Chương : 7
Tư Vũ tỉnh lại ở bệnh viện.
Ký ức của cô chỉ đến thời điểm cô ôm lấy bé gái lăn một vòng, xui xẻo va vào trụ phân cách nên bị thương, sau đó không ngừng hộc máu đến độ kiệt sức, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, bản thân được ai đưa lên xe cứu thương cũng không biết.
Nếu còn ở trong bệnh viện, chính là không có việc gì, Tư Vũ vô cùng lạc quan, cô giương mắt nhìn xung quanh, bên cạnh giường đang treo bình truyền dịch, muốn nâng tay lên, lại phát hiện cánh tay bị ai đó đè nặng gắt gao, không thể cử động.
Tư Vũ cúi xuống, tầm mắt dừng tại đỉnh đầu của Kỷ Lâm đang lấy cánh tay của cô làm gối để ngủ...... Ánh sáng màu đỏ thẫm ở trong mắt của Tư Vũ, từ nó có một chút sương đỏ tràn ra, chậm rãi tiến vào thân thể cô, mà kỳ lạ một điều, đau đơn trên người cô giảm bớt chút ít, máu bầm nghẹn ở cổ họng muốn phun ra cũng bị kiềm chế lại.
Chẳng lẽ......do khí vận của Kỷ Lâm truyền tới nên sức khỏe của cô mới trở nên tốt hơn?
Tư Vũ không chắc chắn, nếu đúng là như vậy, có phải cô nên ở gần ai có khí vận tốt để bảo toàn tính mạng?
Cô lại nhìn khuôn mặt đang ngủ của Kỷ Lâm, dù có là một tên tuổi hot nhất nhì showbiz, tư thế ngủ của Kỷ Lâm lại cực kỳ chướng tai gai mắt, y hệt một đứa con nít, ngủ say như chết, còn thường xuyên chép chép miệng, ôm cánh tay của Tư Vũ tựa như ôm lấy một cây củ cải khổng lồ.
Lúc này Tư Vũ mới nhận ra, hắn cũng chỉ vừa mới trưởng thành thôi, nhưng đã trôi nổi ở giới giải trí tận 5 năm, đạt tới vị trí ngày hôm nay, không biết đã nỗ lực đến nhường nào.
Kỷ Lâm chắc cũng đã biết cô là chị gái cùng mẹ khác cha của hắn......
Tư Vũ nhớ lại trong nguyên tác, bí mật này bị lộ ra do sự vô ý của người hầu trong Kỷ gia, Kỷ Lâm vô cùng sợ hãi, thuê người điều tra tốn sức một phen, cuối cùng điều tra ra được giấy khai sinh của nguyên chủ, chứng minh nguyên chủ là chị gái cùng mẹ khác cha của hắn.
Vậy nên Kỷ Lâm mới xuất hiện ở đây, chẳng lẽ hắn biết cô suýt xảy ra tai nạn, lo lắng cho chị gái - mới chạy tới bệnh viện?
Chỉ tiếc ở trong truyện tranh, công sức của Kỷ Lâm hoàn toàn uổng phí, sự ân cần của hắn chẳng hề khiến nguyên chủ cảm kích, mà đổi lại là sự chán ghét cùng không cam lòng, nguyên chủ đem tất cả hận thù đổ lên người vô tội là Kỷ Lâm, làm ra đủ thứ chuyện không thể vãn hồi.
Nghĩ vậy, nội tâm Tư Vũ mềm nhũn, cô định đánh thức Kỷ Lâm, bàn tay đi đến nửa đường lại đổi hướng, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Kỷ Lâm, cẩn thận chải lại mái tóc bù xù của hắn.
Bộ dáng ngủ tựa con heo nhỏ này nếu bị fan nhìn thấy, nhất định họ sẽ rớt quai hàm nhỉ? Tư Vũ nổi lên tâm tư đùa dai, dùng bàn tay kia cầm lấy di động, mở ra camera hướng điệu bộ đang ngủ của Kỷ Lâm, "răng rắc" một tiếng chụp lại.
Động tác của Tư Vũ rất nhẹ, ai ngờ Kỷ Lâm vẫn bị thanh âm từ camera làm bừng tỉnh, là một minh tinh, hắn cực kì cảnh giác với thứ âm thanh này, vừa mở mắt liền nhìn một vòng xung quanh, phát hiện không có paparazzi, đầu óc mới dần dần tỉnh táo lại, nhìn kĩ phía trước mặt —— liền thấy Tư Vũ đang ngậm cười.
