Chương 6: Xin tiền
Thời đại này, việc học hành quả thực rất khó.
Dù sao cũng rất tốn kém, người bình thường đều không có khả năng chi trả.
Phần lớn phục vụ cho "tri thức" đều liên quan đến tiền, học hành cũng tốn kém không ít, cũng giống như đống sách báo này, đối với người khác chính là món đồ xa xỉ. Nhưng với Khúc Tiểu Tây, cô còn chẳng thèm liếc mắt, từ lúc mua về đều ném sang một bên, cô chẳng có gì lo lắng, thứ cô thích chính là chọc tức người khác.
Hơn nữa, đã sang tháng 5, thời tiết không còn lạnh, thế mà biểu tiểu thư còn muốn sưởi giường, rõ ràng muốn làm khó người khác.
Làm cho "Giám thị" Vãn Hà trong lòng càng thêm oán hận, không thể thiếu bước chạy đến báo cáo Khúc thị.
Trên mặt Khúc thị không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng sóng gió nổi dậy, tức giận không lời nào nói hết. Bà ta tức tối chạy ngay tới xem Khúc Tiểu Tây, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Cháu yêu, sao cháu mua nhiều sách báo thế này?"
Khúc Tiểu Tây đang đọc sách, cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Không đọc báo, làm sao cháu biết gần đây xảy ra những chuyện gì? Cô cô à, xem nhiều đọc nhiều sẽ biết thêm được tình hình bên ngoài, mới có thể cùng người khác nói chuyện được! Nếu không, người ta nói phía Nam thế nào, phía Bắc ra sao, văn chương đến đâu, cháu chẳng phải như vịt nghe sấm sao? Nếu chỉ nói vài ba lời sáo rỗng, liệu sẽ làm hài lòng người ta."
Khúc thị nghẹn họng, nghĩ đến bộ dáng hèn mọn mấy ngày trước, bây giờ đã kiêu ngạo như vậy. Thật trầm trồ không ít, con nhãi này thật không thể ưa một chút nào, tính chọc bà đến điên rồi.
Vì tiền đồ, vì tiền đồ, vì tiền đồ, phải nhẫn, tạm thời nhẫn nhịn chút. Việc quan trọng phải nói ba lần.
Chờ gả đi xong xuôi, bà phải trút giận lên hai anh em nhà nó để hả giận mới được.
"Cháu nói đúng chỉ là bên phía dượng có không ít sách báo, nếu cháu thích, ta cũng có thể thương lượng một chút, sẽ đưa sang cho cháu xem." Chỉ cần không phải tiêu tiền, đương nhiên là việc tốt.
Khúc Tiểu Tây: "Được ạ. Cảm ơn cô cô. Đúng rồi."
Rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu, mỉm cười: "Cô cô lại cho cháu thêm mười đồng tiền nữa đi."
Khúc thị gắt gao nắm chặt khăn, cố cười: "Sao....... lại cần thêm tiền?"
Khúc Tiểu Tây: "À thì, 20 đồng vẫn hơn, mười đồng tiền hình như không đủ."
Cô vô tội nhìn Khúc thị, nói: "Cháu muốn ra ngoài một chuyến."
Không chờ Khúc thị từ chối, cô nói tiếp: "Cháu muốn đi hiệu sách, mua thêm ít sách vở giấy bút. Hơn nữa, mực nước cũng đã hết, nếu cô cô sợ cháu tiêu linh tinh, vậy có thể đi cùng cháu!"
Khúc Tiểu Tây tươi cười ngọt ngào: "Cô à, chúng ta chưa bao giờ cùng nhau đi dạo phố, suy nghĩ một chút cháu thấy cũng hơi chạnh lòng đó nha."
Khúc thị hiểu, hiện tại bà nên thiết lập quan hệ tốt cùng con bé chết tiệt này. Hơn nữa, nếu đi cùng, có lẽ tiêu không đến hai mươi đồng.
Bà mỉm cười: "Được, vậy chúng ta đi......"
Khúc Tiểu Tây: "Chọn ngày chi bằng đúng ngày, hôm nay đi. Cô à, người nhanh nhanh đi thay quần áo."
