Chương 35: Mười
Âu Dương Húc mót tiểu dậy đi vệ sinh không ngờ gặp phải cảnh tượng bùng nổ như vậy.
Mới tinh mơ, trời còn chưa sáng, mình đã thấy cái gì vậy nè?
Mạc Sơ Quyết xuống khỏi giường Dụ Quy Tinh!
Tối qua hai người này đã làm gì?
Chẳng lẽ tối qua thừa dịp hắn ta và Kỷ Vân chui trong ổ chăn xem phim, hai người họ liền kéo rèm đóng phim người thật?
Chậc chậc chậc.
Hai thằng con trai mà cũng có thể hôn hít sờ nắn?
Thẳng nam sắt thép – Âu Dương Húc – chỉ nghĩ thôi liền nổi da gà đầy mình.
Dụ Quy Tinh sáu giờ thức dậy, đêm qua vừa hạnh phúc vừa dày vò, làm hắn vẫn còn vương vấn dư vị đến tận bây giờ.
Nhưng khi phản ứng lại mới phát hiện bánh ngọt nhỏ trong lòng mình đã biến đâu mất.
Cách một lan can đầu giường, hắn khẽ gọi: "Tiểu Sơ?".
Mạc Sơ Quyết tức giận bật dậy, kéo chăn trùm kín đầu, không thèm để ý.
Dụ Quy Tinh ngồi dậy, thò đầu qua nhìn, phát hiện trong ổ chăn có một cục hình người nhô lên, liền nhỏ tiếng gọi: "Nên rời giường rồi".
Mạc Sơ Quyết xuyên qua lớp chăn ậm ừ trả lời.
Dụ Quy Tinh không nhịn được cười.
Trời còn sớm, rửa mặt xong vẫn đủ thời gian mua đồ ăn sáng cho Mạc Sơ Quyết.
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng thay đồ xuống giường.
Mạc Sơ Quyết mơ màng nghe có ai đó gọi mình, đấu tranh một lúc lâu sau mới thức dậy.
Vừa mở miệng ngáp thì thấy Âu Dương Húc đang ngậm bàn chải đánh răng nhìn mình.
Kỷ Vân cũng ngậm bàn chải đi qua.
Mạc Sơ Quyết nhìn quầng thâm đen thui dưới mắt hai người, ngạc nhiên hỏi: "Tối qua mấy cậu..."
Âu Dương Húc và Kỷ Vân liếc nhau giao lưu ánh mắt... tại sao trông Mạc Sơ Quyết tràn đầy sức sống thế này? Thật không đúng!
Mạc Sơ Quyết chẳng những tinh thần sung mãn mà sắc mặt còn hồng hào, cánh môi đỏ mọng, tựa như yêu tinh vừa hút no tinh khí.
Trong khi bọn họ đang nghĩ ngợi lung tung, Dụ Quy Tinh đã quay lại, trên tay mang theo hai phần đồ ăn nóng hổi, giọng nói dịu dàng hơn trước rất nhiều: "Tiểu Sơ, xuống ăn sáng".
Tiểu Sơ?
Âu Dương Húc và Kỷ Vân nghe qua như sét đánh ngang tai.
Ôi má ơi Đại ma vương dịu dàng quá không có quen aaa! Ngươi phải hung dữ một chút mới đúng!
Mạc Sơ Quyết cũng không hài lòng: "Ba mẹ tớ mới gọi vậy, cậu gọi nghe ghê muốn chết".
Dụ Quy Tinh cười dâng đáy mắt, nhưng không hứa sau này sẽ không gọi nữa, chỉ đáp: "Đánh răng trước đi".
Âu Dương Húc với Kỷ Vân rửa mặt xong liền chuồn nhanh như gió.
Mạc Sơ Quyết vệ sinh cá nhân xong ngồi xuống bàn ăn, lấy khăn giấy lau sạch tay, sau đó cầm bánh bao lên gặm: "Dạo này mấy cậu ấy làm sao ấy! Lần nào thấy tụi mình cũng như thấy cọp, tớ có ăn thịt bọn họ đâu".
