Chương : 7
Trên gương mặt tái nhợt của Thế tử phu nhân cũng nhiều hơn phần sắc vui mừng, vuốt ve bụng, trong đôi mắt dấy lên ánh sáng hi vọng.
Lão thái quân đi lên phía trước, kéo Thế tử phu nhân vào trong lồng ngực, cảm tính nói: “Tuệ Trân, đây là tổ tông phù hộ, ngươi mấy ngày nay ngàn vạn hãy tự yêu quý bản thân, an tâm dưỡng thai, những việc khác đều có bà lão ta đây.”
Thế tử phu nhân vâng một tiếng, dùng sức gật gật đầu.
Lão thái quân vỗ về búi tóc của nàng, hỏi: “Mang thai hơn ba tháng, vậy mà ngươi một chút cũng không phát hiện?”
Thế tử phu nhân nói: “Tức phụ thân thể yếu đuối, không nghĩ tới là hỉ mạch, vẫn theo biện pháp điều dưỡng thân thể như trước, nếu không phải hôm nay có đại phu bắt mạch, tức phụ sợ là vẫn luôn không biết được.”
Lão thái quân cười nói: “Ngươi đứa nhỏ ngốc này, cũng may chén thuốc ngươi điều dưỡng thân thể vô hại với thai nhi, nếu không thật không biết ra sao, vạn nhất xảy ra sai lầm thì không cách nào cứu vãn được.”
Thế tử phu nhân gật đầu liên tục: “Tức phụ sẽ chú ý.”
Hai nàng sau khi cao hứng lại đồng thời nổi lên nước mắt, nghĩ đến Tiêu Diên Đình đã chết, dâng lên một trận bi thống, cuối cùng lão thái quân kéo hai tay thứ tử, cực kỳ trầm trọng nói: “Diên Lễ, Tiêu gia chúng ta, liền nhờ vào ngươi.”
Tiêu Diên Lễ cảm nhận được nếp nhăn trên tay mẫu thân, hắn khẽ rũ mắt, ngữ khí trước sau như một bình tĩnh ôn hòa: “Thỉnh mẫu thân yên tâm.”
Sau tang lễ Tiêu Diên Đình, Tiêu lão thái quân tự mình tiến cung, cầu tước vị Thế tử cho thứ tử Tiêu Diên Lễ, nguyên Thế tử phu nhân trở thành Tiêu gia Đại phu nhân, an tâm ở nhà dưỡng thai, che chở nhi tử Tiêu Diên Đình mồ côi từ trong bụng mẹ, tôn bối đầu tiên của Tuyên Ninh Hầu phủ.
Chớp mắt đến tháng sáu, Thận Quận Vương phủ có vườn hoa sen mở rộ, đồng thời vị trí rất tốt, thích hợp hóng mát. Thận Quận Vương phi liền làm chủ mời các tiểu thư, phu nhân huân quý trong kinh thành tới viện nghỉ mát thưởng hà [1].
[1] ngắm cảnh sông nước
Đúng lúc Tiêu Đại phu nhân nghén nghiêm trọng, không chịu được khô nóng, Tiêu lão thái quân liền dẫn tức phụ và nữ nhi cùng đi.
Thận Quận Vương phủ là hoàng thân quốc thích, là nhà sinh mẫu thái hậu, mẫu gia Nhị Hoàng tử hiện nay, thân phận vô cùng tôn quý, năm đó viện tử kia xây theo kiến trúc khuôn viên Hoàng gia, bây giờ viện xây xong, trở thành địa phương nổi tiếng trong kinh thành.
Mặc dù đều là nhân gia huân quý, vẫn không nhịn được, ánh mắt lộ thần sắc hâm mộ.
Trong hậu viện Phụng An Bá phủ không có đương gia chủ mẫu, tất nhiên không ở hàng ngũ được mời, mặc dù Thận Quận Vương phủ có lòng kết giao với Nhâm Hoài Phong, cũng lo lắng cùng một đám thị thiếp đi lại mất thân phận, cho nên Nhâm Hoài Phong lẽ ra không nên xuất hiện.
