Chương 16
Trải qua một hồi náo nhiệt như vậy, Hạ Uyển cũng không tính ở lại nhà Tống Hà lâu, ôm sách Tống Hà đưa trở về nhà cùng Hạ Nam.
Lúc này sắc trời đã tối đen, nhờ ánh trăng mới có thể thấy rõ đường đi, Hạ Uyển cùng Hạ Nam sánh bước bên nhau.
Hạ Uyển do dự một hồi, vẫn quyết định hỏi Hạ Nam một chút: "Anh hai, anh nói em có thể giúp gì cho chị Tống Hà được, thành tích chị Tống Hà tốt như vậy, chị ấy có thể làm giáo viên ở trường tiểu học bên này của chúng ta không?"
Hạ Nam không ngờ rằng đột nhiên Hạ Uyển sẽ ném ra vấn đề này, sửng sốt một chút cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Hẳn là không được, số giáo viên tiểu học bên chúng ta chắc đã đủ. Lúc trước cha cũng nghĩ tới an bài cho em vào làm, hỏi thăm một chút người ta lại nói chỉ có thể làm tạm thời, liền từ bỏ."
Quả nhiên không có dễ dàng như vậy, Hạ Uyển có chút uể oải.
Hạ Nam đã quen đấu võ mồm cùng Hạ Uyển, nhìn Hạ Uyển như vậy có chút không được tự nhiên: "Nếu không em trở về hỏi cha đi, thôn chúng ta bên này không được, không chừng mấy thôn xung quanh thiếu giáo viên tiểu học thì sao."
Vốn dĩ Hạ Uyển không hy vọng nhiều, chỉ ôm ý tưởng thử một lần, nhắc với Hạ Hồng Vệ chuyện này mãi.
Nhưng ai nói Hạ Uyển là con gái ruột của ông trời chứ, con gái rượu muốn sao có thể không thực hiện.
Hạ Hồng Vệ vẫn ngồi trên ghế tựa hút thuốc lá của ông ấy ở gian ngoài như cũ, nghĩ nghĩ nói: "Con biết thôn Tiểu Trình không?"
Hạ Uyển hồi ức một chút, nói: "Là cái thôn ở trong núi ạ?"
Hạ Hồng Vệ gật gật đầu: " Trường tiểu học bọn họ vẫn luôn thiếu giáo viên, không tuyển được người thích hợp. Người bằng cấp thì không đủ, người bằng cấp đủ thì lại chướng mắt trường tiểu học bọn họ."
Những năm 80 lương tháng một người giáo viên tiểu học cũng được 30 tệ, tối thiểu phải có bằng cấp ba, nhưng với bằng cấp này bạn có thể có thể tìm công việc trong nhà xưởng ở trấn trên, nếu có hộ khẩu ở trấn trên lương cũng được khoảng 30-40 tệ nữa. Còn chưa nói đến việc học xong lớp mười một sẽ được quốc gia trực tiếp phân phối công tác.
Thời đại này có rất ít người thỏa mãn được điều kiện này, bằng bằng với Hạ Uyển ở Hạ gia trang không sai biệt lắm có hơn hai mươi người, chân chính học tới cấp ba chỉ có ba người, hơn nữa đa số các trường cấp ba đều là học sinh thành tích cấp hai không tốt hoặc thi không đậu trung cấp vào học.
Bây giờ Hạ Uyển mới phát hiện, tại sao nữ chính muốn học cấp ba rồi thi vào đại học mà không phải học trung cấp? Dựa theo quan niệm của niên đại này, thành tích học tập ở cấp hai tốt thì nên đi học trung cấp.
Sau này trong nhà Tống Hà xảy ra biến cố, dẫn tới năm đó đang học lớp mười một thì cô ấy nghỉ ngang, không kịp tới tham gia thi đại học, thậm chí bằng tốt nghiệp cấp ba còn không lấy được.
Hạ Uyển suy xét một chút nói: "Vậy bằng cấp của chị Tống Hà đủ không ạ, chị ấy còn chưa có bằng tốt nghiệp cấp ba."
