Chương 17: Đồng nghiệp cạnh tranh
Lục Hoán nhất thời không nói nên lời.
Hai người trầm mặc hồi lâu. Úc Bạch Hàm cất điện thoại, âm thầm cảm thán: Cậu chỉ là thuận miệng nói một câu, ai biết được lại có người xui đến thế?
Chắc là cái bàn trà kia đã đóng góp công sức không nhỏ đâu.
Tư Nguy vẫn còn nằm ở dưới kia kêu gào, nhìn dáng vẻ thì có lẽ hắn ta chỉ có thể bò đi gọi điện cho phục vụ phòng tới giúp.
Úc Bạch Hàm nhìn thoáng qua, xoay người vào phòng ấn điện thoại.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, "Cậu muốn gọi phục vụ phòng?"
"Ừm." Úc Bạch Hàm đáp một tiếng, quay đầu trông thấy Lục Hoán đang dựa vào cửa ban công nhìn mình, trên mặt không có chút độ ấm nào.
Cái biểu cảm gì đây?
Úc Bạch Hàm còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng đã bị gõ vang.
Cậu không nói nữa, đi tới mở cửa ra, phục vụ đứng bên ngoài hỏi, "Ngài cần gì ạ?"
Một tiếng cười rất nhẹ từ phía sau đáp xuống bên tai, "Sao vậy, muốn cứu anh trai thân yêu của cậu à?"
Úc Bạch Hàm khó hiểu nhìn Lục Hoán một cái: Đang nói cái lời ngốc ngếch ngu ngơ gì đâu?
Cậu quay đầu nói với phục vụ, "Một phần bò bít tết một chai rượu vang đỏ cảm ơn."
Nói xong lại hỏi Lục Hoán, "Anh muốn không?"
Dịp như thế này sao có thể không phô trương một chút được chứ, nên ăn mừng là phải ăn mừng.
Lục Hoán, "......"
Vài giây sau hắn mới mở miệng: "Không cần."
"Vậy trước cứ nhiêu đây đã." Úc Bạch Hàm gọi xong đồ ăn khuya, trông thấy Lục Hoán còn đứng bên ban công, lại nhắc nhở một câu, "Anh mau vào nhà đi, khoá cửa lại."
Đừng có bước lên vết xe đổ của Suy tam nhi.
Bữa khuya còn chưa kịp ăn đâu.
"........."
Lục Hoán vào nhà, thuận tay khoá luôn cửa ban công lại. Phục vụ đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy hắn cất lời: "Chờ chút."
Người phục vụ dừng bước. Lục Hoán liếc nhìn sắc ửng hồng còn chưa rút đi trên mặt Úc Bạch Hàm, "Bỏ rượu vang đi, đổi thành sữa bò."
Úc Bạch Hàm lập tức quay đầu: Dám thay cậu hành sự, to gan!
Lục Hoán mặt mày bình thản, "Ở nhà không phải đều mỗi ngày một ly?"
Ồ, cũng đúng. Phát triển thân thể.
Úc Bạch Hàm đành nói với người phục vụ, "Vậy sữa bò đi."
...
Bít tết cùng sữa bò không lâu sau đã được mang lên.
Úc Bạch Hàm ngồi ở bàn ăn dùng bữa, Lục Hoán ngồi đối diện cậu thản nhiên mà xem máy tính bảng.
Lúc này áng chừng Tư Nguy đã bò được về phòng.
Úc Bạch Hàm đang suy tư, chợt mơ hồ nghe thấy tiếng xe cứu thương từ dưới lầu vọng lên.
Cậu hưng phấn lại tức thì, gắp một miếng bò bít tết rồi dứng dậy dán lên cửa kính nhìn ra ngoài.
Từ ban công thiết kế lệch theo hình ruộng bậc thang nhìn xuống, đại khái cũng có thể xem được bao quát tình hình ở bên dưới. Giữa khung cảnh binh hoang mã loạn nhốn nháo như chiến trường, một con cá mòi được nhấc lên giá đỡ, đưa vào xe cứu thương.
Úc Bạch Hàm nhìn mà lòng vui phơi phới, đột nhiên có chút hối hận, "Quả nhiên vẫn nên gọi chút rượu vang đỏ thì mới hợp."
Lục Hoán ngồi dựa ở một bên bàn ăn, "Anh em các cậu thật đúng là tình thương mến thương."
Anh trai ngã gãy chân ở dưới lầu;
Em trai lại ở trên lầu ăn bít tết, còn muốn nâng ly.
"Chỉ là một trong rất nhiều đức tính tốt đẹp của tôi mà thôi."
Úc Bạch Hàm quay đầu cười với hắn, khuôn mặt trắng nõn phản chiếu màn đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt phá lệ linh động.
Một màn hài kịch tạm thời cứ như vậy mà kết thúc.
Úc Bạch Hàm ngồi lại bàn ăn tiếp tục dùng bữa khuya.
Ăn xong bít tết, cậu bưng ly sữa bò, thư giãn nhấm nháp.
"Ngày mai chúng ta có kế hoạch gì không?"
Lục Hoán không buồn ngẩng đầu, "Trưa mai về nhà."
"Nhanh vậy sao?" Úc Bạch Hàm còn chưa đã thèm.
Chuyến đi lần này quá đỗi xuất sắc, cứ vội vàng kết thúc như vậy khiến cậu cảm thấy qua loa quá thể, còn chưa kịp đánh một dấu ngã mỹ mãn kết thúc.
Dù sao đến thì cũng đã đến rồi.
Cậu suy nghĩ một lát, đề nghị, "Hay ngày mai chúng ta ra biển ngắm mặt trời mọc nhé?"
Lục Hoán ở đối diện ngẩng đầu nhìn cậu, "Có biết phải dậy lúc mấy giờ không?"
Úc Bạch Hàm làm ra vẻ khiêm tốn lắng nghe.
Lục Hoán, "Năm rưỡi."
Bàn ăn yên lặng một hồi, Úc Bạch Hàm chợt cúi đầu, lấy điện thoại di động ra lướt lướt. Lục Hoán liếc thấy, bình tĩnh nói: "Cậu có lên mạng tra thì cũng..."
"Chúng ta mau đi ngủ thôi." Úc Bạch Hàm đặt báo thức xong xuôi, "Chỉ còn sáu tiếng thôi đấy. Ngủ ngon."
Lục Hoán, "....."
....