Nhưng hắn vẫn phải tới, không phải trùng hợp, mà là hắn đột nhiên nhớ Tiêu Đại phu nhân sẩy thai không còn hài tử chính vào lần hội họp thưởng cảnh này.
Không trách người Tiêu gia không đủ tỉ mỉ chu đáo, thật sự có tiểu nhân làm loạn khó lòng phòng bị.
Hắn biết mình không nên tới, cần phải bé ngoan trong phủ tu thân dưỡng tính, tránh thoát kiếp nạn này. Nhưng hắn không khống chế được bước chân chính mình, sau đó liền đi ra cửa, vừa ra khỏi cửa, liền lắc lư đến nơi này, đây đều là mệnh.
Nhâm Hoài Phong cười khổ chốc lát, làm phiền gã sai vặt gác cửa chốc lát, rồi tiến vào trong vườn.
“Thừa Ninh Quận chúa!” Nhâm Hoài Phong không ngờ đầu tiên tới lại đụng phải Thẩm Thừa Ninh.
Thẩm Thừa Ninh giống đại đa số đại gia khuê tú kinh thành, không ưa Nhâm Hoài Phong, thậm chí biểu hiện càng rõ ràng hơn, dù sao nàng là viên minh châu người người nâng trên lòng bàn tay, không ai dám ngỗ nghịch, tự nhiên tính tình cũng nuông chiều một ít.
Nàng lạnh mắt nhìn Nhâm Hoài Phong: “Sao Nhâm tiểu Bá gia không mời mà tới nha?”
Nhâm Hoài Phong ngoan ngoãn vâng lời không nói.
Thẩm Thừa Ninh lại nói: “Mẫu thân ta mở hội thỉnh đều là nữ tắc nhân gia, chẳng lẽ Nhâm tiểu Bá gia cũng coi mình như nữ tử, không phải nam nhân?”
Nhâm Hoài Phong không mở miệng không được: “Thừa Ninh Quận chúa nói đùa.”
Thẩm Thừa Ninh cười lạnh, trong mắt vô cùng khinh bỉ.
“Đừng cho là ta không biết ngươi có ác tâm gì, Nhâm Hoài Phong, ngươi phải nhớ kỹ, ngoài viện này, danh tiếng ngươi bại hoại ra sao, đều cùng ta không hề quan hệ! Nhưng nếu tiến vào viện này, dám to gan gây ra một chút lời nói không dễ nghe, đừng trách Thận Quận Vương phủ ta trở mặt không quen biết!”
Nhâm Hoài Phong nỗ lực gượng cười nói: “Đạo lý này ta hiểu rõ.”
Thẩm Thừa Ninh thấy Nhâm Hoài Phong nghe lời như vậy, tốt tính đến nhẫn nhục chịu đựng, tâm lý còn hơi nghi hoặc.
Đúng lúc này, Nhâm Hoài Phong thấy Tiêu Đại phu nhân đi cùng Tiêu Minh Tú, thấy nàng vẫn bình yên vô sự, tâm lý thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết Tuyên Ninh Hầu phủ dòng dõi đơn bạc, nếu không bảo vệ nổi huyết mạch Tiêu Diên Đình, không biết sẽ khiến Tiêu Diên Lễ tự trách bao lâu, hắn không đành lòng.
“Thừa Ninh Quận chúa, ta còn có việc, trước hết xin lỗi không tiếp được.”
Nhâm Hoài Phong vội vội vàng vàng lùi lại, Thẩm Thừa Ninh liếc mắt nhìn, nghĩ thầm: Đúng như nghe đồn, tay ăn chơi này, vậy mà coi trọng nha đầu Tiêu Minh Tú ốm bệnh kia!
