Chương : 21
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Tư Vũ phát giác mình đã nằm ở trên giường, vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, chỉ là trên người được đắp thêm một chiếc chăn mỏng.
Cô mờ mịt chớp mắt, một hồi lâu mới tỉnh táo lại, ngày hôm qua cô nhớ rõ Lục Ngũ gia đuổi tới, sau đó bất đắc dĩ ngồi cạnh vị sát thần đó ở đại sảnh...Rồi sao nữa nhỉ, hình như cô ngủ quên phải không?
Cũng thật kì lạ, từ khi cô xuyên vào cơ thể này tựa hồ chưa ngủ sâu như vậy bao giờ. Sự mỏi mệt cũng nhờ ngủ đủ giấc mà tan biến một ít, Tư Vũ sờ cổ họng, ngạc nhiên phát hiện thế nhưng không có cảm giác muốn hộc máu.
Bình thường buổi sáng cô đều phải khụ máu bầm ra, đây là lần đầu gặp tình huống như thế này!
Tư Vũ xoay người ngồi dậy, cánh tay lơ đãng chạm vào đầu giường, hình như làm đổ thứ gì. Cúi đầu nhìn mới phát hiện ở bên gối có một chiếc bình sứ nhỏ, mở ra liền thấy ở bên trong có 10 viên thuốc giống hệt với thứ hôm qua Lục Ngũ gia bắt cô uống.
Nói như vậy...... Ngày hôm qua chẳng lẽ là Lục Ngũ gia đưa cô về phòng?
Tư Vũ thật sự không tưởng tượng được cảnh này, tên bệnh tâm thần ác độc lại bá đạo kia sẽ có lòng tốt như vậy? Chắc là kêu thuộc hạ làm ha?
Lắc đầu, Tư Vũ ném "phiền toái lớn" Lục Ngũ gia qua một bên, xuống giường chỉnh trang lại bản thân. Hôm nay là ngày đầu tiên cô vào đoàn, dù đã thuộc làu kịch bản nhưng Tư Vũ không có chút kinh nghiệm nào thế nên vẫn cực kì khẩn trương. Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô định đến trường quay tìm một chút cảm giác.
Ai ngờ vừa mở cửa ra cô liền thấy Kỷ Lâm đứng tựa vào cửa, mà trợ lý Thẩm Duyệt đang ở một bên nhỏ giọng khuyên bảo: "Kỷ ca, chị Tư Vũ còn đang ngủ, cậu về phòng trước đi, đứng ở chỗ này không ổn đâu...... Ủa, chị Tư Vũ tỉnh rồi ạ!"
Thẩm Duyệt nghe thấy tiếng mở cửa lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng bước đến bên cạnh Tư Vũ nói: "Chị Tư Vũ, buổi sáng em tới đây đã thấy Kỷ ca đứng ở chỗ này, hỏi cậu ấy có chuyện gì cậu ấy cũng không chịu nói, chỉ đứng chờ một chỗ. Em vào phòng thấy chị ngủ rất sâu, không có mặt mũi đánh thức chị nên nói cho Kỷ ca đợi chị thức dậy sẽ nói cho cậu ấy, cứ về phòng chờ đi nhưng cậu ấy không chịu nghe, chẳng may bị người khác thấy......"
Thẩm Duyệt lo lắng cũng không phải không có đạo lý. Tuy rằng cả tầng này đã được đoàn làm phim 《 Khuynh Quốc 》bao hết nhưng người ra ra vào vào nhiều như thế, nếu có người nhìn thấy Kỷ Lâm đứng ở trước cửa phòng Tư Vũ thì phải làm thế nào? Giới giải trí thứ đáng sợ nhất chính là lời đồn.
May mắn Tư Vũ luôn có thói quen dậy sớm, Thẩm Duyệt thì đúng 6 giờ liền gọi cô, hiện giờ sắc trời còn chưa sáng, các phòng khác cũng chưa hề có động tĩnh.
"Tiểu Duyệt, em mang một phần bữa sáng lên giúp chị, cháo trắng là đủ rồi." Tư Vũ nhìn Kỷ Lâm không nói một lời, thêm một câu, "Tiện mang thêm hai chiếc sủi cảo gạch cua, cho nhiều dấm một chút." Cô nhớ rõ Kỷ Lâm thích ăn món này nhất.
Thẩm Duyệt dạ vâng, cô tuy rằng rất tò mò nhưng cũng biết chuyện gì không nên hỏi, ngoan ngoãn chạy xuống nhà ăn.
Tư Vũ thấy Kỷ Lâm còn ngơ ngác tựa vào cửa, khuôn mặt giống một đứa trẻ giận dỗi, thở dài, duỗi tay kéo hắn vào trong phòng, vừa đi vừa mắng: "Em đứng ở đó bao lâu rồi?"
Sức lực của Tư Vũ không có bao nhiêu, thật sự dù có dùng sức kéo người cũng kéo không nổi. Kỷ Lâm bị cô kéo đi cũng ngoan ngoãn bước theo sau tuy rằng sắc mặt rất thối.
"Không bao lâu." Kỷ Lâm cứng rắn nói ra ba chữ. Nhưng không đến vài giây liền nhịn không được hỏi một tràng dài: "Chị Tư Vũ, tối hôm qua đám người đó là ai? Chị biết không ngày hôm qua em trở về nghĩ tới nghĩ lui đều thấy không thích hợp, muốn đi tìm chị mà cửa phòng bị những người đó canh chừng, một bước cũng không ra được. Một lát sau thấy người đàn ông kia ôm chị lên em còn định lao ra! Nhưng bị đám người đó cản lại! Cũng may là người kia ôm chị vào phòng liền rời đi, nếu không em......"
