Chương 19: Cốt truyện
Buổi tối trên đường trở về ký túc xá, Âu Dương Húc vẫn còn bàn chủ đề này: "Tên Dụ Vĩ Quang này là thùng thuốc nổ chắc, y như thằng khùng mới từ bệnh viện tâm thần ra, không biết có uống thuốc chưa?"
Kỷ Vân hùa theo: "Đúng đó, không hiểu nổi! Cũng tội lớp trưởng, rõ ràng có ý tốt mà Dụ Vĩ Quang lại trút giận lên người ta".
Trên đường ít người qua lại, bọn họ cũng không sợ người khác nghe thấy.
Âu Dương Húc thấy Mạc Sơ Quyết im lặng khác thường, bèn hỏi: "Sao các cậu chọc tới nó vậy?"
Mạc Sơ Quyết giữ im lặng chuyện vừa rồi, chỉ nói: "Chắc thấy tớ quá đẹp trai nên khó chịu".
"Má!" Âu Dương Húc chọc, "Cái thằng này có chút liêm sỉ nào không?"
"Thật mà!?" Mạc Sơ Quyết đến trước mặt Dụ Quy Tinh, không biết xấu hổ hỏi, "Cậu thấy tớ đẹp trai không?"
Dụ Quy Tinh gật đầu.
Mạc Sơ Quyết mượn gió bẻ măng, kiêu ngạo ưỡn ngực với Âu Dương Húc: "Dụ Quy Tinh cũng khen tớ đẹp trai, lẽ nào cậu cho rằng thẩm mỹ của cậu ấy sai? Ghen tỵ thì nói đi, tớ không cười đâu".
Âu Dương Húc bị miệng lưỡi cậu làm sốc toàn tập: "Không so nổi, không so nổi, tớ có nói gì đâu".
Rốt cuộc chuyện này cũng kết thúc, bọn họ trở về ký túc xá, Mạc Sơ Quyết tắm rửa xong liền leo lên giường chuẩn bị ngủ.
Dụ Quy Tinh đứng ở bồn rửa tay rửa đi rửa lại bàn tay nhiều lần, ngay cả kẽ ngón tay cũng dùng xà phòng tẩy rửa sạch sẽ.
Hôm nay vì chặn Dụ Vĩ Quang nên hắn mới nắm cổ tay cậu ta, vậy mà cảm giác khó chịu cứ theo mãi đến khi về ký túc xá.
Đèn trong ký túc xá đã tắt hơn nửa, Dụ Quy Tinh không lau tay, từng giọt nước theo đầu ngón tay trắng nõn rơi trên đất làm ướt đẫm một vùng.
Hắn trở lại giường, bốn giường trong phòng được xếp thành hai bên, giường hắn nằm sát bên giường Mạc Sơ Quyết, còn người kia hiện tại đang đung đưa cẳng chân trắng muốt ra khỏi giường.
Dụ Quy Tinh bắt lấy cổ chân cậu trực tiếp nhét vào chăn: "Còn chưa ngủ?"
Mạc Sơ Quyết rụt ngón chân, giận dữ nói: "Đang tính ngủ nè, bị cậu dọa tỉnh đấy. Đang yên đang lành nắm chân tớ làm gì?"
Có lẽ do thể chất dễ khóc nên hầu như toàn thân cậu đều mẫn cảm, bao gồm cả cổ chân.
Dụ Quy Tinh không phản bác: "Ừm, cậu ngủ đi". Hắn cũng chẳng hiểu vừa rồi trời xui đất khiến thế nào mà đặt tay lên đó, nhưng khi chạm vào Mạc Sơ Quyết hắn hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.
Mạc Sơ Quyết quấn chăn thành con sâu lông, nằm đối diện tường nhắm mắt lại.
Cậu dễ vào giấc, đặc biệt do áp lực học tập ở cấp ba, gần như vừa nhắm mắt thì đã ngủ thiếp đi rồi.
Âu Dương Húc đi tắt đèn, căn phòng bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.
Trong bóng tối nhìn không thấy năm ngón tay, Dụ Quy Tinh nhẹ mỉm cười nhìn lòng bàn tay trống không của mình, đáng tiếc âm thanh theo gió rồi tan biến trước khi có người nghe thấy.
________________
Mơ màng ngủ một giấc, không biết đã qua bao lâu, Mạc Sơ Quyết đột nhiên cảm giác mình đang rơi vào một đám mây mềm mại.
