Chương 46: Hai mươi mốt
Khi Mạc Sơ Quyết chui ra khỏi chăn, cuộc gọi cũng đã kết thúc.
Cậu mở màn hình điện thoại thì thấy sắp hết pin nên lết xuống giường đi tìm cáp sạc. Cậu vừa tìm vừa hít mũi, không dám lấy giấy lau nữa, đụng phải vết trầy sẽ rất đau.
Đúng lúc này, Kỷ Vân vừa về phòng tiện thể lấy cáp sạc trên bàn đưa tới.
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của người trước mặt, Kỷ Vân lo lắng hỏi: "Bệnh cảm sao rồi, sao trông càng ngày càng nặng thế?".
Mạc Sơ Quyết quấn chăn lắc đầu, giọng mềm như kẹo bông: "Đỡ rồi, chẳng qua cứ chảy nước mắt nên mới có vẻ nghiêm trọng".
Kỷ Vân do dự muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?". Mạc Sơ Quyết rũ mắt, khuôn mặt trắng nõn thoạt nhìn mềm mại vô cùng.
Tay Kỷ Vân hơi ngứa, cuối cùng vẫn không nhịn được xoa đầu cậu, làm bộ lơ đãng hỏi: "Đại ma vương đâu, hôm nay các cậu không gọi điện à?".
Nhắc tới người này Mạc Sơ Quyết liền nổi quạu, phồng má đáp: "Gọi rồi".
Kỷ Vân lập tức rút tay lại như thể Đại ma vương đang có mặt, cậu ta nhìn dáo dát xung quanh, da gà da vịt nổi khắp người: "Cúp điện thoại rồi đúng không?".
Mạc Sơ Quyết quấn chặt chăn, rũ mắt trả lời: "Ừ".
Kỷ Vân không nhận ra tâm trạng của cậu, chỉ dặn dò: "Bị cảm thì đừng thức khuya, giờ cậu ngủ đi, có uống thuốc chưa?".
Mạc Sơ Quyết đáp: "Uống rồi".
Đợi Mạc Sơ Quyết nằm xuống giường, Kỷ Vân giúp cậu tém góc chăn rồi mới an tâm rời đi.
Âu Dương Húc từ phòng tắm đi ra lớn họng gào một tiếng liền bị Kỷ Vân đập một phát: "Cậu nhỏ tiếng thôi, Mạc Sơ Quyết đang ngủ".
Biết Mạc Sơ Quyết sinh bệnh, Âu Dương Húc không dám lỗ mãng, mặc xong đồ ngủ liền cụp đuôi ngoan ngoãn lên giường.
Vì có người bệnh nên hôm nay phòng ngủ tắt đèn sớm, mà xa xa bên kia đại dương, một chiếc máy bay đội ánh trăng lao vút trên bầu trời với độ cao mấy ngàn mét, xé ngang màn đêm tĩnh mịch.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Mạc Sơ Quyết cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, nhưng mũi vẫn nghẹt và đầu còn hơi choáng.
Thực ra tác dụng của thuốc cảm đã rất tốt, nhưng cảm mạo vốn đến nhanh khỏi chậm, cho nên không thể hoàn toàn khỏe mạnh ngay sau ngày đầu tiên.
Cậu chậm chạp thay quần áo, mặc chiếc quần short xuống giường, Kỷ Vân nhìn thấy liền cằn nhằn một trận: "Cậu vẫn chưa hết bệnh sao dám ăn mặc phong phanh như vậy?".
Mạc Sơ Quyết ngáp một cái: "Trời nóng quá, tớ không muốn mặc quần áo dài".
Kỷ Vân nhìn cậu: "Này không tốt đâu..."
"Không sao mà". Mạc Sơ Quyết xua tay, đoạn đi vào phòng tắm rửa mặt.
Kỷ Vân nhìn theo bóng lưng cậu, phàn nàn với Âu Dương Húc: "Qủa nhiên chỉ có Đại ma vương mới có thể quản được cậu ấy".
Cầu được ước thấy, lúc bọn họ học xong tiết cuối buổi sáng bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ngoài cửa sổ.