Thật là Lục Ngũ gia tự mình ôm cô về phòng? Tư Vũ không có tí cảm động nào mà cực kì sợ hãi. Cô có cảm giác Lục Ngũ gia đối xử tốt với cô như cho ngươi một viên kẹo nhưng ta sẽ đánh ngươi một cái, khiến cô phải suy nghĩ vị kia làm vậy có mục đích gì.
Sớm biết như vậy lúc trước ở buổi dạ tiệc của Hoàn Nghệ, cô có chết cũng sẽ không đi ra vườn hoa!
Trong lòng Tư Vũ ai thán, nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của Kỷ Lâm, cô nâng cao tinh thần vội trấn an: "Yên tâm yên tâm, đó là...... một người bạn của chị đến đưa thuốc thôi." Tư Vũ phớt lờ thân phận của Lục Ngũ gia, Kỷ Lâm chẳng may xúc động cứng đối cứng với vị kia thì chỉ có hắn chịu thiệt.
"Bạn? Làm gì có người bạn nào như vậy?" Kỷ Lâm làm sao dễ bị lừa gạt, nổi giận đùng đùng chỉ trích: "Thái độ đó! Hành động đó! Hắn hại chị hộc máu! Còn, còn động tay động chân!"
Tư Vũ: "......" Đúng vậy, nghe lời Kỷ Lâm nói bỗng nhiên cô cũng có chút oán hận.
Tư Vũ chưa kịp khuyên hắn bình tĩnh, Kỷ Lâm liền nhìn sang, ánh mắt sáng ngời, biểu tình vô cùng nghiêm túc, đè thấp thanh âm hỏi:"Chị nói cho em biết, người kia... định theo đuổi chị à?"
"Khụ khụ......" Tư Vũ bị câu nói của hắn làm nghẹn họng, vốn đang bình thường lại có cảm giác muốn hộc máu.
Không đúng, quá đáng sợ, Kỷ Lâm sao có thể nghĩ như thế?! Theo đuổi cô? Tên bệnh tâm thần kia rõ ràng là muốn true chọc cô, bắt nạt cô!
"...... Trẻ con không cần suy nghĩ nhiều." Tư Vũ thở dài vỗ đầu Kỷ Lâm. Lúc hắn không phục muốn nêu thêm một loạt lí do thì Thẩm Duyệt vừa hay mang bữa sáng vào, Tư Vũ vội vàng gắp một chiếc sủi cảo gạch cua nhét vào trong miệng Kỷ Lâm, chặn lại cái miệng chuẩn bị nói ra lời không hay.
"Chị với người nọ cũng không thân, không cần đoán mò." Tư Vũ dỗ dành: "Ăn sáng đi, một chút nữa vào đoàn, được không?"
Kỷ Lâm: "...——" Chị, đầu lưỡi của em bị bỏng!
......
Thật vất vả dỗ Kỷ tiểu thiếu gia mới sáng sớm đã giận dỗi, Tư Vũ đưa người về phòng xong liền cùng Thẩm Duyệt đến trường quay.
Phần diễn hôm nay chủ yếu là cô phối hợp cùng Hứa Thanh Uyển quay cảnh vương triều hoàng thất trước khi bị hủy diệt, hai người diễn vai đôi tỷ muội không hòa thuận cả mặt lẫn lòng. Tư Vũ nhớ những biểu hiện của Hứa Thanh Uyển liền có chút đau đầu.
Nếu cô ta thật sự có vấn đề, phải làm gì mới tốt đây......
Sự rối rắm này vẫn tiếp diễn đến khi chuyên gia trang điểm xong cho Tư Vũ, trừ ngôi sao nổi tiếng như Kỷ Lâm, những diễn viên nhỏ như cô đều dùng chung một Make Up Artist. Tư Vũ tới rất sớm, lúc cô thay xong trang phục Hứa Thanh Uyển mới chậm rãi tới muộn.
Có lẽ là do trong lòng có nghi hoặc, Tư Vũ lúc nhìn Hứa Thanh Uyển luôn có cảm giác không thích hợp: Trong truyện, Hứa Thanh Uyển là nữ thần mặt mộc, rất ít son phấn. Lúc mới vào giới giải trí làm việc rất cẩn thận, về sau quen được Kỷ Lâm, hắn là bị sự thanh thuần của cô gái này hấp dẫn, kể từ đó giúp đỡ cô rất nhiều lần. Có thể nói cô ta chỉ bị người ta đánh giá thấp lúc còn là người mới, con đường về sau lại vô cùng bằng phẳng, gần như không gặp scandal nào.
Nhưng mà Hứa Thanh Uyển hiện giờ tóc uốn xoăn, mặt mũi trang điểm tinh xảo, gặp nhân viên công tác cũng chào hỏi lịch thiệp không chút rụt rè nào. Tư Vũ nhìn chăm chú, có cảm giác người này không phải mới vào giới, không phải nữ sinh gì cũng không hiểu, ngược lại giống như... một người phụ nữ đã từng trải.
Có lẽ ánh mắt của Tư Vũ nhìn quá lâu, Hứa Thanh Uyển rất nhanh liền nhận thấy, nhấc chân bước tới.
"Cô tới sớm nhỉ?" Trợ lý của Hứa Thanh Uyển xách theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn, cô nháy mắt một cái trợ lý liền đem đồ phân phát cho các nhân viên trong trường quay. Hứa Thanh Uyển cao giọng "Tôi mời khách", sau đó quay đầu nhìn về phía Tư Vũ: "Đợi lát nữa quay xong vài cảnh, cô cũng ăn chút gì đó lót bụng nhé?"
Hứa Thanh Uyển cười khanh khách nói, biểu tình rất là tự nhiên giống như cô cùng Tư Vũ là bạn tốt nhiều năm rồi.
