Chương 17
Edit: Lá (Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com)
Lan Ngọc Dung không ngờ Trình Nhất Phàm sẽ xin lỗi mình, cười có chút ngượng ngùng, theo bản năng muốn giải thích: "Thật ra..." Là tôi đang tránh mặt anh.
Trước khi cô định nói hết, đã nghe thấy Trình Nhất Phàm nói: "Nhưng mà, cô đã nhận ra tôi nhưng lại tránh tôi, rốt cuộc là tại sao? Cô ghét tôi?"
"Không... không phải..." Lan Ngọc Dung lắc đầu, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, cô khó khăn nói, "Không phải tôi lo rằng anh sau khi biết chuyện sẽ không muốn giữ đứa bé lại sao? Cho nên mới..."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như cô ghét tôi thì đã không xảy ra chuyện đêm hôm đó." Trình Nhất Phàm cười cười, đôi mắt đào hoa cong lên khiến người ta mê mẩn.
Lan Ngọc Dung bị mỹ - sắc bắt sống, dè dặt hỏi: "Anh, anh cũng không ghét tôi chứ?"
Trình Nhất Phàm nhìn cô chằm chằm, nụ cười vẫn hiện lên nơi đáy mắt: "Cô nghĩ sao?"
Lan Ngọc Dung: "Thật xin lỗi, chuyện đứa nhỏ... Tôi không nghĩ còn có thể gặp lại anh..."
"Được rồi, bỏ qua chuyện này đi, cô cũng đã nói, là tai nạn. Đã là tai nạn, thì tôi cũng có trách nhiệm. Để một mình cô gồng gánh hơn năm tháng qua, thật sự xin lỗi. Cô không trách tôi là tốt rồi." Trình Nhất Phàm nói, "Nếu tôi kiên quyết thêm một chút nữa vào đêm hôm đó, làm hết các biện pháp phòng tránh thì đã tốt."
Mặc dù hiện tại trong bụng Lan Ngọc Dung có hai bảo bảo, nhưng bản thân cô chính là một cô gái nhỏ trong trắng, còn chưa làm chuyện ấy bao giờ, khi nghe Trình Nhất Phàm nghiêm túc nói câu này, có chút đỏ mặt. Cô cúi đầu nói: "Là lỗi của tôi, không phát hiện ra sự tồn tại của chúng sớm hơn..."
Trên thực tế là nguyên chủ có âm mưu, nhưng những "nguyên tội" này Lan Ngọc Dung cũng cần có trách nhiệm gánh vác. Dù sao cô cũng đã chiếm lấy cơ thể của người ta.
"Dù gì đi nữa, chúng ta cũng đừng quá chú ý vào chuyện đã xảy ra vào đêm đó." Trình Nhất Phàm nói, "Cô... cô trước nghĩ thế nào? Đã quyết định một mình nuôi đứa bé?"
"Đúng vậy... như tôi đã nói với anh, tôi không ghét trẻ con, chúng cũng đã lớn như vậy, cho nên..."
"Vậy... Chuyện tương lai cô cũng đã tính xong?" Trình Nhất Phàm hỏi, "Cô... sau này cũng sẽ tự mình nuôi chúng lớn? Cô có biết không, chuyện sinh con chỉ là khó khăn đầu tiên, mười tháng mang thai sẽ rất khổ cực. Sau khi sinh ra được, sợ rằng sẽ còn cực khổ hơn --- chăm sóc chúng, giáo dục chúng, đồng hành cùng chúng lớn lên, sẽ tốn rất nhiều sức lực. Chỉ có tiền, sợ rằng còn chưa đủ để..."
Tất nhiên Lan Ngọc Dung biết điều đó, nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là cô đang mang thai, cô xuyên vào sách đã là một điều rất khó hiểu, bây giờ còn mang thai song sinh lại càng khiến cô thêm hoảng sợ.
