Chương 7: Ăn rau
Editor: Bonnie
Suy nghĩ của tác giả:
Yến Vân Dương: Rau?
Không phải là một bản cập nhật giả, tôi đã tìm thấy một lỗi, nếu tôi không thay đổi chương 8 tôi sẽ không viết được nữa, vì vậy tôi đã thực hiện một số điều chỉnh cho chương này.
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng ~
…
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
- ---
Đã quen với cách nói chuyện cong cong quẹo quẹo mười tám khúc cua, bị Tả Minh Nhiên nói toạc oán hận ra một cách đơn giản như vậy, trái lại làm Tưởng Huyên trong phản ứng lại kịp.
Cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Tả Minh Nhiên, cứng ngắc đứng tại chỗ, trên gương mặt đẹp đẽ tràn ngập khó tin, dáng vẻ này so với dáng vẻ hung dữ vừa rồi còn dễ thương hơn nhiều.
Nói một chút thế thôi là nên dừng rồi, Tả Minh Nhiên đứng dậy, ngoắc ngoắc nhìn Mao Mao cũng đang kinh ngạc đứng một bên, hỏi: “Đã lấy lễ phục ra chưa?”
Nhắc tới công việc, Mao Mao phản ứng nhanh chóng, vội vàng lấy điện thoại di động ra liếc nhìn tin nhắn nhóm, “Lấy rồi ạ, đã đưa đến phòng thay quần áo.”
Tả Minh Nhiên gật gật đầu, mặc kệ Tưởng Huyên sắc mặt xanh mét, xoay người đi ra ngoài, "Chúng ta đi thử quần áo trước đi."
Phòng thử đồ ở bên kia hành lang, lúc đẩy cửa ra ngoài, Tả Minh Nhiên nghe thấy rõ ràng tiếng giậm chân tức giận của Tưởng Huyên, kèm theo một câu tức giận “Tức chết tôi rồi.”
Tả Minh Nhiên: "... Haha.”
Nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Tưởng Huyên, Tả Minh Nhiên nhìn không được bật cười, Mao Mao bày ra gương mặt khổ sở, buồn bã nói: “Chị Nhiên, chị còn cười được nữa!”
Tả Minh Nhiên khó hiểu, "Vì sao cười không nổi? Chẳng lẽ phải khóc?"
“Sáng nay chị Hạ gọi điện thoại cho em, dặn đi dặn lại nói em phải coi chừng chị, ngàn vạn lần đừng để chị gặp rắc rối.” Gương mặt của Mao Mao nhăn lại thành một cục tròn vo, “Nhìn không thấy người kia là ai, chị lại gây gổ với người ta trước, chị Hạ lại không có ở đây, lỡ mà có chuyện gì xảy ra, em cũng không giúp được gì.”
Mao Mao muốn nói lại thôi, nếp nhăn trên mặt tràn ngập tủi thân, nhưng một lát sau lại sửa lời: “Nhưng mà người trêu chọc trước là kẻ hèn, những lời của bọn họ em đều ghi âm lại rồi, lỡ có người nói bậy bạ gì trên mạng, em sẽ đưa chứng cứ ra vả mặt bọn họ.”
Tả Minh Nhiên bị Mao Mao chọc cười, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt Mao Mao, "Yên tâm, chị tự có chừng mực."
Mao Mao hiển nhiên không tin, tùy ý để Tả Minh Nhiên nhéo mặt mình, nói không rõ: “Nhiên… Chị Nhiên lần nào chị cũng nói vậy.”
Tay Tả Minh Nhiên dừng lại, nhìn dáng vẻ lo lắng cho mình của Mao Mao, trong đầu lại không tự chủ được nhớ tới tình tiết trong truyện.
Là một trợ lý riêng đã gắn bó với ‘Tả Minh Nhiên’ bảy tám năm, Mao Mao hoàn toàn là người tận tâm và tròn trách nhiệm, chịu được mệt nhọc, rất nhiều chuyện của ‘Tả Minh Nhiên’ đều do Mao Mao tự tay làm, từ công việc đến sinh hoạt cá nhân đều như vậy.
Nhưng người như vậy, lại vào lúc mấu chốt lại cho ‘cô’ một kích trí mạng.
Tình tiết trong truyện, giai đoạn sau đó vì một vài lý do mà Thời Song Hạ và ‘Tả Minh Nhiên’ mỗi người một ngả, phòng làm việc bởi vì ‘Tả Minh Nhiên’ giận dữ hủy hợp động mà giải tán, rời khỏi công ty, đương nhiên ‘Tả Minh Nhiên’ đã mất đi chỗ dựa vững chắc, mà Mao Mao là nhân viên công tác duy nhất đi theo cô.