Nói đoạn, cậu nhai miếng bánh bao, hai má phồng lên.
Dụ Quy Tinh nhịn cười: "Có lẽ thấy cậu quá đáng yêu".
Mạc Sơ Quyết không phục, vặn lại: "Ông lớn như tớ đây sao có thể dùng từ đáng yêu".
Dụ Quy Tinh nhìn khuôn mặt trắng nõn của đối phương, thầm nghĩ, sao không đáng yêu, cậu là người đáng yêu nhất trên thế giới.
Hắn cầm chiếc màn thầu trắng mềm trong tay, nhớ đến gương mặt của ai đó, cắn một miếng.
Ăn sáng xong, Dụ Quy Tinh cắm ống hút vào ly sữa đậu nành rồi đưa cho Mạc Sơ Quyết. Hơi nước bốc lên phủ lờ mờ trước mặt hắn, khiến người này trông cực kỳ dịu dàng.
Mạc Sơ Quyết thầm nhủ: Dụ Quy Tinh thật chu đáo, lúc không tức giận đúng là tốt bụng.
Sau này nếu có đối tượng, hắn nhất định sẽ là một người bạn trai lý tưởng.
Dụ Quy Tinh thu dọn bàn ăn, một tay cầm túi rác, tay còn lại vươn về phía Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết bưng sữa đậu nành được Dụ Quy Tinh nắm tay dắt ra ngoài.
Trên đường, Dụ Quy Tinh hỏi: "Sao không gọi tôi là anh?"
Hắn cũng vừa nhớ tới. Rõ ràng hồi trước không quá để tâm, nhưng không hiểu sao bây giờ rất muốn nghe Mạc Sơ Quyết gọi mấy tiếng "anh Tinh Tinh".
Mạc Sơ Quyết quay đầu nhìn: "Giờ tụi mình đang tốt đẹp, tớ không muốn gọi".
Trước kia hoặc là Dụ Quy Tinh giáo huấn cậu, hoặc là bắt thóp cậu, cậu vì giữ mạng chó mới làm nũng, gọi Dụ Quy Tinh là anh, nhưng mà hiện tại Dụ Quy Tinh đối với cậu hữu cầu tất ứng, phương pháp này cũng hết chỗ dùng.
Tuy Dụ Quy Tinh trông chững chạc, cũng lớn hơn cậu vài tháng, nhưng xét về tuổi tâm lý thì cậu lớn hơn.
Dụ Quy Tinh trầm giọng cười mấy tiếng, nắm chặt tay cậu: "Ừm, đúng là rất tốt".
Gần đây trời rét, các lớp học đều mở điều hòa, tiếc thay đều vô dụng. Mặt với tay thì nóng nhưng chân lạnh như băng, gió nóng căn bản không thổi tới phía dưới.
Không chỉ Mạc Sơ Quyết, rất nhiều nữ sinh thể chất hàn cũng không chịu nổi, vừa hết tiết liền đứng dậy dậm chân.
Thể chất Thẩm Ánh Thu rất tốt, có lẽ nhờ vào các bài tập giảm cân lúc trước nên lòng bàn tay cô đều ấm áp, trông khỏe mạnh hơn Mạc Sơ Quyết rất nhiều.
Song, Tống Mạn Mạn thể nhược, trên người dán đầy miếng dán giữ nhiệt nhưng vẫn lạnh gần chết. Thấy Dụ Quy Tinh liên tục sưởi ấm tay cho Mạc Sơ Quyết, cô ả hơi bất mãn: "Anh Tinh Tinh, cậu ta là con trai mà sao sợ lạnh như vậy chứ. Em cũng lạnh, anh sưởi ấm cho em được không?".
Qua nhiều ngày an phận, ả rất nhanh liền lành sẹo quên đau, đồng thời cũng quên béng mất lời Dụ Quy Tinh đã nói, cho nên chẳng hề che giấu bản tính hư hỏng của mình.
Nhưng ít nhất hiện tại ả không hất hàm sai khiến mà dùng ngữ khí dò hỏi.