"Tôi ăn rồi, không cần đâu." Vừa rồi cô còn bị Kỷ Lâm bắt ăn thêm hai chiếc sủi cảo gạch cua, đến giờ vẫn còn no.
Hứa Thanh Uyển nghiêng đầu nhìn Tư Vũ, cười nói: "Thôi được rồi, hy vọng chúng ta hôm nay hợp tác vui vẻ."
Đợi cô ta rời đi, Thẩm Duyệt mới cúi người nói nhỏ bên tai Tư Vũ: "Chị Tư Vũ, cô ấy tới làm gì vậy?"
Trợ lý một lòng hướng về Tư Vũ, cô cũng cảm thấy Hứa Thanh Uyển có chút gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói ra, đành phải lặng lẽ thì thầm: "Cũng may chị chỉ diễn với cô ta mấy cảnh đầu này thôi!"
Tư Vũ không khỏi bật cười. Nhưng mà rất nhanh cô liền cười không nổi.
Cảnh thứ nhất Tư Vũ đóng vai công chúa Vân Hòa bởi vì thân thể yếu đuối, bị tất cả công chúa hoàng tử trong vương cung bắt nạt, trong đó có một người còn ác ý đẩy cô vào trong hồ nước, lúc sau nhân vật của Hứa Thanh Uyển là Vân Mộng liền đứng ra răn dạy đám trẻ đó. Nhưng mà Vân Mộng cũng không gọi người kéo Vân Hòa từ hồ nước lên, còn đứng ở ven hồ thờ ơ lạnh nhạt, châm chọc sự yếu ớt của Vân Hòa.
"Ngươi là công chúa hoàng thất, không phải là đám tiện dân ngoài kia, bị bắt nạt cũng không dám đánh trả, ngươi cũng xứng với danh phận này?" Cung trang của Hứa Thanh Uyển so với Tư Vũ càng hoa lệ tinh xảo, cô đứng ở ven hồ cao cao tại thượng nhìn xuống cô gái nhỏ đang run bần bật đứng ngâm mình trong hồ nước, trong mắt chứa đầy sự khinh thường cùng châm chọc.
Tư Vũ vừa nãy thật sự là bị đẩy vào trong hồ nước, đương nhiên mực nước cũng không sâu, đứng lên cũng chỉ tới phần eo, hơn nữa giờ là mùa hè dù có ở lâu trong nước cũng không có vấn đề gì —— nhưng mà... đấy là đối với người bình thường.
Còn đối với ma ốm lâu năm như Tư Vũ tắm nước lạnh không khác gì khổ hình. Cô mới đến tất nhiên không dám gọi diễn viên đóng thế vì vậy khẽ cắn môi chống chịu, dù sao cảnh quay trong nước rất ngắn, chờ Hứa Thanh Uyển nói xong là cô có thể đi ra.
Nhưng mà Hứa Thanh Uyển không biết như thế nào diễn sai mấy lần, Lương đạo hô cắt, cau mày hỏi: "Hứa Thanh Uyển, cô làm sao vậy?"
Hứa Thanh Uyển ngừng lại, vô cùng ngượng ngùng nhìn về phía Lương đạo: "Thật xin lỗi, Lương đạo, tôi chỉ là cảm thấy...... Chỗ này Vân Mộng có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Vân Hòa, Vân Mộng là người dám yêu dám hận, thậm chí còn có chút hung ác bừa bãi, nếu chỉ đứng ở chỗ này quở trách Vân Hòa, tôi cho rằng chưa đủ để thể hiện hết tính cách của cô ấy."
Trong lúc đóng phim, có một vài diễn viên thích phát huy ở đương trường, căn cứ vào sự lý giải của mình với vai diễn mà thêm thắt một số lời kịch, hành động. Nếu thể hiện tốt thậm chí sẽ trở thành điểm sáng, Lương đạo vốn không phải là một người câu nệ, nghe vậy mới nói: "Cảm giác của cô vừa rồi cũng không đúng lắm, nếu như vậy thì nghe cô một lần xem sao, nhanh đi, thân thể Chu Tư Vũ không tốt, đừng để cô ấy đứng lâu trong nước."
Hứa Thanh Uyển lập tức tỏ vẻ hiểu rõ.
Trước khi quay lại, Thẩm Duyệt thừa dịp cảnh trống vội bưng ly trà ấm cho Tư Vũ, Tư Vũ uống nửa ly mới thấy thân thể có chút ấm áp.
"Chị Tư Vũ, em nói đạo diễn để chị nghỉ ngơi một chút nhé......" Thẩm Duyệt vô cùng lo lắng.
Tư Vũ lắc đầu: "Đừng, chỉ vừa mới quay thôi, đã được bao lâu mà chị lại yêu cầu nghỉ ngơi, không tốt lắm đâu. Huống chi có nghỉ thì lát vẫn phải xuống nước, chi bằng gắng một lần quay cho xong."
Thẩm Duyệt chỉ phải nghe theo cô, nhưng là một fan trung thành, cô thật sự lo lắng thân thể Tư Vũ chịu không nổi, vì thế đứng ở một góc mở ra camera nhắm vào hai người ở hồ nước kia.
Lúc này, Hứa Thanh Uyển theo thường lệ nói lời kịch xong, không biết thế nào đột nhiên lại nhìn Tư Vũ nói: "Ta mắng ngươi nửa ngày, ngươi một chút phản ứng cũng không có?"
Lời này không có trong kịch bản. Tư Vũ ngẩn người, nhưng đạo diễn chưa kêu ngừng thì vẫn phải tiếp tục diễn, thế nên cô dựa theo tính cách của Vân Hòa mà trầm mặc không nói.