Kỷ Lâm: "??!"
Chết rồi, bại lộ! —— đây là phản ứng đầu tiên của Kỷ tiểu thiếu gia.
Hắn như thế nào có thể ngủ quên! Khẩu trang, kính râm của hắn đâu? —— đây là phản ứng tiếp theo của Kỷ tiểu thiếu gia.
Không dám nghĩ bây giờ ngụy trang có còn kịp hay không, Kỷ Lâm chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, giống như một đứa con nít làm sai, ủ rũ đứng trước mép giường Tư Vũ, ở trên sân khấu đối mặt với các fans, hắn có thể thao thao bất tuyệt từ nam ra bắc, nhưng hiện giờ đối mặt với chị gái của mình, Kỷ Lâm há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói được.
Phải giải thích như thế nào...... Hai người không hề quen biết, hắn là siêu sao nổi tiếng, không có lý do gì mà phải đến chăm sóc một người mẫu vô danh...... Người không biết, còn tưởng rằng hai người họ có quan hệ mờ ám nha!
"Em, cái kia, thật ra là......" Kỷ tiểu thiếu gia vắt hết óc tìm cớ, chung quy lại là không dám nói ra 6 chữ " Chị là chị gái của em".
Chẳng may dọa đến chị ấy thì sao? Chị hắn mềm mại như vậy! Lại còn yếu đuối mỏng manh! Kỷ Lâm đúng lý hợp tình viện lý do.
May mắn, tại thời điểm căng thẳng này có người mở cửa phòng bệnh, Vu Linh mang theo bình giữ nhiệt đi vào: "Tư Vũ, chị mang cho em ít đồ......"
Cô bỗng nhiên thấy trong phòng bệnh còn có một người nam nhân dáng hình cao gầy, lời nói liền ngừng lại.
Nghe được tiếng mở cửa, nội tâm Kỷ Lâm bỗng trở nên nhẹ nhàng, thật tốt, cuối cùng cũng có lý do chuồn đi.
Hắn vội vàng đeo khẩu trang, chỉnh tốt kính râm, trùm mũ lên đầu, dưới con mắt ngạc nhiên của Tư Vũ, chỉ dùng hai giây liền "biến thân" đến độ mẹ hắn ở đây có khi còn nhìn không ra, lúc này mới yên tâm lớn mật lẻn đi.
"Đó là ai vậy......" Vu Linh nhìn bóng dáng Kỷ Lâm chạy trối chết, nghi hoặc hỏi, cô cảm thấy thân hình của người kia có chút quen, nhưng mặt hắn bị che kín hết, cô cũng không nhớ ra là ai.
"Chị Linh, chị ngồi xuống đã, người vừa rồi chỉ là đi nhầm phòng thôi." Tư Vũ bất động thanh sắc kéo lại lực chú ý của Vu Linh, giúp tên ngốc kia một chút.
Kỷ Lâm còn chưa đi xa liền hắt xì một cái, hắn nhìn khắp nơi, kéo mũ xuống liền chạy vào lối cầu thang, móc di động ra, vui rạo rực tạo một tài khoản nhỏ, click vào clip Tư Vũ cứu người, giống một tên fan cuồng bình luận tới tấp "A a a thiên sứ là có thật! Nhưng phải chú ý an toàn nha, nguy hiểm quá".
Sau khi bình luận xong, Kỷ Lâm vẫn chưa đã thèm, vì thế liền lấy tài khoản chính khen một câu.
Tài khoản chính của hắn có hơn 2 triệu fans, Weibo ngày thường chỉ chia sẻ quảng cáo, thông báo lịch trình, rất ít có bài đăng cá nhân, lời khen này được đăng tải, rất nhiều fans liền vào xem clip kia, tò mò muốn biết idol nhà mình rốt cuộc thế nào, vì sao tỷ năm không đăng gì, lại đột nhiên khen clip này?
Chỉ một chút tò mò, clip "Thiên sứ cứu người khỏi xe mất lái" lại một lần nữa nóng lên.
Vốn dĩ chuyện này cũng không thu hút dư luận được lâu, nhưng fans của Kỷ Lâm đồng loạt vào xem, không ngạc nhiên khi clip "Thiên sứ cứu người khỏi xe mất lái" lại trở thành hot search.
