Chương 1
Quý Viễn Chinh bẩm sinh mắc bệnh tim nên ốm yếu chỉ sống được hai mươi lăm năm. Trong hai mươi năm sống đều đi trêu trai ghẹo gái vì hắn ngoài trừ khuôn mặt đẹp trai ra thì chả có gì cả.
Vào ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi, Quý Viễn Chinh nhắm mắt lại ở trên giường bệnh kết thúc một cuộc đời huy hoàng của mình. Nhưng hắn cảm thấy có chút tiếc nuối vì cả đời chưa từng thử yêu đương chân chính.
Ngay bây giờ, trong lòng Quý Viễn Chinh vô cùng phức tạp, hình như hắn chưa chết.
Lúc tỉnh lại, nơi hắn đứng là đại sảnh của một biệt thự đẹp lộng lẫy, khắp nơi là ánh sáng ảo ảnh từ đèn treo thủy tinh, ánh sáng ngũ sắc phát ra ở chính giữa đại sảnh.
Nơi này còn có một người, chuẩn xác mà nói là một chàng trai bị treo ngược.
Nhìn phía đối diện trong gương, nguyên chủ và hắn lại giống nhau như đúc. Người đàn ông mặc một thân âu phục đen, mặc trắng bệch quỷ dị vặn vẹo, nụ cười giả khéo miệng như mang bệnh âm lãnh*, con ngươi đen nhánh léo lên ánh sáng đầy nguy hiểm.
(Bệnh âm lãnh là một chứng bệnh không hiếm gặp ở cả hai giới, biểu hiện bằng tình trạng bộ phận sinh dục có cảm giác lạnh lẽo, kèm theo bụng dưới lạnh đau, suy giảm ham muốn tình dục, nam giới thường bị liệt dương ở các mức độ nặng nhẹ khác nhau)
Quý Viễn Chinh rùng mình một cái, mới phát hiện trong gương chính là hắn. Lúc này, phòng khách chỉ có hắn và một người treo ngược không rõ sống chết, còn hắn đang ngồi một mình trên ghế sô pha.
Cái này rất giống mấy văn bản ép buộc cưỡng gian, yết hầu Quý Viễn Chinh lên xuống, nhẹ nhàng đi đến gần người treo ngược. Tới khoảng cách gần, mới phát hiện sắc mặt người kia đỏ lên, cơ ngực trùng yếu ớt đầy vết tím, đây là muốn hại chết người!
Quý Viễn Chinh nhanh chóng đem nâng nửa người trên của câu ta gánh lên vai, ở trong túi lấy ra một điều khiển từ xa màu đỏ, phía trên có hai nút màu đỏ và màu xanh. Quý Viễn Chinh vô tình đè nút màu xanh, làm cho dây xích treo người càng nắm chặt hơn, chàng trai một lần nữa bị trói lên cao.
"Đệt moẹ!" Quý Viễn Chinh chửi thầm, vội vàng lo lắng bấm nút đỏ.
Dây xích lập tức thả ra, người bị treo tận hai mét liền rơi xuống, Quý Viễn Chinh đưa tay ra ôm lấy người nhưng một chân ngã đập xuống đất.
Người đè lên hắn không còn ý thức, mặt bị nghẹn đỏ nghiêng đầu vào cổ Quý Viễn Chinh, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng thả vào tai.
"Cũng nặng quá!" Quý Viễn Chinh dùng hết sức lực mới ôm được người, tiến tới sô pha đem hắn đặt xuống.
Quý Viễn Chinh lui lại phía sau, bấy giờ mới chú ý quan sát người này.
Chàng trai sở hữu mái tóc đen dày đặc, vài cọng tóc nhỏ được cắt ngang trán đâm vào lông mày, làn da lành lạnh cũng vì bị treo ngược trong thời gian dài nên đỏ lên, nhưng cũng không thể che hết được khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
Còn có cơ bắp cân xứng ở ngực và cánh tay đầy mê hoặc, đặt nằm trên sô pha đỏ nhung càng tôn lên màu da trắng. Yết hầu Quý Viễn Chinh không tự chủ được mà lên xuống, thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm, ngay cả đời trước của hắn đã tiếp xúc vô số người nhưng chưa từng thấy ai hợp khẩu vị như thế này.
Nhưng mà... Cậu ta là ai? Còn có, đây là nơi nào?
