công ty an bài cho thôi.”
Cô cho rằng sinh ra một đứa nhỏ mà là quý giá, có thể gả vào Đỗ gia? Hắn cười lạnh một tiếng, đem ánh mắt chuyển lên Tiểu Trừng Quang ở trong lồng ngực của cô, rõ ràng là cười, nhưng ánh mắt lại như nhìn vật chết, cực kì lạnh lẽo.
Tiểu Trừng Quang bị hắn nhìn đến run lên, hắn vẫn không có phản ứng gì, còn Tiểu Trừng Quang theo phản xạ liền ôm Sở Triều Dương, làm cho Sở Triều Dương đau lòng, vội vàng vỗ nhẹ lưng cậu trấn an.
Lúc trước, khi hắn còn tốt với nguyên chủ còn gọi cô là Tiểu Điềm Điềm*, đảo mắt một cái đã đem thanh danh của nguyên chủ đi bôi đen khắp nơi, bắt cô phải đi đóng phim cấp ba, còn dùng từ ngữ cay nghiệt nói với cô, chẳng trách nguyên chủ lại tuyệt vọng nhảy lầu.
* Ngọt ngào nhỏ bé
Sở Triều Dương thầm than một tiếng trong lòng, cô chưa từng gặp qua loại người nào lãnh khốc, mặt dày, vô sỉ như hắn.
Cô đứng đối diện với Đỗ Cảnh Khôn, phía sau hắn là cửa sổ sát đất lớn, ánh sáng trực tiếp chiếu qua cửa sổ vào người cô, vầng trán cô nhu hòa làm cho hắn có thể xem rõ ràng từng lông tơ trêи khuôn mặt cô, càng hiện lên da thịt thông thấu sáng ngời.
Ánh mắt cô cực kì lãnh đạm, nhưng cũng không thể nói là phẫn nộ, thần sắc cũng rất là đạm mạc, tuy vậy khi cô vỗ vỗ lên lưng đứa nhỏ trong lồng ngực, khuôn mặt cô không tự giác mà hiện ra biểu cảm nhu hòa, mềm mại, lập tức tạo nên một cỗ mâu thuẫn thị giác đánh sâu vào lòng.
Hắn bỗng nhiên thấy có chút hối hận, liệu có phải hắn đã đối với cô quá mức tàn nhẫn rồi hay không? Rốt cuộc thì từ năm mười tám tuổi cô đã đi theo hắn, còn vì hắn sinh ra một thằng con trai.
Hơn nữa, hắn phát hiện hắn còn không có sinh ra một chút cảm giác tức giận nào với cô, vậy mà hắn… lại nghĩ là cô có suy nghĩ muốn trèo cao.
Bất quá, hắn cũng phải cho cô một chút giáo huấn, để cho cô biết không cần ỷ vào được hắn sủng liền chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
Ở trong lòng tính toán xong xuôi, khóe môi hắn gợi lên một mạt cười ngả ngớn, thân thể hơi ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, hướng Lưu Duệ khẽ nâng cằm “Tiễn cô ta đi ra ngoài “
Sở Triều Dương nhìn kịch bản rơi rụng đầy đất, ” Những kịch bản này tôi tuyệt đối không nhận. “
Nói xong cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Lưu Duệ đem kịch bản rơi ở dưới đất nhặt lên, hướng Đỗ Cảnh Khôn lấy lòng cười cười, chạy nhanh đi theo ra ngoài.
Ra khỏi cửa, thần sắc nịnh nọt lấy lòng của Lưu Duệ lúc nãy biến đi đâu mất, lập tức liền trưng ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, bắt bẻ trêи dưới đánh giá Sở Triều Dương: ” Buổi tối có một bữa tiệc rượu, ngươi chuẩn bị một chút, mặc cái loại đồ kín như tu sĩ này cho ai xem? “
Hắn tiến sát lại gần cô, thèm nhỏ dãi mà nhìn làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc của cô cùng với gương mặt kiều diễm ấy, hắn duỗi tay định sờ nhưng lại bị cô nhanh nhẹn tránh đi.
Hắn trầm giọng cười nói: “Còn cho rằng mình vẫn là tình nhân nhỏ của tổng tài? ” Hắn đem sấp kịch bản lúc nãy nhét vào lòng ngực cô: ” Cầm tập kịch bản này xem cho tốt, cho dù cô muốn hay không muốn thì cô vẫn phải diễn ” Hắn cười lạnh lại muốn chạm vào khuôn mặt cô ” Ngẫm lại 3600 vạn kia quả là số tiền vi phạm hợp đồng lớn. “
Sở Triều Dương đem mấy quyển kịch bản kia “bang” một tiếng đập thẳng vào mặt Lưu Duệ, biểu tình của hẳn lập tức trở nên âm trầm vô cùng.
” Sở Y Huyên ” chợt nhớ ra nơi này cách văn phòng tổng tài không xa, âm thanh của hắn lại thấp xuống ” Cô cho rằng cô còn là một ngôi sao lớn trong giới giải trí hay sao? Cũng không nhìn lại xem vị trí của mình đang ở chỗ nào! Cô còn kén cá chọn canh, không quay mấy kịch bản này đúng không? Được. Hơn ba ngàn vạn tiền bồi thường hợp đồng tôi xem cô làm sao mà trả. “
Sở Triều Dương ôm Tiểu Trừng Quang lùi về phía sau hai bước, lạnh mặt: “Tiệc rượu ai muốn đi thì đi, phim kia ai muốn đóng thì đóng, tôi không quan tâm.