Mạc Sơ Quyết uống thuốc cảm xong buồn ngủ lăn ra ngủ cả buổi sáng, đến khi được Kỷ Vân đánh thức vẫn còn mơ màng.
Cậu chớp chớp mắt, phát hiện hơn phân nửa lớp đều đang lén lút nhìn mình, cứ ngỡ xảy ra chuyện gì thì bị Kỷ Vân bẻ đầu nhìn ra ngoài.
Sau đó, cậu bất ngờ đối diện một đôi mắt sâu thẳm.
Dụ Quy Tinh đứng trên hành lang, hôm nay hắn mặc một chiếc sơ mi trắng ôm vừa người và quần tây đen chất lượng tốt tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, cả người toát ra vẻ đẹp trai lạnh lùng.
Mạc Sơ Quyết nhìn thoáng qua liền rời mắt, gối đầu lên tay tiếp tục ngủ.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân thậm chí còn kích động hơn cả chính chủ, đẩy đẩy cậu: "Đại ma vương đến tìm cậu!".
Mạc Sơ Quyết vùi đầu vào cánh tay, ậm ừ một tiếng.
"Hắn vẫn đang nhìn cậu kìa, sao cậu không ra?". Kỷ Vân bắt được ánh mắt Dụ Quy Tinh, chỉ đành đứng ra hòa giải cho hai người.
Mạc Sơ Quyết không ư hử.
Đã lâu không gặp, hình như Dụ Quy Tinh lại càng đẹp trai, thực ra cậu cũng rất nhớ hắn.
Nhưng cậu vẫn đang tức giận, không thể ra.
Kỷ Vân đành tiếp tục khuyên nhủ: "Cũng may giờ là tiết tự học, nhưng mà lần này Đại ma vương tới ai mà học cho nổi. Chậc chậc, mấy nữ sinh trong lớp đều đang nhìn hắn..."
Thẩm Ánh Thu liếc cậu ta, giọng lạnh nhạt: "Trừ tôi".
Kỷ Vân suýt chút nữa quên mất vẫn còn bà cô này ở đây, chủ động nhận lỗi: "Là tớ không cẩn thận".
Thẩm Ánh Thu cúi đầu tiếp tục làm bài.
Mạc Sơ Quyết bị ồn ào không sao ngủ nổi, bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy bước ra ngoài.
Dụ Quy Tinh nhìn cậu, yên lặng đi theo sau.
Mạc Sơ Quyết đi đến cuối hành lang mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu: "Sao tự dưng cậu trở về?".
"Còn không phải người nào đó khiến tôi lo lắng?". Dụ Quy Tinh thở dài một hơi. "Còn giận tôi?".
"Ai thèm giận". Mạc Sơ Quyết khẽ lẩm bẩm.
Dụ Quy Tinh mỉm cười, gãi mũi đối phương: "Không giận mà lén lút trốn trong chăn?".
Mạc Sơ Quyết nói: "Vậy mà cậu còn cúp máy".
Nụ cười của Dụ Quy Tinh càng rõ ràng: "Còn không phải vội vàng trở về dỗ bé khóc nhè đây sao?".
Mạc Sơ Quyết phẫn nộ ngẩng đầu lên: "Cậu nói ai khóc nhè! Đây là triệu chứng tự nhiên khi cảm lạnh".
Dụ Quy Tinh xoa gáy cậu, cười cưng chiều: "Ừm".
Tan học, hai người cùng xuống căng tin ăn trưa, Dụ Quy Tinh hỏi: "Bệnh cảm sao rồi?".
Mạc Sơ Quyết cắn miếng thịt: "Sắp khỏi rồi, cậu vất vả xa xôi về tận đây cũng không nói một tiếng".
Dụ Quy Tinh đáp: "Bên này tôi không có chỗ ở, trưa ngủ cùng cậu nhé?".
Mạc Sơ Quyết đương nhiên không thể chối từ.
Thế là giờ nghỉ trưa Âu Dương Húc và Kỷ Vân trơ mắt nhìn hai người bọn họ kẻ trước người sau leo lên giường.
Âu Dương Húc: "..."