Tuy rằng Trình Nhất Phàm nói đúng - chỉ có tiền thôi thì không đủ để chăm sóc và giáo dục tốt hai bảo bảo, nhưng cô vẫn cần thời gian để điều chỉnh tâm lý và tình trạng cuộc sống của mình, kiếm tiền được cô đặt ở vị trí cấp thiết nhất, cũng không sai.
"Tôi, tôi tạm thời chưa nghĩ nhiều về nó, chỉ là không muốn bỏ chúng." Lan Ngọc Dung thấp giọng nói.
Thấy tâm trạng thấp thỏm của cô, Trình Nhất Phàm liền trấn an: "Đương nhiên, có tiền vẫn rất quan trọng, một khi cuộc sống vật chất đã thỏa mãn, những thứ khác, có thể từ từ cũng được."
Lan Ngọc Dung miễn cưỡng nở nụ cười.
Trình Nhất Phàm định nói gì đó thì người phục vụ lần lượt bưng lên các món họ gọi, anh nói: "Ăn trước đi."
"Được."
Lý do tại sao Lan Ngọc Dung đồng ý đi ăn với Trình Nhất Phàm, một là vì cô đói, lúc cô đến nhà hàng Tây giúp Chu Văn Quang đã hơn mười một giờ, sau khi đến bệnh viện và quay về, đã hơn một giờ, thật sự rất đói, dù cô không đói bụng thì hai bảo bảo cũng cần ăn rồi.
Hai là cũng muốn biết thêm về Trình Nhất Phàm, dù gì thì anh ấy cũng là cha của đứa bé, cũng là đối tượng đầu tư trong tương lai của cô, nếu chỉ dựa vào miêu tả trong cuốn sách mà đánh giá sợ rằng quá phiến diện.
Ba là... Cô thực sự rất vừa mắt Trình Nhất Phàm. Nếu không phải đang mang thai, không mang theo "nguyên tội" của nguyên chủ trong người, chắc chắn cô sẽ không trốn tránh Trình Nhất Phàm, mà sẽ liên lạc với đối phương nhiều hơn, thậm chí là theo đuổi nữa.
Khi ăn cùng một người, có thể thấy được rất nhiều thứ.
Chẳng hạn như EQ, cách nói năng, khí chất, tính cách, v.v.
Biểu hiện của Trình Nhất Phàm thật sự không tệ.
—— Chỉ trong hơn một giờ đồng hồ anh đã thể hiện rất tốt.
Đầu tiên về vấn đề liên quan đến con cái, mặc dù lúc đầu anh tương đối sốc, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không có vẻ gì là tức giận, coi như là có trách nhiệm.
Rót nước cho cô, vào phòng tư vấn nghe kỹ lời dặn dò của bác sĩ, giúp cô cầm túi, thật sự rất cẩn thận và chu đáo.
Khi đói thì đưa cô đi ăn, hỏi cô thích ăn gì, giọng thương lượng vừa phải lại có quyết định của riêng mình, cũng rất tôn trọng ý kiến của cô.
Sợ cô lo lắng, anh còn thoải mái bày tỏ suy nghĩ của mình, khả năng giao tiếp tốt.
Lan Ngọc Dung đang ăn, chợt ý thức được mình đang nghĩ gì, không khỏi chột dạ.
Cô lại bắt đầu cho Trình Nhất Phàm thêm điểm trong trái tim mình.
Đã thêm rất rất nhiều điểm...
Không thể, hai người không thể nào...
Trong lòng Trình Nhất Phàm thật ra cũng đang suy nghĩ về điều gì đó.
Đột nhiên có hai bảo bảo chưa chào đời, anh đúng là hết sức kinh ngạc, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy nhiên, cô gái người ta đã chịu đựng vất vả hơn năm tháng, anh chỉ là cung cấp t*ng trùng, căn bản không đáng nhắc tới.
Hơn nữa, đêm đó, anh cũng thoải mái đi, ngày hôm sau còn tặng tiền... Không có gì thiệt thòi để mà nói. E hèm, ngoại trừ lòng tự trọng không ổn tí nào ra.
