Chương 15: Người bạn kia, dường như còn bao gồm cả hắn
Editor: Panacea
Chương 15.
Hơi phóng đại sự thật một chút, nhưng biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu vẫn không có gì thay đổi, ánh mắt không một gợn sóng, không biết có nghe rõ cậu nói gì hay không, nhưng chắc chắn là không bị cậu hù.
Thẩm Trình Miên đành phải từ bỏ ý định nói bóng nói gió, cảm thán thẳng thừng, "Thật sự là có một vài nguy hiểm rất khó lòng phòng bị, chúng ta nhất định phải chú ý an toàn mọi lúc mọi nơi."
Hoắc Dục Tiêu nghe xong những lời này cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt hắn khẽ động đậy, sâu trong mắt hiện lên vẻ phức tạp không nói nên lời, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái trong ánh mắt chờ mong của Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, xếp "Công tác giáo dục tư tưởng về an toàn cho Hoắc Dục Tiêu" vào danh sách nhiệm vụ hàng đầu, cực kì muốn nhấn mạnh với Hoắc Dục Tiêu rằng không thể tùy tiện tin tưởng người khác, đặc biệt là những tên họ An.
Nghĩ đến việc này, cậu không khỏi lại bắt đầu suy ngẫm làm sao để nhắc đến chuyện An Tử Mục bắt chước chữ viết với Hoắc Dục Tiêu.
Bởi vì suy ngẫm chuyện này trong lòng, cậu thất thần suốt cả tiết tự học tiếp theo.
Triệu Tử Huy không có ở đây, thiếu một người ríu ra ríu rít, Lý Thiên Diệu và Lưu Tề Huy cũng không về trường học, nên hôm nay khi tan học, chỉ còn lại hai người Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên.
Hai người vẫn luôn không nói với nhau tiếng nào.
Hoắc Dục Tiêu vốn không nói nhiều, mà Thẩm Trình Miên lại đang suy nghĩ, nên vẫn luôn không mở miệng, chỉ thỉnh thoảng nhăn nhăn mày, như thể gặp phải vấn đề thế kỉ nào đó.
Thẩm Trình Miên vẫn luôn như vậy từ lúc ở phòng học diễn thuyết đến giờ, biểu hiện này của cậu đúng lúc chứng minh được suy đoán của Hoắc Dục Tiêu, rằng thật ra Thẩm Trình Miên biết người viết tờ giấy kia là An Tử Mục.
Ở phòng học diễn thuyết, khi hắn cố tình dẫn dắt, biểu hiện của An Tử Mục ngay lúc đó cũng không có nhiều sơ hở, nhưng hiển nhiên phản ứng của Thẩm Trình Miên có hơi thái quá.
Thẩm Trình Miên biết tờ giấy đó là do An Tử Mục viết, nhưng vẫn muốn hắn tìm cho ra người viết tờ giấy kia, Hoắc Dục Tiêu nhanh chóng nhận ra động cơ hợp lí cho hành vi của cậu chính là đang tìm kiếm chứng cứ.
Chứng cứ có thể khiến người khác tin tưởng.
Bằng cách nào đó, Thẩm Trình Miên biết được một số thông tin, những thông tin này có đúng trong "tương lai" hay không vẫn còn đang chờ xác minh, nhưng có thể chắc chắn rằng cách thức có được thông tin của Thẩm Trình Miên cũng không khoa học, nên những thông tin mà cậu biết không thể thuyết phục người khác được.
Nếu không phải Hoắc Dục Tiêu đã trọng sinh một lần rồi, hắn cũng sẽ không tin việc này, chứ đừng nói đến chuyện căn cứ vào một suy đoán hoang đường để hợp lý hóa hành vi của Thẩm Trình Miên như bây giờ.
Từ lúc phát hiện Thẩm Trình Miên có gì đó không ổn, Hoắc Dục Tiêu đã nhiều lần nhớ lại sự kiện khủng khiếp ngày hôm đó, hắn có thể chắc chắn, khi hắn mở cửa, Thẩm Trình Miên đã là người khác rồi, tuy rằng hắn không có ấn tượng gì nhiều đối với Thẩm Trình Miên trước kia, nhưng có thể chắc chắn rằng Thẩm Trình Miên trong trí nhớ của mình sẽ không hồ đồ ôm chặt hắn không buông.
