Chương 5: Đủ tiêu chuẩn
Editor: Bonnie
Bữa sáng ăn rất ngon.
Tả Minh Nhiên suy nghĩ miên man.
Kiếp trước, cô là trạch nữ, sau khi tốt nghiệp đại học chọn làm một tác giả toàn thời gian, sau đó cô vì vấn đề công việc và nghỉ ngơi nên chuyển ra khỏi nhà sống một mình, một ngày hai bữa đều giải quyết ở bên ngoài, ngẫu nhiên nếu mẫu thân đại nhân nhà cô nhìn không nổi nữa sẽ đến tiếp tế cho cô một hai lần, mà lần trước có thể đàng hoàng ngồi ăn sáng như vậy đã là chuyện của vài năm trước.
Khi đó cô vừa mới chuyển ra khỏi nhà, tất cả tiền gởi ngân hàng đều đã trả tiền thuê nhà, cô muốn thử liều mạng được ăn cả ngã về không thử xem, kết quả sách xuất bản thất bại, nghèo túng đến nỗi ngay cả cơm cũng không có ăn nhưng vẫn không dám nói với người nhà, cuối cùng mẹ lo lắng đến thăm cô, kéo cô đang nằm trên giường một ngày một đêm dậy, làm một bữa sáng không được tính là phong phú.
Nhớ tới trước kia, mũi Tả Minh Nhiên bỗng nhiên chua xót, vội vàng khuấy tô cháo trắng để phân tán bớt sự chú ý của mình.
Theo những cảnh tượng hôm trước cô nằm mơ thấy, cô và Tả Minh Nhiên trong sách đã hoán đổi linh hồn, tuy không biết nguyên nhân vì sao chuyện này phát sinh, sau này còn có thể đổi lại hay không, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tránh cho cha mẹ phải đau khổ vì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Còn hiện tại, mặc kệ cô là Tả Minh Nhiên hay ‘Tả Minh Nhiên’, đã tới thì an tâm ở lại, sống cho tốt mới là đạo lý đúng đắn.
Nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong tủ lạnh không nhiều, ngay cả gia vị cũng đều do trợ lý Lâm tạm thời mua tới để giả vờ, để căn bếp không quá đơn điệu.
Chuyện ngoài dự đoán chính là, tài nghệ nấu nướng của Yến Vân Dương cũng không tệ lắm, tuy cháo trắng không nêm thêm gia vị gì, nhưng lại mềm dẻo ngon miệng, mùi hương thơm của gạo quyện vào khoang miệng, Tả Minh Nhiên uống một hơi nửa chén, cháo nóng vào đến dạ dày trống không, làm cho tâm trạng tốt hơn không ít.
Cả hai người bọn họ đều không phải là những người ồn ào, ăn cơm cũng dựa trên nguyên tắc ăn không nói ngủ không nói, vì vậy trong cả phòng ăn lớn như thế chỉ có tiếng va chạm rất nhỏ của chén đũa.
Nuốt quả trứng trong miệng, Tả Minh Nhiên vươn đũa ra, gắp thêm một cái bánh bao nhét vào trong miệng.
Sống một mình đã quen, một số thói quen không thể thay đổi được, tuy có thể bản thân mình không để ý đến nhưng trong mắt người khác đều hết sức rõ ràng.
Yến Vân Dương đang từ tốn ăn cháo, nhướn mi, nhìn về phía Tả Minh Nhiên đang vui vẻ ăn.
Số lần anh và người vợ trên danh nghĩa xuất hiện cùng lúc không nhiều lắm, số lần ngồi xuống cùng ăn cơm càng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mà trong ấn tượng của anh, hình như đối phương không phải là người có thể ăn được nhiều.
Tả Minh Nhiên không biết chút gì vì cách ăn cơm của mình đã làm mình bị lộ, tuy đều là bánh bao đông lạnh làm sẵn, nhưng cách làm khác nhau, hương vị cũng sẽ có sự khác biệt nho nhỏ, những cái bánh do chính tay Yến Vân Dương làm rõ ràng ngon hơn những cái bánh cô tiện tay quăng vào lò vi sóng.
Tốc độ cô ăn không nhanh, nhưng lại khiến người khác thấy thèm ăn, đợi khi Tả Minh Nhiên đưa đũa ra định lấy cái bánh bao cuối cùng, cô mới đột nhiên phát hiện được một chuyện.