Chị của hắn dũng cảm lại thiện lương, tất nhiên phải khiến càng nhiều người biết, việc này cũng quang minh chính đại, hắn thuận tay khen một câu chắc cũng không sao nha? Kỷ Lâm cảm thấy mỹ mãn khóa di động, làm lơ sự trách móc của trợ lý Tiểu Ngải, vừa đi vừa nghĩ: Nghe nói Lục gia ở Dung thành có một dược sĩ Trung y vô cùng tài giỏi, diệu thủ hồi xuân, khi nào phải hỏi thăm một chút, xem có thể mời người ta đến xem bệnh giúp Tư Vũ được không......
Trong phòng bệnh, Vu Linh lấy cháo từ trong bình giữ nhiệt ra, đặt lên chiếc bàn nhỏ, lúc này ngạo khí trên mặt cô đã không còn, duy độc chỉ còn lại sự mềm mại đi kèm với mệt mỏi của một người mẹ.
"Tư Vũ, cảm ơn em đã cứu Bội Bội nhà chị, nếu không có em, Bội Bội chắc đã......" Vu Linh cúi đầu lau nước mắt nơi khóe mắt, "Chị vừa đưa con bé về nhà, bé không bị thương tí nào, chỉ có chút sợ hãi, may mắn may mắn...... Chị cũng không biết nên cảm ơn em thế nào cho đủ."
Vu Linh áy náy nhìn về phía Tư Vũ, cô đang nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh tay trầy xước nghiêm trọng, máu đã ngừng chảy nhưng từ miệng vết thương có thể hiểu được, tình huống lúc đó nguy hiểm như thế nào.
Tư Vũ vội an ủi Vu Linh, ánh mắt lại dừng trên đỉnh đầu cô ấy. Quả nhiên, làn sương mù đen thể hiện vận rủi đã biến mất, khí vận của Vu Linh lại trở về màu hồng nhạt, thậm chí màu có phần đậm hơn lúc trước.
Chứng minh một điều là...... Vu Linh đã thành công vượt qua kiếp nạn?
Sau khi Vu Linh đi về, Tư Vũ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra kết luận : Cô có thể thấy khí vận của bất kỳ ai, nếu họ có vận rủi, cô cũng nhìn được nguyên nhân phát sinh; nếu cô ở gần người có khí vận tốt, bản thân cũng có lợi, sức khỏe chuyển biến tốt hơn.
Tư Vũ chậc lưỡi, dường như cô đã tìm được cách để sống yên ổn rồi......
Ký ức của cô chỉ đến thời điểm cô ôm lấy bé gái lăn một vòng, xui xẻo va vào trụ phân cách nên bị thương, sau đó không ngừng hộc máu đến độ kiệt sức, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, bản thân được ai đưa lên xe cứu thương cũng không biết.
Nếu còn ở trong bệnh viện, chính là không có việc gì, Tư Vũ vô cùng lạc quan, cô giương mắt nhìn xung quanh, bên cạnh giường đang treo bình truyền dịch, muốn nâng tay lên, lại phát hiện cánh tay bị ai đó đè nặng gắt gao, không thể cử động.
Tư Vũ cúi xuống, tầm mắt dừng tại đỉnh đầu của Kỷ Lâm đang lấy cánh tay của cô làm gối để ngủ...... Ánh sáng màu đỏ thẫm ở trong mắt của Tư Vũ, từ nó có một chút sương đỏ tràn ra, chậm rãi tiến vào thân thể cô, mà kỳ lạ một điều, đau đơn trên người cô giảm bớt chút ít, máu bầm nghẹn ở cổ họng muốn phun ra cũng bị kiềm chế lại.
Chẳng lẽ......do khí vận của Kỷ Lâm truyền tới nên sức khỏe của cô mới trở nên tốt hơn?
Tư Vũ không chắc chắn, nếu đúng là như vậy, có phải cô nên ở gần ai có khí vận tốt để bảo toàn tính mạng?
Cô lại nhìn khuôn mặt đang ngủ của Kỷ Lâm, dù có là một tên tuổi hot nhất nhì showbiz, tư thế ngủ của Kỷ Lâm lại cực kỳ chướng tai gai mắt, y hệt một đứa con nít, ngủ say như chết, còn thường xuyên chép chép miệng, ôm cánh tay của Tư Vũ tựa như ôm lấy một cây củ cải khổng lồ.
Lúc này Tư Vũ mới nhận ra, hắn cũng chỉ vừa mới trưởng thành thôi, nhưng đã trôi nổi ở giới giải trí tận 5 năm, đạt tới vị trí ngày hôm nay, không biết đã nỗ lực đến nhường nào.