Ở thời điểm đó, chắc chắn Mao Mao là người mà ‘Tả Minh Nhiên’ tin tưởng nhất, vì thế ‘cô’ đem rất nhiều chuyện nói cho đối phương biết, trong đó có cả chuyện ‘cô’ và Yến Vân Dương là kết hôn giả, cùng với sự thật người trong lòng ‘cô’ là Thang Văn Bân.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, vụ kết hôn giả bị phanh phui, nội tình hôn nhân của ‘Tả Minh Nhiên’ lộ ra… Lại chiếm hot search thêm lần nữa, đồng thời còn có rất nhiều điều thật giả lẫn lộn, đem ‘Tả Minh Nhiên’ đã hoàn toàn mất đi sự ủng hộ của công ty triệt để chèn ép.
Khi đó Thang Văn Bân dựa vào bàn đạp là ‘Tả Minh Nhiên’ trở thành một tiểu sinh nổi tiếng, vô số fan, phong quang vô hạn, thấy hướng gió lập tức thay đổi, tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc mới, một cước đá bay ‘Tả Minh Nhiên’ đã trở nên vô dụng, nhân tiện tẩy trắng cho mình, tỏ vẻ mình không có chút quan hệ gì với ‘Tả Minh Nhiên’.
Là người xuyên sách, bàn tay vàng lớn nhất của Tả Minh Nhiên không thể nghi ngờ chính là tình tiết sau này của truyện. Người bán đứng ‘Tả Minh Nhiên’ không phải là ai khác, chính là người ‘cô’ tín nhiệm nhất, Mao Mao.
Đừng nói ‘Tả Minh Nhiê’n không ngờ tới, ngay cả Thời Song Hạ cũng không hề hoài nghi Mao Mao, còn tưởng rằng Mao Mao là người có thể giúp đỡ ‘Tả Minh Nhiên’.
Khi sự thật cuối cùng được tiết lộ, trong lòng ‘Tả Minh Nhiên’ không phải tức giận, mà là mờ mịt và khó hiểu, ‘cô’ không hiểu vì sao Mao Mao phải làm như vậy, hai người đã từng cùng nhau chen chúc trên một chiếc giường nhỏ trong đoàn phim, cùng thức đêm trò chuyện về những mong chờ đối với tương lai, khi đó hai người, rõ ràng là người thân cận nhất của nhau.
“Chị Nhiên? Chị Nhiên?” Mao Mao vẫy vẫy tay, gọi Tả Minh Nhiên đang đi vào cõi thần tiên trở về, “Sao vậy ạ? Hôm qua chị không nghỉ ngơi tốt sao?”
Lắc đầu, Tả Minh Nhiên thu hồi suy nghĩ, cười nhạt nói: "Không có việc gì."
Hai người sóng vai đi về phía trước, Mao Mao vừa nhỏ giọng kể chuyện bát quái gần đây mình nghe được, vừa nhìn sắc mặt Tả Minh Nhiên.
Mao Mao không biết có phải ảo giác của mình hay không, cô ấy cảm thấy hôm nay Tả Minh Nhiên có chỗ khác với trước kia, ánh mắt Tả Minh Nhiên nhìn về phía cô ấy có cảm xúc khiến người khác khó hiểu, nhưng khi cẩn thận nhìn lại sẽ không thấy có gì kì lạ.
Chẳng lẽ suy nghĩ trong lòng cô ấy đều đã bị Tả Minh Nhiên biết rõ?
Trong lòng Mao Mao rồi đột nhiên hoảng hốt, vội vàng lắc lắc đầu, quăng suy nghĩ này qua một bên.
Không có khả năng, cô ấy chỉ thỉnh thoảng nghĩ về điều đó, chứ thực sự sẽ không làm gì Tả Minh Nhiên.
Hành lang rất dài, Tả Minh Nhiên vừa đi qua góc tường, ngẩng đầu đã thấy trước mặt có hai người. Một người chính là Quan Tâm Nhị vừa mới rời đi, còn người kia không cao, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, thân hình gầy gò, khuôn mặt không phải là gương mặt trái xoan thịnh hành, mà là gương mặt tròn tròn, để tóc ngắn, trên tay cầm một cái mũ lưỡi trai, đang cười nói với Quan Tâm Nhị.
Quả nhiên không phải oan gia không cùng nhà, nhìn đến dáng vẻ đối phương, trong đầu Tả Minh Nhiên nhảy ra tên một người -- Ôn Phỉ Phỉ, đối thủ một mất một còn của Tả Minh Nhiên.
Phản ứng của Mao Mao là kịch liệt nhất, thậm chí Tả Minh Nhiên còn nghe được tiếng hít khí rất mạnh sau lưng mình, tựa hồ sợ cô và Ôn Phỉ Phỉ nhìn thấy mà chán ghét nhau, nhất thời kích thích thừa dịp thiên thời địa lợi nhân hòa mà đánh cho xong trận lần trước.
Sau khi chăm chú nhìn, Tả Minh Nhiên thản nhiên nói: "Yên tâm, chị còn có thể gây khó dễ với một đứa trẻ sao?”