Nói cách khác, Thẩm Trình Miên đã phải chịu khổ không ít trong vụ An Tử Mục sai người phóng hỏa.
Rõ ràng là biết tên đầu sỏ gây tội hãm hại bản thân là ai, đáng tiếc lại không có bằng chứng, không thể khiến người kia bị trừng phạt, điều này đã có thể giải thích tại sao Thẩm Trình Miên biết rõ người viết tờ giấy là An Tử Mục, lại vẫn muốn hắn tìm ra người kia.
Bây giờ hẳn là Thẩm Trình Miên đang rối rắm không biết nên làm sao để nhắc nhở cho hắn chuyện xảy ra trong phòng học diễn thuyết, giúp hắn nhanh chóng nhận ra đối tượng khả nghi.
Chỉ là rối rắm hơi lâu quá rồi.
Hoắc Dục Tiêu hơi nhướng mày, đột nhiên mở miệng, "Suy nghĩ gì vậy?"
Thẩm Trình Miên bị âm thanh của hắn làm bừng tỉnh, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoắc Dục Tiêu, cậu định lắc đầu theo bản năng, nhưng câu nói tiếp theo của Hoắc Dục Tiêu khiến cậu do dự.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?" Hoắc Dục Tiêu nói. Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu tất nhiên là đã chắc chắn.
Thẩm Trình Miên không ngờ biểu hiện của mình lại rõ ràng đến vậy, nghĩ đi nghĩ lại, lần nào Hoắc Dục Tiêu hỏi vậy, cậu cũng không nói ra dứt khoát được, cứ trốn tránh hoài cũng không hợp lí lắm.
Nghĩ vậy, cậu quyết định chọn ra một trong số những lời mở đầu đã ngẫm đi ngẫm lại ban nãy.
"Anh Dục, cậu cảm thấy xung quanh chúng ta có mấy người có thể bắt chước chữ của cậu giống đến vậy?"
Ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu giật giật, chờ Thẩm Trình Miên nói tiếp.
"Chữ cậu tự viết đẹp đến vậy, hẳn là người kia cũng không tồi," Thẩm Trình Miên nói tiếp, "Cho dù người đó có tài năng bắt chước chữ viết trời sinh đi chăng nữa, cũng phải từng tiếp xúc nhiều với cậu mới có thể viết được."
Tính tình Hoắc Dục Tiêu lạnh lùng, lại có khí thế mạnh mẽ, không ai dám tùy tiện đụng chạm vào đồ của hắn.
Sau khi nói xong, Thẩm Trình Miên lặng lẽ quan sát phản ứng của Hoắc Dục Tiêu, nhưng không nhìn ra được gì từ vẻ bình đạm không một gợn sóng trên khuôn mặt hắn, đành phải tiếp tục.
"An Tử Mục vừa vặn thỏa mãn tất cả điều kiện, cậu ta là đại diện môn Ngữ văn của lớp, bài tập Ngữ văn của lớp đều là do cậu ta thu, cậu ta có thể tiếp cận chữ viết của cậu, hơn nữa cậu cũng nói cậu ta luyện chữ rất giỏi. Anh Dục, cậu có cảm thấy rằng, người lúc trước bắt chước chữ viết của cậu, dẫn dắt tôi đến tầng sáu có khả năng là An Tử Mục không?"
Những gì Thẩm Trình Miên nói ra hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Hoắc Dục Tiêu, nhưng kì lạ là, Hoắc Dục Tiêu bị người khác lợi dụng lại không thấy phản cảm, hắn đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, đôi mắt tối sầm đi trong chốc lát.
"Đúng là có khả năng thật." Hoắc Dục Tiêu phối hợp mà suy tư vài giây, sau đó gật đầu.
Có thể là bởi vì Thẩm Trình Miên đã mang lại niềm vui cho cuộc sống tẻ nhạt của hắn, cũng có thể là do ánh mắt của Thẩm Trình Miên quá mức sáng trong.