Cậu mở hai mắt ra, phát hiện chung quanh mờ ảo không thấy rõ, tựa như có một tầng sương trắng bao phủ. Cậu giống như con ruồi không đầu loay hoay giữa sương mù không thấy đường đi, chỉ biết cắm đầu đi về phía trước.
Đi mãi đến khi đôi chân rã rời, cuối cùng phía trước cũng xuất hiện một luồng ánh sáng.
Mạc Sơ Quyết chẳng chút do dự phi thẳng về nguồn sáng ấy, khi đã đến rất gần, khung cảnh phía trước đột nhiên trở nên rõ ràng.
Sương trắng tan đi, cảnh tượng xung quanh dần dần sáng tỏ, Mạc Sơ Quyết dụi mắt, phát hiện trước mặt là một khoảng đất trống, mà ở trung tâm đất trống đó có một quyển sách treo lơ lửng giữa không trung.
Cậu bước tới rồi khẽ chạm vào, trang sách bỗng tự động lật ra, dừng lại ở trang đầu tiên.
Mạc Sơ Quyết hoang mang đọc từng câu.
Trang bìa thình lình nổi lên một hàng chữ in đậm màu bảy sắc cầu vồng – "Hôn ước bạc tỷ: kiều thê của tổng tài băng sơn". Mùi Mary Sue quen thuộc đập thẳng vào mặt, nhưng mà Mạc Sơ Quyết thích nhất chính là giọng văn này.
Cậu nghĩ bụng, chẳng lẽ mình thèm đọc tiểu thuyết đến mức mơ thấy luôn sao?
Nghĩ vậy, ngón tay cậu khẽ lật sang trang đầu tiên.
Mở đầu là phân đoạn vườn trường, Mạc Sơ Quyết vốn chỉ lướt qua, nhưng khi nhìn thấy một thứ cậu liền dừng lại.
Gì chứ... nam chính tên là Dụ Quy Tinh???
Tuy hơi drama nhưng tính cách nam chính giống hệt Dụ Quy Tinh mà cậu quen biết.
Điều này khiến Mạc Sơ Quyết hưng phấn đến mức quên cả việc mình đang nằm mơ, cậu thích thú lật tiếp trang sau.
Lúc đầu cậu chỉ có thái độ đứng xem, nhưng càng xem lại càng kinh hãi.
Dụ Vĩ Quang, Trần Cửu Cửu, Âu Dương Húc,... những cái tên quen thuộc lần lượt xuất hiện trên giấy, cậu càng đọc, địa điểm và tình tiết quen thuộc xuất hiện càng nhiều.
Trong đầu Mạc Sơ Quyết đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Cuốn sách này lúc trước cậu đã từng đọc!
Hóa ra không phải cậu trùng sinh mà là xuyên vào trong sách.
Vì qua quá lâu, cậu đã quên mất nội dung, nếu hôm nay không đọc lại lần nữa, chắc chắn cậu sẽ không nhớ ra được.
Đây là tiểu thuyết ngược luyến Mạc Sơ Quyết đã đọc trước khi gặp tai nạn giao thông ở kiếp trước. Hồi nhỏ, ngay lần đầu tiên gặp Dụ Quy Tinh, cậu đã cảm thấy hoài nghi, nhưng điều này quá phi thực tế nên cậu nhanh chóng quên mất.
Hôm nay xem lại mới biết nghi ngờ của mình không phải ảo giác, Dụ Quy Tinh chính là nam chính của truyện này!
Chẳng qua là vì sự xuất hiện của cậu nên nội dung trong sách và thực tế có chút khác nhau. Theo nguyên tác, Dụ Quy Tinh theo mẹ chuyển đến sống trong tiểu khu và lớn lên một mình, không hề đề cập đến hàng xóm, cũng không có nhân vật "Mạc Sơ Quyết" xuất hiện.
Có thể nói Mạc Sơ Quyết thậm chí còn không phải nhân vật qua đường nào trong truyện.
Từ khi lên cấp ba, cốt truyện mới phát triển đầy đủ.
Trong nguyên tác, Dụ Quy Tinh là "giáo thảo băng sơn" của trường, được rất nhiều nữ sinh hâm mộ viết thư tình, gặp mặt tỏ tình, tặng quà handmade các kiểu. Nhưng hắn chưa từng động lòng, tựa như hoàn toàn không có thất tình lục dục, điều duy nhất khiến hắn quan tâm chính là học tập.