“... Đứa trẻ?”
Nét mặt Mao Mao muốn khóc, cô nàng không dám nghĩ nếu Ôn Phỉ Phỉ nghe được hai chữ này sẽ có phản ứng gì.
Đùa Mao Mao xong, dù bận Tả Minh Nhiên vẫn ung dung treo một nụ cười tươi trên mặt, đi về phía trước. Đột nhiên cô xuất hiện làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Quan Tâm Nhị và Ôn Phỉ Phỉ, nhìn thấy người đến, sắc mặt vố đang ấm áp của Ôn Phỉ Phỉ lập tức trầm xuống, không nặng không nhẹ "Hừ" một tiếng, sau đó quay đầu, nói với Quan Tâm Nhị: “Tôi đi thay quần áo trước, một lát nữa gặp.”
Ôn Phỉ Phỉ dẫn trợ lý vào phòng thay đồ của mình, từ đầu tới đuôi đều không cho Tả Minh Nhiên một ánh mắt nào. Mà Quan Tâm Nhị vẫn là dáng vẻ kia, giống như chuyện mấy phút trước chưa từng tồn tại, mỉm cười với Tả Minh Nhiên, “Chị Nhiên.”
Nhưng mà, Tả Minh Nhiên cũng không thèm nhìn cô ta một cái, chỉ khi lướt qua bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng nói một câu, “Diễn tốt như vậy, tặng cô một giải thưởng Oscar trọn đời nhé.”
Nụ cười trên mặt Quan Tâm Nhị không đổi, “Chị Nhiên thật biết nói đùa.”
Tả Minh Nhiên nhún vai, lướt qua cô ta.
Mặc kệ là Quan Tâm Nhị hay là Ôn Phỉ Phỉ, đều là người chưa từng xuất hiện trong cốt truyện, hiểu biết của Tả Minh Nhiên đối với họ đều dựa vào trí nhớ của ‘Tả Minh Nhiên’.
Trước không nói tới Quan Tâm Nhị, chỉ ngẫm lại gió tanh mưa máu giữa ‘Tả Minh Nhiên’ và Ôn Phỉ Phỉ, cùng những lời bàn tán trên mạng, không khó để đoán được hình tượng của ‘Tả Minh Nhiên’ trong lòng Ôn Phỉ Phỉ là gì.
Có bối cảnh, khó ở, tính tình tiểu thư, được nuông chiều từ bé… Dù sao những từ kế tiếp đều không có nửa chữ tốt đẹp.
Có điều nếu không phải trên danh nghĩa ‘Tả Minh Nhiên’, Tả Minh Nhiên ngược lại lại có chút thưởng thức Ôn Phỉ Phỉ, dù sao đối phương cũng không giống Quan Tâm Nhị hư tâm giả ý mà đâm dao sau lưng Tưởng Huyên, mà viết rõ chữ không thích trên mặt, rõ ràng có bối cảnh có năng lực, nhưng lại không hề làm chuyện mờ ám gì, cho nên hai người chướng mắt nhau, nhưng cũng không có nhiều chuyện cong cong quẹo quẹo như vậy.
Mặc kệ là đời trước hay bây giờ, Tả Minh Nhiên đều lớn hơn Ôn Phỉ Phỉ mấy tuổi, ngoại trừ lần trước suýt chút nữa đã đánh nhau một trận, thì đúng là chẳng có thù hận to lớn gì.
Nếu địa vị của ‘Tả Minh Nhiên’ trong giới giải trí là do cô chăm chỉ tạo nên, thì Ôn Phỉ Phỉ là đóa hoa trong nhà kính, ông bà nội là diễn viên thế hệ cũ nổi tiếng, cha mẹ còn là những trí thức cấp cao, từ khi Ôn Phỉ Phỉ bước chân vào giới giải trí, đã có rất nhiều người vì cô mà trải đường, tài nguyên tốt không cần cố gắng tìm kiếm, cũng sẽ có người dâng lên tận miệng, mà sự đen tối của giới giải trí cũng sẽ mãi không lan đến chân cô.
Đây là một đứa trẻ sống trong tháp ngà.
Cười tự giễu, Tả Minh Nhiên đẩy cửa phòng thay đồ có in tên mình.
Lễ phục do nhà tài trợ cung cấp, thân là một nữ diễn viên đang nổi, trên người Tả Minh Nhiên không thiếu thương hiệu đại diện, lần này lễ phục của cô được tài trợ bởi một thương hiệu cô đại diện cung cấp quần áo theo mùa. Vì hiệu quả khi mặc, từ nửa tháng trước cô đã mặc thử hai lần, đã điều chỉnh vài chỗ.
Trợ lý vén tấm màn chống bụi lên, nhìn lễ phục xuất hiện trước mặt mình, Tả Minh Nhiên hít sâu một hơi.