Hắn vui vẻ phối hợp.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Trình Miên lại ngây ngẩn cả người, cậu không thể tin được mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, sau khi phản ứng lại, trong mắt cậu hiện lên sự vui vẻ bất ngờ, "Anh Dục, cậu thật sự cảm thấy vậy à?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
"Không phải là cậu coi trọng tình nghĩa giữa hai chúng ta mới cố ý phối hợp nói vậy đúng không?" Chuyện đã lo lắng mấy ngày liền đã được giải quyết dễ dàng như vậy, Thẩm Trình Miên vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Hoắc Dục Tiêu rũ mắt, gật đầu từ từ, "Đúng vậy."
"Gì cơ?" Thẩm Trình Miên trừng mắt nhìn hắn, sau đó nói vội, "Tôi đang nghiêm túc đó, cậu nghĩ lại đi, trong những người chúng ta biết cũng chỉ có An Tử Mục phù hợp với mọi điều kiện, trên thế giới làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, cậu ta lại vừa vặn giống với người viết tờ giấy kia như thế?"
Nhìn Thẩm Trình Miên sốt ruột, vậy mà Hoắc Dục Tiêu lại cảm thấy tâm trạng không tồi, hắn nâng khóe miệng, thưởng thức biểu cảm của Thẩm Trình Miên đủ rồi mới mở miệng, "Đúng vậy, cậu ta thật sự rất đáng nghi."
Tâm trạng Hoắc Dục Tiêu hiếm khi tốt đẹp đến vậy, "Cậu muốn làm thế nào?"
Khi hỏi câu này, trong đầu Hoắc Dục Tiêu hiện lên vài kế hoạch khiến An Tử Mục phải chịu khổ.
Thẩm Trình Miên nói, "Sau này chúng ta tránh xa cậu ta ra một chút."
Bước chân Hoắc Dục Tiêu khựng lại, ánh mắt nhìn sang Thẩm Trình Miên, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Thẩm Trình Miên cũng không biết Hoắc Dục Tiêu đang nghĩ gì, bây giờ xem ra, Hoắc Dục Tiêu chỉ là hơi nghi ngờ An Tử Mục một chút thôi, có thể khiến cho Hoắc Dục Tiêu đề phòng mà ngừng tiếp xúc với An Tử Mục cũng đủ rồi.
"Tuy rằng không thể chắc chắn rằng người đó là An Tử Mục, nhưng cẩn thận cũng không thừa, bình thường chúng ta đề phòng một chút, tránh xa cậu ta ra."
Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên vài giây, hiếm khi nói cả một câu dài, "Không đến gần cậu ta, làm sao chắc chắn được cậu ta có phải người hại cậu hay không?"
Không phải muốn chứng cứ à?
"Không cần!" Thẩm Trình Miên sợ Hoắc Dục Tiêu bởi vì chuyện này mà đi tiếp cận An Tử Mục, một thiếu niên tốt thuần khiết như Hoắc Dục Tiêu sao có thể so được với đẳng cấp đó của An Tử Mục, nếu không cẩn thận bị An Tử Mục gài bẫy, khác nào cậu vô tình làm hại Hoắc Dục Tiêu.
Vội vàng xua tay, Thẩm Trình Miên nói lời thấm thía, "Anh Dục, điều tra nghi phạm là việc của cảnh sát, chúng ta cố gắng đảm bảo an toàn cho chính mình là đủ rồi."
Biểu cảm của Thẩm Trình Miên không giống như đang nói dối chút nào, Hoắc Dục Tiêu hiếm khi có hơi nghi ngờ.
Nếu không cần chứng cứ của An Tử Mục, tại sao Thẩm Trình Miên lại muốn hắn tìm ra người bắt chước chữ viết của hắn?
Hoắc Dục Tiêu nghĩ không ra, bèn nhắc nhở, "Tờ giấy đó tôi đang giữ, cảnh sát không biết."
"Không phải còn có Dương Thiên à? Chắc chắn hai người họ phối hợp rất tốt, cảnh sát có thể điều ra ra từ Dương Thiên."
Ngay từ đầu Thẩm Trình Miên đã không muốn bóc trần An Tử Mục bằng chuyện hỏa hoạn, cậu không thật sự bị thương nặng, hơn nữa An Tử Mục có thế lực gia đình, chuyện này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến gã, cho nên cậu cũng không để ý đến chuyện cảnh sát có tra ra được An Tử Mục hay không.
So với việc có thể khiến An Tử Mục gặp phiền phức hay không, cậu lại càng không muốn để người khác hiểu lầm Hoắc Dục Tiêu.
