Chương 5
Đến khi bị đưa vào lồng sắt, Hứa Tây vẫn không phục lắm mà meo meo vài tiếng.
Hoắc Kỳ tùy tiện liếc cậu, nói với Đào Ngọc, “Nghiêm túc huấn luyện, Thôi Ngôi Điện không nuôi phế vật.”
Đào Ngọc “Vâng” một tiếng, sau đó xách Hứa Tây về phía võ đường.
Lần tu luyện này kéo dài đến tận tối muộn, Hứa Tây và Đào Ngọc thậm chí còn về muộn hơn của Ma Tôn.
Sắc trời đã tối sầm.
Trong tẩm điện, Ma Tôn đang ngồi uống trà, cầm một linh quả màu sắc tươi sáng trên tay thưởng thức, không rõ đang suy tư cái gì.
Theo lời người hầu bẩm báo, Đào Ngọc xách cái lồng sắt ban sáng trở về.
Vừa nhìn đến mèo trắng đang nằm yên không nhúc nhích, chén trà vừa đưa lên miệng của Ma Tôn bỗng khựng lại.
Ly sứ bị đặt xuống bàn.
Nam nhân nhíu mày nhìn mèo trắng vài lần, rồi chuyển qua Đào Ngọc, “Sao thế này?”
Lúc mang đi mèo trắng vẫn khỏe mạnh, giờ đã nằm yên không động đậy rồi?
Biểu tình Đào Ngọc cực kỳ phức tạp, mở miệng, “Hồi bẩm tôn chủ, chắc là mệt quá....”
Nói xong, dường như giữa mày Ma Tôn nhăn càng sâu.
Nam nhân im lặng một lát, sau đó nâng tay ra hiệu.
Đào Ngọc thấy vậy bèn tiếng lên, ôm lồng sắt đến, cẩn thật đặt lên bàn.
Biểu cảm Hoắc Kỳ vẫn lạnh nhạt như thường ngày, hắn vươn tay nhéo nhẹ lên gương mặt xù xù. Không nhéo đến hai cái, đốt ngón tay hắn đã bị đối phương dùng chân đập khẽ.
Kiểm tra đơn giản một phen, xác nhận mèo trắng chỉ mệt mà thôi, không còn vấn đề nào khác, Ma Tôn mới thu tay lại.
Ngữ khí nam nhân bình tĩnh, “Ngươi cho nó luyện cái gì?”
Mệt thành như vậy.
“Ngồi thiền.” Đào Ngọc đáp.
Hoắc Kỳ hơi sửng sốt, “Chỉ ngồi thiền thôi?”
“...”
Nhìn biểu tình như muốn nói y đè nghiến mèo nhỏ ra ngược đãi của Ma Tôn, Đào Ngọc quả thật vô phương biện giải.
Y thật sự để nó ngồi thiền mà.
Tuy rằng trước khi ra cửa Ma Tôn đã cố tình dặn dò y phải nghiêm khắc huấn luyện nhưng Đào Ngọc đi theo hắn nhiều năm đã quen nhìn mặt đoán ý, hiểu câu nói đó có mấy phần là thật. Lúc trước y khuyên Ma Tôn giữ mèo trắng lại cũng vì nghĩ cho lợi ích của hắn, nhưng trôi qua mấy ngày ngắn ngủi sự tình đã có biến chuyển.
Hôm qua Đào Ngọc vừa nghe nói, thuộc hạ cầm linh quả đến, Ma Tôn lại đuổi hắn ra, tự tay đút cho mèo nhỏ ăn.
Sáng nay, y lại tận mắt trông thấy mèo trắng mờ mịt ngủ trên giường Ma Tôn đến lúc Mặt Trời lên ngang sào…
Dung túng như vậy, Đào Ngọc cảm thấy Ma Tôn thật sự có ý định nuôi mèo trắng làm linh sủng, lúc y huấn luyện mèo trắng đương nhiên sẽ khống chế đúng mực. Ngày đầu tiên tu luyện, mấy thứ công pháp phức tạp tạm thời vứt gọn sang một bên, bắt đầu từ bước cơ bản nhất là thiền định.
