Chương 1
1
Sau khi tôi mơ mơ màng màng xuyên đến thế giới này, thân thể yếu ớt của trẻ sơ sinh khiến tôi thường xuyên buồn ngủ.
Tôi chỉ cảm thấy một người phụ nữ thường ôm lấy tôi.
Sau khi tiếp nhận thông tin đầy đủ, tôi nhận ra rằng mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết.
Nam chính là giám đốc của một công ty lớn, còn nữ chính là cô bé lọ lem, người mà nam chính đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Còn người phụ nữ thường ôm tôi lại là một nữ phụ độc ác, một cô con gái được cha mẹ nam chính hảo tâm nuôi nấng.
Mà cô ấy là mẹ tôi.
2
Nữ phụ, à không, mẹ tôi sau khi trưởng thành bị mẹ ruột bí mật nhận về, sau đó cô ấy đã làm nhiều điều xấu dưới sự xúi giục của mẹ ruột.
Bao gồm vu oan nữ chính trộm đồ, thuê côn đồ làm hại nữ chính và bịa đặt những tài liệu đen tối về nữ chính mà không hề tồn tại.
Rất nhiều thứ theo cách này, mọi điều xấu trong sách đều không xảy ra mà còn thực sự góp phần hâm nóng mối quan hệ giữa nam nữ chính.
Theo cốt truyện trong sách, cô ấy sẽ nói với nữ chính rằng tôi là con của nam chính khi tôi được một tuổi.
Sau đó nữ chính và nam chính hiểu lầm nhau, suốt hai năm không gặp nhau.
Khi sự thật bại lộ, nam chính và mẹ tôi đã cắt đứt quan hệ, còn bố tôi, nam thứ thì đau lòng và ly hôn với mẹ tôi.
3
Hiện tại tôi đang đau đầu nghe Tống Tương Tương đếm từng ngày: “Một tháng nữa bảo bảo sẽ tròn một tuổi.”
Tống Tương Tương vẻ mặt hạnh phúc nhìn tôi, hai tay xoa bóp khuôn mặt của tôi, sau đó lại hôn tôi mấy cái.
Lý Mạnh Nhiên cũng tiến lại gần nhìn tôi, hôn lên mặt Tống Tương Tương.
Phi lễ chớ nhìn…
Tôi nhắm mắt lại.
Lại nghe thấy Tống Tương Tương nhỏ giọng nói: "Bảo bảo ngủ rồi.”
“Bảo bảo thật ngoan."
“Bảo bảo của chúng ta thật đáng yêu.”
“Nhưng mà một tuổi sao còn chưa biết gọi ba mẹ.”
Bảo một người trưởng thành gọi một nam một nữ bằng tuổi tôi là ba mẹ, chuyện này vẫn phải để tôi chuẩn bị tâm lý một chút…
Sau đó người phụ nữ lại ôm lấy thân hình nhỏ yếu của đứa bé, khiến tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
4
Khi tôi tỉnh lại, Tống Tương Tương đang ôm tôi và trò chuyện với mẹ cô ấy là Trương Cầm.
Trương Cầm bởi vì trọng nam khinh nữ mà vứt bỏ Tống Tương Tương, rồi sau khi Tống Tương Tương lớn lên, bà ta mơ ước tài sản Tống gia nên không ngừng bày mưu tính kế cho Tống Tương Tương, vọng tưởng Tống Tương Tương có thể gả cho con trai Tống gia để lấy tài sản Tống gia trợ cấp cho đứa con trai vô dụng của mình.
Bây giờ bà ta vừa đang véo mặt tôi vừa tẩy não Tống Tương Tương.
“Tống đại ca con từ nhỏ cùng con lớn lên, không cưới con mà lại đi cưới con nhỏ nghèo kia không phải là đang nói đùa sao.”
Lúc Trương Cầm nói những lời này, bà ta rõ ràng đã quên chính nhà mình cũng chỉ là gia đình nhỏ, thậm chí ngay cả khi so sánh với nhà nữ chính cũng không bằng.
Tống Tương Tương rõ ràng đang lắng nghe một cách lơ đãng. Cô từ nhỏ đã ngưỡng mộ Tống Dã như một người anh trai, vốn dĩ cô không hài lòng với việc Tống Dã kết hôn với người phụ nữ khác, sau khi biết cô không phải là con gái ruột của nhà họ Tống, nhìn thấy bọn họ ân ái cô càng cảm thấy chói mắt.
Trương Cầm thấy cô hoang mang, đang muốn lại gần bày mưu tính kế cho cô.
Tôi liền oa một tiếng khóc lớn, dùng sức vỗ tay Trương Cầm bóp ở trên mặt tôi như thể đang rất đau.
Tống Tương Tương bị tôi dọa sợ, ôm tôi rồi dùng sức dỗ, thấy không có tác dụng gì liền vội vàng ôm tôi đi tìm Lý Mạnh Nhiên.
5
Trương Cầm lần nữa xuất hiện là trong bữa tiệc tròn một tuổi của tôi.
Sau khi bà ta nhận lại Tống Tương Tương, nhà họ Tống cũng coi bà ta như người thân nên đương nhiên sẽ mời bà ta đến dự tiệc như vậy.
Đôi mắt bà ta dán chặt vào bóng dáng của Tống Dã cùng Trịnh Tiêu Ỷ, như thể tình yêu giữa nam nữ chính khiến bà ta rất chướng mắt.
Một lát sau bà ta lại quay về bên cạnh Tống Tương Tương rồi đưa ra chủ ý xấu cho cô ấy.
Vốn dĩ tôi được ôm trong vòng tay của nữ phụ nên nghe hết màn đối thoại này, thấy bộ dáng Tống Tương Tương như đã bị thuyết phục, trong lòng liền gấp muốn chec.
Quả nhiên, Tống Tương Tương ôm tôi đi tìm nữ chính Trịnh Tiêu Ỷ, bày ra vẻ mặt kiêu căng hỏi nữ chính: "Cô biết Bội Bội là con của ai không?"
Hay lắm, nhưng tôi thật sự đang cảm thấy rất lo lắng.
Đôi bàn tay nhỏ bé của tôi vẫy vẫy khắp nơi, mắt tôi nhìn xung quanh muốn tìm kiếm người cha ruột của mình trước khi Tống Tương Tương nói ra điều gì đó ngu ngốc, bàn tay nhỏ bé hướng về phía Lý Mạnh Nhiên muốn ôm một cái, tiếng gọi non nớt vang vọng xung quanh, "Ba ba! Ba ba! Ba ba, ôm!”
Chuyện gọi ba này rất quan trọng, phải hét lên ba lần.
6
Ngay sau đó, cuộc nói chuyện giữa Tống Tương Tương và Trịnh Tiêu Ỷ bị tôi cắt đứt hoàn hảo.
Tống Tương Tương vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi: "Cục cưng biết nói rồi?!”
Lý Mạnh Nhiên bước nhanh tới ôm lấy tôi, cũng là vẻ mặt vui mừng rồi hôn vài cái lên mặt tôi.
Trịnh Tiêu Ỷ vẻ mặt mơ hồ: "Bội Bội không phải là con gái của cô và Mạnh Nhiên sao?”