Kế hoạch dậy sớm vào ngày mai đã được quyết định trong ba phút.
Hai người cũng không trì hoãn nữa, tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ.
Trong phòng chỉ có một cái giường, đây không phải là lần đầu tiên Úc Bạch Hàm ngủ chung với Lục Hoán. Cậu chui vào trong chăn, thò đầu ra nhìn Lục Hoán bên cạnh, "Anh chưa ngủ à?"
Lục Hoán cách xa cậu nửa thước, "Đợi cậu ngủ rồi thì tôi ngủ."
Úc Bạch Hàm nghiền ngẫm, "Lại muốn ngắm dung nhan khi ngủ của tôi nữa sao?"
Lục Hoán cười lạnh, "Muốn xác nhận cậu đã tạm thời mất đi năng lực hành động trước, nếu không tôi không có cảm giác an toàn."
"......"
Úc Bạch Hàm nhớ lại trải nghiệm ngủ chung giường của bọn họ hai lần trước.
Thì ra là PTSD. (1)
Cậu hổ thẹn rúc đầu vào ổ chăn, nhắm mắt lại.
...
Một đêm không mộng.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức đánh thức hai người đang nằm trên giường.
"Người thích hơi thở mặn, mặn, mặn chát, của, gió biển. Dẫm lên bờ cát, ướt, ướt, đẫm..."
Úc Bạch Hàm mở mắt trước, thò tay tắt báo thức đi.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, cậu bật đèn ngủ lên mới phát hiện chân mày Lục Hoán đang nhíu chặt. Úc Bạch Hàm vỗ vỗ lên chăn bông của Lục Hoán, đánh thức hắn, "Lục Hoán, mau dậy thôi, đi ôm lấy mặt trời nào."
Đôi lông mày đang cau lại giật giật, Lục Hoán run run mi, mở mắt ra.
Úc Bạch Hàm sấn tới gần, "Mày anh nhíu chặt thế."
Lục Hoán ngồi dậy, với áo sơ mi mặc vào, "Lúc sắp tỉnh hình như mơ thấy ác mộng."
Mơ trở lại đêm qua, tiếng hát họng liên miên không dứt.
"Không sao." Úc Bạch Hàm xuống giường, kéo toàn bộ rèm trong phòng ra, một tia sáng yếu ớt đang len lỏi hiện lên khỏi mặt biển, "Anh đã trở về hiện thực."
Dùng tiếng ca xuất sắc của cậu đưa hắn trở về.
Lục Hoán không trả lời cậu, thay quần áo xong nhìn thoáng qua bên ngoài, "Ra bãi biển đi."
Úc Bạch Hàm quay đầu nhìn hắn, ánh mắt Lục Hoán dừng ở bên cửa sổ, "Đều đã dậy cả rồi, ra ngoài xem một lát cũng được."
Bãi biển nằm ngay bên ngoài khách sạn.
Đi bộ khoảng năm, sáu phút, hai người tới được con đường ở ven bên bờ biển.
Phía chân trời mênh mông hiện lên một vạch sáng nhàn nhạt, nhìn từ xa như đang chia mặt biển và bầu trời thành hai nửa.
Bốn phía chung quanh vẫn còn mờ mịt tối.
Bởi vậy, khoảnh khắc mặt trời mọc lên kia trông có vẻ tráng lệ ngoài tưởng tượng.
Một vầng sáng rực rỡ chợt bùng lên từ nơi giao nhau giữa biển và trời, ánh sáng vàng cam đâm thủng những đám mây rơi xuống mặt nước đen kịt, giống như một chiếc thang đan bằng ánh sáng kéo dài từ chân trời xuống đáy biển sâu thẳm.
Úc Bạch Hàm có đến một giây tạm dừng hô hấp, chấn động đến nỗi mãi một hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Trừ bỏ công kích đến từ thị giác, còn có một loại cảm giác được sống mạnh mẽ và mãnh liệt dâng lên từ tận đáy lòng.
Giờ phút này, mặt biển vắng lặng đột nhiên lại tràn đầy sức sống đến lạ kỳ.
Mặt trời tròn dần dần nhô lên.
Gió biển buổi sáng hơi lành lạnh, Úc Bạch Hàm lấy lại tinh thần từ cú chấn động ban nãy. Cậu lấy điện thoại ra chụp hai tấm ảnh, lại lôi kéo Lục Hoán đưa lưng về phía mặt trời mọc.
Cậu đưa điện thoại cho Lục Hoán, "Tay anh dài, chụp cho chúng ta vài bức đi."
Lục Hoán rũ mắt, không nhận lấy, "Tôi không chụp ảnh, hơn nữa chỗ này ngược sáng."
Úc Bạch Hàm cưng chiều nhìn hắn: Xem anh kìa, lại còn có cả gánh nặng hình tượng.
Cậu đành giải thích, "Không chụp mặt, chỉ chụp cái bóng tuyệt mỹ của chúng ta."
"......"
"Nhanh nào nhanh nào, bây giờ ánh sáng đang vừa đẹp."
Cánh tay rắn chắc giơ điện thoại lên, hình bóng của hai người đóng khung trong camera.
Lúc Úc Bạch Hàm chụp ảnh ghé sát vào người Lục Hoán, nhiệt độ cơ thể của hắn ấm áp thoải mái. Cậu bèn không khách khí xích tới gần hơn, cánh tay chạm cánh tay, xua tan đi cái lạnh buổi sáng.
Cảm giác được Lục Hoán tựa hồ muốn quay đầu lại nhìn mình, Úc Bạch Hàm kịp thời nói, "Nhìn camera, duy trì tư thế."
"......"
Vì thế Lục Hoán bất động.
Tách, một tấm ảnh rơi vào album.
Ảnh chụp trông rất khá.
Bóng hai người hòa cùng với mặt trời tròn đo đỏ, còn có một mảnh sóng biển cũng lọt vào ống kính.
Úc Bạch Hàm cúi đầu thưởng thức ảnh chụp, sau đó gửi qua cho Lục Hoán.
Mở wechat ra, avatar biển sâu của đối phương lại một lần nữa đập vào mắt. Úc Bạch Hàm hỏi, "Anh thích biển sao?"
Đỉnh đầu một mảnh yên lặng.
Không thích? Không thích còn đặt avatar hình biển làm chi?
Úc Bạch Hàm nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên, thăm dò: "Vậy anh thích "Hơi thở mặn, mặn, mặn chát, của, gió biển."?"