Bây giờ anh nhận định được đối phương một mực lảng tránh mình, mà cô cũng không có ý định dùng đứa bé để uy hiếp điểm yếu của anh. Đối phương chỉ đơn giản là thích trẻ con, cộng thêm việc phát hiện muộn... không đành lòng từ bỏ hai sinh mệnh bé nhỏ.
Hẳn hai đứa nhé!
Quả nhiên... tình mẫu tử một khi tràn lan ra, thật khiến người ta cảm động.
Trình Nhất Phàm đối với Lan Ngọc Dung cũng có ấn tượng tốt, nếu không đã không có chuyện đêm hôm đó, dĩ nhiên cũng không phát sinh chuyện hiện tại.
Chuyện này xảy ra đột ngột, nhưng anh không phải người không dám chịu trách nhiệm, anh sẵn sàng chịu trách nhiệm.
Chính là vậy... Xem ra lấy vợ sinh con không phải là điều tốt, dễ nhầm lẫn giữa trách nhiệm và tình cảm.
Mặc dù có hảo cảm với nhau, đã ngủ qua một lần, nhưng ——
Thực sự giữa họ không có bất kỳ tình cảm nào.
Hơn nữa, đối phương dường như cũng không muốn để anh chịu trách nhiệm.
Cho nên, Trình Nhất Phàm mới nói dông nói dài, kể một tràng về việc khó khăn khi nuôi dạy con cái.
Anh cũng không muốn dồn ép cô quá.
Bác sĩ nói, cần giữ cho thai phụ tâm lý vui vẻ, thoải mái mới được.
Trình Nhất Phàm sau khi nghĩ thông suốt, thì chuyển qua đề tài khác.
"Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
Lan Ngọc Dung uống một ngụm nước mận chua, chớp mắt: "... 23 tuổi."
Nguyên chủ 23 tuổi, còn chính cô để mà nói... chỉ mới 21 tuổi. Nhưng cũng chả có ích gì.
"Mới vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu nhỉ?"
"... Ừm. Tôi tốt nghiệp coi như khá sớm, được hai năm."
"Cô học chuyên ngành gì?" Trình Nhất Phàm hỏi, rồi tự giới thiệu bản thân, "Nhân tiện, tôi học chuyên ngành Khoa học máy tính, hiện đang phát triển trò chơi."
"Vậy anh nhất định là lập trình viên đẹp trai nhất." Lan Ngọc Dung nói đùa, sau bổ sung thêm, "Tôi là sinh viên chuyên ngành Thiết kế."
Lan Ngọc Dung hơi do dự về việc có nên nói với đối phương việc cô thực sự biết anh là ai hay không. Dù sao thì cô cũng sắp đầu tư vào phòng làm việc của anh...
Chỉ là, khi tự mình nói ra những điều này có chút gượng gạo, cuối cùng cô vẫn quyết định không nói ra.
"Cô có thích ai không?" Trình Nhất Phàm đột ngột hỏi.
Lan Ngọc Dung nghĩ đến nghề nghiệp của đối phương, và cả quan hệ của anh với Trình Nhất Mạn, nhất thời không dám nói dối, dẫu sao trước đây nguyên chủ rất thích Giang Hàn Mặc. Cô do dự một lúc, thành thật trả lời: "... Có. Nhưng anh ấy đã có người mình thích rồi. Tôi ở bên anh ấy là điều không thể."
Trình Nhất Phàm nghĩ đến chuyện ở nhà hàng Tây, xác nhận một lần nữa, "Đó không phải là người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc màu vàng, máy bay yểm trợ của cô chứ?"
Khi Lan Ngọc Dung nghe anh mô tả về Chu Văn Quang, cô lắc đầu cười một tiếng: "Không. Cậu ấy... cậu ấy là bạn của tôi."
"Tôi cũng thấy vậy. Hôm nay chắc cô bận đi giúp cậu ấy à?" Trình Nhất Phàm liếc nhìn bụng của cô, "Chỉ là, sau này nhớ bảo trọng thân thể của mình."
