Chương 3: Không Thể Sung Sướng
Việc tra ra của hồi môn của Giang Lâm cũng không có gì khó, hôm qua người của Tướng quân phủ đều nhìn thấy, chỉ một ít đồ vật như vậy được nâng vào cửa theo sau cỗ kiệu. Nhưng ngày hôm qua khi vào cửa sắc trời cũng khá tối, tuy nói là nhìn thấy nhưng cũng không ai quá để ý, bởi vì đa phần lực chú ý của bọn họ đều bị chuyện người vào cửa từ tiểu thư An Dương Hầu phủ biến thành thiếu gia hút đi.
Hôm qua Vệ lão phu nhân còn tức giận ném vỡ mấy chén trà, nói An Dương Hầu phủ không để Vệ gia vào mắt.
Không có lão đại, lão thái thái tuy thích tiểu nhi tử, nhưng ai cũng biết Vệ An là cái dạng đức hạnh gì, muốn hắn làm đương gia, trừ phi trời sập xuống.
Mà chuyện con nối dõi vốn dĩ đã rất loãng, chỉ có mỗi đại phòng ra được hai người nhi tử, một là Vệ Vân Chiêu, một là Vệ Vân Kỳ, Vệ Vân Kỳ mới năm tuổi, không gánh vác được chuyện trong nhà. Cho nên hiện tại toàn bộ Vệ gia đều chỉ trông cậy vào Vệ Vân Chiêu.
Người Vệ gia vốn đã vì chuyện Vệ Vân Chiêu hôn mê mãi không tỉnh mà sốt ruột thượng hỏa, lúc này An Dương Hầu phủ còn cho bọn họ một đao, Vệ lão phu nhân sao có thể không tức giận.
Nhưng Vệ Vân Chiêu không tỉnh, Vệ gia liền ít đi chỗ dựa, hơn nữa trong cung còn truyền lời tới, cho dù cưới một nam tức phụ vào cửa thì Vệ gia vẫn phải nuốt cơn giận này xuống bụng.
Quả thực không cách nào tưởng được, An Dương Hầu phủ tự đưa nhược điểm tới cửa, Tướng quân phủ nâng nhiều sính lễ ra ngoài như vậy, kết quả An Dương Hầu phủ chỉ đưa tới hai bộ giường đệm làm của hồi môn, đây chính là sống sờ sờ dẫm lên bộ mặt của Vệ gia, Vệ lão phu nhân vừa nghe Tiểu Chu thị nói, trong lòng liền có tính toán.
Bà ta nhìn Giang Lâm một cái, “Ngươi có muốn về An Dương Hầu phủ không?”
“Ngươi và Chiêu Nhi đều là nam tử, vốn đã không hợp với lẽ thường, nghe những lời ngươi vừa nói thì ngươi cũng không tự nguyện gả tới, nếu muốn trở về An Dương Hầu phủ, ta liền bưng cái mặt già tới nói chuyện thay ngươi.”
Vệ lão phu nhân không muốn có nam tôn tức là Giang Lâm, nhưng lại không thể nói thẳng ra, cho nên liền muốn đánh chủ ý lên người Giang Lâm, lấy cớ hắn không muốn gả mà đẩy người trở về.
Giang Lâm vừa nghe liền hiểu ra, nhưng hắn lại không ngốc, An Dương Hầu phủ thay người đã là vi phạm thánh chỉ, tuy rằng Giang Lâm vẫn chưa biết An Dương Hầu phủ đã dùng biện pháp gì để không bị hoàng đế truy cứu. Nhưng nếu Vệ gia muốn trả người về, đó chính là coi rẻ thánh uy, hoàng đế cũng sẽ không để mặc cho bọn họ khiêu khích, Vệ gia vốn đã cực kỳ lung lay rất có thể sẽ lập tức ngã đổ.
Còn Giang Lâm, hắn cũng không muốn đi nói chuyện, An Dương Hầu phủ hiếm lạ gì hắn mà đòi về.
“Không thể!”
Giang Lâm còn chưa trả lời, Vệ phu nhân Lý thị đã mở miệng trước, “Nương, như vậy không ổn, nếu như làm Hoàng thượng tức giận, Vệ gia chúng ta……”
Lý thị còn chưa dứt lời, nhưng mọi người đều hiểu rõ ý tứ trong đó.
