Chương 5:
Khải Minh trên tay cầm lá thư ánh mắt lạnh dần nhìn ánh nến trước mắt, đưa lá thư lên trước ngọn lửa, ánh lửa bén cháy thiêu rụi mọi thứ, tro giấy bay theo gió ra bên ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay lại chỉ có một màu đen tối đêm nay không có ánh trăng soi chỉ còn lại những tiếng côn trùng rân rang. Hiểu Lam ngồi bên bàn viết lại câu chuyện mà nàng nhớ, càng ở đây lâu trí nhớ càng mơ hồ dần quên đi nhiều thứ, nàng nhìn những nét chữ đen trên giấy trắng thở dài một hơi, cắn cắn đầu bút nhìn ngọn nến lơ đễnh nhớ lại. Lúc mới đầu nàng rất nhớ cuộc sống trước đây, nhớ con người, nhớ đèn điện nhớ cả sự hiện đại của nó nhưng giờ đây cảm giác ấy dẫn đã quên chỉ còn lại hoài niệm trong quá khứ.Nàng nhớ lại nội dung bộ phim kể từ ngày đó thì có thể đã đến lúc rời khỏi nơi đây, nàng nên ở lại để tránh xa cốt truyện hay tiếp tục làm theo nó nếu như có sự thay đổi vậy hiệu ứng cánh bướm tác động có dẫn đến sự thay đổi hiện tại. Hiểu Lam mân mê cây bút khó xử suy nghĩ, chỉ còn ba tháng nữa một trận chiến sẽ diễn ra nếu nàng ở lại có thể yên bình sống sót nhưng nếu vậy sư phụ thì thế nào, dựa theo diễn biến không phải người sẽ mất tích trong chuyến đi này sao? vẽ vòng tròn trên giấy với một người biết trước diễn biến nàng muốn thay đổi kết cục của sư phụ. Hiểu Lam cố nhớ lại tất cả tình tiết còn động lại trong trí nhớ.Ba ngày sau, Khải Minh gọi ba người họ lại, Hiểu lam đứng một bên nhìn về phía sư phụ trong lòng thì hết sức thở dài, nàng vẫn chưa tìm được cách giải quyết vậy mà nó đã đến. Khải Minh nhìn ba người đệ tử nói:" Một người bạn của ta có gửi thư đến, nhưng đã ba ngày mà chưa có thư hồi đáp ta e rằng đã có chuyện xảy ra. Lần này ta cần ra ngoài một chuyến." Hiếu lam liền tiến lại lên tiếng:" Sư phụ, dạo này sức khỏe người không tốt, lần này để đệ tử đi cho." Khải Minh nhìn nàng rồi nhìn hai người còn lại gật đầu nói:" thôi được, các con cũng đã trưởng thành cũng nên bước chân ra ngoài rồi. Giang hồ trắng đen bất phân, các con ra ngoài nên dè chừng người ngoài nhất là Liễu Giai với Thiên Vũ thân phận hai con có chút đặc biệt."Liễu Giai cùng Thiên Vũ nhìn nhau rồi gật đầu nói:" sư phụ yên tâm, chúng con nhất định sẽ cẩn thận." Hiểu Lam lúc này mới lên tiếng đáp:" Sư phụ, nếu cả ba chúng con đều đi người ở nhà phải chăm sóc bản thân." Khải Minh cười lớn :" bản thân ta mà các con còn sợ ta không chăm sao? Hiểu Lam ta lo nhất là con, haizz ta đã già rồi nhìn các con trưởng thành nhanh như vậy lại làm ta nhớ đến quá khứ hồi trẻ." Nói rồi Khải Minh lại rơi vào cái dòng ký ức lúc trước, nàng liếc mắt nhìn sư phụ lên tiếng gọi:" Sư phụ, sư phụ".Khải Minh giật mình bất giác nhìn ba người đệ tử trước mắt thở dài:" Hừm, thôi thì cái gì đến sẽ đến là phúc hay họa còn chưa biết." Hiểu Lam nhìn sư phụ hiểu ý, ánh mắt hơi buồn trầm ngâm nói lời tạm biệt. Cả ba người quỳ xuống lạy ba lậy xin phép rời đi, Khải Minh nhìn ba người trước mặt cười nhẹ một cái đưa tay nâng từng người đứng dạy.Hiểu Lam lên đường rời khỏi ngôi nhà đã ở bao nhiêu năm, quay đầu nhìn người sư phụ đứng ở cửa tiễn bọn họ lên đường nàng cúi đầu chào người lần nữa rồi quay đi.