Dụ Quy Tinh vờ như không nghe thấy, trực tiếp coi ả như không khí, đoạn quay qua nói với Mạc Sơ Quyết: "Chân còn lạnh không?".
Mạc Sơ Quyết đung đưa chân: "Có chút".
"Lát về ngâm nước ấm". Dụ Quy Tinh sờ đầu ngón tay đối phương, cảm nhận được độ ấm mới hài lòng nói: "Tay đã ấm rồi, cậu làm bài tập đi".
Tống Mạn Mạn bĩu môi tỏ vẻ oán hận nhưng không ai để ý đến ả, kẻ thù một mất một còn, Thẩm Ánh Thu, cũng coi ả như không khí.
Cô ả tức tối chạy ra ngoài. Chạy thật xa mới nhận ra không có ai đuổi theo, khi trở lại đã vào giờ học, ngoài giáo viên ra thì không người nào hỏi ả đã đi đâu.
Thời gian buổi sáng vội vàng qua đi, chiều có tiết thể dục. Ngoài cửa sổ gió thổi từng cơn buốt lạnh, những tưởng không cần ra sân, nào ngờ lớp phó thể dục đột nhiên thông báo có tiết thể dục.
Học thể dục giữa thời tiết kiểu này nào có ai vui, cả tốp người quấn áo bông uể oải xuống lầu.
Mạc Sơ Quyết hà hơi ra tay: "Khi nào thì tuyết rơi nhỉ?".
Kiếp trước cậu sống ở phương nam, đời này cũng vậy, cho nên số lần thấy tuyết rơi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thẩm Ánh Thu đi bên cạnh, đáp: "Năm nay chắc sẽ không rơi".
Mạc Sơ Quyết rõ thất vọng: "Thật muốn chơi tuyết, nặn người tuyết, ném bóng tuyết".
Dụ Quy Tinh tàn nhẫn đâm thủng dự định của cậu: "Với cơ thể cậu thì đừng mơ".
Mạc Sơ Quyết không chịu thua kém trừng hắn: "Cơ thể tớ thì làm sao? Ăn ngon ngủ khỏe, vóc dáng khỏe đẹp!".
"Vậy tối nay đừng than lạnh". Dụ Quy Tinh lạnh nhạt nói.
Mạc Sơ Quyết hừ hai tiếng, đột nhiên nhớ ra đơn miếng dán giữ nhiệt của mình tới rồi, không cần dựa dẫm Dụ Quy Tinh, vì vậy khẩu khí cũng lớn hẳn: "Tớ cóc sợ".
Nhìn cảnh tượng thân mật giữa hai người, Thẩm Ánh Thu hơi nhíu mày.
Tiết thể dục bắt đầu, thầy giáo cho cả lớp chạy hai vòng quanh sân trường. Mạc Sơ Quyết tìm một chỗ ngồi xuống quan sát bọn họ.
Mới ngồi chưa được bao lâu, một bóng người xuất hiện trước mặt.
Tống Mạn Mạn cắn môi, hung dữ nhìn chằm chằm cậu.
"Có việc gì không?", cậu ngẩng đầu hỏi.
Thường ngày Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh luôn dính như sam, cô ả chưa tìm được cơ hội. Lần này rốt cục có tiết thể dục, ả lấy cớ trong người không khỏe xin phép giáo viên.
Mục đích là đến cảnh cáo Mạc Sơ Quyết.
Tống Mạn Mạn lòng đầy căm phẫn: "Cậu đừng quấn riết lấy anh ấy nữa được không? Một thằng con trai mà suốt ngày đòi anh Tinh Tinh nắm tay, không thấy mắc cỡ hả?".
Ủa... rõ ràng mỗi lần đều là Dụ Quy Tinh tự tóm lấy tay cậu chơi mà.
Nhưng nữ phụ độc ác mà, nam chính làm gì ả đều đổ lên đầu người khác. Mạc Sơ Quyết chưa từng nghĩ một ngày nào đó những tình tiết cậu thường thấy trong truyện sẽ xảy đến với mình, cậu hết sức hào hứng trả lời: "Ồ, nhưng cậu ấy thích lôi kéo tôi lắm, nếu cô không chịu nổi thì có thể tìm cậu ấy".