Khúc Thị ra cửa, Khúc Tiểu Tây sửa sang lại quần áo, thừa dịp không ai thấy, đem mấy tờ giấy hôm qua viết nhét vào túi. Đừng tưởng Khúc thị bủn xỉn như thế nhưng thật ra bà ta là người rất coi trọng sĩ diện, chỉ cần ra cửa lúc nào cũng đẹp đẽ tôn quý. So sánh với cô, Khúc Tiểu Tây nhìn giống như kẻ ăn mày đáng thương.
Khúc Thị dừng lại hỏi, "Sao cháu không trang điểm?"
Khúc Tiểu Tây: "Cháu không có trang sức."
Khúc thị là kẻ hai mặt nhưng cũng không khỏi trợn mắt há mồm trước sự tráo trở của cô, bà cười trào phúng " Không phải có trang sức mẹ cháu để lại sao? Ta đều đã đưa lại hết cho cháu rồi."
Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Đương nhiên, chỉ là những món đồ đó, cháu muốn để lại cho anh trai cùng em trai cưới vợ, giờ cháu mang ra ngoài, lỡ làm rơi thì phải làm sao? Nếu cô cảm thấy cháu quá đơn giản, chi bằng cô..."
Khúc thị lập tức đánh gãy: "Cứ như vậy đi, đi thôi."
Hai người cùng ra khỏi nội viện, Khúc Tiểu Tây thấy Khúc thị đem chìa khóa đưa cho tài xế.
"Cô cô có thể giới thiệu cho cháu vài hiệu sách được không?"
Khúc thị cười một chút, nói: "Ta có đọc qua sách vở đâu, tất nhiên cũng không rõ lắm."
"Vậy tùy tiện tìm một cửa hàng đi, chọn chỗ nào mặt tiền lớn một chút."
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Khúc thị, Khúc thị gật gật đầu, rất nhanh xe đã dừng lại trước một cửa tiệm.
Khúc thị: "Nơi này là một nhà sách khá lớn ở Phụng Thiên Thành, rất nhiều đồ dượng của con cũng mua ở đây."
Khúc Tiểu Tây cười như không cười: "Cô à, không phải cô không biết chỗ nào sao?"
Cô kéo Khúc thị xuống xe cùng đi vào.
Một nhân viên tóc ngắn nhanh chân tiến lên, vô cùng kính cẩn: "Phu nhân, tiểu thư, xin hỏi hai vị muốn mua gì?"
Thời điểm này không ít học sinh nữ đến mua, nhân viên cũng không quá dài dòng.
Khúc Tiểu Tây: "Tôi muốn mua ít mực nước."
Nhân viên ngay lập tức: "Bên này, mời, cô xem, này loại này là......"
Anh ta giới thiệu một loạt, Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Vậy mua cái rẻ nhất đi!"
Trong lòng Khúc thị vui vẻ.
Khúc Tiểu Tây: "Tôi muốn xem ít giấy viết, ngày thường cũng hay luyện chữ, cũng nên có để rèn luyện". Tuy rằng mực nước cô chọn loại rẻ nhất, nhưng không phải cái gì cũng vậy.
Chỉ một lúc cô đã chọn được một trồng giấy dày.
Chỉ không để mắt một lúc thôi mà con nhãi kia đã chọn được nhiều đồ như vậy, sai quá sai.
Khúc Tiểu Tây còn chưa kết thúc: "Đây là mực đóng dấu sao? Quả thực không tồi, về sau tôi cũng sẽ có con dấu riêng. Cho tôi một hộp đi."
Nhìn ra đây là "Khách sộp" không xem trọng giá, nhân viên càng thêm ân cần: "Tiểu thư còn muốn mua thêm gì không? Cô xem, bên này....."
Khúc Tiểu Tây: "Mua sách đi!"
Cô vòng qua kệ sách, sách đứng đắn đâu không thấy mà thấy cô chọn mấy quyển truyện tranh trừu tượng. Sắc mặt Khúc thị đã rất khó coi, nhưng bận tâm ánh mắt người ngoài, bà cũng không nói gì. Khúc Tiểu Tây hồn nhiên không thèm để ý, đi thêm một vòng, đừng nói 20 chứ 30 đồng cũng đến.
