Chương 3:
Mấy ngày tiếp theo Tần Du dọn phòng cho Ngũ di thái sắp đến, tạm thời cô sẽ ở chỗ Đại thái thái.Cô chuyển tất cả của hồi môn đến nhà kho của Đại thái thái, đưa chìa khóa cho bà ấy, cô nói: “Mẹ, chìa khóa cho mẹ.”“Nhã Vận, bên cạnh con không có ai chu đáo cả. Hay là đưa Vân Nhi sang đó nhé.”“Mẹ, mẹ cũng biết vốn dĩ Thư Ngạn đã bài xích cuộc hôn nhân này, nếu con dẫn theo người hầu sang bên đó nữa, chẳng khác nào áp đặt hai người xa lạ trong cuộc sống của anh ấy.”Dẫn người hầu đi theo, chẳng khác nào dẫn theo một tai mách lẻo chuyện cô và Tống Thư Ngạn sẽ ly hôn, rồi người hầu đánh một bức điện về thì vợ chồng nhà họ Tống có thể để cho con trai làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy sao, hơn nữa dẫn theo người hầu chi bằng mang theo vàng thỏi, phiếu gửi tiền là có lợi nhất. Một phần vàng thỏi và phiếu gửi tiền mẹ Tần cho Tần tiểu thư, được gửi ở ngân hàng tư nhân của nhà họ Phó có thể trao đổi trên toàn quốc, và phần còn lại được gửi ở một ngân hàng Anh có thực lực hùng hậu mở ở Thượng Hải.Nghe được những lời này, Đại thái thái càng cảm thấy cô con dâu này hiểu chuyện, đều tại con trai nhà mình bị mê muội đầu óc trước sự tự do yêu đương, tự do hôn nhân gì đó bên ngoài. Mợ cả của nhà họ Tống phải là người có tri thức hiểu lễ nghĩa như Nhã Vận.Trong lúc mẹ chồng và con dâu đang nói chuyện, Tam di thái từ bên ngoài bước vào: “Chị cả, chị đuổi thợ may Lý đi rồi, bộ sườn xám của em phải làm sao.”Đại thái thái bị cô ta đột ngột đi vào quấy rầy nên có chút không vui, bà ấy nói: “Tôi đã cho người đi tìm thợ may rồi, đợi mười ngày nửa tháng sẽ đến, nếu cô đợi không kịp thì có thể vào thành phố tìm thợ may khác.”“Một thợ may xa lạ làm sao may được sườn xám đẹp, đặc biệt là phần nách, nếu may không đẹp, may xong phải sửa lại nữa, em không biết liệu mình có thể mặc nó vào mùa xuân này không.”Tam di thái phàn nàn, hiếm khi lão gia trở về nhà, đợt này có lẽ ông ấy sẽ ở nhà vài tháng, đợi nửa tháng mới tìm được thợ may, nếu may không đẹp nữa thì…, nghĩ thôi Tam di thái cũng đã thấy buồn phiền.“Vậy cô muốn như thế nào?”“Mời thợ may Lý trở lại, may xong giúp em bộ sườn xám này rồi hẵng đi.”Nghe xong Đại thái thái sắc mặt tối lại, đã bảo người ta đi còn gọi người ta trở về, giọng nói của bà ấy mang theo tức giận nói: “Không có lý này.”“Mẹ ba, tôi sắp đi Thượng Hải, người trong nhà sẽ đưa tôi đi Hàng Châu và ở lại đó một ngày, chiều hôm sau tàu lửa mới rời ga. Đúng lúc bọn họ cũng sẽ đi đón cha và mẹ năm. Như thế này đi, mẹ đi với tôi đến Hàng Châu mua sườn xám, sau đó sẽ cùng mẹ năm và cha trở về.” Lời đề nghị này của Tần Du xem như đã chạm vào lòng Tam di thái, có thể đi Hàng Châu mua quần áo mới, còn có thể gặp được lão gia sớm một ngày, cô ta vui mừng nói: “Vậy cũng được, mẹ ba sẽ đi Hàng Châu với mợ cả.”Tam di thái vui vẻ bước ra ngoài, Đại thái thái lúc này mới lên tiếng: “Nhã Vận, con hà tất phải làm vậy.”“Mẹ à, như thế tránh cho cô ta than vãn trước mặt cha, làm khó mẹ.”Ngay lập tức, Đại thái thái nghi ngờ những lời mình vừa nói với con dâu rốt cuộc là đúng hay sai, chỉ có điều cuộc sống hàng ngày giữa người vợ cả đáng kính và người vợ lẽ được yêu thương mười mấy năm, Đại thái thái đã phải trả giá bằng mái tóc hoa râm của mình.Người ta đợi lão gia trở về, sẽ bổ nhào lên người người đàn ông, đôi tay hồng hào mềm mại đặt lên ngực, than phiền rằng Đại thái thái ngay cả một bộ y phục cũng không may cho mình. Lão gia sẽ lập tức cảm thấy người vợ già này khắt khe với bảo bối của ông ấy.