Tống Tương Tương đang rơi vào tình huống khó xử giữa việc "Con gái tôi bây giờ có thể nói chuyện" và "tại sao nó không gọi mẹ trước?", nào còn nhớ rõ âm mưu quỷ kế gì, liền gật gật đầu nói đúng vậy.
Tống Dã nói xong với những người khác thì đi tới ôm lấy Trịnh Tiêu Ỷ, thì thầm vào tai cô: "Ghen tị với họ vì có một cô con gái đáng yêu như vậy sao? Em có muốn có một đứa con gái với tôi không?"
Bữa tiệc tràn ngập niềm vui, chỉ có Trương Cầm xa xa bày ra vẻ mặt đầy hận ý nhìn về phía bên này.
7
Bước ngoặt lớn nhất trong sách bị tôi mạnh mẽ xoay chuyển, Trịnh Tiêu Ỷ không rời đi, nhưng khó bảo đảm Trương Cầm sẽ không giở trò xấu nữa.
Tôi vì tránh cho Trương Cầm bí mật tìm Tống Tương Tương, đành phải dâng ra "kế giả đáng yêu".
Không chỉ cứ dính lấy Tống Tương Tương, mà còn dính lấy Tống mẫu - -mẹ nuôi của cô ấy.
Trước khi Tống Tương Tương hoàn toàn phá hủy tình cảm của nam nữ chính, cô ấy vẫn là cô con gái út được nhà họ Tống sủng ái.
Suy cho cùng, ngoài con trai ruột, nhà họ Tống chỉ có một cô con gái nuôi này.
Người đứng đầu nhà họ Tống hiện tại là Tống Dã, thế hệ trước đã lui về phía sau an dưỡng tuổi xế chiều, còn tôi vẫn là đứa cháu duy nhất hiện có của nhà họ Tống nên đương nhiên được coi là con cưng của nhà họ Tống.
Lúc Tống Tương Tương đi nghe điện thoại, tôi khóc đến tê tâm liệt phế, bảo mẫu dỗ cũng không dỗ được tôi nên đành phải nhờ Tống mẫu giúp đỡ.
Tống mẫu vội vàng ôm lấy tôi: "Bảo bối ngoan, bà ngoại ôm, không khóc không khóc.”
Bà nhẹ nhàng ôm lấy và nhẹ ru tôi. Để giữ được tính cách là một đứa trẻ ngoan, tôi phải ngừng khóc từng chút một.
Bảo mẫu cũng là một cao thủ EQ online, lập tức nói: "Tiểu thư thật ngoan, phu nhân chỉ ôm một cái đã không khóc nữa, vẫn là bà ngoại lợi hại.”
Haiz, tôi thở dài.
Tôi phải giúp Tống Tương Tương ôm chặt cái đùi cha mẹ nuôi này, không yên phận đi làm thiên kim tiểu thư nhà giàu hào môn mà nghe theo Trương Cầm đi gây chuyện khắp nơi, đó không phải là chuyện mà kẻ ngốc mới có thể làm sao.
8
Lúc nhà họ Tống còn đang vui vẻ hòa thuận, có một người trong lòng vẫn còn đang vừa chua vừa chát.
Trương Cầm cách hơn một tháng bỗng nhiên gọi điện thoại hẹn Tống Tương Tương ra ngoài gặp mặt.
Tống Tương Tương sợ tôi khóc nháo, vốn không muốn dẫn tôi đi, nhưng tôi nằng nặc ôm lấy cánh tay của cô ấy không chịu buông ra, cô ấy đành phải vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói: "Được được được, nhóc bám người, mang con đi cùng.”
Vốn là người trưởng thành trong hình hài đứa trẻ một tuổi, nếu không phải là vì suy nghĩ cho cuộc sống hạnh phúc của Tống Tương Tương sau này, tôi sẽ không làm ra chuyện khiến cho người ta ngại ngùng như vậy!
Tôi đã mấy lần cắt ngang chuyện xấu của Trương Cầm, bà ta hiện tại nhìn thấy tôi cũng nhịn không được mà oán giận một câu: "Sao còn mang theo đứa nhỏ tới.”
Tống Tương Tương không nghe ra bất mãn trong giọng nói của bà ta, cô ấy giải thích một chút rằng tôi rất bám lấy cô ấy, sau đó lại bảo tôi gọi bà ngoại.
Tôi: "A ba A ba."
Tôi không gọi một người phụ nữ xấu xa là bà đâu.
Trương Cầm không hề để tôi vào mắt, sau khi nói chuyện phiếm với Tống Tương Tương được vài câu mới đi vào vấn đề chính.
“Tương Tương, em trai con không hiểu chuyện, không thương lượng với chúng ta đã tự ý nghỉ việc ở ngân hàng.”
Công việc này là năm ngoái Trương Cầm tới cầu Tống Tương Tương giúp đỡ, để cho cha Tống đem con trai Trương Cầm nhét vào trong xí nghiệp nhà nước làm việc.
“Vậy con đi tìm em trai bảo nó quay lại ngân hàng làm việc nhé?”
“Mẹ tức muốn chec, cũng khuyên hết lời nhưng em trai con không chịu trở về ngân hàng làm việc, cảm thấy quá mệt mỏi. Hiện tại nó còn ầm ĩ nói mình muốn làm công việc liên quan đến tài chính, muốn vào xí nghiệp Tống gia, cũng dễ giúp con thăm dò và chống đỡ.”
Nói xong, Tống Tương Tương do dự vài giây mới trả lời: "Chuyện này không thích hợp."
Trương Cầm lại gần nói với Tống Tương Tương, rằng bà ta tìm hiểu rồi, được nhận nuôi cũng có quyền thừa kế, một phần của Tống gia chính là của Tống Tương Tương, Lý Mạnh Nhiên lại là giáo sư đại học, ở công ty không giúp được gì, phải có người nhà mẹ đẻ ở Tống gia giúp cô ấy tạo dựng nền móng trong nhà họ Tống, sau này đấu tranh để giành quyền lên tiếng.
Tống Tương Tương rõ ràng đã buông lỏng, từ khi cha mẹ ruột của cô ấy đến nhận lại cô ấy, cha Tống và mẹ Tống dường như không còn thân thiết với cô nữa, họ cũng từng nói sẽ chia một nửa gia sản cho Tống Tương Tương, hiện tại cô ấy đã kết hôn hơn một năm rồi nhưng họ cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Thậm chí của hồi môn của cô ấy cũng ít hơn dự đoán rất nhiều…
Tống Tương Tương một hạt cơm cũng không đụng tới, Trương Cầm chọn nhà hàng năm sao rồi để Tống Tương Tương thanh toán hóa đơn, số tiền cũng không thấp.
Trương Cầm một bên kêu nhân viên phục vụ đóng gói đồ ăn mang về, một bên lại ở bên tai Tống Tương Tương châm thêm chút lửa: "Mẹ làm điều đó vì lợi ích của con. Con có thể sắp xếp cho anh trai con làm quản lý, sau đó nó có thể từ từ leo lên. Hai anh em các con đều ở nhà họ Tống xây dựng nền móng buộc chặt gốc rể, sau này nhà họ Tống cũng không dám coi thường các con!"