"Ừm..." Lan Ngọc Dung cúi đầu, "Tôi cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy... Thật may là có anh ở đây."
Nếu không, hai bé con nhất định sẽ có kết cục không tốt đẹp gì.
Cô cũng có thể đã bị té ngã, đến lúc đó... sợ rằng không thể tưởng tượng nổi.
Trình Nhất Phàm cười một tiếng: "Tôi cũng thấy, thật may khi mình đã ở đó ngày hôm nay, lại kịp thời đỡ cô."
Khuôn mặt Lan Ngọc Dung có chút đỏ lên, cô đã ăn gần hết, đặt đũa xuống, uống cạn nước mận trong cốc.
"Ăn no chưa? Còn muốn ăn gì nữa không?" Trình Nhất Phàm hỏi.
"No rồi, không cần ăn thêm gì nữa." Lan Ngọc Dung nói thêm, "Cám ơn."
"Vậy tôi đi thanh toán, cô chờ tôi một chút." Trình Nhất Phàm đứng dậy đi thanh toán, Lan Ngọc Dung bên này cũng không tranh giành với anh nữa.
Nghĩ kỹ một chút, tiền thuốc men cũng là anh ấy trả.
Anh còn tiền không?
Lan Ngọc Dung biết Trình Nhất Phàm hiện tại rất thiếu tiền, Lan Ngọc Dung có chút lo lắng, nhưng mà, chắc vẫn phải có một ít tiền tiêu vặt để ăn uống nhỉ?
Trình Nhất Phàm quay lại sau khi thanh toán, Lan Ngọc Dung cũng đứng dậy, cô đang cầm túi đi ra ngoài, Trình Nhất Phàm đứng ở cửa, cau mày: "Cô... lại muốn đi trước à?"
Lan Ngọc Dung vội vàng lắc đầu: "Không, không, tôi... tôi muốn đi vệ sinh."
Trình Nhất Phàm giãn đôi lông mày, anh đưa tay đỡ lấy cánh tay Lan Ngọc Dung: "Tôi đưa cô qua đó."
Lan Ngọc Dung muốn nói không cần, nhưng lại cảm thấy hình như Trình Nhất Phàm sợ cô bỏ trốn, nên để anh theo.
Sau khi trở lại xe, Trình Nhất Phàm chưa khởi động xe ngay, mà lấy điện thoại di động ra: "Cho tôi xin số điện thoại di động của cô được không?"
Lan Ngọc Dung suy nghĩ một chút, sau đó từ trong túi xách lấy điện thoại ra: "Tôi không nhớ số tôi lắm, anh nói của anh, tôi sẽ ghi lại."
Trình Nhất Phàm đọc một dãy số, sau đó nhìn cô: "Gọi cho tôi."
Lan Ngọc Dung nhấn nút quay số.
Trình Nhất Phàm thấy trên điện thoại có cuộc gọi đến, mới ngồi thẳng người, lưu số điện thoại di động của Lan Ngọc Dung, anh nghĩ tên một chút, ghi xuống ba chữ - vợ tương lai.
Lan Ngọc Dung cũng không biết lưu tên gì, cuối cùng ghi vào - đầu sư tử mắt đào hoa.
Vừa lưu lại, tên gọi mới liền hiện lên màn hình, sáu chữ hết sức nổi bật, điện thoại vang lên khiến cô giật mình.
Lan Ngọc Dung vội vàng giơ điện thoại lên, để màn hình hướng về phía mình, rồi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Trình Nhất Phàm cúp điện thoại - sau đó di động của Lan Ngọc Dung không đổ chuông nữa - anh lắc máy: "Không có gì, chỉ là sau cùng muốn xác nhận một chút xem có phải là cô không."
Lan Ngọc Dung: "..."
Được rồi, có vẻ như đối phương thực sự sợ cô bỏ trốn.
Nhưng, cô có thể trốn được sao?