Đại thái thái thở dài: “Vất vả cho con rồi.”Tống lão gia đích thân đưa Ngũ di thái về quê, từ Thanh Đảo về Ninh Ba, đầu tiên đi tàu từ Thanh Đảo đến Thượng Hải, sau đó từ Thượng Hải chuyển đến Hàng Châu bằng đường sắt, rồi lại băng qua sông đi tàu lửa từ Thượng Ngu trở về Ninh Ba.Hao tâm tổn trí, bỏ ra nhiều thời gian đưa đón như vậy, đây cũng đủ để thấy lão gia rất thương yêu người vợ lẽ này.Đúng lúc đi ngang qua Thượng Hải, Tống lão gia dẫn Ngũ di thái nán lại Thượng Hải hai ngày, mua thêm một vài thứ cho người yêu. Hai người bước xuống tàu, xe của nhà họ Tống đã chờ sẵn để đón lão gia và Ngũ di thái trở về biệt thự.Tới nơi, Cả hai bước vào cửa chính, đúng lúc Tống Thư Ngạn từ trên lầu đi xuống.Tống Thư Ngạn chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thấy cha mình và một người vợ lẽ khác của ông ấy.Tống Thư Ngạn nghĩ đến cách ăn mặc lỗi thời của mẹ mình, lại thêm những nếp nhăn hằn sâu và dấu vết tuổi tác trên khuôn mặt, ngược lại cha anh ấy để ria mép, mặc áo dài, đeo kính, tuổi tác chỉ càng làm tăng thêm vẻ thu hút chứ không làm mất đi vẻ ngoài của ông ấy, quyến rũ được Ngũ di thái xinh đẹp yêu kiều mười bảy mười tám tuổi, thật là xuân phong đắc ý.Tống Thư Ngạn luôn chuẩn bị tâm lý cho việc cha mình cưới một người vợ lẽ còn nhỏ hơn cả mình, nhưng thật sự mở miệng gọi thì vẫn không thuận cho lắm, anh ấy ép mình gọi lấy một tiếng “Mẹ năm.”Đôi mắt hạnh nhân to tròn của Ngũ di thái dừng lại trên người Tống Thư Ngạn: “Nghe nói Đại thiếu gia rất giống lão gia, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là như thế, thật là dung mạo đường đường.”Tống Thư Ngạn không thoải mái với lời khen đến từ vợ lẽ của cha, đương nhiên cũng sẽ không đáp lại, điều này cũng khiến Ngũ di thái tự làm mình mất mặt.Tống lão gia thấy anh ấy ăn mặc chỉnh tề thì hỏi: “Con muốn ra ngoài à?”“Sinh nhật Tam muội muội nhà họ Phó tổ chức một buổi liên hoan khiêu vũ.”Tống lão gia lấy đồng hồ bỏ túi ra, cất tiếng: “Bây giờ còn sớm mà.”“Phó Gia Thụ đang thử máy dệt mới, anh ấy bảo con đến xem, giờ con đến nhà máy của họ trước để xem thử.”“Con không định sử dụng máy móc của họ trong nhà máy mới? Máy móc nên mua thứ tốt một chút, mặc dù Prades của Anh đắt một chút nhưng mà nó ổn định. Của Nhật Bản cũng được, của Mỹ cũng được.”“Cha, cái này còn phải xem tình hình cụ thể, nếu như chất lượng tương đối ổn, con nghĩ có thể lắp thêm một số máy móc của họ, muốn chấn hưng ngành công nghiệp dân tộc thì đương nhiên phải dùng nhiều máy móc sản xuất trong nước.”“Bất cứ khi nào chúng ta cũng phải kiếm được tiền trước, rồi sau đó mới nói đến những đạo lý này.” Tống lão gia chỉ vào ghế sô pha: “Con ngồi xuống trước đã, cha nói chuyện với con.”Tống Thư Ngạn theo lời ngồi xuống, Tống lão gia quay đầu lại nói với một nữ giúp việc: “Lưu Mã, đưa Ngũ di thái lên lầu đi.”Nữ giúp việc tên Lưu Mã đi đến đưa Ngũ di thái lên lầu.Tống lão gia nhìn con trai, ông ấy có năm người con trai, người xuất sắc nhất chính là người con trưởng này, mới trở về vài tháng ngắn ngủi mà đã có thể làm quen với nhà máy dệt từ trong ra ngoài. Đám công tử bột ở Thượng Hải quần là áo lượt hàng đống, con trai cũng xem như là hạc đứng giữa bầy gà.Nhưng, có một chuyện khiến ông ấy rất không hài lòng, Tống lão gia trầm giọng nói: “Mẹ con nói muốn đưa Nhã Vận đến Thượng Hải, chắc con đã biết chuyện này nhỉ.”