Hứa Thanh Uyển nhìn cô cười lạnh một tiếng: "Tượng đất còn có mấy phần biểu cảm, ngươi thì hay rồi, chúng ta cùng một phụ hoàng mà sao ngươi lại yếu đuối vô năng đến vậy! Quả thật làm bẩn huyết mạch của hoàng thất!"
Nói xong, Hứa Thanh Uyển ngồi xổm xuống, đè bả vai Tư Vũ, đột nhiên nhấn người cô vào trong nước: "Một khi đã như vậy thì sống làm gì nữa!"
"!!"Tư Vũ thật sự không biết Hứa Thanh Uyển có một chiêu này. Thân thể cô yếu ớt hơn nhiều so với những người con gái bình thường, không hề phòng bị bị Hứa Thanh Uyển nhấn vào trong nước, cũng may là Hứa Thanh Uyển còn nhớ rõ đây là đóng phim, Tư Vũ chìm vào trong nước hai giây cô ta lập tức kéo người ra khỏi mặt nước.
Động tác của Hứa Thanh Uyển quá nhanh, trước khi mọi người phản ứng lại cô đã buông hai vai Tư Vũ ra. Lương đạo há miệng thở dốc, không biết có nên hô ngừng hay không, nhìn qua Hứa Thanh Uyển còn biết đúng mực, huống hồ hai người hiện giờ vẫn có thể tiếp tục, hắn không muốn bỏ qua cảnh này......
Vì sự do dự này, Hứa Thanh Uyển càng được đà.
"Ngươi nhìn ngươi xem——"Ánh mắt cô khinh miệt nhìn bộ dáng chật vật thở dốc của Tư Vũ, kiêu căng mà ngẩng đầu nói: "Nếu như mất danh hiệu công chúa, loại người như ngươi chỉ xứng làm nô làm tì!"
Tư Vũ nỗ lực hô hấp, ngẩng đầu nhìn thấy một tia châm biếm trong mắt Hứa Thanh Uyển, lập tức hiểu rõ: Người này, cô ta cố ý, cố ý khiến cô sặc nước, khả năng lần trước quên kịch bản cũng là cố ý.
Sau khi nghĩ thông suốt, sự tức giận trong lòng không thể kìm nén. Tư Vũ không rõ cô đắc tội với Hứa Thanh Uyển khi nào, ngay cả đóng phim cũng muốn bắt nạt cô?
Cảnh vẫn còn tiếp, chưa kêu dừng liền chưa xong, Tư Vũ nhắm mắt, ánh mắt trầm xuống.
Nếu Hứa Thanh Uyển muốn mượn vai diễn mà thể hiện, có thể, vậy cô cũng không cần khách khí, lễ thượng vãn lai!
Tư Vũ nghĩ đến tích cách của Vân Hòa, cô ấy là công chúa kiêu ngạo nhất, nước mất nhà tan bị người thân ruồng bỏ lại dùng cả tính mạng bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, cuối cùng lấy thân hi sinh vì đất nước, người như vậy sao có thể thật sự yếu đuối, thật sự vô năng? Cô chỉ là không nghĩ tranh, không muốn tranh, không thể hiện không thể tranh, ẩn nhẫn rồi cũng đến lúc bùng nổ ——
Hứa Thanh Uyển còn đang chờ Tư Vũ định làm như thế nào, đạo diễn không kêu dừng chính là sự khẳng định kĩ thuật diễn của cô, nếu Tư Vũ không tiếp tục diễn......Vậy tất cả sai lầm đều đổ lên đầu cô ta.
Nhưng đúng lúc này, cô bỗng nhiên thấy Tư Vũ ngẩng đầu, lau từng giọt nước trên mặt, sự lạnh băng trong cặp mắt đen láy kia khiến Hứa Thanh Uyển sửng sốt, chờ cô nhìn chăm chú thì trong đôi mắt ấy chỉ còn lại tử khí như trước kia, dường như nãy chỉ là ảo giác.
"Vân Mộng." Tư Vũ bỗng nhiên mở miệng, Hứa Thanh Uyển theo bản năng đáp lời, sau đó cảm thấy hai chân bị ai đó dùng lực kéo, cô đứng ở ven hồ, mặt đất cũng cực kì trơn trượt, mất cân bằng một chút liền lao vào trong nước!
"A ——" Hứa Thanh Uyển trong lúc hoảng loạn muốn bám víu lấy đồ vật để duy trì cân bằng nhưng lại không có thứ gì, cả người liền chìm vào trong nước. Đợi hai chân cô đứng thẳng, cực kì tức giận quay đầu nhìn đã thấy Tư Vũ thừa dịp cô rơi xuống nước đã trèo lên.
Cả người Tư Vũ ướt dầm dề, vô cùng chật vật. Thân thể cô không tốt, quần áo dính nước run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhưng dù có như vậy cô vẫn nỗ lực mà thẳng sống lưng.
Cô chưa từng to gan như thế: kéo muội muội được sủng ái của mình xuống nước, còn trèo lên bờ trước...... Cô vẫn luôn chịu sự bắt nạt, chưa bao giờ làm như vậy thế nên đám người đó thấy cô cúi đầu liền cho rằng cột sống của cô cong.
Vị trí của hai người đã có sự thay đổi, Tư Vũ nhận lấy ánh mắt phẫn nộ của Hứa Thanh Uyển, nghĩ lại nhân vật Vân Hòa - sự kiêu ngạo của cô ấy trước nay đều ẩn trong bóng tối.
Trong nháy mắt, Tư Vũ giống như chạm đến ngạo khí của vị công chúa mất nước, âm thanh nhỏ nhẹ như ngày thường nói với Hứa Thanh Uyển vẫn còn đang ngâm mình dưới hồ: "Nếu công chúa đều giống như muội muội đây, ta làm nô làm tì thì có sao nào?"
