Chương 35
Thứ sáu, phẫu thuật của Tống Vĩnh Trường diễn ra thuận lợi, chỉ yêu cầu nghỉ dưỡng một khoảng thời gian, hơn nữa phải định kỳ đi bệnh viện kiểm tra.
Sau khi tan học, Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh cùng đi Cung Tiêu Xã mua quà thăm Tống Vĩnh Trường, nhưng Lâm Thanh Thanh lại có việc đột xuất phải đi thăm nhà họ hàng ở trấn trên một chuyến, cho nên chị ấy đã về trước.
Vì thế chỉ có Hạ Uyển ở lại bệnh viện.
Tống Hà và Kỳ Thiệu Thành đang thảo luận về những chuyện tiếp theo.
Kỳ Thiệu Thành đã giúp Tống Hà làm thủ tục đi học lại, chỉ cần chờ Tống Vĩnh Trường xuất viện là có thể báo với nhà trường để đi học, có thể học chung lớp với Lâm Thanh Thanh và Hạ Uyển.
Tống Vĩnh Trường mới vừa làm xong giải phẫu, Kỳ Thiệu Thành đã đi bệnh viện hỏi thăm, sau khi biết Tống Vĩnh Trường còn cần người chăm sóc một khoảng thời gian, nhưng Tống Hà sắp phải đi học, dứt khoát giúp bọn họ thuê một căn nhà nhỏ cách trường học không xa.
Sân không lớn, có ba gian nhà chính quay mặt về hướng nam, hai bên trái phải có một phòng, gian ở giữa xem như phòng bếp, trong nhà còn có phòng chứa đồ của chủ nhà bị khoá không được động vào.
Niên đại này việc thuê nhà rất hiếm, Kỳ Thiệu Thành cũng là tìm rất lâu mới tìm được phòng thích hợp, anh trực tiếp thuê một năm, thanh toán 100 tệ tiền thuê nhà.
Lúc Tống Hà biết thì cũng không biết phải nói cái gì, Hạ Uyển cũng trộm ở trong lòng cho đại lão một ngón tay cái.
Sau khi Hạ Uyển bị Kỳ Thiệu Thành hỏi qua vấn đề về cái động tác kia, thề nhất định phải thật cẩn thận lại, kiên quyết không được làm hành vi vượt qua thời đại này, để tránh bị nắm thóp. Cho nên đành phải trộm làm ở trong lòng.
Tống Hà thở dài, nói: "Anh Kỳ, phòng này có thể trả không?"
Kỳ Thiệu Thành hiện tại cũng học được chiêu của Hạ Uyển nên khuyên bảo Tống Hà như thế nào cho chính xác, thấy Tống Hà không nguyện ý tiếp thu phòng anh thuê, nói: "Hợp đồng đều ký, khẳng định không thể huỷ. Em cứ an tâm ở đi. Cùng lắm xem như mượn anh một trăm tệ, lúc sau trả lại là được."
Tống Hà còn chưa ứng phó được Hạ Uyển, bây giờ lại thấy Kỳ Thiệu Thành cũng học được chiêu này có chút đau đầu, nói: "Sao mà giống nhau được ạ?"
Thấy Tống Hà vẫn có chút không chịu, Kỳ Thiệu Thành dứt khoát kéo Hạ Uyển vào, nói: "Không thì mấy em cùng nhau ở, anh nghe Hạ Nam nói Hạ Uyển ở trường học ăn không ngon ngủ không yên, không bằng chuyển ra ngoài ở, không thì làm sao học hành cho tốt được?"
Hạ Uyển vẻ mặt ngốc ngốc, sao đột nhiên quăng nó tới trên người cô? Tại sao chuyện gì anh hai đều đem ra bên ngoài nói?!
Thật ra là Hạ Hồng Vệ và Vương Tú Cần từ trong miệng Hạ Nam biết chuyện Kỳ Thiệu Thành giúp Tống Hà thuê nhà ở trấn trên, chịu sự dẫn dắt, hai vợ chồng già thương lượng một chút, quyết định cũng muốn thuê căn hộ ở bên ngoài cho Hạ Uyển.
Cùng lắm thì Vương Tú Cần qua ở chung để chiếu cố Hạ Uyển, dù sao bà ở nhà cũng không có gì làm, cha Hạ muốn ăn cơm thì qua nhà con trai ăn là được. Tuy rằng tiêu tốn không ít, nhưng nếu có thể cung ra một cái sinh viên thì điều đó đáng quý hơn bất cứ thứ gì.