Hạ Hồng Vệ nói: "Có thể đi thử xem, hẳn là đội trưởng Trình cũng biết, giáo viên có bằng tốt nghiệp cấp ba cũng không tới phiên thôn bọn họ." Nói xong, Hạ Hồng Vệ liếc mắt nhìn Hạ Uyển một cái, đả kích nói: "Không nên cao hứng vội, dù sao con cũng phải đi tìm Tống Hà thương lượng một chút, thôn Tiểu Trình cách nơi này của chúng ta cũng không gần, dù trường tiểu học có thể trả tiền lương cũng không có khả năng bao ở."
Hạ Uyển cảm thấy bất luận có thành công hay không, cuối cùng cũng tìm được một cách, lập tức quyết định ngày mai phải đi hỏi Tống Hà.
Vốn dĩ Hạ Uyển không phải là loại người lo chuyện bao đồng, nhưng đối mặt với Tống Hà, cô luôn có cảm giác áy náy, khiến nội tâm cô thấy khó chịu.
Cùng lúc đó ở nhà Tống Lão Tam.
"Thằng cả đã đi một ngày, sao còn chưa về nữa." Thím Tống nhịn không được lãi nhãi, đi tới đi lui bên ngoài phòng, một khắc cũng không nghỉ ngơi.
Cha Tống nhìn tới nỗi choáng váng, nhịn không được quở mắng: "Bà có thể nghỉ trong chốc lát hay không."
Thím Tống cũng quay về phía cha Tống la lớn: "Hai đứa con trai còn chưa về, ông một chút cũng không lo lắng hả?"
Không đợi cha Tống trả lời, ngoài cửa truyền tới âm thanh, con trai cả nhà họ Tống đã trở lại, cũng mang về tới tin tức Tống Lão Tam bị bắt, trong khoảng thời gian ngắn không được đến thăm.
Thím Tống ngồi sụp xuống đất, cha Tống cũng đồng dạng nhíu mày.
Buổi sáng hôm nay lúc phát hiện Tống lão đại không ra ruộng, Hạ Đông liền nhờ anh em tốt của mình ở trong thôn hỗ trợ theo dõi, vừa mới truyền về tin tức nói: vẻ mặt của Tống lão đại có vẻ nôn nóng, gấp gáp từ bên ngoài trở về.
Hạ Đông nghĩ thầm, tin tức Tống Lão Tam bị đưa vào sắp không giấu được.
(Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad MyMy443 và dembuon)
Đương nhiên, Hạ Đông không để bụng chuyện có giấu được hay không, chỉ cần đừng liên lụy đến em gái nhà mình là được.
Nhưng Hạ Uyển đâu có biết, anh cả đang vì cô mà rầu thúi ruột.
Khó có được một hôm Hạ Uyển không cần Vương Tú Cần gọi mà tự mình tỉnh dậy, lúc cô đi ra bữa sáng Vương Tú Cần còn chưa làm xong.
Hạ Uyển đổ ly nước ấm, vệ sinh cá nhân một chút rồi đi vào phòng bếp hỏi: "Mẹ, cần con giúp gì không?"
Vương Tú Cần ngạc nhiên nhìn cô một cái.
Hạ Uyển cho rằng hôm nay chính mình sẽ được mẹ ruột khích lệ, không nghĩ tới Vương Tú Cần chỉ liếc cô một cái: "Con hỗ trợ còn chưa đủ thêm phiền sao, không có con mẹ làm còn nhanh hơn."
Hạ Uyển cảm giác ngực mình trúng một mũi tên, mẹ à, mẹ nỡ lòng nào mà không cho con gái miếng mặt mũi nào sao.
Vương Tú Cần không phản ứng với vẻ mặt nhìn bà ai oán của Hạ Uyển, lo vội vàng làm cho xong.
Không có người phản ứng, Hạ Uyển ngượng ngùng mà đi ra gian ngoài, liền nhìn đến Hạ Hồng Vệ đang ngồi ở chỗ kia chờ cơm sáng: "Cha, sớm a."
Nhưng mà Hạ Hồng Vệ cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, nói: "Không tính là sớm."
Lúc này Hạ Uyển cảm thấy nữ chính thật sự rất đáng yêu, cô ấy chưa bao giờ sẽ dỗi mình như vậy, chẳng trách cô lúc nào cũng nghĩ muốn giúp Tống Hà nhiều như vậy.
Hạ Uyển quyết định học thông minh một chút, ngoan ngoãn ngồi ở gian ngoài chờ đợi cơm sáng.