Kỷ Vân: "..."
Giường ký túc xá rất nhỏ, hai người nằm nghiêng đối mặt nhau. Dụ Quy Tinh gần như vừa chạm gối đã khép mắt, bấy giờ Mạc Sơ Quyết mới phát hiện quầng đen dưới mắt đối phương, bộ dạng vô cùng phờ phạc.
Cũng phải, Dụ Quy Tinh nửa đêm bay từ nước M về, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, hẳn đã rất mệt mỏi.
Nghĩ vậy, Mạc Sơ Quyết không khỏi đau lòng, cậu nhẹ nhàng xoa hốc mắt Dụ Quy Tinh, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Giấc ngủ ngắn ngủi thoáng qua, hai giờ rưỡi chiều lại lên lớp, một giờ năm mươi ký túc xá đã bắt đầu rung chuông.
Dụ Quy Tinh ngủ không sâu nên nhanh chóng bị đánh thức, trong khi Mạc Sơ Quyết căn bản không hề ngủ, cậu nằm ngắm Dụ Quy Tinh cả buổi trưa.
Dụ Quy Tinh ngồi dậy chỉnh lại áo sơ mi, thấy Mạc Sơ Quyết vẫn còn nằm trên giường không nhúc nhích, hắn hỏi: "Không đi học à?".
Lúc này Mạc Sơ Quyết mới chầm chậm ngồi dậy: "Cậu ngủ mới nửa tiếng, không nằm thêm sao?".
Dụ Quy Tinh đưa tay vén tóc đối phương ra sau, mỉm cười nhìn cậu: "Sao? Còn muốn ngủ với tôi?".
Mạc Sơ Quyết giận dỗi đỏ mặt, uổng công cậu lo hắn ngủ không đủ giấc, kết quả người này còn trêu chọc cậu: "Không ngủ thì thôi, tớ đi học đây. Buổi tối cậu định ăn gì?".
Động tác Dụ Quy Tinh khựng lại: "... Tôi phải đi rồi".
Mạc Sơ Quyết dừng gấp chăn, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đừng nhìn tôi như vậy". Dụ Quy Tinh lấy tay che mắt đối phương. Người này cứ nhìn như vậy, hắn sẽ lại mềm lòng, nào còn ý nghĩ muốn đi.
Mạc Sơ Quyết kéo tay hắn xuống, lẩm bẩm: "Sao nhanh như vậy?".
Dụ Quy Tinh giải thích: "Tôi không xin nghỉ mà trốn học về đây. Ngày mai có tiết của một giáo sư rất nghiêm khắc, mỗi lần lên lớp đều sẽ điểm danh".
Nói đoạn, Dụ Quy Tinh nhún vai: "Hơn nữa mục đích lần này về đây cũng đã đạt được".
Đầu Mạc Sơ Quyết hiện lên dấu hỏi chấm: "Mục đích gì?".
"Tất nhiên là dỗ dành người nào đó". Dụ Quy Tinh cười ôm lấy cậu. "Giờ còn giận tôi không?".
Mạc Sơ Quyết muốn giãy ra nhưng giãy không thoát, cam chịu bị hắn ôm chặt, vốn định mạnh miệng cãi gì đó nhưng sau khi đối diện với gương mặt lộ vẻ hốc hác của Dụ Quy Tinh thì lại không cách nào thốt nên lời, cuối cùng thốt ra mấy chữ: "Ai mượn cậu dỗ".
"Khẩu thị tâm phi (*)". Dụ Quy Tinh chọc chọc khóe môi ngậm cười của ai kia, nhưng lại sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ không muốn đi nữa nên đành đứng dậy tạm biệt mọi người.
(*) Khẩu thị tâm phi: nghĩ một đàng nói một nẻo.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân đều bất ngờ khi nghe hắn sắp rời đi nhưng không dám hỏi nhiều.
Mạc Sơ Quyết xin phép chủ nhiệm để tiễn Dụ Quy Tinh ra sân bay. Dụ Quy Tinh vất vả đường xa trở về, nếu không tiễn hắn một đoạn coi sao được.