Cậu biết Tống Mạn Mạn không dám tìm Dụ Quy Tinh thật, thế nên mới lợi dụng chỗ này để đáp trả.
Tống Mạn Mạn giận đỏ cả mặt nhưng không cãi được câu nào, ả đứng tại chỗ lườm cậu trừng trừng.
Mạc Sơ Quyết không muốn để ý nhưng người này cứ đứng trước mặt không chịu đi, đành nói: "Với lại tôi là con trai đó, cô còn ghen với cả nam sinh à?".
Tống Mạn Mạn mím môi.
Tuy lời này khá hợp lý, nhưng không hiểu sao ả nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt Mạc Sơ Quyết.
Tại sao tên này còn dính người hơn cả con gái chứ?
Ả theo bản năng quên mất rằng chính Dụ Quy Tinh mới là người chủ động dẫn theo Mạc Sơ Quyết, thay vào đó tự động đẩy hết mọi tội lỗi lên người cậu.
Khởi động hai vòng sân nhanh chóng kết thúc. Nhìn thấy mọi người trong lớp lần lượt chạy về, Tống Mạn Mạn không tiếp tục quấy rầy mà ngồi sang một bên.
Dụ Quy Tinh vuốt mái tóc lòa xòa trước trán ra sau, híp mắt nhìn hai người đang ngồi nghỉ.
Sau khi giáo viên hô giải tán, hắn ôm trái bóng rổ đi qua ngoắc ngón tay với Mạc Sơ Quyết.
Động tác này hoàn toàn theo tiềm thức, Mạc Sơ Quyết cũng thành quen cong đuôi chạy qua.
"Hôm nay các cậu cũng đánh bóng à?", Mạc Sơ Quyết quấn chặt áo khoác, "Lạnh quá à!".
Dụ Quy Tinh nói: "Không đánh chung với bọn họ, tôi dạy cậu".
Mạc Sơ Quyết lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý từ chối: "Tớ không biết chơi".
"Cho nên mới dạy cậu". Dụ Quy Tinh nhìn thoáng qua phía sau, "Ngẩn người ra đó làm gì, đi theo".
Nói là dạy nhưng cùng lắm là chỉ cậu ném vào rổ. Mạc Sơ Quyết phát được vài trái thì cảm thấy hai mắt ươn ướt, lại sắp khóc rồi.
Cậu ném quả bóng cho Dụ Quy Tinh: "Không đánh nữa, mệt quá".
Dụ Quy Tinh tiếp lấy, lòng bàn tay ma sát với quả bóng kêu bộp một tiếng. Nhìn vành mắt đỏ hoe của Mạc Sơ Quyết, hắn ném quả bóng sang một bên, bước qua.
"Hôm nay Tống Mạn Mạn nói gì với cậu?". Hắn định dùng ngón tay lau mấy giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt Mạc Sơ Quyết, kết quả hai bàn tay lem luốc, chơi bóng rổ xong vẫn chưa kịp rửa tay.
Mạc Sơ Quyết lấy tay áo lau sơ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Đoán xem? Còn không phải đào hoa cậu chọc phải à."
Dụ Quy Tinh bỗng nhiên bật cười.
Hóa ra là ghen tỵ.
Hắn lập tức mềm lòng, kéo Mạc Sơ Quyết vào ngực: "Ừm, tôi sai rồi".
Mạc Sơ Quyết không quen với giọng điệu sến súa thấy ớn của hắn. Một dòng cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng, cậu vội đẩy ra: "Cậu chọc phải thì tự giải quyết đi, mắc gì cứ tới làm phiền tớ?".
Câu không muốn dính líu tới nữ phụ độc ác. Hơn nữa, nữ phụ không đến chất vấn quấy rầy nữ chính mà đến tìm người qua đường cậu đây để làm gì? Cốt truyện lại biến động à?
Đang chìm trong suy nghĩ, ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng hô to của Âu Dương Húc: "Nguy rồi! Dụ Quy Tinh, Mạc Sơ Quyết, các cậu mau qua đây! Xảy ra chuyện rồi!".