Nửa câu sau cậu không thể không ngân nga vài nốt.
Lục Hoán, "..."
Hắn đau đầu xoa xoa chân mày, "Đúng đúng đúng, thích."
Xem xong ảnh chụp mặt trời mọc, hai người xoay người trở về phòng.
Úc Bạch Hàm đi phía trước, vừa đi vừa chọn ảnh đăng lên vòng bạn bè. Lục Hoán chậm rãi bước theo sau.
Nắng sớm rám vàng từ sau lưng chiếu tới, kéo cái bóng của hai người dài thêm.
Đi được vài bước, Lục Hoán bỗng nhiên quay đầu.
Mảnh biển lạnh lẽo sâu thẳm đang bị ánh nắng rực rỡ xinh đẹp ôm lấy.
Mặt biển sóng sánh đong đưa, có một sợi nắng dường như đang cố ý chiếu xuống thật sâu, thâm nhập đáy biển.
Hắn quay đầu, không tiếp tục nhìn nữa.
·
Lúc trở về khách sạn thời gian vẫn còn rất sớm.
Hai người thong thong thả thả ăn xong bữa sáng, thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.
Từ khách sạn đi xuống phải ngang qua đại sảnh, Úc Bạch Hàm không quên đến hỏi thăm tình hình của Tư Nguy một phen. Lễ tân nói người đó đã được đưa đến một bệnh viện gần đây, cái khác thì cô cũng không rõ.
Úc Bạch Hàm như suy tư gì, lôi video ngày hôm qua ra, "Cái này tôi gửi cho cô, nhớ yêu cầu anh ta chiếu theo đúng giá mà bồi thường."
Đồ bị hỏng nên tính cho ai thì vẫn phải tính.
Đừng tưởng rằng anh bị gãy chân thì không phải đền tiền nhé.
Lễ tân, "......"
Sau khi giao bằng chứng phạm tội xong, Úc Bạch Hàm lại dặn dò đối phương, "Nếu có người hỏi, đừng nói là tôi quay nha."
Phòng ngừa vạn nhất, ngăn chặn mọi khả năng có thể rớt ngựa.
Lễ tân chần chờ, "Vậy nói là..."
Lục Hoán ở cách đó không xa đột nhiên nghiêng đầu, thản nhiên cười nói: "Cứ nói là tôi quay."
Úc Bạch Hàm nhìn về phía hắn:?
Lục Hoán đội nồi thật là càng ngày càng tự giác. Yêu hắn!
Lễ tân nhanh nhảu đồng ý, "Vâng, thưa ngài."
...
Từ thành phố H trở về thành phố C, về đến nhà đã là buổi chiều.
Mới vừa vào phòng khách của Lục gia, Tần Luân đã tìm tới, "Thưa ngài."
Lục Hoán dừng ở phòng khách nhìn cậu ta, Úc Bạch Hàm vừa vặn đi theo bên cạnh hắn, còn chưa có lên lầu.
Cậu nhìn Tần Luân một bộ nghiêm túc, chắc là có chuyện gì quan trọng đây. Tần Luân đang định mở miệng, ánh mắt đúng lúc đối diện với Úc Bạch Hàm.
Một ánh mắt như chất chứa trăm ngàn tâm sự.
Úc Bạch Hàm:?
Mất một giây để phản ứng, cậu mới nhớ tới chuyện chơi game lần trước.
Hành tinh vui vẻ của Lục Hoán, vũ trụ thống khổ của Tần Luân.
Cậu nhìn Tần Luân, cười cười: Đều là anh em vào sinh ra tử trong phó bản, đừng so đo này đó làm chi.
"Có chuyện gì." Lục Hoán cất tiếng, kéo lực chú ý của Tần Luân trở về. Không đợi cậu ta trả lời, hắn lại quay sang nói với Úc Bạch Hàm, "Cậu đi lên trước đi."
"Được." Thấy bọn họ có chuyện muốn nói, Úc Bạch Hàm xoay người đi lên lầu.
Cậu nghĩ thầm: Không biết Tần Luân định nói gì.
Lần trước anh trai tâm thần đột nhập vào máy tính của Lục Hoán, Tần Luân liệu có thuận theo đó tóm được bên kia không?
Úc Bạch Hàm trở lại phòng ngủ của mình, tắm rửa một trận.
Tắm xong bèn leo lên giường nằm, chuẩn bị đem mấy tấm ảnh chụp sáng nay đăng lên vòng bạn bè.
Cậu theo thường lệ chọn hai tấm chụp cảnh mặt trời mọc, lúc chuẩn bị ấn đăng tải, đột nhiên nhớ tới lần trước Tề Quyết bảo cậu đăng nhiều hình của Lục Hoán một chút.
Úc Bạch Hàm liền xóa đi một tấm chụp mặt trời mọc, thay bằng tấm ảnh chụp cái bóng tuyệt mỹ của cậu và Lục Hoán.
【 Your 】: 旦从. [ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Rất nhanh đã có người chạy tới bình luận, người trước người sau đều đang hỏi: "旦从" là cái gì?
Úc Bạch Hàm trả lời: Chữ tượng hình.
Hai người cùng ngắm bình minh trên bờ biển. Sao ai nấy đều không có chút trí tưởng tượng nào hết vậy?
"......"
Tề Quyết bên này lại rất vui mừng, giống như người cha già điên cuồng tag Lục Hoán, chúc mừng hắn cuối cùng cũng đã được xuất hiện trên vòng bạn bè của Úc Bạch Hàm.
Lời chúc mừng càng nồng nhiệt bao nhiêu, càng phản ánh bấy nhiêu chua xót của Lục Hoán.
Úc Bạch Hàm:........
Tề Quyết, cầu nguyện đi.
Còn chưa kịp xoá bình luận của Tề Quyết, Kiều Vân đã gọi video sang.
Úc Bạch Hàm ấn nghe, đối phương đầu tiên là hỏi cậu đi thành phố H chơi có vui không, sau đó lại như thường lệ cho cậu xem đám "anh em song bốn" của mình.
Đang trò chuyện, Kiều Vân bỗng nhiên lo lắng hỏi, "Bạch Hàm, sao trông con chẳng có chút tinh thần nào vậy?"
"Thế ạ?" Úc Bạch Hàm ban đầu không để ý lắm, nghe bà nói xong mới phát hiện mình tựa hồ có chút mệt mỏi thật, "Chắc là chơi mệt rồi."
