Chương 38: Mười ba
Mạc Sơ Quyết vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Đang mơ mơ màng màng, cậu đột nhiên cảm thấy mình đang nằm giữa lò lửa lớn, xung quanh đầy hơi nóng bốc lên. Đặc biệt là phần mặt, ngột ngạt kinh khủng.
Cuối cùng nóng đến mức không chịu nổi, cậu choàng tỉnh dậy.
Vừa thức dậy, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú phóng đại.
Đầu óc cậu hỗn loạn, hoang mang nghĩ: tại sao Dụ Quy Tinh lại ở trên giường mình?
Rõ ràng cậu ngủ có một mình, trước khi ngủ còn dán miếng dán giữ nhiệt. Lẽ nào lúc ngủ mộng du bò lên giường Dụ Quy Tinh?
Nghĩ vậy, cậu lặng lẽ xốc chăn lên nhìn, đây đúng là giường cậu.
Nghĩa là bằng cách nào đó Dụ Quy Tinh đã trèo lên giường mình.
Cậu nhúc nhích mấy cái, giường vốn đã nhỏ, Dụ Quy Tinh ngủ nông nên dễ dàng bị cậu đánh thức. Hắn nhập nhèm mở mắt ra.
"Sao vậy?". Vì mới tỉnh lại, giọng Dụ Quy Tinh khàn khàn từ tính, lại hơi nghèn nghẹn nghe cực kỳ gợi cảm.
Mạc Sơ Quyết sờ mặt, còn thắc mắc tại sao nóng như vậy, hóa ra cái tên Dụ Quy Tinh để tay lên mặt mình!
Mạc Sơ Quyết hỏi: "Tại sao cậu ngủ trên giường tớ?".
Dụ Quy Tinh ngây thơ vô (số) tội: "Không phải hôm qua cậu nói lạnh sao? Tôi sợ nửa đêm cậu thấy lạnh nên qua ngủ chung".
Mạc Sơ Quyết quắc mắt: "Nhưng tớ có miếng dán giữ nhiệt rồi, cậu qua đây vừa chật vừa nóng, tớ bị nóng tỉnh luôn đây này".
Dụ Quy Tinh nói: "Hôm qua cậu đâu có nói vậy".
Mạc Sơ Quyết thấp giọng: "Hôm qua miếng dán vẫn chưa tới mà..."
Nói đến từ cuối cùng, cậu đưa tay xuống sờ thử, phát hiện mấy miếng dán giữ nhiệt đã biến mất.
Cậu trực tiếp chất vấn: "Đồ của tớ đâu?"
Dụ Quy Tinh giải thích: "Hết nóng rồi, tôi xé ra giúp cậu".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Đệt, có một miếng cậu dán trên mông, Dụ Quy Tinh cũng xé luôn à?
Cậu sờ sờ, quả nhiên không thấy.
Cậu đang nằm ngủ, làm sao Dụ Quy Tinh có thể phát hiện trên mông có dán...
Nghĩ đến cảnh kia, Mạc Sơ Quyết xấu hổ co người rụt vào chăn.
Thấy người này vùi đầu vào chăn như đà điểu, Dụ Quy Tinh sợ cậu chết ngạt nên kéo chăn ra nhưng không được.
Hắn không còn cách nào khác đành dùng thêm chút lực moi đầu Mạc Sơ Quyết ra, kết quả thấy một gương mặt ửng hồng rưng rưng nước mắt.
Đêm khuya thanh vắng cũng là lúc mặt tối của con người dễ bị kích thích nhất. Hầu kết hắn trượt lên trượt xuống, đột nhiên trỗi lên chút kích động muốn bắt nạt bé khóc nhè này: "Cậu khóc cái gì?".
Mạc Sơ Quyết lau nước mắt, hiện tại cậu cmn xấu hổ gần chết! Cái thể chất dễ khóc mắc dịch này có thôi đi không!
"Đừng nói nữa, tớ buồn ngủ lắm, ngày mai còn đi học". Cậu trở mình, quay lưng về phía Dụ Quy Tinh, cố gắng che đi xấu hổ bằng ngữ khí bình thường.
Dụ Quy Tinh nghe ra giọng cậu chỉ đang cố giả vờ bình tĩnh. Hắn nhếch khóe môi, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu đối phương: "Ừm, ngủ đi".