Tổng cộng có sáu cái bánh bao, cô đã ăn ba cái, theo lý mà nói phần còn lại là của Yến Vân Dương. Tuy kích thước của bánh bao không lớn, nhưng những thứ như sức ăn, nó là chuyện cần giữ kín giống như khi bị ai đó chạm vào áo lót vậy, chưa kể trên đầu cô còn danh tiếng là ngôi sao nữ nữa, bình thường ăn cơm còn phải tính toán đến từng hạt. Nhớ đến hôm nay mình còn phải thử lễ phục, Tả Minh Nhiên ngượng ngùng buông đũa xuống, nhìn về phía Yến Vân Dương đối diện.
Đối phương đang từ tốn ăn cháo, đôi mắt đào hoa rũ xuống, lông mi dài cũng rũ xuống theo, tạo thành một bóng mờ. Bởi vì đang ở nhà nên anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm, cổ tay áo hơi cuộn lại, để lộ cánh tay rắn chắc, bàn tay trắng nõn thon dài cầm thìa, ánh mặt trời từ cửa sổ sau lưng anh chiếu tới, khiến cả người anh như tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Tả Minh Nhiên nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ hóa ra bốn từ sắc đẹp thay cơm thật sự có thể xuất hiện ở ngoài đời thực.
Vô thức sờ lên mặt mình, cảm xúc mịn màng khiến não cô quay về, nhớ tới bản thân mình cũng là người đang kiếm cơm nhờ khuôn mặt, Tả Minh Nhiên im lặng thở dài, húp nốt phần cháo còn lại trong chén.
Những động tác nhỏ của Tả Minh Nhiên đều bị Yến Vân Dương thu vào trong mắt, nhớ tới chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, Yến Vân Dương không nhịn được mà bật cười.
Hay đó, người vợ trên danh nghĩa này của anh, vậy mà có tới hai khuôn mặt.
Sau khi ăn cơm xong, dựa vào thân phận người sống chung, Tả Minh Nhiên đang định mang chén đũa vào trong bếp, không nghĩ tới động tác của Yến Vân Dương còn nhanh hơn cô, trực tiếp mang mấy món đồ để vào trong máy rửa chén. Âm thanh máy móc hoạt động phát ra, Tả Minh Nhiên còn đứng tại chỗ, có chút sững sờ.
Thật lòng mà nói, cô không biết gì nhiều về Yến Vân Dương, dù sao ở trong sách đối phương cũng chỉ là một nhân vật không quan trọng, sau khi cô xuyên qua, ấn tượng đối với anh cũng chỉ dừng ở chỗ anh đẹp trai và giàu có, bây giờ xem ra, hình như còn có vài thứ không giống vậy.
Yến Vân Dương xoay người lại, nhìn thấy Tả Minh Nhiên đang ngây ngốc đứng tại chỗ, hai mắt rõ ràng là đang thả hồn về nơi xa, không biết lại đang nghĩ cái gì. Khụ một tiếng, Yến Vân Dương nhắc nhở: "Không phải hôm nay cô có hoạt động sao? Khi nào thì xuất phát?”
“Ngay bây giờ.”
Tả Minh Nhiên lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, 8 giờ 50 phút. Thời gian hẹn là 10 giờ sáng, từ đây qua đó cũng phải tốn 40 phút, trợ lý phải chạy xe thêm 20 phút để đến đón cô, gãi gãi đầu, Tả Minh Nhiên nói: "Tôi đi lên trên thay quần áo trước đây.”
Động tác mau lẹ đi tắm rửa, lại tìm trong tủ quần áo một bộ quần áo nhẹ nhàng mặc lên, nghĩ đến lát nữa còn phải trang điểm, nên chỉ dưỡng da sơ qua, lại chọn một cái kính râm từ trong tủ. Nhìn cô gái không son phấn vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, gương mặt bằng bàn tay, làn da mịn màng như tuyết, mái tóc khô được một nửa xõa tung sau lưng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí chất, Tả Minh Nhiên tự luyến đứng trước gương xoay vài vòng, lúc này mới đi từ trên lầu xuống.
Một lúc sau, đã có thêm hai người trong phòng khách.
Một người mặc bộ tây trang chỉnh tề, trên tay cầm một ít tài liệu và máy tính bảng, đang ngồi trên ghế sofa nhỏ giọng nói gì đó với Yến Vân Dương, thỉnh thoảng lại trượt màn hình máy tính, không cần nghĩ cũng biết đây là trợ lý của Yến Vân Dương, mà cô gái bụ bẫm kia, không biết có phải là đang kiêng dè có người khác ở đây hay không, mà lại chọn cái ghế trong góc khuất nhất ở phòng khách để ngồi, co ro lại như một quả bóng, trông qua thấy cưng ghê.
Bước chân bước xuống lầu của Tả Minh Nhiên dừng lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt đang nhìn qua của cô gái, lập tức biết cô gái này là ai.