Nhâm Hoài Phong mới vừa đi tới trước người Tiêu Đại phu nhân mấy bước, liền thấy một nha hoàn từ phía sau hốt hoảng chạy tới, hắn theo bản năng cảm thấy không đúng, vội vã đi nhanh xông lên.
Tiêu Minh Tú đứng bên người Tiêu Đại phu nhân, thấy Nhâm Hoài Phong xông lại giật mình, vội la lên: “Ngươi làm gì?”
Nhâm Hoài Phong không giải thích, kéo cánh tay Tiêu Đại phu nhân, lúc này nha hoàn kia đánh tới, không đụng vào Tiêu Đại phu nhân, trái lại đụng phải Tiêu Minh Tú, Tiêu Minh Tú trong lòng cả kinh, bị lực lớn đẩy ngã vào trong ao sen.
“A!” Nhất thời tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, “Có người rơi vào trong nước rồi!”
Tiêu Minh Tú trong nước giãy dụa, nàng là đại gia khuê tú nửa bước không ra khỏi cổng, sao biết bơi lội? Giống như mù bay nhảy vậy!
Nhâm Hoài Phong trong lòng giật mình, hắn nhìn bên người Tiêu Đại phu nhân một chút, Tiêu Đại phu nhân sắc mặt lo lắng, liên tục gọi người: “Người đâu! Mau tới cứu người!”
Tiêu Minh Tú nguyên bản thân thể yếu ớt, mặc dù trong cái vườn này hơn nửa sẽ không bị chết đuối, nhưng chờ người khác tới cứu, chỉ sợ cũng phải bị tội lớn, không những thế còn có thể bởi vậy mà lưu lại mầm bệnh.
Nhâm Hoài Phong nghĩ tới đây, liền dặn Tiêu Đại phu nhân: “Đại phu nhân, ngươi tự chiếu cố tốt thân thể mình, cẩn thận có người cố ý va chạm ngươi!”
Tiêu Đại phu nhân đầu tiên là cả kinh, lập tức sáng tỏ gật gật đầu, một tay che chở bụng của mình, tình huống vừa rồi nàng không thấy rõ ràng, nhưng được Nhâm Hoài Phong nhắc nhở, trong lòng cũng có tính toán.
Nhâm Hoài Phong dứt lời, nhảy xuống ao sen, thời tiết khí trời này, trong nước không lạnh nhưng bốn phía đều là phụ nữ trẻ em, không khỏi dẫn tới náo động.
Nhâm Hoài Phong biết bơi, rất nhanh kéo Tiêu Minh Tú bới đến bên bờ, Tiêu Minh Tú ban đầu muốn giãy dụa, Nhâm Hoài Phong thừa dịp nàng còn có ý thức quát bảo ngưng lại, Tiêu Minh Tú một mặt tái nhợt nhìn Nhâm Hoài Phong, hai mắt thất thần, Nhâm Hoài Phong biết nha đầu này kinh ngạc sững sờ, sợ cứu nàng là ai chính nàng cũng không rõ.
Đúng lúc này, bởi vì Tiêu Minh Tú giãy giụa hồi lâu, bị cỏ dưới đáy ao cuốn lấy chân, Nhâm Hoài Phong không có cách nào ngoài lặn xuống đáy nước hỗ trợ tháo ra.
Hắn vừa từ đáy nước nổi lên, liền nghe đến trên bờ tất cả xôn xao. Rất nhiều gia đinh Thận Quận Vương phủ đều tới, Thừa Ninh Quận chúa mang theo hai nương mẫu đỡ Tiêu Đại phu nhân gần như hôn mê, nói: “Nhanh mời đại phu tới đây, Tiêu Đại phu nhân nếu có sơ xuất ta không tha cho các ngươi! Ngươi, mấy người các ngươi, nhanh chóng đi xuống cứu người! Không thấy Tiêu Ngũ tiểu thư cùng Nhâm tiểu Bá gia đều rơi xuống nước sao?”
