Chương 10: Một bó rau
Editor: Bonnie
"Người đại diện?" Mao Mao không nhận ra được trong lời nói Tả Minh Nhiên có chuyện gì khác lạ, còn tưởng rằng cô đang nói Thời Song Hạ, tuy không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nghĩ kĩ rồi trả lời: “Chị Hạ là một người đại diện rất tốt ạ, mặc dù có lúc rất hung dữ, nhưng ở trong công ty nhiều năm rồi, em cũng coi như đã nhìn được nhiều người, vẫn cảm thấy chị Hạ là người đại diện tốt nhất.”
Tả Minh Nhiên nhìn đôi má tròn phúng phính của Mao Mao, bất đắc dĩ nói: "Đó là đương nhiên, thời gian em và chị Hạ ở chung lâu nhất, không quen biết với những người khác, đương nhiên sẽ cảm thấy chị ấy là tốt nhất.”
“Vậy cũng không chắc.” Mao Mao ngồi trên ghế, rung đùi phản bác, “Khi mọi người gặp nhau lần đầu, đều để người khác nhìn thấy ưu điểm của mình, nhưng kết thân lâu ngày sẽ bộc lộ khuyết điểm, cái tốt và cái xấu trộn lẫn vào nhau, ngược lại không còn như tốt ấn tượng ban đầu, lại có thể trở nên tồi tệ hơn vì sự tích tụ của nhiều thứ nhỏ nhặt khác nhau.”
Tả Minh Nhiên sửng sốt, vài câu nói vô tình của Mao Mao, lại làm cô đột nhiên hiểu được nguyên nhân trong tiểu thuyết Mao Mao phản bội ‘Tả Minh Nhiên’, cùng với lý do tại sao ‘Tả Minh Nhiên’ có tính tình như vậy là tha thứ cho Mao Mao.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tả Minh Nhiên đột nhiên nhiều thêm vài loại cảm xúc khác.
Mao Mao vẫn còn chưa phát hiện ra, hỏi: “Chị Nhiên, sao đột nhiên chị lại hỏi em cái này?”
Tả Minh Nhiên trầm mặc một hồi, bỗng nhiên giơ hai tay đè lên vai Mao Mao, nhìn chằm chằm vào mắt Mao Mao rồi hỏi: “Em cảm thấy nếu để em đi làm người đại diện thì thế nào?”
“Em? Người đại diện?” Mao Mao mở to mắt không chuẩn bị, có chút kinh hãi, “Nhiên...Chị Nhiên, em làm sao có thể?”
“Vì sao lại không thể?” Minh Nhiên hỏi ngược lại: "Kinh nghiệm công việc của em phong phú, quen thuộc với quy trình làm việc, nếu không ổn còn có chị Hạ giúp đỡ, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, em hoàn toàn có năng lực làm tốt công việc này.”
Mao Mao há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó, nhân viên công tác của đoàn phim đã đẩy cửa đi vào, thông báo bọn họ ra trước tiến hành diễn tập.
Không biết có phải là để thoát khỏi vấn đề của Tả Minh Nhiên hay không, Mao Mao luôn ổn định trong công việc lại gấp gáp đứng dậy, nhận bình giữ nhiệt trong tay Tả Minh Nhiên để qua một bên. Những người khác trong phòng lúc này đều nhao nhao ngồi dậy, Tả Minh Nhiên khẽ thở dài một cái, chỉ có thể tạm thời để chuyện này lại không đề cập nữa, đợi sau lễ tuyên truyền sẽ bàn bạc kĩ càng lại vấn đề này.
Cùng ở trong phòng hóa trang còn có Ôn Phỉ Phỉ và Quan Tâm Nhị, Tưởng Huyên thì trong lúc Tả Minh Nhiên đứng dậy và đi đến phòng thay đồ, bây giờ cũng chưa trở về.
Là một nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty này, bản thân Ôn Phỉ Phỉ có phòng riêng ở trên lầu, nhưng vì chăm sóc Quan Tâm Nhị dịu dàng nhát gan, tránh cho bị Tả Minh Nhiên ức hiếp, Ôn Phỉ Phỉ cũng dứt khoát chuyển xuống đây, ở cùng với bọn họ.
Mấy người cùng nhau đi ra ngoài, Tả Minh Nhiên đi tuốt ở đàng trước, còn Quan Tâm Nhị và Ôn Phỉ Phỉ lại đang nói cười ở phía sau.
Chuyên viên trang điểm nhịn không được quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt Quan Tâm Nhị.