Động tác hắn khẽ đến mức Mạc Sơ Quyết tưởng hắn đang vuốt tóc mình, yên tâm nhắm mắt lại.
Mặc dù ngủ chung với Dụ Quy Tinh vừa chật vừa nóng nhưng quả thật rất an tâm. Mạc Sơ Quyết nằm một lúc rồi ngủ mất, ngủ say thì bắt đầu không an phận gác chân lên người Dụ Quy Tinh.
Người trong lồng ngực mềm mại thơm sữa, Dụ Quy Tinh không nhịn được ôm eo Mạc Sơ Quyết, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Âu Dương Húc tỉnh lại, vừa ngồi dậy đã thấy Dụ Quy Tinh rón rén trèo xuống khỏi giường Mạc Sơ Quyết, nhẹ nhàng tiếp đất.
Hắn ta dụi mắt thật kỹ, vẻ mặt trở nên tê dại.
Hai người này quyết không chừa cho cẩu độc thân một con đường sống mà!
Khoảng thời gian sau đó, Dụ Quy Tinh thường xuyên viện lý do không ngủ được, lấy cớ làm ấm giường cho Mạc Sơ Quyết để leo giường bên cạnh.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân chẳng lấy làm lạ, ngay cả Mạc Sơ Quyết cũng tập mãi thành quen. Ngủ chung với Dụ Quy Tinh rất thoải mái, không ngáy, tư thế ngủ đẹp, lại là lò sưởi hình người, cậu không cần dùng miếng dán giữ nhiệt nữa.
Thủ tục chuyển trường cho Tống Mạn Mạn hoàn tất vào ngay hôm sau. Sở Cẩm Lâm hành sự sấm rền gió cuốn, mấy chuyện vặt vãnh này đối với bà cực kỳ đơn giản, chỉ cần nhờ trợ lí đến phòng hiệu trưởng vài chuyến, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Âu Dương Húc nghe tin này lắp bắp kinh ngạc: "Cô ta vậy mà sắp chuyển trường rồi?".
Kỷ Vân cười hỏi: "Sao? Luyến tiếc à?".
Âu Dương Húc bổ cậu ta một cái: "Cậu mới tiếc á. Chẳng qua người ta cũng coi như là một tiểu mỹ nhân, nhìn bổ mắt cũng không tệ".
Kỷ Vân nói: "Đúng vậy, chỉ cần ngậm miệng lại, cô ta vẫn rất xinh".
Âu Dương Húc thở dài: "Cậu đừng nói nữa. Cô ta không ở đây tớ vẫn chưa quen lắm. Nguồn vui hằng ngày đã biến mất".
Mạc Sơ Quyết thò đầu qua hỏi: "Nguồn vui gì?".
Kỷ Vân giải thích: "Cậu không cảm thấy cô ta rất hài hước sao? Năm 2050 rồi mà ngày nào cũng thao thao người nghèo không xứng nói chuyện với mình gì gì đó. Tưởng đang quay phim truyền hình ha gì".
Mạc Sơ Quyết chau mày trầm tư: "Nghe cậu nói vậy, hình như câu cửa miệng của cô ta quả thật là hai câu này".
Kỷ Vân đắc ý: "Đúng không? Tớ với Âu Dương Húc đặc biệt tổng kết ra đó".
Âu Dương Húc cũng ưỡn ngực gật đầu.
Tống Mạn Mạn chuyển trường, Thẩm Ánh Thu ở nhà dưỡng bệnh, dãy ghế phía sau đều bỏ trống.
Lần trước Thẩm Ánh Thu có nhờ sắp xếp bài kiểm tra, mỗi ngày Mạc Sơ Quyết đều tiện tay dọn dẹp bàn học gọn gàng.
Trường học cho phép đem điện thoại di động, bọn họ thường nói chuyện qua Wechat, phần lớn là về việc học. Nếu có thời gian Mạc Sơ Quyết sẽ chụp lại các đề bài mới giáo viên đưa ra và gửi cho Thẩm Ánh Thu chép, kẻo lâu không viết ngượng tay.
Mãi cho đến trước kỳ thi một ngày, chân Thẩm Ánh Thu vẫn chưa chịu lành. Miệng vết thương tuy không lớn nhưng tương đối sâu nên khép miệng rất chậm.