Mạc Sơ Quyết im lặng gật đầu, Dụ Quy Tinh của hiện tại cũng y vậy, cả ngày cắm đầu vào sách vở.
Nhưng là nam chính trong tiểu thuyết ngược luyến làm sao lại không có tuyến tình cảm được chứ?
Một ngày đẹp trời Dụ Quy Tinh đi qua sân thể dục bỗng phát hiện một nữ sinh bị đám người bắt nạt. Với tính tình của hắn đương nhiên sẽ không quan tâm, tuy nhiên những người kia chắn mất đường nên hắn mới mở miệng nhắc nhở một câu.
Mấy nữ sinh thấy hắn liền đỏ mặt, xấu hổ không dám tiếp tục rồi chán nản bỏ đi.
Phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, cô gái được cứu đương nhiên là nữ chính trong truyện.
Mạc Sơ Quyết xoa tay, càng xem càng hấp dẫn, lâu lắm rồi nên cậu quên gần hết, hiện tại cảm thấy rất mới lạ.
Đặc biệt đây còn là đời sống tình cảm của Dụ Quy Tinh!
Cậu liếm môi, lật mấy trang sau.
Nữ chính chỉ xuất hiện một lần đoạn đầu, nội dung về sau là cuộc sống học hành bình thường, tương tự với đời thực, Dụ Vĩ Quang cũng chuyển đến lớp bọn họ ở học kỳ một lớp mười.
Sau đó thì mở ra vòng quay vô tận của việc khiêu khích Dụ Quy Tinh – bị vả mặt – không sợ chết tiếp tục khiêu thích– lại bị vả mặt.
Mãi cho đến khi Trần Bạch Lộ vì chuyện của con trai đến tìm Trần Cửu Cửu, Mạc Sơ Quyết mới biết được chân tướng về mối xích mích của trưởng bối.
Trần Cửu Cửu và Trần Bạch Lộ là bạn bè thân thiết, hai người lớn lên từ nhỏ, diện mạo lại hao hao giống nhau.
Trần Cửu Cửu là con một trong nhà, tuy chỉ xuất thân từ gia đình trung lưu nhưng cha mẹ đã bảo bọc cô rất tốt, tựa như nâng niu bông hoa trong nhà kính.
Dụ Văn Phong vừa gặp đã đem lòng thương mến đóa hoa này, hai người học chung đại học, tốt nghiệp không lâu thì kết hôn rồi sinh ra Dụ Quy Tinh.
Trần Bạch Lộ thường mượn lý do thăm bạn thân để đến biệt thự Dụ gia, lại còn dẫn theo con trai. Vì tuổi còn nhỏ và ngũ quan non nớt nên Trần Cửu Cửu không mảy may nghi ngờ.
Cho đến khi Dụ Quy Tinh được năm tuổi, sự việc bại lộ, Trần Cửu Cửu mới biết được Dụ Văn Phong ngoại tình với Trần Bạch Lộ tại thời điểm một tháng trước khi họ kết hôn.
Thảo nào Trần Bạch Lộ khư khư không chịu cho cô biết cha ruột của đứa bé là ai, Trần Cửu Cửu sợ chọc vào nỗi đau của cô nên không dám hỏi.
Sau đó cô ly hôn với Dụ Văn Phong và dọn ra ở riêng với con trai.
Mạc Sơ Quyết đọc xong đoạn này vừa tức giận vừa thấy may mắn, cũng may phát hiện chân tướng sớm, nếu không dì Trần đã bị bọn họ lừa dối nhiều năm.
Thế nhưng cậu cũng càng thêm đau lòng cho Dụ Quy Tinh. Hắn còn quá nhỏ đã phải chứng kiến lòng người đen tối, đó lại còn là cha ruột và dì mình, lòng hắn nhất định rất đau khổ.
Mạc Sơ Quyết cảm thấy lồng ngực nhoi nhói, những tưởng về sau được đọc chuyện tình ngọt ngào giải tỏa tâm trạng, kết quả càng đọc càng tức.
Cậu quên đây là một quyển ngược văn!
Dụ Quy Tinh sao có thể không thông tình đạt lý (*) như vậy!
(*) Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.
Sau lần anh hùng cứu mỹ nhân đó, nữ chính Thẩm Ánh Thu liền thích Dụ Quy Tinh, nhưng khoảng cách giữa hai người quá lớn, vì vậy cô chỉ có thể không ngừng cải thiện bản thân, khiến bản thân càng trở nên ưu tú.