Tả Minh Nhiên đang đi đàng hoàng đã nghe chuyên viên trang điểm giọng điệu kỳ lạ nhỏ giọng mắng một câu, “Mẹ kiếp, người này có bị bệnh không?"
"Hở?" Tả Minh Nhiên không rõ chân tướng, "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt đau răng của chuyên viên trang điểm, “Cô nhìn xem cô gái Quan Tâm Nhị kia đi, cô ta muốn làm cái gì hả? Tả Minh Nhiên thứ hai sao?”
Tả Minh Nhiên không rõ chân tướng, thả chậm bước chân nhìn lại.
Khác hoàn toàn với vẻ ngoài sáng sủa và lộng lẫy của Tả Minh Nhiên, diện mạo Quan Tâm Nhị thanh thuần, làn da trắng nõn, có vài phần giống với em gái nhà bên. Trên thực tế, sau khi ra mắt cô ta cũng đi theo con đường này, nhìn chung thì không có gì sai lầm, nhưng ở phương diện khác, diện mạo Quan Tâm Nhị không phải đặc biệt làm người ta kinh diễm, cùng là gương mặt thanh thuần, cũng không có ngây thơ đáng yêu như Ôn Phỉ Phỉ, có thể làm cho người ta thoáng nhìn là nhớ kỹ.
Ở ngoài đời, cô ta là một mỹ nhân, nhưng trong giới giải trí mỹ nhân nhiều như mây này, gương mặt Quan Tâm Nhị có chút bình thường, rất khó tạo được cảm giác tồn tại.
Đối với nghệ sĩ, nhất là những diễn viên trẻ, không có cảm giác tồn tại là chuyện khủng bố nhất, dù sao đây là thời đại lưu lượng, fan nắm quyền, các nhà đầu tư muốn nhận được lợi nhuận, chắc chắn cách tốt nhất là chọn môi ngôi sao đang nổi tiếng, đó cũng là lý do Tả Minh Nhiên dù không có kỹ năng diễn xuất nhưng luôn được nhận các vai diễn.
Đại khái là Quan Tâm Nhị muốn chuyển đổi hình tượng, lớp trang điểm lần này rõ ràng có thay đổi, nhưng lại dùng sức quá mạnh, không những không đem lại hiệu quả như mong đợi mà còn phản tác dụng, không hỗ trợ được việc trang điểm quá lộng lẫy, làm mất đi khí chất vốn có của mình.
Vừa rồi chuyên gia trang điểm không ra ngoài xem nhưng vẫn biết đại khái mọi chuyện qua miệng Mao Mao và trợ lý trang phục, vốn dĩ chuyên viên trang điểm cũng có hảo cảm với Quan Tâm Nhị, cảm thấy cô ta là một cô gái nhỏ dịu dàng thích cui, nhìn qua là một đứa trẻ tốt, không nghĩ tới mình vừa quay mặt qua đã bị vả mặt rồi, cô gái nhỏ tuổi không lớn, hành động lẳng lơ ngược lại thành thục rất nhiều.
“Hừm” một tiếng, chuyên viên trang điểm nói thầm: "Nếu không phải Nhiên Nhiên tạm thời thay đổi phong cách trang điểm, bây giờ hai người đã đụng hàng."
Liếc mắt một cái đã biết Quan Tâm Nhị muốn làm gì, Tả Minh Nhiên quay đầu lại, giọng điệu thản nhiên, nói: “Có lẽ cái cô ta muốn chính là hiệu quả thế này.”
Chuyên viên trang điểm khó hiểu, “Đụng hàng cách tạo hình của em có chỗ tốt nào, chẳng lẽ không phải người nào xấu hơn người đó xấu hổ à? Hơn nữa, chẳng lẽ cô ta không sợ bị fan mắng?”
Tả Minh Nhiên: "Có người mắng là chuyện tốt, vẫn còn dễ chịu hơn là không ai nhớ rõ."
“Hắc hồng cũng là nổi.” Mao Mao đi theo nhỏ giọng giải thích, "Dù sao có được sự nổi tiếng rồi, đợi vài năm sau tẩy trắng lại là được, sau đó sẽ nhanh chóng biến thành một ngôi sao hạng nhất.”
Chuyên viên trang điểm tắc lưỡi, khi nói chuyện, mọi người đã đi đến nơi dự định trải thảm đỏ. Là nữ chính, Tả Minh Nhiên sẽ cùng đi thảm đỏ với nam chính.
Nam chính là diễn viên Trương Lập Chi, tuy chưa đến ba mươi tuổi, mà đã đạt được hai giải ảnh đế, là người mới trong phái thực lực, so với bình hoa ‘Tả Minh Nhiên’ thì đáng tin hơn nhiều.
