Chương 2: Tán gẫu mà thôi
Editor: Bonnie
Những kí ức hỗn loạn trong đầu cô dần liên kết lại thành manh mối rõ ràng, Tả Minh Nhiên ngã ngửa trên chiếc ghế sofa êm ái, trên đầu cô là một chiếc đèn chùm chói lọi, ánh đèn chói lọi chiếu thẳng vào mắt, đến khi một đốm xanh tím hiện ra trước mặt cô, cô mới dùng tay che hai mắt lại, trầm mặc xoay người đi.
Xuyên không cũng không giải tỏa được sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần cô, từ khi bắt đầu đã căng thẳng tập trung tinh thần cao độ, Tả Minh Nhiên cảm thấy cả người sa vào trong một sự mệt mỏi không thể thoát ra được.
Không ai cho cô biết vì sao cô lại đến đây, mà Tả Minh Nhiên ban đầu đã đi đâu, nếu tất cả những điều này không phải là một giấc mơ, sau này cô sẽ không còn là Tả Minh Nhiên sau khi tốt nghiệp đại học thì dựa vào sáng tác để sống, mà là nữ ngôi sao gả vào nhà giàu có Tả Minh Nhiên.
Vận mệnh dường như đang chơi đùa giữa cuộc sống của hai người.
Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, Tả Minh Nhiên lau mặt, lê bước đi mở cửa, đứng bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi, chính là người đại diện của Tả Minh Nhiên Thời Song Hạ.
Dáng người Thời Song Hạ không cao, tóc ngắn trông có vẻ giỏi giang, đáng tiếc gương mặt từ bé đã có nét trẻ con, cho dù có nghiêm mặt cũng chẳng thấy được nét nghiêm túc. Nhưng ở chung đã lâu, sẽ biết Thời Song Hạ là một người đại diện có năng lực nghiệp vụ ưu tú.
Trong cốt truyện của tiểu thuyết, sau này Thời Song Hạ trở thành người đại diện của nữ chính Ân Như Tâm, điều này làm 'Tả Minh Nhiên' bất mãn rất nhiều, lại thêm sau này 'Tả Minh Nhiên' gây chuyện, hai người càng đi càng xa, cuối cùng mỗi người đi một ngả.
Nhưng mà cho dù như vậy, khi Tả Minh Nhiên thất thế, người nguyện ý giúp đỡ cô như trước chính là Thời Song Hạ.
Mời người vào nhà, Tả Minh Nhiên chỉ chỉ vào bể cá, nói thẳng vào bể cá: “Cá sắp chết.” Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung thêm: "80 vạn một con đó.”
Ban đêm khuya khoắt bị gọi đến cả ngụm nước cũng không kịp uống Thời Song Hạ nghe vậy thì hít một hơi, là một người đại diện đủ tư cách có năng lực, cô không hề muốn ngày hôm sau cá của Tả Minh Nhiên sẽ xuất hiện trên hot search như vậy.
Bận rộn hơn hai giờ, hai người mới hoàn thành việc thay hết nước cho bể cá. Bút máy được vớt lên, để lại lên bàn, Thời Song Hạ thở phì phò ngồi xuống ghế sofa, nhận ly nước Tả Minh Nhiên đưa đến uống một ngụm lớn, “Không phải em là người đau lòng mấy con cá kia nhất sao? Lúc trước không mua không được, người khác đụng chạm một chút em đã căng thẳng lo lắng rồi, sao lại ném bút máy vào trong đó?”
Không tiếp nhận được hoàn toàn trí nhớ, chỉ biết những nội dung phù hợp với cốt truyện chính, nghe thấy như thế Tả Minh Nhiên mới sửng sốt, thăm dò hỏi: “Này là cá của em?”
“Nếu không thì của ai?” Thời Song Hạ buồn cười nhìn cô, “Mấy con cá đó em đều đặt tên cho nó, chị gọi sai hai lần, còn bị em hạ lệnh cấm gặp mặt nó nữa đó.”
Nói xong, Thời Song Hạ tiện tay chỉ vào một con cá, “Đó con đó, tên là Elizabeth đúng không?”