Đào Ngọc định để mèo trắng ngồi trên đệm hương bồ nhưng chưa tới năm phút cậu đã nghiêng đầu gật gù, thở khò khè…
Đào Ngọc hết cách, cuối cùng đành đặt mèo trắng lên cọc gỗ thiền định.
Cọc gỗ cao bảy thước (*), chỗ có thể đặt chân cũng vừa khéo với cơ thể mèo trắng.
(*) Bảy thước: 169,4 cm
Cứ như vậy, vì sợ lơ là sẽ rơi xuống nên mèo trắng liên tục tập trung tinh lực, thành công đạt được mục đích thiền định. Phương thức thiền định này cực kì phổ biến, vô cùng nhẹ nhàng, chẳng có yêu cầu khó khăn nào cả. Dù là Ma giới hay Tu chân giới, đến tu sĩ sở hữu tư chất kém cỏi nhất cũng có thể thiền định liền tù tì ba bốn ngày, ai mà ngờ, mèo trắng mới thử một ngày đã mệt đến vậy.
Đào Ngọc thậm chí còn nghi ngờ bản thân bị lừa gạt.
Tự thuật đơn giản xong xuôi chuyện ban sáng, Đào Ngọc nghe lệnh thở phào nhẹ nhõm lui xuống.
Hứa Tây khép hờ mi mắt nằm liệt trên bàn như cũ, cái đuôi cũng ủ rũ rủ xuống.
Ma Tôn nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, ngón tay chợt duỗi đến cái bụng mềm oặt bên dưới, lật lại.
Nam nhân rũ mi, “Ngươi tiếp tục giả vờ giả vịt nữa xem?”
Hứa Tây bị lật ngửa bụng lên, nhưng vì bốn chân đều ngắn ngủn một khúc nên cậu cũng chẳng thèm che đậy.
Trong lòng mèo trắng yên lặng trợn trắng mắt, lười phản ứng lại.
Tuy rằng thiền định chỉ là ngồi bất động nhưng cái cọc gỗ kia cao như vậy, dù biết Đào Ngọc sẽ không trơ mắt nhìn cậu ngã chết, Hứa Tây vẫn không nhịn được lo âu hốt hoảng.
Còn nữa, cơ thể của nguyên chủ trong giả thuyết chính là như thế này, nói dễ nghe chút là yếu đuối còn nói trắng ra là vô cùng suy nhược mỏng manh.
Cậu ngồi yên trên cọc gỗ cả ngày, cả thân thể căng chặt thôi đã tiêu hết sạch thể lực rồi.
Hiện giờ Hứa Tây đã hoàn toàn lên men, chỉ nghĩ đến việc đi ngủ.
Bình thường Hoắc Kỳ nói một câu mèo trắng sẽ trừng hắn một cái không nặng không nhẹ, hoặc ỷ vào việc hắn không hiểu cậu nói gì mà meo meo mắng vài tiếng nhưng lần này lại chẳng phản ứng gì.
Ma Tôn không kiên nhẫn đợi thêm mấy giây, trong lòng cuộn lên cảm giác bực bội mơ hồ. Giữa mày nam nhân nhăn lại, tầm mắt rơi xuống linh quả nằm lăn lóc cạnh bên. Linh quả này hắn mới sai người hái xuống hôm nay, linh khí tràn trề căng mọng, vô cùng tươi mới.
Mấy ngón tay với khớp xương rõ ràng thuần thục lột vỏ quả, Ma Tôn nâng nhẹ cằm mèo trắng lên, kề thịt quả đến miệng cậu.
Hoắc Kỳ nhàn nhạt ra lệnh, “Há mồm.”
Vốn dĩ Hứa Tây đã ngủ rồi.
Vậy mà hương thơm ngọt ngào của linh quả cứ vờn quanh trước mặt khiến cậu theo bản năng giật giật chóp mũi, lựa chọn ăn uống và đi ngủ điên cuồng đấu đá nhau.