Cô mờ mịt chớp mắt, một hồi lâu mới tỉnh táo lại, ngày hôm qua cô nhớ rõ Lục Ngũ gia đuổi tới, sau đó bất đắc dĩ ngồi cạnh vị sát thần đó ở đại sảnh...Rồi sao nữa nhỉ, hình như cô ngủ quên phải không?
Cũng thật kì lạ, từ khi cô xuyên vào cơ thể này tựa hồ chưa ngủ sâu như vậy bao giờ. Sự mỏi mệt cũng nhờ ngủ đủ giấc mà tan biến một ít, Tư Vũ sờ cổ họng, ngạc nhiên phát hiện thế nhưng không có cảm giác muốn hộc máu.
Bình thường buổi sáng cô đều phải khụ máu bầm ra, đây là lần đầu gặp tình huống như thế này!
Tư Vũ xoay người ngồi dậy, cánh tay lơ đãng chạm vào đầu giường, hình như làm đổ thứ gì. Cúi đầu nhìn mới phát hiện ở bên gối có một chiếc bình sứ nhỏ, mở ra liền thấy ở bên trong có 10 viên thuốc giống hệt với thứ hôm qua Lục Ngũ gia bắt cô uống.
Nói như vậy...... Ngày hôm qua chẳng lẽ là Lục Ngũ gia đưa cô về phòng?
Tư Vũ thật sự không tưởng tượng được cảnh này, tên bệnh tâm thần ác độc lại bá đạo kia sẽ có lòng tốt như vậy? Chắc là kêu thuộc hạ làm ha?
Lắc đầu, Tư Vũ ném "phiền toái lớn" Lục Ngũ gia qua một bên, xuống giường chỉnh trang lại bản thân. Hôm nay là ngày đầu tiên cô vào đoàn, dù đã thuộc làu kịch bản nhưng Tư Vũ không có chút kinh nghiệm nào thế nên vẫn cực kì khẩn trương. Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô định đến trường quay tìm một chút cảm giác.
Ai ngờ vừa mở cửa ra cô liền thấy Kỷ Lâm đứng tựa vào cửa, mà trợ lý Thẩm Duyệt đang ở một bên nhỏ giọng khuyên bảo: "Kỷ ca, chị Tư Vũ còn đang ngủ, cậu về phòng trước đi, đứng ở chỗ này không ổn đâu...... Ủa, chị Tư Vũ tỉnh rồi ạ!"
Thẩm Duyệt nghe thấy tiếng mở cửa lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng bước đến bên cạnh Tư Vũ nói: "Chị Tư Vũ, buổi sáng em tới đây đã thấy Kỷ ca đứng ở chỗ này, hỏi cậu ấy có chuyện gì cậu ấy cũng không chịu nói, chỉ đứng chờ một chỗ. Em vào phòng thấy chị ngủ rất sâu, không có mặt mũi đánh thức chị nên nói cho Kỷ ca đợi chị thức dậy sẽ nói cho cậu ấy, cứ về phòng chờ đi nhưng cậu ấy không chịu nghe, chẳng may bị người khác thấy......"
Thẩm Duyệt lo lắng cũng không phải không có đạo lý. Tuy rằng cả tầng này đã được đoàn làm phim 《 Khuynh Quốc 》bao hết nhưng người ra ra vào vào nhiều như thế, nếu có người nhìn thấy Kỷ Lâm đứng ở trước cửa phòng Tư Vũ thì phải làm thế nào? Giới giải trí thứ đáng sợ nhất chính là lời đồn.
May mắn Tư Vũ luôn có thói quen dậy sớm, Thẩm Duyệt thì đúng 6 giờ liền gọi cô, hiện giờ sắc trời còn chưa sáng, các phòng khác cũng chưa hề có động tĩnh.
"Tiểu Duyệt, em mang một phần bữa sáng lên giúp chị, cháo trắng là đủ rồi." Tư Vũ nhìn Kỷ Lâm không nói một lời, thêm một câu, "Tiện mang thêm hai chiếc sủi cảo gạch cua, cho nhiều dấm một chút." Cô nhớ rõ Kỷ Lâm thích ăn món này nhất.
Thẩm Duyệt dạ vâng, cô tuy rằng rất tò mò nhưng cũng biết chuyện gì không nên hỏi, ngoan ngoãn chạy xuống nhà ăn.
Tư Vũ thấy Kỷ Lâm còn ngơ ngác tựa vào cửa, khuôn mặt giống một đứa trẻ giận dỗi, thở dài, duỗi tay kéo hắn vào trong phòng, vừa đi vừa mắng: "Em đứng ở đó bao lâu rồi?"
Sức lực của Tư Vũ không có bao nhiêu, thật sự dù có dùng sức kéo người cũng kéo không nổi. Kỷ Lâm bị cô kéo đi cũng ngoan ngoãn bước theo sau tuy rằng sắc mặt rất thối.
"Không bao lâu." Kỷ Lâm cứng rắn nói ra ba chữ. Nhưng không đến vài giây liền nhịn không được hỏi một tràng dài: "Chị Tư Vũ, tối hôm qua đám người đó là ai? Chị biết không ngày hôm qua em trở về nghĩ tới nghĩ lui đều thấy không thích hợp, muốn đi tìm chị mà cửa phòng bị những người đó canh chừng, một bước cũng không ra được. Một lát sau thấy người đàn ông kia ôm chị lên em còn định lao ra! Nhưng bị đám người đó cản lại! Cũng may là người kia ôm chị vào phòng liền rời đi, nếu không em......"