Lúc đọc đến đoạn Hoắc Dục Tiêu bị mọi người hiểu lầm trong sách, cậu đã rất khó chịu.
"Anh Dục, chuyện tờ giấy hai chúng ta biết là được, đừng nói cho người khác."
Lo lắng Hoắc Dục Tiêu quá thành thật, dùng tờ giấy làm bằng chứng mấu chốt để bắt giữ nghi phạm, Thẩm Trình Miên vội vàng dặn dò: "Tóm lại, chuyện này không liên quan gì đến người khác, mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng không bị thương nặng gì."
Chữ viết mà An Tử Mục đánh tráo khiến cho người lớn lên từ nhỏ với Hoắc Dục Tiêu như nguyên chủ còn nhìn không ra, nên xác suất những người khác có thể phân biệt được lại càng thấp hơn, Thẩm Trình Miên không hi vọng có người hiểu lầm Hoắc Dục Tiêu.
Chuyện mà Hoắc Dục Tiêu không làm nhất định không được đổ lên đầu Hoắc Dục Tiêu.
Bị mấy người râu ria hiểu lầm cũng không được.
Thẩm Trình Miên nhớ đến nguyên tác, khi Hoắc Dục Tiêu bị đổ oan, tác giả có viết vài đoạn về đánh giá của những người qua đường, đôi mày nhíu lại ngay lập tức, bực bội thật sự á.
Lúc này, Hoắc Dục Tiêu trầm mặc khá lâu.
Hôm nay dường như Hoắc Dục Tiêu dễ nói chuyện bất ngờ, Thẩm Trình Miên rèn sắt khi còn nóng, "Anh Dục, cái tên An Tử Mục kia không ổn, sau này chúng ta tránh xa cậu ta một chút đi."
"Bụng người cách một lớp da, có người ngoài miệng ăn nói dễ nghe, ai biết được trong lòng đang toan tính cái gì, chúng ta không biết rõ về An Tử Mục, nếu cậu ta thật sự là người đã viết tờ giấy dẫn dắt tôi đến tầng sáu, tại sao cậu ta lại muốn làm như vậy? Tôi và cậu ta chưa tiếp xúc với nhau quá nhiều, không thù không oán, hơn nữa cậu ta còn bắt chước chữ viết của cậu, lỡ như mục tiêu của cậu ta là cậu thì sao?"
Nghe được lời này, nghi ngờ trong lòng Hoắc Dục Tiêu đột nhiên được lý giải rõ ràng.
Hắn nhớ tới vấn đề mà Thẩm Trình Miên lấy cớ xem phim kia hỏi hắn.
"Nhân vật chính biết được một người bạn của mình sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, có ý định ngăn cản."
Thẩm Trình Miên lấy cớ xem phim để hỏi, đặt ra giả thiết hoàn toàn không thể xảy ra ở hiện thực, nên Hoắc Dục Tiêu cũng không để người bạn trong lời nói của Thẩm Trình Miên trong lòng.
Nhưng bây giờ xem ra, người bạn kia, dường như còn bao gồm cả hắn.
Vậy thì mục đích của Thẩm Trình Miên có lẽ không phải vì muốn tìm được chứng cứ để trả thù An Tử Mục, mà là muốn hắn cảnh giác An Tử Mục.
Khó trách đột nhiên lại báo danh người dẫn chương trình cuộc thi diễn thuyết.
Hoắc Dục Tiêu nhìn về phía Thẩm Trình Miên, ánh mắt hơi phức tạp.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện như vậy, hơi ngây ngẩn.
Biết rõ An Tử Mục là phần tử nguy hiểm, mối nguy hiểm đến từ An Tử Mục cũng là do ở quá gần hắn, nhưng Thẩm Trình Miên lại vẫn đâm đầu vào.
Hắn vẫn luôn cho rằng, thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác mới là bản năng của con người.
Đời trước, hắn gặp quá nhiều.
Thẩm Trình Miên trong mắt Hoắc Dục Tiêu, ngây thơ, thiện lương, lại còn thuần khiết.
Hoắc Dục Tiêu trong mắt Thẩm Trình Miên, vừa ngốc vừa chân thành.
Lời editor: Đậu xanh hình như tôi edit thiếu một chap, để tôi check lại rồi bổ sung vào nha, rất xin lỗi mọi người.