Lưỡng lựu hồi lâu, cuối cùng bởi vì quá mệt nhọc nên Hứa Tây đành nhắm tịt mắt gặm lung tung lên linh quả, sau đó gục đầu ngủ tiếp.
“…”
Sáng sớm hôm sau, Đào Ngọc tới đúng giờ như hôm qua, đón mèo trắng đi tu luyện.
Nhìn mèo chẳng còn đang cuộn tròn trong lòng Hoắc Kỳ ngủ đến mức chảy nước miếng giàn giụa, Đào Ngọc hiển nhiên sửng sốt.
Đáy lòng y có một suy đoán lớn mật mật: Không phải con mèo này rúc vào ngực tôn chủ ngủ suốt cả đêm đấy chứ?
Thật ra không phải suốt cả đêm.
Một tay Hoắc Kỳ ôm mèo, một tay nhéo nhéo giữa mày.
Tối qua mèo trắng không ăn linh quả cậu thích nhất, chỉ lo ngủ, Hoắc Kỳ cũng lười để ý nên chỉ ném đại cậu lên giường nhưng tới nửa đêm, mèo trắng đột nhiên meo meo khóc to, âm thanh đáng thương vô cùng.
Ma Tôn nhíu mi, đứng dậy bước qua xem xét, phát hiện cậu bị chuột rút.
Mèo trắng đau đến nỗi trong mơ còn nhỏ giọng nức nở, khóe mắt đều tràn ra nước.
Hoắc Kỳ không còn cách nào khác đành ngồi xuống bên giường, vươn tay kéo thẳng cái chân nhỏ nhắn.
Kéo gần mười phút, mèo trắng mới thôi cựa quậy nhưng Hoắc Kỳ vừa rời giường không lâu, Hứa Tây lại rút gân.
Nam nhân đành trở lại…
Thành thử nửa đêm nửa hôm, Ma Tôn không lo tu luyện đột phá tu vi mà chỉ miệt mài hầu hạ mèo trắng, Hứa Tây chuột rút liên tục nên ngủ cũng không ngon giấc, hiện tại còn chưa tỉnh.
Để mèo trắng thiền định là phương pháp chính quy Đào Ngọc tìm được trong sách cổ, nhưng hôm qua thiền định cả một ngày mà chẳng thu được kết quả gì khiến y có phần rầu rĩ.
“Tôn chủ, đêm qua thuộc hạ trở về đã tìm đọc không ít sách cổ, quả thật có ghi thiền định sẽ giúp linh sủng nhanh chóng kết đan.” Đào Ngọc nghiêm túc, “Hôm qua không có hiệu quả chắc hẳn vì là đây lần đầu, chưa đủ thời gian thôi.”
Dứt lời, y lấy lồng sắt hôm qua ra, mở cửa, hướng mắt về phía mèo trắng.
Ý là, ngài có thể đánh thức nó không.
Ngủ suốt cả buổi sáng rồi.
Ma Tôn không có phản ứng gì.
Đào Ngọc cúi đầu đợi một lúc lâu, rồi mới dám ngước mắt lên nhìn.
Giữa mày Ma Tôn hơn cau, dường như đã nhượng bộ.
“Tôn chủ?” Đào Ngọc thấy Ma Tôn xuất thần bèn lên tiếng nhắc nhở, đồng thời vươn tay về phía mèo trắng, “Con mèo này…”
Y chưa kịp đụng tới, thân hình Ma Tôn đã dịch chuyển, ôm mèo trắng nhẹ nhàng né tránh.
Đào Ngọc lập tức nghi ngờ.
Ma Tôn nhìn thẳng, bình tĩnh nhéo nhéo đệm thịt của mèo nhỏ, cuối cùng cũng mở miệng.
“Con mèo này… Đầu óc hỏng thể trạng yếu, không cần nóng vội.”
Đào Ngọc: “...”