Tả Minh Nhiên nhìn mấy con cá y chang nhau bơi qua bơi lại, khó khăn trả lời: “Vâng… Có lẽ vậy.”
Thời Song Hạ hận sắt không thể thành thép nói: “Em đó nha.”
Thời Song Hạ lớn hơn Tả Minh Nhiên mười tuổi, bảy năm trước trên người vô tình nhặt được Tả Minh Nhiên không nhà không cửa, nói Thời Song Hạ vừa làm cha vừa làm mẹ cũng không sai, nhưng mà Tả Minh Nhiên lại là người không khiến người khác bớt lo, cứ ba ngày hai bữa là lại gây chuyện.
Giấy thỏa thuận ly hôn để trên mặt bàn, ban đầu Thời Song Hạ không có chú ý đến, bị Tả Minh Nhiên nhắc nhở một câu, mới cầm lên nhìn thử.
“Em muốn ly hôn?” Thời Song Hạ từ ghế sofa bật dậy, lạnh lùng nói: “Không thể, chị không đồng ý.”
Tả Minh Nhiên đã sớm đoán được phản ứng của Thời Song Hạ, thấy thế cũng không ngạc nhiên, ôm đầu gối chậm rãi nói: “Chị không đồng ý cũng không còn cách nào, hai bọn em vốn là vợ chồng hợp đồng, ly hôn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Thời Song Hạ tức muốn hộc máu, cơn tức giận bùng nổ: “Em được đó Tả Minh Nhiên, lá gan lớn không ít nhỉ! Lúc trước lén chị kết hôn, chị là người đại diện của em vậy mà lại là người cuối cùng mới biết, bây giờ mới hơn một năm, em lại bắt đầu đòi ly hôn?”
Tả Minh Nhiên rụt rụt cổ, chuyện này quả thật là ‘Tả Minh Nhiên’ làm không đúng, bây giờ người trước làm chuyện xấu, để người đến sau là cô gánh tiếng xấu thay.
“Cũng không phải là sẽ ly hôn ngay bây giờ.” Tả Minh Nhiên vùng vẫy nói: “Không phải là em chỉ nói trước với chị thôi sao, trước dừng chuyện marketing hai người bọn em lại, đến lúc đó khi mọi người không nhớ rõ, cũng sẽ không có ai quan tâm chuyện này nữa.”
Thời Song Hạ thở không ra hơi, nhìn ba chữ “Tả Minh Nhiên” trên tờ đơn thỏa thuận ly hôn, hận không thể vặt đầu cô xuống, “Không nhớ rõ? Em cho rằng khả năng này có thể xảy ra sao? Em cho rằng trong cái giới này hàng năm có nhiều người yêu đương rồi chia tay như vậy làm gì? Chỉ cần em còn trong cái giới này một ngày, ánh mắt của người khác vẫn sẽ luôn đặt trên người em.”
Nhìn Thời Song Hạ nổi giận, Tả Minh Nhiên yên lặng nuốt nửa câu đã đến miệng xuống.
Thấy dáng vẻ dầu muối đều không vào của Tả Minh Nhiên, Thời Song Hạ càng thêm tức giận, uống thêm vài ngụm nước lạnh mới áp được cơn phẫn nộ trong lòng xuống, “Là ai nói ra chuyện ly hôn?”
Tả Minh Nhiên nhấc tay đưa lên, “Em…”
“Em!” Thời Song Hạ hít sâu một hơi, "Chuyện này sau này hãy nói, chị sẽ báo với phòng quan hệ xã hội để thay đổi phương hướng marketing cho em, nhưng mà tốt nhất trong khoảng thời gian này em nên thành thật một chút cho chị!”
Tả Minh Nhiên lè lưỡi với Thời Song Hạ, nghịch ngợm nói: “Dạ em biết rồi chị Thời, em sẽ thành thành thật thật."
*
Sáng sớm hôm sau, Tả Minh Nhiên mồ hôi đầm đìa giật mình tỉnh từ trong mộng.