********************************************************" cứu mạng" keng keng tiếng đao kiếm đánh nhau vang lên, phía trước bọn họ là một chiếc kiệu rước dâu, người nâng kiệu nằm trên đất, chiếc kiệu đỏ bị vỡ ra, từ ngày hỉ trở thành ngày tang tân nương đã không còn thấy. Khi nghe thấy tiếng la nàng đã nhanh chóng chạy lại nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy cảnh người chết, người sống đã không còn thấy. Hiểu Lam đi xung quanh nhìn đám người nằm dưới đất rồi nhìn Thiên Vũ lắc đầu. Cả ba người rời đi để lại hiện trường như cũ, đi vào thành lúc này mới biết lai lịch thật sự của tân nương xấu số kia. Nàng ấy vốn dĩ con của nhà tri huyện, năm nay vừa tròn mười bảy nghe lời phụ thân gả cho một tên quan viên già ở huyện khác nhưng giữa đường lại chẳng may mất tích bao nhiêu lời đồn đại bắt đầu lan rộng." Đây là tân nương thứ bảy rồi, ba tháng nay liên tục chỉ cần rước dâu qua con đường đó thì đều không tránh khỏi" Một người mặt mày thư sinh, thân hình cao dáng người gầy ốm, trên bàn để thành kiếm nhỏ tay cầm ly rượu vừa uống vừa nói với tên năm tử trước mặt rồi lắc đầu thở dài. Tiểu nhị rót trà bàn bên cũng chen vào nói một câu :" Khách quan đây là không biết rồi, thực ra tổng cộng là chín vị tân nương tử đã mất tích". Tên đó nghe vậy thấy lạ bỏ chén rượu xuống giọng lanh lảnh:" Ngươi đây là ý gì, vị nương tử thứ chín là ai?".Tên tiểu nhị mắt liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:" không phải tân nương thứ chín mà là... " Thấy hắn ta cứ chần chừ tên kia không kiên nhẫn quát:" có cái gì mà ngươi cứ lắp ba lắp bắt, mau nói ra đi chứ?" Mọi người xung quanh ánh mắt cũng bắt đầu dồn về phía tên tiểu nhị, hắn ta nuốt nước miếng một cái miệng mới cất được vài từ:" Vị tân nương đầu tiên không phải là Liễu tiểu thư mà là Trần ..."tiếng gọi của chủ quán vang lên ông ta nhìn hắn ta với ánh mắt sắc lạnh lắc đầu:" A quý, ngươi lại đây."Hắn ta vội ngậm miệng nhìn chủ quán rồi nhanh chóng chạy lại, tất cả mọi người chỉ nghe được một nửa thì hơi nuối tiếc nhưng nghe đến danh họ Trần thì không ai lại không suy đoán đến một người.Hiểu Lam ngồi bên chiếc bàn nhỏ gắp thức ăn bỏ vào chén Liễu Giai lắc đầu nói:" muội không được kén ăn, mau ăn hết đi" Liễu giai nhìn mấy cộng xanh xanh trong bát ỉu xìu rồi gắp từng chút một bỏ vào miệng. Thiên Vũ ngồi bên cạnh đang gỡ xương cá gắp ít thịt cá vào bát cho nàng ấy một nửa thì đưa cho Hiểu Lam nhẹ giọng nói:"Sư tỷ, tỷ ăn đi." Nàng gật đầu nhẹ một cái, ánh mắt liếc nhìn tên tiểu nhị vừa nãy.Còn đang ăn cơm, bên ngoài một đám người đi vào, trên tay bọn họ đều có kiếm, y phục chủ đạo là màu đỏ và đen. Ánh mắt bọn chúng nhìn xung quanh quán khiến mọi người hoảng sợ vội bỏ bữa ăn mà bước chân ra ngoài nhường chỗ cho bọn chúng. Lúc này trưởng quầy đứng một bên run sợ từ từ bước ra :"Các vị đây là ..." Một tên giơ lên chiếc lệnh bài đen trên khắc một chữ Trần màu vàng, trưởng quầy nhìn thấy cả người run lên, tên