Quý Viễn Chinh hoa mắt một hồi lâu rồi đi chậm tới gần, sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm người người phía trước. Không đúng, đây là trùng, một trùng cái.
Không sai, hắn xuyên thư rồi, xuyên vào trước khi chọc tức nhân vật chính. Hắn xuyên vào một văn bản Trùng Tộc từng đọc, xuyên thành tra công còn là trùng đực tàn bạo nhất tinh tế.
Ở thế giới này, con người tiến hóa thành Trùng tộc. Trùng tộc chỉ có hai giới tính là trùng cái và trùng đực.
Số lượng trùng đực thưa thớt, phải ngàn dặm* mới tìm được một trùng đực, nhưng sở hữu sự thông minh kỳ lạ, nắm giữ mạch máu phát triển tinh tế. Tuy thân thể của bọn họ yếu ớt nhưng lại thống trị và nô dịch trùng cái.
(ngàn dặm: 1 dặm = 500 m)
Trong khi, trùng cái có tố chất thân thể cường tráng với số lượng đông đảo, nhưng lại phải đảm nhận trách nhiệm những công việc bẩn thỉu, cực nhọc. Nghĩa vụ trùng cái là bảo vệ trùng đực và sinh trứng.
Đám trùng đực không chỉ có thẻ lấy nhiều trùng cái mà tính cách cũng lạnh lùng, ngang ngược, luôn xem thường và làm nhục trùng cái.
Quý Viễn Chinh xuyên vào tên trùng đực cùng tên cùng họ có tính nết chỉ có hơn chứ không kém, tương lai dưới tay hắn hãm hại vô số trùng cái hết lần này đến lần khác, đều do thân phận nguyên chủ rất cao quý.
Quý gia là một trong bốn đại thế gia quý tộc, nguyên chủ còn là trùng đực trẻ duy nhất trong tộc. Hắn tự nhận là thiên tài chế tạo cơ giáp, vì đế quốc mà chế tạo ra chương trình khoa học siêu cơ giáp, danh tiếng vang xa. Mà khi hùng hoàng hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì, hắn chỉ nói cần thượng tướng Hạnh Ngôn cũng là quân thư xinh đẹp trẻ tuổi nhất đế quốc.
Hùng chủ không cần ban thưởng lớn mà chỉ cần một trùng cái, đối với trùng cái đây là vinh hạnh vô cùng đặc biệt. Cho dù hùng chủ tính cách khác thường cũng không sao.
Không người nào nghĩ đến, thượng tướng mà mọi người kỳ vọng mà không được làm thư quân, ngược lại thành thư nô địa vị thấp nhất. Lần này, thượng tướng Hạnh Ngôn bị toàn bộ tinh tế chê cười. Trước đây có bao nhiêu kiêu ngạo, giờ phút này liền có bao nhiêu đáng thương.
Quý Viễn Chinh nhìn mặt Hạnh Ngôn dần hết đỏ mà trắng trở lại mà thở dài.
Hạnh Ngôn đúng thực số khổ, vốn là làm thư quân hưởng phúc, thế lại bị tên nguyên chủ biến thái đoạt về. Trùng cái kiêu ngạo lại bị ngược đãi độc ác đến mức trở tay giết hùng chủ của mình, còn mang theo nhóm trùng cái lật đổ đế quốc, cuối cùng vì khó khăn sinh sôi mà dẫn đến tuyệt chủng.
Nhớ đến cái chết của nguyên chủ mà Quý Viễn Chinh có chút đau đầu, hắn chưa có muốn bị băm thành trăm mảng đâu.
Quý viễn Chinh cởi áo Khoác cẩn thận đắp lên người Hạnh Ngôn. Thật may, hôm nay là ngày đầu tiên nguyên chủ đón Hạnh Ngôn về, còn chưa bắt đầu chuỗi ngày bi kịch, thanh danh của hắn trong giới vẫn còn, nói trắng ra hắn vẫn có thể cứu vớt được kịch bản.
Thật vất vả mới có một thân thể khẻo mạnh, hắn phải sống thật tốt.
Biết rõ được tình huống, Quý Viễn Chinh liền nhập gia tùy tục, đối xử tốt một chút với trùng cái này. Dù sao hiện tại tất cả mọi thứ Hạnh Ngôn đều thuộc về hắn, kể cả tính mạng.
Đưa tay sờ khuôn mặt có chút phát sốt của Hạnh Ngôn, Quý Viễn Chinh có chút lo lắng. Không biết bị treo bao lâu, mà có thể đem một trùng cái khẻo mạnh ngất đi thì chắc không phải thời gian ngắn.