Cô sắp xếp lại trồng sách, xong tùy ý chỉ: "Tôi thấy dao rọc giấy này không tồi, lấy một chiếc đi"
Cô mua linh tinh một lát, tính ra không mua loại nào đắt tiền, nhưng tổng tất cả cũng tiêu tốn không ít. Khúc thị nghe xong "29 đồng tiền", cảm giác tim như bị bóp nghẹt đau nhói.
Khúc Tiểu Tây thật sự không hiểu, rõ ràng cô cô cũng sinh ra từ gia đình thư hương dòng dõi, cũng là tiểu thư khuê các, tại sao lại có bộ dạng bủn xỉn thế này.
Chỉ là cô cũng không thèm để ý, nói " Mấy món này đưa hết vào xe đi."
Cô nhìn xung quanh, "Bên cạnh là cửa hàng quần áo sao? Cô cô, đi, chúng ta đi xem."
Khúc Tiểu Tây cũng không khách khí, vừa vào cửa, liền hô một tiếng: "Váy này đẹp thật đấy, nếu cháu thành hôn, mặc vào trông sẽ rất đẹp."
Cô không thèm thử, phân phó: "Gói lại cái này."
Sau lại nói tiếp: "A, cái kia cũng đẹp, gói luôn cho tôi."
Bốn năm bộ liên tiếp, cũng không thèm mặc thử, nhìn qua có những bộ không hề hợp với vóc dáng của cô nhưng cô vẫn bảo gói lại, sau đó vui sướng hài lòng nhìn về phía Khúc thị: "Cô à, cô trả tiền đi. Cháu biết cô thương cháu nhất."
Khúc thị nắm chặt nắm tay, tự nhắc bản thân phải tiết chế, tâm trạng ăn uống cũng chả còn.
Khúc Tiểu Tây hô một hơi, nói: "Đi dạo lâu như vậy, cháu cũng hơi đói hay chúng ta đi ăn gì đi."
Cô tự nhiên khoác tay Khúc Thị, cùng đi ra ngoài, " Hình như cháu vừa thấy một quán bánh bao, chúng ta qua ăn thử đi, sau mua một ít về cho mấy người ở nhà."
Tiệm bánh bao cách chỗ này khoảng nửa con phố, xe dừng lại, bọn họ cùng đi vào, Khúc Tiểu Tây đột nhiên suýt trượt chân, cô hốt hoảng bám vào hòm thư, oán giận: "Nguy hiểm quá."
Chuyến này, Khúc thị đã tức đến bốc khói, cứ đà này chẳng mấy chốc mà hết một trăm đồng, bà tức tối đi vào.
Nếu không phải con nhãi này thì không thể! Nhịn, bà phải nhịn.
Khúc thị rốt cuộc cũng nhịn được xuống, chuyến đi này đến tận xẩm tối mới trở về. Khúc Tiểu Tây mặt mày hớn hở, ngược lại Khúc Thị mặt hằm hằm giống như ai nợ tiền bà ta không chịu trả.
Khúc Tiểu Tây cho người đem hết đồ đạc về phòng mình, cô cũng chẳng sắp xếp, tùy ý đặt ở đầu giường cách xa lò sưởi một chút.
Sau chuyến này, Khúc Tiểu Tây cũng ngoan ngoãn hơn một chút, mỗi ngày chăm chỉ đọc sách, còn lấy thêm sách ở thư phòng của Bạch lão gia về ngâm cứu, thái độ hết sức quyết tâm.
Mà cùng lúc đó, tin bát quái khắp nơi rầm rộ, tất cả đều nhận được một bức thư "Mật thư"
Bức thư này viết bằng tiếng nước ngoài, nội dung mật báo, "Khúc gia có một bức tranh gây tai họa, bên trong còn nhiều nội tình."
Nghe nói, Khúc tiên sinh đã từng thay cha của "người báo tin" cất giữ một bức tranh, tuy rằng bức tranh này không đáng giá bao nhiêu, cũng không phải của danh họa nào nổi tiếng, nhưng nó lại cất giữ bí mật về kho báu. Đây là tổ tông của nhà hắn ngày xưa để lại vị trí cất giữ đồ cổ. Hắn vốn muốn tìm đến Khúc tiên sinh đòi lấy lại bức tranh nhưng trên đường đi bị người khác đuổi giết.