Cô mơ một giấc mơ, lúc đầu là cảnh tượng lúc cô ngồi trước máy tính làm việc, sau đó cảnh tượng thay đổi, cô đứng dậy từ ghế ngã thật mạnh xuống đất, đúng lúc chị họ đến thăm cô gõ cửa thấy không ai đáp lại, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa đi vào, thấy cô đang nằm dưới đất, lập tức gọi xe cấp cứu đưa cô đi bệnh viện. Cảnh tượng lại thay đổi, ‘cô’ tỉnh dậy trên giường bệnh từ tình trạng hôn mê, có thể ăn uống được, trông vẫn như bình thường, thậm chí còn nói cười với bố mẹ, nghiễm nhiên là cảnh gia đình hạnh phúc.
Tả Minh Nhiên vẫn luôn nhìn những cảnh tượng này với thái độ là người xem, cô liều mạng muốn mở miệng nói chuyện, muốn nói cho mọi người biết người kia không phải mình, nhưng cái gì cũng không làm được.
Giấc mơ đột ngột kết thúc, bộ đồ ngủ trên người cô đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, đầu Tả Minh Nhiên toàn mồ hôi ngồi dậy khỏi giường, trước mắt vẫn là hoàn cảnh xa lạ, cô không có trở về ngôi nhà nhỏ của mình.
Điện thoại di động trên đầu giường rung lên không ngừng, Tả Minh Nhiên cầm lên nhìn thoáng qua, là Thang Văn Bân gọi điện thúc giục cô ra gặp mặt. Nếu là trước đây, nhận được tin nhắn như vậy ‘Tả Minh Nhiên’ sẽ vui vẻ biết bao nhiêu, đáng tiếc hiện tại dưới lớp vỏ này đã thay thành người khác, biết con người thật của tên tra nam, khi nghe tra nam gọi mình một tiếng ‘Nhiên Nhiên’, nhất thời cô có chút không khỏe về mặt sinh lý.
“Chúng ta đổi chỗ gặp mặt đi, đây là địa điểm.”
Tin nhắn trả lời đã tới, Tả Minh Nhiên chóng mặt đứng dậy, lắc lư từng bước vào phòng quần áo.
Thân là một ngôi sao, quả nhiên phòng quần áo của Tả Minh Nhiên không khiến người khác thất vọng. Hàng trăm bộ quần áo theo mùa và vô số đôi giày được đặt ngay ngắn ở vị trí tương ứng, tủ kính ở giữa chứa đầy những phụ kiện lấp lánh khác nhau và hàng tá chiếc kính râm thoạt nhìn có vẻ không thể phân biệt được.
Ít có cô gái nào có thể cưỡng lại được sự rù quến này, Tả Minh Nhiên ôm ngực đứng ở cửa và lẩm bẩm: “Đúng vậy, phong ba lần này sẽ có lợi.”
Nơi gặp mặt là một nhà hàng Tây có tính bảo mật vô cùng tốt, có không ít ngôi sao đều đến đây ở ăn cơm.
Lúc Tả Minh Nhiên tới, Thang Văn Bân đã đợi một lúc lâu, nhìn thấy cô đẩy cửa đi vào, vội vàng đứng dậy nói: "Nhiên Nhiên."
Tả Minh Nhiên thật sự là một chút cũng không nghĩ muốn nghe thấy hai chữ này từ trong miệng anh ta, tùy ý gật gật đầu, Tả Minh Nhiên tháo khẩu trang và mắt kính ra, ngồi xuống chỗ đối diện Thang Văn Bân.