Quý Viễn Chinh dựa vào ký ức đi đến phòng bếp, lấy một ly nước.
Bây giờ làm sao cho trùng uống nước? Quý Viễn Chinh liếm môi một cái, đương nhiên là truyền bằng miệng rồi.
Quý Viễn Chinh ngậm một ngụm nước, chậm rãi lại gần Hạnh Ngôn, nhìn cánh môi cảm thấy rất mềm mại. Nhịp tim đập loạn lên, Quý Viễn Chinh có chút căng thẳng, tuy trêu ghẹo nhiều trai nhưng về kinh nghiệm thì hắn hoàn toàn không có.
Vừa mới chạm cánh môi mềm mại thì cửa đại sảnh bỗng bị đẩy ra.
"Khụ!" Quý Viễn Chinh giật mình bị sặc, nghiêng đầu nhả nước ra, có chút khó chịu quay đầu lại nhìn.
Đứng ở cửa có hai người. Một người thân hình gầy gò, mặt mày âm trầm. Một người khác thì cao gầy và trông rất nghe lời. Đây là hùng phụ và thư phụ của nguyên chủ, trong nguyên tác bọn họ và nguyên chủ không thân thiết với nhau, nhưng tính nết tàn bạo được di truyền từ hùng phụ hắn.
" Quý Viễn Chinh, con có biết vừa đưa ai về không?" Người thân hình gầy gò nói với giọng khàn khàn.
Đây là gia chủ Quý gia, Quý Lợi An.
Quý Viễn Chinh nhíu mày, đây không phải là con trai của bạn trai cũ sao? Trong nguyên tác có từ nhắc một lần, Quý Lợi An cùng với hùng phụ Hạnh Ngôn đã từng là người yêu. Nhưng cả hai đều cùng giới tính, mà chính phủ quy định trùng đực không được kết hôn nên mới bất đắc dĩ chia tay.
Hùng phụ Hạnh Ngôn là trùng đực bình dân, ông ta đã sớm cưới thư quân và đón nhiều thư nô về nhà. Mỗi ngày ăn chơi sa đọa nên đã sớm quên Quý Lợi An.
Quý Lợi An không cam lòng, đem tất cả trút giận lên trùng cái của mình. Nguyên chủ cũng vì mưa dầm thấm lâu dẫn đến trực tiếp hình thành tính cách tàn ác, ngang ngược.
Quý Lợi An nhìn hùng tử duy nhất của mình đợi nửa ngày mà không tiếp lời, đành nhẹ nhàng nói: "Ta không cố ý trách con, con đã coi cậu ta là thư nô, ta không hi vọng con sẽ cho cậu ta quá nhiều quyền lợi."
Hạnh gia không có hùng tử, đây là điều mà Quý Lợi An cảm thấy hài lòng nhất. Cho nên đối với Quý Viễn Chinh luôn cưng chiều, không quản giáo. Nếu không phải lần này liên quan thắng thua với Hạnh gia thì ông cũng không quản.
Quý Viễn Chinh coi như hiểu được tính toán trong lòng Quý Lợi An, nên cũng không cùng ông ta nói nhảm nhiều. Dù sao hùng tử trưởng thành cũng sớm thoát ly gia đình, có quyền tự chủ rất lớn. Về sau đối xử Hạnh Ngôn như thế nào là chuyện của hắn, không liên quan nhiều đến bọn họ.
" Còn việc gì sao?" Tuy Quý Viễn Chinh không đồng ý và cũng không phản đối, nhưng đối phương tự động cho hắn đã đồng ý.
" Con cũng nên quyết định quân thư đi, dù sao cũng nhiều việc vặt không thể giao cho thư nô làm." Quý Lợi An dàn xếp nói: "Con làm việc ở đế quốc, chắc cũng biết chọn trùng nào làm quân thư. Thiếu tá Hatton là quân thư thư quý tộc ưu tú nhất, hắn luôn nghĩa sẽ làm quân thư của con. Chắc hẳn ngày mai con đi quân bộ có thể gặp hắn."
Quý Viễn Chinh nhíu mày: " Đã biết." Đây là muốn kết thông gia quý tộc?
Thư phụ của nguyên chủ từ đầu đến cuối không hề nói chuyện, ngay cả mắt cũng không nhìn qua. Tựa như trang sức của Quý Lợi An, không tiếng động lặng lẽ đến và cũng lặng im không tiếng mà rời đi cùng Quý Lợi An.