Đồng thời lúc đó, Khúc gia cũng xảy ra chuyện. Người này hoài nghi, đây không phải chuyện "Ngoài ý muốn", mà cũng giống hắn ta, vì tiền tài mà bị chịu lấy tai họa. Hiện tại, người này bị thương nặng không còn nhiều thời gian, trước khi chết muốn nói hết sự tình, cũng là vì Khúc gia đòi lại chút công đạo.
Tin mật báo này chưa lâu, trang giấy ố vàng nhưng còn có mùi mực, tuy rằng chữ viết lộn xộn, ngữ pháp cũng chưa đúng lắm, nhưng nội dung giải trình lại rất rõ ràng.
Tòa báo văn hóa giải trí Phụng Thiên.
Chủ biên cầm bức thư trong tay, nhìn vào trong phòng họp hỏi ý kiến, " Mọi người thấy thế nào?"
"Đồ cổ liên thành quả thực rất giá trị, nếu chúng ta tìm được..." Một người đàn ông tô son đánh phấn đã sinh ra mơ mộng, khuôn mặt bởi vì bốn chữ " Đồ cổ Liên thành" mà mừng như điên.
Chủ biên: "Bức thư này, không phải mình chúng ta có, mấy người không thấy, hắn nói, đã đưa tin cho 8 tòa soạn lớn ở Phụng Thiên Thành rồi sao."
"Tin tức này cũng không thể công bố, tám đầu báo cũng sẽ chỉ lưu truyền nội bộ. Nếu thực sự công khai, vậy không chỉ mỗi Phụng Thiên Thành mà nơi khác đều hay tin."
"Tôi cũng cảm thấy không thể công bố, chúng ta đều không thể suy đoán thật giả, ngữ pháp sai nhiều như vậy......"
"Thật ra, cũng không hẳn đã sai? Năm đó đi du học, phát hiện rất nhiều thành phố có cách phát âm ngữ nghĩa khác nhau, nhưng lại cùng có thể nghe hiểu rất rõ ràng. Tiếng Anh cũng không có một quy chuẩn nào chính xác, người này có vẻ sống ở nước ngoài khá lâu.
Tranh cãi lại nổ ra.
"Nếu đã ở nước ngoài lâu như vậy, vậy tính xác thực của tin tức này không phải càng cao sao. Kẻ có tiền xuất ngoại, gia tài chắc cũng không nhỏ."
Đột nhiên có người nhắc: "Sau khi trưởng bối Khúc gia chết, gia sản nhà họ Khúc đều về tay Bạch gia?"
"Các ngươi nói, chuyện này...... Có liên quan đến Bạch gia không?"
Mọi người đều rơi vào trầm tư, nhưng cũng rất nhanh, lại đổ dồn chú ý lên tin khác, " Mọi người đoán xem, nó là bức tranh nào? Tin quan trọng thế này cũng không viết rõ ra."
"Xời, ai ngu lại viết ra rõ ràng. Nếu là của tôi, tôi tình nguyện ôm chúng xuống mồ."
Cũng ở tòa soạn khác, nội dung cuộc họp cũng diễn ra tương tự.
Mọi người đều muốn biết, Khúc gia xảy ra chuyện có thật sự không phải chuyện ngoài ý muốn hay không. Ai cũng tò mò, chỉ là rốt cuộc nó là bức tranh nào? Bức tranh nào được đây?
Tóm lại, tin này lan truyền nhưng ai cũng cật lực giấu giếm, nhưng càng giấu tin tức lại càng bay nhanh " Những nhân vật lớn" ít nhiều đều hiểu được vài phần.
Đồ cổ liên thành. Thật khiến người khác đỏ mắt.
Cũng lúc này, Bạch lão gia đột nhiên phát hiện, nhà ông dạo này thực sự rất náo nhiệt.
Không hiểu " Bạn tốt " ở đâu lại nhiều đến vậy, hết người này đến thăm rồi đến người khác, nối liền không dứt.