Nhìn thấy người, Tả Minh Nhiên hít mạnh một hơi, cùng lúc túm lấy tay Mao Mao, “Mao Mao, em nhanh nhéo chị xem có phải chị đang nằm mơ không?”
Mao Mao còn tưởng rằng cô có chuyện gì, vội vàng hỏi: “Chị Nhiên, sao vậy ạ?”
"Không có việc gì." Tả Minh Nhiên lắc đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trương Lập Chi không rời.
Lúc trước khi thức đêm đọc tiểu thuyết, nhân vật nam cô thích nhất không phải là nam chính, mà chính là nam phụ, không chỉ đẹp trai mà còn hiền lành ngay thẳng, cũng thích nữ chính, lại vì tỏ tình muộn một bước nên trơ mắt nhìn nam chính và nữ chính yêu đương, nhưng cũng không vì vậy mà hắc hóa, mà lựa chọn buông tay.
Mà nam phụ thảm nhất tiểu thuyết không phải là ai khác, mà chính là ảnh đế Trương Lập Chi hiện tại đang đứng trước mặt cô.
Khi đọc tiểu thuyết Tả Minh Nhiên vì anh ta mà khóc nức nở, hận mình không thể dùng bút mà viết cho anh 20 vạn chữ trong phiên ngoại, nhưng khi người này thật sự đứng trước mặt cô, cô lại bắt đầu thấy kỳ lạ.
Mao Mao nhìn theo ánh mắt cô, “À... em quên nói, anh Trương gấp gáp quay về, 10 phút trước mới đến, Phó đạo diễn báo tin cho cả đoàn, nói lần diễn tập này chị sẽ đi cùng anh Trương.”
Tận mắt nhìn thấy nhân vật trong sách, cảm giác khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô, tuy Mao Mao và Thời Song Hạ cũng từng xuất hiện trong sách, nhưng phần diễn không nhiều, lại có thêm trí nhớ vốn có của ‘Tả Minh Nhiên’ nên cũng không có cảm giác gì nhiều.
Mà Trương Lập Chi thì không giống vậy, ‘Tả Minh Nhiên’ tiếp xúc với anh ta không nhiều, chỉ có ký ức về đoạn thời gian lúc trong đoàn phim quay phim, nhưng bởi vì nguyên nhân trong sách, Tả Minh Nhiên hoàn toàn không có cách nào nhìn thẳng vào Trương Lập Chi.
Không khí lúc này tràn ngập xấu hổ, Mao Mao nhìn cô, lại nhìn Trương Lập Chi, hạ giọng nói: "Chị Nhiên, chị không nhớ chuyện trước kia sao?”
“Trước kia?” Tả Minh Nhiên kinh hãi, chẳng lẽ ‘Tả Minh Nhiên’ và Trương Lập Chi còn có quan hệ nào không rõ ràng à?
Mao Mao thật lòng khuyên cô, “Chị Nhiên, đó chỉ là tin đồn thôi, hơn nữa, sau đó chị không nhận bộ phim kia, anh Trương không phải là cũng không nhận sao.
Trí nhớ của Tả Minh Nhiên bị đào ra, cô nghẹn ngào một phen, không thể nói rõ vui mừng hay khổ sở, dù sao cũng có chút lời khó nói hết, “Em mà không nói chị cũng không nhớ là có chuyện này tồn tại.”
Thời gian Mao Mao nói là ba năm trước, có người đưa cho Thời Song Hạ một kịch bản hay, hi vọng ‘Tả Minh Nhiên’ có thể nhận đóng vai nữ chính, mà nam chính của bộ phim này là Trương Lập Chi người vừa nhận được cúp ảnh đế chưa lâu. Nhưng mà chưa đợi bọn họ đưa ra quyết định, đã có một tin tức truyền ra, bởi vì biết nữ chính là ‘Tả Minh Nhiên’ nên Trương Lập Chi trực tiếp chọn bỏ diễn.
Hay lắm, anh Trương của tôi trong xã hội, không phải là dạng vừa đâu.
Mặc kệ lời đồn này là thật hay giả, dù sao lúc ấy chuyện này đã dấy lên không ít sóng gió, fan hâm mộ hai bên đều rất tức giận, xé nhau hai tháng mới phát hiện thực lực đối thủ ngang nhau, lúc này mới ngừng công kích, không tiếp tục nháo nữa.