Thang Văn Bân nhỏ hơn Tả Minh Nhiên một tuổi, năm kia mới tốt nghiệp đại học, trong một lần ngẫu nhiên bị người khác đăng ảnh chụp lên mạng, kết quả không chỉ nổi tiếng, còn được cái vị đào sao phát hiện để ký hợp đồng với công ty. Cảm nhận được sự vui sướng khi nổi tiếng, Thang Văn Bân quyết định đi đường tắt, nhưng mà thời đại 4.0 hiện nay, tốc độ thành công nhanh thì tốc độ nhạt nhòa còn nhanh hơn, tuy đã ký hợp đồng với công ty, nhưng không được coi trọng, độ nổi tiếng của anh ta sụt giảm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đúng lúc này, anh ta thấy được video clip phỏng vấn của ‘Tả Minh Nhiên’.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là cách đây mười năm, lúc đó ‘Tả Minh Nhiên’ không phải tên là Tả Minh Nhiên, dáng người không cao, vừa đen vừa béo, không di truyền được chút ưu điểm nào từ cha mẹ, bất kì ai cũng không thể tưởng tượng được không lâu sau cô sẽ lột xác đột ngột, từ một con vịt xấu xí biến thành thiên nga trắng. Thang Văn Bân vốn đã quên mất một người như vậy, nếu không phải vô tình gặp trong buổi lễ trao giải, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình và nữ thần quốc dân đã từng là bạn tốt.
Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Tả Minh Nhiên, Thang Văn Bân cắn chặt răng.
Nói thực lòng, không có kỹ năng diễn xuất nhưng có thể trở thành nữ diễn viên được nhiều người yêu thích, tuyệt đối không thể thiếu công lao của gương mặt này của Tả Minh Nhiên, diễm lệ nhưng không phù phiếm, quyến rũ mà lại đoan trang, 360 độ tuyệt đối không có góc chết, từ góc nào nhìn cũng đều kinh diễm.
Tất cả mọi người là người trưởng thành, sao anh ta có thể không hiểu được sự ám chỉ của ‘Tả Minh Nhiên’, nhưng cho dù có lòng thì anh ta cũng không có sức.
Có thể leo lên con thuyền lớn ‘Tả Minh Nhiên’ này tất nhiên không tệ, nhưng trên đầu cô còn cái danh phu nhân nhà họ Yến, nhà họ Yến ở Bình Thành là gia đình thế nào, cho dù là hợp đồng hôn nhân, đối phương cũng không phải là người anh ta có thể trêu chọc được. Cho nên thỉnh thoảng anh ta có thể tán tỉnh ‘Tả Minh Nhiên’, chỉ cần không vượt qua ranh giới ‘bạn tốt’, nhưng nếu thật sự làm điều gì đó, e rằng đến cả anh ta cũng không biết mình sẽ chết thế nào.
Áp chế sự không cam lòng trong lòng lại, Thang Văn Bân lo lắng nói: "Nhiên Nhiên, em nghe anh khuyên một câu nhé, hiện tại em nhất định không được ly hôn."
Nghe vậy, Tả Minh Nhiên hơi cong môi, cười như không cười nhìn về phía đối phương, “Không phải lúc này? Vậy là lúc nào?”
Thang Văn Bân sửng sốt, Tả Minh Nhiên trước mặt đột nhiên như biến thành một người khác, rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác. Tuy nhiên, Tả Minh Nhiên không hề định cho anh ta thời gian kịp phản ứng, vỗ vỗ tay, mấy vệ sĩ từ ngoài cửa đi vào, đứng thành một hàng sau lưng cô.
Tả Minh Nhiên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, phía sau là mấy vệ sĩ hung thần sát ác, cảnh tượng này giống như là muốn làm gì đó với người ta, Thang Văn Bân nuốt nước bọt, cảm thấy một luồng hơi lạnh từ gót chân xông lên, anh ta thật cẩn thận đứng lên, hỏi: “Nhiên Nhiên, em… em muốn làm gì?”
Tả Minh Nhiên chống cằm, đôi mắt đẹp híp lại, lời nói từ tốn nhưng lại làm người ta không tự chủ được mà thấy sợ hãi.
“Không có việc gì, tán gẫu mà thôi."
Thang Văn Bân thề rằng anh ta không muốn tán gẫu chút nào.
Lời của tác giả:
Trong cơn mất ngủ điên cuồng, mỗi ngày tôi đều cảm thấy như mình đang nhảy liên tục vào bờ vực của cái chết
Cám ơn sự ủng hộ, hihi! Tôi sẽ cố gắng cập nhật!!!