Chương 15.
Hơi phóng đại sự thật một chút, nhưng biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu vẫn không có gì thay đổi, ánh mắt không một gợn sóng, không biết có nghe rõ cậu nói gì hay không, nhưng chắc chắn là không bị cậu hù.
Thẩm Trình Miên đành phải từ bỏ ý định nói bóng nói gió, cảm thán thẳng thừng, "Thật sự là có một vài nguy hiểm rất khó lòng phòng bị, chúng ta nhất định phải chú ý an toàn mọi lúc mọi nơi."
Hoắc Dục Tiêu nghe xong những lời này cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt hắn khẽ động đậy, sâu trong mắt hiện lên vẻ phức tạp không nói nên lời, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái trong ánh mắt chờ mong của Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, xếp "Công tác giáo dục tư tưởng về an toàn cho Hoắc Dục Tiêu" vào danh sách nhiệm vụ hàng đầu, cực kì muốn nhấn mạnh với Hoắc Dục Tiêu rằng không thể tùy tiện tin tưởng người khác, đặc biệt là những tên họ An.
Nghĩ đến việc này, cậu không khỏi lại bắt đầu suy ngẫm làm sao để nhắc đến chuyện An Tử Mục bắt chước chữ viết với Hoắc Dục Tiêu.
Bởi vì suy ngẫm chuyện này trong lòng, cậu thất thần suốt cả tiết tự học tiếp theo.
Triệu Tử Huy không có ở đây, thiếu một người ríu ra ríu rít, Lý Thiên Diệu và Lưu Tề Huy cũng không về trường học, nên hôm nay khi tan học, chỉ còn lại hai người Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên.
Hai người vẫn luôn không nói với nhau tiếng nào.
Hoắc Dục Tiêu vốn không nói nhiều, mà Thẩm Trình Miên lại đang suy nghĩ, nên vẫn luôn không mở miệng, chỉ thỉnh thoảng nhăn nhăn mày, như thể gặp phải vấn đề thế kỉ nào đó.
Thẩm Trình Miên vẫn luôn như vậy từ lúc ở phòng học diễn thuyết đến giờ, biểu hiện này của cậu đúng lúc chứng minh được suy đoán của Hoắc Dục Tiêu, rằng thật ra Thẩm Trình Miên biết người viết tờ giấy kia là An Tử Mục.
Ở phòng học diễn thuyết, khi hắn cố tình dẫn dắt, biểu hiện của An Tử Mục ngay lúc đó cũng không có nhiều sơ hở, nhưng hiển nhiên phản ứng của Thẩm Trình Miên có hơi thái quá.
Thẩm Trình Miên biết tờ giấy đó là do An Tử Mục viết, nhưng vẫn muốn hắn tìm cho ra người viết tờ giấy kia, Hoắc Dục Tiêu nhanh chóng nhận ra động cơ hợp lí cho hành vi của cậu chính là đang tìm kiếm chứng cứ.
Chứng cứ có thể khiến người khác tin tưởng.
Bằng cách nào đó, Thẩm Trình Miên biết được một số thông tin, những thông tin này có đúng trong "tương lai" hay không vẫn còn đang chờ xác minh, nhưng có thể chắc chắn rằng cách thức có được thông tin của Thẩm Trình Miên cũng không khoa học, nên những thông tin mà cậu biết không thể thuyết phục người khác được.
Nếu không phải Hoắc Dục Tiêu đã trọng sinh một lần rồi, hắn cũng sẽ không tin việc này, chứ đừng nói đến chuyện căn cứ vào một suy đoán hoang đường để hợp lý hóa hành vi của Thẩm Trình Miên như bây giờ.
Từ lúc phát hiện Thẩm Trình Miên có gì đó không ổn, Hoắc Dục Tiêu đã nhiều lần nhớ lại sự kiện khủng khiếp ngày hôm đó, hắn có thể chắc chắn, khi hắn mở cửa, Thẩm Trình Miên đã là người khác rồi, tuy rằng hắn không có ấn tượng gì nhiều đối với Thẩm Trình Miên trước kia, nhưng có thể chắc chắn rằng Thẩm Trình Miên trong trí nhớ của mình sẽ không hồ đồ ôm chặt hắn không buông.