Dù sao cũng rất tốn kém, người bình thường đều không có khả năng chi trả.
Phần lớn phục vụ cho "tri thức" đều liên quan đến tiền, học hành cũng tốn kém không ít, cũng giống như đống sách báo này, đối với người khác chính là món đồ xa xỉ. Nhưng với Khúc Tiểu Tây, cô còn chẳng thèm liếc mắt, từ lúc mua về đều ném sang một bên, cô chẳng có gì lo lắng, thứ cô thích chính là chọc tức người khác.
Hơn nữa, đã sang tháng 5, thời tiết không còn lạnh, thế mà biểu tiểu thư còn muốn sưởi giường, rõ ràng muốn làm khó người khác.
Làm cho "Giám thị" Vãn Hà trong lòng càng thêm oán hận, không thể thiếu bước chạy đến báo cáo Khúc thị.
Trên mặt Khúc thị không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng sóng gió nổi dậy, tức giận không lời nào nói hết. Bà ta tức tối chạy ngay tới xem Khúc Tiểu Tây, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Cháu yêu, sao cháu mua nhiều sách báo thế này?"
Khúc Tiểu Tây đang đọc sách, cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Không đọc báo, làm sao cháu biết gần đây xảy ra những chuyện gì? Cô cô à, xem nhiều đọc nhiều sẽ biết thêm được tình hình bên ngoài, mới có thể cùng người khác nói chuyện được! Nếu không, người ta nói phía Nam thế nào, phía Bắc ra sao, văn chương đến đâu, cháu chẳng phải như vịt nghe sấm sao? Nếu chỉ nói vài ba lời sáo rỗng, liệu sẽ làm hài lòng người ta."
Khúc thị nghẹn họng, nghĩ đến bộ dáng hèn mọn mấy ngày trước, bây giờ đã kiêu ngạo như vậy. Thật trầm trồ không ít, con nhãi này thật không thể ưa một chút nào, tính chọc bà đến điên rồi.
Vì tiền đồ, vì tiền đồ, vì tiền đồ, phải nhẫn, tạm thời nhẫn nhịn chút. Việc quan trọng phải nói ba lần.
Chờ gả đi xong xuôi, bà phải trút giận lên hai anh em nhà nó để hả giận mới được.
"Cháu nói đúng chỉ là bên phía dượng có không ít sách báo, nếu cháu thích, ta cũng có thể thương lượng một chút, sẽ đưa sang cho cháu xem." Chỉ cần không phải tiêu tiền, đương nhiên là việc tốt.
Khúc Tiểu Tây: "Được ạ. Cảm ơn cô cô. Đúng rồi."
Rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu, mỉm cười: "Cô cô lại cho cháu thêm mười đồng tiền nữa đi."
Khúc thị gắt gao nắm chặt khăn, cố cười: "Sao....... lại cần thêm tiền?"
Khúc Tiểu Tây: "À thì, 20 đồng vẫn hơn, mười đồng tiền hình như không đủ."
Cô vô tội nhìn Khúc thị, nói: "Cháu muốn ra ngoài một chuyến."
Không chờ Khúc thị từ chối, cô nói tiếp: "Cháu muốn đi hiệu sách, mua thêm ít sách vở giấy bút. Hơn nữa, mực nước cũng đã hết, nếu cô cô sợ cháu tiêu linh tinh, vậy có thể đi cùng cháu!"
Khúc Tiểu Tây tươi cười ngọt ngào: "Cô à, chúng ta chưa bao giờ cùng nhau đi dạo phố, suy nghĩ một chút cháu thấy cũng hơi chạnh lòng đó nha."
Khúc thị hiểu, hiện tại bà nên thiết lập quan hệ tốt cùng con bé chết tiệt này. Hơn nữa, nếu đi cùng, có lẽ tiêu không đến hai mươi đồng.
Bà mỉm cười: "Được, vậy chúng ta đi......"
Khúc Tiểu Tây: "Chọn ngày chi bằng đúng ngày, hôm nay đi. Cô à, người nhanh nhanh đi thay quần áo."