Quý Viễn Chinh biết tập tục thế giới này là một chuyện, nhưng chứng kiến thì cảm thấy không hể nào tưởng tượng được. Cũng khó trách, trùng cái vốn có số lượng nhiều còn mạnh nhưng lại không biết phản kháng. Vì từ nhỏ được nuôi dưỡng hình thành ý thức giống như chế độ chuyên chế độc quyền của Trái Đất thời xưa.
Quý Viễn chinh cúi đầu nhìn Hạnh Ngôn, đôi phương vẫn luôn bộ dáng ngủ say.
Quý Viễn Chinh khẽ giật mình, lông mi Hạnh Ngôn có động một chút, dù rất nhỏ nhưng hắn vẫn phát hiện.
Giả vờ ngủ?
Quý Viễn Chinh làm bộ ác liệt nghiến răng, không chiếm được tiện nghi thì hắn chỉ có làm Liễu Hạ Huệ*?
(Liễu Hạ Huệ: Là một quan đại phu nước Lỗ thời Xuân Thu. Tương truyền rằng vào một đêm giá rét khủng khiếp có một cô gái bị lạnh đến xin tá túc nhà ông, vì cứu cô gái, ông ta ôm cô gái ngủ suốt đêm nhưng không khởi dục tình.);
"Ai..." Quý Viễn Chinh liếc nhìn ly nước trong tay, yếu ớt thở dài: "Xem ra chỉ có thể dùng miệng truyền nước."
Hạnh Ngôn bị âm thanh mở cửa mới bị đánh thức, thời gian dài cho máu chảy ngược lại làm cho đầu óc có chút choáng váng. Từ khắc bị nhận làm thư nô thì cậu đã biết mình xong đời rồi, đời này không thể trốn thoát được sự kinh thường và ngược đãi.
Cậu là quân thư, cơ thể cường tráng, rất thích hợp làm đồ chơi thích nhất của những hùng chủ tàn bạo như Quý Viễn Chinh.
Cậu hai mươi năm trước sống nhàn nhã, tuổi trẻ đã lên được quân hàm thượng tướng. Vốn cho rằng có thể gả cho một hùng chủ đáng yêu, sinh một quả trứng trùng rồi an nhàn đến hết đời, nhưng cuối cùng rất nhanh mọi việc không như hắn nghĩ.
Ngay ngày đầu tiên lại bị treo ngược suốt một ngày, cho dù quân thư mạnh mẽ cũng không chịu nổi.
Vừa mới bình tĩnh lại thì nghe hùng chủ muốn nạp thư quân, về sau càng không có một ngày tốt lành nào. Hạnh Ngôn không biết Quý Viễn Chinh muốn cho mình uống gì, nghĩa đến cũng không phải đồ tốt gì nên không bằng giả vờ hôn mê, có thể nhất thời tránh được.
Quý Viễn Chinh đoán được trùng cái nhỏ kiêu ngạo này trong lòng rất sợ hãi. Nhưng không cam lòng mà nhịn được trêu chọc.
Ngậm một ngụm nước, Quý Viễn Chinh chống hai tay lên ghế sô pha, chậm rãi cúi xuống, một lần nữa lại gần cánh môi Hạnh Ngôn, chớp mắt hắn thấy lòng ngứa ngáy.
Vào lúc sắp chạm tới môi Hạnh Ngôn, Quý Viễn Chinh bỗng dừng lại. Hạnh Ngôn trợn mắt há hốc nhìn hùng chủ ngay trước mặt mình, con ngươi đen mực của hùng chủ nhìn hắn, hơi thở ấm áp mập mờ.
Hùng chủ đây là muốn hôn hắn sao?
Bùm! Cảm giác ửng đỏ Hạnh Ngôn từ cổ lan khắp nơi đến bên tai. Chưa từng có một hùng chủ nào hôn thư nô của mình, ngay cả thư quân cũng ít được đãi ngộ này.
Quý Viễn Chinh có chút xấu hổ, lúc đầu chiếm tiện nghi không bị tâm lý chướng ngại, dù sao Hạnh Ngôn đang hôn mê, không ý thức.
Nhưng bây giờ nhìn đôi mắt hổ phách của Hạnh Ngôn mê mang đáng có dấu hiệu tỉnh lại, hắn làm sao có thể xuống miệng, đem nước trong miệng mình đút cho trùng khác, thừa dịp người ta cháy nhà đến hôi của thì có chút không lễ phép nhỉ?