Quả nhiên, có tiền làm tâm trạng con người sung sướng.
Lễ phục xanh biếc như bầu trời đầu tiên sau cơn mưa, trên vai và làn váy có những nơi đính ren, nhưng không hề làm lố, ngược lại lại có một loại vẻ đẹp vừa phải, thân trên ôm sát cơ thể, phần váy dưới ngoại trừ lớp ren bên ngoài, bên trong là lớp vải trông khá giống lụa, xẻ tà một bên, lúc bước đi sẽ lộ ra đôi chân đẹp, nhưng sẽ không làm người ta thấy hở hang, bộ quần áo như vậy, chỉ khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Một đôi giày cao gót cùng màu được đặt trên giá giày bên cạnh, mặt trên được điểm xuyết bằng kim cương, giống như những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm.
Nhìn độ cao của giày cao gót, tâm trạng đang phơi phới của Tả Minh Nhiên lập tức giảm đi một nửa, đôi đó ít nhất cũng phải cao 10cm, chỉ cần nhìn độ cao kia cô đã thấy gót chân mình đau đớn, đừng nói tới khi mang vào sẽ thế nào. Trách không được mỗi khi nhìn thấy mấy ngôi sao nữ chân đều dài đáng sợ, có một đôi giày cao gót thế này, có ai còn không đủ tiêu chuẩn sao.
Mao Mao lấy lễ phục từ trên giá xuống, nói với Tả Minh Nhiên: “Chị Nhiên, chúng ta đi thử lễ phục đi.”
Đây là lần đầu tiên Tả Minh Nhiên mặc bộ lễ phục cao cấp đến vậy, đợi khi cô từ phòng thử đồ đi ra, nhìn thấy mình trong gương, không nói quá chút nào, đến cô còn có cảm giác giật nảy mình.
Phật dựa vào Mạ vàng, người dựa vào ăn mặc, quả nhiên người xưa không lừa chúng ta. Ngất ngây xoay một vòng trước gương, Tả Minh Nhiên nhìn Mao Mao nói: “Tới đây nhanh, mau chụp cho chị mấy kiểu đi.”
Mặc được quần áo đẹp nhất định phải chụp ảnh, đây là triết lý cuộc sống của mỗi người phụ nữ, Mao Mao vừa tìm góc độ thích hợp vừa nói: “Lúc trước, chị còn còn nói bộ lễ phục này đẹp, nói muốn mua nó nữa.”
“Mua nó?” Tả Minh Nhiên xách váy, tạo dáng đẹp, ngoài miệng lại hỏi không ngừng: “Bộ lễ phục nào bao nhiêu tiền?”
“Bảy tám chục gì đó.”
Tả Minh Nhiên sửng sốt một phen, sau đó mới nhận ra Mao Mao bỏ thẳng qua đơn vị phía sau, nếu không có gì kì lạ thì đơn vị phía sau kia hẳn là vạn.
Nhớ tới kiếp trước mình khó khăn khổ sở viết tiểu thuyết nhiều năm, không dễ dàng mới dành dụm được đủ tiền mua một căn nhà nhỏ, đến đây chỉ một bộ lễ phục đã lên đến gần trăm vạn, trái tim Tả Minh Nhiên đau quá.
Hay lắm, có tiền thật tốt, có tiền khiến ta rộng rãi, có tiền ta muốn làm gì thì làm!
Sau khi chụp xong, trợ lý trang phục nhìn chằm chằm Tả Minh Nhiên hồi lâu, sau đó do dự hỏi: “Chị Nhiên, có phải gần đây chị… Ăn có hơi nhiều không?”
Vì để lên kính đẹp, dáng người Tả Minh Nhiên có thể nói là gầy đáng sợ, cao 1m7 mà cân nặng còn chưa đến 50kg, nhưng cho dù như vậy, dáng người Tả Minh Nhiên vẫn trước lồi sau lõm như cũ, thật đúng là ông trời không đối xử tệ bạc với ai bao giờ.
Tả Minh Nhiên biết rõ tầm quan trọng của ngoại hình đối với mình, lúc ăn cơm hay tập luyện vẫn luôn khắc nghiệt với bản thân, rất hiếm khi xuất hiện trường hợp cô mặc lễ phục không hợp, cho nên Thời Song Hạ cực kì yên tâm với cô, mà bây giờ người bên trong đã thay đổi, Tả Minh Nhiên chưa từng là người bạc đãi cái miệng của mình.
Nhớ tới buổi sáng mình ăn ba cái bánh bao, Tả Minh Nhiên chột dạ sờ bao tử, “Không có đâu, cũng như trước mà, trước khi ra ngoài chị có ăn hai đũa rau, ngay cả miếng nước cũng không dám uống.”
Cùng lúc đó, Yến Vân Dương ở ngoài cửa phòng thay đồ, đang định gõ cửa, nhịn không được bật cười ra tiếng.