Chẳng qua là vì chuyện này, nên dù là Trương Lập Chi hay là ‘Tả Minh Nhiên’ đều không nhận bộ phim này.
Dường như nhận ra ánh mắt Tả Minh Nhiên, Trương Lập Chi đang nói chuyện với đạo diễn nghiêng đầu sang chỗ khác, quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau với Tả Minh Nhiên, cách đó vài bước.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, khó có khi thấy được người trên giấy ngoài đời thật, Tả Minh Nhiên theo bản năng nở một nụ cười với đối phương, nhưng mà Trương Lập Chi làm như không thấy cô, dửng dưng xoay đi.
Tả Minh Nhiên: "..." Ghi thù!
Diễn tập tiến hành cực kỳ thuận lợi, sau khi kết thúc Tả Minh Nhiên dẫn Mao Mao đi ăn cơm trưa, chuyên viên trang điểm bởi vì còn có chuyện khác nên đã đi trước, mà trợ lý trang phục sợ cô làm ra sự kiện ‘phù’ nào nữa, dứt khoát không quan tâm đi theo lên xe, kết quả sau bữa trưa ngon lành, phần ăn của Tả Minh Nhiên toàn là hoa quả và rau dưa salad.
Trước khi đi, trợ lý trang phục mặc kệ ánh mắt oán niệm của Tả Minh Nhiên mà dặn đi dặn lại Mao Mao, bảo cô ấy canh chừng Tả Minh Nhiên đàng hoàng, ngay cả nước cũng không được uống nhiều.
Buổi chiều không có việc gì, Mao Mao dựa vào lịch trình đưa Tả Minh Nhiên đi chăm sóc nhan sắc, lúc hai người về tới nhà đã là tám giờ tối.
Trong nhà vẫn không có ai, Tả Minh Nhiên đã đói bụng cả buổi trưa, ngực muốn dán vào lưng luôn, vừa vào cửa đã đi thẳng đến tủ lạnh.
Mao Mao đưa cô về chạy chậm theo sau, nói liên tục: “Chị Nhiên, hôm nay chị thật sự không được ăn đâu.”
Tả Minh Nhiên dựa vào luật đòi quyền lợi của mình, “Giảm béo giảm béo, không ăn no sao có sức để giảm béo hả?”
Mao Mao: “...”
Cánh cửa tủ lạnh mở ra, cánh cửa to như vậy mà trong tủ chỉ có lẻ loi mấy quả trứng gà, mấy chai nước, Tả Minh Nhiên sững sờ tại chỗ, không thể tin nói: “Ý nghĩ tồn tại của cái tủ lạnh này đâu hết rồi?”
Tiếng mở cửa truyền đến từ lối vào, Tả Minh Nhiên suy yếu dựa vào cửa tủ lạnh nhìn ra ngoài, Yến Vân Dương vừa cởi áo khoác tây trang vừa đi vào, dáng người thon thả rắn chắc dưới ánh đèn mờ ảo rất bắt mắt.
Tả Minh Nhiên liếc thấy trên tay anh có túi mua hàng, hai cái túi đầy ắp đồ, bên trong chay có mặn cũng có, có thịt và rau, gà vịt, Tả Minh Nhiên vốn đói đến hai mắt choáng váng đột nhiên đi tới, kinh ngạc nói: "Anh chuẩn bị làm cơm chiều sao?"
Yến Vân Dương nhìn cô một cái, chậm rãi gật gật đầu.
Sau đó Tả Minh Nhiên mới nhận ra tư thế không đúng của mình, nhanh chóng đóng cửa tủ lạnh lại, đi tới nhìn một túi đồ, hàm súc nói: “Anh định làm gì vậy?”
“Không biết.”
Minh Nhiên cắn chặt răng, mặt dày nói: “Tôi cảm thấy mì sợi rất ngon.”
Yến Vân Dương cười cười, “Thật sao? Tôi nghĩ cô không thích ăn, cho nên đặc biệt mua món khác cho cô.”
Trong lòng Tả Minh Nhiên vui vẻ, vội vàng hỏi: “Thật không? Anh mua gì đó?”
Yến Vân Dương đặt túi mua hàng trong tay xuống bàn, tìm tìm lục lục bên trong, lấy ra một bó rau xanh to, “Cái này.”
Tả Minh Nhiên: "..." Nhịn!