Khúc Thị ra cửa, Khúc Tiểu Tây sửa sang lại quần áo, thừa dịp không ai thấy, đem mấy tờ giấy hôm qua viết nhét vào túi. Đừng tưởng Khúc thị bủn xỉn như thế nhưng thật ra bà ta là người rất coi trọng sĩ diện, chỉ cần ra cửa lúc nào cũng đẹp đẽ tôn quý. So sánh với cô, Khúc Tiểu Tây nhìn giống như kẻ ăn mày đáng thương.
Khúc Thị dừng lại hỏi, "Sao cháu không trang điểm?"
Khúc Tiểu Tây: "Cháu không có trang sức."
Khúc thị là kẻ hai mặt nhưng cũng không khỏi trợn mắt há mồm trước sự tráo trở của cô, bà cười trào phúng " Không phải có trang sức mẹ cháu để lại sao? Ta đều đã đưa lại hết cho cháu rồi."
Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Đương nhiên, chỉ là những món đồ đó, cháu muốn để lại cho anh trai cùng em trai cưới vợ, giờ cháu mang ra ngoài, lỡ làm rơi thì phải làm sao? Nếu cô cảm thấy cháu quá đơn giản, chi bằng cô..."
Khúc thị lập tức đánh gãy: "Cứ như vậy đi, đi thôi."
Hai người cùng ra khỏi nội viện, Khúc Tiểu Tây thấy Khúc thị đem chìa khóa đưa cho tài xế.
"Cô cô có thể giới thiệu cho cháu vài hiệu sách được không?"
Khúc thị cười một chút, nói: "Ta có đọc qua sách vở đâu, tất nhiên cũng không rõ lắm."
"Vậy tùy tiện tìm một cửa hàng đi, chọn chỗ nào mặt tiền lớn một chút."
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Khúc thị, Khúc thị gật gật đầu, rất nhanh xe đã dừng lại trước một cửa tiệm.
Khúc thị: "Nơi này là một nhà sách khá lớn ở Phụng Thiên Thành, rất nhiều đồ dượng của con cũng mua ở đây."
Khúc Tiểu Tây cười như không cười: "Cô à, không phải cô không biết chỗ nào sao?"
Cô kéo Khúc thị xuống xe cùng đi vào.
Một nhân viên tóc ngắn nhanh chân tiến lên, vô cùng kính cẩn: "Phu nhân, tiểu thư, xin hỏi hai vị muốn mua gì?"
Thời điểm này không ít học sinh nữ đến mua, nhân viên cũng không quá dài dòng.
Khúc Tiểu Tây: "Tôi muốn mua ít mực nước."
Nhân viên ngay lập tức: "Bên này, mời, cô xem, này loại này là......"
Anh ta giới thiệu một loạt, Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Vậy mua cái rẻ nhất đi!"
Trong lòng Khúc thị vui vẻ.
Khúc Tiểu Tây: "Tôi muốn xem ít giấy viết, ngày thường cũng hay luyện chữ, cũng nên có để rèn luyện". Tuy rằng mực nước cô chọn loại rẻ nhất, nhưng không phải cái gì cũng vậy.
Chỉ một lúc cô đã chọn được một trồng giấy dày.
Chỉ không để mắt một lúc thôi mà con nhãi kia đã chọn được nhiều đồ như vậy, sai quá sai.
Khúc Tiểu Tây còn chưa kết thúc: "Đây là mực đóng dấu sao? Quả thực không tồi, về sau tôi cũng sẽ có con dấu riêng. Cho tôi một hộp đi."
Nhìn ra đây là "Khách sộp" không xem trọng giá, nhân viên càng thêm ân cần: "Tiểu thư còn muốn mua thêm gì không? Cô xem, bên này....."
Khúc Tiểu Tây: "Mua sách đi!"
Cô vòng qua kệ sách, sách đứng đắn đâu không thấy mà thấy cô chọn mấy quyển truyện tranh trừu tượng. Sắc mặt Khúc thị đã rất khó coi, nhưng bận tâm ánh mắt người ngoài, bà cũng không nói gì. Khúc Tiểu Tây hồn nhiên không thèm để ý, đi thêm một vòng, đừng nói 20 chứ 30 đồng cũng đến.