Những kí ức hỗn loạn trong đầu cô dần liên kết lại thành manh mối rõ ràng, Tả Minh Nhiên ngã ngửa trên chiếc ghế sofa êm ái, trên đầu cô là một chiếc đèn chùm chói lọi, ánh đèn chói lọi chiếu thẳng vào mắt, đến khi một đốm xanh tím hiện ra trước mặt cô, cô mới dùng tay che hai mắt lại, trầm mặc xoay người đi.
Xuyên không cũng không giải tỏa được sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần cô, từ khi bắt đầu đã căng thẳng tập trung tinh thần cao độ, Tả Minh Nhiên cảm thấy cả người sa vào trong một sự mệt mỏi không thể thoát ra được.
Không ai cho cô biết vì sao cô lại đến đây, mà Tả Minh Nhiên ban đầu đã đi đâu, nếu tất cả những điều này không phải là một giấc mơ, sau này cô sẽ không còn là Tả Minh Nhiên sau khi tốt nghiệp đại học thì dựa vào sáng tác để sống, mà là nữ ngôi sao gả vào nhà giàu có Tả Minh Nhiên.
Vận mệnh dường như đang chơi đùa giữa cuộc sống của hai người.
Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, Tả Minh Nhiên lau mặt, lê bước đi mở cửa, đứng bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi, chính là người đại diện của Tả Minh Nhiên Thời Song Hạ.
Dáng người Thời Song Hạ không cao, tóc ngắn trông có vẻ giỏi giang, đáng tiếc gương mặt từ bé đã có nét trẻ con, cho dù có nghiêm mặt cũng chẳng thấy được nét nghiêm túc. Nhưng ở chung đã lâu, sẽ biết Thời Song Hạ là một người đại diện có năng lực nghiệp vụ ưu tú.
Trong cốt truyện của tiểu thuyết, sau này Thời Song Hạ trở thành người đại diện của nữ chính Ân Như Tâm, điều này làm 'Tả Minh Nhiên' bất mãn rất nhiều, lại thêm sau này 'Tả Minh Nhiên' gây chuyện, hai người càng đi càng xa, cuối cùng mỗi người đi một ngả.
Nhưng mà cho dù như vậy, khi Tả Minh Nhiên thất thế, người nguyện ý giúp đỡ cô như trước chính là Thời Song Hạ.
Mời người vào nhà, Tả Minh Nhiên chỉ chỉ vào bể cá, nói thẳng vào bể cá: “Cá sắp chết.” Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung thêm: "80 vạn một con đó.”
Ban đêm khuya khoắt bị gọi đến cả ngụm nước cũng không kịp uống Thời Song Hạ nghe vậy thì hít một hơi, là một người đại diện đủ tư cách có năng lực, cô không hề muốn ngày hôm sau cá của Tả Minh Nhiên sẽ xuất hiện trên hot search như vậy.
Bận rộn hơn hai giờ, hai người mới hoàn thành việc thay hết nước cho bể cá. Bút máy được vớt lên, để lại lên bàn, Thời Song Hạ thở phì phò ngồi xuống ghế sofa, nhận ly nước Tả Minh Nhiên đưa đến uống một ngụm lớn, “Không phải em là người đau lòng mấy con cá kia nhất sao? Lúc trước không mua không được, người khác đụng chạm một chút em đã căng thẳng lo lắng rồi, sao lại ném bút máy vào trong đó?”
Không tiếp nhận được hoàn toàn trí nhớ, chỉ biết những nội dung phù hợp với cốt truyện chính, nghe thấy như thế Tả Minh Nhiên mới sửng sốt, thăm dò hỏi: “Này là cá của em?”
“Nếu không thì của ai?” Thời Song Hạ buồn cười nhìn cô, “Mấy con cá đó em đều đặt tên cho nó, chị gọi sai hai lần, còn bị em hạ lệnh cấm gặp mặt nó nữa đó.”
Nói xong, Thời Song Hạ tiện tay chỉ vào một con cá, “Đó con đó, tên là Elizabeth đúng không?”