Thật là Lục Ngũ gia tự mình ôm cô về phòng? Tư Vũ không có tí cảm động nào mà cực kì sợ hãi. Cô có cảm giác Lục Ngũ gia đối xử tốt với cô như cho ngươi một viên kẹo nhưng ta sẽ đánh ngươi một cái, khiến cô phải suy nghĩ vị kia làm vậy có mục đích gì.
Sớm biết như vậy lúc trước ở buổi dạ tiệc của Hoàn Nghệ, cô có chết cũng sẽ không đi ra vườn hoa!
Trong lòng Tư Vũ ai thán, nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của Kỷ Lâm, cô nâng cao tinh thần vội trấn an: "Yên tâm yên tâm, đó là...... một người bạn của chị đến đưa thuốc thôi." Tư Vũ phớt lờ thân phận của Lục Ngũ gia, Kỷ Lâm chẳng may xúc động cứng đối cứng với vị kia thì chỉ có hắn chịu thiệt.
"Bạn? Làm gì có người bạn nào như vậy?" Kỷ Lâm làm sao dễ bị lừa gạt, nổi giận đùng đùng chỉ trích: "Thái độ đó! Hành động đó! Hắn hại chị hộc máu! Còn, còn động tay động chân!"
Tư Vũ: "......" Đúng vậy, nghe lời Kỷ Lâm nói bỗng nhiên cô cũng có chút oán hận.
Tư Vũ chưa kịp khuyên hắn bình tĩnh, Kỷ Lâm liền nhìn sang, ánh mắt sáng ngời, biểu tình vô cùng nghiêm túc, đè thấp thanh âm hỏi:"Chị nói cho em biết, người kia... định theo đuổi chị à?"
"Khụ khụ......" Tư Vũ bị câu nói của hắn làm nghẹn họng, vốn đang bình thường lại có cảm giác muốn hộc máu.
Không đúng, quá đáng sợ, Kỷ Lâm sao có thể nghĩ như thế?! Theo đuổi cô? Tên bệnh tâm thần kia rõ ràng là muốn true chọc cô, bắt nạt cô!
"...... Trẻ con không cần suy nghĩ nhiều." Tư Vũ thở dài vỗ đầu Kỷ Lâm. Lúc hắn không phục muốn nêu thêm một loạt lí do thì Thẩm Duyệt vừa hay mang bữa sáng vào, Tư Vũ vội vàng gắp một chiếc sủi cảo gạch cua nhét vào trong miệng Kỷ Lâm, chặn lại cái miệng chuẩn bị nói ra lời không hay.
"Chị với người nọ cũng không thân, không cần đoán mò." Tư Vũ dỗ dành: "Ăn sáng đi, một chút nữa vào đoàn, được không?"
Kỷ Lâm: "...——" Chị, đầu lưỡi của em bị bỏng!
......
Thật vất vả dỗ Kỷ tiểu thiếu gia mới sáng sớm đã giận dỗi, Tư Vũ đưa người về phòng xong liền cùng Thẩm Duyệt đến trường quay.
Phần diễn hôm nay chủ yếu là cô phối hợp cùng Hứa Thanh Uyển quay cảnh vương triều hoàng thất trước khi bị hủy diệt, hai người diễn vai đôi tỷ muội không hòa thuận cả mặt lẫn lòng. Tư Vũ nhớ những biểu hiện của Hứa Thanh Uyển liền có chút đau đầu.
Nếu cô ta thật sự có vấn đề, phải làm gì mới tốt đây......
Sự rối rắm này vẫn tiếp diễn đến khi chuyên gia trang điểm xong cho Tư Vũ, trừ ngôi sao nổi tiếng như Kỷ Lâm, những diễn viên nhỏ như cô đều dùng chung một Make Up Artist. Tư Vũ tới rất sớm, lúc cô thay xong trang phục Hứa Thanh Uyển mới chậm rãi tới muộn.
Có lẽ là do trong lòng có nghi hoặc, Tư Vũ lúc nhìn Hứa Thanh Uyển luôn có cảm giác không thích hợp: Trong truyện, Hứa Thanh Uyển là nữ thần mặt mộc, rất ít son phấn. Lúc mới vào giới giải trí làm việc rất cẩn thận, về sau quen được Kỷ Lâm, hắn là bị sự thanh thuần của cô gái này hấp dẫn, kể từ đó giúp đỡ cô rất nhiều lần. Có thể nói cô ta chỉ bị người ta đánh giá thấp lúc còn là người mới, con đường về sau lại vô cùng bằng phẳng, gần như không gặp scandal nào.
Nhưng mà Hứa Thanh Uyển hiện giờ tóc uốn xoăn, mặt mũi trang điểm tinh xảo, gặp nhân viên công tác cũng chào hỏi lịch thiệp không chút rụt rè nào. Tư Vũ nhìn chăm chú, có cảm giác người này không phải mới vào giới, không phải nữ sinh gì cũng không hiểu, ngược lại giống như... một người phụ nữ đã từng trải.
Có lẽ ánh mắt của Tư Vũ nhìn quá lâu, Hứa Thanh Uyển rất nhanh liền nhận thấy, nhấc chân bước tới.
"Cô tới sớm nhỉ?" Trợ lý của Hứa Thanh Uyển xách theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn, cô nháy mắt một cái trợ lý liền đem đồ phân phát cho các nhân viên trong trường quay. Hứa Thanh Uyển cao giọng "Tôi mời khách", sau đó quay đầu nhìn về phía Tư Vũ: "Đợi lát nữa quay xong vài cảnh, cô cũng ăn chút gì đó lót bụng nhé?"
Hứa Thanh Uyển cười khanh khách nói, biểu tình rất là tự nhiên giống như cô cùng Tư Vũ là bạn tốt nhiều năm rồi.