Suy nghĩ của tác giả:
Yến Vân Dương: Rau?
Không phải là một bản cập nhật giả, tôi đã tìm thấy một lỗi, nếu tôi không thay đổi chương 8 tôi sẽ không viết được nữa, vì vậy tôi đã thực hiện một số điều chỉnh cho chương này.
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng ~
…
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
- ---
Đã quen với cách nói chuyện cong cong quẹo quẹo mười tám khúc cua, bị Tả Minh Nhiên nói toạc oán hận ra một cách đơn giản như vậy, trái lại làm Tưởng Huyên trong phản ứng lại kịp.
Cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Tả Minh Nhiên, cứng ngắc đứng tại chỗ, trên gương mặt đẹp đẽ tràn ngập khó tin, dáng vẻ này so với dáng vẻ hung dữ vừa rồi còn dễ thương hơn nhiều.
Nói một chút thế thôi là nên dừng rồi, Tả Minh Nhiên đứng dậy, ngoắc ngoắc nhìn Mao Mao cũng đang kinh ngạc đứng một bên, hỏi: “Đã lấy lễ phục ra chưa?”
Nhắc tới công việc, Mao Mao phản ứng nhanh chóng, vội vàng lấy điện thoại di động ra liếc nhìn tin nhắn nhóm, “Lấy rồi ạ, đã đưa đến phòng thay quần áo.”
Tả Minh Nhiên gật gật đầu, mặc kệ Tưởng Huyên sắc mặt xanh mét, xoay người đi ra ngoài, "Chúng ta đi thử quần áo trước đi."
Phòng thử đồ ở bên kia hành lang, lúc đẩy cửa ra ngoài, Tả Minh Nhiên nghe thấy rõ ràng tiếng giậm chân tức giận của Tưởng Huyên, kèm theo một câu tức giận “Tức chết tôi rồi.”
Tả Minh Nhiên: "... Haha.”
Nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Tưởng Huyên, Tả Minh Nhiên nhìn không được bật cười, Mao Mao bày ra gương mặt khổ sở, buồn bã nói: “Chị Nhiên, chị còn cười được nữa!”
Tả Minh Nhiên khó hiểu, "Vì sao cười không nổi? Chẳng lẽ phải khóc?"
“Sáng nay chị Hạ gọi điện thoại cho em, dặn đi dặn lại nói em phải coi chừng chị, ngàn vạn lần đừng để chị gặp rắc rối.” Gương mặt của Mao Mao nhăn lại thành một cục tròn vo, “Nhìn không thấy người kia là ai, chị lại gây gổ với người ta trước, chị Hạ lại không có ở đây, lỡ mà có chuyện gì xảy ra, em cũng không giúp được gì.”
Mao Mao muốn nói lại thôi, nếp nhăn trên mặt tràn ngập tủi thân, nhưng một lát sau lại sửa lời: “Nhưng mà người trêu chọc trước là kẻ hèn, những lời của bọn họ em đều ghi âm lại rồi, lỡ có người nói bậy bạ gì trên mạng, em sẽ đưa chứng cứ ra vả mặt bọn họ.”
Tả Minh Nhiên bị Mao Mao chọc cười, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt Mao Mao, "Yên tâm, chị tự có chừng mực."
Mao Mao hiển nhiên không tin, tùy ý để Tả Minh Nhiên nhéo mặt mình, nói không rõ: “Nhiên… Chị Nhiên lần nào chị cũng nói vậy.”
Tay Tả Minh Nhiên dừng lại, nhìn dáng vẻ lo lắng cho mình của Mao Mao, trong đầu lại không tự chủ được nhớ tới tình tiết trong truyện.
Là một trợ lý riêng đã gắn bó với ‘Tả Minh Nhiên’ bảy tám năm, Mao Mao hoàn toàn là người tận tâm và tròn trách nhiệm, chịu được mệt nhọc, rất nhiều chuyện của ‘Tả Minh Nhiên’ đều do Mao Mao tự tay làm, từ công việc đến sinh hoạt cá nhân đều như vậy.
Nhưng người như vậy, lại vào lúc mấu chốt lại cho ‘cô’ một kích trí mạng.
Tình tiết trong truyện, giai đoạn sau đó vì một vài lý do mà Thời Song Hạ và ‘Tả Minh Nhiên’ mỗi người một ngả, phòng làm việc bởi vì ‘Tả Minh Nhiên’ giận dữ hủy hợp động mà giải tán, rời khỏi công ty, đương nhiên ‘Tả Minh Nhiên’ đã mất đi chỗ dựa vững chắc, mà Mao Mao là nhân viên công tác duy nhất đi theo cô.