Tống Tương Tương ôm tôi, mặc kệ tôi giãy dụa như thế nào cũng không chịu hoàn hồn, trong lòng tôi thầm sốt ruột, cô ấy khẳng định đang nghĩ cách nói chuyện với cha Tống.
9.
Đúng như tôi dự đoán, sau khi Tống Tương Tương về nhà thì thường xuyên thất thần.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra biện pháp đối phó thì tôi đã đổ bệnh.
Thân thể của trẻ em rất yếu ớt, buổi sáng lúc Tống Tương Tương đang thay quần áo cho tôi, cô ấy cầm lấy quần áo rồi đột nhiên lẩm bẩm: “Đã lâu rồi mẹ không mua quần áo mới cho con…”
Chỉ giây phút suy nghĩ đó liền khiến tôi bị cảm lạnh.
Tống Tương Tương ở trong bệnh viện trông cho tôi truyền dịch, trong lúc đó thì cũng khóc không ngừng, liên tục nói rằng đều là lỗi của cô ấy, Lý Mạnh Nhiên ôm cô ấy dỗ dành, trong khi tôi, cái người thực sự đang bị bệnh thì nằm im trên giường bệnh buồn bã nhìn chai truyền dịch.
Nhưng cũng may cô ấy đã tạm thời quên mất chuyên mà Trương Cầm đã nhờ vả vì cảm giác tội lỗi và đau khổ khi để tôi đổ bệnh.
Lúc Trương Cầm gọi điện thoại tới, Tống Tương Tương đang cắt trái cây đút cho tôi ăn, tôi liền nhân cơ hội cầm lấy điện thoại của cô ấy.
Tôi nghe đầu dây bên kia điện thoại sốt ruột nói: "Tương Tương, chuyện của em trai con thế nào rồi? Cũng gần nửa tháng rồi, em trai con ở nhà cũng rảnh rỗi, sẽ tốt hơn nếu sắp xếp cho nó đi làm sớm. Không biết Tống gia bên kia..."
Tôi: "A ba ba ba, a ba ba.”
Không nói chuyện tiếp được vì bị tôi liên tục phá rối, Trương Cầm phun ra một câu chửi tục địa phương rồi cúp điện thoại.
10
Tống Tương Tương vẫn không hiểu chuyện gì mà cắt một đĩa thanh long đút cho tôi, vừa ăn tôi vừa lấy điện thoại di động đưa cho cô ấy: “Cừu, cừu, cừu…”
“Bảo bối muốn xem Cừu vui vẻ và Sói xám phải không? Được, mẹ tìm cho con xem nha.”
Cô ấy nhập mật mã điện thoại di động, mở APP video nào đó rồi cho tôi xem một tập Cừu vui vẻ và Sói xám.
Chờ Tống Tương Tương sắp xếp điện thoại di động xong, tôi lại giả bộ không cắn được thanh long, bốp một tiếng, thanh long đỏ rực từ trên quần áo của tôi rơi xuống sàn nhà.
“Ai nha! Bảo bối sao lại không cẩn thận như vậy.”
Tôi bị phê bình liền méo miệng như muốn khóc, Tống Tương Tương vội vàng dỗ dành tôi: "Không có việc gì đâu cục cưng, cục cưng ngoan nha, mẹ lau một chút là được rồi.”
Tống Tương Tương đi phòng bếp lấy khăn lau, tôi giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp lên nhanh chóng mở danh bạ của Tống Tương Tương ra, tìm được tên Trương Cầm, sau đó không chút do dự mà thêm bà ta vào danh sách đen.
11
Tôi ở bệnh viện này được đối xử như thể mắc bệnh hiểm nghèo.
Nói thật, ngày đầu tiên truyền dịch xong tôi liền cảm giác thân thể đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ông ngoại Tống không cho tôi xuất viện mà bắt bác sĩ phải cho tôi nằm viện thêm vài ngày để theo dõi.
Phải bốn ngày sau ông ấy mới đến bệnh viện để thăm tôi.
Tôi và Tống Tương Tương đang nằm trên chiếc giường êm ái trong phòng đơn cùng nhau xem phim - phải nói rằng đối với một người trưởng thành như tôi, nếu không phải bị xuyên vào thân hình một đứa trẻ, tôi thật sự chỉ muốn cả ngày xem mấy bộ cung đấu đầy cẩu huyết.
Đáng nói là vị hoàng đế nam chính kia còn rất đẹp trai.
Lúc cha mẹ Tống đến phòng bệnh, hai chúng tôi đang xem rất vui vẻ.
“Nhiễm Nhiễm, hôm nay có ho khan không?”
Mẹ Tống vừa bước vào đã âu yếm chạm vào đầu tôi, tôi lắc đầu nói không, liền gọi bà ngoại.
“Bà ngoại mang đồ ăn ngon đến cho Nhiễm Nhiễm.” Mẹ Tống bưng cho tôi một bát sữa chua trong giỏ hoa quả mà bà mang đến, có dâu khô và việt quất trộn vào. Ôi, đều là món tôi thích nhất.
“Mẹ, sao mẹ còn tự mình làm sữa chua vậy." Tống Tương Tương chua xót ôm cánh tay mẹ Tống làm nũng.
Tôi sợ Tống Tương Tương cướp với tôi, vội vàng ôm sữa chua vào trong ngực, sau đó đưa thìa cho Mẹ Tống, "Bà ngoại, muốn ăn.”
Mẹ Tống múc cho tôi một muỗng nhỏ, lại nói với Tống Tương Tương: "Trong rổ còn một chén cho con.”
“Ya! Mẹ là tốt nhất.” Tống Tương Tương vui vẻ cầm lấy phần của mình, tôi vừa ăn phần của mình vừa giả bộ lơ đãng nhìn thoáng qua Tống Tương Tương, bên trong là xoài khô cùng vỏ chuối tiêu, cũng là món cô ấy thích ăn.
12
Trong lúc vui vẻ hòa thuận, điện thoại của cha Tống vang lên hai tiếng, ông cầm lên nhìn thoáng qua tin nhắn, sau đó thở dài: "Tiểu tử Trương gia này thật sự là quá kỳ cục.”
Đầu óc Tống Tương Tương còn chưa kịp phản ứng, mẹ Tống đã hỏi trước: "Là Trương Diệu Tông sao?
“Ừ." Cha Tống đưa nội dung tin nhắn cho mẹ Tống xem, Tống Tương Tương cũng nghiêng đầu lại gần xem, tôi lén lút thò đầu ra từ trong lòng mẹ Tống rồi vất vả liếc mắt một cái, góc độ điện thoại di động quá cao, tôi không thấy rõ lắm, chỉ biết là Trương Diệu Tông gửi tin nhắn, nội dung đại khái là muốn vào Tống gia cùng Tống Dã học tập quản lý xí nghiệp các kiểu.
Nói rõ ràng, chính là muốn vào tập đoàn Tống gia làm quản lý.
Sau khi cha Tống cất điện thoại đi, ông ấy hỏi Tống Tương Tương: "A Tương, người Trương gia có tìm con vì chuyện này không?”