Nam nhân thấp giọng, “Hôm nay cho nó nghỉ một ngày.”
Hoắc Kỳ tùy tiện liếc cậu, nói với Đào Ngọc, “Nghiêm túc huấn luyện, Thôi Ngôi Điện không nuôi phế vật.”
Đào Ngọc “Vâng” một tiếng, sau đó xách Hứa Tây về phía võ đường.
Lần tu luyện này kéo dài đến tận tối muộn, Hứa Tây và Đào Ngọc thậm chí còn về muộn hơn của Ma Tôn.
Sắc trời đã tối sầm.
Trong tẩm điện, Ma Tôn đang ngồi uống trà, cầm một linh quả màu sắc tươi sáng trên tay thưởng thức, không rõ đang suy tư cái gì.
Theo lời người hầu bẩm báo, Đào Ngọc xách cái lồng sắt ban sáng trở về.
Vừa nhìn đến mèo trắng đang nằm yên không nhúc nhích, chén trà vừa đưa lên miệng của Ma Tôn bỗng khựng lại.
Ly sứ bị đặt xuống bàn.
Nam nhân nhíu mày nhìn mèo trắng vài lần, rồi chuyển qua Đào Ngọc, “Sao thế này?”
Lúc mang đi mèo trắng vẫn khỏe mạnh, giờ đã nằm yên không động đậy rồi?
Biểu tình Đào Ngọc cực kỳ phức tạp, mở miệng, “Hồi bẩm tôn chủ, chắc là mệt quá....”
Nói xong, dường như giữa mày Ma Tôn nhăn càng sâu.
Nam nhân im lặng một lát, sau đó nâng tay ra hiệu.
Đào Ngọc thấy vậy bèn tiếng lên, ôm lồng sắt đến, cẩn thật đặt lên bàn.
Biểu cảm Hoắc Kỳ vẫn lạnh nhạt như thường ngày, hắn vươn tay nhéo nhẹ lên gương mặt xù xù. Không nhéo đến hai cái, đốt ngón tay hắn đã bị đối phương dùng chân đập khẽ.
Kiểm tra đơn giản một phen, xác nhận mèo trắng chỉ mệt mà thôi, không còn vấn đề nào khác, Ma Tôn mới thu tay lại.
Ngữ khí nam nhân bình tĩnh, “Ngươi cho nó luyện cái gì?”
Mệt thành như vậy.
“Ngồi thiền.” Đào Ngọc đáp.
Hoắc Kỳ hơi sửng sốt, “Chỉ ngồi thiền thôi?”
“...”
Nhìn biểu tình như muốn nói y đè nghiến mèo nhỏ ra ngược đãi của Ma Tôn, Đào Ngọc quả thật vô phương biện giải.
Y thật sự để nó ngồi thiền mà.
Tuy rằng trước khi ra cửa Ma Tôn đã cố tình dặn dò y phải nghiêm khắc huấn luyện nhưng Đào Ngọc đi theo hắn nhiều năm đã quen nhìn mặt đoán ý, hiểu câu nói đó có mấy phần là thật. Lúc trước y khuyên Ma Tôn giữ mèo trắng lại cũng vì nghĩ cho lợi ích của hắn, nhưng trôi qua mấy ngày ngắn ngủi sự tình đã có biến chuyển.
Hôm qua Đào Ngọc vừa nghe nói, thuộc hạ cầm linh quả đến, Ma Tôn lại đuổi hắn ra, tự tay đút cho mèo nhỏ ăn.
Sáng nay, y lại tận mắt trông thấy mèo trắng mờ mịt ngủ trên giường Ma Tôn đến lúc Mặt Trời lên ngang sào…
Dung túng như vậy, Đào Ngọc cảm thấy Ma Tôn thật sự có ý định nuôi mèo trắng làm linh sủng, lúc y huấn luyện mèo trắng đương nhiên sẽ khống chế đúng mực. Ngày đầu tiên tu luyện, mấy thứ công pháp phức tạp tạm thời vứt gọn sang một bên, bắt đầu từ bước cơ bản nhất là thiền định.