Có điều phòng ở cũng không dễ tìm, Kỳ Thiệu Thành có con đường riêng, Hạ Nam liền đem tình huống của Hạ Uyển nói cho anh, nhờ anh lại hỗ trợ xem còn có căn hộ nào thích hợp không.
Lúc ấy Kỳ Thiệu Thành cũng không có nghĩ gì nhiều, nhưng hiện tại ngẫm lại, để ba người Hạ Uyển cùng nhau trụ, cũng là một cái chủ ý không tồi, ít nhất ở bên ngoài ba cô gái nhỏ có thể chiếu cố lẫn nhau.
Tâm Hạ Uyển có chút động, thật sự là cô chịu không nổi cái giường ván gỗ ở ký túc xá mỗi lần nghiêng người là kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn còn có thể ở bên ngoài mua ăn cho đỡ thèm, buổi tối ngày nào cũng ngủ không ngon thật là khó chịu.
Nhưng Hạ Uyển cũng không biết tính toán ở trong nhà, chuyện lớn như vậy cũng không phải Hạ Uyển có thể làm chủ, vẫn phải về nhà thương lượng một chút, nếu muốn ở cùng nhau thì phải tính tiền thuê nhà trả cho Kỳ Thiệu Thành.
Nghĩ đến đây, lại nhìn xem sắc trời không còn sớm, Hạ Uyển nói một tiếng với Tống Hà rồi chuẩn bị về nhà.
Kỳ Thiệu Thành cũng tạm biệt Tống Hà, đi theo sau Hạ Uyển nói: "Đi thôi, đưa em về nhà."
Hạ Uyển vừa định nói không cần, trời còn chưa tối.
Kỳ Thiệu Thành gợi lên khóe miệng đứng trước mặt Hạ Uyển nói: "Ngày đó không phải đã đồng ý sao?"
Hạ Uyển đột nhiên nghĩ đến, ngày đó đại lão nói xong căn bản không cho cô cơ hội cự tuyệt, liền tách đề tài ra.
Hạ Uyển:......
Kỳ Thiệu Thành đẩy xe ra, nhìn thấy biểu tình của Hạ Uyển có chút buồn cười, vỗ nhẹ đầu cô một chút, nói: "Đi thôi, ngẩn người làm gì."
Hạ Uyển khẽ hừ một tiếng, che lại đầu mình, xoay người phủi hai cái bính tóc ra sau lưng, không đợi Kỳ Thiệu Thành, lập tức đi ra ngoài trước.
Kỳ Thiệu Thành cũng không đuổi theo, không nhanh không chậm theo ở sau.
Tới khi đi ra khỏi thị trấn, bắt đầu đến đồng ruộng không người, Kỳ Thiệu Thành mới đẩy xe đến bên cạnh Hạ Uyển nói: "Đi lên ngồi đi, anh chở em về."
Hạ Uyển ngẫm lại còn phải đi hơn một giờ, không hề có cốt khí thỏa hiệp.
Kỳ Thiệu Thành ngồi trên yên xe đạp, một chân chống đất, Hạ Uyển đỡ ghế sau xe đạp, hai tay chống đỡ, lưu loát ngồi lên.
Kỳ Thiệu Thành xác định Hạ Uyển ngồi ổn, mới đạp xe đi.
Lúc về tới nhà, Hạ Uyển phát hiện không biết từ khi nào, đại lão so với mình còn được hoan nghênh hơn, thấy mẹ cười xán lạn với Kỳ Thiệu Thành cùng với ánh mắt lộ vẻ thưởng thức của Hạ Hồng Vệ, Hạ Uyển ẩn ẩn cảm thấy địa vị của mình đang bị uy hiếp.
Hạ Nam nhìn thấy Kỳ Thiệu Thành cũng thập phần kích động, hận không thể đi lên tới ôm một cái.
Duy nhất còn tính bình thường chính là Hạ Đông, tuy rằng anh đối với Kỳ Thiệu Thành thái độ vẫn nhàn nhạt, nhưng cũng đã bớt cảnh giác khi Kỳ Thiệu Thành và Hạ Uyển có tiếp xúc.
Hạ Uyển: Rốt cuộc trong khoảng thời gian lúc cô đi học trong nhà đã xảy ra chuyện gì?