- -- Trợ lý của ‘Tả Minh Nhiên’, Mao Mao.
Thân là nữ diễn viên đang hot, nhân viên công tác xung quanh ‘Tả Minh Nhiên’ có đến hơn 20 người, mà cô gái Mao Mao này chính là trợ lý riêng của ‘Tả Minh Nhiên’, ngoại trừ công việc, thì ngay cả cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của ‘Tả Minh Nhiên’, đều không thể thiếu bàn tay của cô ấy.
Mao Mao lớn hơn ‘Tả Minh Nhiên’ hai tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi tìm việc khắp nơi, không biết tại sao lại thành trợ lý của ‘Tả Minh Nhiên’. Khi đó ‘Tả Minh Nhiên’ vẫn chỉ là người mới, Thời Song Hạ có lòng muốn nâng đỡ, nhưng vì bản thân cô cũng bận rộn, vì thế nên đa số thời gian đều là ‘Tả Minh Nhiên’ và Mao Mao nương tựa lẫn nhau mà sống, nhiều năm qua, nhân viên công tác bên cạnh ‘Tả Minh Nhiên’ kẻ đi người đến không ít, nhưng Mao Mao người ngay từ đầu không có ý định làm trợ lý cho người nổi tiếng vẫn ở lại, tình cảm giữa hai người thắm thiết, nói là chị em cũng không sai.
Nhưng một người như vậy, lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết ‘Tả Minh Nhiên’.
Nhớ tới tình tiết trong truyện, Tả Minh Nhiên hít sâu một hơi, nhấc chân tiếp tục đi xuống cầu thang.
Thấy Tả Minh Nhiên xuất hiện, rõ ràng Mao Mao đã thả lỏng hơn rất nhiều, vội vàng chạy tới, “Chị Nhiên, chúng ta đi ngay luôn không?”
Đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, Tả Minh Nhiên vỗ vỗ vai đối phương, nở một nụ cười tươi tắn, “Đi thôi.”
“Đợi một chút.” Yến Vân Dương đang nói chuyện với trợ lý lại đột nhiên lên tiếng, ngăn Tả Minh Nhiên đang chuẩn bị rời đi lại nói: “Tôi đưa cô đi.”
Tả Minh Nhiên sửng sốt, nhớ tới lúc này anh vẫn chưa đi làm, có lẽ là do mình, khoát tay áo, Tả Minh Nhiên thuận miệng nói: "Không có việc gì, không cần đưa, lái xe đã ở dưới lầu rồi."
Yến Vân Dương từ trên ghế sofa đứng dậy, anh đã thay quần áo rồi, vẫn là màu xanh đậm nhưng cảm giác giữa tây trang và quần áo ở nhà đúng là khác nhau hoàn toàn, nếu như vừa rồi Yến Vân Dương cho người ta có cảm giác mình là một vị công tử như ngọc, vậy Yến Vân Dương bây giờ chính là một người có địa vị khí thế.
Cầm lấy kính trên bàn, Yến Vân Dương cười ôn hòa, “Đi thôi, đúng lúc cũng tiện đường.”
Ngây ngốc bị người ta kéo ra gara, Tả Minh Nhiên mới phát hiện ý định thật sự của Yến Vân Dương là gì. Chuyện mẹ Yến là nước là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, nhưng chuyện kết hôn giả không phải chỉ cần sống chung là có thể giấu diếm cho qua, kết hôn một năm, số lần hai người bọn họ đứng chung một khung hình có thể đếm bằng một bàn tay, cũng có vài lần, tin tức trên mạng tràn lan nói bọn họ đã ly hôn, nếu bây giờ hai người xuất hiện cùng nhau, vừa có thể chặn họng của người khác, cũng có thể giảm bớt sự nghi ngờ của mẹ Yến.
Nghĩ như vậy, Tả Minh Nhiên bình tĩnh hơn nhiều, Yến Vân Dương mở cửa xe ghế phụ ra giúp cô, Tả Minh Nhiên khẽ cảm ơn rồi ngồi lên.
Người lái xe là Yến Vân Dương, trợ lý của anh tự lái một chiếc, mà Mao Mao đứng cách đó vài bước, ánh mắt thâm thúy nhìn Tả Minh Nhiên ngồi trên xe, bàn tay để bên người nắm chặt thành quyền.
“Này, đây là có chuyện gì? Chị Nhiên á?”
Giọng nói ríu rít của lái xe kéo Mao Mao thoát khỏi cảm xúc phức tạp, nở một nụ cười ngọt ngào, Mao Mao kéo cửa xe cười với tài xế: “Chị Nhiên có người đưa đi rồi, chúng ta cứ đi theo sau là được.”