"Vậy con nghỉ ngơi trước đi, ngày mai nói tiếp."
Cuộc gọi đã ngắt.
Úc Bạch Hàm vốn cho rằng mình ngủ một đêm tỉnh dậy là khoẻ ngay, kết quả ngày hôm sau mười giờ tỉnh lại, đầu óc ngược lại càng mụ mị hơn.
Cậu đứng dậy, hít một hơi không khí lành buổi sáng.
Xoang mũi chợt phát ra một tiếng, khịt...
Úc Bạch Hàm:?
·
Cậu bị cảm.
Thân thể gà bệnh này vẫn là chịu không nổi cơn gió lạnh ban sáng của biển cả.
Hôm nay là ngày đi làm, Lục Hoán phải đến công ty làm việc. Ban đầu Úc Bạch Hàm không muốn nói cho Phùng quản gia, rót một cốc nước lớn về phòng uống xong lại mò đi ngủ, còn thân tàn chí kiên mà ngồi chơi game một lát.
Thẳng đến tận chiều chú Phùng mới cảm giác được có gì đó không đúng, hoảng đến độ xoay vòng vòng, "Thiếu gia Bạch Hàm sao lại không nói với tôi chứ! Nếu mà xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Úc Bạch Hàm, "......"
Không, cậu chỉ là bị cảm lạnh mà thôi.
Phùng quản gia còn định chạy đi gọi điện thoại cho Lục Hoán, rất may là đã bị Úc Bạch Hàm ngăn lại. Ông đành bỏ qua, chuyển sang gọi bác sĩ gia đình của Lục gia tới.
"Bác sĩ Chung ở cách đây không xa, mười phút là đến nơi. Thiếu gia Bạch Hàm, xin ngài hãy kiên trì thêm một chút!"
"...... Được."
Đã nói cậu chỉ là bị cảm lạnh thôi!
Bây giờ vừa lúc là giờ tan tầm.
Khi bác sĩ gia đình đến biệt thự nhà họ Lục, Lục Hoán cũng vừa về đến nhà.
Úc Bạch Hàm đang ngồi ở đầu giường "uống nhiều nước ấm", chú Phùng đưa bác sĩ Chung cùng Lục Hoán vào phòng ngủ.
Úc Bạch Hàm ngước mắt nhìn sang.
Không hổ là thiết lập phổ biến trong tiểu thuyết, là bác sĩ riêng trong một gia tộc hào môn, "bác sĩ Chung" trước mặt đây cũng thuộc kiểu vừa đẹp trai lại vừa trẻ tuổi.
Anh mặc một bộ quần áo sạch sẽ ngăn nắp, trông ôn hòa lại văn nhã.
Chú Phùng giới thiệu, "Đây là Chung Bỉnh Tê, bác sĩ Chung."
Úc Bạch Hàm gật gật đầu, Chung Bỉnh Tê cười với cậu thay cho lời chào hỏi, đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở bên giường.
Bọn họ bên này bắt đầu khám bệnh, Lục Hoán cũng không rời đi, nâng bước ngồi vào sofa đối diện lật xem tài liệu mà hắn mang về nhà.
Trong phòng có chút yên tĩnh, DNA xã giao của Úc Bạch Hàm lại động.
Cậu một bên phối hợp với Chung Bỉnh Tê khám bệnh, một bên lân la bắt chuyện, "Bác sĩ Chung trông trẻ thật nhỉ."
Khoé mắt hình như trông thấy Lục Hoán vừa liếc qua bên này một cái.
Úc Bạch Hàm ngẩng đầu nhìn người ngồi ở trên ghế sofa kia, Lục Hoán vẫn đang cúi đầu lật tài liệu.
......? Ảo giác sao.
Chung Bỉnh Tê nói đùa, "Tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng tư cách xem bệnh thì tôi vẫn có đủ, nhất định sẽ nỗ lực giúp cậu chữa khỏi bệnh."
Úc Bạch Hàm cảm kích, "Vậy cảm ơn bác sĩ Chung trước."
Bên cạnh lại phóng tới một cái ánh mắt.
......
Hai người tiếp tục trò chuyện vài câu, khi Úc Bạch Hàm gọi "Bác sĩ Chung" lần thứ ba, cậu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lục Hoán đang ngồi trên ghế sofa.
Ánh nhìn chạm nhau, Lục Hoán cũng chẳng né tránh.
Chỉ nhìn cậu vài giây rồi lại thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
Úc Bạch Hàm chớp chớp mắt, ngay sau đó hiểu ra...
Ồ ~ Xem kìa, thật là một bé cưng nhạy cảm mà.
Chung Bỉnh Tê rất nhanh đã khám bệnh cho cậu xong, kê một đơn thuốc, dặn dò vài câu bèn chuẩn bị rời đi.
Úc Bạch Hàm nói câu cảm ơn, Lục Hoán đứng dậy khỏi ghế sofa đối diện, tiễn người, "Đi thong thả."
Phùng quản gia dẫn Chung Bỉnh Tê rời đi.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Lục Hoán còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Úc Bạch Hàm nhìn hắn, bỗng nhiên cong cong khoé môi, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ. Cậu giơ tay, hướng về phía Lục Hoán vẫy vẫy, "Anh lại đây một chút được không?"
Cậu cười rộ lên có một loại sức hút lạ kì, trông vừa thoải mái lại sạch sẽ, khiến người ta rất khó mà cự tuyệt yêu cầu của cậu.
Lục Hoán liếc nhìn Úc Bạch Hàm, bước đến trước mặt cậu, "Làm gì?"
Lại còn hỏi cậu "Làm gì".
Úc Bạch Hàm ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Lục Hoán nở nụ cười, duỗi tay nắm lấy cổ tay áo của người ta, "Tôi còn chưa hỏi bác sĩ Lục ban nãy là đang làm gì đó, đồng nghiệp cạnh tranh ư?"
*Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hoán: Cái xưng hô "Bác sĩ" này người khác cũng có sao?
Nếu người khác có, vậy tôi không cần nữa.
Úc Bạch Hàm: Không cần thì bỏ đi, dù sao chức nghiệp của anh vẫn còn rất nhiều.
Lục Hoán:......