Hạ Hồng Vệ gõ gõ điếu thuốc lên bàn, chờ Hạ Uyển nhìn qua nói: "Hôm nay cha có cuộc họp trong trấn, chắc sẽ gặp đội trưởng Trình, cha sẽ hỏi ông ấy." Dừng một chút, sợ con gái nhà mình thiếu tâm nhãn, lại dặn dò thêm một câu: "Con đừng nói với Tống Hà thành chuyện đã định rồi, còn chưa biết có được hay không."
Hạ Uyển vẻ mặt kinh hỉ nói: "Con biết rồi, cảm ơn cha."
Hạ Hồng Vệ ho khan một tiếng, nói: "Trong đội vẫn luôn muốn giúp Tống Hà, dù sao cha con bé bị như vậy do làm việc trong đội. Nhưng điều kiện kinh tế trong đội có hạn, những gì có thể cho cha con bọn họ đã sớm cho, chuyện khác trong đội cũng không có biện pháp. Suy cho cùng phí phẫu thuật hơn một nghìn tệ không phải là con số nhỏ."
Nhưng chỉ có Hạ Uyển biết, chỉ cần đại lão cùng nữ chính nhận thân thành công, một nghìn tệ này chỉ là con số nhỏ, dựa theo bản lĩnh của đại lão, phụ cấp từ quân đội phát đã rất nhiều, nói không chừng còn sẽ có thêm khen thưởng thành tích lập chiến công.
Hạ Uyển nghĩ đến đây thở dài, xem ra cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề của Tống Hà chỉ có nhận thân thôi.
Vì vậy, Hạ Uyển nói với Tống Hà chuyện giáo viên ở thôn Tiểu Trình xong liền chuyển qua chuyện khác hỏi: "Ai, chị Tống Hà, cảm giác họ hàng bên cha chị đều không đáng tin cậy chút nào, còn mẹ chị bên kia thì sao?"
Tống Hà bị bối rối trước vấn đề của Hạ Uyển, mới vừa nãy còn đang nói chuyện công tác sao bây giờ lại nói tới chuyện bên nhà mẹ mình rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Mình tự bịa ra yêu cầu đối với bằng cấp giáo viên tiểu học.
ps: Hy vọng đại gia có thể thả tym một chút, cảm ơn đại gia, so tâm ~~
Lúc này sắc trời đã tối đen, nhờ ánh trăng mới có thể thấy rõ đường đi, Hạ Uyển cùng Hạ Nam sánh bước bên nhau.
Hạ Uyển do dự một hồi, vẫn quyết định hỏi Hạ Nam một chút: "Anh hai, anh nói em có thể giúp gì cho chị Tống Hà được, thành tích chị Tống Hà tốt như vậy, chị ấy có thể làm giáo viên ở trường tiểu học bên này của chúng ta không?"
Hạ Nam không ngờ rằng đột nhiên Hạ Uyển sẽ ném ra vấn đề này, sửng sốt một chút cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Hẳn là không được, số giáo viên tiểu học bên chúng ta chắc đã đủ. Lúc trước cha cũng nghĩ tới an bài cho em vào làm, hỏi thăm một chút người ta lại nói chỉ có thể làm tạm thời, liền từ bỏ."
Quả nhiên không có dễ dàng như vậy, Hạ Uyển có chút uể oải.
Hạ Nam đã quen đấu võ mồm cùng Hạ Uyển, nhìn Hạ Uyển như vậy có chút không được tự nhiên: "Nếu không em trở về hỏi cha đi, thôn chúng ta bên này không được, không chừng mấy thôn xung quanh thiếu giáo viên tiểu học thì sao."
Vốn dĩ Hạ Uyển không hy vọng nhiều, chỉ ôm ý tưởng thử một lần, nhắc với Hạ Hồng Vệ chuyện này mãi.
Nhưng ai nói Hạ Uyển là con gái ruột của ông trời chứ, con gái rượu muốn sao có thể không thực hiện.
Hạ Hồng Vệ vẫn ngồi trên ghế tựa hút thuốc lá của ông ấy ở gian ngoài như cũ, nghĩ nghĩ nói: "Con biết thôn Tiểu Trình không?"
Hạ Uyển hồi ức một chút, nói: "Là cái thôn ở trong núi ạ?"