Khó khăn lắm mới thi đậu vào lớp hai, cô vui mừng tỏ tình với Dụ Quy Tinh nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.
Rõ ràng là một nhân vật mang hình mẫu ngự tỷ cao lãnh, nhưng trước mặt Dụ Quy Tinh lại hèn mọn như cát bụi ven đường.
Từ đầu đến cuối Dụ Quy Tinh chỉ xem cô như một con tốt thí, không những giả kết hôn với nữ phụ độc ác khiến cô đau lòng, cuối truyện hắn còn lợi dụng cô để đối phó Dụ Văn Phong, sau đó thành công lật đổ Công Nghệ Kỹ Thuật Vân Thành.
Giữa hai người trải qua một loạt hiểu lầm cẩu huyết, rõ ràng chuyện vô cùng dễ giải thích, thế nhưng bọn họ đều giữ trong lòng chẳng chịu nói ra.
Mạc Sơ Quyết đọc mà muốn nghẹn chết thay bọn họ.
Trong tiểu thuyết rõ ràng rất cảm động, nhưng khi đặt vào hiện thực...
Chỉ tưởng tượng thôi mà Mạc Sơ Quyết sắp hít thở không thông!
Dụ Quy Tinh không thể yêu đương tốt đẹp được sao!
Vạn nhất hắn thật sự sống cô độc cả đời thì làm sao bây giờ?
Cậu sốt ruột đi qua đi lại, không ổn, phải giúp bọn họ mới được, nếu không phải vì mấy hiểu lầm cẩu huyết kia, hai người nhất định có thể đi tới kết cục HE.
Mạc Sơ Quyết thầm giơ nắm tay fighting. Vừa hạ quyết tâm, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến mất, cậu mở mắt thức dậy.
Phòng ngủ tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai.
Cậu và Dụ Quy Tinh nằm đầu đối đầu, âm thanh này chỉ có thể là Dụ Quy Tinh.
Mạc Sơ Quyết cứ cảm thấy tội lỗi thế nào! Xem hết lịch sử sinh hoạt của người khác trong mộng, ngẫm lại thấy hổ thẹn kinh khủng.
Chân trời lộ ra tia sáng, mới năm giờ rưỡi, cậu rón rén bò xuống giường đi vệ sinh.
Vừa xả nước quay lại liền phát hiện có một người đứng trước bồn rửa mặt từ lúc nào, tay đang chà xát thứ gì đó, tiếng động rất khẽ.
Nghe tiếng bước chân phía sau, Kỷ Vân xấu hổ quay đầu lại.
Mạc Sơ Quyết nhìn thoáng qua, thì ra là thiếu niên mộng xuân nên thức dậy giặt quần lót.
Cậu đang định nói gì đó, lại có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, Âu Dương Húc cầm quần lót bẩn đi vào.
Mạc Sơ Quyết: "..."
Kỷ Vân: "..."
Ba cặp mắt nhìn nhau, không phải loại xấu hổ bình thường.
Mạc Sơ Quyết lẳng lặng rửa tay, còn hai người kế bên đồng loạt giặt quần lót.
Dẫu sao bản thân cũng có kinh nghiệm hơn, Mạc Sơ Quyết định an ủi bọn họ đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường thì bất thình lình thấy một người đang đứng tựa cửa.
Dụ Quy Tinh nheo mắt nhìn bọn họ: "Dậy sớm thế".
Đựu má!
Trong đầu Mạc Sơ Quyết không nghĩ được nhiều, cậu buột miệng: "Tớ không có, tớ chỉ thức dậy đi vệ sinh!"
Không khí im lặng chết người.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân đều không dám quay đầu, mặt đỏ như trái cà chua.
Hôm nay bọn họ cùng lần đầu nằm mơ, chẳng biết thế nào mà lúc đi giặt quần lót cũng đụng phải nhau! Thế quái nào bốn đứa đều ở đây!
Dụ Quy Tinh nhướng mày, đi ngang qua Mạc Sơ Quyết, vỗ vai cậu: "Đừng ngại".
Mạc Sơ Quyết vừa thẹn vừa giận, cậu thật sự không có mộng xuân!