Đương nhiên Tống Thư Ngạn biết, nguyên nhân của chuyện này chính là cha muốn đưa mẹ năm đang mang thai đứa con của ông ấy về nhà, điều này ngược lại cũng đã nhắc nhở mẹ anh ấy phải đưa người phụ nữ đó đến đây.“Biết.”Tống lão gia châm điếu xì gà, rít một hơi, tay kẹp điếu xì gà chỉ vào Tống Ngạn Thư: “Cha đã nói với con, vị tiểu thư nhà họ Tần này tính tình dịu dàng, thật thà và nhanh nhẹn, rất quý phái, là một người phụ nữ tốt hiếm có. Hiếm có là mẹ vợ của con qua đời, con thất lễ như vậy mà con bé cũng không oán giận. Tại sao con có thể bị những tình yêu bên ngoài kia làm cho hồ đồ như vậy. Con nên vui vẻ ở cùng với Nhã Vận, sinh con đẻ cái. Sau này con lại cưới thêm vài cô vợ lẽ, con thích chiều chuộng thế nào cũng được, cha mẹ nhất định sẽ không quản nhiều.”Tống Thư Ngạn nhìn cha mình, người phụ nữ tốt là một người phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng, không có bất cứ suy nghĩ gì và bị ràng buộc bởi lễ giáo phong kiến khắt khe mà thôi. Anh ấy không có cách nào tranh luận với cha mình, bởi vì họ có khoảng cách rất lớn trong quan niệm gia đình, giữa họ chỉ có thể cãi nhau, cuối cùng không thể có được kết quả, cô đã muốn đến vậy thì cứ để cô đến thôi.“Con biết rồi.” Tống Thư Ngạn đứng dậy: “Cha, cũng sắp đến giờ rồi, con đi trước đây.”Mặc dù chỉ nói một câu biết rồi, nhưng thái độ của anh ấy đã tốt hơn trước đây rất nhiều, Tống lão gia cũng không có cách nào quản được chuyện trong phòng của con trai, vì vậy chỉ xua tay nói: “Đi đi.”Người giúp việc mở cửa chính ra, xe đã chờ sẵn ở bên ngoài, tài xế nhìn thấy Tống Thư Ngạn đi ra thì mở cửa xe cho anh ấy, Tống Thư Ngạn ngồi vào trong xe, chiếc xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Tống, đi qua hai con đường thì đi đến một cửa hàng bách hóa.Tống Thư Ngạn bước xuống xe, lúc này là chạng vạng, trên đường người qua kẻ lại, xe điện chạy qua, đưa trẻ bán báo đang rao bán báo, bên đường có một cậu bé bảy tám tuổi đang đánh giày cho một người đàn ông trong bộ đồ vest lòe loẹt.Tống Thư Ngạn còn đang buồn phiền chuyện vừa rồi, anh ấy nhíu mày không suy nghĩ nữa, anh ấy thoáng dừng lại ở cửa cửa hàng bách hóa, nghiêng đầu nhìn, bên cạnh đúng lúc cũng có hai cô gái mặc sườn xám bằng vải bông, tóc ngắn ngang tai đi ngang qua, bị anh ấy nhìn như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mặt tròn kia bỗng đỏ ửng.“Vừa rồi Tống đại thiếu nhìn thấy tôi rồi nhỉ.” Cô gái đó phấn khích hỏi.“Chắc không nhìn thấy đâu.” Người còn lại nói.“Cô gạt tôi một chút cũng không được sao?” Cô gái kia từ phấn khích chuyển sang thất vọng.“Thực ra, để mà nói thì tôi thật sự không thích kiểu người từ chối người khác cách xa vạn dặm như Tống Thư Ngạn, Nhị thiếu gia nhà họ Phó phong lưu mới khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên.”“Nhị thiếu gia nhà họ Phó làm sao cao quý bằng Tống đại thiếu.”“Sao lại không cao quý, người ta không kiêu ngạo, lúc nào cũng khiến cho người khác như tắm gió xuân vậy.”Trong khi hai cô gái đang tranh luận, thì Tống Thư Ngạn đã xách một túi quà đi ra khỏi cửa hàng bách hóa. Cửa hàng bách hóa này có tiếng là “Mua tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới”, họ đã đặc biệt cử người đến Châu Âu và Mỹ để mua hàng về bán.Tống Thư Ngạn xách quà lên xe, chiếc xe chạy đến Dương Thụ Phố ở phía Đông Bắc.