Biểu tình của Tống Tương Tương mười phần đặc sắc, sau khi bị hỏi đôi môi khẽ nhếch, sửng sốt vài giây không nhúc nhích, sau đó lại cắn chặt môi dưới, muốn nói lại thôi. Bộ dáng này không cần trả lời cũng có thể làm cho cha mẹ Tống từ nhỏ đã nuôi lớn cô ấy hiểu rõ ràng.
"Việc này con không tới tìm ba là đúng.", cha Tống thanh âm ôn hòa vẻ mặt vui mừng, không giống như giọng điệu vừa mới phê bình Trương Diệu Tông, ông lại dặn dò nói: "Ba biết con mềm lòng, Trương gia cần hỗ trợ chúng ta có thể giúp, nhưng nếu như là yêu cầu vô lý thì nhất định phải từ chối. Biết không?"
Tống Tương Tương ngoan ngoãn gật đầu.
Chắc hẳn cô ấy đang vui mừng bởi vì con gái sinh bệnh khiến cô ấy không có thời gian cũng không nhớ tới để đi tìm cha Tống nói chuyện này.
Bởi vì ngay sau đó, cô ấy múc cho tôi một muỗng sữa chua có chứa xoài khô mà cô ấy thích ăn nhất: "Bảo bối ăn nhiều một chút, thân thể khoẻ mạnh nha~"
13
Tôi được xuất viện hai ngày sau đó.
Trương Cầm lập tức tìm đến sau khi nghe tin.
Còn mang theo rất nhiều vitamin và thực phẩm bổ sung đến tận cửa.
Trong nhà chỉ có Tống Tương Tương và bảo mẫu, Lý Mạnh Nhiên còn chưa tan làm.
Tôi nhìn thấy người phụ nữ này liền thấy phiền, nhưng bà ta lại làm ra vẻ như chủ nhân của ngôi nhà này, một bên nhờ bảo mẫu ngâm những lát nhân sâm mà bà ta mang đến, một bên lấy ra một chai vitamin C đưa cho tôi.
“Nhiễm Nhiễm ăn cái này rất tốt, nếu bị cảm thì phải bổ sung vitamin C."
"Mẹ," Tống Tương Tương nhanh chóng ngăn lại: "Con bé không bị cảm, là cảm cúm. Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Mấy ngày nay con đã cho bé ăn trái cây và rau củ nên không cần phải bổ sung thêm. "
“Ôi, ôi, được.”
Trương Cầm ngồi xuống ghế sofa, vẫy tay bảo bảo mẫu mang nước sâm đã ngâm tới: "Nhiễm Nhiễm thân thể kém, phải ăn một chút để bồi bổ thân thể.”
“Bảo bối sức khỏe không tệ, đứa trẻ này nếu uống vào sẽ sớm trưởng thành. Mẹ, những thứ này mẹ có thể giữ lại cho mình."
Tống Tương Tương không muốn nhận lấy ly nước màu vàng nhạt kia, tay Trương Cầm cứng đờ tại chỗ, tình cảnh đột nhiên khó xử.
14
“Tao biết ngay!" Trương Cầm đập cốc nước xuống bàn.
“Mày là ghét bỏ người mẹ đẻ này làm mày mất mặt, Trương gia sinh mày ra nhưng không nuôi mày làm cho mày ghi hận có phải hay không? Tao vì em trai mày mà chạy khắp nơi xin xỏ, còn mày thì tốt rồi, mày chỉ vì một đứa trẻ bị mắc bệnh cảm cúm nhẹ mà một tuần không liên lạc, điện thoại cũng không thèm nghe!”
Tống Tương Tương hơi choáng váng trước lời buộc tội mắng mỏ của bà ta, nhưng từ nhỏ cô ấy đã được giáo dục tuyệt đối không cho phép lớn tiếng cãi lại, cô ấy cũng không hề bị khuôn mặt tràn đầy sự tức giận của Trương Cầm ảnh hưởng, ngược lại giọng điệu cũng giống như vừa rồi, bình tĩnh giải thích:
“Cục cưng bị cúm, sốt 39 độ, dễ tái phát và không thể lơ là. Chuyện không nghe điện thoại con cũng đã giải thích với mẹ, là cục cưng không cẩn thận thêm nhầm vào danh sách đen. Còn về chuyện Diệu Tông, ba con nói không sắp xếp được.”
Trương Cầm nghe thấy sự xa lánh và thờ ơ trong giọng điệu của cô ấy liền quyết định tìm cách khác.
“Lúc mẹ đem con giao cho nhà họ Tống nuôi dưỡng, con tưởng mẹ bằng lòng sao? Mẹ một xu cũng không dám nhận, sợ nhà họ Tống cho rằng mẹ bán con gái, không chăm sóc tốt cho con. Hai mươi lăm năm qua, mẹ ngày đêm mong nhớ con, mỗi lần nghĩ đến việc con rời xa mẹ khi còn bé, mẹ không khỏi rơi nước mắt…”
Trương Cầm nói xong, thật sự lấy tay lau nước mắt.
Thái độ mềm mỏng như vậy, Tống Tương Tương thật sự nghe vào.
Giọng điệu của cô ấy cũng dịu dàng hơn: “Mẹ, chuyện ngày xưa đừng nhắc đến nữa.”
“Hai chị em của con đều đã kết hôn rồi, mẹ không cần lo lắng nữa. Mẹ chỉ mong con và em trai đều tốt, chỉ cần luôn giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mẹ có thể an nghỉ ngàn thu."
Tống Tương Tương lặng lẽ đưa cho Trương Cầm một tờ giấy.
15
Trương Cầm không ngờ lần này Tống Tương Tương lại tàn nhẫn như vậy, nếu cô ấy nói không làm được thì cô ấy sẽ không làm, rất quyết đoán.
Dù bà ta có la hét hay khóc lóc thế nào cũng không có tác dụng, bà ta thực sự đã sinh ra một con sói mắt trắng.
Người con trai liên tục thúc giục bà ta thu xếp để anh ta vào xí nghiệp nhà họ Tống, nghỉ việc ở ngân hàng và ở nhà mấy ngày nay đã khiến anh ta bị hàng xóm chê cười suốt mấy ngày.
Trương Cầm vẫn tỏ ra lo lắng khi Tống Tương Tương lấy cớ đuổi ra ngoài.
Tống Tương Tương không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, thậm chí còn lặng lẽ hỏi tôi sau khi đóng cửa lại.
“Con yêu, mẹ làm như vậy có phải là quá tệ không?”
Rất nhiều người mẹ lầm bầm lầu bầu với con cái nhỏ tuổi không hiểu chuyện của mình mà không hy vọng nhận được câu trả lời.
Tôi bẹp một ngụm hôn lên mặt Tống Tương Tương: "Mẹ thật tuyệt!"
Tống Tương Tương không coi lời tôi nói ra gì, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Mà tôi là rất nghiêm túc mà khen cô ấy, tôi hy vọng Tống Tương Tương có thể vẫn giữ thái độ này, mở to mắt nhìn xem ai rốt cuộc mới là người nhà của cô ấy.