Tiếng nói vừa dứt, những gia đinh kia liền nhảy xuống. Ba, bốn thân hình mạnh mẽ kéo Nhâm Hoài Phong lên bờ, mà chăm sóc Tiêu Minh Tú là hai phụ nữ. Thẩm Thừa Ninh làm việc có chừng mực, Tiêu Minh Tú là một nữ nhi gia, tất nhiên không thể để cho gia đinh đụng vào thân thể, Nhâm Hoài Phong thấy vậy, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, hắn cuối cùng vẫn không làm được gì tốt.
“Giỏi cho Nhâm Tam ngươi! Dám bắt nạt muội muội ta! Ta ngày hôm nay không giết ngươi, ta liền…”
Nhâm Hoài Phong nghe đến thanh âm phẫn nộ của Tiêu Tứ Lang, hắn giương mắt nhìn thấy một thân anh tuấn khó nén sát khí đầy mặt.
“Đừng kích động, Tứ đệ.” Tiêu Diên Lễ giơ tay ngăn Tiêu Tứ Lang, “Đến xem Đại tẩu cùng Ngũ muội quan trọng.”
Tiêu Tứ Lang hừ lạnh một tiếng: “Nhâm Tam, lần này ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
Bỏ lại câu nói này, vội vàng quay người đến gian nhà thu xếp cho Tiêu Đại phu nhân cùng Tiêu Minh Tú, Nhâm Hoài Phong giải thích với Tiêu Diên Lễ, nhưng há miệng, Tiêu Diên Lễ lại chưa hề liếc hắn một cái.
Hai nam nhân chói mắt nhất thành Trường An dáng vẻ vội vã đi quan tâm thân nhân của bọn họ.
Nhâm Hoài Phong cuối cùng là ngậm miệng.
Đại phu Thận Quận Vương phủ thần sắc ảm đạm lắc lắc đầu, quỳ gối trước mặt Thừa Ninh Quận chúa: “Quận chúa, xin thứ cho tiểu nhân vô dụng, thai nhi trong bụng Tiêu Đại phu nhân chỉ sợ giữ không được.”
“Cái gì?” Tiêu Tứ Lang nghiến răng nghiến lợi, không thể tin được.
Tiêu Diên Lễ giật mình đến thất thần, đây chính là huyết mạch duy nhất của Đại ca hắn, tôn bối đầu tiên của Tiêu gia. Tâm lý hắn không hiểu sao càng trầm trọng, nặng nề, tựa hồ không thở nổi.
Tiêu lão thái quân âm u ngồi một chỗ.
Thẩm Thừa Ninh hỏi tiếp: “Tiêu Ngũ tiểu thư thì sao?”
Đại phu đáp: “Tiêu Ngũ tiểu thư rơi xuống nước thụ hàn, vừa bị doạ sợ, chỉ sợ bệnh cũ tái phát, hung hiểm vạn phần!”
Tiêu Tứ Lang bộp một tiếng đập nát một cái ghế, Thẩm Thừa Ninh cả kinh, nhưng cũng không nói gì.
Tiêu Diên Lễ thay Tứ đệ hắn bày tỏ áy náy, Thẩm Thừa Ninh hào phóng mà tỏ vẻ không ngại: “Xảy ra chuyện như vậy, ta cũng rất xin lỗi, tâm tình Tiêu Tứ công tử ta có thể hiểu được, chuyện này Thận Quận Vương phủ chúng ta cũng có trách nhiệm, thật không ngờ sự tình trở thành như vậy. Ta còn tưởng Nhâm Tam công tử không mời mà tới, bất quá là đến tham gia chút náo nhiệt, không ngờ hắn vừa đến liền xảy ra chuyện như vậy.”
Thẩm Thừa Ninh thở dài một hơi, Tiêu Tứ Lang phẫn nộ cực điểm, hắn biết Nhâm Hoài Phong vì Ngũ muội muội nhà hắn mà đến, sợ hai người dây dưa thương tổn tới đại tẩu, ngay sau đó liên lụy Ngũ muội muội rơi xuống nước.