Vào ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi, Quý Viễn Chinh nhắm mắt lại ở trên giường bệnh kết thúc một cuộc đời huy hoàng của mình. Nhưng hắn cảm thấy có chút tiếc nuối vì cả đời chưa từng thử yêu đương chân chính.
Ngay bây giờ, trong lòng Quý Viễn Chinh vô cùng phức tạp, hình như hắn chưa chết.
Lúc tỉnh lại, nơi hắn đứng là đại sảnh của một biệt thự đẹp lộng lẫy, khắp nơi là ánh sáng ảo ảnh từ đèn treo thủy tinh, ánh sáng ngũ sắc phát ra ở chính giữa đại sảnh.
Nơi này còn có một người, chuẩn xác mà nói là một chàng trai bị treo ngược.
Nhìn phía đối diện trong gương, nguyên chủ và hắn lại giống nhau như đúc. Người đàn ông mặc một thân âu phục đen, mặc trắng bệch quỷ dị vặn vẹo, nụ cười giả khéo miệng như mang bệnh âm lãnh*, con ngươi đen nhánh léo lên ánh sáng đầy nguy hiểm.
(Bệnh âm lãnh là một chứng bệnh không hiếm gặp ở cả hai giới, biểu hiện bằng tình trạng bộ phận sinh dục có cảm giác lạnh lẽo, kèm theo bụng dưới lạnh đau, suy giảm ham muốn tình dục, nam giới thường bị liệt dương ở các mức độ nặng nhẹ khác nhau)
Quý Viễn Chinh rùng mình một cái, mới phát hiện trong gương chính là hắn. Lúc này, phòng khách chỉ có hắn và một người treo ngược không rõ sống chết, còn hắn đang ngồi một mình trên ghế sô pha.
Cái này rất giống mấy văn bản ép buộc cưỡng gian, yết hầu Quý Viễn Chinh lên xuống, nhẹ nhàng đi đến gần người treo ngược. Tới khoảng cách gần, mới phát hiện sắc mặt người kia đỏ lên, cơ ngực trùng yếu ớt đầy vết tím, đây là muốn hại chết người!
Quý Viễn Chinh nhanh chóng đem nâng nửa người trên của câu ta gánh lên vai, ở trong túi lấy ra một điều khiển từ xa màu đỏ, phía trên có hai nút màu đỏ và màu xanh. Quý Viễn Chinh vô tình đè nút màu xanh, làm cho dây xích treo người càng nắm chặt hơn, chàng trai một lần nữa bị trói lên cao.
"Đệt moẹ!" Quý Viễn Chinh chửi thầm, vội vàng lo lắng bấm nút đỏ.
Dây xích lập tức thả ra, người bị treo tận hai mét liền rơi xuống, Quý Viễn Chinh đưa tay ra ôm lấy người nhưng một chân ngã đập xuống đất.
Người đè lên hắn không còn ý thức, mặt bị nghẹn đỏ nghiêng đầu vào cổ Quý Viễn Chinh, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng thả vào tai.
"Cũng nặng quá!" Quý Viễn Chinh dùng hết sức lực mới ôm được người, tiến tới sô pha đem hắn đặt xuống.
Quý Viễn Chinh lui lại phía sau, bấy giờ mới chú ý quan sát người này.
Chàng trai sở hữu mái tóc đen dày đặc, vài cọng tóc nhỏ được cắt ngang trán đâm vào lông mày, làn da lành lạnh cũng vì bị treo ngược trong thời gian dài nên đỏ lên, nhưng cũng không thể che hết được khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
Còn có cơ bắp cân xứng ở ngực và cánh tay đầy mê hoặc, đặt nằm trên sô pha đỏ nhung càng tôn lên màu da trắng. Yết hầu Quý Viễn Chinh không tự chủ được mà lên xuống, thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm, ngay cả đời trước của hắn đã tiếp xúc vô số người nhưng chưa từng thấy ai hợp khẩu vị như thế này.
Nhưng mà... Cậu ta là ai? Còn có, đây là nơi nào?
Quý Viễn Chinh hoa mắt một hồi lâu rồi đi chậm tới gần, sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm người người phía trước. Không đúng, đây là trùng, một trùng cái.