Chẳng qua bọn họ không ngờ rằng đây là lần gặp duy nhất trong suốt hai năm tới.
Sau khi Dụ Quy Tinh đi, hai người vẫn duy trì tần suất mỗi ngày gọi điện và mỗi tuần video call một lần. Nhưng thời gian Mạc Sơ Quyết học hành ngày càng căng thẳng, tần suất video call đổi thành ba tuần một lần.
Cũng may mọi nỗ lực đều được đền đáp, Mạc Sơ Quyết vốn có nền tảng vững chắc, lại thêm việc ngày đêm luyện đề nên đạt được thành tích rất cao trong kỳ tuyển sinh đại học.
Cậu đạt tổng điểm 737, đứng nhất toàn trường, vào thẳng đại học hàng đầu cả nước – đại học A với thành tích xuất sắc vượt xa điểm chuẩn mấy chục điểm.
Ngoài ra, Thẩm Ánh Thu được 725 điểm, Kỷ Vân 716 điểm, Âu Dương Húc 709 điểm. Cả ba đều vào đại học A nhưng với các chuyên ngành khác nhau.
Ngày liên hoan mừng tốt nghiệp Dụ Quy Tinh không trở về, hiện tại hắn đang học chương trình đại học, lại theo hình thức học vượt cho nên cực kỳ bận rộn. Dẫu có thời gian rảnh cũng bị Dụ Văn Phong kéo đi học việc ở công ty, mỗi ngày đều làm liên tục như con quay bất tận.
May mà Mạc Sơ Quyết không quá cô đơn, tính cách cậu hoạt bát, đặt đâu cũng có thể hòa nhập. Hơn nữa Âu Dương Húc, Kỷ Vân, Thẩm Ánh Thu đều chung một trường đại học, có thể hẹn gặp nhau bất cứ lúc nào.
Càng trùng hợp hơn chính là Thẩm Ánh Thu học chung lớp với cậu. Tỏ tình lần đó thất bại, Thẩm Ánh Thu tự động lui về khoảng cách an toàn, khi giao tiếp cũng không khiến cả hai cảm thấy lúng túng, ngược lại còn rất thoải mái.
Cậu mở màn hình điện thoại thì thấy sắp hết pin nên lết xuống giường đi tìm cáp sạc. Cậu vừa tìm vừa hít mũi, không dám lấy giấy lau nữa, đụng phải vết trầy sẽ rất đau.
Đúng lúc này, Kỷ Vân vừa về phòng tiện thể lấy cáp sạc trên bàn đưa tới.
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của người trước mặt, Kỷ Vân lo lắng hỏi: "Bệnh cảm sao rồi, sao trông càng ngày càng nặng thế?".
Mạc Sơ Quyết quấn chăn lắc đầu, giọng mềm như kẹo bông: "Đỡ rồi, chẳng qua cứ chảy nước mắt nên mới có vẻ nghiêm trọng".
Kỷ Vân do dự muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?". Mạc Sơ Quyết rũ mắt, khuôn mặt trắng nõn thoạt nhìn mềm mại vô cùng.
Tay Kỷ Vân hơi ngứa, cuối cùng vẫn không nhịn được xoa đầu cậu, làm bộ lơ đãng hỏi: "Đại ma vương đâu, hôm nay các cậu không gọi điện à?".
Nhắc tới người này Mạc Sơ Quyết liền nổi quạu, phồng má đáp: "Gọi rồi".
Kỷ Vân lập tức rút tay lại như thể Đại ma vương đang có mặt, cậu ta nhìn dáo dát xung quanh, da gà da vịt nổi khắp người: "Cúp điện thoại rồi đúng không?".
Mạc Sơ Quyết quấn chặt chăn, rũ mắt trả lời: "Ừ".
Kỷ Vân không nhận ra tâm trạng của cậu, chỉ dặn dò: "Bị cảm thì đừng thức khuya, giờ cậu ngủ đi, có uống thuốc chưa?".
Mạc Sơ Quyết đáp: "Uống rồi".
Đợi Mạc Sơ Quyết nằm xuống giường, Kỷ Vân giúp cậu tém góc chăn rồi mới an tâm rời đi.