Suy nghĩ tác giả:
Hôm qua về đến nhà làm này nọ xong đã 0 giờ, quá mệt nên không có sức gõ chữ, chương này bù cho hôm qua, chương mới sẽ được cập nhật vào vài buổi tối nữa, thật sự có lỗi với mọi người, bình luận phát lì xì ~~
"Người đại diện?" Mao Mao không nhận ra được trong lời nói Tả Minh Nhiên có chuyện gì khác lạ, còn tưởng rằng cô đang nói Thời Song Hạ, tuy không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nghĩ kĩ rồi trả lời: “Chị Hạ là một người đại diện rất tốt ạ, mặc dù có lúc rất hung dữ, nhưng ở trong công ty nhiều năm rồi, em cũng coi như đã nhìn được nhiều người, vẫn cảm thấy chị Hạ là người đại diện tốt nhất.”
Tả Minh Nhiên nhìn đôi má tròn phúng phính của Mao Mao, bất đắc dĩ nói: "Đó là đương nhiên, thời gian em và chị Hạ ở chung lâu nhất, không quen biết với những người khác, đương nhiên sẽ cảm thấy chị ấy là tốt nhất.”
“Vậy cũng không chắc.” Mao Mao ngồi trên ghế, rung đùi phản bác, “Khi mọi người gặp nhau lần đầu, đều để người khác nhìn thấy ưu điểm của mình, nhưng kết thân lâu ngày sẽ bộc lộ khuyết điểm, cái tốt và cái xấu trộn lẫn vào nhau, ngược lại không còn như tốt ấn tượng ban đầu, lại có thể trở nên tồi tệ hơn vì sự tích tụ của nhiều thứ nhỏ nhặt khác nhau.”
Tả Minh Nhiên sửng sốt, vài câu nói vô tình của Mao Mao, lại làm cô đột nhiên hiểu được nguyên nhân trong tiểu thuyết Mao Mao phản bội ‘Tả Minh Nhiên’, cùng với lý do tại sao ‘Tả Minh Nhiên’ có tính tình như vậy là tha thứ cho Mao Mao.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tả Minh Nhiên đột nhiên nhiều thêm vài loại cảm xúc khác.
Mao Mao vẫn còn chưa phát hiện ra, hỏi: “Chị Nhiên, sao đột nhiên chị lại hỏi em cái này?”
Tả Minh Nhiên trầm mặc một hồi, bỗng nhiên giơ hai tay đè lên vai Mao Mao, nhìn chằm chằm vào mắt Mao Mao rồi hỏi: “Em cảm thấy nếu để em đi làm người đại diện thì thế nào?”
“Em? Người đại diện?” Mao Mao mở to mắt không chuẩn bị, có chút kinh hãi, “Nhiên...Chị Nhiên, em làm sao có thể?”
“Vì sao lại không thể?” Minh Nhiên hỏi ngược lại: "Kinh nghiệm công việc của em phong phú, quen thuộc với quy trình làm việc, nếu không ổn còn có chị Hạ giúp đỡ, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, em hoàn toàn có năng lực làm tốt công việc này.”
Mao Mao há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó, nhân viên công tác của đoàn phim đã đẩy cửa đi vào, thông báo bọn họ ra trước tiến hành diễn tập.
Không biết có phải là để thoát khỏi vấn đề của Tả Minh Nhiên hay không, Mao Mao luôn ổn định trong công việc lại gấp gáp đứng dậy, nhận bình giữ nhiệt trong tay Tả Minh Nhiên để qua một bên. Những người khác trong phòng lúc này đều nhao nhao ngồi dậy, Tả Minh Nhiên khẽ thở dài một cái, chỉ có thể tạm thời để chuyện này lại không đề cập nữa, đợi sau lễ tuyên truyền sẽ bàn bạc kĩ càng lại vấn đề này.
Cùng ở trong phòng hóa trang còn có Ôn Phỉ Phỉ và Quan Tâm Nhị, Tưởng Huyên thì trong lúc Tả Minh Nhiên đứng dậy và đi đến phòng thay đồ, bây giờ cũng chưa trở về.
Là một nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty này, bản thân Ôn Phỉ Phỉ có phòng riêng ở trên lầu, nhưng vì chăm sóc Quan Tâm Nhị dịu dàng nhát gan, tránh cho bị Tả Minh Nhiên ức hiếp, Ôn Phỉ Phỉ cũng dứt khoát chuyển xuống đây, ở cùng với bọn họ.
Mấy người cùng nhau đi ra ngoài, Tả Minh Nhiên đi tuốt ở đàng trước, còn Quan Tâm Nhị và Ôn Phỉ Phỉ lại đang nói cười ở phía sau.
Chuyên viên trang điểm nhịn không được quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt Quan Tâm Nhị.