Tay ăn chơi đáng chết này, thật là sống đủ rồi!
Lão thái quân đi lên phía trước, kéo Thế tử phu nhân vào trong lồng ngực, cảm tính nói: “Tuệ Trân, đây là tổ tông phù hộ, ngươi mấy ngày nay ngàn vạn hãy tự yêu quý bản thân, an tâm dưỡng thai, những việc khác đều có bà lão ta đây.”
Thế tử phu nhân vâng một tiếng, dùng sức gật gật đầu.
Lão thái quân vỗ về búi tóc của nàng, hỏi: “Mang thai hơn ba tháng, vậy mà ngươi một chút cũng không phát hiện?”
Thế tử phu nhân nói: “Tức phụ thân thể yếu đuối, không nghĩ tới là hỉ mạch, vẫn theo biện pháp điều dưỡng thân thể như trước, nếu không phải hôm nay có đại phu bắt mạch, tức phụ sợ là vẫn luôn không biết được.”
Lão thái quân cười nói: “Ngươi đứa nhỏ ngốc này, cũng may chén thuốc ngươi điều dưỡng thân thể vô hại với thai nhi, nếu không thật không biết ra sao, vạn nhất xảy ra sai lầm thì không cách nào cứu vãn được.”
Thế tử phu nhân gật đầu liên tục: “Tức phụ sẽ chú ý.”
Hai nàng sau khi cao hứng lại đồng thời nổi lên nước mắt, nghĩ đến Tiêu Diên Đình đã chết, dâng lên một trận bi thống, cuối cùng lão thái quân kéo hai tay thứ tử, cực kỳ trầm trọng nói: “Diên Lễ, Tiêu gia chúng ta, liền nhờ vào ngươi.”
Tiêu Diên Lễ cảm nhận được nếp nhăn trên tay mẫu thân, hắn khẽ rũ mắt, ngữ khí trước sau như một bình tĩnh ôn hòa: “Thỉnh mẫu thân yên tâm.”
Sau tang lễ Tiêu Diên Đình, Tiêu lão thái quân tự mình tiến cung, cầu tước vị Thế tử cho thứ tử Tiêu Diên Lễ, nguyên Thế tử phu nhân trở thành Tiêu gia Đại phu nhân, an tâm ở nhà dưỡng thai, che chở nhi tử Tiêu Diên Đình mồ côi từ trong bụng mẹ, tôn bối đầu tiên của Tuyên Ninh Hầu phủ.
Chớp mắt đến tháng sáu, Thận Quận Vương phủ có vườn hoa sen mở rộ, đồng thời vị trí rất tốt, thích hợp hóng mát. Thận Quận Vương phi liền làm chủ mời các tiểu thư, phu nhân huân quý trong kinh thành tới viện nghỉ mát thưởng hà [1].
[1] ngắm cảnh sông nước
Đúng lúc Tiêu Đại phu nhân nghén nghiêm trọng, không chịu được khô nóng, Tiêu lão thái quân liền dẫn tức phụ và nữ nhi cùng đi.
Thận Quận Vương phủ là hoàng thân quốc thích, là nhà sinh mẫu thái hậu, mẫu gia Nhị Hoàng tử hiện nay, thân phận vô cùng tôn quý, năm đó viện tử kia xây theo kiến trúc khuôn viên Hoàng gia, bây giờ viện xây xong, trở thành địa phương nổi tiếng trong kinh thành.
Mặc dù đều là nhân gia huân quý, vẫn không nhịn được, ánh mắt lộ thần sắc hâm mộ.
Trong hậu viện Phụng An Bá phủ không có đương gia chủ mẫu, tất nhiên không ở hàng ngũ được mời, mặc dù Thận Quận Vương phủ có lòng kết giao với Nhâm Hoài Phong, cũng lo lắng cùng một đám thị thiếp đi lại mất thân phận, cho nên Nhâm Hoài Phong lẽ ra không nên xuất hiện.