Hạ Hồng Vệ gật gật đầu: " Trường tiểu học bọn họ vẫn luôn thiếu giáo viên, không tuyển được người thích hợp. Người bằng cấp thì không đủ, người bằng cấp đủ thì lại chướng mắt trường tiểu học bọn họ."
Những năm 80 lương tháng một người giáo viên tiểu học cũng được 30 tệ, tối thiểu phải có bằng cấp ba, nhưng với bằng cấp này bạn có thể có thể tìm công việc trong nhà xưởng ở trấn trên, nếu có hộ khẩu ở trấn trên lương cũng được khoảng 30-40 tệ nữa. Còn chưa nói đến việc học xong lớp mười một sẽ được quốc gia trực tiếp phân phối công tác.
Thời đại này có rất ít người thỏa mãn được điều kiện này, bằng bằng với Hạ Uyển ở Hạ gia trang không sai biệt lắm có hơn hai mươi người, chân chính học tới cấp ba chỉ có ba người, hơn nữa đa số các trường cấp ba đều là học sinh thành tích cấp hai không tốt hoặc thi không đậu trung cấp vào học.
Bây giờ Hạ Uyển mới phát hiện, tại sao nữ chính muốn học cấp ba rồi thi vào đại học mà không phải học trung cấp? Dựa theo quan niệm của niên đại này, thành tích học tập ở cấp hai tốt thì nên đi học trung cấp.
Sau này trong nhà Tống Hà xảy ra biến cố, dẫn tới năm đó đang học lớp mười một thì cô ấy nghỉ ngang, không kịp tới tham gia thi đại học, thậm chí bằng tốt nghiệp cấp ba còn không lấy được.
Hạ Uyển suy xét một chút nói: "Vậy bằng cấp của chị Tống Hà đủ không ạ, chị ấy còn chưa có bằng tốt nghiệp cấp ba."
Hạ Hồng Vệ nói: "Có thể đi thử xem, hẳn là đội trưởng Trình cũng biết, giáo viên có bằng tốt nghiệp cấp ba cũng không tới phiên thôn bọn họ." Nói xong, Hạ Hồng Vệ liếc mắt nhìn Hạ Uyển một cái, đả kích nói: "Không nên cao hứng vội, dù sao con cũng phải đi tìm Tống Hà thương lượng một chút, thôn Tiểu Trình cách nơi này của chúng ta cũng không gần, dù trường tiểu học có thể trả tiền lương cũng không có khả năng bao ở."
Hạ Uyển cảm thấy bất luận có thành công hay không, cuối cùng cũng tìm được một cách, lập tức quyết định ngày mai phải đi hỏi Tống Hà.
Vốn dĩ Hạ Uyển không phải là loại người lo chuyện bao đồng, nhưng đối mặt với Tống Hà, cô luôn có cảm giác áy náy, khiến nội tâm cô thấy khó chịu.
Cùng lúc đó ở nhà Tống Lão Tam.
"Thằng cả đã đi một ngày, sao còn chưa về nữa." Thím Tống nhịn không được lãi nhãi, đi tới đi lui bên ngoài phòng, một khắc cũng không nghỉ ngơi.
Cha Tống nhìn tới nỗi choáng váng, nhịn không được quở mắng: "Bà có thể nghỉ trong chốc lát hay không."
Thím Tống cũng quay về phía cha Tống la lớn: "Hai đứa con trai còn chưa về, ông một chút cũng không lo lắng hả?"
Không đợi cha Tống trả lời, ngoài cửa truyền tới âm thanh, con trai cả nhà họ Tống đã trở lại, cũng mang về tới tin tức Tống Lão Tam bị bắt, trong khoảng thời gian ngắn không được đến thăm.
Thím Tống ngồi sụp xuống đất, cha Tống cũng đồng dạng nhíu mày.
Buổi sáng hôm nay lúc phát hiện Tống lão đại không ra ruộng, Hạ Đông liền nhờ anh em tốt của mình ở trong thôn hỗ trợ theo dõi, vừa mới truyền về tin tức nói: vẻ mặt của Tống lão đại có vẻ nôn nóng, gấp gáp từ bên ngoài trở về.
Hạ Đông nghĩ thầm, tin tức Tống Lão Tam bị đưa vào sắp không giấu được.
(Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad MyMy443 và dembuon)
Đương nhiên, Hạ Đông không để bụng chuyện có giấu được hay không, chỉ cần đừng liên lụy đến em gái nhà mình là được.