Ngược lại còn Dụ Quy Tinh, bọn họ lớn lên từ bé, cậu chưa từng thấy hắn có bất kỳ rung động tuổi dậy thì nào, chỉ sợ tên nhóc này được cái đẹp mã chứ không xài được?
Kỷ Vân hùa theo: "Đúng đó, không hiểu nổi! Cũng tội lớp trưởng, rõ ràng có ý tốt mà Dụ Vĩ Quang lại trút giận lên người ta".
Trên đường ít người qua lại, bọn họ cũng không sợ người khác nghe thấy.
Âu Dương Húc thấy Mạc Sơ Quyết im lặng khác thường, bèn hỏi: "Sao các cậu chọc tới nó vậy?"
Mạc Sơ Quyết giữ im lặng chuyện vừa rồi, chỉ nói: "Chắc thấy tớ quá đẹp trai nên khó chịu".
"Má!" Âu Dương Húc chọc, "Cái thằng này có chút liêm sỉ nào không?"
"Thật mà!?" Mạc Sơ Quyết đến trước mặt Dụ Quy Tinh, không biết xấu hổ hỏi, "Cậu thấy tớ đẹp trai không?"
Dụ Quy Tinh gật đầu.
Mạc Sơ Quyết mượn gió bẻ măng, kiêu ngạo ưỡn ngực với Âu Dương Húc: "Dụ Quy Tinh cũng khen tớ đẹp trai, lẽ nào cậu cho rằng thẩm mỹ của cậu ấy sai? Ghen tỵ thì nói đi, tớ không cười đâu".
Âu Dương Húc bị miệng lưỡi cậu làm sốc toàn tập: "Không so nổi, không so nổi, tớ có nói gì đâu".
Rốt cuộc chuyện này cũng kết thúc, bọn họ trở về ký túc xá, Mạc Sơ Quyết tắm rửa xong liền leo lên giường chuẩn bị ngủ.
Dụ Quy Tinh đứng ở bồn rửa tay rửa đi rửa lại bàn tay nhiều lần, ngay cả kẽ ngón tay cũng dùng xà phòng tẩy rửa sạch sẽ.
Hôm nay vì chặn Dụ Vĩ Quang nên hắn mới nắm cổ tay cậu ta, vậy mà cảm giác khó chịu cứ theo mãi đến khi về ký túc xá.
Đèn trong ký túc xá đã tắt hơn nửa, Dụ Quy Tinh không lau tay, từng giọt nước theo đầu ngón tay trắng nõn rơi trên đất làm ướt đẫm một vùng.
Hắn trở lại giường, bốn giường trong phòng được xếp thành hai bên, giường hắn nằm sát bên giường Mạc Sơ Quyết, còn người kia hiện tại đang đung đưa cẳng chân trắng muốt ra khỏi giường.
Dụ Quy Tinh bắt lấy cổ chân cậu trực tiếp nhét vào chăn: "Còn chưa ngủ?"
Mạc Sơ Quyết rụt ngón chân, giận dữ nói: "Đang tính ngủ nè, bị cậu dọa tỉnh đấy. Đang yên đang lành nắm chân tớ làm gì?"
Có lẽ do thể chất dễ khóc nên hầu như toàn thân cậu đều mẫn cảm, bao gồm cả cổ chân.
Dụ Quy Tinh không phản bác: "Ừm, cậu ngủ đi". Hắn cũng chẳng hiểu vừa rồi trời xui đất khiến thế nào mà đặt tay lên đó, nhưng khi chạm vào Mạc Sơ Quyết hắn hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.
Mạc Sơ Quyết quấn chăn thành con sâu lông, nằm đối diện tường nhắm mắt lại.
Cậu dễ vào giấc, đặc biệt do áp lực học tập ở cấp ba, gần như vừa nhắm mắt thì đã ngủ thiếp đi rồi.
Âu Dương Húc đi tắt đèn, căn phòng bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.
Trong bóng tối nhìn không thấy năm ngón tay, Dụ Quy Tinh nhẹ mỉm cười nhìn lòng bàn tay trống không của mình, đáng tiếc âm thanh theo gió rồi tan biến trước khi có người nghe thấy.
________________
Mơ màng ngủ một giấc, không biết đã qua bao lâu, Mạc Sơ Quyết đột nhiên cảm giác mình đang rơi vào một đám mây mềm mại.