Không sai, hắn xuyên thư rồi, xuyên vào trước khi chọc tức nhân vật chính. Hắn xuyên vào một văn bản Trùng Tộc từng đọc, xuyên thành tra công còn là trùng đực tàn bạo nhất tinh tế.
Ở thế giới này, con người tiến hóa thành Trùng tộc. Trùng tộc chỉ có hai giới tính là trùng cái và trùng đực.
Số lượng trùng đực thưa thớt, phải ngàn dặm* mới tìm được một trùng đực, nhưng sở hữu sự thông minh kỳ lạ, nắm giữ mạch máu phát triển tinh tế. Tuy thân thể của bọn họ yếu ớt nhưng lại thống trị và nô dịch trùng cái.
(ngàn dặm: 1 dặm = 500 m)
Trong khi, trùng cái có tố chất thân thể cường tráng với số lượng đông đảo, nhưng lại phải đảm nhận trách nhiệm những công việc bẩn thỉu, cực nhọc. Nghĩa vụ trùng cái là bảo vệ trùng đực và sinh trứng.
Đám trùng đực không chỉ có thẻ lấy nhiều trùng cái mà tính cách cũng lạnh lùng, ngang ngược, luôn xem thường và làm nhục trùng cái.
Quý Viễn Chinh xuyên vào tên trùng đực cùng tên cùng họ có tính nết chỉ có hơn chứ không kém, tương lai dưới tay hắn hãm hại vô số trùng cái hết lần này đến lần khác, đều do thân phận nguyên chủ rất cao quý.
Quý gia là một trong bốn đại thế gia quý tộc, nguyên chủ còn là trùng đực trẻ duy nhất trong tộc. Hắn tự nhận là thiên tài chế tạo cơ giáp, vì đế quốc mà chế tạo ra chương trình khoa học siêu cơ giáp, danh tiếng vang xa. Mà khi hùng hoàng hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì, hắn chỉ nói cần thượng tướng Hạnh Ngôn cũng là quân thư xinh đẹp trẻ tuổi nhất đế quốc.
Hùng chủ không cần ban thưởng lớn mà chỉ cần một trùng cái, đối với trùng cái đây là vinh hạnh vô cùng đặc biệt. Cho dù hùng chủ tính cách khác thường cũng không sao.
Không người nào nghĩ đến, thượng tướng mà mọi người kỳ vọng mà không được làm thư quân, ngược lại thành thư nô địa vị thấp nhất. Lần này, thượng tướng Hạnh Ngôn bị toàn bộ tinh tế chê cười. Trước đây có bao nhiêu kiêu ngạo, giờ phút này liền có bao nhiêu đáng thương.
Quý Viễn Chinh nhìn mặt Hạnh Ngôn dần hết đỏ mà trắng trở lại mà thở dài.
Hạnh Ngôn đúng thực số khổ, vốn là làm thư quân hưởng phúc, thế lại bị tên nguyên chủ biến thái đoạt về. Trùng cái kiêu ngạo lại bị ngược đãi độc ác đến mức trở tay giết hùng chủ của mình, còn mang theo nhóm trùng cái lật đổ đế quốc, cuối cùng vì khó khăn sinh sôi mà dẫn đến tuyệt chủng.
Nhớ đến cái chết của nguyên chủ mà Quý Viễn Chinh có chút đau đầu, hắn chưa có muốn bị băm thành trăm mảng đâu.
Quý viễn Chinh cởi áo Khoác cẩn thận đắp lên người Hạnh Ngôn. Thật may, hôm nay là ngày đầu tiên nguyên chủ đón Hạnh Ngôn về, còn chưa bắt đầu chuỗi ngày bi kịch, thanh danh của hắn trong giới vẫn còn, nói trắng ra hắn vẫn có thể cứu vớt được kịch bản.
Thật vất vả mới có một thân thể khẻo mạnh, hắn phải sống thật tốt.
Biết rõ được tình huống, Quý Viễn Chinh liền nhập gia tùy tục, đối xử tốt một chút với trùng cái này. Dù sao hiện tại tất cả mọi thứ Hạnh Ngôn đều thuộc về hắn, kể cả tính mạng.
Đưa tay sờ khuôn mặt có chút phát sốt của Hạnh Ngôn, Quý Viễn Chinh có chút lo lắng. Không biết bị treo bao lâu, mà có thể đem một trùng cái khẻo mạnh ngất đi thì chắc không phải thời gian ngắn.