Mới tinh mơ, trời còn chưa sáng, mình đã thấy cái gì vậy nè?
Mạc Sơ Quyết xuống khỏi giường Dụ Quy Tinh!
Tối qua hai người này đã làm gì?
Chẳng lẽ tối qua thừa dịp hắn ta và Kỷ Vân chui trong ổ chăn xem phim, hai người họ liền kéo rèm đóng phim người thật?
Chậc chậc chậc.
Hai thằng con trai mà cũng có thể hôn hít sờ nắn?
Thẳng nam sắt thép – Âu Dương Húc – chỉ nghĩ thôi liền nổi da gà đầy mình.
Dụ Quy Tinh sáu giờ thức dậy, đêm qua vừa hạnh phúc vừa dày vò, làm hắn vẫn còn vương vấn dư vị đến tận bây giờ.
Nhưng khi phản ứng lại mới phát hiện bánh ngọt nhỏ trong lòng mình đã biến đâu mất.
Cách một lan can đầu giường, hắn khẽ gọi: "Tiểu Sơ?".
Mạc Sơ Quyết tức giận bật dậy, kéo chăn trùm kín đầu, không thèm để ý.
Dụ Quy Tinh ngồi dậy, thò đầu qua nhìn, phát hiện trong ổ chăn có một cục hình người nhô lên, liền nhỏ tiếng gọi: "Nên rời giường rồi".
Mạc Sơ Quyết xuyên qua lớp chăn ậm ừ trả lời.
Dụ Quy Tinh không nhịn được cười.
Trời còn sớm, rửa mặt xong vẫn đủ thời gian mua đồ ăn sáng cho Mạc Sơ Quyết.
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng thay đồ xuống giường.
Mạc Sơ Quyết mơ màng nghe có ai đó gọi mình, đấu tranh một lúc lâu sau mới thức dậy.
Vừa mở miệng ngáp thì thấy Âu Dương Húc đang ngậm bàn chải đánh răng nhìn mình.
Kỷ Vân cũng ngậm bàn chải đi qua.
Mạc Sơ Quyết nhìn quầng thâm đen thui dưới mắt hai người, ngạc nhiên hỏi: "Tối qua mấy cậu..."
Âu Dương Húc và Kỷ Vân liếc nhau giao lưu ánh mắt... tại sao trông Mạc Sơ Quyết tràn đầy sức sống thế này? Thật không đúng!
Mạc Sơ Quyết chẳng những tinh thần sung mãn mà sắc mặt còn hồng hào, cánh môi đỏ mọng, tựa như yêu tinh vừa hút no tinh khí.
Trong khi bọn họ đang nghĩ ngợi lung tung, Dụ Quy Tinh đã quay lại, trên tay mang theo hai phần đồ ăn nóng hổi, giọng nói dịu dàng hơn trước rất nhiều: "Tiểu Sơ, xuống ăn sáng".
Tiểu Sơ?
Âu Dương Húc và Kỷ Vân nghe qua như sét đánh ngang tai.
Ôi má ơi Đại ma vương dịu dàng quá không có quen aaa! Ngươi phải hung dữ một chút mới đúng!
Mạc Sơ Quyết cũng không hài lòng: "Ba mẹ tớ mới gọi vậy, cậu gọi nghe ghê muốn chết".
Dụ Quy Tinh cười dâng đáy mắt, nhưng không hứa sau này sẽ không gọi nữa, chỉ đáp: "Đánh răng trước đi".
Âu Dương Húc với Kỷ Vân rửa mặt xong liền chuồn nhanh như gió.
Mạc Sơ Quyết vệ sinh cá nhân xong ngồi xuống bàn ăn, lấy khăn giấy lau sạch tay, sau đó cầm bánh bao lên gặm: "Dạo này mấy cậu ấy làm sao ấy! Lần nào thấy tụi mình cũng như thấy cọp, tớ có ăn thịt bọn họ đâu".
Nói đoạn, cậu nhai miếng bánh bao, hai má phồng lên.