Tả Minh Nhiên nhìn mấy con cá y chang nhau bơi qua bơi lại, khó khăn trả lời: “Vâng… Có lẽ vậy.”
Thời Song Hạ hận sắt không thể thành thép nói: “Em đó nha.”
Thời Song Hạ lớn hơn Tả Minh Nhiên mười tuổi, bảy năm trước trên người vô tình nhặt được Tả Minh Nhiên không nhà không cửa, nói Thời Song Hạ vừa làm cha vừa làm mẹ cũng không sai, nhưng mà Tả Minh Nhiên lại là người không khiến người khác bớt lo, cứ ba ngày hai bữa là lại gây chuyện.
Giấy thỏa thuận ly hôn để trên mặt bàn, ban đầu Thời Song Hạ không có chú ý đến, bị Tả Minh Nhiên nhắc nhở một câu, mới cầm lên nhìn thử.
“Em muốn ly hôn?” Thời Song Hạ từ ghế sofa bật dậy, lạnh lùng nói: “Không thể, chị không đồng ý.”
Tả Minh Nhiên đã sớm đoán được phản ứng của Thời Song Hạ, thấy thế cũng không ngạc nhiên, ôm đầu gối chậm rãi nói: “Chị không đồng ý cũng không còn cách nào, hai bọn em vốn là vợ chồng hợp đồng, ly hôn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Thời Song Hạ tức muốn hộc máu, cơn tức giận bùng nổ: “Em được đó Tả Minh Nhiên, lá gan lớn không ít nhỉ! Lúc trước lén chị kết hôn, chị là người đại diện của em vậy mà lại là người cuối cùng mới biết, bây giờ mới hơn một năm, em lại bắt đầu đòi ly hôn?”
Tả Minh Nhiên rụt rụt cổ, chuyện này quả thật là ‘Tả Minh Nhiên’ làm không đúng, bây giờ người trước làm chuyện xấu, để người đến sau là cô gánh tiếng xấu thay.
“Cũng không phải là sẽ ly hôn ngay bây giờ.” Tả Minh Nhiên vùng vẫy nói: “Không phải là em chỉ nói trước với chị thôi sao, trước dừng chuyện marketing hai người bọn em lại, đến lúc đó khi mọi người không nhớ rõ, cũng sẽ không có ai quan tâm chuyện này nữa.”
Thời Song Hạ thở không ra hơi, nhìn ba chữ “Tả Minh Nhiên” trên tờ đơn thỏa thuận ly hôn, hận không thể vặt đầu cô xuống, “Không nhớ rõ? Em cho rằng khả năng này có thể xảy ra sao? Em cho rằng trong cái giới này hàng năm có nhiều người yêu đương rồi chia tay như vậy làm gì? Chỉ cần em còn trong cái giới này một ngày, ánh mắt của người khác vẫn sẽ luôn đặt trên người em.”
Nhìn Thời Song Hạ nổi giận, Tả Minh Nhiên yên lặng nuốt nửa câu đã đến miệng xuống.
Thấy dáng vẻ dầu muối đều không vào của Tả Minh Nhiên, Thời Song Hạ càng thêm tức giận, uống thêm vài ngụm nước lạnh mới áp được cơn phẫn nộ trong lòng xuống, “Là ai nói ra chuyện ly hôn?”
Tả Minh Nhiên nhấc tay đưa lên, “Em…”
“Em!” Thời Song Hạ hít sâu một hơi, "Chuyện này sau này hãy nói, chị sẽ báo với phòng quan hệ xã hội để thay đổi phương hướng marketing cho em, nhưng mà tốt nhất trong khoảng thời gian này em nên thành thật một chút cho chị!”
Tả Minh Nhiên lè lưỡi với Thời Song Hạ, nghịch ngợm nói: “Dạ em biết rồi chị Thời, em sẽ thành thành thật thật."
*
Sáng sớm hôm sau, Tả Minh Nhiên mồ hôi đầm đìa giật mình tỉnh từ trong mộng.