(1) Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó. (Website Vinmec)
(2) 旦从: Nhìn nó giống hai người đang tay trong tay ngắm biển thôi:)))
Chương sau 9k chữ, chắc tui sẽ lặn mấy hôm =)))
Hai người trầm mặc hồi lâu. Úc Bạch Hàm cất điện thoại, âm thầm cảm thán: Cậu chỉ là thuận miệng nói một câu, ai biết được lại có người xui đến thế?
Chắc là cái bàn trà kia đã đóng góp công sức không nhỏ đâu.
Tư Nguy vẫn còn nằm ở dưới kia kêu gào, nhìn dáng vẻ thì có lẽ hắn ta chỉ có thể bò đi gọi điện cho phục vụ phòng tới giúp.
Úc Bạch Hàm nhìn thoáng qua, xoay người vào phòng ấn điện thoại.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, "Cậu muốn gọi phục vụ phòng?"
"Ừm." Úc Bạch Hàm đáp một tiếng, quay đầu trông thấy Lục Hoán đang dựa vào cửa ban công nhìn mình, trên mặt không có chút độ ấm nào.
Cái biểu cảm gì đây?
Úc Bạch Hàm còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng đã bị gõ vang.
Cậu không nói nữa, đi tới mở cửa ra, phục vụ đứng bên ngoài hỏi, "Ngài cần gì ạ?"
Một tiếng cười rất nhẹ từ phía sau đáp xuống bên tai, "Sao vậy, muốn cứu anh trai thân yêu của cậu à?"
Úc Bạch Hàm khó hiểu nhìn Lục Hoán một cái: Đang nói cái lời ngốc ngếch ngu ngơ gì đâu?
Cậu quay đầu nói với phục vụ, "Một phần bò bít tết một chai rượu vang đỏ cảm ơn."
Nói xong lại hỏi Lục Hoán, "Anh muốn không?"
Dịp như thế này sao có thể không phô trương một chút được chứ, nên ăn mừng là phải ăn mừng.
Lục Hoán, "......"
Vài giây sau hắn mới mở miệng: "Không cần."
"Vậy trước cứ nhiêu đây đã." Úc Bạch Hàm gọi xong đồ ăn khuya, trông thấy Lục Hoán còn đứng bên ban công, lại nhắc nhở một câu, "Anh mau vào nhà đi, khoá cửa lại."
Đừng có bước lên vết xe đổ của Suy tam nhi.
Bữa khuya còn chưa kịp ăn đâu.
"........."
Lục Hoán vào nhà, thuận tay khoá luôn cửa ban công lại. Phục vụ đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy hắn cất lời: "Chờ chút."
Người phục vụ dừng bước. Lục Hoán liếc nhìn sắc ửng hồng còn chưa rút đi trên mặt Úc Bạch Hàm, "Bỏ rượu vang đi, đổi thành sữa bò."
Úc Bạch Hàm lập tức quay đầu: Dám thay cậu hành sự, to gan!
Lục Hoán mặt mày bình thản, "Ở nhà không phải đều mỗi ngày một ly?"
Ồ, cũng đúng. Phát triển thân thể.
Úc Bạch Hàm đành nói với người phục vụ, "Vậy sữa bò đi."
...
Bít tết cùng sữa bò không lâu sau đã được mang lên.
Úc Bạch Hàm ngồi ở bàn ăn dùng bữa, Lục Hoán ngồi đối diện cậu thản nhiên mà xem máy tính bảng.
Lúc này áng chừng Tư Nguy đã bò được về phòng.
Úc Bạch Hàm đang suy tư, chợt mơ hồ nghe thấy tiếng xe cứu thương từ dưới lầu vọng lên.
Cậu hưng phấn lại tức thì, gắp một miếng bò bít tết rồi dứng dậy dán lên cửa kính nhìn ra ngoài.
Từ ban công thiết kế lệch theo hình ruộng bậc thang nhìn xuống, đại khái cũng có thể xem được bao quát tình hình ở bên dưới. Giữa khung cảnh binh hoang mã loạn nhốn nháo như chiến trường, một con cá mòi được nhấc lên giá đỡ, đưa vào xe cứu thương.
Úc Bạch Hàm nhìn mà lòng vui phơi phới, đột nhiên có chút hối hận, "Quả nhiên vẫn nên gọi chút rượu vang đỏ thì mới hợp."
Lục Hoán ngồi dựa ở một bên bàn ăn, "Anh em các cậu thật đúng là tình thương mến thương."
Anh trai ngã gãy chân ở dưới lầu;
Em trai lại ở trên lầu ăn bít tết, còn muốn nâng ly.
"Chỉ là một trong rất nhiều đức tính tốt đẹp của tôi mà thôi."
Úc Bạch Hàm quay đầu cười với hắn, khuôn mặt trắng nõn phản chiếu màn đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt phá lệ linh động.
Một màn hài kịch tạm thời cứ như vậy mà kết thúc.
Úc Bạch Hàm ngồi lại bàn ăn tiếp tục dùng bữa khuya.
Ăn xong bít tết, cậu bưng ly sữa bò, thư giãn nhấm nháp.
"Ngày mai chúng ta có kế hoạch gì không?"
Lục Hoán không buồn ngẩng đầu, "Trưa mai về nhà."
"Nhanh vậy sao?" Úc Bạch Hàm còn chưa đã thèm.
Chuyến đi lần này quá đỗi xuất sắc, cứ vội vàng kết thúc như vậy khiến cậu cảm thấy qua loa quá thể, còn chưa kịp đánh một dấu ngã mỹ mãn kết thúc.
Dù sao đến thì cũng đã đến rồi.
Cậu suy nghĩ một lát, đề nghị, "Hay ngày mai chúng ta ra biển ngắm mặt trời mọc nhé?"
Lục Hoán ở đối diện ngẩng đầu nhìn cậu, "Có biết phải dậy lúc mấy giờ không?"
Úc Bạch Hàm làm ra vẻ khiêm tốn lắng nghe.
Lục Hoán, "Năm rưỡi."
Bàn ăn yên lặng một hồi, Úc Bạch Hàm chợt cúi đầu, lấy điện thoại di động ra lướt lướt. Lục Hoán liếc thấy, bình tĩnh nói: "Cậu có lên mạng tra thì cũng..."
"Chúng ta mau đi ngủ thôi." Úc Bạch Hàm đặt báo thức xong xuôi, "Chỉ còn sáu tiếng thôi đấy. Ngủ ngon."
Lục Hoán, "....."
....
Kế hoạch dậy sớm vào ngày mai đã được quyết định trong ba phút.