Tả Minh Nhiên đang đi đàng hoàng đã nghe chuyên viên trang điểm giọng điệu kỳ lạ nhỏ giọng mắng một câu, “Mẹ kiếp, người này có bị bệnh không?"
"Hở?" Tả Minh Nhiên không rõ chân tướng, "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt đau răng của chuyên viên trang điểm, “Cô nhìn xem cô gái Quan Tâm Nhị kia đi, cô ta muốn làm cái gì hả? Tả Minh Nhiên thứ hai sao?”
Tả Minh Nhiên không rõ chân tướng, thả chậm bước chân nhìn lại.
Khác hoàn toàn với vẻ ngoài sáng sủa và lộng lẫy của Tả Minh Nhiên, diện mạo Quan Tâm Nhị thanh thuần, làn da trắng nõn, có vài phần giống với em gái nhà bên. Trên thực tế, sau khi ra mắt cô ta cũng đi theo con đường này, nhìn chung thì không có gì sai lầm, nhưng ở phương diện khác, diện mạo Quan Tâm Nhị không phải đặc biệt làm người ta kinh diễm, cùng là gương mặt thanh thuần, cũng không có ngây thơ đáng yêu như Ôn Phỉ Phỉ, có thể làm cho người ta thoáng nhìn là nhớ kỹ.
Ở ngoài đời, cô ta là một mỹ nhân, nhưng trong giới giải trí mỹ nhân nhiều như mây này, gương mặt Quan Tâm Nhị có chút bình thường, rất khó tạo được cảm giác tồn tại.
Đối với nghệ sĩ, nhất là những diễn viên trẻ, không có cảm giác tồn tại là chuyện khủng bố nhất, dù sao đây là thời đại lưu lượng, fan nắm quyền, các nhà đầu tư muốn nhận được lợi nhuận, chắc chắn cách tốt nhất là chọn môi ngôi sao đang nổi tiếng, đó cũng là lý do Tả Minh Nhiên dù không có kỹ năng diễn xuất nhưng luôn được nhận các vai diễn.
Đại khái là Quan Tâm Nhị muốn chuyển đổi hình tượng, lớp trang điểm lần này rõ ràng có thay đổi, nhưng lại dùng sức quá mạnh, không những không đem lại hiệu quả như mong đợi mà còn phản tác dụng, không hỗ trợ được việc trang điểm quá lộng lẫy, làm mất đi khí chất vốn có của mình.
Vừa rồi chuyên gia trang điểm không ra ngoài xem nhưng vẫn biết đại khái mọi chuyện qua miệng Mao Mao và trợ lý trang phục, vốn dĩ chuyên viên trang điểm cũng có hảo cảm với Quan Tâm Nhị, cảm thấy cô ta là một cô gái nhỏ dịu dàng thích cui, nhìn qua là một đứa trẻ tốt, không nghĩ tới mình vừa quay mặt qua đã bị vả mặt rồi, cô gái nhỏ tuổi không lớn, hành động lẳng lơ ngược lại thành thục rất nhiều.
“Hừm” một tiếng, chuyên viên trang điểm nói thầm: "Nếu không phải Nhiên Nhiên tạm thời thay đổi phong cách trang điểm, bây giờ hai người đã đụng hàng."
Liếc mắt một cái đã biết Quan Tâm Nhị muốn làm gì, Tả Minh Nhiên quay đầu lại, giọng điệu thản nhiên, nói: “Có lẽ cái cô ta muốn chính là hiệu quả thế này.”
Chuyên viên trang điểm khó hiểu, “Đụng hàng cách tạo hình của em có chỗ tốt nào, chẳng lẽ không phải người nào xấu hơn người đó xấu hổ à? Hơn nữa, chẳng lẽ cô ta không sợ bị fan mắng?”
Tả Minh Nhiên: "Có người mắng là chuyện tốt, vẫn còn dễ chịu hơn là không ai nhớ rõ."
“Hắc hồng cũng là nổi.” Mao Mao đi theo nhỏ giọng giải thích, "Dù sao có được sự nổi tiếng rồi, đợi vài năm sau tẩy trắng lại là được, sau đó sẽ nhanh chóng biến thành một ngôi sao hạng nhất.”
Chuyên viên trang điểm tắc lưỡi, khi nói chuyện, mọi người đã đi đến nơi dự định trải thảm đỏ. Là nữ chính, Tả Minh Nhiên sẽ cùng đi thảm đỏ với nam chính.
Nam chính là diễn viên Trương Lập Chi, tuy chưa đến ba mươi tuổi, mà đã đạt được hai giải ảnh đế, là người mới trong phái thực lực, so với bình hoa ‘Tả Minh Nhiên’ thì đáng tin hơn nhiều.