Ngay cả chuyện cho Hạ Uyển cùng nhau thuê nhà với Tống Hà, Vương Tú Cần và Hạ Hồng Vệ cũng đáp ứng không chút do dự, hoàn toàn không có xem xét qua. Hạ Đông, Hạ Nam đặc biệt là Hạ Đông thế nhưng cũng không có ý kiến.
Vương Tú Cần còn khen: "Ít nhiều nhờ có tiểu Kỳ, Uyển Uyển con phải cảm ơn người ta, nếu không nhờ tiểu Kỳ con cứ tiếp tục ở trường học ngốc đi."
Với sự nhiệt tình của Vương Tú Cần, Kỳ Thiệu Thành thuận lý thành chương ở lại ăn bữa cơm, cũng thuận tiện lại một lần ở nhờ phòng Hạ Bắc.
Sau đó lúc ăn cơm chiều, Hạ Uyển trơ mắt nhìn Vương Tú Cần đưa một nửa bát trứng rán với mỡ heo cho Kỳ Thiệu Thành. Đây là điều mà mỗi ngày thứ sáu đi học về Vương Tú Cần cố ý xào cho cô ăn.
Hạ Uyển: QAQ trứng gà của ta!
Kỳ Thiệu Thành thấy vẻ mặt bảo vệ đồ ăn của Hạ Uyển, không hiểu sao lại cảm thấy trứng gà ăn lên đặc biệt thơm.
Trên bàn cơm bọn họ hoà thuận vui vẻ nói chuyện trời đất, thậm chí làm Hạ Uyển có một ảo giác mình bị cô lập.
Nhưng mà không có gì quan trọng hơn một giấc ngủ ngon, Hạ Uyển nghe được đã có thể dọn ra ngoài, thậm chí an ủi mình là bông hoa sứ có chút giá trị, có thể thỉnh đại lão làm cò nhà cho mình, đây chính là sử dụng bao nhiêu tiền đều không mua được.
Ngày hôm sau, Hạ Uyển chuẩn bị hỏi Lâm Thanh Thanh có muốn ra ngoài trụ cùng nhau không, thật ra cô đã sớm phát hiện, Lâm Thanh Thanh ngủ cũng không có ngon nhưng Thanh Thanh vẫn luôn khắc khổ học tập, những mặt khác cũng không có quan trọng như vậy.
Đã có điều kiện tốt hơn, vì cái gì một hai phải làm khó chính mình, đặc biệt là lúc tinh thần căng thẳng, nghỉ ngơi càng quan trọng hơn, bằng không tới lúc tinh thần thả lỏng thì thân thể căn bản không chịu nỗi.
Nhưng ngày hôm qua Lâm Thanh Thanh nói với Hạ Uyển sáng hôm nay mới có thể trở về, cho nên Hạ Uyển vẫn luôn chờ đợi chờ đợi.
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad và dembuon
Lâm Thanh Thanh mới vừa đi tới cổng nhà Hạ Uyển, đã bị Hạ Uyển túm được, doạ Lâm Thanh Thanh nhảy dựng.
Hạ Uyển chờ không kịp, đem sự tình nhanh chóng nói với Lâm Thanh Thanh một lần, thậm chí đem tiền thuê nhà đều tính toán tốt: "Ngày hôm qua anh Kỳ ở nhà em ăn cơm nói là chúng ta chỉ cần đưa cho anh ấy tiền thuê một phòng là được, nếu hai người chúng ta và chị Tống Hà cùng nhau ở, tức là 5 tệ chia 3, một tháng cũng chỉ có một tệ sáu mươi bảy đồng một tháng, nhưng chúng ta có thể tiết kiệm không ít tiền bằng cách nấu cơm ở nhà, buổi tối thì chúng ta còn có thể có thời gian tự do học tập cùng chị Tống Hà."
Lâm Thanh Thanh nghe đến đó do dự, mặt khác không có gì, nhưng điều cuối cùng này thật sự đặc biệt hấp dẫn cô, liền nói: "Đêm nay về chị sẽ thương lượng với trong nhà thương lượng một chút."
Hạ Uyển cao hứng nở nụ cười, hấp dẫn!
Không ngoài dự liệu của Hạ Uyển, người nhà Lâm Thanh Thanh vẫn luôn rất thương chị ấy, Lâm Thanh Thanh lại ngoan ngoãn, rất ít đưa ra yêu cầu gì với trong nhà. Hiện tại người nhà nghe nói là ở cùng Tống Hà, nhìn thành tích Lâm Thanh Thanh ngày càng tốt, phi thường vui vẻ đồng ý.