Hai người cũng không trì hoãn nữa, tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ.
Trong phòng chỉ có một cái giường, đây không phải là lần đầu tiên Úc Bạch Hàm ngủ chung với Lục Hoán. Cậu chui vào trong chăn, thò đầu ra nhìn Lục Hoán bên cạnh, "Anh chưa ngủ à?"
Lục Hoán cách xa cậu nửa thước, "Đợi cậu ngủ rồi thì tôi ngủ."
Úc Bạch Hàm nghiền ngẫm, "Lại muốn ngắm dung nhan khi ngủ của tôi nữa sao?"
Lục Hoán cười lạnh, "Muốn xác nhận cậu đã tạm thời mất đi năng lực hành động trước, nếu không tôi không có cảm giác an toàn."
"......"
Úc Bạch Hàm nhớ lại trải nghiệm ngủ chung giường của bọn họ hai lần trước.
Thì ra là PTSD. (1)
Cậu hổ thẹn rúc đầu vào ổ chăn, nhắm mắt lại.
...
Một đêm không mộng.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức đánh thức hai người đang nằm trên giường.
"Người thích hơi thở mặn, mặn, mặn chát, của, gió biển. Dẫm lên bờ cát, ướt, ướt, đẫm..."
Úc Bạch Hàm mở mắt trước, thò tay tắt báo thức đi.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, cậu bật đèn ngủ lên mới phát hiện chân mày Lục Hoán đang nhíu chặt. Úc Bạch Hàm vỗ vỗ lên chăn bông của Lục Hoán, đánh thức hắn, "Lục Hoán, mau dậy thôi, đi ôm lấy mặt trời nào."
Đôi lông mày đang cau lại giật giật, Lục Hoán run run mi, mở mắt ra.
Úc Bạch Hàm sấn tới gần, "Mày anh nhíu chặt thế."
Lục Hoán ngồi dậy, với áo sơ mi mặc vào, "Lúc sắp tỉnh hình như mơ thấy ác mộng."
Mơ trở lại đêm qua, tiếng hát họng liên miên không dứt.
"Không sao." Úc Bạch Hàm xuống giường, kéo toàn bộ rèm trong phòng ra, một tia sáng yếu ớt đang len lỏi hiện lên khỏi mặt biển, "Anh đã trở về hiện thực."
Dùng tiếng ca xuất sắc của cậu đưa hắn trở về.
Lục Hoán không trả lời cậu, thay quần áo xong nhìn thoáng qua bên ngoài, "Ra bãi biển đi."
Úc Bạch Hàm quay đầu nhìn hắn, ánh mắt Lục Hoán dừng ở bên cửa sổ, "Đều đã dậy cả rồi, ra ngoài xem một lát cũng được."
Bãi biển nằm ngay bên ngoài khách sạn.
Đi bộ khoảng năm, sáu phút, hai người tới được con đường ở ven bên bờ biển.
Phía chân trời mênh mông hiện lên một vạch sáng nhàn nhạt, nhìn từ xa như đang chia mặt biển và bầu trời thành hai nửa.
Bốn phía chung quanh vẫn còn mờ mịt tối.
Bởi vậy, khoảnh khắc mặt trời mọc lên kia trông có vẻ tráng lệ ngoài tưởng tượng.
Một vầng sáng rực rỡ chợt bùng lên từ nơi giao nhau giữa biển và trời, ánh sáng vàng cam đâm thủng những đám mây rơi xuống mặt nước đen kịt, giống như một chiếc thang đan bằng ánh sáng kéo dài từ chân trời xuống đáy biển sâu thẳm.
Úc Bạch Hàm có đến một giây tạm dừng hô hấp, chấn động đến nỗi mãi một hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Trừ bỏ công kích đến từ thị giác, còn có một loại cảm giác được sống mạnh mẽ và mãnh liệt dâng lên từ tận đáy lòng.
Giờ phút này, mặt biển vắng lặng đột nhiên lại tràn đầy sức sống đến lạ kỳ.
Mặt trời tròn dần dần nhô lên.
Gió biển buổi sáng hơi lành lạnh, Úc Bạch Hàm lấy lại tinh thần từ cú chấn động ban nãy. Cậu lấy điện thoại ra chụp hai tấm ảnh, lại lôi kéo Lục Hoán đưa lưng về phía mặt trời mọc.
Cậu đưa điện thoại cho Lục Hoán, "Tay anh dài, chụp cho chúng ta vài bức đi."
Lục Hoán rũ mắt, không nhận lấy, "Tôi không chụp ảnh, hơn nữa chỗ này ngược sáng."
Úc Bạch Hàm cưng chiều nhìn hắn: Xem anh kìa, lại còn có cả gánh nặng hình tượng.
Cậu đành giải thích, "Không chụp mặt, chỉ chụp cái bóng tuyệt mỹ của chúng ta."
"......"
"Nhanh nào nhanh nào, bây giờ ánh sáng đang vừa đẹp."
Cánh tay rắn chắc giơ điện thoại lên, hình bóng của hai người đóng khung trong camera.
Lúc Úc Bạch Hàm chụp ảnh ghé sát vào người Lục Hoán, nhiệt độ cơ thể của hắn ấm áp thoải mái. Cậu bèn không khách khí xích tới gần hơn, cánh tay chạm cánh tay, xua tan đi cái lạnh buổi sáng.
Cảm giác được Lục Hoán tựa hồ muốn quay đầu lại nhìn mình, Úc Bạch Hàm kịp thời nói, "Nhìn camera, duy trì tư thế."
"......"
Vì thế Lục Hoán bất động.
Tách, một tấm ảnh rơi vào album.
Ảnh chụp trông rất khá.
Bóng hai người hòa cùng với mặt trời tròn đo đỏ, còn có một mảnh sóng biển cũng lọt vào ống kính.
Úc Bạch Hàm cúi đầu thưởng thức ảnh chụp, sau đó gửi qua cho Lục Hoán.
Mở wechat ra, avatar biển sâu của đối phương lại một lần nữa đập vào mắt. Úc Bạch Hàm hỏi, "Anh thích biển sao?"
Đỉnh đầu một mảnh yên lặng.
Không thích? Không thích còn đặt avatar hình biển làm chi?
Úc Bạch Hàm nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên, thăm dò: "Vậy anh thích "Hơi thở mặn, mặn, mặn chát, của, gió biển."?"