- --
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com
Lan Ngọc Dung không ngờ Trình Nhất Phàm sẽ xin lỗi mình, cười có chút ngượng ngùng, theo bản năng muốn giải thích: "Thật ra..." Là tôi đang tránh mặt anh.
Trước khi cô định nói hết, đã nghe thấy Trình Nhất Phàm nói: "Nhưng mà, cô đã nhận ra tôi nhưng lại tránh tôi, rốt cuộc là tại sao? Cô ghét tôi?"
"Không... không phải..." Lan Ngọc Dung lắc đầu, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, cô khó khăn nói, "Không phải tôi lo rằng anh sau khi biết chuyện sẽ không muốn giữ đứa bé lại sao? Cho nên mới..."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như cô ghét tôi thì đã không xảy ra chuyện đêm hôm đó." Trình Nhất Phàm cười cười, đôi mắt đào hoa cong lên khiến người ta mê mẩn.
Lan Ngọc Dung bị mỹ - sắc bắt sống, dè dặt hỏi: "Anh, anh cũng không ghét tôi chứ?"
Trình Nhất Phàm nhìn cô chằm chằm, nụ cười vẫn hiện lên nơi đáy mắt: "Cô nghĩ sao?"
Lan Ngọc Dung: "Thật xin lỗi, chuyện đứa nhỏ... Tôi không nghĩ còn có thể gặp lại anh..."
"Được rồi, bỏ qua chuyện này đi, cô cũng đã nói, là tai nạn. Đã là tai nạn, thì tôi cũng có trách nhiệm. Để một mình cô gồng gánh hơn năm tháng qua, thật sự xin lỗi. Cô không trách tôi là tốt rồi." Trình Nhất Phàm nói, "Nếu tôi kiên quyết thêm một chút nữa vào đêm hôm đó, làm hết các biện pháp phòng tránh thì đã tốt."
Mặc dù hiện tại trong bụng Lan Ngọc Dung có hai bảo bảo, nhưng bản thân cô chính là một cô gái nhỏ trong trắng, còn chưa làm chuyện ấy bao giờ, khi nghe Trình Nhất Phàm nghiêm túc nói câu này, có chút đỏ mặt. Cô cúi đầu nói: "Là lỗi của tôi, không phát hiện ra sự tồn tại của chúng sớm hơn..."
Trên thực tế là nguyên chủ có âm mưu, nhưng những "nguyên tội" này Lan Ngọc Dung cũng cần có trách nhiệm gánh vác. Dù sao cô cũng đã chiếm lấy cơ thể của người ta.
"Dù gì đi nữa, chúng ta cũng đừng quá chú ý vào chuyện đã xảy ra vào đêm đó." Trình Nhất Phàm nói, "Cô... cô trước nghĩ thế nào? Đã quyết định một mình nuôi đứa bé?"
"Đúng vậy... như tôi đã nói với anh, tôi không ghét trẻ con, chúng cũng đã lớn như vậy, cho nên..."
"Vậy... Chuyện tương lai cô cũng đã tính xong?" Trình Nhất Phàm hỏi, "Cô... sau này cũng sẽ tự mình nuôi chúng lớn? Cô có biết không, chuyện sinh con chỉ là khó khăn đầu tiên, mười tháng mang thai sẽ rất khổ cực. Sau khi sinh ra được, sợ rằng sẽ còn cực khổ hơn --- chăm sóc chúng, giáo dục chúng, đồng hành cùng chúng lớn lên, sẽ tốn rất nhiều sức lực. Chỉ có tiền, sợ rằng còn chưa đủ để..."
Tất nhiên Lan Ngọc Dung biết điều đó, nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là cô đang mang thai, cô xuyên vào sách đã là một điều rất khó hiểu, bây giờ còn mang thai song sinh lại càng khiến cô thêm hoảng sợ.