Nói cách khác, Thẩm Trình Miên đã phải chịu khổ không ít trong vụ An Tử Mục sai người phóng hỏa.
Rõ ràng là biết tên đầu sỏ gây tội hãm hại bản thân là ai, đáng tiếc lại không có bằng chứng, không thể khiến người kia bị trừng phạt, điều này đã có thể giải thích tại sao Thẩm Trình Miên biết rõ người viết tờ giấy là An Tử Mục, lại vẫn muốn hắn tìm ra người kia.
Bây giờ hẳn là Thẩm Trình Miên đang rối rắm không biết nên làm sao để nhắc nhở cho hắn chuyện xảy ra trong phòng học diễn thuyết, giúp hắn nhanh chóng nhận ra đối tượng khả nghi.
Chỉ là rối rắm hơi lâu quá rồi.
Hoắc Dục Tiêu hơi nhướng mày, đột nhiên mở miệng, "Suy nghĩ gì vậy?"
Thẩm Trình Miên bị âm thanh của hắn làm bừng tỉnh, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoắc Dục Tiêu, cậu định lắc đầu theo bản năng, nhưng câu nói tiếp theo của Hoắc Dục Tiêu khiến cậu do dự.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?" Hoắc Dục Tiêu nói. Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu tất nhiên là đã chắc chắn.
Thẩm Trình Miên không ngờ biểu hiện của mình lại rõ ràng đến vậy, nghĩ đi nghĩ lại, lần nào Hoắc Dục Tiêu hỏi vậy, cậu cũng không nói ra dứt khoát được, cứ trốn tránh hoài cũng không hợp lí lắm.
Nghĩ vậy, cậu quyết định chọn ra một trong số những lời mở đầu đã ngẫm đi ngẫm lại ban nãy.
"Anh Dục, cậu cảm thấy xung quanh chúng ta có mấy người có thể bắt chước chữ của cậu giống đến vậy?"
Ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu giật giật, chờ Thẩm Trình Miên nói tiếp.
"Chữ cậu tự viết đẹp đến vậy, hẳn là người kia cũng không tồi," Thẩm Trình Miên nói tiếp, "Cho dù người đó có tài năng bắt chước chữ viết trời sinh đi chăng nữa, cũng phải từng tiếp xúc nhiều với cậu mới có thể viết được."
Tính tình Hoắc Dục Tiêu lạnh lùng, lại có khí thế mạnh mẽ, không ai dám tùy tiện đụng chạm vào đồ của hắn.
Sau khi nói xong, Thẩm Trình Miên lặng lẽ quan sát phản ứng của Hoắc Dục Tiêu, nhưng không nhìn ra được gì từ vẻ bình đạm không một gợn sóng trên khuôn mặt hắn, đành phải tiếp tục.
"An Tử Mục vừa vặn thỏa mãn tất cả điều kiện, cậu ta là đại diện môn Ngữ văn của lớp, bài tập Ngữ văn của lớp đều là do cậu ta thu, cậu ta có thể tiếp cận chữ viết của cậu, hơn nữa cậu cũng nói cậu ta luyện chữ rất giỏi. Anh Dục, cậu có cảm thấy rằng, người lúc trước bắt chước chữ viết của cậu, dẫn dắt tôi đến tầng sáu có khả năng là An Tử Mục không?"
Những gì Thẩm Trình Miên nói ra hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Hoắc Dục Tiêu, nhưng kì lạ là, Hoắc Dục Tiêu bị người khác lợi dụng lại không thấy phản cảm, hắn đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, đôi mắt tối sầm đi trong chốc lát.
"Đúng là có khả năng thật." Hoắc Dục Tiêu phối hợp mà suy tư vài giây, sau đó gật đầu.
Có thể là bởi vì Thẩm Trình Miên đã mang lại niềm vui cho cuộc sống tẻ nhạt của hắn, cũng có thể là do ánh mắt của Thẩm Trình Miên quá mức sáng trong.
Hắn vui vẻ phối hợp.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Trình Miên lại ngây ngẩn cả người, cậu không thể tin được mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, sau khi phản ứng lại, trong mắt cậu hiện lên sự vui vẻ bất ngờ, "Anh Dục, cậu thật sự cảm thấy vậy à?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
"Không phải là cậu coi trọng tình nghĩa giữa hai chúng ta mới cố ý phối hợp nói vậy đúng không?" Chuyện đã lo lắng mấy ngày liền đã được giải quyết dễ dàng như vậy, Thẩm Trình Miên vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Hoắc Dục Tiêu rũ mắt, gật đầu từ từ, "Đúng vậy."