Nhưng hắn vẫn phải tới, không phải trùng hợp, mà là hắn đột nhiên nhớ Tiêu Đại phu nhân sẩy thai không còn hài tử chính vào lần hội họp thưởng cảnh này.
Không trách người Tiêu gia không đủ tỉ mỉ chu đáo, thật sự có tiểu nhân làm loạn khó lòng phòng bị.
Hắn biết mình không nên tới, cần phải bé ngoan trong phủ tu thân dưỡng tính, tránh thoát kiếp nạn này. Nhưng hắn không khống chế được bước chân chính mình, sau đó liền đi ra cửa, vừa ra khỏi cửa, liền lắc lư đến nơi này, đây đều là mệnh.
Nhâm Hoài Phong cười khổ chốc lát, làm phiền gã sai vặt gác cửa chốc lát, rồi tiến vào trong vườn.
“Thừa Ninh Quận chúa!” Nhâm Hoài Phong không ngờ đầu tiên tới lại đụng phải Thẩm Thừa Ninh.
Thẩm Thừa Ninh giống đại đa số đại gia khuê tú kinh thành, không ưa Nhâm Hoài Phong, thậm chí biểu hiện càng rõ ràng hơn, dù sao nàng là viên minh châu người người nâng trên lòng bàn tay, không ai dám ngỗ nghịch, tự nhiên tính tình cũng nuông chiều một ít.
Nàng lạnh mắt nhìn Nhâm Hoài Phong: “Sao Nhâm tiểu Bá gia không mời mà tới nha?”
Nhâm Hoài Phong ngoan ngoãn vâng lời không nói.
Thẩm Thừa Ninh lại nói: “Mẫu thân ta mở hội thỉnh đều là nữ tắc nhân gia, chẳng lẽ Nhâm tiểu Bá gia cũng coi mình như nữ tử, không phải nam nhân?”
Nhâm Hoài Phong không mở miệng không được: “Thừa Ninh Quận chúa nói đùa.”
Thẩm Thừa Ninh cười lạnh, trong mắt vô cùng khinh bỉ.
“Đừng cho là ta không biết ngươi có ác tâm gì, Nhâm Hoài Phong, ngươi phải nhớ kỹ, ngoài viện này, danh tiếng ngươi bại hoại ra sao, đều cùng ta không hề quan hệ! Nhưng nếu tiến vào viện này, dám to gan gây ra một chút lời nói không dễ nghe, đừng trách Thận Quận Vương phủ ta trở mặt không quen biết!”
Nhâm Hoài Phong nỗ lực gượng cười nói: “Đạo lý này ta hiểu rõ.”
Thẩm Thừa Ninh thấy Nhâm Hoài Phong nghe lời như vậy, tốt tính đến nhẫn nhục chịu đựng, tâm lý còn hơi nghi hoặc.
Đúng lúc này, Nhâm Hoài Phong thấy Tiêu Đại phu nhân đi cùng Tiêu Minh Tú, thấy nàng vẫn bình yên vô sự, tâm lý thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết Tuyên Ninh Hầu phủ dòng dõi đơn bạc, nếu không bảo vệ nổi huyết mạch Tiêu Diên Đình, không biết sẽ khiến Tiêu Diên Lễ tự trách bao lâu, hắn không đành lòng.
“Thừa Ninh Quận chúa, ta còn có việc, trước hết xin lỗi không tiếp được.”
Nhâm Hoài Phong vội vội vàng vàng lùi lại, Thẩm Thừa Ninh liếc mắt nhìn, nghĩ thầm: Đúng như nghe đồn, tay ăn chơi này, vậy mà coi trọng nha đầu Tiêu Minh Tú ốm bệnh kia!
Nhâm Hoài Phong mới vừa đi tới trước người Tiêu Đại phu nhân mấy bước, liền thấy một nha hoàn từ phía sau hốt hoảng chạy tới, hắn theo bản năng cảm thấy không đúng, vội vã đi nhanh xông lên.