Đào Ngọc định để mèo trắng ngồi trên đệm hương bồ nhưng chưa tới năm phút cậu đã nghiêng đầu gật gù, thở khò khè…
Đào Ngọc hết cách, cuối cùng đành đặt mèo trắng lên cọc gỗ thiền định.
Cọc gỗ cao bảy thước (*), chỗ có thể đặt chân cũng vừa khéo với cơ thể mèo trắng.
(*) Bảy thước: 169,4 cm
Cứ như vậy, vì sợ lơ là sẽ rơi xuống nên mèo trắng liên tục tập trung tinh lực, thành công đạt được mục đích thiền định. Phương thức thiền định này cực kì phổ biến, vô cùng nhẹ nhàng, chẳng có yêu cầu khó khăn nào cả. Dù là Ma giới hay Tu chân giới, đến tu sĩ sở hữu tư chất kém cỏi nhất cũng có thể thiền định liền tù tì ba bốn ngày, ai mà ngờ, mèo trắng mới thử một ngày đã mệt đến vậy.
Đào Ngọc thậm chí còn nghi ngờ bản thân bị lừa gạt.
Tự thuật đơn giản xong xuôi chuyện ban sáng, Đào Ngọc nghe lệnh thở phào nhẹ nhõm lui xuống.
Hứa Tây khép hờ mi mắt nằm liệt trên bàn như cũ, cái đuôi cũng ủ rũ rủ xuống.
Ma Tôn nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, ngón tay chợt duỗi đến cái bụng mềm oặt bên dưới, lật lại.
Nam nhân rũ mi, “Ngươi tiếp tục giả vờ giả vịt nữa xem?”
Hứa Tây bị lật ngửa bụng lên, nhưng vì bốn chân đều ngắn ngủn một khúc nên cậu cũng chẳng thèm che đậy.
Trong lòng mèo trắng yên lặng trợn trắng mắt, lười phản ứng lại.
Tuy rằng thiền định chỉ là ngồi bất động nhưng cái cọc gỗ kia cao như vậy, dù biết Đào Ngọc sẽ không trơ mắt nhìn cậu ngã chết, Hứa Tây vẫn không nhịn được lo âu hốt hoảng.
Còn nữa, cơ thể của nguyên chủ trong giả thuyết chính là như thế này, nói dễ nghe chút là yếu đuối còn nói trắng ra là vô cùng suy nhược mỏng manh.
Cậu ngồi yên trên cọc gỗ cả ngày, cả thân thể căng chặt thôi đã tiêu hết sạch thể lực rồi.
Hiện giờ Hứa Tây đã hoàn toàn lên men, chỉ nghĩ đến việc đi ngủ.
Bình thường Hoắc Kỳ nói một câu mèo trắng sẽ trừng hắn một cái không nặng không nhẹ, hoặc ỷ vào việc hắn không hiểu cậu nói gì mà meo meo mắng vài tiếng nhưng lần này lại chẳng phản ứng gì.
Ma Tôn không kiên nhẫn đợi thêm mấy giây, trong lòng cuộn lên cảm giác bực bội mơ hồ. Giữa mày nam nhân nhăn lại, tầm mắt rơi xuống linh quả nằm lăn lóc cạnh bên. Linh quả này hắn mới sai người hái xuống hôm nay, linh khí tràn trề căng mọng, vô cùng tươi mới.
Mấy ngón tay với khớp xương rõ ràng thuần thục lột vỏ quả, Ma Tôn nâng nhẹ cằm mèo trắng lên, kề thịt quả đến miệng cậu.
Hoắc Kỳ nhàn nhạt ra lệnh, “Há mồm.”
Vốn dĩ Hứa Tây đã ngủ rồi.
Vậy mà hương thơm ngọt ngào của linh quả cứ vờn quanh trước mặt khiến cậu theo bản năng giật giật chóp mũi, lựa chọn ăn uống và đi ngủ điên cuồng đấu đá nhau.