Kỷ Lâm chắc cũng đã biết cô là chị gái cùng mẹ khác cha của hắn......
Tư Vũ nhớ lại trong nguyên tác, bí mật này bị lộ ra do sự vô ý của người hầu trong Kỷ gia, Kỷ Lâm vô cùng sợ hãi, thuê người điều tra tốn sức một phen, cuối cùng điều tra ra được giấy khai sinh của nguyên chủ, chứng minh nguyên chủ là chị gái cùng mẹ khác cha của hắn.
Vậy nên Kỷ Lâm mới xuất hiện ở đây, chẳng lẽ hắn biết cô suýt xảy ra tai nạn, lo lắng cho chị gái - mới chạy tới bệnh viện?
Chỉ tiếc ở trong truyện tranh, công sức của Kỷ Lâm hoàn toàn uổng phí, sự ân cần của hắn chẳng hề khiến nguyên chủ cảm kích, mà đổi lại là sự chán ghét cùng không cam lòng, nguyên chủ đem tất cả hận thù đổ lên người vô tội là Kỷ Lâm, làm ra đủ thứ chuyện không thể vãn hồi.
Nghĩ vậy, nội tâm Tư Vũ mềm nhũn, cô định đánh thức Kỷ Lâm, bàn tay đi đến nửa đường lại đổi hướng, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Kỷ Lâm, cẩn thận chải lại mái tóc bù xù của hắn.
Bộ dáng ngủ tựa con heo nhỏ này nếu bị fan nhìn thấy, nhất định họ sẽ rớt quai hàm nhỉ? Tư Vũ nổi lên tâm tư đùa dai, dùng bàn tay kia cầm lấy di động, mở ra camera hướng điệu bộ đang ngủ của Kỷ Lâm, "răng rắc" một tiếng chụp lại.
Động tác của Tư Vũ rất nhẹ, ai ngờ Kỷ Lâm vẫn bị thanh âm từ camera làm bừng tỉnh, là một minh tinh, hắn cực kì cảnh giác với thứ âm thanh này, vừa mở mắt liền nhìn một vòng xung quanh, phát hiện không có paparazzi, đầu óc mới dần dần tỉnh táo lại, nhìn kĩ phía trước mặt —— liền thấy Tư Vũ đang ngậm cười.
Kỷ Lâm: "??!"
Chết rồi, bại lộ! —— đây là phản ứng đầu tiên của Kỷ tiểu thiếu gia.
Hắn như thế nào có thể ngủ quên! Khẩu trang, kính râm của hắn đâu? —— đây là phản ứng tiếp theo của Kỷ tiểu thiếu gia.
Không dám nghĩ bây giờ ngụy trang có còn kịp hay không, Kỷ Lâm chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, giống như một đứa con nít làm sai, ủ rũ đứng trước mép giường Tư Vũ, ở trên sân khấu đối mặt với các fans, hắn có thể thao thao bất tuyệt từ nam ra bắc, nhưng hiện giờ đối mặt với chị gái của mình, Kỷ Lâm há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói được.
Phải giải thích như thế nào...... Hai người không hề quen biết, hắn là siêu sao nổi tiếng, không có lý do gì mà phải đến chăm sóc một người mẫu vô danh...... Người không biết, còn tưởng rằng hai người họ có quan hệ mờ ám nha!
"Em, cái kia, thật ra là......" Kỷ tiểu thiếu gia vắt hết óc tìm cớ, chung quy lại là không dám nói ra 6 chữ " Chị là chị gái của em".
Chẳng may dọa đến chị ấy thì sao? Chị hắn mềm mại như vậy! Lại còn yếu đuối mỏng manh! Kỷ Lâm đúng lý hợp tình viện lý do.
May mắn, tại thời điểm căng thẳng này có người mở cửa phòng bệnh, Vu Linh mang theo bình giữ nhiệt đi vào: "Tư Vũ, chị mang cho em ít đồ......"
Cô bỗng nhiên thấy trong phòng bệnh còn có một người nam nhân dáng hình cao gầy, lời nói liền ngừng lại.
Nghe được tiếng mở cửa, nội tâm Kỷ Lâm bỗng trở nên nhẹ nhàng, thật tốt, cuối cùng cũng có lý do chuồn đi.
Hắn vội vàng đeo khẩu trang, chỉnh tốt kính râm, trùm mũ lên đầu, dưới con mắt ngạc nhiên của Tư Vũ, chỉ dùng hai giây liền "biến thân" đến độ mẹ hắn ở đây có khi còn nhìn không ra, lúc này mới yên tâm lớn mật lẻn đi.