Như vậy, nhóm nhỏ thi đại học này rốt cuộc cũng tập hợp xong.
Sau khi tan học, Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh cùng đi Cung Tiêu Xã mua quà thăm Tống Vĩnh Trường, nhưng Lâm Thanh Thanh lại có việc đột xuất phải đi thăm nhà họ hàng ở trấn trên một chuyến, cho nên chị ấy đã về trước.
Vì thế chỉ có Hạ Uyển ở lại bệnh viện.
Tống Hà và Kỳ Thiệu Thành đang thảo luận về những chuyện tiếp theo.
Kỳ Thiệu Thành đã giúp Tống Hà làm thủ tục đi học lại, chỉ cần chờ Tống Vĩnh Trường xuất viện là có thể báo với nhà trường để đi học, có thể học chung lớp với Lâm Thanh Thanh và Hạ Uyển.
Tống Vĩnh Trường mới vừa làm xong giải phẫu, Kỳ Thiệu Thành đã đi bệnh viện hỏi thăm, sau khi biết Tống Vĩnh Trường còn cần người chăm sóc một khoảng thời gian, nhưng Tống Hà sắp phải đi học, dứt khoát giúp bọn họ thuê một căn nhà nhỏ cách trường học không xa.
Sân không lớn, có ba gian nhà chính quay mặt về hướng nam, hai bên trái phải có một phòng, gian ở giữa xem như phòng bếp, trong nhà còn có phòng chứa đồ của chủ nhà bị khoá không được động vào.
Niên đại này việc thuê nhà rất hiếm, Kỳ Thiệu Thành cũng là tìm rất lâu mới tìm được phòng thích hợp, anh trực tiếp thuê một năm, thanh toán 100 tệ tiền thuê nhà.
Lúc Tống Hà biết thì cũng không biết phải nói cái gì, Hạ Uyển cũng trộm ở trong lòng cho đại lão một ngón tay cái.
Sau khi Hạ Uyển bị Kỳ Thiệu Thành hỏi qua vấn đề về cái động tác kia, thề nhất định phải thật cẩn thận lại, kiên quyết không được làm hành vi vượt qua thời đại này, để tránh bị nắm thóp. Cho nên đành phải trộm làm ở trong lòng.
Tống Hà thở dài, nói: "Anh Kỳ, phòng này có thể trả không?"
Kỳ Thiệu Thành hiện tại cũng học được chiêu của Hạ Uyển nên khuyên bảo Tống Hà như thế nào cho chính xác, thấy Tống Hà không nguyện ý tiếp thu phòng anh thuê, nói: "Hợp đồng đều ký, khẳng định không thể huỷ. Em cứ an tâm ở đi. Cùng lắm xem như mượn anh một trăm tệ, lúc sau trả lại là được."
Tống Hà còn chưa ứng phó được Hạ Uyển, bây giờ lại thấy Kỳ Thiệu Thành cũng học được chiêu này có chút đau đầu, nói: "Sao mà giống nhau được ạ?"
Thấy Tống Hà vẫn có chút không chịu, Kỳ Thiệu Thành dứt khoát kéo Hạ Uyển vào, nói: "Không thì mấy em cùng nhau ở, anh nghe Hạ Nam nói Hạ Uyển ở trường học ăn không ngon ngủ không yên, không bằng chuyển ra ngoài ở, không thì làm sao học hành cho tốt được?"
Hạ Uyển vẻ mặt ngốc ngốc, sao đột nhiên quăng nó tới trên người cô? Tại sao chuyện gì anh hai đều đem ra bên ngoài nói?!
Thật ra là Hạ Hồng Vệ và Vương Tú Cần từ trong miệng Hạ Nam biết chuyện Kỳ Thiệu Thành giúp Tống Hà thuê nhà ở trấn trên, chịu sự dẫn dắt, hai vợ chồng già thương lượng một chút, quyết định cũng muốn thuê căn hộ ở bên ngoài cho Hạ Uyển.
Cùng lắm thì Vương Tú Cần qua ở chung để chiếu cố Hạ Uyển, dù sao bà ở nhà cũng không có gì làm, cha Hạ muốn ăn cơm thì qua nhà con trai ăn là được. Tuy rằng tiêu tốn không ít, nhưng nếu có thể cung ra một cái sinh viên thì điều đó đáng quý hơn bất cứ thứ gì.