Tiêu Minh Tú đứng bên người Tiêu Đại phu nhân, thấy Nhâm Hoài Phong xông lại giật mình, vội la lên: “Ngươi làm gì?”
Nhâm Hoài Phong không giải thích, kéo cánh tay Tiêu Đại phu nhân, lúc này nha hoàn kia đánh tới, không đụng vào Tiêu Đại phu nhân, trái lại đụng phải Tiêu Minh Tú, Tiêu Minh Tú trong lòng cả kinh, bị lực lớn đẩy ngã vào trong ao sen.
“A!” Nhất thời tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, “Có người rơi vào trong nước rồi!”
Tiêu Minh Tú trong nước giãy dụa, nàng là đại gia khuê tú nửa bước không ra khỏi cổng, sao biết bơi lội? Giống như mù bay nhảy vậy!
Nhâm Hoài Phong trong lòng giật mình, hắn nhìn bên người Tiêu Đại phu nhân một chút, Tiêu Đại phu nhân sắc mặt lo lắng, liên tục gọi người: “Người đâu! Mau tới cứu người!”
Tiêu Minh Tú nguyên bản thân thể yếu ớt, mặc dù trong cái vườn này hơn nửa sẽ không bị chết đuối, nhưng chờ người khác tới cứu, chỉ sợ cũng phải bị tội lớn, không những thế còn có thể bởi vậy mà lưu lại mầm bệnh.
Nhâm Hoài Phong nghĩ tới đây, liền dặn Tiêu Đại phu nhân: “Đại phu nhân, ngươi tự chiếu cố tốt thân thể mình, cẩn thận có người cố ý va chạm ngươi!”
Tiêu Đại phu nhân đầu tiên là cả kinh, lập tức sáng tỏ gật gật đầu, một tay che chở bụng của mình, tình huống vừa rồi nàng không thấy rõ ràng, nhưng được Nhâm Hoài Phong nhắc nhở, trong lòng cũng có tính toán.
Nhâm Hoài Phong dứt lời, nhảy xuống ao sen, thời tiết khí trời này, trong nước không lạnh nhưng bốn phía đều là phụ nữ trẻ em, không khỏi dẫn tới náo động.
Nhâm Hoài Phong biết bơi, rất nhanh kéo Tiêu Minh Tú bới đến bên bờ, Tiêu Minh Tú ban đầu muốn giãy dụa, Nhâm Hoài Phong thừa dịp nàng còn có ý thức quát bảo ngưng lại, Tiêu Minh Tú một mặt tái nhợt nhìn Nhâm Hoài Phong, hai mắt thất thần, Nhâm Hoài Phong biết nha đầu này kinh ngạc sững sờ, sợ cứu nàng là ai chính nàng cũng không rõ.
Đúng lúc này, bởi vì Tiêu Minh Tú giãy giụa hồi lâu, bị cỏ dưới đáy ao cuốn lấy chân, Nhâm Hoài Phong không có cách nào ngoài lặn xuống đáy nước hỗ trợ tháo ra.
Hắn vừa từ đáy nước nổi lên, liền nghe đến trên bờ tất cả xôn xao. Rất nhiều gia đinh Thận Quận Vương phủ đều tới, Thừa Ninh Quận chúa mang theo hai nương mẫu đỡ Tiêu Đại phu nhân gần như hôn mê, nói: “Nhanh mời đại phu tới đây, Tiêu Đại phu nhân nếu có sơ xuất ta không tha cho các ngươi! Ngươi, mấy người các ngươi, nhanh chóng đi xuống cứu người! Không thấy Tiêu Ngũ tiểu thư cùng Nhâm tiểu Bá gia đều rơi xuống nước sao?”