"Đó là ai vậy......" Vu Linh nhìn bóng dáng Kỷ Lâm chạy trối chết, nghi hoặc hỏi, cô cảm thấy thân hình của người kia có chút quen, nhưng mặt hắn bị che kín hết, cô cũng không nhớ ra là ai.
"Chị Linh, chị ngồi xuống đã, người vừa rồi chỉ là đi nhầm phòng thôi." Tư Vũ bất động thanh sắc kéo lại lực chú ý của Vu Linh, giúp tên ngốc kia một chút.
Kỷ Lâm còn chưa đi xa liền hắt xì một cái, hắn nhìn khắp nơi, kéo mũ xuống liền chạy vào lối cầu thang, móc di động ra, vui rạo rực tạo một tài khoản nhỏ, click vào clip Tư Vũ cứu người, giống một tên fan cuồng bình luận tới tấp "A a a thiên sứ là có thật! Nhưng phải chú ý an toàn nha, nguy hiểm quá".
Sau khi bình luận xong, Kỷ Lâm vẫn chưa đã thèm, vì thế liền lấy tài khoản chính khen một câu.
Tài khoản chính của hắn có hơn 2 triệu fans, Weibo ngày thường chỉ chia sẻ quảng cáo, thông báo lịch trình, rất ít có bài đăng cá nhân, lời khen này được đăng tải, rất nhiều fans liền vào xem clip kia, tò mò muốn biết idol nhà mình rốt cuộc thế nào, vì sao tỷ năm không đăng gì, lại đột nhiên khen clip này?
Chỉ một chút tò mò, clip "Thiên sứ cứu người khỏi xe mất lái" lại một lần nữa nóng lên.
Vốn dĩ chuyện này cũng không thu hút dư luận được lâu, nhưng fans của Kỷ Lâm đồng loạt vào xem, không ngạc nhiên khi clip "Thiên sứ cứu người khỏi xe mất lái" lại trở thành hot search.
Chị của hắn dũng cảm lại thiện lương, tất nhiên phải khiến càng nhiều người biết, việc này cũng quang minh chính đại, hắn thuận tay khen một câu chắc cũng không sao nha? Kỷ Lâm cảm thấy mỹ mãn khóa di động, làm lơ sự trách móc của trợ lý Tiểu Ngải, vừa đi vừa nghĩ: Nghe nói Lục gia ở Dung thành có một dược sĩ Trung y vô cùng tài giỏi, diệu thủ hồi xuân, khi nào phải hỏi thăm một chút, xem có thể mời người ta đến xem bệnh giúp Tư Vũ được không......
Trong phòng bệnh, Vu Linh lấy cháo từ trong bình giữ nhiệt ra, đặt lên chiếc bàn nhỏ, lúc này ngạo khí trên mặt cô đã không còn, duy độc chỉ còn lại sự mềm mại đi kèm với mệt mỏi của một người mẹ.
"Tư Vũ, cảm ơn em đã cứu Bội Bội nhà chị, nếu không có em, Bội Bội chắc đã......" Vu Linh cúi đầu lau nước mắt nơi khóe mắt, "Chị vừa đưa con bé về nhà, bé không bị thương tí nào, chỉ có chút sợ hãi, may mắn may mắn...... Chị cũng không biết nên cảm ơn em thế nào cho đủ."
Vu Linh áy náy nhìn về phía Tư Vũ, cô đang nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh tay trầy xước nghiêm trọng, máu đã ngừng chảy nhưng từ miệng vết thương có thể hiểu được, tình huống lúc đó nguy hiểm như thế nào.
Tư Vũ vội an ủi Vu Linh, ánh mắt lại dừng trên đỉnh đầu cô ấy. Quả nhiên, làn sương mù đen thể hiện vận rủi đã biến mất, khí vận của Vu Linh lại trở về màu hồng nhạt, thậm chí màu có phần đậm hơn lúc trước.
Chứng minh một điều là...... Vu Linh đã thành công vượt qua kiếp nạn?
Sau khi Vu Linh đi về, Tư Vũ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra kết luận : Cô có thể thấy khí vận của bất kỳ ai, nếu họ có vận rủi, cô cũng nhìn được nguyên nhân phát sinh; nếu cô ở gần người có khí vận tốt, bản thân cũng có lợi, sức khỏe chuyển biến tốt hơn.
Tư Vũ chậc lưỡi, dường như cô đã tìm được cách để sống yên ổn rồi......