Âu Dương Húc từ phòng tắm đi ra lớn họng gào một tiếng liền bị Kỷ Vân đập một phát: "Cậu nhỏ tiếng thôi, Mạc Sơ Quyết đang ngủ".
Biết Mạc Sơ Quyết sinh bệnh, Âu Dương Húc không dám lỗ mãng, mặc xong đồ ngủ liền cụp đuôi ngoan ngoãn lên giường.
Vì có người bệnh nên hôm nay phòng ngủ tắt đèn sớm, mà xa xa bên kia đại dương, một chiếc máy bay đội ánh trăng lao vút trên bầu trời với độ cao mấy ngàn mét, xé ngang màn đêm tĩnh mịch.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Mạc Sơ Quyết cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, nhưng mũi vẫn nghẹt và đầu còn hơi choáng.
Thực ra tác dụng của thuốc cảm đã rất tốt, nhưng cảm mạo vốn đến nhanh khỏi chậm, cho nên không thể hoàn toàn khỏe mạnh ngay sau ngày đầu tiên.
Cậu chậm chạp thay quần áo, mặc chiếc quần short xuống giường, Kỷ Vân nhìn thấy liền cằn nhằn một trận: "Cậu vẫn chưa hết bệnh sao dám ăn mặc phong phanh như vậy?".
Mạc Sơ Quyết ngáp một cái: "Trời nóng quá, tớ không muốn mặc quần áo dài".
Kỷ Vân nhìn cậu: "Này không tốt đâu..."
"Không sao mà". Mạc Sơ Quyết xua tay, đoạn đi vào phòng tắm rửa mặt.
Kỷ Vân nhìn theo bóng lưng cậu, phàn nàn với Âu Dương Húc: "Qủa nhiên chỉ có Đại ma vương mới có thể quản được cậu ấy".
Cầu được ước thấy, lúc bọn họ học xong tiết cuối buổi sáng bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ngoài cửa sổ.
Mạc Sơ Quyết uống thuốc cảm xong buồn ngủ lăn ra ngủ cả buổi sáng, đến khi được Kỷ Vân đánh thức vẫn còn mơ màng.
Cậu chớp chớp mắt, phát hiện hơn phân nửa lớp đều đang lén lút nhìn mình, cứ ngỡ xảy ra chuyện gì thì bị Kỷ Vân bẻ đầu nhìn ra ngoài.
Sau đó, cậu bất ngờ đối diện một đôi mắt sâu thẳm.
Dụ Quy Tinh đứng trên hành lang, hôm nay hắn mặc một chiếc sơ mi trắng ôm vừa người và quần tây đen chất lượng tốt tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, cả người toát ra vẻ đẹp trai lạnh lùng.
Mạc Sơ Quyết nhìn thoáng qua liền rời mắt, gối đầu lên tay tiếp tục ngủ.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân thậm chí còn kích động hơn cả chính chủ, đẩy đẩy cậu: "Đại ma vương đến tìm cậu!".
Mạc Sơ Quyết vùi đầu vào cánh tay, ậm ừ một tiếng.
"Hắn vẫn đang nhìn cậu kìa, sao cậu không ra?". Kỷ Vân bắt được ánh mắt Dụ Quy Tinh, chỉ đành đứng ra hòa giải cho hai người.
Mạc Sơ Quyết không ư hử.
Đã lâu không gặp, hình như Dụ Quy Tinh lại càng đẹp trai, thực ra cậu cũng rất nhớ hắn.
Nhưng cậu vẫn đang tức giận, không thể ra.
Kỷ Vân đành tiếp tục khuyên nhủ: "Cũng may giờ là tiết tự học, nhưng mà lần này Đại ma vương tới ai mà học cho nổi. Chậc chậc, mấy nữ sinh trong lớp đều đang nhìn hắn..."
Thẩm Ánh Thu liếc cậu ta, giọng lạnh nhạt: "Trừ tôi".
Kỷ Vân suýt chút nữa quên mất vẫn còn bà cô này ở đây, chủ động nhận lỗi: "Là tớ không cẩn thận".