tiểu nhị phải chạy lại đỡ hắn mới đứng thẳng được.Lúc này bọn chúng tách ra hai bên từ bên ngoài bước vào là một cô gái trẻ gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt to tròn mang theo một phần lạnh lùng, đôi môi đỏ tóc bộc cao cố định bằng cây trâm nhỏ, theo sau còn có hai tỳ nữ. Hiểu Lam để ý bước chân hai người tỳ nữ nhẹ nhàng uyển chuyển, bàn tay có một vài vết chai do luyện võ mà thành, nàng càng đoán được thân phận của cô gái trước mặt.Nàng quay sang nhìn Liễu Giai rồi nhìn người kia tặc lưỡi rồi nhìn sư muội nói:" Vẫn là sư muội mới tốt." Nếu dựa theo trí nhớ không nhầm thì nàng ấy chính là Trần Như, nhị tiểu thư của Trần gia một người lạnh lùng, quyết đoán và hành xử cũng rất vô tình. Nàng ta còn có một người chị gái tên là Trần Vân hình như kết cục của nàng ấy là tìm thấy xác trong rừng. Khi được tìm thấy Trần Vân đã chết, quần áo nàng ta bị xé rách, hỉ phục vẫn còn vương màu máu, bàn tay Trần Vân lúc ấy vẫn nắm chặt chiếc khăn tay.Nhưng đến cuối cùng hình như chính Trần Như đã chặt đầu tên đó đem đến trước mộ tỷ tỷ mà cúng bái. Mối hận đối với mà giáo cũng từ đây mà bắt đầu, Trần Như đến cuối cùng lập ra một môn phái giúp đỡ các cô nương khó khăn diệt trừ ma giáo, đến cuối đời Trần Như vẫn cô độc bảo vệ mộ tỷ tỷ của mình. Trong các nữ phụ chỉ có cuộc đời Trần Như là yên bình nhất cho đến cuối đời.Hiểu Lam đưa ánh mắt nhìn nàng ấy thở dài, lúc này hình như còn chưa tìm được Trần Vân. Vị tân nương thứ mười này mới là mấu chốt của vấn đề, nàng nhìn qua Thiên Vũ hỏi:" Hôm nay là bao nhiêu rồi?" Hắn ta nghe nàng nói liền trả lời:" Mùng 10 rồi" Hiểu Lam trầm ngâm nói nhỏ:" Mùng mười, còn năm ngày nưã là rằm rồi, trăng tròn, ánh trăng nhớ rồi." Nàng nhớ ra được cái gì đó la lên, Thiên Vũ cùng Liễu Giai nhìn nàng khó hiểu.Hiểu Lam chỉ cười nhẹ một cái nói nhỏ:" Về phòng, tỷ có chuyện muốn nói, nơi đây đông người không tiện" hai người còn lại hiểu ý nhanh chóng đứng dậy rời đi. Nàng nhìn Trần Như miệng hơi mấp máy rồi quay người rời đi, chân mới bước lên bậc thang một lưỡi kiếm đã chắn trước mặt. Hiểu Lam lùi người lại cười nói:" Vị đây là có ý gì?" Liễu Giai cùng Thiên Vũ chỉ cách nàng hai bậc liền rút kiếm chỉa vào cô ta :" Ngươi muốn làm gì?"Trần Như lúc này mới tiến tới :" A Lệ, bỏ kiếm xuống" nghe vậy nàng ta liền thu kiếm về, Liễu Giai cùng Thiên Vũ nhìn qua nàng. Hiểu Lam gật đầu họ mới thứ kiếm vào vỏ, Trần Như nhìn nàng đánh giá rồi nói:" Câu vừa nãy là có ý gì?" Hiểu Lam cười nhẹ trả lời:" Không phải ý đã rõ trên mặt chữ rồi sao? Tại sao tiểu thư đây lại muốn hỏi lại?"Nàng ta nhìn nụ cười của nàng trầm ngâm một lúc mới nói:" Vậy ngươi nói ta lên làm thế nào?" Hiểu Lam lắc đầu nói:" ta không thể nói rõ với tiểu thư. Cô đồng ý theo ta lên phòng không?" Nghe đến đây hai người tỳ nữ vội kéo nàng ấy lùi lại lắc đầu gọi:" Tiểu thư" Trần Như những Hiểu Lam gật đầu đồng ý:" Chỉ cần có thể thì ta chấp nhận."Hiểu Lam cười nhẹ rồi bước chân lên cầu thang, Trần Như nhìn vậy cũng tiếp bước Liễu Giai cùng Thiên Vũ nhìn nhau rồi cũng bước theo sau.