Tuy rằng Trình Nhất Phàm nói đúng - chỉ có tiền thôi thì không đủ để chăm sóc và giáo dục tốt hai bảo bảo, nhưng cô vẫn cần thời gian để điều chỉnh tâm lý và tình trạng cuộc sống của mình, kiếm tiền được cô đặt ở vị trí cấp thiết nhất, cũng không sai.
"Tôi, tôi tạm thời chưa nghĩ nhiều về nó, chỉ là không muốn bỏ chúng." Lan Ngọc Dung thấp giọng nói.
Thấy tâm trạng thấp thỏm của cô, Trình Nhất Phàm liền trấn an: "Đương nhiên, có tiền vẫn rất quan trọng, một khi cuộc sống vật chất đã thỏa mãn, những thứ khác, có thể từ từ cũng được."
Lan Ngọc Dung miễn cưỡng nở nụ cười.
Trình Nhất Phàm định nói gì đó thì người phục vụ lần lượt bưng lên các món họ gọi, anh nói: "Ăn trước đi."
"Được."
Lý do tại sao Lan Ngọc Dung đồng ý đi ăn với Trình Nhất Phàm, một là vì cô đói, lúc cô đến nhà hàng Tây giúp Chu Văn Quang đã hơn mười một giờ, sau khi đến bệnh viện và quay về, đã hơn một giờ, thật sự rất đói, dù cô không đói bụng thì hai bảo bảo cũng cần ăn rồi.
Hai là cũng muốn biết thêm về Trình Nhất Phàm, dù gì thì anh ấy cũng là cha của đứa bé, cũng là đối tượng đầu tư trong tương lai của cô, nếu chỉ dựa vào miêu tả trong cuốn sách mà đánh giá sợ rằng quá phiến diện.
Ba là... Cô thực sự rất vừa mắt Trình Nhất Phàm. Nếu không phải đang mang thai, không mang theo "nguyên tội" của nguyên chủ trong người, chắc chắn cô sẽ không trốn tránh Trình Nhất Phàm, mà sẽ liên lạc với đối phương nhiều hơn, thậm chí là theo đuổi nữa.
Khi ăn cùng một người, có thể thấy được rất nhiều thứ.
Chẳng hạn như EQ, cách nói năng, khí chất, tính cách, v.v.
Biểu hiện của Trình Nhất Phàm thật sự không tệ.
—— Chỉ trong hơn một giờ đồng hồ anh đã thể hiện rất tốt.
Đầu tiên về vấn đề liên quan đến con cái, mặc dù lúc đầu anh tương đối sốc, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không có vẻ gì là tức giận, coi như là có trách nhiệm.
Rót nước cho cô, vào phòng tư vấn nghe kỹ lời dặn dò của bác sĩ, giúp cô cầm túi, thật sự rất cẩn thận và chu đáo.
Khi đói thì đưa cô đi ăn, hỏi cô thích ăn gì, giọng thương lượng vừa phải lại có quyết định của riêng mình, cũng rất tôn trọng ý kiến của cô.
Sợ cô lo lắng, anh còn thoải mái bày tỏ suy nghĩ của mình, khả năng giao tiếp tốt.
Lan Ngọc Dung đang ăn, chợt ý thức được mình đang nghĩ gì, không khỏi chột dạ.
Cô lại bắt đầu cho Trình Nhất Phàm thêm điểm trong trái tim mình.
Đã thêm rất rất nhiều điểm...
Không thể, hai người không thể nào...
Trong lòng Trình Nhất Phàm thật ra cũng đang suy nghĩ về điều gì đó.
Đột nhiên có hai bảo bảo chưa chào đời, anh đúng là hết sức kinh ngạc, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy nhiên, cô gái người ta đã chịu đựng vất vả hơn năm tháng, anh chỉ là cung cấp t*ng trùng, căn bản không đáng nhắc tới.
Hơn nữa, đêm đó, anh cũng thoải mái đi, ngày hôm sau còn tặng tiền... Không có gì thiệt thòi để mà nói. E hèm, ngoại trừ lòng tự trọng không ổn tí nào ra.