Thẩm Ánh Thu cúi đầu tiếp tục làm bài.
Mạc Sơ Quyết bị ồn ào không sao ngủ nổi, bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy bước ra ngoài.
Dụ Quy Tinh nhìn cậu, yên lặng đi theo sau.
Mạc Sơ Quyết đi đến cuối hành lang mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu: "Sao tự dưng cậu trở về?".
"Còn không phải người nào đó khiến tôi lo lắng?". Dụ Quy Tinh thở dài một hơi. "Còn giận tôi?".
"Ai thèm giận". Mạc Sơ Quyết khẽ lẩm bẩm.
Dụ Quy Tinh mỉm cười, gãi mũi đối phương: "Không giận mà lén lút trốn trong chăn?".
Mạc Sơ Quyết nói: "Vậy mà cậu còn cúp máy".
Nụ cười của Dụ Quy Tinh càng rõ ràng: "Còn không phải vội vàng trở về dỗ bé khóc nhè đây sao?".
Mạc Sơ Quyết phẫn nộ ngẩng đầu lên: "Cậu nói ai khóc nhè! Đây là triệu chứng tự nhiên khi cảm lạnh".
Dụ Quy Tinh xoa gáy cậu, cười cưng chiều: "Ừm".
Tan học, hai người cùng xuống căng tin ăn trưa, Dụ Quy Tinh hỏi: "Bệnh cảm sao rồi?".
Mạc Sơ Quyết cắn miếng thịt: "Sắp khỏi rồi, cậu vất vả xa xôi về tận đây cũng không nói một tiếng".
Dụ Quy Tinh đáp: "Bên này tôi không có chỗ ở, trưa ngủ cùng cậu nhé?".
Mạc Sơ Quyết đương nhiên không thể chối từ.
Thế là giờ nghỉ trưa Âu Dương Húc và Kỷ Vân trơ mắt nhìn hai người bọn họ kẻ trước người sau leo lên giường.
Âu Dương Húc: "..."
Kỷ Vân: "..."
Giường ký túc xá rất nhỏ, hai người nằm nghiêng đối mặt nhau. Dụ Quy Tinh gần như vừa chạm gối đã khép mắt, bấy giờ Mạc Sơ Quyết mới phát hiện quầng đen dưới mắt đối phương, bộ dạng vô cùng phờ phạc.
Cũng phải, Dụ Quy Tinh nửa đêm bay từ nước M về, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, hẳn đã rất mệt mỏi.
Nghĩ vậy, Mạc Sơ Quyết không khỏi đau lòng, cậu nhẹ nhàng xoa hốc mắt Dụ Quy Tinh, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Giấc ngủ ngắn ngủi thoáng qua, hai giờ rưỡi chiều lại lên lớp, một giờ năm mươi ký túc xá đã bắt đầu rung chuông.
Dụ Quy Tinh ngủ không sâu nên nhanh chóng bị đánh thức, trong khi Mạc Sơ Quyết căn bản không hề ngủ, cậu nằm ngắm Dụ Quy Tinh cả buổi trưa.
Dụ Quy Tinh ngồi dậy chỉnh lại áo sơ mi, thấy Mạc Sơ Quyết vẫn còn nằm trên giường không nhúc nhích, hắn hỏi: "Không đi học à?".
Lúc này Mạc Sơ Quyết mới chầm chậm ngồi dậy: "Cậu ngủ mới nửa tiếng, không nằm thêm sao?".
Dụ Quy Tinh đưa tay vén tóc đối phương ra sau, mỉm cười nhìn cậu: "Sao? Còn muốn ngủ với tôi?".
Mạc Sơ Quyết giận dỗi đỏ mặt, uổng công cậu lo hắn ngủ không đủ giấc, kết quả người này còn trêu chọc cậu: "Không ngủ thì thôi, tớ đi học đây. Buổi tối cậu định ăn gì?".
Động tác Dụ Quy Tinh khựng lại: "... Tôi phải đi rồi".