Cô sắp xếp lại trồng sách, xong tùy ý chỉ: "Tôi thấy dao rọc giấy này không tồi, lấy một chiếc đi"
Cô mua linh tinh một lát, tính ra không mua loại nào đắt tiền, nhưng tổng tất cả cũng tiêu tốn không ít. Khúc thị nghe xong "29 đồng tiền", cảm giác tim như bị bóp nghẹt đau nhói.
Khúc Tiểu Tây thật sự không hiểu, rõ ràng cô cô cũng sinh ra từ gia đình thư hương dòng dõi, cũng là tiểu thư khuê các, tại sao lại có bộ dạng bủn xỉn thế này.
Chỉ là cô cũng không thèm để ý, nói " Mấy món này đưa hết vào xe đi."
Cô nhìn xung quanh, "Bên cạnh là cửa hàng quần áo sao? Cô cô, đi, chúng ta đi xem."
Khúc Tiểu Tây cũng không khách khí, vừa vào cửa, liền hô một tiếng: "Váy này đẹp thật đấy, nếu cháu thành hôn, mặc vào trông sẽ rất đẹp."
Cô không thèm thử, phân phó: "Gói lại cái này."
Sau lại nói tiếp: "A, cái kia cũng đẹp, gói luôn cho tôi."
Bốn năm bộ liên tiếp, cũng không thèm mặc thử, nhìn qua có những bộ không hề hợp với vóc dáng của cô nhưng cô vẫn bảo gói lại, sau đó vui sướng hài lòng nhìn về phía Khúc thị: "Cô à, cô trả tiền đi. Cháu biết cô thương cháu nhất."
Khúc thị nắm chặt nắm tay, tự nhắc bản thân phải tiết chế, tâm trạng ăn uống cũng chả còn.
Khúc Tiểu Tây hô một hơi, nói: "Đi dạo lâu như vậy, cháu cũng hơi đói hay chúng ta đi ăn gì đi."
Cô tự nhiên khoác tay Khúc Thị, cùng đi ra ngoài, " Hình như cháu vừa thấy một quán bánh bao, chúng ta qua ăn thử đi, sau mua một ít về cho mấy người ở nhà."
Tiệm bánh bao cách chỗ này khoảng nửa con phố, xe dừng lại, bọn họ cùng đi vào, Khúc Tiểu Tây đột nhiên suýt trượt chân, cô hốt hoảng bám vào hòm thư, oán giận: "Nguy hiểm quá."
Chuyến này, Khúc thị đã tức đến bốc khói, cứ đà này chẳng mấy chốc mà hết một trăm đồng, bà tức tối đi vào.
Nếu không phải con nhãi này thì không thể! Nhịn, bà phải nhịn.
Khúc thị rốt cuộc cũng nhịn được xuống, chuyến đi này đến tận xẩm tối mới trở về. Khúc Tiểu Tây mặt mày hớn hở, ngược lại Khúc Thị mặt hằm hằm giống như ai nợ tiền bà ta không chịu trả.
Khúc Tiểu Tây cho người đem hết đồ đạc về phòng mình, cô cũng chẳng sắp xếp, tùy ý đặt ở đầu giường cách xa lò sưởi một chút.
Sau chuyến này, Khúc Tiểu Tây cũng ngoan ngoãn hơn một chút, mỗi ngày chăm chỉ đọc sách, còn lấy thêm sách ở thư phòng của Bạch lão gia về ngâm cứu, thái độ hết sức quyết tâm.
Mà cùng lúc đó, tin bát quái khắp nơi rầm rộ, tất cả đều nhận được một bức thư "Mật thư"
Bức thư này viết bằng tiếng nước ngoài, nội dung mật báo, "Khúc gia có một bức tranh gây tai họa, bên trong còn nhiều nội tình."
Nghe nói, Khúc tiên sinh đã từng thay cha của "người báo tin" cất giữ một bức tranh, tuy rằng bức tranh này không đáng giá bao nhiêu, cũng không phải của danh họa nào nổi tiếng, nhưng nó lại cất giữ bí mật về kho báu. Đây là tổ tông của nhà hắn ngày xưa để lại vị trí cất giữ đồ cổ. Hắn vốn muốn tìm đến Khúc tiên sinh đòi lấy lại bức tranh nhưng trên đường đi bị người khác đuổi giết.