"Tôi ăn rồi, không cần đâu." Vừa rồi cô còn bị Kỷ Lâm bắt ăn thêm hai chiếc sủi cảo gạch cua, đến giờ vẫn còn no.
Hứa Thanh Uyển nghiêng đầu nhìn Tư Vũ, cười nói: "Thôi được rồi, hy vọng chúng ta hôm nay hợp tác vui vẻ."
Đợi cô ta rời đi, Thẩm Duyệt mới cúi người nói nhỏ bên tai Tư Vũ: "Chị Tư Vũ, cô ấy tới làm gì vậy?"
Trợ lý một lòng hướng về Tư Vũ, cô cũng cảm thấy Hứa Thanh Uyển có chút gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói ra, đành phải lặng lẽ thì thầm: "Cũng may chị chỉ diễn với cô ta mấy cảnh đầu này thôi!"
Tư Vũ không khỏi bật cười. Nhưng mà rất nhanh cô liền cười không nổi.
Cảnh thứ nhất Tư Vũ đóng vai công chúa Vân Hòa bởi vì thân thể yếu đuối, bị tất cả công chúa hoàng tử trong vương cung bắt nạt, trong đó có một người còn ác ý đẩy cô vào trong hồ nước, lúc sau nhân vật của Hứa Thanh Uyển là Vân Mộng liền đứng ra răn dạy đám trẻ đó. Nhưng mà Vân Mộng cũng không gọi người kéo Vân Hòa từ hồ nước lên, còn đứng ở ven hồ thờ ơ lạnh nhạt, châm chọc sự yếu ớt của Vân Hòa.
"Ngươi là công chúa hoàng thất, không phải là đám tiện dân ngoài kia, bị bắt nạt cũng không dám đánh trả, ngươi cũng xứng với danh phận này?" Cung trang của Hứa Thanh Uyển so với Tư Vũ càng hoa lệ tinh xảo, cô đứng ở ven hồ cao cao tại thượng nhìn xuống cô gái nhỏ đang run bần bật đứng ngâm mình trong hồ nước, trong mắt chứa đầy sự khinh thường cùng châm chọc.
Tư Vũ vừa nãy thật sự là bị đẩy vào trong hồ nước, đương nhiên mực nước cũng không sâu, đứng lên cũng chỉ tới phần eo, hơn nữa giờ là mùa hè dù có ở lâu trong nước cũng không có vấn đề gì —— nhưng mà... đấy là đối với người bình thường.
Còn đối với ma ốm lâu năm như Tư Vũ tắm nước lạnh không khác gì khổ hình. Cô mới đến tất nhiên không dám gọi diễn viên đóng thế vì vậy khẽ cắn môi chống chịu, dù sao cảnh quay trong nước rất ngắn, chờ Hứa Thanh Uyển nói xong là cô có thể đi ra.
Nhưng mà Hứa Thanh Uyển không biết như thế nào diễn sai mấy lần, Lương đạo hô cắt, cau mày hỏi: "Hứa Thanh Uyển, cô làm sao vậy?"
Hứa Thanh Uyển ngừng lại, vô cùng ngượng ngùng nhìn về phía Lương đạo: "Thật xin lỗi, Lương đạo, tôi chỉ là cảm thấy...... Chỗ này Vân Mộng có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Vân Hòa, Vân Mộng là người dám yêu dám hận, thậm chí còn có chút hung ác bừa bãi, nếu chỉ đứng ở chỗ này quở trách Vân Hòa, tôi cho rằng chưa đủ để thể hiện hết tính cách của cô ấy."
Trong lúc đóng phim, có một vài diễn viên thích phát huy ở đương trường, căn cứ vào sự lý giải của mình với vai diễn mà thêm thắt một số lời kịch, hành động. Nếu thể hiện tốt thậm chí sẽ trở thành điểm sáng, Lương đạo vốn không phải là một người câu nệ, nghe vậy mới nói: "Cảm giác của cô vừa rồi cũng không đúng lắm, nếu như vậy thì nghe cô một lần xem sao, nhanh đi, thân thể Chu Tư Vũ không tốt, đừng để cô ấy đứng lâu trong nước."
Hứa Thanh Uyển lập tức tỏ vẻ hiểu rõ.
Trước khi quay lại, Thẩm Duyệt thừa dịp cảnh trống vội bưng ly trà ấm cho Tư Vũ, Tư Vũ uống nửa ly mới thấy thân thể có chút ấm áp.
"Chị Tư Vũ, em nói đạo diễn để chị nghỉ ngơi một chút nhé......" Thẩm Duyệt vô cùng lo lắng.
Tư Vũ lắc đầu: "Đừng, chỉ vừa mới quay thôi, đã được bao lâu mà chị lại yêu cầu nghỉ ngơi, không tốt lắm đâu. Huống chi có nghỉ thì lát vẫn phải xuống nước, chi bằng gắng một lần quay cho xong."
Thẩm Duyệt chỉ phải nghe theo cô, nhưng là một fan trung thành, cô thật sự lo lắng thân thể Tư Vũ chịu không nổi, vì thế đứng ở một góc mở ra camera nhắm vào hai người ở hồ nước kia.
Lúc này, Hứa Thanh Uyển theo thường lệ nói lời kịch xong, không biết thế nào đột nhiên lại nhìn Tư Vũ nói: "Ta mắng ngươi nửa ngày, ngươi một chút phản ứng cũng không có?"
Lời này không có trong kịch bản. Tư Vũ ngẩn người, nhưng đạo diễn chưa kêu ngừng thì vẫn phải tiếp tục diễn, thế nên cô dựa theo tính cách của Vân Hòa mà trầm mặc không nói.