Quý Viễn Chinh dựa vào ký ức đi đến phòng bếp, lấy một ly nước.
Bây giờ làm sao cho trùng uống nước? Quý Viễn Chinh liếm môi một cái, đương nhiên là truyền bằng miệng rồi.
Quý Viễn Chinh ngậm một ngụm nước, chậm rãi lại gần Hạnh Ngôn, nhìn cánh môi cảm thấy rất mềm mại. Nhịp tim đập loạn lên, Quý Viễn Chinh có chút căng thẳng, tuy trêu ghẹo nhiều trai nhưng về kinh nghiệm thì hắn hoàn toàn không có.
Vừa mới chạm cánh môi mềm mại thì cửa đại sảnh bỗng bị đẩy ra.
"Khụ!" Quý Viễn Chinh giật mình bị sặc, nghiêng đầu nhả nước ra, có chút khó chịu quay đầu lại nhìn.
Đứng ở cửa có hai người. Một người thân hình gầy gò, mặt mày âm trầm. Một người khác thì cao gầy và trông rất nghe lời. Đây là hùng phụ và thư phụ của nguyên chủ, trong nguyên tác bọn họ và nguyên chủ không thân thiết với nhau, nhưng tính nết tàn bạo được di truyền từ hùng phụ hắn.
" Quý Viễn Chinh, con có biết vừa đưa ai về không?" Người thân hình gầy gò nói với giọng khàn khàn.
Đây là gia chủ Quý gia, Quý Lợi An.
Quý Viễn Chinh nhíu mày, đây không phải là con trai của bạn trai cũ sao? Trong nguyên tác có từ nhắc một lần, Quý Lợi An cùng với hùng phụ Hạnh Ngôn đã từng là người yêu. Nhưng cả hai đều cùng giới tính, mà chính phủ quy định trùng đực không được kết hôn nên mới bất đắc dĩ chia tay.
Hùng phụ Hạnh Ngôn là trùng đực bình dân, ông ta đã sớm cưới thư quân và đón nhiều thư nô về nhà. Mỗi ngày ăn chơi sa đọa nên đã sớm quên Quý Lợi An.
Quý Lợi An không cam lòng, đem tất cả trút giận lên trùng cái của mình. Nguyên chủ cũng vì mưa dầm thấm lâu dẫn đến trực tiếp hình thành tính cách tàn ác, ngang ngược.
Quý Lợi An nhìn hùng tử duy nhất của mình đợi nửa ngày mà không tiếp lời, đành nhẹ nhàng nói: "Ta không cố ý trách con, con đã coi cậu ta là thư nô, ta không hi vọng con sẽ cho cậu ta quá nhiều quyền lợi."
Hạnh gia không có hùng tử, đây là điều mà Quý Lợi An cảm thấy hài lòng nhất. Cho nên đối với Quý Viễn Chinh luôn cưng chiều, không quản giáo. Nếu không phải lần này liên quan thắng thua với Hạnh gia thì ông cũng không quản.
Quý Viễn Chinh coi như hiểu được tính toán trong lòng Quý Lợi An, nên cũng không cùng ông ta nói nhảm nhiều. Dù sao hùng tử trưởng thành cũng sớm thoát ly gia đình, có quyền tự chủ rất lớn. Về sau đối xử Hạnh Ngôn như thế nào là chuyện của hắn, không liên quan nhiều đến bọn họ.
" Còn việc gì sao?" Tuy Quý Viễn Chinh không đồng ý và cũng không phản đối, nhưng đối phương tự động cho hắn đã đồng ý.
" Con cũng nên quyết định quân thư đi, dù sao cũng nhiều việc vặt không thể giao cho thư nô làm." Quý Lợi An dàn xếp nói: "Con làm việc ở đế quốc, chắc cũng biết chọn trùng nào làm quân thư. Thiếu tá Hatton là quân thư thư quý tộc ưu tú nhất, hắn luôn nghĩa sẽ làm quân thư của con. Chắc hẳn ngày mai con đi quân bộ có thể gặp hắn."
Quý Viễn Chinh nhíu mày: " Đã biết." Đây là muốn kết thông gia quý tộc?
Thư phụ của nguyên chủ từ đầu đến cuối không hề nói chuyện, ngay cả mắt cũng không nhìn qua. Tựa như trang sức của Quý Lợi An, không tiếng động lặng lẽ đến và cũng lặng im không tiếng mà rời đi cùng Quý Lợi An.