Tiếng nói vừa dứt, những gia đinh kia liền nhảy xuống. Ba, bốn thân hình mạnh mẽ kéo Nhâm Hoài Phong lên bờ, mà chăm sóc Tiêu Minh Tú là hai phụ nữ. Thẩm Thừa Ninh làm việc có chừng mực, Tiêu Minh Tú là một nữ nhi gia, tất nhiên không thể để cho gia đinh đụng vào thân thể, Nhâm Hoài Phong thấy vậy, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, hắn cuối cùng vẫn không làm được gì tốt.
“Giỏi cho Nhâm Tam ngươi! Dám bắt nạt muội muội ta! Ta ngày hôm nay không giết ngươi, ta liền…”
Nhâm Hoài Phong nghe đến thanh âm phẫn nộ của Tiêu Tứ Lang, hắn giương mắt nhìn thấy một thân anh tuấn khó nén sát khí đầy mặt.
“Đừng kích động, Tứ đệ.” Tiêu Diên Lễ giơ tay ngăn Tiêu Tứ Lang, “Đến xem Đại tẩu cùng Ngũ muội quan trọng.”
Tiêu Tứ Lang hừ lạnh một tiếng: “Nhâm Tam, lần này ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
Bỏ lại câu nói này, vội vàng quay người đến gian nhà thu xếp cho Tiêu Đại phu nhân cùng Tiêu Minh Tú, Nhâm Hoài Phong giải thích với Tiêu Diên Lễ, nhưng há miệng, Tiêu Diên Lễ lại chưa hề liếc hắn một cái.
Hai nam nhân chói mắt nhất thành Trường An dáng vẻ vội vã đi quan tâm thân nhân của bọn họ.
Nhâm Hoài Phong cuối cùng là ngậm miệng.
Đại phu Thận Quận Vương phủ thần sắc ảm đạm lắc lắc đầu, quỳ gối trước mặt Thừa Ninh Quận chúa: “Quận chúa, xin thứ cho tiểu nhân vô dụng, thai nhi trong bụng Tiêu Đại phu nhân chỉ sợ giữ không được.”
“Cái gì?” Tiêu Tứ Lang nghiến răng nghiến lợi, không thể tin được.
Tiêu Diên Lễ giật mình đến thất thần, đây chính là huyết mạch duy nhất của Đại ca hắn, tôn bối đầu tiên của Tiêu gia. Tâm lý hắn không hiểu sao càng trầm trọng, nặng nề, tựa hồ không thở nổi.
Tiêu lão thái quân âm u ngồi một chỗ.
Thẩm Thừa Ninh hỏi tiếp: “Tiêu Ngũ tiểu thư thì sao?”
Đại phu đáp: “Tiêu Ngũ tiểu thư rơi xuống nước thụ hàn, vừa bị doạ sợ, chỉ sợ bệnh cũ tái phát, hung hiểm vạn phần!”
Tiêu Tứ Lang bộp một tiếng đập nát một cái ghế, Thẩm Thừa Ninh cả kinh, nhưng cũng không nói gì.
Tiêu Diên Lễ thay Tứ đệ hắn bày tỏ áy náy, Thẩm Thừa Ninh hào phóng mà tỏ vẻ không ngại: “Xảy ra chuyện như vậy, ta cũng rất xin lỗi, tâm tình Tiêu Tứ công tử ta có thể hiểu được, chuyện này Thận Quận Vương phủ chúng ta cũng có trách nhiệm, thật không ngờ sự tình trở thành như vậy. Ta còn tưởng Nhâm Tam công tử không mời mà tới, bất quá là đến tham gia chút náo nhiệt, không ngờ hắn vừa đến liền xảy ra chuyện như vậy.”
Thẩm Thừa Ninh thở dài một hơi, Tiêu Tứ Lang phẫn nộ cực điểm, hắn biết Nhâm Hoài Phong vì Ngũ muội muội nhà hắn mà đến, sợ hai người dây dưa thương tổn tới đại tẩu, ngay sau đó liên lụy Ngũ muội muội rơi xuống nước.
Tay ăn chơi đáng chết này, thật là sống đủ rồi!