Ở thời điểm đó, chắc chắn Mao Mao là người mà ‘Tả Minh Nhiên’ tin tưởng nhất, vì thế ‘cô’ đem rất nhiều chuyện nói cho đối phương biết, trong đó có cả chuyện ‘cô’ và Yến Vân Dương là kết hôn giả, cùng với sự thật người trong lòng ‘cô’ là Thang Văn Bân.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, vụ kết hôn giả bị phanh phui, nội tình hôn nhân của ‘Tả Minh Nhiên’ lộ ra… Lại chiếm hot search thêm lần nữa, đồng thời còn có rất nhiều điều thật giả lẫn lộn, đem ‘Tả Minh Nhiên’ đã hoàn toàn mất đi sự ủng hộ của công ty triệt để chèn ép.
Khi đó Thang Văn Bân dựa vào bàn đạp là ‘Tả Minh Nhiên’ trở thành một tiểu sinh nổi tiếng, vô số fan, phong quang vô hạn, thấy hướng gió lập tức thay đổi, tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc mới, một cước đá bay ‘Tả Minh Nhiên’ đã trở nên vô dụng, nhân tiện tẩy trắng cho mình, tỏ vẻ mình không có chút quan hệ gì với ‘Tả Minh Nhiên’.
Là người xuyên sách, bàn tay vàng lớn nhất của Tả Minh Nhiên không thể nghi ngờ chính là tình tiết sau này của truyện. Người bán đứng ‘Tả Minh Nhiên’ không phải là ai khác, chính là người ‘cô’ tín nhiệm nhất, Mao Mao.
Đừng nói ‘Tả Minh Nhiê’n không ngờ tới, ngay cả Thời Song Hạ cũng không hề hoài nghi Mao Mao, còn tưởng rằng Mao Mao là người có thể giúp đỡ ‘Tả Minh Nhiên’.
Khi sự thật cuối cùng được tiết lộ, trong lòng ‘Tả Minh Nhiên’ không phải tức giận, mà là mờ mịt và khó hiểu, ‘cô’ không hiểu vì sao Mao Mao phải làm như vậy, hai người đã từng cùng nhau chen chúc trên một chiếc giường nhỏ trong đoàn phim, cùng thức đêm trò chuyện về những mong chờ đối với tương lai, khi đó hai người, rõ ràng là người thân cận nhất của nhau.
“Chị Nhiên? Chị Nhiên?” Mao Mao vẫy vẫy tay, gọi Tả Minh Nhiên đang đi vào cõi thần tiên trở về, “Sao vậy ạ? Hôm qua chị không nghỉ ngơi tốt sao?”
Lắc đầu, Tả Minh Nhiên thu hồi suy nghĩ, cười nhạt nói: "Không có việc gì."
Hai người sóng vai đi về phía trước, Mao Mao vừa nhỏ giọng kể chuyện bát quái gần đây mình nghe được, vừa nhìn sắc mặt Tả Minh Nhiên.
Mao Mao không biết có phải ảo giác của mình hay không, cô ấy cảm thấy hôm nay Tả Minh Nhiên có chỗ khác với trước kia, ánh mắt Tả Minh Nhiên nhìn về phía cô ấy có cảm xúc khiến người khác khó hiểu, nhưng khi cẩn thận nhìn lại sẽ không thấy có gì kì lạ.
Chẳng lẽ suy nghĩ trong lòng cô ấy đều đã bị Tả Minh Nhiên biết rõ?
Trong lòng Mao Mao rồi đột nhiên hoảng hốt, vội vàng lắc lắc đầu, quăng suy nghĩ này qua một bên.
Không có khả năng, cô ấy chỉ thỉnh thoảng nghĩ về điều đó, chứ thực sự sẽ không làm gì Tả Minh Nhiên.
Hành lang rất dài, Tả Minh Nhiên vừa đi qua góc tường, ngẩng đầu đã thấy trước mặt có hai người. Một người chính là Quan Tâm Nhị vừa mới rời đi, còn người kia không cao, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, thân hình gầy gò, khuôn mặt không phải là gương mặt trái xoan thịnh hành, mà là gương mặt tròn tròn, để tóc ngắn, trên tay cầm một cái mũ lưỡi trai, đang cười nói với Quan Tâm Nhị.
Quả nhiên không phải oan gia không cùng nhà, nhìn đến dáng vẻ đối phương, trong đầu Tả Minh Nhiên nhảy ra tên một người -- Ôn Phỉ Phỉ, đối thủ một mất một còn của Tả Minh Nhiên.
Phản ứng của Mao Mao là kịch liệt nhất, thậm chí Tả Minh Nhiên còn nghe được tiếng hít khí rất mạnh sau lưng mình, tựa hồ sợ cô và Ôn Phỉ Phỉ nhìn thấy mà chán ghét nhau, nhất thời kích thích thừa dịp thiên thời địa lợi nhân hòa mà đánh cho xong trận lần trước.
Sau khi chăm chú nhìn, Tả Minh Nhiên thản nhiên nói: "Yên tâm, chị còn có thể gây khó dễ với một đứa trẻ sao?”