"Gì cơ?" Thẩm Trình Miên trừng mắt nhìn hắn, sau đó nói vội, "Tôi đang nghiêm túc đó, cậu nghĩ lại đi, trong những người chúng ta biết cũng chỉ có An Tử Mục phù hợp với mọi điều kiện, trên thế giới làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, cậu ta lại vừa vặn giống với người viết tờ giấy kia như thế?"
Nhìn Thẩm Trình Miên sốt ruột, vậy mà Hoắc Dục Tiêu lại cảm thấy tâm trạng không tồi, hắn nâng khóe miệng, thưởng thức biểu cảm của Thẩm Trình Miên đủ rồi mới mở miệng, "Đúng vậy, cậu ta thật sự rất đáng nghi."
Tâm trạng Hoắc Dục Tiêu hiếm khi tốt đẹp đến vậy, "Cậu muốn làm thế nào?"
Khi hỏi câu này, trong đầu Hoắc Dục Tiêu hiện lên vài kế hoạch khiến An Tử Mục phải chịu khổ.
Thẩm Trình Miên nói, "Sau này chúng ta tránh xa cậu ta ra một chút."
Bước chân Hoắc Dục Tiêu khựng lại, ánh mắt nhìn sang Thẩm Trình Miên, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Thẩm Trình Miên cũng không biết Hoắc Dục Tiêu đang nghĩ gì, bây giờ xem ra, Hoắc Dục Tiêu chỉ là hơi nghi ngờ An Tử Mục một chút thôi, có thể khiến cho Hoắc Dục Tiêu đề phòng mà ngừng tiếp xúc với An Tử Mục cũng đủ rồi.
"Tuy rằng không thể chắc chắn rằng người đó là An Tử Mục, nhưng cẩn thận cũng không thừa, bình thường chúng ta đề phòng một chút, tránh xa cậu ta ra."
Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên vài giây, hiếm khi nói cả một câu dài, "Không đến gần cậu ta, làm sao chắc chắn được cậu ta có phải người hại cậu hay không?"
Không phải muốn chứng cứ à?
"Không cần!" Thẩm Trình Miên sợ Hoắc Dục Tiêu bởi vì chuyện này mà đi tiếp cận An Tử Mục, một thiếu niên tốt thuần khiết như Hoắc Dục Tiêu sao có thể so được với đẳng cấp đó của An Tử Mục, nếu không cẩn thận bị An Tử Mục gài bẫy, khác nào cậu vô tình làm hại Hoắc Dục Tiêu.
Vội vàng xua tay, Thẩm Trình Miên nói lời thấm thía, "Anh Dục, điều tra nghi phạm là việc của cảnh sát, chúng ta cố gắng đảm bảo an toàn cho chính mình là đủ rồi."
Biểu cảm của Thẩm Trình Miên không giống như đang nói dối chút nào, Hoắc Dục Tiêu hiếm khi có hơi nghi ngờ.
Nếu không cần chứng cứ của An Tử Mục, tại sao Thẩm Trình Miên lại muốn hắn tìm ra người bắt chước chữ viết của hắn?
Hoắc Dục Tiêu nghĩ không ra, bèn nhắc nhở, "Tờ giấy đó tôi đang giữ, cảnh sát không biết."
"Không phải còn có Dương Thiên à? Chắc chắn hai người họ phối hợp rất tốt, cảnh sát có thể điều ra ra từ Dương Thiên."
Ngay từ đầu Thẩm Trình Miên đã không muốn bóc trần An Tử Mục bằng chuyện hỏa hoạn, cậu không thật sự bị thương nặng, hơn nữa An Tử Mục có thế lực gia đình, chuyện này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến gã, cho nên cậu cũng không để ý đến chuyện cảnh sát có tra ra được An Tử Mục hay không.
So với việc có thể khiến An Tử Mục gặp phiền phức hay không, cậu lại càng không muốn để người khác hiểu lầm Hoắc Dục Tiêu.