Sau khi tôi mơ mơ màng màng xuyên đến thế giới này, thân thể yếu ớt của trẻ sơ sinh khiến tôi thường xuyên buồn ngủ.
Tôi chỉ cảm thấy một người phụ nữ thường ôm lấy tôi.
Sau khi tiếp nhận thông tin đầy đủ, tôi nhận ra rằng mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết.
Nam chính là giám đốc của một công ty lớn, còn nữ chính là cô bé lọ lem, người mà nam chính đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Còn người phụ nữ thường ôm tôi lại là một nữ phụ độc ác, một cô con gái được cha mẹ nam chính hảo tâm nuôi nấng.
Mà cô ấy là mẹ tôi.
2
Nữ phụ, à không, mẹ tôi sau khi trưởng thành bị mẹ ruột bí mật nhận về, sau đó cô ấy đã làm nhiều điều xấu dưới sự xúi giục của mẹ ruột.
Bao gồm vu oan nữ chính trộm đồ, thuê côn đồ làm hại nữ chính và bịa đặt những tài liệu đen tối về nữ chính mà không hề tồn tại.
Rất nhiều thứ theo cách này, mọi điều xấu trong sách đều không xảy ra mà còn thực sự góp phần hâm nóng mối quan hệ giữa nam nữ chính.
Theo cốt truyện trong sách, cô ấy sẽ nói với nữ chính rằng tôi là con của nam chính khi tôi được một tuổi.
Sau đó nữ chính và nam chính hiểu lầm nhau, suốt hai năm không gặp nhau.
Khi sự thật bại lộ, nam chính và mẹ tôi đã cắt đứt quan hệ, còn bố tôi, nam thứ thì đau lòng và ly hôn với mẹ tôi.
3
Hiện tại tôi đang đau đầu nghe Tống Tương Tương đếm từng ngày: “Một tháng nữa bảo bảo sẽ tròn một tuổi.”
Tống Tương Tương vẻ mặt hạnh phúc nhìn tôi, hai tay xoa bóp khuôn mặt của tôi, sau đó lại hôn tôi mấy cái.
Lý Mạnh Nhiên cũng tiến lại gần nhìn tôi, hôn lên mặt Tống Tương Tương.
Phi lễ chớ nhìn…
Tôi nhắm mắt lại.
Lại nghe thấy Tống Tương Tương nhỏ giọng nói: "Bảo bảo ngủ rồi.”
“Bảo bảo thật ngoan."
“Bảo bảo của chúng ta thật đáng yêu.”
“Nhưng mà một tuổi sao còn chưa biết gọi ba mẹ.”
Bảo một người trưởng thành gọi một nam một nữ bằng tuổi tôi là ba mẹ, chuyện này vẫn phải để tôi chuẩn bị tâm lý một chút…
Sau đó người phụ nữ lại ôm lấy thân hình nhỏ yếu của đứa bé, khiến tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
4
Khi tôi tỉnh lại, Tống Tương Tương đang ôm tôi và trò chuyện với mẹ cô ấy là Trương Cầm.
Trương Cầm bởi vì trọng nam khinh nữ mà vứt bỏ Tống Tương Tương, rồi sau khi Tống Tương Tương lớn lên, bà ta mơ ước tài sản Tống gia nên không ngừng bày mưu tính kế cho Tống Tương Tương, vọng tưởng Tống Tương Tương có thể gả cho con trai Tống gia để lấy tài sản Tống gia trợ cấp cho đứa con trai vô dụng của mình.
Bây giờ bà ta vừa đang véo mặt tôi vừa tẩy não Tống Tương Tương.
“Tống đại ca con từ nhỏ cùng con lớn lên, không cưới con mà lại đi cưới con nhỏ nghèo kia không phải là đang nói đùa sao.”
Lúc Trương Cầm nói những lời này, bà ta rõ ràng đã quên chính nhà mình cũng chỉ là gia đình nhỏ, thậm chí ngay cả khi so sánh với nhà nữ chính cũng không bằng.
Tống Tương Tương rõ ràng đang lắng nghe một cách lơ đãng. Cô từ nhỏ đã ngưỡng mộ Tống Dã như một người anh trai, vốn dĩ cô không hài lòng với việc Tống Dã kết hôn với người phụ nữ khác, sau khi biết cô không phải là con gái ruột của nhà họ Tống, nhìn thấy bọn họ ân ái cô càng cảm thấy chói mắt.
Trương Cầm thấy cô hoang mang, đang muốn lại gần bày mưu tính kế cho cô.
Tôi liền oa một tiếng khóc lớn, dùng sức vỗ tay Trương Cầm bóp ở trên mặt tôi như thể đang rất đau.
Tống Tương Tương bị tôi dọa sợ, ôm tôi rồi dùng sức dỗ, thấy không có tác dụng gì liền vội vàng ôm tôi đi tìm Lý Mạnh Nhiên.
5
Trương Cầm lần nữa xuất hiện là trong bữa tiệc tròn một tuổi của tôi.
Sau khi bà ta nhận lại Tống Tương Tương, nhà họ Tống cũng coi bà ta như người thân nên đương nhiên sẽ mời bà ta đến dự tiệc như vậy.
Đôi mắt bà ta dán chặt vào bóng dáng của Tống Dã cùng Trịnh Tiêu Ỷ, như thể tình yêu giữa nam nữ chính khiến bà ta rất chướng mắt.
Một lát sau bà ta lại quay về bên cạnh Tống Tương Tương rồi đưa ra chủ ý xấu cho cô ấy.
Vốn dĩ tôi được ôm trong vòng tay của nữ phụ nên nghe hết màn đối thoại này, thấy bộ dáng Tống Tương Tương như đã bị thuyết phục, trong lòng liền gấp muốn chec.
Quả nhiên, Tống Tương Tương ôm tôi đi tìm nữ chính Trịnh Tiêu Ỷ, bày ra vẻ mặt kiêu căng hỏi nữ chính: "Cô biết Bội Bội là con của ai không?"
Hay lắm, nhưng tôi thật sự đang cảm thấy rất lo lắng.
Đôi bàn tay nhỏ bé của tôi vẫy vẫy khắp nơi, mắt tôi nhìn xung quanh muốn tìm kiếm người cha ruột của mình trước khi Tống Tương Tương nói ra điều gì đó ngu ngốc, bàn tay nhỏ bé hướng về phía Lý Mạnh Nhiên muốn ôm một cái, tiếng gọi non nớt vang vọng xung quanh, "Ba ba! Ba ba! Ba ba, ôm!”
Chuyện gọi ba này rất quan trọng, phải hét lên ba lần.
6
Ngay sau đó, cuộc nói chuyện giữa Tống Tương Tương và Trịnh Tiêu Ỷ bị tôi cắt đứt hoàn hảo.
Tống Tương Tương vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi: "Cục cưng biết nói rồi?!”
Lý Mạnh Nhiên bước nhanh tới ôm lấy tôi, cũng là vẻ mặt vui mừng rồi hôn vài cái lên mặt tôi.
Trịnh Tiêu Ỷ vẻ mặt mơ hồ: "Bội Bội không phải là con gái của cô và Mạnh Nhiên sao?”