Trên xe, Tả Minh Nhiên nhìn qua kính chiếu hậu, yên lặng quan sát Yến Vân Dương đang lái xe.
Mắt kính gọng vàng che đi đôi mắt đào hoa gợn sóng, môi mỏng mím nhẹ, không có người ngoài ở đây, hai người người bên trái người bên phải, không có ai định mở miệng nói chuyện, khoảng cách giữa hai người chưa tới 30cm, lại liên tục lộ ra sự xa cách.
Rất nhanh đã đến địa điểm đã hẹn trước, cho dù hôm nay chỉ mới tập thử, nhưng có rất nhiều người bên phía truyền thông đánh hơi được tin tức, sáng sớm đã canh ở cửa, muốn lấy được tin tức trực tiếp.
Lái xe lái chiếc xe bảo mẫu, đang định đi bằng lối đi nhỏ để vào gara như trước, đã nghe thấy Mao Mao mở miệng nói: “Chúng ta đi theo chị Nhiên đi.”
Lái xe không rõ chuyện gì, nhưng Mao Mao là trợ lý riêng của Tả Minh Nhiên, là người có quyền lực lớn nhất ngoại trừ Thời Song Hạ và Tả Minh Nhiên, đồng ý, sau đó lại đi theo chiếc xe dừng ở cửa.
Giới truyền thông ở cửa đợi cả buổi sáng, bởi vì các ngôi sao đều ngồi trong xe bảo mẫu, nên khi nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen chạy tới, khi họ chưa phản ứng gì, có người phát hiện Tả Minh Nhiên ngồi ở ghế phụ, ngạc nhiên la lớn, mới thu hút sự chú ý của những người khác.
“Tả Minh Nhiên? Người bên cạnh cô ấy là ai?”
"Lái xe sao? Nhìn qua thấy không giống lắm đâu?”
"Hình như là chồng của Tả Minh Nhiên, Tổng giám đốc tập đoàn Yến Thị Yến Vân Dương á!”
“Bà mẹ nó, không phải nói hai người đó ly hôn không còn dính dáng gì nhau sao? Đây chính là tin tức lớn đó.”
…
Nhìn trước xe toàn là camera, Tả Minh Nhiên đã biết mục đích của Yến Vân Dương đã đạt được. Vệ sĩ ở bên cạnh nhanh chóng vây quanh kéo ra một bức tường người trước cửa xe, Tả Minh Nhiên nghiêng người, tay vừa mới đặt lên chỗ mở cửa, đã nghe thấy Yến Vân Dương nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
"Nhiên Nhiên."
Tả Minh Nhiên bị câu "Nhiên Nhiên" dọa sợ tới mức tay run lên, vội vàng quay đầu lại. Khóe môi Yến Vân Dương mỉm cười, sự dịu dàng trong mắt như muốn trào ra ngoài. Anh kéo một tay Tả Minh Nhiên, đặt lên môi cô một nụ hôn, ấm giọng nói: “Về nhà sớm một chút.”
Tả Minh Nhiên: "..." A... Hiểu rồi
Chỉ cần nghe tiếng chụp ảnh rắc rắc bên ngoài, Tả Minh Nhiên có thể đoán được hot search Weibo là gì.
Có qua có lại mới toại lòng nhau.
Nở một nụ cười nghiền ngẫm, Tả Minh Nhiên đưa tay tháo mắt kính xuống, nhận lấy ánh mắt dịu dàng như nước của Yến Vân Dương, đột nhiên nghiêng người về phía anh, đồng thời vươn một ngón tay ra, kéo mắt kính trượt khỏi sống mũi anh xuống một đoạn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Một mùi hương thanh nhã tươi mát chui vào xoang mũi, Yến Vân Dương nhìn Tả Minh Nhiên mặt đầy lém lỉnh, cùng với tiếng hít thở phả vào người nhau, như chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ qua.
“Như vậy mới được coi là đủ tiêu chuẩn.” Tả Minh Nhiên cười nói.
Ánh đèn flash lập lòe, có người nhanh tay lẹ mắt chụp lại cảnh này, trong ảnh cô gái gương mặt xinh đẹp, cười hì hì dựa lên người đàn ông, mà người đàn ông đó vẫn chỉ dịu dàng nhìn đối phương, tùy ý cho đối phương nghịch mắt kính của mình.
Vợ chồng bọn họ thật sự quá ân ái rồiiiiiii!
Suy nghĩ của tác giả:
Quần chúng vây xe: Bọn họ thật là ân ái nhaaa!
Yến Vân Dương:...
Tôi sẽ cố gắng cập nhật, mọi người đi ngang nhảy hố đi, chị Nhiên của chúng ta rất đẹp trai
Bữa sáng ăn rất ngon.