Lúc đọc đến đoạn Hoắc Dục Tiêu bị mọi người hiểu lầm trong sách, cậu đã rất khó chịu.
"Anh Dục, chuyện tờ giấy hai chúng ta biết là được, đừng nói cho người khác."
Lo lắng Hoắc Dục Tiêu quá thành thật, dùng tờ giấy làm bằng chứng mấu chốt để bắt giữ nghi phạm, Thẩm Trình Miên vội vàng dặn dò: "Tóm lại, chuyện này không liên quan gì đến người khác, mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng không bị thương nặng gì."
Chữ viết mà An Tử Mục đánh tráo khiến cho người lớn lên từ nhỏ với Hoắc Dục Tiêu như nguyên chủ còn nhìn không ra, nên xác suất những người khác có thể phân biệt được lại càng thấp hơn, Thẩm Trình Miên không hi vọng có người hiểu lầm Hoắc Dục Tiêu.
Chuyện mà Hoắc Dục Tiêu không làm nhất định không được đổ lên đầu Hoắc Dục Tiêu.
Bị mấy người râu ria hiểu lầm cũng không được.
Thẩm Trình Miên nhớ đến nguyên tác, khi Hoắc Dục Tiêu bị đổ oan, tác giả có viết vài đoạn về đánh giá của những người qua đường, đôi mày nhíu lại ngay lập tức, bực bội thật sự á.
Lúc này, Hoắc Dục Tiêu trầm mặc khá lâu.
Hôm nay dường như Hoắc Dục Tiêu dễ nói chuyện bất ngờ, Thẩm Trình Miên rèn sắt khi còn nóng, "Anh Dục, cái tên An Tử Mục kia không ổn, sau này chúng ta tránh xa cậu ta một chút đi."
"Bụng người cách một lớp da, có người ngoài miệng ăn nói dễ nghe, ai biết được trong lòng đang toan tính cái gì, chúng ta không biết rõ về An Tử Mục, nếu cậu ta thật sự là người đã viết tờ giấy dẫn dắt tôi đến tầng sáu, tại sao cậu ta lại muốn làm như vậy? Tôi và cậu ta chưa tiếp xúc với nhau quá nhiều, không thù không oán, hơn nữa cậu ta còn bắt chước chữ viết của cậu, lỡ như mục tiêu của cậu ta là cậu thì sao?"
Nghe được lời này, nghi ngờ trong lòng Hoắc Dục Tiêu đột nhiên được lý giải rõ ràng.
Hắn nhớ tới vấn đề mà Thẩm Trình Miên lấy cớ xem phim kia hỏi hắn.
"Nhân vật chính biết được một người bạn của mình sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, có ý định ngăn cản."
Thẩm Trình Miên lấy cớ xem phim để hỏi, đặt ra giả thiết hoàn toàn không thể xảy ra ở hiện thực, nên Hoắc Dục Tiêu cũng không để người bạn trong lời nói của Thẩm Trình Miên trong lòng.
Nhưng bây giờ xem ra, người bạn kia, dường như còn bao gồm cả hắn.
Vậy thì mục đích của Thẩm Trình Miên có lẽ không phải vì muốn tìm được chứng cứ để trả thù An Tử Mục, mà là muốn hắn cảnh giác An Tử Mục.
Khó trách đột nhiên lại báo danh người dẫn chương trình cuộc thi diễn thuyết.
Hoắc Dục Tiêu nhìn về phía Thẩm Trình Miên, ánh mắt hơi phức tạp.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện như vậy, hơi ngây ngẩn.
Biết rõ An Tử Mục là phần tử nguy hiểm, mối nguy hiểm đến từ An Tử Mục cũng là do ở quá gần hắn, nhưng Thẩm Trình Miên lại vẫn đâm đầu vào.
Hắn vẫn luôn cho rằng, thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác mới là bản năng của con người.
Đời trước, hắn gặp quá nhiều.
Thẩm Trình Miên trong mắt Hoắc Dục Tiêu, ngây thơ, thiện lương, lại còn thuần khiết.
Hoắc Dục Tiêu trong mắt Thẩm Trình Miên, vừa ngốc vừa chân thành.
Lời editor: Đậu xanh hình như tôi edit thiếu một chap, để tôi check lại rồi bổ sung vào nha, rất xin lỗi mọi người.