“Đại tẩu, có gì mà không ổn chứ, việc này là An Dương Hầu phủ sai trước, rõ ràng trên thánh chỉ kia nói muốn nữ nhi nhà bọn họ gả tới đây, một nữ nhi đang yên đang lành liền bị đổi thành một nhi tử không được sủng ái, chúng ta còn không thể nói cái gì sao?”
“Hơn nữa việc đổi người này ban đầu chúng ta cũng không hề nói gì, cũng đều nhịn rồi, nhưng tỷ nhìn xem của hồi môn của An Dương Hầu phủ đi, hoàn toàn không để Vệ gia chúng ta vào mắt, chẳng lẽ chúng ta cũng phải nhẫn nhịn không rên một tiếng? Đại tẩu, tỷ không sợ cứ nhẫn nhịn mãi đến lúc đó người khác liền trực tiếp chạy đến trên đầu tỷ ị phân đi tiểu à?”
Ở Vệ gia, Tiểu Chu thị không ưa nhất chính là vị đại tẩu này, cảm thấy bà quá mềm yếu, lo trước lo sau. Nhưng cũng không có cách nào, ai bảo nam nhân nhà mình không nên thân, toàn bộ Vệ gia đều phải dựa vào đại phòng để sinh hoạt. Cho dù không thích Lý thị thì Tiểu Chu thị cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Nhưng về việc này Tiểu Chu thị liền không muốn để yên, Vệ Vân Chiêu cưới dạng nữ nhân gì cũng được, nhưng chính là không thể cưới một nam nhân không thể sinh con, huống chi…… Tiểu Chu thị cho Giang Lâm một ánh mắt khinh thường, nàng ta còn có tính toán khác đây.
Trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình, cho nên không ai chịu phục ai.
Giang Lâm nhân cơ hội mà nói, “Tổ mẫu, nương, con nguyện ý ở tại Vệ gia chiếu cố cho Tướng quân, chuyện của hồi môn ngày ấy trở về An Dương Hầu phủ con sẽ nói chuyện với bọn họ, chỉ là tổ mẫu có nguyện ý nghe con nói vài câu hay không.”
Đương gia vẫn là Vệ lão phu nhân, cũng chỉ có bà ta ra ngoài nói chuyện thì người khác cho mặt mũi, đặc biệt là vị trong cung kia.
Giang Lâm vô cùng rõ ràng, hắn một khi gả đến Vệ gia liền không có khả năng trở về tiếp tục làm đích trưởng tử của An Dương Hầu phủ, nữ chính sẽ không đáp ứng, vị kế mẫu và hai người đệ đệ kia của hắn sẽ càng không đáp ứng, cho nên còn không bằng cứ tính đường sống ở Vệ gia.
Vệ gia có Vệ Vân Chiêu, hắn cũng không muốn một võ tướng vì nước vì dân chinh chiến sa trường phải chết dưới quyền mưu tính kế.
Vệ lão phu nhân nghe hắn nói xong, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, mà lại để Giang Lâm tiếp tục kính trà nhận lễ.
Cùng một thế hệ với Vệ Vân Chiêu tổng cộng có bốn người, một đôi đệ muội của Vệ Vân Chiêu, muội muội là Vệ Vân Gia, mười hai mười ba tuổi, là một hạt giống mỹ nhân, hẳn là đã từng tập võ, không phải là loại tiểu thư khuê các nũng nịu. Đệ đệ là Vệ Vân Kỳ, ấu tử của Lý thị, mới năm tuổi, bộ dáng nhỏ nhắn nhuyễn manh nhuyễn manh.
Còn lại chính là hai cô nương của ngũ phòng, Vệ Vân Tuyết và Vệ Vân Uyển, một người lớn cỡ Vệ Vân Gia, một người hơi lớn hơn Vệ Vân Kỳ một chút, bộ dáng bảy tám tuổi, diện mạo đều không tồi, đối với Giang Lâm cũng không mâu thuẫn giống như cha mẹ các nàng.
Kính trà xong, nói chính xác thì hẳn là nhận lễ xong, Giang Lâm liền mang theo hai nha hoàn ôm theo một đống đồ vật rời đi.