Tả Minh Nhiên suy nghĩ miên man.
Kiếp trước, cô là trạch nữ, sau khi tốt nghiệp đại học chọn làm một tác giả toàn thời gian, sau đó cô vì vấn đề công việc và nghỉ ngơi nên chuyển ra khỏi nhà sống một mình, một ngày hai bữa đều giải quyết ở bên ngoài, ngẫu nhiên nếu mẫu thân đại nhân nhà cô nhìn không nổi nữa sẽ đến tiếp tế cho cô một hai lần, mà lần trước có thể đàng hoàng ngồi ăn sáng như vậy đã là chuyện của vài năm trước.
Khi đó cô vừa mới chuyển ra khỏi nhà, tất cả tiền gởi ngân hàng đều đã trả tiền thuê nhà, cô muốn thử liều mạng được ăn cả ngã về không thử xem, kết quả sách xuất bản thất bại, nghèo túng đến nỗi ngay cả cơm cũng không có ăn nhưng vẫn không dám nói với người nhà, cuối cùng mẹ lo lắng đến thăm cô, kéo cô đang nằm trên giường một ngày một đêm dậy, làm một bữa sáng không được tính là phong phú.
Nhớ tới trước kia, mũi Tả Minh Nhiên bỗng nhiên chua xót, vội vàng khuấy tô cháo trắng để phân tán bớt sự chú ý của mình.
Theo những cảnh tượng hôm trước cô nằm mơ thấy, cô và Tả Minh Nhiên trong sách đã hoán đổi linh hồn, tuy không biết nguyên nhân vì sao chuyện này phát sinh, sau này còn có thể đổi lại hay không, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tránh cho cha mẹ phải đau khổ vì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Còn hiện tại, mặc kệ cô là Tả Minh Nhiên hay ‘Tả Minh Nhiên’, đã tới thì an tâm ở lại, sống cho tốt mới là đạo lý đúng đắn.
Nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong tủ lạnh không nhiều, ngay cả gia vị cũng đều do trợ lý Lâm tạm thời mua tới để giả vờ, để căn bếp không quá đơn điệu.
Chuyện ngoài dự đoán chính là, tài nghệ nấu nướng của Yến Vân Dương cũng không tệ lắm, tuy cháo trắng không nêm thêm gia vị gì, nhưng lại mềm dẻo ngon miệng, mùi hương thơm của gạo quyện vào khoang miệng, Tả Minh Nhiên uống một hơi nửa chén, cháo nóng vào đến dạ dày trống không, làm cho tâm trạng tốt hơn không ít.
Cả hai người bọn họ đều không phải là những người ồn ào, ăn cơm cũng dựa trên nguyên tắc ăn không nói ngủ không nói, vì vậy trong cả phòng ăn lớn như thế chỉ có tiếng va chạm rất nhỏ của chén đũa.
Nuốt quả trứng trong miệng, Tả Minh Nhiên vươn đũa ra, gắp thêm một cái bánh bao nhét vào trong miệng.
Sống một mình đã quen, một số thói quen không thể thay đổi được, tuy có thể bản thân mình không để ý đến nhưng trong mắt người khác đều hết sức rõ ràng.
Yến Vân Dương đang từ tốn ăn cháo, nhướn mi, nhìn về phía Tả Minh Nhiên đang vui vẻ ăn.
Số lần anh và người vợ trên danh nghĩa xuất hiện cùng lúc không nhiều lắm, số lần ngồi xuống cùng ăn cơm càng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mà trong ấn tượng của anh, hình như đối phương không phải là người có thể ăn được nhiều.
Tả Minh Nhiên không biết chút gì vì cách ăn cơm của mình đã làm mình bị lộ, tuy đều là bánh bao đông lạnh làm sẵn, nhưng cách làm khác nhau, hương vị cũng sẽ có sự khác biệt nho nhỏ, những cái bánh do chính tay Yến Vân Dương làm rõ ràng ngon hơn những cái bánh cô tiện tay quăng vào lò vi sóng.
Tốc độ cô ăn không nhanh, nhưng lại khiến người khác thấy thèm ăn, đợi khi Tả Minh Nhiên đưa đũa ra định lấy cái bánh bao cuối cùng, cô mới đột nhiên phát hiện được một chuyện.