Cậu mở hai mắt ra, phát hiện chung quanh mờ ảo không thấy rõ, tựa như có một tầng sương trắng bao phủ. Cậu giống như con ruồi không đầu loay hoay giữa sương mù không thấy đường đi, chỉ biết cắm đầu đi về phía trước.
Đi mãi đến khi đôi chân rã rời, cuối cùng phía trước cũng xuất hiện một luồng ánh sáng.
Mạc Sơ Quyết chẳng chút do dự phi thẳng về nguồn sáng ấy, khi đã đến rất gần, khung cảnh phía trước đột nhiên trở nên rõ ràng.
Sương trắng tan đi, cảnh tượng xung quanh dần dần sáng tỏ, Mạc Sơ Quyết dụi mắt, phát hiện trước mặt là một khoảng đất trống, mà ở trung tâm đất trống đó có một quyển sách treo lơ lửng giữa không trung.
Cậu bước tới rồi khẽ chạm vào, trang sách bỗng tự động lật ra, dừng lại ở trang đầu tiên.
Mạc Sơ Quyết hoang mang đọc từng câu.
Trang bìa thình lình nổi lên một hàng chữ in đậm màu bảy sắc cầu vồng – "Hôn ước bạc tỷ: kiều thê của tổng tài băng sơn". Mùi Mary Sue quen thuộc đập thẳng vào mặt, nhưng mà Mạc Sơ Quyết thích nhất chính là giọng văn này.
Cậu nghĩ bụng, chẳng lẽ mình thèm đọc tiểu thuyết đến mức mơ thấy luôn sao?
Nghĩ vậy, ngón tay cậu khẽ lật sang trang đầu tiên.
Mở đầu là phân đoạn vườn trường, Mạc Sơ Quyết vốn chỉ lướt qua, nhưng khi nhìn thấy một thứ cậu liền dừng lại.
Gì chứ... nam chính tên là Dụ Quy Tinh???
Tuy hơi drama nhưng tính cách nam chính giống hệt Dụ Quy Tinh mà cậu quen biết.
Điều này khiến Mạc Sơ Quyết hưng phấn đến mức quên cả việc mình đang nằm mơ, cậu thích thú lật tiếp trang sau.
Lúc đầu cậu chỉ có thái độ đứng xem, nhưng càng xem lại càng kinh hãi.
Dụ Vĩ Quang, Trần Cửu Cửu, Âu Dương Húc,... những cái tên quen thuộc lần lượt xuất hiện trên giấy, cậu càng đọc, địa điểm và tình tiết quen thuộc xuất hiện càng nhiều.
Trong đầu Mạc Sơ Quyết đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Cuốn sách này lúc trước cậu đã từng đọc!
Hóa ra không phải cậu trùng sinh mà là xuyên vào trong sách.
Vì qua quá lâu, cậu đã quên mất nội dung, nếu hôm nay không đọc lại lần nữa, chắc chắn cậu sẽ không nhớ ra được.
Đây là tiểu thuyết ngược luyến Mạc Sơ Quyết đã đọc trước khi gặp tai nạn giao thông ở kiếp trước. Hồi nhỏ, ngay lần đầu tiên gặp Dụ Quy Tinh, cậu đã cảm thấy hoài nghi, nhưng điều này quá phi thực tế nên cậu nhanh chóng quên mất.
Hôm nay xem lại mới biết nghi ngờ của mình không phải ảo giác, Dụ Quy Tinh chính là nam chính của truyện này!
Chẳng qua là vì sự xuất hiện của cậu nên nội dung trong sách và thực tế có chút khác nhau. Theo nguyên tác, Dụ Quy Tinh theo mẹ chuyển đến sống trong tiểu khu và lớn lên một mình, không hề đề cập đến hàng xóm, cũng không có nhân vật "Mạc Sơ Quyết" xuất hiện.
Có thể nói Mạc Sơ Quyết thậm chí còn không phải nhân vật qua đường nào trong truyện.
Từ khi lên cấp ba, cốt truyện mới phát triển đầy đủ.
Trong nguyên tác, Dụ Quy Tinh là "giáo thảo băng sơn" của trường, được rất nhiều nữ sinh hâm mộ viết thư tình, gặp mặt tỏ tình, tặng quà handmade các kiểu. Nhưng hắn chưa từng động lòng, tựa như hoàn toàn không có thất tình lục dục, điều duy nhất khiến hắn quan tâm chính là học tập.
Mạc Sơ Quyết im lặng gật đầu, Dụ Quy Tinh của hiện tại cũng y vậy, cả ngày cắm đầu vào sách vở.