Lưỡng lựu hồi lâu, cuối cùng bởi vì quá mệt nhọc nên Hứa Tây đành nhắm tịt mắt gặm lung tung lên linh quả, sau đó gục đầu ngủ tiếp.
“…”
Sáng sớm hôm sau, Đào Ngọc tới đúng giờ như hôm qua, đón mèo trắng đi tu luyện.
Nhìn mèo chẳng còn đang cuộn tròn trong lòng Hoắc Kỳ ngủ đến mức chảy nước miếng giàn giụa, Đào Ngọc hiển nhiên sửng sốt.
Đáy lòng y có một suy đoán lớn mật mật: Không phải con mèo này rúc vào ngực tôn chủ ngủ suốt cả đêm đấy chứ?
Thật ra không phải suốt cả đêm.
Một tay Hoắc Kỳ ôm mèo, một tay nhéo nhéo giữa mày.
Tối qua mèo trắng không ăn linh quả cậu thích nhất, chỉ lo ngủ, Hoắc Kỳ cũng lười để ý nên chỉ ném đại cậu lên giường nhưng tới nửa đêm, mèo trắng đột nhiên meo meo khóc to, âm thanh đáng thương vô cùng.
Ma Tôn nhíu mi, đứng dậy bước qua xem xét, phát hiện cậu bị chuột rút.
Mèo trắng đau đến nỗi trong mơ còn nhỏ giọng nức nở, khóe mắt đều tràn ra nước.
Hoắc Kỳ không còn cách nào khác đành ngồi xuống bên giường, vươn tay kéo thẳng cái chân nhỏ nhắn.
Kéo gần mười phút, mèo trắng mới thôi cựa quậy nhưng Hoắc Kỳ vừa rời giường không lâu, Hứa Tây lại rút gân.
Nam nhân đành trở lại…
Thành thử nửa đêm nửa hôm, Ma Tôn không lo tu luyện đột phá tu vi mà chỉ miệt mài hầu hạ mèo trắng, Hứa Tây chuột rút liên tục nên ngủ cũng không ngon giấc, hiện tại còn chưa tỉnh.
Để mèo trắng thiền định là phương pháp chính quy Đào Ngọc tìm được trong sách cổ, nhưng hôm qua thiền định cả một ngày mà chẳng thu được kết quả gì khiến y có phần rầu rĩ.
“Tôn chủ, đêm qua thuộc hạ trở về đã tìm đọc không ít sách cổ, quả thật có ghi thiền định sẽ giúp linh sủng nhanh chóng kết đan.” Đào Ngọc nghiêm túc, “Hôm qua không có hiệu quả chắc hẳn vì là đây lần đầu, chưa đủ thời gian thôi.”
Dứt lời, y lấy lồng sắt hôm qua ra, mở cửa, hướng mắt về phía mèo trắng.
Ý là, ngài có thể đánh thức nó không.
Ngủ suốt cả buổi sáng rồi.
Ma Tôn không có phản ứng gì.
Đào Ngọc cúi đầu đợi một lúc lâu, rồi mới dám ngước mắt lên nhìn.
Giữa mày Ma Tôn hơn cau, dường như đã nhượng bộ.
“Tôn chủ?” Đào Ngọc thấy Ma Tôn xuất thần bèn lên tiếng nhắc nhở, đồng thời vươn tay về phía mèo trắng, “Con mèo này…”
Y chưa kịp đụng tới, thân hình Ma Tôn đã dịch chuyển, ôm mèo trắng nhẹ nhàng né tránh.
Đào Ngọc lập tức nghi ngờ.
Ma Tôn nhìn thẳng, bình tĩnh nhéo nhéo đệm thịt của mèo nhỏ, cuối cùng cũng mở miệng.
“Con mèo này… Đầu óc hỏng thể trạng yếu, không cần nóng vội.”
Đào Ngọc: “...”
Nam nhân thấp giọng, “Hôm nay cho nó nghỉ một ngày.”