Cô mơ một giấc mơ, lúc đầu là cảnh tượng lúc cô ngồi trước máy tính làm việc, sau đó cảnh tượng thay đổi, cô đứng dậy từ ghế ngã thật mạnh xuống đất, đúng lúc chị họ đến thăm cô gõ cửa thấy không ai đáp lại, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa đi vào, thấy cô đang nằm dưới đất, lập tức gọi xe cấp cứu đưa cô đi bệnh viện. Cảnh tượng lại thay đổi, ‘cô’ tỉnh dậy trên giường bệnh từ tình trạng hôn mê, có thể ăn uống được, trông vẫn như bình thường, thậm chí còn nói cười với bố mẹ, nghiễm nhiên là cảnh gia đình hạnh phúc.
Tả Minh Nhiên vẫn luôn nhìn những cảnh tượng này với thái độ là người xem, cô liều mạng muốn mở miệng nói chuyện, muốn nói cho mọi người biết người kia không phải mình, nhưng cái gì cũng không làm được.
Giấc mơ đột ngột kết thúc, bộ đồ ngủ trên người cô đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, đầu Tả Minh Nhiên toàn mồ hôi ngồi dậy khỏi giường, trước mắt vẫn là hoàn cảnh xa lạ, cô không có trở về ngôi nhà nhỏ của mình.
Điện thoại di động trên đầu giường rung lên không ngừng, Tả Minh Nhiên cầm lên nhìn thoáng qua, là Thang Văn Bân gọi điện thúc giục cô ra gặp mặt. Nếu là trước đây, nhận được tin nhắn như vậy ‘Tả Minh Nhiên’ sẽ vui vẻ biết bao nhiêu, đáng tiếc hiện tại dưới lớp vỏ này đã thay thành người khác, biết con người thật của tên tra nam, khi nghe tra nam gọi mình một tiếng ‘Nhiên Nhiên’, nhất thời cô có chút không khỏe về mặt sinh lý.
“Chúng ta đổi chỗ gặp mặt đi, đây là địa điểm.”
Tin nhắn trả lời đã tới, Tả Minh Nhiên chóng mặt đứng dậy, lắc lư từng bước vào phòng quần áo.
Thân là một ngôi sao, quả nhiên phòng quần áo của Tả Minh Nhiên không khiến người khác thất vọng. Hàng trăm bộ quần áo theo mùa và vô số đôi giày được đặt ngay ngắn ở vị trí tương ứng, tủ kính ở giữa chứa đầy những phụ kiện lấp lánh khác nhau và hàng tá chiếc kính râm thoạt nhìn có vẻ không thể phân biệt được.
Ít có cô gái nào có thể cưỡng lại được sự rù quến này, Tả Minh Nhiên ôm ngực đứng ở cửa và lẩm bẩm: “Đúng vậy, phong ba lần này sẽ có lợi.”
Nơi gặp mặt là một nhà hàng Tây có tính bảo mật vô cùng tốt, có không ít ngôi sao đều đến đây ở ăn cơm.
Lúc Tả Minh Nhiên tới, Thang Văn Bân đã đợi một lúc lâu, nhìn thấy cô đẩy cửa đi vào, vội vàng đứng dậy nói: "Nhiên Nhiên."
Tả Minh Nhiên thật sự là một chút cũng không nghĩ muốn nghe thấy hai chữ này từ trong miệng anh ta, tùy ý gật gật đầu, Tả Minh Nhiên tháo khẩu trang và mắt kính ra, ngồi xuống chỗ đối diện Thang Văn Bân.