Tống Tương Tương đang rơi vào tình huống khó xử giữa việc "Con gái tôi bây giờ có thể nói chuyện" và "tại sao nó không gọi mẹ trước?", nào còn nhớ rõ âm mưu quỷ kế gì, liền gật gật đầu nói đúng vậy.
Tống Dã nói xong với những người khác thì đi tới ôm lấy Trịnh Tiêu Ỷ, thì thầm vào tai cô: "Ghen tị với họ vì có một cô con gái đáng yêu như vậy sao? Em có muốn có một đứa con gái với tôi không?"
Bữa tiệc tràn ngập niềm vui, chỉ có Trương Cầm xa xa bày ra vẻ mặt đầy hận ý nhìn về phía bên này.
7
Bước ngoặt lớn nhất trong sách bị tôi mạnh mẽ xoay chuyển, Trịnh Tiêu Ỷ không rời đi, nhưng khó bảo đảm Trương Cầm sẽ không giở trò xấu nữa.
Tôi vì tránh cho Trương Cầm bí mật tìm Tống Tương Tương, đành phải dâng ra "kế giả đáng yêu".
Không chỉ cứ dính lấy Tống Tương Tương, mà còn dính lấy Tống mẫu - -mẹ nuôi của cô ấy.
Trước khi Tống Tương Tương hoàn toàn phá hủy tình cảm của nam nữ chính, cô ấy vẫn là cô con gái út được nhà họ Tống sủng ái.
Suy cho cùng, ngoài con trai ruột, nhà họ Tống chỉ có một cô con gái nuôi này.
Người đứng đầu nhà họ Tống hiện tại là Tống Dã, thế hệ trước đã lui về phía sau an dưỡng tuổi xế chiều, còn tôi vẫn là đứa cháu duy nhất hiện có của nhà họ Tống nên đương nhiên được coi là con cưng của nhà họ Tống.
Lúc Tống Tương Tương đi nghe điện thoại, tôi khóc đến tê tâm liệt phế, bảo mẫu dỗ cũng không dỗ được tôi nên đành phải nhờ Tống mẫu giúp đỡ.
Tống mẫu vội vàng ôm lấy tôi: "Bảo bối ngoan, bà ngoại ôm, không khóc không khóc.”
Bà nhẹ nhàng ôm lấy và nhẹ ru tôi. Để giữ được tính cách là một đứa trẻ ngoan, tôi phải ngừng khóc từng chút một.
Bảo mẫu cũng là một cao thủ EQ online, lập tức nói: "Tiểu thư thật ngoan, phu nhân chỉ ôm một cái đã không khóc nữa, vẫn là bà ngoại lợi hại.”
Haiz, tôi thở dài.
Tôi phải giúp Tống Tương Tương ôm chặt cái đùi cha mẹ nuôi này, không yên phận đi làm thiên kim tiểu thư nhà giàu hào môn mà nghe theo Trương Cầm đi gây chuyện khắp nơi, đó không phải là chuyện mà kẻ ngốc mới có thể làm sao.
8
Lúc nhà họ Tống còn đang vui vẻ hòa thuận, có một người trong lòng vẫn còn đang vừa chua vừa chát.
Trương Cầm cách hơn một tháng bỗng nhiên gọi điện thoại hẹn Tống Tương Tương ra ngoài gặp mặt.
Tống Tương Tương sợ tôi khóc nháo, vốn không muốn dẫn tôi đi, nhưng tôi nằng nặc ôm lấy cánh tay của cô ấy không chịu buông ra, cô ấy đành phải vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói: "Được được được, nhóc bám người, mang con đi cùng.”
Vốn là người trưởng thành trong hình hài đứa trẻ một tuổi, nếu không phải là vì suy nghĩ cho cuộc sống hạnh phúc của Tống Tương Tương sau này, tôi sẽ không làm ra chuyện khiến cho người ta ngại ngùng như vậy!
Tôi đã mấy lần cắt ngang chuyện xấu của Trương Cầm, bà ta hiện tại nhìn thấy tôi cũng nhịn không được mà oán giận một câu: "Sao còn mang theo đứa nhỏ tới.”
Tống Tương Tương không nghe ra bất mãn trong giọng nói của bà ta, cô ấy giải thích một chút rằng tôi rất bám lấy cô ấy, sau đó lại bảo tôi gọi bà ngoại.
Tôi: "A ba A ba."
Tôi không gọi một người phụ nữ xấu xa là bà đâu.
Trương Cầm không hề để tôi vào mắt, sau khi nói chuyện phiếm với Tống Tương Tương được vài câu mới đi vào vấn đề chính.
“Tương Tương, em trai con không hiểu chuyện, không thương lượng với chúng ta đã tự ý nghỉ việc ở ngân hàng.”
Công việc này là năm ngoái Trương Cầm tới cầu Tống Tương Tương giúp đỡ, để cho cha Tống đem con trai Trương Cầm nhét vào trong xí nghiệp nhà nước làm việc.
“Vậy con đi tìm em trai bảo nó quay lại ngân hàng làm việc nhé?”
“Mẹ tức muốn chec, cũng khuyên hết lời nhưng em trai con không chịu trở về ngân hàng làm việc, cảm thấy quá mệt mỏi. Hiện tại nó còn ầm ĩ nói mình muốn làm công việc liên quan đến tài chính, muốn vào xí nghiệp Tống gia, cũng dễ giúp con thăm dò và chống đỡ.”
Nói xong, Tống Tương Tương do dự vài giây mới trả lời: "Chuyện này không thích hợp."
Trương Cầm lại gần nói với Tống Tương Tương, rằng bà ta tìm hiểu rồi, được nhận nuôi cũng có quyền thừa kế, một phần của Tống gia chính là của Tống Tương Tương, Lý Mạnh Nhiên lại là giáo sư đại học, ở công ty không giúp được gì, phải có người nhà mẹ đẻ ở Tống gia giúp cô ấy tạo dựng nền móng trong nhà họ Tống, sau này đấu tranh để giành quyền lên tiếng.
Tống Tương Tương rõ ràng đã buông lỏng, từ khi cha mẹ ruột của cô ấy đến nhận lại cô ấy, cha Tống và mẹ Tống dường như không còn thân thiết với cô nữa, họ cũng từng nói sẽ chia một nửa gia sản cho Tống Tương Tương, hiện tại cô ấy đã kết hôn hơn một năm rồi nhưng họ cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Thậm chí của hồi môn của cô ấy cũng ít hơn dự đoán rất nhiều…
Tống Tương Tương một hạt cơm cũng không đụng tới, Trương Cầm chọn nhà hàng năm sao rồi để Tống Tương Tương thanh toán hóa đơn, số tiền cũng không thấp.
Trương Cầm một bên kêu nhân viên phục vụ đóng gói đồ ăn mang về, một bên lại ở bên tai Tống Tương Tương châm thêm chút lửa: "Mẹ làm điều đó vì lợi ích của con. Con có thể sắp xếp cho anh trai con làm quản lý, sau đó nó có thể từ từ leo lên. Hai anh em các con đều ở nhà họ Tống xây dựng nền móng buộc chặt gốc rể, sau này nhà họ Tống cũng không dám coi thường các con!"