Vệ lão phu nhân lúc này cũng không lưu hắn lại lập quy củ(?), hiển nhiên là đang cân nhắc những lời mà hắn vừa nói ban nãy. Mà Vệ phu nhân thì lại càng không, Giang Lâm dù sao cũng là một nam nhân, nhiều ít cũng có điểm bất tiện.
Hai người này đã tỏ thái độ như vậy, những người khác cũng không dám nói gì, chỉ có Tiểu Chu thị là âm dương quái khí chọc ngoáy hắn vài câu, Giang Lâm đều xem như gió thoảng bên tai hoàn toàn không để trong lòng.
……
Tướng quân phủ rất lớn, hai nha hoàn một người tên là Bạch Cập một người tên là Bạch Vi, vừa đi vừa giới thiệu cho Giang Lâm chỗ nào là chỗ nào, để hắn làm quen.
Đi không quá chốc lát, Giang Lâm phát hiện phía sau có một cái đuôi nhỏ đi theo mình, hắn quay đầu nhìn lại, cái đuôi nhỏ còn định trốn, nhưng đã bị Giang Lâm nhấc lên bế trên tay, “Tiểu gia hỏa, sao ngươi lại đi theo tới đây, còn đi một mình?”
Cái đuôi nhỏ chính là Vệ Vân Kỳ, cũng không biết đã làm thế nào mà cắt đuôi được đám nha hoàn hầu hạ để chạy theo. Cậu có chút tò mò nhìn Giang Lâm, bị ôm cũng không giãy giụa, nhỏ giọng nói: “Ta muốn đi xem đại ca.”
Vệ Vân Kỳ còn nhỏ, Giang Lâm ôm cảm thấy cậu mềm mại, khuôn mặt nhỏ tròn tròn xứng với giọng nói trong trẻo, cảm giác đều có thể làm người ta bị manh hóa.
Nhìn thấy phía trước có cái đình, Giang Lâm liền ôm Vệ Vân Kỳ vào trong đình ngồi xuống, sai hai nhà hoàn đặt đồ trên bàn đá, lại phân phó Bạch Cập đi kêu người hầu hạ Vệ Vân Kỳ. Một mình cậu bé chạy ra đây, những người khác không chừng sẽ rất lo lắng.
Hơn nữa người Vệ gia không tin hắn, để Vệ Vân Kỳ đi theo hắn bọn họ cũng không yên tâm, không bằng cứ trực tiếp gọi người hầu hạ Vệ Vân Kỳ tới, Vệ Vân Kỳ đi chỗ nào thì bọn họ liền đi theo chỗ ấy.
Bạch Cập rất nhanh liền trở lại, sau lưng là hai nha hoàn, còn có một Vệ Vân Gia vừa thấy Vệ Vân Kỳ liền lập tức chạy tới. Nàng xông tới chỗ đình ôm Vệ Vân Kỳ vào ngực, vuốt đầu cậu hỏi, “Tiểu đệ đệ không sao chứ?”
Vệ Vân Gia hiển nhiên là rất muốn hỏi Vệ Vân Kỳ Giang Lâm có làm gì cậu hay không, nhưng Giang Lâm đang có mặt ở đây, nàng cảm thấy nói trắng ra lại không tốt, cho nên chỉ ôm Vệ Vân Kỳ đánh giá khắp người cậu một phen.
Giang Lâm cũng không để ý đến thái độ của Vệ Vân Gia, hiện tại Vệ gia đang là tình huống này, nhìn thấy hắn mà hiền lành đối đãi coi như người một nhà mới là có vấn đề.
Vệ Vân Gia tới, Giang Lâm liền trực tiếp để bọn họ đi theo cùng đến Chiêu Vân Uyển xem Vệ Vân Chiêu.
Khi trở về, Giang Lâm phát hiện trước cửa phòng xuất hiện một người ăn mặc giống thị vệ, đang ôm kiếm đứng ở cạnh cửa.
Vệ Vân Gia dẫn Vệ Vân Kỳ đi qua đáp lời với thị vệ, “Tuân Thất đại ca.”