Nửa câu sau cậu không thể không ngân nga vài nốt.
Lục Hoán, "..."
Hắn đau đầu xoa xoa chân mày, "Đúng đúng đúng, thích."
Xem xong ảnh chụp mặt trời mọc, hai người xoay người trở về phòng.
Úc Bạch Hàm đi phía trước, vừa đi vừa chọn ảnh đăng lên vòng bạn bè. Lục Hoán chậm rãi bước theo sau.
Nắng sớm rám vàng từ sau lưng chiếu tới, kéo cái bóng của hai người dài thêm.
Đi được vài bước, Lục Hoán bỗng nhiên quay đầu.
Mảnh biển lạnh lẽo sâu thẳm đang bị ánh nắng rực rỡ xinh đẹp ôm lấy.
Mặt biển sóng sánh đong đưa, có một sợi nắng dường như đang cố ý chiếu xuống thật sâu, thâm nhập đáy biển.
Hắn quay đầu, không tiếp tục nhìn nữa.
·
Lúc trở về khách sạn thời gian vẫn còn rất sớm.
Hai người thong thong thả thả ăn xong bữa sáng, thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.
Từ khách sạn đi xuống phải ngang qua đại sảnh, Úc Bạch Hàm không quên đến hỏi thăm tình hình của Tư Nguy một phen. Lễ tân nói người đó đã được đưa đến một bệnh viện gần đây, cái khác thì cô cũng không rõ.
Úc Bạch Hàm như suy tư gì, lôi video ngày hôm qua ra, "Cái này tôi gửi cho cô, nhớ yêu cầu anh ta chiếu theo đúng giá mà bồi thường."
Đồ bị hỏng nên tính cho ai thì vẫn phải tính.
Đừng tưởng rằng anh bị gãy chân thì không phải đền tiền nhé.
Lễ tân, "......"
Sau khi giao bằng chứng phạm tội xong, Úc Bạch Hàm lại dặn dò đối phương, "Nếu có người hỏi, đừng nói là tôi quay nha."
Phòng ngừa vạn nhất, ngăn chặn mọi khả năng có thể rớt ngựa.
Lễ tân chần chờ, "Vậy nói là..."
Lục Hoán ở cách đó không xa đột nhiên nghiêng đầu, thản nhiên cười nói: "Cứ nói là tôi quay."
Úc Bạch Hàm nhìn về phía hắn:?
Lục Hoán đội nồi thật là càng ngày càng tự giác. Yêu hắn!
Lễ tân nhanh nhảu đồng ý, "Vâng, thưa ngài."
...
Từ thành phố H trở về thành phố C, về đến nhà đã là buổi chiều.
Mới vừa vào phòng khách của Lục gia, Tần Luân đã tìm tới, "Thưa ngài."
Lục Hoán dừng ở phòng khách nhìn cậu ta, Úc Bạch Hàm vừa vặn đi theo bên cạnh hắn, còn chưa có lên lầu.
Cậu nhìn Tần Luân một bộ nghiêm túc, chắc là có chuyện gì quan trọng đây. Tần Luân đang định mở miệng, ánh mắt đúng lúc đối diện với Úc Bạch Hàm.
Một ánh mắt như chất chứa trăm ngàn tâm sự.
Úc Bạch Hàm:?
Mất một giây để phản ứng, cậu mới nhớ tới chuyện chơi game lần trước.
Hành tinh vui vẻ của Lục Hoán, vũ trụ thống khổ của Tần Luân.
Cậu nhìn Tần Luân, cười cười: Đều là anh em vào sinh ra tử trong phó bản, đừng so đo này đó làm chi.
"Có chuyện gì." Lục Hoán cất tiếng, kéo lực chú ý của Tần Luân trở về. Không đợi cậu ta trả lời, hắn lại quay sang nói với Úc Bạch Hàm, "Cậu đi lên trước đi."
"Được." Thấy bọn họ có chuyện muốn nói, Úc Bạch Hàm xoay người đi lên lầu.
Cậu nghĩ thầm: Không biết Tần Luân định nói gì.
Lần trước anh trai tâm thần đột nhập vào máy tính của Lục Hoán, Tần Luân liệu có thuận theo đó tóm được bên kia không?
Úc Bạch Hàm trở lại phòng ngủ của mình, tắm rửa một trận.
Tắm xong bèn leo lên giường nằm, chuẩn bị đem mấy tấm ảnh chụp sáng nay đăng lên vòng bạn bè.
Cậu theo thường lệ chọn hai tấm chụp cảnh mặt trời mọc, lúc chuẩn bị ấn đăng tải, đột nhiên nhớ tới lần trước Tề Quyết bảo cậu đăng nhiều hình của Lục Hoán một chút.
Úc Bạch Hàm liền xóa đi một tấm chụp mặt trời mọc, thay bằng tấm ảnh chụp cái bóng tuyệt mỹ của cậu và Lục Hoán.
【 Your 】: 旦从. [ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Rất nhanh đã có người chạy tới bình luận, người trước người sau đều đang hỏi: "旦从" là cái gì?
Úc Bạch Hàm trả lời: Chữ tượng hình.
Hai người cùng ngắm bình minh trên bờ biển. Sao ai nấy đều không có chút trí tưởng tượng nào hết vậy?
"......"
Tề Quyết bên này lại rất vui mừng, giống như người cha già điên cuồng tag Lục Hoán, chúc mừng hắn cuối cùng cũng đã được xuất hiện trên vòng bạn bè của Úc Bạch Hàm.
Lời chúc mừng càng nồng nhiệt bao nhiêu, càng phản ánh bấy nhiêu chua xót của Lục Hoán.
Úc Bạch Hàm:........
Tề Quyết, cầu nguyện đi.
Còn chưa kịp xoá bình luận của Tề Quyết, Kiều Vân đã gọi video sang.
Úc Bạch Hàm ấn nghe, đối phương đầu tiên là hỏi cậu đi thành phố H chơi có vui không, sau đó lại như thường lệ cho cậu xem đám "anh em song bốn" của mình.
Đang trò chuyện, Kiều Vân bỗng nhiên lo lắng hỏi, "Bạch Hàm, sao trông con chẳng có chút tinh thần nào vậy?"
"Thế ạ?" Úc Bạch Hàm ban đầu không để ý lắm, nghe bà nói xong mới phát hiện mình tựa hồ có chút mệt mỏi thật, "Chắc là chơi mệt rồi."