Nhưng là nam chính trong tiểu thuyết ngược luyến làm sao lại không có tuyến tình cảm được chứ?
Một ngày đẹp trời Dụ Quy Tinh đi qua sân thể dục bỗng phát hiện một nữ sinh bị đám người bắt nạt. Với tính tình của hắn đương nhiên sẽ không quan tâm, tuy nhiên những người kia chắn mất đường nên hắn mới mở miệng nhắc nhở một câu.
Mấy nữ sinh thấy hắn liền đỏ mặt, xấu hổ không dám tiếp tục rồi chán nản bỏ đi.
Phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, cô gái được cứu đương nhiên là nữ chính trong truyện.
Mạc Sơ Quyết xoa tay, càng xem càng hấp dẫn, lâu lắm rồi nên cậu quên gần hết, hiện tại cảm thấy rất mới lạ.
Đặc biệt đây còn là đời sống tình cảm của Dụ Quy Tinh!
Cậu liếm môi, lật mấy trang sau.
Nữ chính chỉ xuất hiện một lần đoạn đầu, nội dung về sau là cuộc sống học hành bình thường, tương tự với đời thực, Dụ Vĩ Quang cũng chuyển đến lớp bọn họ ở học kỳ một lớp mười.
Sau đó thì mở ra vòng quay vô tận của việc khiêu khích Dụ Quy Tinh – bị vả mặt – không sợ chết tiếp tục khiêu thích– lại bị vả mặt.
Mãi cho đến khi Trần Bạch Lộ vì chuyện của con trai đến tìm Trần Cửu Cửu, Mạc Sơ Quyết mới biết được chân tướng về mối xích mích của trưởng bối.
Trần Cửu Cửu và Trần Bạch Lộ là bạn bè thân thiết, hai người lớn lên từ nhỏ, diện mạo lại hao hao giống nhau.
Trần Cửu Cửu là con một trong nhà, tuy chỉ xuất thân từ gia đình trung lưu nhưng cha mẹ đã bảo bọc cô rất tốt, tựa như nâng niu bông hoa trong nhà kính.
Dụ Văn Phong vừa gặp đã đem lòng thương mến đóa hoa này, hai người học chung đại học, tốt nghiệp không lâu thì kết hôn rồi sinh ra Dụ Quy Tinh.
Trần Bạch Lộ thường mượn lý do thăm bạn thân để đến biệt thự Dụ gia, lại còn dẫn theo con trai. Vì tuổi còn nhỏ và ngũ quan non nớt nên Trần Cửu Cửu không mảy may nghi ngờ.
Cho đến khi Dụ Quy Tinh được năm tuổi, sự việc bại lộ, Trần Cửu Cửu mới biết được Dụ Văn Phong ngoại tình với Trần Bạch Lộ tại thời điểm một tháng trước khi họ kết hôn.
Thảo nào Trần Bạch Lộ khư khư không chịu cho cô biết cha ruột của đứa bé là ai, Trần Cửu Cửu sợ chọc vào nỗi đau của cô nên không dám hỏi.
Sau đó cô ly hôn với Dụ Văn Phong và dọn ra ở riêng với con trai.
Mạc Sơ Quyết đọc xong đoạn này vừa tức giận vừa thấy may mắn, cũng may phát hiện chân tướng sớm, nếu không dì Trần đã bị bọn họ lừa dối nhiều năm.
Thế nhưng cậu cũng càng thêm đau lòng cho Dụ Quy Tinh. Hắn còn quá nhỏ đã phải chứng kiến lòng người đen tối, đó lại còn là cha ruột và dì mình, lòng hắn nhất định rất đau khổ.
Mạc Sơ Quyết cảm thấy lồng ngực nhoi nhói, những tưởng về sau được đọc chuyện tình ngọt ngào giải tỏa tâm trạng, kết quả càng đọc càng tức.
Cậu quên đây là một quyển ngược văn!
Dụ Quy Tinh sao có thể không thông tình đạt lý (*) như vậy!
(*) Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.
Sau lần anh hùng cứu mỹ nhân đó, nữ chính Thẩm Ánh Thu liền thích Dụ Quy Tinh, nhưng khoảng cách giữa hai người quá lớn, vì vậy cô chỉ có thể không ngừng cải thiện bản thân, khiến bản thân càng trở nên ưu tú.