Dụ Quy Tinh nhịn cười: "Có lẽ thấy cậu quá đáng yêu".
Mạc Sơ Quyết không phục, vặn lại: "Ông lớn như tớ đây sao có thể dùng từ đáng yêu".
Dụ Quy Tinh nhìn khuôn mặt trắng nõn của đối phương, thầm nghĩ, sao không đáng yêu, cậu là người đáng yêu nhất trên thế giới.
Hắn cầm chiếc màn thầu trắng mềm trong tay, nhớ đến gương mặt của ai đó, cắn một miếng.
Ăn sáng xong, Dụ Quy Tinh cắm ống hút vào ly sữa đậu nành rồi đưa cho Mạc Sơ Quyết. Hơi nước bốc lên phủ lờ mờ trước mặt hắn, khiến người này trông cực kỳ dịu dàng.
Mạc Sơ Quyết thầm nhủ: Dụ Quy Tinh thật chu đáo, lúc không tức giận đúng là tốt bụng.
Sau này nếu có đối tượng, hắn nhất định sẽ là một người bạn trai lý tưởng.
Dụ Quy Tinh thu dọn bàn ăn, một tay cầm túi rác, tay còn lại vươn về phía Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết bưng sữa đậu nành được Dụ Quy Tinh nắm tay dắt ra ngoài.
Trên đường, Dụ Quy Tinh hỏi: "Sao không gọi tôi là anh?"
Hắn cũng vừa nhớ tới. Rõ ràng hồi trước không quá để tâm, nhưng không hiểu sao bây giờ rất muốn nghe Mạc Sơ Quyết gọi mấy tiếng "anh Tinh Tinh".
Mạc Sơ Quyết quay đầu nhìn: "Giờ tụi mình đang tốt đẹp, tớ không muốn gọi".
Trước kia hoặc là Dụ Quy Tinh giáo huấn cậu, hoặc là bắt thóp cậu, cậu vì giữ mạng chó mới làm nũng, gọi Dụ Quy Tinh là anh, nhưng mà hiện tại Dụ Quy Tinh đối với cậu hữu cầu tất ứng, phương pháp này cũng hết chỗ dùng.
Tuy Dụ Quy Tinh trông chững chạc, cũng lớn hơn cậu vài tháng, nhưng xét về tuổi tâm lý thì cậu lớn hơn.
Dụ Quy Tinh trầm giọng cười mấy tiếng, nắm chặt tay cậu: "Ừm, đúng là rất tốt".
Gần đây trời rét, các lớp học đều mở điều hòa, tiếc thay đều vô dụng. Mặt với tay thì nóng nhưng chân lạnh như băng, gió nóng căn bản không thổi tới phía dưới.
Không chỉ Mạc Sơ Quyết, rất nhiều nữ sinh thể chất hàn cũng không chịu nổi, vừa hết tiết liền đứng dậy dậm chân.
Thể chất Thẩm Ánh Thu rất tốt, có lẽ nhờ vào các bài tập giảm cân lúc trước nên lòng bàn tay cô đều ấm áp, trông khỏe mạnh hơn Mạc Sơ Quyết rất nhiều.
Song, Tống Mạn Mạn thể nhược, trên người dán đầy miếng dán giữ nhiệt nhưng vẫn lạnh gần chết. Thấy Dụ Quy Tinh liên tục sưởi ấm tay cho Mạc Sơ Quyết, cô ả hơi bất mãn: "Anh Tinh Tinh, cậu ta là con trai mà sao sợ lạnh như vậy chứ. Em cũng lạnh, anh sưởi ấm cho em được không?".
Qua nhiều ngày an phận, ả rất nhanh liền lành sẹo quên đau, đồng thời cũng quên béng mất lời Dụ Quy Tinh đã nói, cho nên chẳng hề che giấu bản tính hư hỏng của mình.
Nhưng ít nhất hiện tại ả không hất hàm sai khiến mà dùng ngữ khí dò hỏi.
Dụ Quy Tinh vờ như không nghe thấy, trực tiếp coi ả như không khí, đoạn quay qua nói với Mạc Sơ Quyết: "Chân còn lạnh không?".