Nhìn thấy người, Tả Minh Nhiên hít mạnh một hơi, cùng lúc túm lấy tay Mao Mao, “Mao Mao, em nhanh nhéo chị xem có phải chị đang nằm mơ không?”
Mao Mao còn tưởng rằng cô có chuyện gì, vội vàng hỏi: “Chị Nhiên, sao vậy ạ?”
"Không có việc gì." Tả Minh Nhiên lắc đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trương Lập Chi không rời.
Lúc trước khi thức đêm đọc tiểu thuyết, nhân vật nam cô thích nhất không phải là nam chính, mà chính là nam phụ, không chỉ đẹp trai mà còn hiền lành ngay thẳng, cũng thích nữ chính, lại vì tỏ tình muộn một bước nên trơ mắt nhìn nam chính và nữ chính yêu đương, nhưng cũng không vì vậy mà hắc hóa, mà lựa chọn buông tay.
Mà nam phụ thảm nhất tiểu thuyết không phải là ai khác, mà chính là ảnh đế Trương Lập Chi hiện tại đang đứng trước mặt cô.
Khi đọc tiểu thuyết Tả Minh Nhiên vì anh ta mà khóc nức nở, hận mình không thể dùng bút mà viết cho anh 20 vạn chữ trong phiên ngoại, nhưng khi người này thật sự đứng trước mặt cô, cô lại bắt đầu thấy kỳ lạ.
Mao Mao nhìn theo ánh mắt cô, “À... em quên nói, anh Trương gấp gáp quay về, 10 phút trước mới đến, Phó đạo diễn báo tin cho cả đoàn, nói lần diễn tập này chị sẽ đi cùng anh Trương.”
Tận mắt nhìn thấy nhân vật trong sách, cảm giác khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô, tuy Mao Mao và Thời Song Hạ cũng từng xuất hiện trong sách, nhưng phần diễn không nhiều, lại có thêm trí nhớ vốn có của ‘Tả Minh Nhiên’ nên cũng không có cảm giác gì nhiều.
Mà Trương Lập Chi thì không giống vậy, ‘Tả Minh Nhiên’ tiếp xúc với anh ta không nhiều, chỉ có ký ức về đoạn thời gian lúc trong đoàn phim quay phim, nhưng bởi vì nguyên nhân trong sách, Tả Minh Nhiên hoàn toàn không có cách nào nhìn thẳng vào Trương Lập Chi.
Không khí lúc này tràn ngập xấu hổ, Mao Mao nhìn cô, lại nhìn Trương Lập Chi, hạ giọng nói: "Chị Nhiên, chị không nhớ chuyện trước kia sao?”
“Trước kia?” Tả Minh Nhiên kinh hãi, chẳng lẽ ‘Tả Minh Nhiên’ và Trương Lập Chi còn có quan hệ nào không rõ ràng à?
Mao Mao thật lòng khuyên cô, “Chị Nhiên, đó chỉ là tin đồn thôi, hơn nữa, sau đó chị không nhận bộ phim kia, anh Trương không phải là cũng không nhận sao.
Trí nhớ của Tả Minh Nhiên bị đào ra, cô nghẹn ngào một phen, không thể nói rõ vui mừng hay khổ sở, dù sao cũng có chút lời khó nói hết, “Em mà không nói chị cũng không nhớ là có chuyện này tồn tại.”
Thời gian Mao Mao nói là ba năm trước, có người đưa cho Thời Song Hạ một kịch bản hay, hi vọng ‘Tả Minh Nhiên’ có thể nhận đóng vai nữ chính, mà nam chính của bộ phim này là Trương Lập Chi người vừa nhận được cúp ảnh đế chưa lâu. Nhưng mà chưa đợi bọn họ đưa ra quyết định, đã có một tin tức truyền ra, bởi vì biết nữ chính là ‘Tả Minh Nhiên’ nên Trương Lập Chi trực tiếp chọn bỏ diễn.
Hay lắm, anh Trương của tôi trong xã hội, không phải là dạng vừa đâu.
Mặc kệ lời đồn này là thật hay giả, dù sao lúc ấy chuyện này đã dấy lên không ít sóng gió, fan hâm mộ hai bên đều rất tức giận, xé nhau hai tháng mới phát hiện thực lực đối thủ ngang nhau, lúc này mới ngừng công kích, không tiếp tục nháo nữa.
Chẳng qua là vì chuyện này, nên dù là Trương Lập Chi hay là ‘Tả Minh Nhiên’ đều không nhận bộ phim này.