Khó khăn lắm mới thi đậu vào lớp hai, cô vui mừng tỏ tình với Dụ Quy Tinh nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.
Rõ ràng là một nhân vật mang hình mẫu ngự tỷ cao lãnh, nhưng trước mặt Dụ Quy Tinh lại hèn mọn như cát bụi ven đường.
Từ đầu đến cuối Dụ Quy Tinh chỉ xem cô như một con tốt thí, không những giả kết hôn với nữ phụ độc ác khiến cô đau lòng, cuối truyện hắn còn lợi dụng cô để đối phó Dụ Văn Phong, sau đó thành công lật đổ Công Nghệ Kỹ Thuật Vân Thành.
Giữa hai người trải qua một loạt hiểu lầm cẩu huyết, rõ ràng chuyện vô cùng dễ giải thích, thế nhưng bọn họ đều giữ trong lòng chẳng chịu nói ra.
Mạc Sơ Quyết đọc mà muốn nghẹn chết thay bọn họ.
Trong tiểu thuyết rõ ràng rất cảm động, nhưng khi đặt vào hiện thực...
Chỉ tưởng tượng thôi mà Mạc Sơ Quyết sắp hít thở không thông!
Dụ Quy Tinh không thể yêu đương tốt đẹp được sao!
Vạn nhất hắn thật sự sống cô độc cả đời thì làm sao bây giờ?
Cậu sốt ruột đi qua đi lại, không ổn, phải giúp bọn họ mới được, nếu không phải vì mấy hiểu lầm cẩu huyết kia, hai người nhất định có thể đi tới kết cục HE.
Mạc Sơ Quyết thầm giơ nắm tay fighting. Vừa hạ quyết tâm, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến mất, cậu mở mắt thức dậy.
Phòng ngủ tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai.
Cậu và Dụ Quy Tinh nằm đầu đối đầu, âm thanh này chỉ có thể là Dụ Quy Tinh.
Mạc Sơ Quyết cứ cảm thấy tội lỗi thế nào! Xem hết lịch sử sinh hoạt của người khác trong mộng, ngẫm lại thấy hổ thẹn kinh khủng.
Chân trời lộ ra tia sáng, mới năm giờ rưỡi, cậu rón rén bò xuống giường đi vệ sinh.
Vừa xả nước quay lại liền phát hiện có một người đứng trước bồn rửa mặt từ lúc nào, tay đang chà xát thứ gì đó, tiếng động rất khẽ.
Nghe tiếng bước chân phía sau, Kỷ Vân xấu hổ quay đầu lại.
Mạc Sơ Quyết nhìn thoáng qua, thì ra là thiếu niên mộng xuân nên thức dậy giặt quần lót.
Cậu đang định nói gì đó, lại có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, Âu Dương Húc cầm quần lót bẩn đi vào.
Mạc Sơ Quyết: "..."
Kỷ Vân: "..."
Ba cặp mắt nhìn nhau, không phải loại xấu hổ bình thường.
Mạc Sơ Quyết lẳng lặng rửa tay, còn hai người kế bên đồng loạt giặt quần lót.
Dẫu sao bản thân cũng có kinh nghiệm hơn, Mạc Sơ Quyết định an ủi bọn họ đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường thì bất thình lình thấy một người đang đứng tựa cửa.
Dụ Quy Tinh nheo mắt nhìn bọn họ: "Dậy sớm thế".
Đựu má!
Trong đầu Mạc Sơ Quyết không nghĩ được nhiều, cậu buột miệng: "Tớ không có, tớ chỉ thức dậy đi vệ sinh!"
Không khí im lặng chết người.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân đều không dám quay đầu, mặt đỏ như trái cà chua.
Hôm nay bọn họ cùng lần đầu nằm mơ, chẳng biết thế nào mà lúc đi giặt quần lót cũng đụng phải nhau! Thế quái nào bốn đứa đều ở đây!
Dụ Quy Tinh nhướng mày, đi ngang qua Mạc Sơ Quyết, vỗ vai cậu: "Đừng ngại".
Mạc Sơ Quyết vừa thẹn vừa giận, cậu thật sự không có mộng xuân!
Ngược lại còn Dụ Quy Tinh, bọn họ lớn lên từ bé, cậu chưa từng thấy hắn có bất kỳ rung động tuổi dậy thì nào, chỉ sợ tên nhóc này được cái đẹp mã chứ không xài được?