Tống Tương Tương ôm tôi, mặc kệ tôi giãy dụa như thế nào cũng không chịu hoàn hồn, trong lòng tôi thầm sốt ruột, cô ấy khẳng định đang nghĩ cách nói chuyện với cha Tống.
9.
Đúng như tôi dự đoán, sau khi Tống Tương Tương về nhà thì thường xuyên thất thần.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra biện pháp đối phó thì tôi đã đổ bệnh.
Thân thể của trẻ em rất yếu ớt, buổi sáng lúc Tống Tương Tương đang thay quần áo cho tôi, cô ấy cầm lấy quần áo rồi đột nhiên lẩm bẩm: “Đã lâu rồi mẹ không mua quần áo mới cho con…”
Chỉ giây phút suy nghĩ đó liền khiến tôi bị cảm lạnh.
Tống Tương Tương ở trong bệnh viện trông cho tôi truyền dịch, trong lúc đó thì cũng khóc không ngừng, liên tục nói rằng đều là lỗi của cô ấy, Lý Mạnh Nhiên ôm cô ấy dỗ dành, trong khi tôi, cái người thực sự đang bị bệnh thì nằm im trên giường bệnh buồn bã nhìn chai truyền dịch.
Nhưng cũng may cô ấy đã tạm thời quên mất chuyên mà Trương Cầm đã nhờ vả vì cảm giác tội lỗi và đau khổ khi để tôi đổ bệnh.
Lúc Trương Cầm gọi điện thoại tới, Tống Tương Tương đang cắt trái cây đút cho tôi ăn, tôi liền nhân cơ hội cầm lấy điện thoại của cô ấy.
Tôi nghe đầu dây bên kia điện thoại sốt ruột nói: "Tương Tương, chuyện của em trai con thế nào rồi? Cũng gần nửa tháng rồi, em trai con ở nhà cũng rảnh rỗi, sẽ tốt hơn nếu sắp xếp cho nó đi làm sớm. Không biết Tống gia bên kia..."
Tôi: "A ba ba ba, a ba ba.”
Không nói chuyện tiếp được vì bị tôi liên tục phá rối, Trương Cầm phun ra một câu chửi tục địa phương rồi cúp điện thoại.
10
Tống Tương Tương vẫn không hiểu chuyện gì mà cắt một đĩa thanh long đút cho tôi, vừa ăn tôi vừa lấy điện thoại di động đưa cho cô ấy: “Cừu, cừu, cừu…”
“Bảo bối muốn xem Cừu vui vẻ và Sói xám phải không? Được, mẹ tìm cho con xem nha.”
Cô ấy nhập mật mã điện thoại di động, mở APP video nào đó rồi cho tôi xem một tập Cừu vui vẻ và Sói xám.
Chờ Tống Tương Tương sắp xếp điện thoại di động xong, tôi lại giả bộ không cắn được thanh long, bốp một tiếng, thanh long đỏ rực từ trên quần áo của tôi rơi xuống sàn nhà.
“Ai nha! Bảo bối sao lại không cẩn thận như vậy.”
Tôi bị phê bình liền méo miệng như muốn khóc, Tống Tương Tương vội vàng dỗ dành tôi: "Không có việc gì đâu cục cưng, cục cưng ngoan nha, mẹ lau một chút là được rồi.”
Tống Tương Tương đi phòng bếp lấy khăn lau, tôi giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp lên nhanh chóng mở danh bạ của Tống Tương Tương ra, tìm được tên Trương Cầm, sau đó không chút do dự mà thêm bà ta vào danh sách đen.
11
Tôi ở bệnh viện này được đối xử như thể mắc bệnh hiểm nghèo.
Nói thật, ngày đầu tiên truyền dịch xong tôi liền cảm giác thân thể đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ông ngoại Tống không cho tôi xuất viện mà bắt bác sĩ phải cho tôi nằm viện thêm vài ngày để theo dõi.
Phải bốn ngày sau ông ấy mới đến bệnh viện để thăm tôi.
Tôi và Tống Tương Tương đang nằm trên chiếc giường êm ái trong phòng đơn cùng nhau xem phim - phải nói rằng đối với một người trưởng thành như tôi, nếu không phải bị xuyên vào thân hình một đứa trẻ, tôi thật sự chỉ muốn cả ngày xem mấy bộ cung đấu đầy cẩu huyết.
Đáng nói là vị hoàng đế nam chính kia còn rất đẹp trai.
Lúc cha mẹ Tống đến phòng bệnh, hai chúng tôi đang xem rất vui vẻ.
“Nhiễm Nhiễm, hôm nay có ho khan không?”
Mẹ Tống vừa bước vào đã âu yếm chạm vào đầu tôi, tôi lắc đầu nói không, liền gọi bà ngoại.
“Bà ngoại mang đồ ăn ngon đến cho Nhiễm Nhiễm.” Mẹ Tống bưng cho tôi một bát sữa chua trong giỏ hoa quả mà bà mang đến, có dâu khô và việt quất trộn vào. Ôi, đều là món tôi thích nhất.
“Mẹ, sao mẹ còn tự mình làm sữa chua vậy." Tống Tương Tương chua xót ôm cánh tay mẹ Tống làm nũng.
Tôi sợ Tống Tương Tương cướp với tôi, vội vàng ôm sữa chua vào trong ngực, sau đó đưa thìa cho Mẹ Tống, "Bà ngoại, muốn ăn.”
Mẹ Tống múc cho tôi một muỗng nhỏ, lại nói với Tống Tương Tương: "Trong rổ còn một chén cho con.”
“Ya! Mẹ là tốt nhất.” Tống Tương Tương vui vẻ cầm lấy phần của mình, tôi vừa ăn phần của mình vừa giả bộ lơ đãng nhìn thoáng qua Tống Tương Tương, bên trong là xoài khô cùng vỏ chuối tiêu, cũng là món cô ấy thích ăn.
12
Trong lúc vui vẻ hòa thuận, điện thoại của cha Tống vang lên hai tiếng, ông cầm lên nhìn thoáng qua tin nhắn, sau đó thở dài: "Tiểu tử Trương gia này thật sự là quá kỳ cục.”
Đầu óc Tống Tương Tương còn chưa kịp phản ứng, mẹ Tống đã hỏi trước: "Là Trương Diệu Tông sao?
“Ừ." Cha Tống đưa nội dung tin nhắn cho mẹ Tống xem, Tống Tương Tương cũng nghiêng đầu lại gần xem, tôi lén lút thò đầu ra từ trong lòng mẹ Tống rồi vất vả liếc mắt một cái, góc độ điện thoại di động quá cao, tôi không thấy rõ lắm, chỉ biết là Trương Diệu Tông gửi tin nhắn, nội dung đại khái là muốn vào Tống gia cùng Tống Dã học tập quản lý xí nghiệp các kiểu.
Nói rõ ràng, chính là muốn vào tập đoàn Tống gia làm quản lý.
Sau khi cha Tống cất điện thoại đi, ông ấy hỏi Tống Tương Tương: "A Tương, người Trương gia có tìm con vì chuyện này không?”