Ngày thi cuối kỳ, cô ngồi xe lăn đến trường, chịu đựng cơn đau ngứa trên chân kiên trì hoàn thành tất cả các môn.
Hồ Vĩ Quốc cảm động vô cùng. Ông khen ngợi Thẩm Ánh Thu trước toàn thể lớp để mọi người cùng học hỏi tinh thần ham học.
Buổi chiều ngày thi xong lớp học náo nhiệt hẳn, chẳng ai bận tâm chuyện học hành. Trong tiết tự học, người đọc tiểu thuyết, kẻ chơi game, Hồ Vĩ Quốc đến dạo một vòng liền bắt được một đống.
Thi cuối kỳ kết thúc, chẳng mấy chốc là đến kỳ nghỉ đông, mọi người bắt đầu thu dọn hành lý về nhà đón tết. Âu Dương Húc thậm chí cởi cả ga trải giường, đủ thấy hắn ta sốt ruột đến thế nào.
Mạc Sơ Quyết cũng bắt đầu thở hồng hộc thu dọn đồ đạc. So với Dụ Quy Tinh đồ vừa ít vừa ngăn nắp, chẳng bù cho cậu, thậm chí có nhiều món mà cậu cũng chả biết đã để đâu, tìm một thứ cũng mất nửa ngày trời.
Giữa bầu không khí hân hoan, một chuyện không vui đã xảy ra.
Dụ Vĩ Quang quay lại.
Hôm đó đồng thời là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Mạc Sơ Quyết đang sôi nổi thảo luận với Dụ Quy Tinh tết này sẽ đi đâu chơi thì chợt thấy một bóng người quen thuộc vụt qua cửa sổ.
Giọng nói tuy quen mà lạ của Dụ Vĩ Quang từ đằng sau truyền đến: "Dụ Quy Tinh, ra ngoài một lát được không? Tôi muốn nói chuyện với anh".
Dụ Quy Tinh nhìn thấy cậu ta, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: "Tôi không có gì để nói với cậu".
Sắc mặt Dụ Vĩ Quang trông rất phờ phạc, không giống thiếu niên mười sáu tuổi chút nào: "Là chuyện về mẹ anh, anh chắc chắn không muốn biết?".
Dụ Quy Tinh đáp: "Cậu lại giở trò gì?"
Dụ Vĩ Quang giơ bốn ngón tay: "Nếu tôi nói dối sẽ bị trời đánh, bị quỷ ám thân, chết bất đắc kỳ tử, ra ngoài bị xe tông".
Thấy dáng vẻ hắn nghiêm túc, lại mở miệng thề độc, Dụ Quy Tinh hơi cau mày: "Có gì thì nói mau".
Dụ Vĩ Quang liếc qua Mạc Sơ Quyết đang dỏng tai nghe ngóng: "Anh cùng tôi ra ngoài đi".
Mạc Sơ Quyết lo lắng nhìn Dụ Quy Tinh.
Dụ Quy Tinh xoa đầu cậu: "Yên tâm, tôi đi chút rồi về".
Hai người kẻ trước người sau ra ngoài. Đến một góc vắng người, Dụ Vĩ Quang mới lên tiếng: "Anh biết không, Dụ Văn Phong và mẹ tôi ly hôn rồi".
Dụ Quy Tinh thoáng ngạc nhiên, nhanh thế cơ à?
Với tính tình dây dưa kia của Trần Bạch Lộ, Dụ Văn Phong vậy mà có thể giải quyết nhanh gọn, khẳng định tốn không ít công sức.
Dụ Vĩ Quang nhìn vẻ mặt kia liền biết hắn vẫn chưa biết, bèn nói: "Mẹ tôi bị ông ta bức điên rồi. Ông ta vì mẹ anh mới ly hôn với mẹ tôi, lão muốn nối lại tình xưa đấy".
Dụ Quy Tinh lạnh lùng cười khẩy: "Hạng như ông ta cũng xứng sao?".
Dụ Vĩ Quang nhìn hắn, biết hắn chẳng hề để tâm.