Tổng cộng có sáu cái bánh bao, cô đã ăn ba cái, theo lý mà nói phần còn lại là của Yến Vân Dương. Tuy kích thước của bánh bao không lớn, nhưng những thứ như sức ăn, nó là chuyện cần giữ kín giống như khi bị ai đó chạm vào áo lót vậy, chưa kể trên đầu cô còn danh tiếng là ngôi sao nữ nữa, bình thường ăn cơm còn phải tính toán đến từng hạt. Nhớ đến hôm nay mình còn phải thử lễ phục, Tả Minh Nhiên ngượng ngùng buông đũa xuống, nhìn về phía Yến Vân Dương đối diện.
Đối phương đang từ tốn ăn cháo, đôi mắt đào hoa rũ xuống, lông mi dài cũng rũ xuống theo, tạo thành một bóng mờ. Bởi vì đang ở nhà nên anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm, cổ tay áo hơi cuộn lại, để lộ cánh tay rắn chắc, bàn tay trắng nõn thon dài cầm thìa, ánh mặt trời từ cửa sổ sau lưng anh chiếu tới, khiến cả người anh như tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Tả Minh Nhiên nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ hóa ra bốn từ sắc đẹp thay cơm thật sự có thể xuất hiện ở ngoài đời thực.
Vô thức sờ lên mặt mình, cảm xúc mịn màng khiến não cô quay về, nhớ tới bản thân mình cũng là người đang kiếm cơm nhờ khuôn mặt, Tả Minh Nhiên im lặng thở dài, húp nốt phần cháo còn lại trong chén.
Những động tác nhỏ của Tả Minh Nhiên đều bị Yến Vân Dương thu vào trong mắt, nhớ tới chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, Yến Vân Dương không nhịn được mà bật cười.
Hay đó, người vợ trên danh nghĩa này của anh, vậy mà có tới hai khuôn mặt.
Sau khi ăn cơm xong, dựa vào thân phận người sống chung, Tả Minh Nhiên đang định mang chén đũa vào trong bếp, không nghĩ tới động tác của Yến Vân Dương còn nhanh hơn cô, trực tiếp mang mấy món đồ để vào trong máy rửa chén. Âm thanh máy móc hoạt động phát ra, Tả Minh Nhiên còn đứng tại chỗ, có chút sững sờ.
Thật lòng mà nói, cô không biết gì nhiều về Yến Vân Dương, dù sao ở trong sách đối phương cũng chỉ là một nhân vật không quan trọng, sau khi cô xuyên qua, ấn tượng đối với anh cũng chỉ dừng ở chỗ anh đẹp trai và giàu có, bây giờ xem ra, hình như còn có vài thứ không giống vậy.
Yến Vân Dương xoay người lại, nhìn thấy Tả Minh Nhiên đang ngây ngốc đứng tại chỗ, hai mắt rõ ràng là đang thả hồn về nơi xa, không biết lại đang nghĩ cái gì. Khụ một tiếng, Yến Vân Dương nhắc nhở: "Không phải hôm nay cô có hoạt động sao? Khi nào thì xuất phát?”
“Ngay bây giờ.”
Tả Minh Nhiên lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, 8 giờ 50 phút. Thời gian hẹn là 10 giờ sáng, từ đây qua đó cũng phải tốn 40 phút, trợ lý phải chạy xe thêm 20 phút để đến đón cô, gãi gãi đầu, Tả Minh Nhiên nói: "Tôi đi lên trên thay quần áo trước đây.”
Động tác mau lẹ đi tắm rửa, lại tìm trong tủ quần áo một bộ quần áo nhẹ nhàng mặc lên, nghĩ đến lát nữa còn phải trang điểm, nên chỉ dưỡng da sơ qua, lại chọn một cái kính râm từ trong tủ. Nhìn cô gái không son phấn vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, gương mặt bằng bàn tay, làn da mịn màng như tuyết, mái tóc khô được một nửa xõa tung sau lưng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí chất, Tả Minh Nhiên tự luyến đứng trước gương xoay vài vòng, lúc này mới đi từ trên lầu xuống.
Một lúc sau, đã có thêm hai người trong phòng khách.
Một người mặc bộ tây trang chỉnh tề, trên tay cầm một ít tài liệu và máy tính bảng, đang ngồi trên ghế sofa nhỏ giọng nói gì đó với Yến Vân Dương, thỉnh thoảng lại trượt màn hình máy tính, không cần nghĩ cũng biết đây là trợ lý của Yến Vân Dương, mà cô gái bụ bẫm kia, không biết có phải là đang kiêng dè có người khác ở đây hay không, mà lại chọn cái ghế trong góc khuất nhất ở phòng khách để ngồi, co ro lại như một quả bóng, trông qua thấy cưng ghê.
Bước chân bước xuống lầu của Tả Minh Nhiên dừng lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt đang nhìn qua của cô gái, lập tức biết cô gái này là ai.
- -- Trợ lý của ‘Tả Minh Nhiên’, Mao Mao.