Biểu tình của Tống Tương Tương mười phần đặc sắc, sau khi bị hỏi đôi môi khẽ nhếch, sửng sốt vài giây không nhúc nhích, sau đó lại cắn chặt môi dưới, muốn nói lại thôi. Bộ dáng này không cần trả lời cũng có thể làm cho cha mẹ Tống từ nhỏ đã nuôi lớn cô ấy hiểu rõ ràng.
"Việc này con không tới tìm ba là đúng.", cha Tống thanh âm ôn hòa vẻ mặt vui mừng, không giống như giọng điệu vừa mới phê bình Trương Diệu Tông, ông lại dặn dò nói: "Ba biết con mềm lòng, Trương gia cần hỗ trợ chúng ta có thể giúp, nhưng nếu như là yêu cầu vô lý thì nhất định phải từ chối. Biết không?"
Tống Tương Tương ngoan ngoãn gật đầu.
Chắc hẳn cô ấy đang vui mừng bởi vì con gái sinh bệnh khiến cô ấy không có thời gian cũng không nhớ tới để đi tìm cha Tống nói chuyện này.
Bởi vì ngay sau đó, cô ấy múc cho tôi một muỗng sữa chua có chứa xoài khô mà cô ấy thích ăn nhất: "Bảo bối ăn nhiều một chút, thân thể khoẻ mạnh nha~"
13
Tôi được xuất viện hai ngày sau đó.
Trương Cầm lập tức tìm đến sau khi nghe tin.
Còn mang theo rất nhiều vitamin và thực phẩm bổ sung đến tận cửa.
Trong nhà chỉ có Tống Tương Tương và bảo mẫu, Lý Mạnh Nhiên còn chưa tan làm.
Tôi nhìn thấy người phụ nữ này liền thấy phiền, nhưng bà ta lại làm ra vẻ như chủ nhân của ngôi nhà này, một bên nhờ bảo mẫu ngâm những lát nhân sâm mà bà ta mang đến, một bên lấy ra một chai vitamin C đưa cho tôi.
“Nhiễm Nhiễm ăn cái này rất tốt, nếu bị cảm thì phải bổ sung vitamin C."
"Mẹ," Tống Tương Tương nhanh chóng ngăn lại: "Con bé không bị cảm, là cảm cúm. Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Mấy ngày nay con đã cho bé ăn trái cây và rau củ nên không cần phải bổ sung thêm. "
“Ôi, ôi, được.”
Trương Cầm ngồi xuống ghế sofa, vẫy tay bảo bảo mẫu mang nước sâm đã ngâm tới: "Nhiễm Nhiễm thân thể kém, phải ăn một chút để bồi bổ thân thể.”
“Bảo bối sức khỏe không tệ, đứa trẻ này nếu uống vào sẽ sớm trưởng thành. Mẹ, những thứ này mẹ có thể giữ lại cho mình."
Tống Tương Tương không muốn nhận lấy ly nước màu vàng nhạt kia, tay Trương Cầm cứng đờ tại chỗ, tình cảnh đột nhiên khó xử.
14
“Tao biết ngay!" Trương Cầm đập cốc nước xuống bàn.
“Mày là ghét bỏ người mẹ đẻ này làm mày mất mặt, Trương gia sinh mày ra nhưng không nuôi mày làm cho mày ghi hận có phải hay không? Tao vì em trai mày mà chạy khắp nơi xin xỏ, còn mày thì tốt rồi, mày chỉ vì một đứa trẻ bị mắc bệnh cảm cúm nhẹ mà một tuần không liên lạc, điện thoại cũng không thèm nghe!”
Tống Tương Tương hơi choáng váng trước lời buộc tội mắng mỏ của bà ta, nhưng từ nhỏ cô ấy đã được giáo dục tuyệt đối không cho phép lớn tiếng cãi lại, cô ấy cũng không hề bị khuôn mặt tràn đầy sự tức giận của Trương Cầm ảnh hưởng, ngược lại giọng điệu cũng giống như vừa rồi, bình tĩnh giải thích:
“Cục cưng bị cúm, sốt 39 độ, dễ tái phát và không thể lơ là. Chuyện không nghe điện thoại con cũng đã giải thích với mẹ, là cục cưng không cẩn thận thêm nhầm vào danh sách đen. Còn về chuyện Diệu Tông, ba con nói không sắp xếp được.”
Trương Cầm nghe thấy sự xa lánh và thờ ơ trong giọng điệu của cô ấy liền quyết định tìm cách khác.
“Lúc mẹ đem con giao cho nhà họ Tống nuôi dưỡng, con tưởng mẹ bằng lòng sao? Mẹ một xu cũng không dám nhận, sợ nhà họ Tống cho rằng mẹ bán con gái, không chăm sóc tốt cho con. Hai mươi lăm năm qua, mẹ ngày đêm mong nhớ con, mỗi lần nghĩ đến việc con rời xa mẹ khi còn bé, mẹ không khỏi rơi nước mắt…”
Trương Cầm nói xong, thật sự lấy tay lau nước mắt.
Thái độ mềm mỏng như vậy, Tống Tương Tương thật sự nghe vào.
Giọng điệu của cô ấy cũng dịu dàng hơn: “Mẹ, chuyện ngày xưa đừng nhắc đến nữa.”
“Hai chị em của con đều đã kết hôn rồi, mẹ không cần lo lắng nữa. Mẹ chỉ mong con và em trai đều tốt, chỉ cần luôn giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mẹ có thể an nghỉ ngàn thu."
Tống Tương Tương lặng lẽ đưa cho Trương Cầm một tờ giấy.
15
Trương Cầm không ngờ lần này Tống Tương Tương lại tàn nhẫn như vậy, nếu cô ấy nói không làm được thì cô ấy sẽ không làm, rất quyết đoán.
Dù bà ta có la hét hay khóc lóc thế nào cũng không có tác dụng, bà ta thực sự đã sinh ra một con sói mắt trắng.
Người con trai liên tục thúc giục bà ta thu xếp để anh ta vào xí nghiệp nhà họ Tống, nghỉ việc ở ngân hàng và ở nhà mấy ngày nay đã khiến anh ta bị hàng xóm chê cười suốt mấy ngày.
Trương Cầm vẫn tỏ ra lo lắng khi Tống Tương Tương lấy cớ đuổi ra ngoài.
Tống Tương Tương không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, thậm chí còn lặng lẽ hỏi tôi sau khi đóng cửa lại.
“Con yêu, mẹ làm như vậy có phải là quá tệ không?”
Rất nhiều người mẹ lầm bầm lầu bầu với con cái nhỏ tuổi không hiểu chuyện của mình mà không hy vọng nhận được câu trả lời.
Tôi bẹp một ngụm hôn lên mặt Tống Tương Tương: "Mẹ thật tuyệt!"
Tống Tương Tương không coi lời tôi nói ra gì, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Mà tôi là rất nghiêm túc mà khen cô ấy, tôi hy vọng Tống Tương Tương có thể vẫn giữ thái độ này, mở to mắt nhìn xem ai rốt cuộc mới là người nhà của cô ấy.