Nam nhân được gọi là Tuân Thất chào hỏi Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ, cũng không quên Giang Lâm, gọi hắn là thiếu phu nhân.
Vệ Vân Gia: “Tuân Thất đại ca, hôm nay đại ca ta thế nào, đã uống dược chưa?”
Tuân Thất: “Hôm nay Tướng quân thoạt nhìn khí sắc tốt hơn không ít, dược uống vào rất thuận lợi, tin rằng không bao lâu nữa Tướng quân liền có thể tỉnh lại.”
Mặc kệ lời này là thật hay giả, hai tỷ đệ Vệ Vân Gia nghe xong đều thật cao hứng, vui mừng vào cửa thăm Vệ Vân Chiêu.
Giang Lâm lăn lộn từ sáng đến giờ chưa ăn uống gì, đói đến hoảng, sai Bạch Vi đến phòng bếp lấy cho hắn chút thức ăn, bản thân thì dựa vào cạnh cửa nói chuyện với Tuân Thất.
“Các ngươi ngày đêm đều có người thủ Tướng quân nhà ngươi sao?”
Tuân Thất do dự trong một cái chớp mắt mới đáp, “Đúng vậy.”
Giang Lâm: “Vậy còn tối hôm qua thì sao, người thủ ở bên ngoài cũng là ngươi?”
Tuân Thất: “Đúng vậy.”
Giang Lâm: “Cho nên tối hôm qua ngươi nhìn thấy được cái gì rồi?”
Trên mặt Tuân Thất lộ ra vẻ chần chừ, nhưng rất nhanh lại đáp lời, “Tối hôm qua Diệp ma ma cho thiếu phu nhân tranh hỏa đồ, để thiếu phu nhân và Tướng quân viên phòng, mới đầu thiếu phu nhân không đáp ứng. Sau đó thiếu phu nhân lại muốn cường ngủ Tướng quân, Diệp ma ma không đáp ứng, cho nên tối hôm qua thiếu phu nhân đã không thể sung sướng.” Tuân Thất tổng kết.
Giang Lâm: “……”
Thật là chi tiết.
Giang Lâm nghĩ nghĩ lại nói, “Vậy ngươi hẳn phải nên cảm tạ ta, bằng không hôm nay Tướng quân của các ngươi hẳn là đã đi gặp Diêm Vương rồi.”
Cũng không biết có phải Tuân Thất đã bị lời này của Giang Lâm thuyết phục hay không, nhưng vẫn thành thành thật thật mà nói một câu, “Đa tạ thiếu phu nhân.”
Thiếu phu nhân âm thầm thở dài trong lòng, thành thật thế này cũng có chút quá mức rồi.
Cũng may Bạch Vi đã mang cơm sáng tới, thay Giang Lâm phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Vệ Vân Kỳ và Vệ Vân Gia cũng chưa dùng cơm, Bạch Vi cũng mang theo phần cơm của hai tỷ đệ bọn họ, ba người Giang Lâm liền ngồi trong phòng dùng bữa sáng.
Tỷ đệ Vệ gia ăn cơm không nói, Giang Lâm cũng không biết phải nói gì với bọn họ, cho nên bữa cơm này cũng phá lệ trầm mặc.
Ăn xong, Vệ Vân Gia cũng không có ý lập tức rời đi, ngược lại lại hỏi Giang Lâm về chuyện tắm rửa cho Vệ Vân Chiêu sáng nay.
“Tối hôm qua, ngươi làm chuyện gì với đại ca ta, vì sao lại có nhiều bùn đen như vậy?” Tắm đen hai thùng nước, còn làm bẩn cả khăn trải giường, việc này thực sự cổ quái, bọn nha hoàn tất nhiên là không dám giấu giếm, Vệ Vân Gia vừa vào cửa liền biết được.
Giang Lâm vẫy tay với Vệ Vân Gia, bảo nàng cúi gần thêm một chút, Vệ Vân Gia nghi hoặc mà duỗi đầu qua, Giang Lâm nhỏ giọng: “Ngươi muốn đại ca ngươi sống hay là muốn y chết?”
Vấn đề này còn cần phải hỏi sao, Vệ Vân Gia tức khắc trừng lớn mắt, trên mặt cực kỳ tức giận.