Thân là nữ diễn viên đang hot, nhân viên công tác xung quanh ‘Tả Minh Nhiên’ có đến hơn 20 người, mà cô gái Mao Mao này chính là trợ lý riêng của ‘Tả Minh Nhiên’, ngoại trừ công việc, thì ngay cả cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của ‘Tả Minh Nhiên’, đều không thể thiếu bàn tay của cô ấy.
Mao Mao lớn hơn ‘Tả Minh Nhiên’ hai tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi tìm việc khắp nơi, không biết tại sao lại thành trợ lý của ‘Tả Minh Nhiên’. Khi đó ‘Tả Minh Nhiên’ vẫn chỉ là người mới, Thời Song Hạ có lòng muốn nâng đỡ, nhưng vì bản thân cô cũng bận rộn, vì thế nên đa số thời gian đều là ‘Tả Minh Nhiên’ và Mao Mao nương tựa lẫn nhau mà sống, nhiều năm qua, nhân viên công tác bên cạnh ‘Tả Minh Nhiên’ kẻ đi người đến không ít, nhưng Mao Mao người ngay từ đầu không có ý định làm trợ lý cho người nổi tiếng vẫn ở lại, tình cảm giữa hai người thắm thiết, nói là chị em cũng không sai.
Nhưng một người như vậy, lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết ‘Tả Minh Nhiên’.
Nhớ tới tình tiết trong truyện, Tả Minh Nhiên hít sâu một hơi, nhấc chân tiếp tục đi xuống cầu thang.
Thấy Tả Minh Nhiên xuất hiện, rõ ràng Mao Mao đã thả lỏng hơn rất nhiều, vội vàng chạy tới, “Chị Nhiên, chúng ta đi ngay luôn không?”
Đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, Tả Minh Nhiên vỗ vỗ vai đối phương, nở một nụ cười tươi tắn, “Đi thôi.”
“Đợi một chút.” Yến Vân Dương đang nói chuyện với trợ lý lại đột nhiên lên tiếng, ngăn Tả Minh Nhiên đang chuẩn bị rời đi lại nói: “Tôi đưa cô đi.”
Tả Minh Nhiên sửng sốt, nhớ tới lúc này anh vẫn chưa đi làm, có lẽ là do mình, khoát tay áo, Tả Minh Nhiên thuận miệng nói: "Không có việc gì, không cần đưa, lái xe đã ở dưới lầu rồi."
Yến Vân Dương từ trên ghế sofa đứng dậy, anh đã thay quần áo rồi, vẫn là màu xanh đậm nhưng cảm giác giữa tây trang và quần áo ở nhà đúng là khác nhau hoàn toàn, nếu như vừa rồi Yến Vân Dương cho người ta có cảm giác mình là một vị công tử như ngọc, vậy Yến Vân Dương bây giờ chính là một người có địa vị khí thế.
Cầm lấy kính trên bàn, Yến Vân Dương cười ôn hòa, “Đi thôi, đúng lúc cũng tiện đường.”
Ngây ngốc bị người ta kéo ra gara, Tả Minh Nhiên mới phát hiện ý định thật sự của Yến Vân Dương là gì. Chuyện mẹ Yến là nước là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, nhưng chuyện kết hôn giả không phải chỉ cần sống chung là có thể giấu diếm cho qua, kết hôn một năm, số lần hai người bọn họ đứng chung một khung hình có thể đếm bằng một bàn tay, cũng có vài lần, tin tức trên mạng tràn lan nói bọn họ đã ly hôn, nếu bây giờ hai người xuất hiện cùng nhau, vừa có thể chặn họng của người khác, cũng có thể giảm bớt sự nghi ngờ của mẹ Yến.
Nghĩ như vậy, Tả Minh Nhiên bình tĩnh hơn nhiều, Yến Vân Dương mở cửa xe ghế phụ ra giúp cô, Tả Minh Nhiên khẽ cảm ơn rồi ngồi lên.
Người lái xe là Yến Vân Dương, trợ lý của anh tự lái một chiếc, mà Mao Mao đứng cách đó vài bước, ánh mắt thâm thúy nhìn Tả Minh Nhiên ngồi trên xe, bàn tay để bên người nắm chặt thành quyền.
“Này, đây là có chuyện gì? Chị Nhiên á?”
Giọng nói ríu rít của lái xe kéo Mao Mao thoát khỏi cảm xúc phức tạp, nở một nụ cười ngọt ngào, Mao Mao kéo cửa xe cười với tài xế: “Chị Nhiên có người đưa đi rồi, chúng ta cứ đi theo sau là được.”