Có điều phòng ở cũng không dễ tìm, Kỳ Thiệu Thành có con đường riêng, Hạ Nam liền đem tình huống của Hạ Uyển nói cho anh, nhờ anh lại hỗ trợ xem còn có căn hộ nào thích hợp không.
Lúc ấy Kỳ Thiệu Thành cũng không có nghĩ gì nhiều, nhưng hiện tại ngẫm lại, để ba người Hạ Uyển cùng nhau trụ, cũng là một cái chủ ý không tồi, ít nhất ở bên ngoài ba cô gái nhỏ có thể chiếu cố lẫn nhau.
Tâm Hạ Uyển có chút động, thật sự là cô chịu không nổi cái giường ván gỗ ở ký túc xá mỗi lần nghiêng người là kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn còn có thể ở bên ngoài mua ăn cho đỡ thèm, buổi tối ngày nào cũng ngủ không ngon thật là khó chịu.
Nhưng Hạ Uyển cũng không biết tính toán ở trong nhà, chuyện lớn như vậy cũng không phải Hạ Uyển có thể làm chủ, vẫn phải về nhà thương lượng một chút, nếu muốn ở cùng nhau thì phải tính tiền thuê nhà trả cho Kỳ Thiệu Thành.
Nghĩ đến đây, lại nhìn xem sắc trời không còn sớm, Hạ Uyển nói một tiếng với Tống Hà rồi chuẩn bị về nhà.
Kỳ Thiệu Thành cũng tạm biệt Tống Hà, đi theo sau Hạ Uyển nói: "Đi thôi, đưa em về nhà."
Hạ Uyển vừa định nói không cần, trời còn chưa tối.
Kỳ Thiệu Thành gợi lên khóe miệng đứng trước mặt Hạ Uyển nói: "Ngày đó không phải đã đồng ý sao?"
Hạ Uyển đột nhiên nghĩ đến, ngày đó đại lão nói xong căn bản không cho cô cơ hội cự tuyệt, liền tách đề tài ra.
Hạ Uyển:......
Kỳ Thiệu Thành đẩy xe ra, nhìn thấy biểu tình của Hạ Uyển có chút buồn cười, vỗ nhẹ đầu cô một chút, nói: "Đi thôi, ngẩn người làm gì."
Hạ Uyển khẽ hừ một tiếng, che lại đầu mình, xoay người phủi hai cái bính tóc ra sau lưng, không đợi Kỳ Thiệu Thành, lập tức đi ra ngoài trước.
Kỳ Thiệu Thành cũng không đuổi theo, không nhanh không chậm theo ở sau.
Tới khi đi ra khỏi thị trấn, bắt đầu đến đồng ruộng không người, Kỳ Thiệu Thành mới đẩy xe đến bên cạnh Hạ Uyển nói: "Đi lên ngồi đi, anh chở em về."
Hạ Uyển ngẫm lại còn phải đi hơn một giờ, không hề có cốt khí thỏa hiệp.
Kỳ Thiệu Thành ngồi trên yên xe đạp, một chân chống đất, Hạ Uyển đỡ ghế sau xe đạp, hai tay chống đỡ, lưu loát ngồi lên.
Kỳ Thiệu Thành xác định Hạ Uyển ngồi ổn, mới đạp xe đi.
Lúc về tới nhà, Hạ Uyển phát hiện không biết từ khi nào, đại lão so với mình còn được hoan nghênh hơn, thấy mẹ cười xán lạn với Kỳ Thiệu Thành cùng với ánh mắt lộ vẻ thưởng thức của Hạ Hồng Vệ, Hạ Uyển ẩn ẩn cảm thấy địa vị của mình đang bị uy hiếp.
Hạ Nam nhìn thấy Kỳ Thiệu Thành cũng thập phần kích động, hận không thể đi lên tới ôm một cái.
Duy nhất còn tính bình thường chính là Hạ Đông, tuy rằng anh đối với Kỳ Thiệu Thành thái độ vẫn nhàn nhạt, nhưng cũng đã bớt cảnh giác khi Kỳ Thiệu Thành và Hạ Uyển có tiếp xúc.
Hạ Uyển: Rốt cuộc trong khoảng thời gian lúc cô đi học trong nhà đã xảy ra chuyện gì?
Ngay cả chuyện cho Hạ Uyển cùng nhau thuê nhà với Tống Hà, Vương Tú Cần và Hạ Hồng Vệ cũng đáp ứng không chút do dự, hoàn toàn không có xem xét qua. Hạ Đông, Hạ Nam đặc biệt là Hạ Đông thế nhưng cũng không có ý kiến.