“... Đứa trẻ?”
Nét mặt Mao Mao muốn khóc, cô nàng không dám nghĩ nếu Ôn Phỉ Phỉ nghe được hai chữ này sẽ có phản ứng gì.
Đùa Mao Mao xong, dù bận Tả Minh Nhiên vẫn ung dung treo một nụ cười tươi trên mặt, đi về phía trước. Đột nhiên cô xuất hiện làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Quan Tâm Nhị và Ôn Phỉ Phỉ, nhìn thấy người đến, sắc mặt vố đang ấm áp của Ôn Phỉ Phỉ lập tức trầm xuống, không nặng không nhẹ "Hừ" một tiếng, sau đó quay đầu, nói với Quan Tâm Nhị: “Tôi đi thay quần áo trước, một lát nữa gặp.”
Ôn Phỉ Phỉ dẫn trợ lý vào phòng thay đồ của mình, từ đầu tới đuôi đều không cho Tả Minh Nhiên một ánh mắt nào. Mà Quan Tâm Nhị vẫn là dáng vẻ kia, giống như chuyện mấy phút trước chưa từng tồn tại, mỉm cười với Tả Minh Nhiên, “Chị Nhiên.”
Nhưng mà, Tả Minh Nhiên cũng không thèm nhìn cô ta một cái, chỉ khi lướt qua bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng nói một câu, “Diễn tốt như vậy, tặng cô một giải thưởng Oscar trọn đời nhé.”
Nụ cười trên mặt Quan Tâm Nhị không đổi, “Chị Nhiên thật biết nói đùa.”
Tả Minh Nhiên nhún vai, lướt qua cô ta.
Mặc kệ là Quan Tâm Nhị hay là Ôn Phỉ Phỉ, đều là người chưa từng xuất hiện trong cốt truyện, hiểu biết của Tả Minh Nhiên đối với họ đều dựa vào trí nhớ của ‘Tả Minh Nhiên’.
Trước không nói tới Quan Tâm Nhị, chỉ ngẫm lại gió tanh mưa máu giữa ‘Tả Minh Nhiên’ và Ôn Phỉ Phỉ, cùng những lời bàn tán trên mạng, không khó để đoán được hình tượng của ‘Tả Minh Nhiên’ trong lòng Ôn Phỉ Phỉ là gì.
Có bối cảnh, khó ở, tính tình tiểu thư, được nuông chiều từ bé… Dù sao những từ kế tiếp đều không có nửa chữ tốt đẹp.
Có điều nếu không phải trên danh nghĩa ‘Tả Minh Nhiên’, Tả Minh Nhiên ngược lại lại có chút thưởng thức Ôn Phỉ Phỉ, dù sao đối phương cũng không giống Quan Tâm Nhị hư tâm giả ý mà đâm dao sau lưng Tưởng Huyên, mà viết rõ chữ không thích trên mặt, rõ ràng có bối cảnh có năng lực, nhưng lại không hề làm chuyện mờ ám gì, cho nên hai người chướng mắt nhau, nhưng cũng không có nhiều chuyện cong cong quẹo quẹo như vậy.
Mặc kệ là đời trước hay bây giờ, Tả Minh Nhiên đều lớn hơn Ôn Phỉ Phỉ mấy tuổi, ngoại trừ lần trước suýt chút nữa đã đánh nhau một trận, thì đúng là chẳng có thù hận to lớn gì.
Nếu địa vị của ‘Tả Minh Nhiên’ trong giới giải trí là do cô chăm chỉ tạo nên, thì Ôn Phỉ Phỉ là đóa hoa trong nhà kính, ông bà nội là diễn viên thế hệ cũ nổi tiếng, cha mẹ còn là những trí thức cấp cao, từ khi Ôn Phỉ Phỉ bước chân vào giới giải trí, đã có rất nhiều người vì cô mà trải đường, tài nguyên tốt không cần cố gắng tìm kiếm, cũng sẽ có người dâng lên tận miệng, mà sự đen tối của giới giải trí cũng sẽ mãi không lan đến chân cô.
Đây là một đứa trẻ sống trong tháp ngà.
Cười tự giễu, Tả Minh Nhiên đẩy cửa phòng thay đồ có in tên mình.
Lễ phục do nhà tài trợ cung cấp, thân là một nữ diễn viên đang nổi, trên người Tả Minh Nhiên không thiếu thương hiệu đại diện, lần này lễ phục của cô được tài trợ bởi một thương hiệu cô đại diện cung cấp quần áo theo mùa. Vì hiệu quả khi mặc, từ nửa tháng trước cô đã mặc thử hai lần, đã điều chỉnh vài chỗ.
Trợ lý vén tấm màn chống bụi lên, nhìn lễ phục xuất hiện trước mặt mình, Tả Minh Nhiên hít sâu một hơi.