Thang Văn Bân nhỏ hơn Tả Minh Nhiên một tuổi, năm kia mới tốt nghiệp đại học, trong một lần ngẫu nhiên bị người khác đăng ảnh chụp lên mạng, kết quả không chỉ nổi tiếng, còn được cái vị đào sao phát hiện để ký hợp đồng với công ty. Cảm nhận được sự vui sướng khi nổi tiếng, Thang Văn Bân quyết định đi đường tắt, nhưng mà thời đại 4.0 hiện nay, tốc độ thành công nhanh thì tốc độ nhạt nhòa còn nhanh hơn, tuy đã ký hợp đồng với công ty, nhưng không được coi trọng, độ nổi tiếng của anh ta sụt giảm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đúng lúc này, anh ta thấy được video clip phỏng vấn của ‘Tả Minh Nhiên’.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là cách đây mười năm, lúc đó ‘Tả Minh Nhiên’ không phải tên là Tả Minh Nhiên, dáng người không cao, vừa đen vừa béo, không di truyền được chút ưu điểm nào từ cha mẹ, bất kì ai cũng không thể tưởng tượng được không lâu sau cô sẽ lột xác đột ngột, từ một con vịt xấu xí biến thành thiên nga trắng. Thang Văn Bân vốn đã quên mất một người như vậy, nếu không phải vô tình gặp trong buổi lễ trao giải, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình và nữ thần quốc dân đã từng là bạn tốt.
Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Tả Minh Nhiên, Thang Văn Bân cắn chặt răng.
Nói thực lòng, không có kỹ năng diễn xuất nhưng có thể trở thành nữ diễn viên được nhiều người yêu thích, tuyệt đối không thể thiếu công lao của gương mặt này của Tả Minh Nhiên, diễm lệ nhưng không phù phiếm, quyến rũ mà lại đoan trang, 360 độ tuyệt đối không có góc chết, từ góc nào nhìn cũng đều kinh diễm.
Tất cả mọi người là người trưởng thành, sao anh ta có thể không hiểu được sự ám chỉ của ‘Tả Minh Nhiên’, nhưng cho dù có lòng thì anh ta cũng không có sức.
Có thể leo lên con thuyền lớn ‘Tả Minh Nhiên’ này tất nhiên không tệ, nhưng trên đầu cô còn cái danh phu nhân nhà họ Yến, nhà họ Yến ở Bình Thành là gia đình thế nào, cho dù là hợp đồng hôn nhân, đối phương cũng không phải là người anh ta có thể trêu chọc được. Cho nên thỉnh thoảng anh ta có thể tán tỉnh ‘Tả Minh Nhiên’, chỉ cần không vượt qua ranh giới ‘bạn tốt’, nhưng nếu thật sự làm điều gì đó, e rằng đến cả anh ta cũng không biết mình sẽ chết thế nào.
Áp chế sự không cam lòng trong lòng lại, Thang Văn Bân lo lắng nói: "Nhiên Nhiên, em nghe anh khuyên một câu nhé, hiện tại em nhất định không được ly hôn."
Nghe vậy, Tả Minh Nhiên hơi cong môi, cười như không cười nhìn về phía đối phương, “Không phải lúc này? Vậy là lúc nào?”
Thang Văn Bân sửng sốt, Tả Minh Nhiên trước mặt đột nhiên như biến thành một người khác, rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác. Tuy nhiên, Tả Minh Nhiên không hề định cho anh ta thời gian kịp phản ứng, vỗ vỗ tay, mấy vệ sĩ từ ngoài cửa đi vào, đứng thành một hàng sau lưng cô.
Tả Minh Nhiên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, phía sau là mấy vệ sĩ hung thần sát ác, cảnh tượng này giống như là muốn làm gì đó với người ta, Thang Văn Bân nuốt nước bọt, cảm thấy một luồng hơi lạnh từ gót chân xông lên, anh ta thật cẩn thận đứng lên, hỏi: “Nhiên Nhiên, em… em muốn làm gì?”
Tả Minh Nhiên chống cằm, đôi mắt đẹp híp lại, lời nói từ tốn nhưng lại làm người ta không tự chủ được mà thấy sợ hãi.
“Không có việc gì, tán gẫu mà thôi."
Thang Văn Bân thề rằng anh ta không muốn tán gẫu chút nào.
Lời của tác giả:
Trong cơn mất ngủ điên cuồng, mỗi ngày tôi đều cảm thấy như mình đang nhảy liên tục vào bờ vực của cái chết
Cám ơn sự ủng hộ, hihi! Tôi sẽ cố gắng cập nhật!!!