Chương 1:
Ầm! Ầm! Ầm!Tầng tầng lớp lớp sóng biển khổng lồ cuộn trào càng lúc càng cao, giây tiếp theo lại mạnh mẽ rơi xuống phát ra tiếng vang thật lớn. Trên mặt biển xanh thẫm là một con rái cá biển lớn khoác trên mình bộ lông đen tuyền không ngừng quay cuồng trên mặt nước. Hàm răng khủng của nó cắn chặt cái mũi của con rái cá khác, còn móng vuốt phủ đầy lông của nó thì chộp lấy thân thể con rái cá đó và hung hăng đè thẳng xuống nước. Dù cho con rái cá kia vùng vẫy như thế nào, nó cũng vẫn bị quật ngã hết lần này đến lần khác.Bộ lông màu đen của hai con vật ở trong sóng biển không ngừng tản ra rồi tụ lại, tiếng kêu đau đớn chói tai truyền ra xung quanh, ngay cả sóng biển đang đánh ầm ầm cũng không thể che lấp. Chóp mũi của con rái cá đã bị cắn nát, hình như còn bị xé toạc một mảng thịt nữa, máu tươi tràn lan trên mặt nước tạo thành bọt trắng, nhanh chóng hoà vào trong nước và biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả mùi tanh cũng chẳng toả đi quá xa. Con rái cá biển bị công kích có hơi giãy dụa dần dần bất động, nước biển ập xuống khiến nó gần như không thể thở nổi, nhưng sức lực giam cầm trên người vẫn mạnh mẽ đè xuống mà không hề biến mất. Khi nổi lên mặt nước một lần nữa, tầm mắt của nó xoay chuyển đối diện với rái cá con đang trốn ở một bên.Dư Huyễn Tình ngây người nhìn cảnh tượng này mà không nói nên lời. Cô vừa xuyên qua không lâu, chỉ mới chấp nhận được sự thật là mình biến thành rái cá thôi mà đã nhìn thấy một màn vừa đau lòng vừa tàn nhẫn rồi.- Này! - Cô lên tiếng nhưng chỉ phát ra tiếng kêu với giọng điệu khác lạ.Dư Huyễn Tình vẫy đuôi một cách vụng về và cố gắng tiến lên phía trước, tuy nhiên lại đối mặt với một làn sóng lớn, trong nháy mắt nó đẩy cô về phía sau 2m. Dư Huyễn Tình không biết nhiều về loài động vật rái cá biển này, cô chỉ xem được một vài đoạn video ngắn trên mạng, những con rái cá biển trong video đều rất đáng yêu, nằm trên mặt nước dùng đôi tay ngắn đầy lông chà xát mặt mình, tay trong tay ngủ cùng bạn đời, hầu như có thể khiến người ta cảm thấy dễ thương chết đi được, nhiều hơn nữa thì cô không biết. Lúc này nhìn thấy hai con rái cá giống như rơi vào điên cuồng, lông trên người cô đều dựng đứng. Con rái cá bị đè chính là con mẹ của thân xác này, hai ngày đầu mới xuyên qua cô vẫn được con rái cá này chăm sóc và cho ăn, nhưng đột nhiên hôm nay cô lại bị nó nhẫn tâm đẩy ra xa, không bao lâu sau thì xảy ra cảnh này. Dư Huyễn Tình rất lo lắng, nhưng ngọn sóng càng lúc càng đẩy cô ra xa, cô ra sức bơi về phía trước một hồi, không chỉ không thể tiến lên mà ngược lại còn cách hai con rái cá kia ngày càng xa.Rong biển trôi nổi trên mặt nước dần dần rậm rạp hơn, xòe ra từng đám như tảo bẹ. Dư Huyễn Tình phát hiện xung quanh có rất nhiều rái cá, không biết từ khi nào cô đã bị sóng biển đẩy trở về môi trường sống của đàn rái cá. Đây là một khu vực rong biển giàu thức ăn, nó khá rộng và có hơn chục con rái cá sống ở đây.Lúc này ở cách cô không xa, có mấy con rái cá với hình thể to khỏe và cái cổ hơi mập đang vây quanh một con rái cá nhỏ hơn một chút. Con rái cá bị vây quanh hình như là một con cái, từ cổ trở lên có lông màu trắng với chóp mũi đỏ bừng. Bị nhiều rái cá vây quanh như vậy mà con rái cá cái này không hề sợ hãi, ngược lại nó còn duỗi móng vuốt đụng vào một con đực nào đó đang tiến lại gần, nom có vẻ là chúng vừa mắt nhau nên rất nhanh đã kết bạn và cùng bơi ra. Những con đực còn lại bất thình lình bị mất mục tiêu thì ở tại chỗ hét lên một hồi, giống như chúng đang tức giận và không ngừng lăn lộn, khuấy động lên một mảng bọt nước trắng xoá. Nhìn những chỗ khác thì cảnh tương tự thế này cũng đang xảy ra. Đột nhiên Dư Huyễn Tình có hơi hiểu ra tình huống hiện tại là như thế nào: hình như là đã đến mùa sinh sản nên đám rái cá này đang tìm bạn tình, thế thì hai con vừa rồi không phải đang đánh nhau mà là đang giao phối.Trong lúc cô đang suy nghĩ lông tơ trên người bỗng nhiên dựng đứng, một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ bất chợt dâng lên. Quay đầu nhìn lại thì thấy bốn con rái cá vừa rồi còn tức giận quằn quại đang mở to đôi mắt nhìn cô giống như như sói đói nhìn thấy con mồi, nhanh chóng lao đến bao vây cô. Không chỉ có lông trên người Dư Huyễn Tình dựng đứng mà ngay cả người cô cũng vì sợ hãi mà cứng ngắc thành một đường thẳng.