Mạc Sơ Quyết đung đưa chân: "Có chút".
"Lát về ngâm nước ấm". Dụ Quy Tinh sờ đầu ngón tay đối phương, cảm nhận được độ ấm mới hài lòng nói: "Tay đã ấm rồi, cậu làm bài tập đi".
Tống Mạn Mạn bĩu môi tỏ vẻ oán hận nhưng không ai để ý đến ả, kẻ thù một mất một còn, Thẩm Ánh Thu, cũng coi ả như không khí.
Cô ả tức tối chạy ra ngoài. Chạy thật xa mới nhận ra không có ai đuổi theo, khi trở lại đã vào giờ học, ngoài giáo viên ra thì không người nào hỏi ả đã đi đâu.
Thời gian buổi sáng vội vàng qua đi, chiều có tiết thể dục. Ngoài cửa sổ gió thổi từng cơn buốt lạnh, những tưởng không cần ra sân, nào ngờ lớp phó thể dục đột nhiên thông báo có tiết thể dục.
Học thể dục giữa thời tiết kiểu này nào có ai vui, cả tốp người quấn áo bông uể oải xuống lầu.
Mạc Sơ Quyết hà hơi ra tay: "Khi nào thì tuyết rơi nhỉ?".
Kiếp trước cậu sống ở phương nam, đời này cũng vậy, cho nên số lần thấy tuyết rơi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thẩm Ánh Thu đi bên cạnh, đáp: "Năm nay chắc sẽ không rơi".
Mạc Sơ Quyết rõ thất vọng: "Thật muốn chơi tuyết, nặn người tuyết, ném bóng tuyết".
Dụ Quy Tinh tàn nhẫn đâm thủng dự định của cậu: "Với cơ thể cậu thì đừng mơ".
Mạc Sơ Quyết không chịu thua kém trừng hắn: "Cơ thể tớ thì làm sao? Ăn ngon ngủ khỏe, vóc dáng khỏe đẹp!".
"Vậy tối nay đừng than lạnh". Dụ Quy Tinh lạnh nhạt nói.
Mạc Sơ Quyết hừ hai tiếng, đột nhiên nhớ ra đơn miếng dán giữ nhiệt của mình tới rồi, không cần dựa dẫm Dụ Quy Tinh, vì vậy khẩu khí cũng lớn hẳn: "Tớ cóc sợ".
Nhìn cảnh tượng thân mật giữa hai người, Thẩm Ánh Thu hơi nhíu mày.
Tiết thể dục bắt đầu, thầy giáo cho cả lớp chạy hai vòng quanh sân trường. Mạc Sơ Quyết tìm một chỗ ngồi xuống quan sát bọn họ.
Mới ngồi chưa được bao lâu, một bóng người xuất hiện trước mặt.
Tống Mạn Mạn cắn môi, hung dữ nhìn chằm chằm cậu.
"Có việc gì không?", cậu ngẩng đầu hỏi.
Thường ngày Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh luôn dính như sam, cô ả chưa tìm được cơ hội. Lần này rốt cục có tiết thể dục, ả lấy cớ trong người không khỏe xin phép giáo viên.
Mục đích là đến cảnh cáo Mạc Sơ Quyết.
Tống Mạn Mạn lòng đầy căm phẫn: "Cậu đừng quấn riết lấy anh ấy nữa được không? Một thằng con trai mà suốt ngày đòi anh Tinh Tinh nắm tay, không thấy mắc cỡ hả?".
Ủa... rõ ràng mỗi lần đều là Dụ Quy Tinh tự tóm lấy tay cậu chơi mà.
Nhưng nữ phụ độc ác mà, nam chính làm gì ả đều đổ lên đầu người khác. Mạc Sơ Quyết chưa từng nghĩ một ngày nào đó những tình tiết cậu thường thấy trong truyện sẽ xảy đến với mình, cậu hết sức hào hứng trả lời: "Ồ, nhưng cậu ấy thích lôi kéo tôi lắm, nếu cô không chịu nổi thì có thể tìm cậu ấy".