Dường như nhận ra ánh mắt Tả Minh Nhiên, Trương Lập Chi đang nói chuyện với đạo diễn nghiêng đầu sang chỗ khác, quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau với Tả Minh Nhiên, cách đó vài bước.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, khó có khi thấy được người trên giấy ngoài đời thật, Tả Minh Nhiên theo bản năng nở một nụ cười với đối phương, nhưng mà Trương Lập Chi làm như không thấy cô, dửng dưng xoay đi.
Tả Minh Nhiên: "..." Ghi thù!
Diễn tập tiến hành cực kỳ thuận lợi, sau khi kết thúc Tả Minh Nhiên dẫn Mao Mao đi ăn cơm trưa, chuyên viên trang điểm bởi vì còn có chuyện khác nên đã đi trước, mà trợ lý trang phục sợ cô làm ra sự kiện ‘phù’ nào nữa, dứt khoát không quan tâm đi theo lên xe, kết quả sau bữa trưa ngon lành, phần ăn của Tả Minh Nhiên toàn là hoa quả và rau dưa salad.
Trước khi đi, trợ lý trang phục mặc kệ ánh mắt oán niệm của Tả Minh Nhiên mà dặn đi dặn lại Mao Mao, bảo cô ấy canh chừng Tả Minh Nhiên đàng hoàng, ngay cả nước cũng không được uống nhiều.
Buổi chiều không có việc gì, Mao Mao dựa vào lịch trình đưa Tả Minh Nhiên đi chăm sóc nhan sắc, lúc hai người về tới nhà đã là tám giờ tối.
Trong nhà vẫn không có ai, Tả Minh Nhiên đã đói bụng cả buổi trưa, ngực muốn dán vào lưng luôn, vừa vào cửa đã đi thẳng đến tủ lạnh.
Mao Mao đưa cô về chạy chậm theo sau, nói liên tục: “Chị Nhiên, hôm nay chị thật sự không được ăn đâu.”
Tả Minh Nhiên dựa vào luật đòi quyền lợi của mình, “Giảm béo giảm béo, không ăn no sao có sức để giảm béo hả?”
Mao Mao: “...”
Cánh cửa tủ lạnh mở ra, cánh cửa to như vậy mà trong tủ chỉ có lẻ loi mấy quả trứng gà, mấy chai nước, Tả Minh Nhiên sững sờ tại chỗ, không thể tin nói: “Ý nghĩ tồn tại của cái tủ lạnh này đâu hết rồi?”
Tiếng mở cửa truyền đến từ lối vào, Tả Minh Nhiên suy yếu dựa vào cửa tủ lạnh nhìn ra ngoài, Yến Vân Dương vừa cởi áo khoác tây trang vừa đi vào, dáng người thon thả rắn chắc dưới ánh đèn mờ ảo rất bắt mắt.
Tả Minh Nhiên liếc thấy trên tay anh có túi mua hàng, hai cái túi đầy ắp đồ, bên trong chay có mặn cũng có, có thịt và rau, gà vịt, Tả Minh Nhiên vốn đói đến hai mắt choáng váng đột nhiên đi tới, kinh ngạc nói: "Anh chuẩn bị làm cơm chiều sao?"
Yến Vân Dương nhìn cô một cái, chậm rãi gật gật đầu.
Sau đó Tả Minh Nhiên mới nhận ra tư thế không đúng của mình, nhanh chóng đóng cửa tủ lạnh lại, đi tới nhìn một túi đồ, hàm súc nói: “Anh định làm gì vậy?”
“Không biết.”
Minh Nhiên cắn chặt răng, mặt dày nói: “Tôi cảm thấy mì sợi rất ngon.”
Yến Vân Dương cười cười, “Thật sao? Tôi nghĩ cô không thích ăn, cho nên đặc biệt mua món khác cho cô.”
Trong lòng Tả Minh Nhiên vui vẻ, vội vàng hỏi: “Thật không? Anh mua gì đó?”
Yến Vân Dương đặt túi mua hàng trong tay xuống bàn, tìm tìm lục lục bên trong, lấy ra một bó rau xanh to, “Cái này.”
Tả Minh Nhiên: "..." Nhịn!
Suy nghĩ tác giả:
Hôm qua về đến nhà làm này nọ xong đã 0 giờ, quá mệt nên không có sức gõ chữ, chương này bù cho hôm qua, chương mới sẽ được cập nhật vào vài buổi tối nữa, thật sự có lỗi với mọi người, bình luận phát lì xì ~~