Nhưng Hạ Uyển đâu có biết, anh cả đang vì cô mà rầu thúi ruột.
Khó có được một hôm Hạ Uyển không cần Vương Tú Cần gọi mà tự mình tỉnh dậy, lúc cô đi ra bữa sáng Vương Tú Cần còn chưa làm xong.
Hạ Uyển đổ ly nước ấm, vệ sinh cá nhân một chút rồi đi vào phòng bếp hỏi: "Mẹ, cần con giúp gì không?"
Vương Tú Cần ngạc nhiên nhìn cô một cái.
Hạ Uyển cho rằng hôm nay chính mình sẽ được mẹ ruột khích lệ, không nghĩ tới Vương Tú Cần chỉ liếc cô một cái: "Con hỗ trợ còn chưa đủ thêm phiền sao, không có con mẹ làm còn nhanh hơn."
Hạ Uyển cảm giác ngực mình trúng một mũi tên, mẹ à, mẹ nỡ lòng nào mà không cho con gái miếng mặt mũi nào sao.
Vương Tú Cần không phản ứng với vẻ mặt nhìn bà ai oán của Hạ Uyển, lo vội vàng làm cho xong.
Không có người phản ứng, Hạ Uyển ngượng ngùng mà đi ra gian ngoài, liền nhìn đến Hạ Hồng Vệ đang ngồi ở chỗ kia chờ cơm sáng: "Cha, sớm a."
Nhưng mà Hạ Hồng Vệ cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, nói: "Không tính là sớm."
Lúc này Hạ Uyển cảm thấy nữ chính thật sự rất đáng yêu, cô ấy chưa bao giờ sẽ dỗi mình như vậy, chẳng trách cô lúc nào cũng nghĩ muốn giúp Tống Hà nhiều như vậy.
Hạ Uyển quyết định học thông minh một chút, ngoan ngoãn ngồi ở gian ngoài chờ đợi cơm sáng.
Hạ Hồng Vệ gõ gõ điếu thuốc lên bàn, chờ Hạ Uyển nhìn qua nói: "Hôm nay cha có cuộc họp trong trấn, chắc sẽ gặp đội trưởng Trình, cha sẽ hỏi ông ấy." Dừng một chút, sợ con gái nhà mình thiếu tâm nhãn, lại dặn dò thêm một câu: "Con đừng nói với Tống Hà thành chuyện đã định rồi, còn chưa biết có được hay không."
Hạ Uyển vẻ mặt kinh hỉ nói: "Con biết rồi, cảm ơn cha."
Hạ Hồng Vệ ho khan một tiếng, nói: "Trong đội vẫn luôn muốn giúp Tống Hà, dù sao cha con bé bị như vậy do làm việc trong đội. Nhưng điều kiện kinh tế trong đội có hạn, những gì có thể cho cha con bọn họ đã sớm cho, chuyện khác trong đội cũng không có biện pháp. Suy cho cùng phí phẫu thuật hơn một nghìn tệ không phải là con số nhỏ."
Nhưng chỉ có Hạ Uyển biết, chỉ cần đại lão cùng nữ chính nhận thân thành công, một nghìn tệ này chỉ là con số nhỏ, dựa theo bản lĩnh của đại lão, phụ cấp từ quân đội phát đã rất nhiều, nói không chừng còn sẽ có thêm khen thưởng thành tích lập chiến công.
Hạ Uyển nghĩ đến đây thở dài, xem ra cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề của Tống Hà chỉ có nhận thân thôi.
Vì vậy, Hạ Uyển nói với Tống Hà chuyện giáo viên ở thôn Tiểu Trình xong liền chuyển qua chuyện khác hỏi: "Ai, chị Tống Hà, cảm giác họ hàng bên cha chị đều không đáng tin cậy chút nào, còn mẹ chị bên kia thì sao?"
Tống Hà bị bối rối trước vấn đề của Hạ Uyển, mới vừa nãy còn đang nói chuyện công tác sao bây giờ lại nói tới chuyện bên nhà mẹ mình rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Mình tự bịa ra yêu cầu đối với bằng cấp giáo viên tiểu học.
ps: Hy vọng đại gia có thể thả tym một chút, cảm ơn đại gia, so tâm ~~