Giang Lâm: “Về sau vẫn sẽ có bùn đen, nếu ngươi muốn đại ca ngươi sống sót thì phải bảo thủ bí mật này cho tốt, không thể truyền tới tai bất cứ người nào không nên biết.”
Vệ Vân Gia: “Ta dựa vào đâu mà phải tin ngươi?”
Giang Lâm cười một cái, “Dựa vào việc Tuân Thất đại ca của ngươi cũng không biết ta đã làm gì.”
Hôm qua Vệ lão phu nhân còn tức giận ném vỡ mấy chén trà, nói An Dương Hầu phủ không để Vệ gia vào mắt.
Không có lão đại, lão thái thái tuy thích tiểu nhi tử, nhưng ai cũng biết Vệ An là cái dạng đức hạnh gì, muốn hắn làm đương gia, trừ phi trời sập xuống.
Mà chuyện con nối dõi vốn dĩ đã rất loãng, chỉ có mỗi đại phòng ra được hai người nhi tử, một là Vệ Vân Chiêu, một là Vệ Vân Kỳ, Vệ Vân Kỳ mới năm tuổi, không gánh vác được chuyện trong nhà. Cho nên hiện tại toàn bộ Vệ gia đều chỉ trông cậy vào Vệ Vân Chiêu.
Người Vệ gia vốn đã vì chuyện Vệ Vân Chiêu hôn mê mãi không tỉnh mà sốt ruột thượng hỏa, lúc này An Dương Hầu phủ còn cho bọn họ một đao, Vệ lão phu nhân sao có thể không tức giận.
Nhưng Vệ Vân Chiêu không tỉnh, Vệ gia liền ít đi chỗ dựa, hơn nữa trong cung còn truyền lời tới, cho dù cưới một nam tức phụ vào cửa thì Vệ gia vẫn phải nuốt cơn giận này xuống bụng.
Quả thực không cách nào tưởng được, An Dương Hầu phủ tự đưa nhược điểm tới cửa, Tướng quân phủ nâng nhiều sính lễ ra ngoài như vậy, kết quả An Dương Hầu phủ chỉ đưa tới hai bộ giường đệm làm của hồi môn, đây chính là sống sờ sờ dẫm lên bộ mặt của Vệ gia, Vệ lão phu nhân vừa nghe Tiểu Chu thị nói, trong lòng liền có tính toán.
Bà ta nhìn Giang Lâm một cái, “Ngươi có muốn về An Dương Hầu phủ không?”
“Ngươi và Chiêu Nhi đều là nam tử, vốn đã không hợp với lẽ thường, nghe những lời ngươi vừa nói thì ngươi cũng không tự nguyện gả tới, nếu muốn trở về An Dương Hầu phủ, ta liền bưng cái mặt già tới nói chuyện thay ngươi.”
Vệ lão phu nhân không muốn có nam tôn tức là Giang Lâm, nhưng lại không thể nói thẳng ra, cho nên liền muốn đánh chủ ý lên người Giang Lâm, lấy cớ hắn không muốn gả mà đẩy người trở về.
Giang Lâm vừa nghe liền hiểu ra, nhưng hắn lại không ngốc, An Dương Hầu phủ thay người đã là vi phạm thánh chỉ, tuy rằng Giang Lâm vẫn chưa biết An Dương Hầu phủ đã dùng biện pháp gì để không bị hoàng đế truy cứu. Nhưng nếu Vệ gia muốn trả người về, đó chính là coi rẻ thánh uy, hoàng đế cũng sẽ không để mặc cho bọn họ khiêu khích, Vệ gia vốn đã cực kỳ lung lay rất có thể sẽ lập tức ngã đổ.
Còn Giang Lâm, hắn cũng không muốn đi nói chuyện, An Dương Hầu phủ hiếm lạ gì hắn mà đòi về.
“Không thể!”
Giang Lâm còn chưa trả lời, Vệ phu nhân Lý thị đã mở miệng trước, “Nương, như vậy không ổn, nếu như làm Hoàng thượng tức giận, Vệ gia chúng ta……”
Lý thị còn chưa dứt lời, nhưng mọi người đều hiểu rõ ý tứ trong đó.