Quả nhiên, có tiền làm tâm trạng con người sung sướng.
Lễ phục xanh biếc như bầu trời đầu tiên sau cơn mưa, trên vai và làn váy có những nơi đính ren, nhưng không hề làm lố, ngược lại lại có một loại vẻ đẹp vừa phải, thân trên ôm sát cơ thể, phần váy dưới ngoại trừ lớp ren bên ngoài, bên trong là lớp vải trông khá giống lụa, xẻ tà một bên, lúc bước đi sẽ lộ ra đôi chân đẹp, nhưng sẽ không làm người ta thấy hở hang, bộ quần áo như vậy, chỉ khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Một đôi giày cao gót cùng màu được đặt trên giá giày bên cạnh, mặt trên được điểm xuyết bằng kim cương, giống như những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm.
Nhìn độ cao của giày cao gót, tâm trạng đang phơi phới của Tả Minh Nhiên lập tức giảm đi một nửa, đôi đó ít nhất cũng phải cao 10cm, chỉ cần nhìn độ cao kia cô đã thấy gót chân mình đau đớn, đừng nói tới khi mang vào sẽ thế nào. Trách không được mỗi khi nhìn thấy mấy ngôi sao nữ chân đều dài đáng sợ, có một đôi giày cao gót thế này, có ai còn không đủ tiêu chuẩn sao.
Mao Mao lấy lễ phục từ trên giá xuống, nói với Tả Minh Nhiên: “Chị Nhiên, chúng ta đi thử lễ phục đi.”
Đây là lần đầu tiên Tả Minh Nhiên mặc bộ lễ phục cao cấp đến vậy, đợi khi cô từ phòng thử đồ đi ra, nhìn thấy mình trong gương, không nói quá chút nào, đến cô còn có cảm giác giật nảy mình.
Phật dựa vào Mạ vàng, người dựa vào ăn mặc, quả nhiên người xưa không lừa chúng ta. Ngất ngây xoay một vòng trước gương, Tả Minh Nhiên nhìn Mao Mao nói: “Tới đây nhanh, mau chụp cho chị mấy kiểu đi.”
Mặc được quần áo đẹp nhất định phải chụp ảnh, đây là triết lý cuộc sống của mỗi người phụ nữ, Mao Mao vừa tìm góc độ thích hợp vừa nói: “Lúc trước, chị còn còn nói bộ lễ phục này đẹp, nói muốn mua nó nữa.”
“Mua nó?” Tả Minh Nhiên xách váy, tạo dáng đẹp, ngoài miệng lại hỏi không ngừng: “Bộ lễ phục nào bao nhiêu tiền?”
“Bảy tám chục gì đó.”
Tả Minh Nhiên sửng sốt một phen, sau đó mới nhận ra Mao Mao bỏ thẳng qua đơn vị phía sau, nếu không có gì kì lạ thì đơn vị phía sau kia hẳn là vạn.
Nhớ tới kiếp trước mình khó khăn khổ sở viết tiểu thuyết nhiều năm, không dễ dàng mới dành dụm được đủ tiền mua một căn nhà nhỏ, đến đây chỉ một bộ lễ phục đã lên đến gần trăm vạn, trái tim Tả Minh Nhiên đau quá.
Hay lắm, có tiền thật tốt, có tiền khiến ta rộng rãi, có tiền ta muốn làm gì thì làm!
Sau khi chụp xong, trợ lý trang phục nhìn chằm chằm Tả Minh Nhiên hồi lâu, sau đó do dự hỏi: “Chị Nhiên, có phải gần đây chị… Ăn có hơi nhiều không?”
Vì để lên kính đẹp, dáng người Tả Minh Nhiên có thể nói là gầy đáng sợ, cao 1m7 mà cân nặng còn chưa đến 50kg, nhưng cho dù như vậy, dáng người Tả Minh Nhiên vẫn trước lồi sau lõm như cũ, thật đúng là ông trời không đối xử tệ bạc với ai bao giờ.
Tả Minh Nhiên biết rõ tầm quan trọng của ngoại hình đối với mình, lúc ăn cơm hay tập luyện vẫn luôn khắc nghiệt với bản thân, rất hiếm khi xuất hiện trường hợp cô mặc lễ phục không hợp, cho nên Thời Song Hạ cực kì yên tâm với cô, mà bây giờ người bên trong đã thay đổi, Tả Minh Nhiên chưa từng là người bạc đãi cái miệng của mình.
Nhớ tới buổi sáng mình ăn ba cái bánh bao, Tả Minh Nhiên chột dạ sờ bao tử, “Không có đâu, cũng như trước mà, trước khi ra ngoài chị có ăn hai đũa rau, ngay cả miếng nước cũng không dám uống.”
Cùng lúc đó, Yến Vân Dương ở ngoài cửa phòng thay đồ, đang định gõ cửa, nhịn không được bật cười ra tiếng.