Cậu biết Tống Mạn Mạn không dám tìm Dụ Quy Tinh thật, thế nên mới lợi dụng chỗ này để đáp trả.
Tống Mạn Mạn giận đỏ cả mặt nhưng không cãi được câu nào, ả đứng tại chỗ lườm cậu trừng trừng.
Mạc Sơ Quyết không muốn để ý nhưng người này cứ đứng trước mặt không chịu đi, đành nói: "Với lại tôi là con trai đó, cô còn ghen với cả nam sinh à?".
Tống Mạn Mạn mím môi.
Tuy lời này khá hợp lý, nhưng không hiểu sao ả nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt Mạc Sơ Quyết.
Tại sao tên này còn dính người hơn cả con gái chứ?
Ả theo bản năng quên mất rằng chính Dụ Quy Tinh mới là người chủ động dẫn theo Mạc Sơ Quyết, thay vào đó tự động đẩy hết mọi tội lỗi lên người cậu.
Khởi động hai vòng sân nhanh chóng kết thúc. Nhìn thấy mọi người trong lớp lần lượt chạy về, Tống Mạn Mạn không tiếp tục quấy rầy mà ngồi sang một bên.
Dụ Quy Tinh vuốt mái tóc lòa xòa trước trán ra sau, híp mắt nhìn hai người đang ngồi nghỉ.
Sau khi giáo viên hô giải tán, hắn ôm trái bóng rổ đi qua ngoắc ngón tay với Mạc Sơ Quyết.
Động tác này hoàn toàn theo tiềm thức, Mạc Sơ Quyết cũng thành quen cong đuôi chạy qua.
"Hôm nay các cậu cũng đánh bóng à?", Mạc Sơ Quyết quấn chặt áo khoác, "Lạnh quá à!".
Dụ Quy Tinh nói: "Không đánh chung với bọn họ, tôi dạy cậu".
Mạc Sơ Quyết lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý từ chối: "Tớ không biết chơi".
"Cho nên mới dạy cậu". Dụ Quy Tinh nhìn thoáng qua phía sau, "Ngẩn người ra đó làm gì, đi theo".
Nói là dạy nhưng cùng lắm là chỉ cậu ném vào rổ. Mạc Sơ Quyết phát được vài trái thì cảm thấy hai mắt ươn ướt, lại sắp khóc rồi.
Cậu ném quả bóng cho Dụ Quy Tinh: "Không đánh nữa, mệt quá".
Dụ Quy Tinh tiếp lấy, lòng bàn tay ma sát với quả bóng kêu bộp một tiếng. Nhìn vành mắt đỏ hoe của Mạc Sơ Quyết, hắn ném quả bóng sang một bên, bước qua.
"Hôm nay Tống Mạn Mạn nói gì với cậu?". Hắn định dùng ngón tay lau mấy giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt Mạc Sơ Quyết, kết quả hai bàn tay lem luốc, chơi bóng rổ xong vẫn chưa kịp rửa tay.
Mạc Sơ Quyết lấy tay áo lau sơ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Đoán xem? Còn không phải đào hoa cậu chọc phải à."
Dụ Quy Tinh bỗng nhiên bật cười.
Hóa ra là ghen tỵ.
Hắn lập tức mềm lòng, kéo Mạc Sơ Quyết vào ngực: "Ừm, tôi sai rồi".
Mạc Sơ Quyết không quen với giọng điệu sến súa thấy ớn của hắn. Một dòng cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng, cậu vội đẩy ra: "Cậu chọc phải thì tự giải quyết đi, mắc gì cứ tới làm phiền tớ?".
Câu không muốn dính líu tới nữ phụ độc ác. Hơn nữa, nữ phụ không đến chất vấn quấy rầy nữ chính mà đến tìm người qua đường cậu đây để làm gì? Cốt truyện lại biến động à?
Đang chìm trong suy nghĩ, ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng hô to của Âu Dương Húc: "Nguy rồi! Dụ Quy Tinh, Mạc Sơ Quyết, các cậu mau qua đây! Xảy ra chuyện rồi!".