“Đại tẩu, có gì mà không ổn chứ, việc này là An Dương Hầu phủ sai trước, rõ ràng trên thánh chỉ kia nói muốn nữ nhi nhà bọn họ gả tới đây, một nữ nhi đang yên đang lành liền bị đổi thành một nhi tử không được sủng ái, chúng ta còn không thể nói cái gì sao?”
“Hơn nữa việc đổi người này ban đầu chúng ta cũng không hề nói gì, cũng đều nhịn rồi, nhưng tỷ nhìn xem của hồi môn của An Dương Hầu phủ đi, hoàn toàn không để Vệ gia chúng ta vào mắt, chẳng lẽ chúng ta cũng phải nhẫn nhịn không rên một tiếng? Đại tẩu, tỷ không sợ cứ nhẫn nhịn mãi đến lúc đó người khác liền trực tiếp chạy đến trên đầu tỷ ị phân đi tiểu à?”
Ở Vệ gia, Tiểu Chu thị không ưa nhất chính là vị đại tẩu này, cảm thấy bà quá mềm yếu, lo trước lo sau. Nhưng cũng không có cách nào, ai bảo nam nhân nhà mình không nên thân, toàn bộ Vệ gia đều phải dựa vào đại phòng để sinh hoạt. Cho dù không thích Lý thị thì Tiểu Chu thị cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Nhưng về việc này Tiểu Chu thị liền không muốn để yên, Vệ Vân Chiêu cưới dạng nữ nhân gì cũng được, nhưng chính là không thể cưới một nam nhân không thể sinh con, huống chi…… Tiểu Chu thị cho Giang Lâm một ánh mắt khinh thường, nàng ta còn có tính toán khác đây.
Trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình, cho nên không ai chịu phục ai.
Giang Lâm nhân cơ hội mà nói, “Tổ mẫu, nương, con nguyện ý ở tại Vệ gia chiếu cố cho Tướng quân, chuyện của hồi môn ngày ấy trở về An Dương Hầu phủ con sẽ nói chuyện với bọn họ, chỉ là tổ mẫu có nguyện ý nghe con nói vài câu hay không.”
Đương gia vẫn là Vệ lão phu nhân, cũng chỉ có bà ta ra ngoài nói chuyện thì người khác cho mặt mũi, đặc biệt là vị trong cung kia.
Giang Lâm vô cùng rõ ràng, hắn một khi gả đến Vệ gia liền không có khả năng trở về tiếp tục làm đích trưởng tử của An Dương Hầu phủ, nữ chính sẽ không đáp ứng, vị kế mẫu và hai người đệ đệ kia của hắn sẽ càng không đáp ứng, cho nên còn không bằng cứ tính đường sống ở Vệ gia.
Vệ gia có Vệ Vân Chiêu, hắn cũng không muốn một võ tướng vì nước vì dân chinh chiến sa trường phải chết dưới quyền mưu tính kế.
Vệ lão phu nhân nghe hắn nói xong, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, mà lại để Giang Lâm tiếp tục kính trà nhận lễ.
Cùng một thế hệ với Vệ Vân Chiêu tổng cộng có bốn người, một đôi đệ muội của Vệ Vân Chiêu, muội muội là Vệ Vân Gia, mười hai mười ba tuổi, là một hạt giống mỹ nhân, hẳn là đã từng tập võ, không phải là loại tiểu thư khuê các nũng nịu. Đệ đệ là Vệ Vân Kỳ, ấu tử của Lý thị, mới năm tuổi, bộ dáng nhỏ nhắn nhuyễn manh nhuyễn manh.
Còn lại chính là hai cô nương của ngũ phòng, Vệ Vân Tuyết và Vệ Vân Uyển, một người lớn cỡ Vệ Vân Gia, một người hơi lớn hơn Vệ Vân Kỳ một chút, bộ dáng bảy tám tuổi, diện mạo đều không tồi, đối với Giang Lâm cũng không mâu thuẫn giống như cha mẹ các nàng.
Kính trà xong, nói chính xác thì hẳn là nhận lễ xong, Giang Lâm liền mang theo hai nha hoàn ôm theo một đống đồ vật rời đi.