Thiếu niên thường kiêu ngạo, đặc biệt là Dụ Quy Tinh vừa lọt lòng đã là ông trời con. Nhờ giáo dục tốt nên hắn không đến nỗi ngạo mạn nhưng vẫn có chút ngạo khí chưa được mài giũa.
Nhưng những sự việc phát sinh gần đây đã mài nhẵn góc cạnh ấy. Trải qua mấy chuyện, cậu ta mới nhận ra rằng một khi mất đi thân phận thiếu gia Dụ gia và sự bảo hộ của Dụ Văn Phong, cậu ta sẽ chẳng là cái gì cả.
- -----------------------------------------
(*) Nyoran: đoạn trên viết về Dụ Quy Tinh nhưng đoạn dưới lại chỉ Dụ Vĩ Quang, chỗ này mình cũng hong hiểu luôn.
- -----------------------------------------
Năm xưa cậu ta thù địch Dụ Quy Tinh bao nhiêu, hiện tại càng hận Dụ Văn Phong bấy nhiêu. Giờ cậu ta mới hiểu được kẻ thù chính của bản thân không phải Dụ Quy Tinh mà là kẻ đã mang đến cho cậu ta một cuộc đời lệch lạc, Dụ Văn Phong.
Cho nên cậu ta mới không nhịn được muốn nhắc nhở Dụ Quy Tinh.
"Mục tiêu hiện tại của ông ta chính là muốn tái hôn với mẹ anh. Có chuyện nào mà ông ta chẳng làm được, lão sắp phát điên đến nơi rồi" – Dụ Vĩ Quang nói.
Thực ra còn một điều cậu ta chưa nói. Lúc đi ngang thư phòng của Dụ Văn Phong, cậu đã nghe ông ta đang gọi điện cho người khác. Nội dung đại khái là làm sao để khiến Trần Cửu Cửu quay về, bao gồm cả những thủ đoạn cực kỳ thâm độc.
Ông ta dù sao cũng có tiền có quyền, ngồi càng cao càng dễ vô pháp vô thiên coi thường mọi thứ.
Ánh mắt Dụ Quy Tinh dần trở nên nghi hoặc: "Cậu nói nhiều như vậy là có ý gì? Từ khi nào cậu trở nên tốt bụng thế?".
Đây hoàn toàn không phải phong cách của Dụ Vĩ Quang, khoa trương và tùy tiện mới là bản tính của cậu ta.
Khóe môi Dụ Vĩ Quang tràn ra một nụ cười khổ: "Tin hay không tùy anh, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chút".
Này chỉ là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác càng quan trọng hơn... cậu ta muốn Dụ Quy Tinh đối đầu với Dụ Văn Phong, nếu vậy cậu ta có thể làm ngư ông đắc lợi.
Đáng tiếc Dụ Quy Tinh không thuận theo mà lãnh đạm gật đầu: "Nói xong chưa, xong rồi thì tôi đi đây".
Nhìn kết quả nước đổ lá môn này, Dụ Vĩ Quang chỉ đành từ bỏ.
Cứng không ăn mềm không ngó, Dụ Quy Tinh đúng là một nhân vật phiền toái!
Vào ngày nghỉ, lại là Trần Cửu Cửu đến đón người.
Thẩm mỹ viện mới khai trương của cô nằm gần Nhất Trung, chỉ cách hai kilomet, tan tầm liền tiện đường ghé đây.
Thật ra công việc kinh doanh thẩm mỹ viện không cần đến theo dõi hằng ngày. Là bà chủ, cuộc sống của cô cũng tương đối dễ dàng, dưới tay có nhiều quản lí, cô chỉ việc ngồi đếm tiền, vô cùng thoải mái!
Tuy nhiên, Trần Cửu Cửu hiện tại là kiểu phụ nữ say mê công việc, ngồi lâu không chịu nổi nên muốn đến kiểm tra sản nghiệp dưới tay, lỡ phát sinh chuyện gì cũng kịp thời chuẩn bị.
Buổi trưa, hai gia đình cùng ăn cơm tại Mạc gia.
Tròn một tháng không gặp, Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh đều có sự thay đổi.
Trần Cửu Cửu không nhịn được véo khuôn mặt nhỏ đầy đặn của Mạc Sơ Quyết, cười nói: "Tiểu Sơ càng đáng yêu nha".