"Vậy con nghỉ ngơi trước đi, ngày mai nói tiếp."
Cuộc gọi đã ngắt.
Úc Bạch Hàm vốn cho rằng mình ngủ một đêm tỉnh dậy là khoẻ ngay, kết quả ngày hôm sau mười giờ tỉnh lại, đầu óc ngược lại càng mụ mị hơn.
Cậu đứng dậy, hít một hơi không khí lành buổi sáng.
Xoang mũi chợt phát ra một tiếng, khịt...
Úc Bạch Hàm:?
·
Cậu bị cảm.
Thân thể gà bệnh này vẫn là chịu không nổi cơn gió lạnh ban sáng của biển cả.
Hôm nay là ngày đi làm, Lục Hoán phải đến công ty làm việc. Ban đầu Úc Bạch Hàm không muốn nói cho Phùng quản gia, rót một cốc nước lớn về phòng uống xong lại mò đi ngủ, còn thân tàn chí kiên mà ngồi chơi game một lát.
Thẳng đến tận chiều chú Phùng mới cảm giác được có gì đó không đúng, hoảng đến độ xoay vòng vòng, "Thiếu gia Bạch Hàm sao lại không nói với tôi chứ! Nếu mà xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Úc Bạch Hàm, "......"
Không, cậu chỉ là bị cảm lạnh mà thôi.
Phùng quản gia còn định chạy đi gọi điện thoại cho Lục Hoán, rất may là đã bị Úc Bạch Hàm ngăn lại. Ông đành bỏ qua, chuyển sang gọi bác sĩ gia đình của Lục gia tới.
"Bác sĩ Chung ở cách đây không xa, mười phút là đến nơi. Thiếu gia Bạch Hàm, xin ngài hãy kiên trì thêm một chút!"
"...... Được."
Đã nói cậu chỉ là bị cảm lạnh thôi!
Bây giờ vừa lúc là giờ tan tầm.
Khi bác sĩ gia đình đến biệt thự nhà họ Lục, Lục Hoán cũng vừa về đến nhà.
Úc Bạch Hàm đang ngồi ở đầu giường "uống nhiều nước ấm", chú Phùng đưa bác sĩ Chung cùng Lục Hoán vào phòng ngủ.
Úc Bạch Hàm ngước mắt nhìn sang.
Không hổ là thiết lập phổ biến trong tiểu thuyết, là bác sĩ riêng trong một gia tộc hào môn, "bác sĩ Chung" trước mặt đây cũng thuộc kiểu vừa đẹp trai lại vừa trẻ tuổi.
Anh mặc một bộ quần áo sạch sẽ ngăn nắp, trông ôn hòa lại văn nhã.
Chú Phùng giới thiệu, "Đây là Chung Bỉnh Tê, bác sĩ Chung."
Úc Bạch Hàm gật gật đầu, Chung Bỉnh Tê cười với cậu thay cho lời chào hỏi, đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở bên giường.
Bọn họ bên này bắt đầu khám bệnh, Lục Hoán cũng không rời đi, nâng bước ngồi vào sofa đối diện lật xem tài liệu mà hắn mang về nhà.
Trong phòng có chút yên tĩnh, DNA xã giao của Úc Bạch Hàm lại động.
Cậu một bên phối hợp với Chung Bỉnh Tê khám bệnh, một bên lân la bắt chuyện, "Bác sĩ Chung trông trẻ thật nhỉ."
Khoé mắt hình như trông thấy Lục Hoán vừa liếc qua bên này một cái.
Úc Bạch Hàm ngẩng đầu nhìn người ngồi ở trên ghế sofa kia, Lục Hoán vẫn đang cúi đầu lật tài liệu.
......? Ảo giác sao.
Chung Bỉnh Tê nói đùa, "Tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng tư cách xem bệnh thì tôi vẫn có đủ, nhất định sẽ nỗ lực giúp cậu chữa khỏi bệnh."
Úc Bạch Hàm cảm kích, "Vậy cảm ơn bác sĩ Chung trước."
Bên cạnh lại phóng tới một cái ánh mắt.
......
Hai người tiếp tục trò chuyện vài câu, khi Úc Bạch Hàm gọi "Bác sĩ Chung" lần thứ ba, cậu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lục Hoán đang ngồi trên ghế sofa.
Ánh nhìn chạm nhau, Lục Hoán cũng chẳng né tránh.
Chỉ nhìn cậu vài giây rồi lại thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
Úc Bạch Hàm chớp chớp mắt, ngay sau đó hiểu ra...
Ồ ~ Xem kìa, thật là một bé cưng nhạy cảm mà.
Chung Bỉnh Tê rất nhanh đã khám bệnh cho cậu xong, kê một đơn thuốc, dặn dò vài câu bèn chuẩn bị rời đi.
Úc Bạch Hàm nói câu cảm ơn, Lục Hoán đứng dậy khỏi ghế sofa đối diện, tiễn người, "Đi thong thả."
Phùng quản gia dẫn Chung Bỉnh Tê rời đi.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Lục Hoán còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Úc Bạch Hàm nhìn hắn, bỗng nhiên cong cong khoé môi, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ. Cậu giơ tay, hướng về phía Lục Hoán vẫy vẫy, "Anh lại đây một chút được không?"
Cậu cười rộ lên có một loại sức hút lạ kì, trông vừa thoải mái lại sạch sẽ, khiến người ta rất khó mà cự tuyệt yêu cầu của cậu.
Lục Hoán liếc nhìn Úc Bạch Hàm, bước đến trước mặt cậu, "Làm gì?"
Lại còn hỏi cậu "Làm gì".
Úc Bạch Hàm ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Lục Hoán nở nụ cười, duỗi tay nắm lấy cổ tay áo của người ta, "Tôi còn chưa hỏi bác sĩ Lục ban nãy là đang làm gì đó, đồng nghiệp cạnh tranh ư?"
*Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hoán: Cái xưng hô "Bác sĩ" này người khác cũng có sao?
Nếu người khác có, vậy tôi không cần nữa.
Úc Bạch Hàm: Không cần thì bỏ đi, dù sao chức nghiệp của anh vẫn còn rất nhiều.
Lục Hoán:......
(1) Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó. (Website Vinmec)
(2) 旦从: Nhìn nó giống hai người đang tay trong tay ngắm biển thôi:)))
Chương sau 9k chữ, chắc tui sẽ lặn mấy hôm =)))