Vệ lão phu nhân lúc này cũng không lưu hắn lại lập quy củ(?), hiển nhiên là đang cân nhắc những lời mà hắn vừa nói ban nãy. Mà Vệ phu nhân thì lại càng không, Giang Lâm dù sao cũng là một nam nhân, nhiều ít cũng có điểm bất tiện.
Hai người này đã tỏ thái độ như vậy, những người khác cũng không dám nói gì, chỉ có Tiểu Chu thị là âm dương quái khí chọc ngoáy hắn vài câu, Giang Lâm đều xem như gió thoảng bên tai hoàn toàn không để trong lòng.
……
Tướng quân phủ rất lớn, hai nha hoàn một người tên là Bạch Cập một người tên là Bạch Vi, vừa đi vừa giới thiệu cho Giang Lâm chỗ nào là chỗ nào, để hắn làm quen.
Đi không quá chốc lát, Giang Lâm phát hiện phía sau có một cái đuôi nhỏ đi theo mình, hắn quay đầu nhìn lại, cái đuôi nhỏ còn định trốn, nhưng đã bị Giang Lâm nhấc lên bế trên tay, “Tiểu gia hỏa, sao ngươi lại đi theo tới đây, còn đi một mình?”
Cái đuôi nhỏ chính là Vệ Vân Kỳ, cũng không biết đã làm thế nào mà cắt đuôi được đám nha hoàn hầu hạ để chạy theo. Cậu có chút tò mò nhìn Giang Lâm, bị ôm cũng không giãy giụa, nhỏ giọng nói: “Ta muốn đi xem đại ca.”
Vệ Vân Kỳ còn nhỏ, Giang Lâm ôm cảm thấy cậu mềm mại, khuôn mặt nhỏ tròn tròn xứng với giọng nói trong trẻo, cảm giác đều có thể làm người ta bị manh hóa.
Nhìn thấy phía trước có cái đình, Giang Lâm liền ôm Vệ Vân Kỳ vào trong đình ngồi xuống, sai hai nhà hoàn đặt đồ trên bàn đá, lại phân phó Bạch Cập đi kêu người hầu hạ Vệ Vân Kỳ. Một mình cậu bé chạy ra đây, những người khác không chừng sẽ rất lo lắng.
Hơn nữa người Vệ gia không tin hắn, để Vệ Vân Kỳ đi theo hắn bọn họ cũng không yên tâm, không bằng cứ trực tiếp gọi người hầu hạ Vệ Vân Kỳ tới, Vệ Vân Kỳ đi chỗ nào thì bọn họ liền đi theo chỗ ấy.
Bạch Cập rất nhanh liền trở lại, sau lưng là hai nha hoàn, còn có một Vệ Vân Gia vừa thấy Vệ Vân Kỳ liền lập tức chạy tới. Nàng xông tới chỗ đình ôm Vệ Vân Kỳ vào ngực, vuốt đầu cậu hỏi, “Tiểu đệ đệ không sao chứ?”
Vệ Vân Gia hiển nhiên là rất muốn hỏi Vệ Vân Kỳ Giang Lâm có làm gì cậu hay không, nhưng Giang Lâm đang có mặt ở đây, nàng cảm thấy nói trắng ra lại không tốt, cho nên chỉ ôm Vệ Vân Kỳ đánh giá khắp người cậu một phen.
Giang Lâm cũng không để ý đến thái độ của Vệ Vân Gia, hiện tại Vệ gia đang là tình huống này, nhìn thấy hắn mà hiền lành đối đãi coi như người một nhà mới là có vấn đề.
Vệ Vân Gia tới, Giang Lâm liền trực tiếp để bọn họ đi theo cùng đến Chiêu Vân Uyển xem Vệ Vân Chiêu.
Khi trở về, Giang Lâm phát hiện trước cửa phòng xuất hiện một người ăn mặc giống thị vệ, đang ôm kiếm đứng ở cạnh cửa.
Vệ Vân Gia dẫn Vệ Vân Kỳ đi qua đáp lời với thị vệ, “Tuân Thất đại ca.”
Nam nhân được gọi là Tuân Thất chào hỏi Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ, cũng không quên Giang Lâm, gọi hắn là thiếu phu nhân.
Vệ Vân Gia: “Tuân Thất đại ca, hôm nay đại ca ta thế nào, đã uống dược chưa?”