Vương Tú Cần còn khen: "Ít nhiều nhờ có tiểu Kỳ, Uyển Uyển con phải cảm ơn người ta, nếu không nhờ tiểu Kỳ con cứ tiếp tục ở trường học ngốc đi."
Với sự nhiệt tình của Vương Tú Cần, Kỳ Thiệu Thành thuận lý thành chương ở lại ăn bữa cơm, cũng thuận tiện lại một lần ở nhờ phòng Hạ Bắc.
Sau đó lúc ăn cơm chiều, Hạ Uyển trơ mắt nhìn Vương Tú Cần đưa một nửa bát trứng rán với mỡ heo cho Kỳ Thiệu Thành. Đây là điều mà mỗi ngày thứ sáu đi học về Vương Tú Cần cố ý xào cho cô ăn.
Hạ Uyển: QAQ trứng gà của ta!
Kỳ Thiệu Thành thấy vẻ mặt bảo vệ đồ ăn của Hạ Uyển, không hiểu sao lại cảm thấy trứng gà ăn lên đặc biệt thơm.
Trên bàn cơm bọn họ hoà thuận vui vẻ nói chuyện trời đất, thậm chí làm Hạ Uyển có một ảo giác mình bị cô lập.
Nhưng mà không có gì quan trọng hơn một giấc ngủ ngon, Hạ Uyển nghe được đã có thể dọn ra ngoài, thậm chí an ủi mình là bông hoa sứ có chút giá trị, có thể thỉnh đại lão làm cò nhà cho mình, đây chính là sử dụng bao nhiêu tiền đều không mua được.
Ngày hôm sau, Hạ Uyển chuẩn bị hỏi Lâm Thanh Thanh có muốn ra ngoài trụ cùng nhau không, thật ra cô đã sớm phát hiện, Lâm Thanh Thanh ngủ cũng không có ngon nhưng Thanh Thanh vẫn luôn khắc khổ học tập, những mặt khác cũng không có quan trọng như vậy.
Đã có điều kiện tốt hơn, vì cái gì một hai phải làm khó chính mình, đặc biệt là lúc tinh thần căng thẳng, nghỉ ngơi càng quan trọng hơn, bằng không tới lúc tinh thần thả lỏng thì thân thể căn bản không chịu nỗi.
Nhưng ngày hôm qua Lâm Thanh Thanh nói với Hạ Uyển sáng hôm nay mới có thể trở về, cho nên Hạ Uyển vẫn luôn chờ đợi chờ đợi.
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad và dembuon
Lâm Thanh Thanh mới vừa đi tới cổng nhà Hạ Uyển, đã bị Hạ Uyển túm được, doạ Lâm Thanh Thanh nhảy dựng.
Hạ Uyển chờ không kịp, đem sự tình nhanh chóng nói với Lâm Thanh Thanh một lần, thậm chí đem tiền thuê nhà đều tính toán tốt: "Ngày hôm qua anh Kỳ ở nhà em ăn cơm nói là chúng ta chỉ cần đưa cho anh ấy tiền thuê một phòng là được, nếu hai người chúng ta và chị Tống Hà cùng nhau ở, tức là 5 tệ chia 3, một tháng cũng chỉ có một tệ sáu mươi bảy đồng một tháng, nhưng chúng ta có thể tiết kiệm không ít tiền bằng cách nấu cơm ở nhà, buổi tối thì chúng ta còn có thể có thời gian tự do học tập cùng chị Tống Hà."
Lâm Thanh Thanh nghe đến đó do dự, mặt khác không có gì, nhưng điều cuối cùng này thật sự đặc biệt hấp dẫn cô, liền nói: "Đêm nay về chị sẽ thương lượng với trong nhà thương lượng một chút."
Hạ Uyển cao hứng nở nụ cười, hấp dẫn!
Không ngoài dự liệu của Hạ Uyển, người nhà Lâm Thanh Thanh vẫn luôn rất thương chị ấy, Lâm Thanh Thanh lại ngoan ngoãn, rất ít đưa ra yêu cầu gì với trong nhà. Hiện tại người nhà nghe nói là ở cùng Tống Hà, nhìn thành tích Lâm Thanh Thanh ngày càng tốt, phi thường vui vẻ đồng ý.
Như vậy, nhóm nhỏ thi đại học này rốt cuộc cũng tập hợp xong.