Mạc Sơ Quyết dừng gấp chăn, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đừng nhìn tôi như vậy". Dụ Quy Tinh lấy tay che mắt đối phương. Người này cứ nhìn như vậy, hắn sẽ lại mềm lòng, nào còn ý nghĩ muốn đi.
Mạc Sơ Quyết kéo tay hắn xuống, lẩm bẩm: "Sao nhanh như vậy?".
Dụ Quy Tinh giải thích: "Tôi không xin nghỉ mà trốn học về đây. Ngày mai có tiết của một giáo sư rất nghiêm khắc, mỗi lần lên lớp đều sẽ điểm danh".
Nói đoạn, Dụ Quy Tinh nhún vai: "Hơn nữa mục đích lần này về đây cũng đã đạt được".
Đầu Mạc Sơ Quyết hiện lên dấu hỏi chấm: "Mục đích gì?".
"Tất nhiên là dỗ dành người nào đó". Dụ Quy Tinh cười ôm lấy cậu. "Giờ còn giận tôi không?".
Mạc Sơ Quyết muốn giãy ra nhưng giãy không thoát, cam chịu bị hắn ôm chặt, vốn định mạnh miệng cãi gì đó nhưng sau khi đối diện với gương mặt lộ vẻ hốc hác của Dụ Quy Tinh thì lại không cách nào thốt nên lời, cuối cùng thốt ra mấy chữ: "Ai mượn cậu dỗ".
"Khẩu thị tâm phi (*)". Dụ Quy Tinh chọc chọc khóe môi ngậm cười của ai kia, nhưng lại sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ không muốn đi nữa nên đành đứng dậy tạm biệt mọi người.
(*) Khẩu thị tâm phi: nghĩ một đàng nói một nẻo.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân đều bất ngờ khi nghe hắn sắp rời đi nhưng không dám hỏi nhiều.
Mạc Sơ Quyết xin phép chủ nhiệm để tiễn Dụ Quy Tinh ra sân bay. Dụ Quy Tinh vất vả đường xa trở về, nếu không tiễn hắn một đoạn coi sao được.
Chẳng qua bọn họ không ngờ rằng đây là lần gặp duy nhất trong suốt hai năm tới.
Sau khi Dụ Quy Tinh đi, hai người vẫn duy trì tần suất mỗi ngày gọi điện và mỗi tuần video call một lần. Nhưng thời gian Mạc Sơ Quyết học hành ngày càng căng thẳng, tần suất video call đổi thành ba tuần một lần.
Cũng may mọi nỗ lực đều được đền đáp, Mạc Sơ Quyết vốn có nền tảng vững chắc, lại thêm việc ngày đêm luyện đề nên đạt được thành tích rất cao trong kỳ tuyển sinh đại học.
Cậu đạt tổng điểm 737, đứng nhất toàn trường, vào thẳng đại học hàng đầu cả nước – đại học A với thành tích xuất sắc vượt xa điểm chuẩn mấy chục điểm.
Ngoài ra, Thẩm Ánh Thu được 725 điểm, Kỷ Vân 716 điểm, Âu Dương Húc 709 điểm. Cả ba đều vào đại học A nhưng với các chuyên ngành khác nhau.
Ngày liên hoan mừng tốt nghiệp Dụ Quy Tinh không trở về, hiện tại hắn đang học chương trình đại học, lại theo hình thức học vượt cho nên cực kỳ bận rộn. Dẫu có thời gian rảnh cũng bị Dụ Văn Phong kéo đi học việc ở công ty, mỗi ngày đều làm liên tục như con quay bất tận.
May mà Mạc Sơ Quyết không quá cô đơn, tính cách cậu hoạt bát, đặt đâu cũng có thể hòa nhập. Hơn nữa Âu Dương Húc, Kỷ Vân, Thẩm Ánh Thu đều chung một trường đại học, có thể hẹn gặp nhau bất cứ lúc nào.
Càng trùng hợp hơn chính là Thẩm Ánh Thu học chung lớp với cậu. Tỏ tình lần đó thất bại, Thẩm Ánh Thu tự động lui về khoảng cách an toàn, khi giao tiếp cũng không khiến cả hai cảm thấy lúng túng, ngược lại còn rất thoải mái.