Trên xe, Tả Minh Nhiên nhìn qua kính chiếu hậu, yên lặng quan sát Yến Vân Dương đang lái xe.
Mắt kính gọng vàng che đi đôi mắt đào hoa gợn sóng, môi mỏng mím nhẹ, không có người ngoài ở đây, hai người người bên trái người bên phải, không có ai định mở miệng nói chuyện, khoảng cách giữa hai người chưa tới 30cm, lại liên tục lộ ra sự xa cách.
Rất nhanh đã đến địa điểm đã hẹn trước, cho dù hôm nay chỉ mới tập thử, nhưng có rất nhiều người bên phía truyền thông đánh hơi được tin tức, sáng sớm đã canh ở cửa, muốn lấy được tin tức trực tiếp.
Lái xe lái chiếc xe bảo mẫu, đang định đi bằng lối đi nhỏ để vào gara như trước, đã nghe thấy Mao Mao mở miệng nói: “Chúng ta đi theo chị Nhiên đi.”
Lái xe không rõ chuyện gì, nhưng Mao Mao là trợ lý riêng của Tả Minh Nhiên, là người có quyền lực lớn nhất ngoại trừ Thời Song Hạ và Tả Minh Nhiên, đồng ý, sau đó lại đi theo chiếc xe dừng ở cửa.
Giới truyền thông ở cửa đợi cả buổi sáng, bởi vì các ngôi sao đều ngồi trong xe bảo mẫu, nên khi nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen chạy tới, khi họ chưa phản ứng gì, có người phát hiện Tả Minh Nhiên ngồi ở ghế phụ, ngạc nhiên la lớn, mới thu hút sự chú ý của những người khác.
“Tả Minh Nhiên? Người bên cạnh cô ấy là ai?”
"Lái xe sao? Nhìn qua thấy không giống lắm đâu?”
"Hình như là chồng của Tả Minh Nhiên, Tổng giám đốc tập đoàn Yến Thị Yến Vân Dương á!”
“Bà mẹ nó, không phải nói hai người đó ly hôn không còn dính dáng gì nhau sao? Đây chính là tin tức lớn đó.”
…
Nhìn trước xe toàn là camera, Tả Minh Nhiên đã biết mục đích của Yến Vân Dương đã đạt được. Vệ sĩ ở bên cạnh nhanh chóng vây quanh kéo ra một bức tường người trước cửa xe, Tả Minh Nhiên nghiêng người, tay vừa mới đặt lên chỗ mở cửa, đã nghe thấy Yến Vân Dương nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
"Nhiên Nhiên."
Tả Minh Nhiên bị câu "Nhiên Nhiên" dọa sợ tới mức tay run lên, vội vàng quay đầu lại. Khóe môi Yến Vân Dương mỉm cười, sự dịu dàng trong mắt như muốn trào ra ngoài. Anh kéo một tay Tả Minh Nhiên, đặt lên môi cô một nụ hôn, ấm giọng nói: “Về nhà sớm một chút.”
Tả Minh Nhiên: "..." A... Hiểu rồi
Chỉ cần nghe tiếng chụp ảnh rắc rắc bên ngoài, Tả Minh Nhiên có thể đoán được hot search Weibo là gì.
Có qua có lại mới toại lòng nhau.
Nở một nụ cười nghiền ngẫm, Tả Minh Nhiên đưa tay tháo mắt kính xuống, nhận lấy ánh mắt dịu dàng như nước của Yến Vân Dương, đột nhiên nghiêng người về phía anh, đồng thời vươn một ngón tay ra, kéo mắt kính trượt khỏi sống mũi anh xuống một đoạn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Một mùi hương thanh nhã tươi mát chui vào xoang mũi, Yến Vân Dương nhìn Tả Minh Nhiên mặt đầy lém lỉnh, cùng với tiếng hít thở phả vào người nhau, như chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ qua.
“Như vậy mới được coi là đủ tiêu chuẩn.” Tả Minh Nhiên cười nói.
Ánh đèn flash lập lòe, có người nhanh tay lẹ mắt chụp lại cảnh này, trong ảnh cô gái gương mặt xinh đẹp, cười hì hì dựa lên người đàn ông, mà người đàn ông đó vẫn chỉ dịu dàng nhìn đối phương, tùy ý cho đối phương nghịch mắt kính của mình.
Vợ chồng bọn họ thật sự quá ân ái rồiiiiiii!
Suy nghĩ của tác giả:
Quần chúng vây xe: Bọn họ thật là ân ái nhaaa!
Yến Vân Dương:...
Tôi sẽ cố gắng cập nhật, mọi người đi ngang nhảy hố đi, chị Nhiên của chúng ta rất đẹp trai