Đồng thời lúc đó, Khúc gia cũng xảy ra chuyện. Người này hoài nghi, đây không phải chuyện "Ngoài ý muốn", mà cũng giống hắn ta, vì tiền tài mà bị chịu lấy tai họa. Hiện tại, người này bị thương nặng không còn nhiều thời gian, trước khi chết muốn nói hết sự tình, cũng là vì Khúc gia đòi lại chút công đạo.
Tin mật báo này chưa lâu, trang giấy ố vàng nhưng còn có mùi mực, tuy rằng chữ viết lộn xộn, ngữ pháp cũng chưa đúng lắm, nhưng nội dung giải trình lại rất rõ ràng.
Tòa báo văn hóa giải trí Phụng Thiên.
Chủ biên cầm bức thư trong tay, nhìn vào trong phòng họp hỏi ý kiến, " Mọi người thấy thế nào?"
"Đồ cổ liên thành quả thực rất giá trị, nếu chúng ta tìm được..." Một người đàn ông tô son đánh phấn đã sinh ra mơ mộng, khuôn mặt bởi vì bốn chữ " Đồ cổ Liên thành" mà mừng như điên.
Chủ biên: "Bức thư này, không phải mình chúng ta có, mấy người không thấy, hắn nói, đã đưa tin cho 8 tòa soạn lớn ở Phụng Thiên Thành rồi sao."
"Tin tức này cũng không thể công bố, tám đầu báo cũng sẽ chỉ lưu truyền nội bộ. Nếu thực sự công khai, vậy không chỉ mỗi Phụng Thiên Thành mà nơi khác đều hay tin."
"Tôi cũng cảm thấy không thể công bố, chúng ta đều không thể suy đoán thật giả, ngữ pháp sai nhiều như vậy......"
"Thật ra, cũng không hẳn đã sai? Năm đó đi du học, phát hiện rất nhiều thành phố có cách phát âm ngữ nghĩa khác nhau, nhưng lại cùng có thể nghe hiểu rất rõ ràng. Tiếng Anh cũng không có một quy chuẩn nào chính xác, người này có vẻ sống ở nước ngoài khá lâu.
Tranh cãi lại nổ ra.
"Nếu đã ở nước ngoài lâu như vậy, vậy tính xác thực của tin tức này không phải càng cao sao. Kẻ có tiền xuất ngoại, gia tài chắc cũng không nhỏ."
Đột nhiên có người nhắc: "Sau khi trưởng bối Khúc gia chết, gia sản nhà họ Khúc đều về tay Bạch gia?"
"Các ngươi nói, chuyện này...... Có liên quan đến Bạch gia không?"
Mọi người đều rơi vào trầm tư, nhưng cũng rất nhanh, lại đổ dồn chú ý lên tin khác, " Mọi người đoán xem, nó là bức tranh nào? Tin quan trọng thế này cũng không viết rõ ra."
"Xời, ai ngu lại viết ra rõ ràng. Nếu là của tôi, tôi tình nguyện ôm chúng xuống mồ."
Cũng ở tòa soạn khác, nội dung cuộc họp cũng diễn ra tương tự.
Mọi người đều muốn biết, Khúc gia xảy ra chuyện có thật sự không phải chuyện ngoài ý muốn hay không. Ai cũng tò mò, chỉ là rốt cuộc nó là bức tranh nào? Bức tranh nào được đây?
Tóm lại, tin này lan truyền nhưng ai cũng cật lực giấu giếm, nhưng càng giấu tin tức lại càng bay nhanh " Những nhân vật lớn" ít nhiều đều hiểu được vài phần.
Đồ cổ liên thành. Thật khiến người khác đỏ mắt.
Cũng lúc này, Bạch lão gia đột nhiên phát hiện, nhà ông dạo này thực sự rất náo nhiệt.
Không hiểu " Bạn tốt " ở đâu lại nhiều đến vậy, hết người này đến thăm rồi đến người khác, nối liền không dứt.