Khương Y Linh nói: "Tôi thấy béo ra ấy, mặt tròn như bánh bao rồi này".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Mẹ ruột mà nói vậy đó! Thật là quá đáng!
Cuối cùng nóng đến mức không chịu nổi, cậu choàng tỉnh dậy.
Vừa thức dậy, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú phóng đại.
Đầu óc cậu hỗn loạn, hoang mang nghĩ: tại sao Dụ Quy Tinh lại ở trên giường mình?
Rõ ràng cậu ngủ có một mình, trước khi ngủ còn dán miếng dán giữ nhiệt. Lẽ nào lúc ngủ mộng du bò lên giường Dụ Quy Tinh?
Nghĩ vậy, cậu lặng lẽ xốc chăn lên nhìn, đây đúng là giường cậu.
Nghĩa là bằng cách nào đó Dụ Quy Tinh đã trèo lên giường mình.
Cậu nhúc nhích mấy cái, giường vốn đã nhỏ, Dụ Quy Tinh ngủ nông nên dễ dàng bị cậu đánh thức. Hắn nhập nhèm mở mắt ra.
"Sao vậy?". Vì mới tỉnh lại, giọng Dụ Quy Tinh khàn khàn từ tính, lại hơi nghèn nghẹn nghe cực kỳ gợi cảm.
Mạc Sơ Quyết sờ mặt, còn thắc mắc tại sao nóng như vậy, hóa ra cái tên Dụ Quy Tinh để tay lên mặt mình!
Mạc Sơ Quyết hỏi: "Tại sao cậu ngủ trên giường tớ?".
Dụ Quy Tinh ngây thơ vô (số) tội: "Không phải hôm qua cậu nói lạnh sao? Tôi sợ nửa đêm cậu thấy lạnh nên qua ngủ chung".
Mạc Sơ Quyết quắc mắt: "Nhưng tớ có miếng dán giữ nhiệt rồi, cậu qua đây vừa chật vừa nóng, tớ bị nóng tỉnh luôn đây này".
Dụ Quy Tinh nói: "Hôm qua cậu đâu có nói vậy".
Mạc Sơ Quyết thấp giọng: "Hôm qua miếng dán vẫn chưa tới mà..."
Nói đến từ cuối cùng, cậu đưa tay xuống sờ thử, phát hiện mấy miếng dán giữ nhiệt đã biến mất.
Cậu trực tiếp chất vấn: "Đồ của tớ đâu?"
Dụ Quy Tinh giải thích: "Hết nóng rồi, tôi xé ra giúp cậu".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Đệt, có một miếng cậu dán trên mông, Dụ Quy Tinh cũng xé luôn à?
Cậu sờ sờ, quả nhiên không thấy.
Cậu đang nằm ngủ, làm sao Dụ Quy Tinh có thể phát hiện trên mông có dán...
Nghĩ đến cảnh kia, Mạc Sơ Quyết xấu hổ co người rụt vào chăn.
Thấy người này vùi đầu vào chăn như đà điểu, Dụ Quy Tinh sợ cậu chết ngạt nên kéo chăn ra nhưng không được.
Hắn không còn cách nào khác đành dùng thêm chút lực moi đầu Mạc Sơ Quyết ra, kết quả thấy một gương mặt ửng hồng rưng rưng nước mắt.
Đêm khuya thanh vắng cũng là lúc mặt tối của con người dễ bị kích thích nhất. Hầu kết hắn trượt lên trượt xuống, đột nhiên trỗi lên chút kích động muốn bắt nạt bé khóc nhè này: "Cậu khóc cái gì?".
Mạc Sơ Quyết lau nước mắt, hiện tại cậu cmn xấu hổ gần chết! Cái thể chất dễ khóc mắc dịch này có thôi đi không!
"Đừng nói nữa, tớ buồn ngủ lắm, ngày mai còn đi học". Cậu trở mình, quay lưng về phía Dụ Quy Tinh, cố gắng che đi xấu hổ bằng ngữ khí bình thường.
Dụ Quy Tinh nghe ra giọng cậu chỉ đang cố giả vờ bình tĩnh. Hắn nhếch khóe môi, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu đối phương: "Ừm, ngủ đi".
Động tác hắn khẽ đến mức Mạc Sơ Quyết tưởng hắn đang vuốt tóc mình, yên tâm nhắm mắt lại.