Bây giờ anh nhận định được đối phương một mực lảng tránh mình, mà cô cũng không có ý định dùng đứa bé để uy hiếp điểm yếu của anh. Đối phương chỉ đơn giản là thích trẻ con, cộng thêm việc phát hiện muộn... không đành lòng từ bỏ hai sinh mệnh bé nhỏ.
Hẳn hai đứa nhé!
Quả nhiên... tình mẫu tử một khi tràn lan ra, thật khiến người ta cảm động.
Trình Nhất Phàm đối với Lan Ngọc Dung cũng có ấn tượng tốt, nếu không đã không có chuyện đêm hôm đó, dĩ nhiên cũng không phát sinh chuyện hiện tại.
Chuyện này xảy ra đột ngột, nhưng anh không phải người không dám chịu trách nhiệm, anh sẵn sàng chịu trách nhiệm.
Chính là vậy... Xem ra lấy vợ sinh con không phải là điều tốt, dễ nhầm lẫn giữa trách nhiệm và tình cảm.
Mặc dù có hảo cảm với nhau, đã ngủ qua một lần, nhưng ——
Thực sự giữa họ không có bất kỳ tình cảm nào.
Hơn nữa, đối phương dường như cũng không muốn để anh chịu trách nhiệm.
Cho nên, Trình Nhất Phàm mới nói dông nói dài, kể một tràng về việc khó khăn khi nuôi dạy con cái.
Anh cũng không muốn dồn ép cô quá.
Bác sĩ nói, cần giữ cho thai phụ tâm lý vui vẻ, thoải mái mới được.
Trình Nhất Phàm sau khi nghĩ thông suốt, thì chuyển qua đề tài khác.
"Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
Lan Ngọc Dung uống một ngụm nước mận chua, chớp mắt: "... 23 tuổi."
Nguyên chủ 23 tuổi, còn chính cô để mà nói... chỉ mới 21 tuổi. Nhưng cũng chả có ích gì.
"Mới vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu nhỉ?"
"... Ừm. Tôi tốt nghiệp coi như khá sớm, được hai năm."
"Cô học chuyên ngành gì?" Trình Nhất Phàm hỏi, rồi tự giới thiệu bản thân, "Nhân tiện, tôi học chuyên ngành Khoa học máy tính, hiện đang phát triển trò chơi."
"Vậy anh nhất định là lập trình viên đẹp trai nhất." Lan Ngọc Dung nói đùa, sau bổ sung thêm, "Tôi là sinh viên chuyên ngành Thiết kế."
Lan Ngọc Dung hơi do dự về việc có nên nói với đối phương việc cô thực sự biết anh là ai hay không. Dù sao thì cô cũng sắp đầu tư vào phòng làm việc của anh...
Chỉ là, khi tự mình nói ra những điều này có chút gượng gạo, cuối cùng cô vẫn quyết định không nói ra.
"Cô có thích ai không?" Trình Nhất Phàm đột ngột hỏi.
Lan Ngọc Dung nghĩ đến nghề nghiệp của đối phương, và cả quan hệ của anh với Trình Nhất Mạn, nhất thời không dám nói dối, dẫu sao trước đây nguyên chủ rất thích Giang Hàn Mặc. Cô do dự một lúc, thành thật trả lời: "... Có. Nhưng anh ấy đã có người mình thích rồi. Tôi ở bên anh ấy là điều không thể."
Trình Nhất Phàm nghĩ đến chuyện ở nhà hàng Tây, xác nhận một lần nữa, "Đó không phải là người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc màu vàng, máy bay yểm trợ của cô chứ?"
Khi Lan Ngọc Dung nghe anh mô tả về Chu Văn Quang, cô lắc đầu cười một tiếng: "Không. Cậu ấy... cậu ấy là bạn của tôi."
"Tôi cũng thấy vậy. Hôm nay chắc cô bận đi giúp cậu ấy à?" Trình Nhất Phàm liếc nhìn bụng của cô, "Chỉ là, sau này nhớ bảo trọng thân thể của mình."