Hứa Thanh Uyển nhìn cô cười lạnh một tiếng: "Tượng đất còn có mấy phần biểu cảm, ngươi thì hay rồi, chúng ta cùng một phụ hoàng mà sao ngươi lại yếu đuối vô năng đến vậy! Quả thật làm bẩn huyết mạch của hoàng thất!"
Nói xong, Hứa Thanh Uyển ngồi xổm xuống, đè bả vai Tư Vũ, đột nhiên nhấn người cô vào trong nước: "Một khi đã như vậy thì sống làm gì nữa!"
"!!"Tư Vũ thật sự không biết Hứa Thanh Uyển có một chiêu này. Thân thể cô yếu ớt hơn nhiều so với những người con gái bình thường, không hề phòng bị bị Hứa Thanh Uyển nhấn vào trong nước, cũng may là Hứa Thanh Uyển còn nhớ rõ đây là đóng phim, Tư Vũ chìm vào trong nước hai giây cô ta lập tức kéo người ra khỏi mặt nước.
Động tác của Hứa Thanh Uyển quá nhanh, trước khi mọi người phản ứng lại cô đã buông hai vai Tư Vũ ra. Lương đạo há miệng thở dốc, không biết có nên hô ngừng hay không, nhìn qua Hứa Thanh Uyển còn biết đúng mực, huống hồ hai người hiện giờ vẫn có thể tiếp tục, hắn không muốn bỏ qua cảnh này......
Vì sự do dự này, Hứa Thanh Uyển càng được đà.
"Ngươi nhìn ngươi xem——"Ánh mắt cô khinh miệt nhìn bộ dáng chật vật thở dốc của Tư Vũ, kiêu căng mà ngẩng đầu nói: "Nếu như mất danh hiệu công chúa, loại người như ngươi chỉ xứng làm nô làm tì!"
Tư Vũ nỗ lực hô hấp, ngẩng đầu nhìn thấy một tia châm biếm trong mắt Hứa Thanh Uyển, lập tức hiểu rõ: Người này, cô ta cố ý, cố ý khiến cô sặc nước, khả năng lần trước quên kịch bản cũng là cố ý.
Sau khi nghĩ thông suốt, sự tức giận trong lòng không thể kìm nén. Tư Vũ không rõ cô đắc tội với Hứa Thanh Uyển khi nào, ngay cả đóng phim cũng muốn bắt nạt cô?
Cảnh vẫn còn tiếp, chưa kêu dừng liền chưa xong, Tư Vũ nhắm mắt, ánh mắt trầm xuống.
Nếu Hứa Thanh Uyển muốn mượn vai diễn mà thể hiện, có thể, vậy cô cũng không cần khách khí, lễ thượng vãn lai!
Tư Vũ nghĩ đến tích cách của Vân Hòa, cô ấy là công chúa kiêu ngạo nhất, nước mất nhà tan bị người thân ruồng bỏ lại dùng cả tính mạng bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, cuối cùng lấy thân hi sinh vì đất nước, người như vậy sao có thể thật sự yếu đuối, thật sự vô năng? Cô chỉ là không nghĩ tranh, không muốn tranh, không thể hiện không thể tranh, ẩn nhẫn rồi cũng đến lúc bùng nổ ——
Hứa Thanh Uyển còn đang chờ Tư Vũ định làm như thế nào, đạo diễn không kêu dừng chính là sự khẳng định kĩ thuật diễn của cô, nếu Tư Vũ không tiếp tục diễn......Vậy tất cả sai lầm đều đổ lên đầu cô ta.
Nhưng đúng lúc này, cô bỗng nhiên thấy Tư Vũ ngẩng đầu, lau từng giọt nước trên mặt, sự lạnh băng trong cặp mắt đen láy kia khiến Hứa Thanh Uyển sửng sốt, chờ cô nhìn chăm chú thì trong đôi mắt ấy chỉ còn lại tử khí như trước kia, dường như nãy chỉ là ảo giác.
"Vân Mộng." Tư Vũ bỗng nhiên mở miệng, Hứa Thanh Uyển theo bản năng đáp lời, sau đó cảm thấy hai chân bị ai đó dùng lực kéo, cô đứng ở ven hồ, mặt đất cũng cực kì trơn trượt, mất cân bằng một chút liền lao vào trong nước!
"A ——" Hứa Thanh Uyển trong lúc hoảng loạn muốn bám víu lấy đồ vật để duy trì cân bằng nhưng lại không có thứ gì, cả người liền chìm vào trong nước. Đợi hai chân cô đứng thẳng, cực kì tức giận quay đầu nhìn đã thấy Tư Vũ thừa dịp cô rơi xuống nước đã trèo lên.
Cả người Tư Vũ ướt dầm dề, vô cùng chật vật. Thân thể cô không tốt, quần áo dính nước run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhưng dù có như vậy cô vẫn nỗ lực mà thẳng sống lưng.
Cô chưa từng to gan như thế: kéo muội muội được sủng ái của mình xuống nước, còn trèo lên bờ trước...... Cô vẫn luôn chịu sự bắt nạt, chưa bao giờ làm như vậy thế nên đám người đó thấy cô cúi đầu liền cho rằng cột sống của cô cong.
Vị trí của hai người đã có sự thay đổi, Tư Vũ nhận lấy ánh mắt phẫn nộ của Hứa Thanh Uyển, nghĩ lại nhân vật Vân Hòa - sự kiêu ngạo của cô ấy trước nay đều ẩn trong bóng tối.
Trong nháy mắt, Tư Vũ giống như chạm đến ngạo khí của vị công chúa mất nước, âm thanh nhỏ nhẹ như ngày thường nói với Hứa Thanh Uyển vẫn còn đang ngâm mình dưới hồ: "Nếu công chúa đều giống như muội muội đây, ta làm nô làm tì thì có sao nào?"