Mặc dù ngủ chung với Dụ Quy Tinh vừa chật vừa nóng nhưng quả thật rất an tâm. Mạc Sơ Quyết nằm một lúc rồi ngủ mất, ngủ say thì bắt đầu không an phận gác chân lên người Dụ Quy Tinh.
Người trong lồng ngực mềm mại thơm sữa, Dụ Quy Tinh không nhịn được ôm eo Mạc Sơ Quyết, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Âu Dương Húc tỉnh lại, vừa ngồi dậy đã thấy Dụ Quy Tinh rón rén trèo xuống khỏi giường Mạc Sơ Quyết, nhẹ nhàng tiếp đất.
Hắn ta dụi mắt thật kỹ, vẻ mặt trở nên tê dại.
Hai người này quyết không chừa cho cẩu độc thân một con đường sống mà!
Khoảng thời gian sau đó, Dụ Quy Tinh thường xuyên viện lý do không ngủ được, lấy cớ làm ấm giường cho Mạc Sơ Quyết để leo giường bên cạnh.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân chẳng lấy làm lạ, ngay cả Mạc Sơ Quyết cũng tập mãi thành quen. Ngủ chung với Dụ Quy Tinh rất thoải mái, không ngáy, tư thế ngủ đẹp, lại là lò sưởi hình người, cậu không cần dùng miếng dán giữ nhiệt nữa.
Thủ tục chuyển trường cho Tống Mạn Mạn hoàn tất vào ngay hôm sau. Sở Cẩm Lâm hành sự sấm rền gió cuốn, mấy chuyện vặt vãnh này đối với bà cực kỳ đơn giản, chỉ cần nhờ trợ lí đến phòng hiệu trưởng vài chuyến, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Âu Dương Húc nghe tin này lắp bắp kinh ngạc: "Cô ta vậy mà sắp chuyển trường rồi?".
Kỷ Vân cười hỏi: "Sao? Luyến tiếc à?".
Âu Dương Húc bổ cậu ta một cái: "Cậu mới tiếc á. Chẳng qua người ta cũng coi như là một tiểu mỹ nhân, nhìn bổ mắt cũng không tệ".
Kỷ Vân nói: "Đúng vậy, chỉ cần ngậm miệng lại, cô ta vẫn rất xinh".
Âu Dương Húc thở dài: "Cậu đừng nói nữa. Cô ta không ở đây tớ vẫn chưa quen lắm. Nguồn vui hằng ngày đã biến mất".
Mạc Sơ Quyết thò đầu qua hỏi: "Nguồn vui gì?".
Kỷ Vân giải thích: "Cậu không cảm thấy cô ta rất hài hước sao? Năm 2050 rồi mà ngày nào cũng thao thao người nghèo không xứng nói chuyện với mình gì gì đó. Tưởng đang quay phim truyền hình ha gì".
Mạc Sơ Quyết chau mày trầm tư: "Nghe cậu nói vậy, hình như câu cửa miệng của cô ta quả thật là hai câu này".
Kỷ Vân đắc ý: "Đúng không? Tớ với Âu Dương Húc đặc biệt tổng kết ra đó".
Âu Dương Húc cũng ưỡn ngực gật đầu.
Tống Mạn Mạn chuyển trường, Thẩm Ánh Thu ở nhà dưỡng bệnh, dãy ghế phía sau đều bỏ trống.
Lần trước Thẩm Ánh Thu có nhờ sắp xếp bài kiểm tra, mỗi ngày Mạc Sơ Quyết đều tiện tay dọn dẹp bàn học gọn gàng.
Trường học cho phép đem điện thoại di động, bọn họ thường nói chuyện qua Wechat, phần lớn là về việc học. Nếu có thời gian Mạc Sơ Quyết sẽ chụp lại các đề bài mới giáo viên đưa ra và gửi cho Thẩm Ánh Thu chép, kẻo lâu không viết ngượng tay.
Mãi cho đến trước kỳ thi một ngày, chân Thẩm Ánh Thu vẫn chưa chịu lành. Miệng vết thương tuy không lớn nhưng tương đối sâu nên khép miệng rất chậm.
