Chương 1:
" Tôi Hiểu Lam đây! Cách đây một tháng không hiểu sao lại xuyên tới nơi này" Hiểu Lam trống cằm lên chiếc cửa sổ cũ nhìn ra ngoài nhớ mấy ngày trước còn đang nằm trên giường xem một bộ phim hình như là Thiên Cách. Xem xong nó nàng quyết định đưa vào danh sách những bộ phim không lên coi lần hai nữ chính thì mềm yếu, vô dụng, tình cảm thì lằng nhằng được mỗi cái nam chính thì rất đẹp nên cô mới ráng xem hết. Mà đó chỉ là quá khứ nhớ tới lúc tỉnh dậy đột nhiên thấy bản thân trong thân xác nhỏ xíu của một cô bé.Lúc ấy nàng đơ người ngồi dưới đất, một lúc sau bị kiến cắn cho tỉnh thì Hiểu Lam mới đứng dậy nhìn xung quanh. Đi dạo một vòng cô tổng kết được một chữ Nghèo nhìn căn nhà thì đơn sơ, thức ăn thì không có, đơn độc giữa một khu đất không nghèo thì chả lẽ giàu.Một lúc sau, mới thấy hình dáng một người đàn ông trên tay xách hai con gì đó đi về phía nàng, nhíu mày nhìn kỹ thì mới biết là hai con gà béo. Ông ta đi gần tới nhà nhìn cô vui vẻ nói:"Hiểu Lam, con tỉnh rồi à. Sư phụ mới bắt được hai con gà tẩm bổ cho con đây" vừa nói ông vừa đưa hai con gà lên như có thứ xác nhận.Hiểu Lam nhìn theo ông nghi hoặc gọi:" Sư phụ" Ông xách hai con gà để trước mặt đưa tay đặt lên trán Hiểu Lam rồi gật gù nói:" Tốt rồi, hết sốt rồi" nói rồi ông ấy cầm hai con gà lên đi vào bếp. Nàng nhìn theo hai con gà béo trên tay tặc lưỡi thắc mắc nhà thì nghèo mà sao kiếm được hai con gà béo dữ vậy không phải trộm đó chứ.Mãi về sau Hiểu Lam vẫn chưa biết được lai lịch hai còn gà ngày đấy là từ đâu ra. Sư phụ nàng tên là Dương Khải Minh là một cái gì mà à nhớ rồi cao thủ võ lâm nhưng lại thích mai danh ẩn tích nghe sư phụ kể ngày trước ông rất nổi tiếng chỉ cần nói ra tên là không biết bao người nể phục chỉ mong làm bằng hữu. Chưa kể đến sư phụ còn từng là mối tình trong mộng của biết bao tiểu thư ngày trước, Hiểu Lam nhìn lại cái người đang ngồi trên cành cây tay cầm bình rượu tay cầm chân gà gặm mà thở dài:"Thôi thì đành tin một nửa" .Trong tất cả những lời tự kể của sư phụ có cái đúng nhất là võ công của ông, nhìn đường kiếm sắc bén đang chặt củi phía trước mà Hiểu Lam khen tấm tắc. Nàng vừa khen vừa đi nhặt củi xếp vào góc bếp.Cuộc sống diễn ra sẽ vui vẻ hơn nếu sáng sớm không phải dậy luyện võ, luyện võ xong lại đi gánh nước, gánh nước xong lại phải đi ra phía rừng sau kiểm tra xem có con thú nào dính bẫy không. Một ngày dài kết thúc bằng việc đứng tấn vào buổi tối vì sư phụ nói buổi tối mát mẻ dễ ngủ lên luyện cho nàng định lực kiềm chế.Qua rất là nhiều tháng thì cuối cùng công việc cũng bớt được một. chút vì sư phụ đã đưa thêm về một nhóc con. Nhớ cái hôm sư phụ đưa nó về tới cửa Hiểu Lam bước ra ngỡ ngàng thốt lên:" Sư phụ có con riêng sao?" và cái kết là bị chép phạt năm trăm lần cuốn khẩu pháp cơ bản, nói là cơ bản nhưng nó còn dài hơn cuốn sách nàng từng đọc nữa. Bỏ qua vụ chép phạt sư phụ đưa nhóc đó cho nàng còn người thì đi làm đồ ăn vì sao lại là sư phụ nấu vì nếu nàng nấu thì ngài ấy không dám ăn.Cái sự tích nấu ăn của nàng nói ra thì rất là dài nên tốt nhất là không cần nói vì cũng không cần thiết. Nhìn tên nhóc trước mặt, Hiểu Lam đưa tay lên véo má một