Chương 3: Đại Thiếu Phu Nhân Nắm Bắt Tình Hình Nhà Chồng
Sáng hôm sau cậu bị người khác gọi dậy, là nha hoàn nhà này. Cô gái nhỏ này hôm nay có nhiệm vụ mang nước qua hầu hạ đại thiếu phu nhân, sáng nay vừa bước vào phòng đã bị dọa sợ bởi đống hỷ phục bị xé tan nát, nhanh chân lại kiểm tra thì đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân vẫn an ổn trên giường, dù nhìn cứ không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không nói rõ được. Cô phải đánh thức đại thiếu phu nhân dậy dâng trà cho lão gia và phu nhân. Kêu mãi đại thiếu phu nhân mới dậyTrần Mạnh Quân dậy, mở mắt ra vừa hay nhìn thấy một cô gái nhỏ liền tỉnh táo hẳn, sau đó nhớ lại chuyện hôm qua, nghĩ chắc đây là người hầu nhà này nên cũng yên tâm. Cô gái nhỏ này tên là tiểu Hoa vào phủ từ nhỏ, vốn dĩ được mua về để làm nha hoàng thông phòng cho đại thiếu gia, nhưng lại bị đại thiếu gia cự tuyệt, còn làm lớn một trận với phụ mẫu, sau đó bị điều đi an phận hầu hạ cơm nước cho phu nhân mỗi ngàySáng nay Trần Mạnh Quân phải dâng trà cho "ba mẹ chồng", đúng là biết hành hạ người ta, đêm qua tân hôn, hôm nay trời chưa sáng đã dâng trà. Ai mà rãnh đến mức bày ra mấy cái thủ tục này vậy trời, cậu ngáp vài cái liền theo tiểu Hoa đi dâng trà, do phu quân cậu không tiện đi lại.Ngồi trên sảnh chính là đôi vợ chồng đã luống tuổi, tóc điểm hoa râm nhưng không che giấu được khí chất của họ, người đàn ông gương mặt có năm sáu phần giống nam nhân nhà cậu, nhưng nhìn nam nhân nhà cậu uy phong hơn, mạnh mẽ nhưng mềm mại, người này đường nét cứng rắn hơn, toát lên vẻ uy nghiêm của bề trên, nhìn không dễ gần. Người mẹ thì lại dịu dàng hơn, vẻ đẹp của bà cũng truyền hoàn hảo cho đứa con trai, nhất là ánh mắt, vừa câu nhân vừa đoan trang. Cha chồng cậu dường như cũng không hài lòng về cuộc hôn sự này lắm, còn mẹ chồng nhìn cậu có vẻ hơi áy náy. Ngoài ra trong sảnh còn có thêm hai người phụ nữ trẻ tuổi nữa, theo lời tiểu Hoa là hai người em dâu của cậu. Sau khi dâng trà, trước khi ra về mẹ chồng còn dặn cậu phải chăm sóc tốt cho đại thiếu gia, cậu đáp lời rồi rời đi, nhưng ánh mắt coi thường của hai em dâu kia phía sau lưng cậu vẫn cảm nhận được. Đúng là không thù không oán nhưng vẫn bị ghét aTheo lời kể của tiểu Hoa, cậu đã nắm bắt được đại khái tình hình nơi đây. Đây là Lê gia, lão gia cũng chính là cha chồng cậu là quan lớn trong triều đình, sau khi cưới được vợ chính là mẹ chồng cậu, thì sinh ra ba đứa con trai Lê Minh là chồng cậu, Lê Quân và Lê Thâm là hai em lần lượt cách Lê Minh hai, ba tuổi. Lê Minh không phải từ nhỏ đã bị bệnh, nhưng do một lần cứu một đứa bé ra khỏi đám cháy thì bị xà nhà đè, sau khi được cứu ra, cơ thể bị bỏng nhẹ nhưng lưng bị đè ảnh hưởng đến nửa người dưới, nguy cơ là cả đời cũng không thể đi lại bình thường được. Tính cách hắn lúc trước rất hoạt bát, lúc nào cũng cười nói và giúp đỡ mọi người, hắn còn luyện công sẽ thi làm võ tướng trong triều nhưng sự cố đến quá đột ngột khiến tính cách hắn ngày càng âm u, giờ ngay cả nói chuyện cũng không nói, cả ngày cứ như một cái xác chết. Không cho ai lại gần cũng không được chạm vào người, đồ ăn mỗi ngày mỗi ít lại, thuốc cũng không uống, cứ vậy mà chờ chết. Dù vậy nhưng không ít nhà vẫn muốn gả con gái vào phủ, đương nhiên là để dựa hơi nhà chồng, hôn sự cũng đã tổ chức rồi, sau đó cô gái đó tự tử ngay trên giường tân hôn. Khiến mọi người sợ chết khiếp, từ đó hắn càng trầm mặc hơn rồi lại sinh ra tính cách như bây giờ, nhìn người khác cũng lười nhìn. Dù đã dùng thuốc một thời gian dài nhưng bệnh tình thiếu gia càng ngày càng nghiêm trọng hơn, từ việc thân dưới không thể cử động thì sau hai tháng dùng thuốc ngay cả tay cũng không thể cử động được, thầy thuốc bảo là do di chứngTrên đường về tiểu Hoa đã nhờ cậu khuyên nhủ đại thiếu gia "Đại thiếu phu nhân, chỉ cần người có thể khuyên nhủ đại thiếu gia ăn một chút cháo thôi cũng được, ngài ấy cứ tiếp tục vậy sẽ chết đó" vừa nói cô vừa ấm ức rưng rưng nước mắt nhìn cậu, tay thì cứ xoắn xít vào nhau, dù không hầu hạ đại thiếu gia được mấy ngày nhưng người tốt như đại thiếu gia sao có thể gặp chuyện xui xẻo như thế này được chứ. Cậu không đành từ chối bèn gật đầu, bảo cô về bên cạnh phu nhân đi