Quý Viễn Chinh biết tập tục thế giới này là một chuyện, nhưng chứng kiến thì cảm thấy không hể nào tưởng tượng được. Cũng khó trách, trùng cái vốn có số lượng nhiều còn mạnh nhưng lại không biết phản kháng. Vì từ nhỏ được nuôi dưỡng hình thành ý thức giống như chế độ chuyên chế độc quyền của Trái Đất thời xưa.
Quý Viễn chinh cúi đầu nhìn Hạnh Ngôn, đôi phương vẫn luôn bộ dáng ngủ say.
Quý Viễn Chinh khẽ giật mình, lông mi Hạnh Ngôn có động một chút, dù rất nhỏ nhưng hắn vẫn phát hiện.
Giả vờ ngủ?
Quý Viễn Chinh làm bộ ác liệt nghiến răng, không chiếm được tiện nghi thì hắn chỉ có làm Liễu Hạ Huệ*?
(Liễu Hạ Huệ: Là một quan đại phu nước Lỗ thời Xuân Thu. Tương truyền rằng vào một đêm giá rét khủng khiếp có một cô gái bị lạnh đến xin tá túc nhà ông, vì cứu cô gái, ông ta ôm cô gái ngủ suốt đêm nhưng không khởi dục tình.);
"Ai..." Quý Viễn Chinh liếc nhìn ly nước trong tay, yếu ớt thở dài: "Xem ra chỉ có thể dùng miệng truyền nước."
Hạnh Ngôn bị âm thanh mở cửa mới bị đánh thức, thời gian dài cho máu chảy ngược lại làm cho đầu óc có chút choáng váng. Từ khắc bị nhận làm thư nô thì cậu đã biết mình xong đời rồi, đời này không thể trốn thoát được sự kinh thường và ngược đãi.
Cậu là quân thư, cơ thể cường tráng, rất thích hợp làm đồ chơi thích nhất của những hùng chủ tàn bạo như Quý Viễn Chinh.
Cậu hai mươi năm trước sống nhàn nhã, tuổi trẻ đã lên được quân hàm thượng tướng. Vốn cho rằng có thể gả cho một hùng chủ đáng yêu, sinh một quả trứng trùng rồi an nhàn đến hết đời, nhưng cuối cùng rất nhanh mọi việc không như hắn nghĩ.
Ngay ngày đầu tiên lại bị treo ngược suốt một ngày, cho dù quân thư mạnh mẽ cũng không chịu nổi.
Vừa mới bình tĩnh lại thì nghe hùng chủ muốn nạp thư quân, về sau càng không có một ngày tốt lành nào. Hạnh Ngôn không biết Quý Viễn Chinh muốn cho mình uống gì, nghĩa đến cũng không phải đồ tốt gì nên không bằng giả vờ hôn mê, có thể nhất thời tránh được.
Quý Viễn Chinh đoán được trùng cái nhỏ kiêu ngạo này trong lòng rất sợ hãi. Nhưng không cam lòng mà nhịn được trêu chọc.
Ngậm một ngụm nước, Quý Viễn Chinh chống hai tay lên ghế sô pha, chậm rãi cúi xuống, một lần nữa lại gần cánh môi Hạnh Ngôn, chớp mắt hắn thấy lòng ngứa ngáy.
Vào lúc sắp chạm tới môi Hạnh Ngôn, Quý Viễn Chinh bỗng dừng lại. Hạnh Ngôn trợn mắt há hốc nhìn hùng chủ ngay trước mặt mình, con ngươi đen mực của hùng chủ nhìn hắn, hơi thở ấm áp mập mờ.
Hùng chủ đây là muốn hôn hắn sao?
Bùm! Cảm giác ửng đỏ Hạnh Ngôn từ cổ lan khắp nơi đến bên tai. Chưa từng có một hùng chủ nào hôn thư nô của mình, ngay cả thư quân cũng ít được đãi ngộ này.
Quý Viễn Chinh có chút xấu hổ, lúc đầu chiếm tiện nghi không bị tâm lý chướng ngại, dù sao Hạnh Ngôn đang hôn mê, không ý thức.
Nhưng bây giờ nhìn đôi mắt hổ phách của Hạnh Ngôn mê mang đáng có dấu hiệu tỉnh lại, hắn làm sao có thể xuống miệng, đem nước trong miệng mình đút cho trùng khác, thừa dịp người ta cháy nhà đến hôi của thì có chút không lễ phép nhỉ?