cái rất mềm nên nàng véo thêm hai cái. Nó ôm hai bên má đỏ ửng nhìn nàng ánh mắt rưng rưng như sắp khóc. Hiểu Lam sợ nhất là nhìn người khác khóc đặc biệt là con nít lên đành cúi người ôm nó lên dỗ dành:" Tỷ tỷ xin lỗi, làm đau em rồi hả?. Tỷ xoa xoa cho nha"Đưa tay xoa xoa hai má mềm mại của nó nàng hỏi thêm:" Đệ tên là gì?" Nó lắc đầu không nói dụi đầu nhỏ vào cổ nàng lau nước mắt. Hiểu Lam sợ bản thân làm nó khóc lên không hỏi nữa nói:" Vậy tỷ gọi em là Bánh trôi nha. Bánh trôi ngoan không khóc."Dỗ thằng nhóc một hồi mới đưa mắt nhìn xuống thấy nó đã ngủ nàng đặt nó xuống giường. Bàn tay nhỏ đó vẫn không ngừng nắm lấy nàng, Hiểu Lam nhìn nó thương cảm đắp chiếc chăn nhỏ rồi nhẹ nhàng rời đi. Bước xuống bếp vẫn thấy sư phụ đang nấu ăn, Hiểu Lam len lén vòng phía sau đưa tay mở nắp vung lên" ai ya. sư phụ" nàng bị đau thả tay khỏi nắp vung xoa xoa bên bị đánh.Sư phụ đứng bên cạnh nhìn nàng nói:" Đừng có đụng vào đó là nấu cho sư đệ con" Hiểu Lam nghe vậy đưa mắt nhìn cái nồi đang sôi hỏi:" Sư phụ, đứa nhóc ấy không phải con riêng của người thật không đó." Ông giơ chiếc đũa nên nhìn nàng hung dữ nói:" Con thật là, đứa bé ấy là con của một người bạn. Cả nhà họ gặp chuyện không may lúc ta tới cũng chỉ cứu được nó"Hiểu Lam nghe vậy tặc lưỡi nghĩ:" Đúng là tội nghiệp, số phận thật giống nam chính." Sư phụ tiếp tục nói:" Ta cứu nó cũng nhận nó làm đệ tử. Từ nay nó là sư đệ của con nhớ chăm sóc nó cho tốt. Nếu ta phát hiện con bắt nạt nó thì coi chừng." Nàng cúi đầu gật gật nói:" Dạ, đệ tử sẽ đối xử với đệ ấy thật thật tốt. Mà sư phụ sư đệ con tên gì vậy?"Ông ấy trầm ngâm một lúc rồi trả lời:" Thôi thì đặt là Dương Thiên Vũ đi." Hiểu Lam gật gù nói:" Dương Thiên Vũ tên thật hay Dương Thiên, Dương Thiên Vũ" nàng hoảng loạn la lên. Sư phụ tiện tay gõ cho nàng mấy cái rồi đuổi nàng ra khỏi bếp.Hiểu Lam chân thì bước ra nhưng trong đầu thì đang nhảy disco loạn xạ. Nàng lẩm bẩm :" Dương Thiên Vũ không phải cái người nam chính đẹp trai, ngầu chuẩn soái ca trong phim Thiên Cách hay sao. Sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây, cái bánh trôi mền mền kia lại là nam chính xinh đẹp của tôi sao."Ngẩn ngơ ngước mặt lên trời la:" Ông trời, ông đang đùa con đúng không. Ông trời." "kon.. " một cái nắp vung nhỏ bay thẳng vào đầu nàng cùng với tiếng quát của sư phụ:" Im lặng" quay đầu lại thấy tay sư phụ đang cầm cái nồi nhỏ hung dữ nhìn cô. Hiểu Lam cúi người nhặt nắp vung cung kính trả lại cho người sau đó từ từ lui người trở về sân trước.Bước chân vào sân trước đã thấy bóng dáng nhỏ bé đứng ôm cánh cửa đôi mắt còn hoảng sợ nhìn xung quanh, nhìn thấy nàng đôi chân trần ngắn nhanh chóng chạy lại ôm lấy chân Hiểu Lam.Cô mới bước được có một chân bất ngờ bị vật thể lạ ôm tới mất thăng bằng ngã về sau, cả người nó đè lên trên nàng. Nhìn cái vật nặng đè lên người muốn sụt mỡ Hiểu Lam đành nhẹ giọng nói:" Sư đệ, trước tiên đệ đứng dậy đã để sư tỷ đứng lên." nó nhìn nàng liên tục lắc đầu. Nhìn cục bánh trôi mập trước mặt nàng đành cố gượng ép bộ xương già của mình ngồi dậy hai tay ôm nó nhích ra khỏi chân rồi đứng dậy nói:" Sau này không được chạy như vậy nữa nghe chưa"