Ngày thi cuối kỳ, cô ngồi xe lăn đến trường, chịu đựng cơn đau ngứa trên chân kiên trì hoàn thành tất cả các môn.
Hồ Vĩ Quốc cảm động vô cùng. Ông khen ngợi Thẩm Ánh Thu trước toàn thể lớp để mọi người cùng học hỏi tinh thần ham học.
Buổi chiều ngày thi xong lớp học náo nhiệt hẳn, chẳng ai bận tâm chuyện học hành. Trong tiết tự học, người đọc tiểu thuyết, kẻ chơi game, Hồ Vĩ Quốc đến dạo một vòng liền bắt được một đống.
Thi cuối kỳ kết thúc, chẳng mấy chốc là đến kỳ nghỉ đông, mọi người bắt đầu thu dọn hành lý về nhà đón tết. Âu Dương Húc thậm chí cởi cả ga trải giường, đủ thấy hắn ta sốt ruột đến thế nào.
Mạc Sơ Quyết cũng bắt đầu thở hồng hộc thu dọn đồ đạc. So với Dụ Quy Tinh đồ vừa ít vừa ngăn nắp, chẳng bù cho cậu, thậm chí có nhiều món mà cậu cũng chả biết đã để đâu, tìm một thứ cũng mất nửa ngày trời.
Giữa bầu không khí hân hoan, một chuyện không vui đã xảy ra.
Dụ Vĩ Quang quay lại.
Hôm đó đồng thời là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Mạc Sơ Quyết đang sôi nổi thảo luận với Dụ Quy Tinh tết này sẽ đi đâu chơi thì chợt thấy một bóng người quen thuộc vụt qua cửa sổ.
Giọng nói tuy quen mà lạ của Dụ Vĩ Quang từ đằng sau truyền đến: "Dụ Quy Tinh, ra ngoài một lát được không? Tôi muốn nói chuyện với anh".
Dụ Quy Tinh nhìn thấy cậu ta, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: "Tôi không có gì để nói với cậu".
Sắc mặt Dụ Vĩ Quang trông rất phờ phạc, không giống thiếu niên mười sáu tuổi chút nào: "Là chuyện về mẹ anh, anh chắc chắn không muốn biết?".
Dụ Quy Tinh đáp: "Cậu lại giở trò gì?"
Dụ Vĩ Quang giơ bốn ngón tay: "Nếu tôi nói dối sẽ bị trời đánh, bị quỷ ám thân, chết bất đắc kỳ tử, ra ngoài bị xe tông".
Thấy dáng vẻ hắn nghiêm túc, lại mở miệng thề độc, Dụ Quy Tinh hơi cau mày: "Có gì thì nói mau".
Dụ Vĩ Quang liếc qua Mạc Sơ Quyết đang dỏng tai nghe ngóng: "Anh cùng tôi ra ngoài đi".
Mạc Sơ Quyết lo lắng nhìn Dụ Quy Tinh.
Dụ Quy Tinh xoa đầu cậu: "Yên tâm, tôi đi chút rồi về".
Hai người kẻ trước người sau ra ngoài. Đến một góc vắng người, Dụ Vĩ Quang mới lên tiếng: "Anh biết không, Dụ Văn Phong và mẹ tôi ly hôn rồi".
Dụ Quy Tinh thoáng ngạc nhiên, nhanh thế cơ à?
Với tính tình dây dưa kia của Trần Bạch Lộ, Dụ Văn Phong vậy mà có thể giải quyết nhanh gọn, khẳng định tốn không ít công sức.
Dụ Vĩ Quang nhìn vẻ mặt kia liền biết hắn vẫn chưa biết, bèn nói: "Mẹ tôi bị ông ta bức điên rồi. Ông ta vì mẹ anh mới ly hôn với mẹ tôi, lão muốn nối lại tình xưa đấy".
Dụ Quy Tinh lạnh lùng cười khẩy: "Hạng như ông ta cũng xứng sao?".
Dụ Vĩ Quang nhìn hắn, biết hắn chẳng hề để tâm.
Thiếu niên thường kiêu ngạo, đặc biệt là Dụ Quy Tinh vừa lọt lòng đã là ông trời con. Nhờ giáo dục tốt nên hắn không đến nỗi ngạo mạn nhưng vẫn có chút ngạo khí chưa được mài giũa.