"Ừm..." Lan Ngọc Dung cúi đầu, "Tôi cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy... Thật may là có anh ở đây."
Nếu không, hai bé con nhất định sẽ có kết cục không tốt đẹp gì.
Cô cũng có thể đã bị té ngã, đến lúc đó... sợ rằng không thể tưởng tượng nổi.
Trình Nhất Phàm cười một tiếng: "Tôi cũng thấy, thật may khi mình đã ở đó ngày hôm nay, lại kịp thời đỡ cô."
Khuôn mặt Lan Ngọc Dung có chút đỏ lên, cô đã ăn gần hết, đặt đũa xuống, uống cạn nước mận trong cốc.
"Ăn no chưa? Còn muốn ăn gì nữa không?" Trình Nhất Phàm hỏi.
"No rồi, không cần ăn thêm gì nữa." Lan Ngọc Dung nói thêm, "Cám ơn."
"Vậy tôi đi thanh toán, cô chờ tôi một chút." Trình Nhất Phàm đứng dậy đi thanh toán, Lan Ngọc Dung bên này cũng không tranh giành với anh nữa.
Nghĩ kỹ một chút, tiền thuốc men cũng là anh ấy trả.
Anh còn tiền không?
Lan Ngọc Dung biết Trình Nhất Phàm hiện tại rất thiếu tiền, Lan Ngọc Dung có chút lo lắng, nhưng mà, chắc vẫn phải có một ít tiền tiêu vặt để ăn uống nhỉ?
Trình Nhất Phàm quay lại sau khi thanh toán, Lan Ngọc Dung cũng đứng dậy, cô đang cầm túi đi ra ngoài, Trình Nhất Phàm đứng ở cửa, cau mày: "Cô... lại muốn đi trước à?"
Lan Ngọc Dung vội vàng lắc đầu: "Không, không, tôi... tôi muốn đi vệ sinh."
Trình Nhất Phàm giãn đôi lông mày, anh đưa tay đỡ lấy cánh tay Lan Ngọc Dung: "Tôi đưa cô qua đó."
Lan Ngọc Dung muốn nói không cần, nhưng lại cảm thấy hình như Trình Nhất Phàm sợ cô bỏ trốn, nên để anh theo.
Sau khi trở lại xe, Trình Nhất Phàm chưa khởi động xe ngay, mà lấy điện thoại di động ra: "Cho tôi xin số điện thoại di động của cô được không?"
Lan Ngọc Dung suy nghĩ một chút, sau đó từ trong túi xách lấy điện thoại ra: "Tôi không nhớ số tôi lắm, anh nói của anh, tôi sẽ ghi lại."
Trình Nhất Phàm đọc một dãy số, sau đó nhìn cô: "Gọi cho tôi."
Lan Ngọc Dung nhấn nút quay số.
Trình Nhất Phàm thấy trên điện thoại có cuộc gọi đến, mới ngồi thẳng người, lưu số điện thoại di động của Lan Ngọc Dung, anh nghĩ tên một chút, ghi xuống ba chữ - vợ tương lai.
Lan Ngọc Dung cũng không biết lưu tên gì, cuối cùng ghi vào - đầu sư tử mắt đào hoa.
Vừa lưu lại, tên gọi mới liền hiện lên màn hình, sáu chữ hết sức nổi bật, điện thoại vang lên khiến cô giật mình.
Lan Ngọc Dung vội vàng giơ điện thoại lên, để màn hình hướng về phía mình, rồi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Trình Nhất Phàm cúp điện thoại - sau đó di động của Lan Ngọc Dung không đổ chuông nữa - anh lắc máy: "Không có gì, chỉ là sau cùng muốn xác nhận một chút xem có phải là cô không."
Lan Ngọc Dung: "..."
Được rồi, có vẻ như đối phương thực sự sợ cô bỏ trốn.
Nhưng, cô có thể trốn được sao?
- --
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com