Nhưng những sự việc phát sinh gần đây đã mài nhẵn góc cạnh ấy. Trải qua mấy chuyện, cậu ta mới nhận ra rằng một khi mất đi thân phận thiếu gia Dụ gia và sự bảo hộ của Dụ Văn Phong, cậu ta sẽ chẳng là cái gì cả.
- -----------------------------------------
(*) Nyoran: đoạn trên viết về Dụ Quy Tinh nhưng đoạn dưới lại chỉ Dụ Vĩ Quang, chỗ này mình cũng hong hiểu luôn.
- -----------------------------------------
Năm xưa cậu ta thù địch Dụ Quy Tinh bao nhiêu, hiện tại càng hận Dụ Văn Phong bấy nhiêu. Giờ cậu ta mới hiểu được kẻ thù chính của bản thân không phải Dụ Quy Tinh mà là kẻ đã mang đến cho cậu ta một cuộc đời lệch lạc, Dụ Văn Phong.
Cho nên cậu ta mới không nhịn được muốn nhắc nhở Dụ Quy Tinh.
"Mục tiêu hiện tại của ông ta chính là muốn tái hôn với mẹ anh. Có chuyện nào mà ông ta chẳng làm được, lão sắp phát điên đến nơi rồi" – Dụ Vĩ Quang nói.
Thực ra còn một điều cậu ta chưa nói. Lúc đi ngang thư phòng của Dụ Văn Phong, cậu đã nghe ông ta đang gọi điện cho người khác. Nội dung đại khái là làm sao để khiến Trần Cửu Cửu quay về, bao gồm cả những thủ đoạn cực kỳ thâm độc.
Ông ta dù sao cũng có tiền có quyền, ngồi càng cao càng dễ vô pháp vô thiên coi thường mọi thứ.
Ánh mắt Dụ Quy Tinh dần trở nên nghi hoặc: "Cậu nói nhiều như vậy là có ý gì? Từ khi nào cậu trở nên tốt bụng thế?".
Đây hoàn toàn không phải phong cách của Dụ Vĩ Quang, khoa trương và tùy tiện mới là bản tính của cậu ta.
Khóe môi Dụ Vĩ Quang tràn ra một nụ cười khổ: "Tin hay không tùy anh, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chút".
Này chỉ là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác càng quan trọng hơn... cậu ta muốn Dụ Quy Tinh đối đầu với Dụ Văn Phong, nếu vậy cậu ta có thể làm ngư ông đắc lợi.
Đáng tiếc Dụ Quy Tinh không thuận theo mà lãnh đạm gật đầu: "Nói xong chưa, xong rồi thì tôi đi đây".
Nhìn kết quả nước đổ lá môn này, Dụ Vĩ Quang chỉ đành từ bỏ.
Cứng không ăn mềm không ngó, Dụ Quy Tinh đúng là một nhân vật phiền toái!
Vào ngày nghỉ, lại là Trần Cửu Cửu đến đón người.
Thẩm mỹ viện mới khai trương của cô nằm gần Nhất Trung, chỉ cách hai kilomet, tan tầm liền tiện đường ghé đây.
Thật ra công việc kinh doanh thẩm mỹ viện không cần đến theo dõi hằng ngày. Là bà chủ, cuộc sống của cô cũng tương đối dễ dàng, dưới tay có nhiều quản lí, cô chỉ việc ngồi đếm tiền, vô cùng thoải mái!
Tuy nhiên, Trần Cửu Cửu hiện tại là kiểu phụ nữ say mê công việc, ngồi lâu không chịu nổi nên muốn đến kiểm tra sản nghiệp dưới tay, lỡ phát sinh chuyện gì cũng kịp thời chuẩn bị.
Buổi trưa, hai gia đình cùng ăn cơm tại Mạc gia.
Tròn một tháng không gặp, Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh đều có sự thay đổi.
Trần Cửu Cửu không nhịn được véo khuôn mặt nhỏ đầy đặn của Mạc Sơ Quyết, cười nói: "Tiểu Sơ càng đáng yêu nha".
Khương Y Linh nói: "Tôi thấy béo ra ấy, mặt tròn như bánh bao rồi này".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Mẹ ruột mà nói vậy đó! Thật là quá đáng!