Tuân Thất: “Hôm nay Tướng quân thoạt nhìn khí sắc tốt hơn không ít, dược uống vào rất thuận lợi, tin rằng không bao lâu nữa Tướng quân liền có thể tỉnh lại.”
Mặc kệ lời này là thật hay giả, hai tỷ đệ Vệ Vân Gia nghe xong đều thật cao hứng, vui mừng vào cửa thăm Vệ Vân Chiêu.
Giang Lâm lăn lộn từ sáng đến giờ chưa ăn uống gì, đói đến hoảng, sai Bạch Vi đến phòng bếp lấy cho hắn chút thức ăn, bản thân thì dựa vào cạnh cửa nói chuyện với Tuân Thất.
“Các ngươi ngày đêm đều có người thủ Tướng quân nhà ngươi sao?”
Tuân Thất do dự trong một cái chớp mắt mới đáp, “Đúng vậy.”
Giang Lâm: “Vậy còn tối hôm qua thì sao, người thủ ở bên ngoài cũng là ngươi?”
Tuân Thất: “Đúng vậy.”
Giang Lâm: “Cho nên tối hôm qua ngươi nhìn thấy được cái gì rồi?”
Trên mặt Tuân Thất lộ ra vẻ chần chừ, nhưng rất nhanh lại đáp lời, “Tối hôm qua Diệp ma ma cho thiếu phu nhân tranh hỏa đồ, để thiếu phu nhân và Tướng quân viên phòng, mới đầu thiếu phu nhân không đáp ứng. Sau đó thiếu phu nhân lại muốn cường ngủ Tướng quân, Diệp ma ma không đáp ứng, cho nên tối hôm qua thiếu phu nhân đã không thể sung sướng.” Tuân Thất tổng kết.
Giang Lâm: “……”
Thật là chi tiết.
Giang Lâm nghĩ nghĩ lại nói, “Vậy ngươi hẳn phải nên cảm tạ ta, bằng không hôm nay Tướng quân của các ngươi hẳn là đã đi gặp Diêm Vương rồi.”
Cũng không biết có phải Tuân Thất đã bị lời này của Giang Lâm thuyết phục hay không, nhưng vẫn thành thành thật thật mà nói một câu, “Đa tạ thiếu phu nhân.”
Thiếu phu nhân âm thầm thở dài trong lòng, thành thật thế này cũng có chút quá mức rồi.
Cũng may Bạch Vi đã mang cơm sáng tới, thay Giang Lâm phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Vệ Vân Kỳ và Vệ Vân Gia cũng chưa dùng cơm, Bạch Vi cũng mang theo phần cơm của hai tỷ đệ bọn họ, ba người Giang Lâm liền ngồi trong phòng dùng bữa sáng.
Tỷ đệ Vệ gia ăn cơm không nói, Giang Lâm cũng không biết phải nói gì với bọn họ, cho nên bữa cơm này cũng phá lệ trầm mặc.
Ăn xong, Vệ Vân Gia cũng không có ý lập tức rời đi, ngược lại lại hỏi Giang Lâm về chuyện tắm rửa cho Vệ Vân Chiêu sáng nay.
“Tối hôm qua, ngươi làm chuyện gì với đại ca ta, vì sao lại có nhiều bùn đen như vậy?” Tắm đen hai thùng nước, còn làm bẩn cả khăn trải giường, việc này thực sự cổ quái, bọn nha hoàn tất nhiên là không dám giấu giếm, Vệ Vân Gia vừa vào cửa liền biết được.
Giang Lâm vẫy tay với Vệ Vân Gia, bảo nàng cúi gần thêm một chút, Vệ Vân Gia nghi hoặc mà duỗi đầu qua, Giang Lâm nhỏ giọng: “Ngươi muốn đại ca ngươi sống hay là muốn y chết?”
Vấn đề này còn cần phải hỏi sao, Vệ Vân Gia tức khắc trừng lớn mắt, trên mặt cực kỳ tức giận.
Giang Lâm: “Về sau vẫn sẽ có bùn đen, nếu ngươi muốn đại ca ngươi sống sót thì phải bảo thủ bí mật này cho tốt, không thể truyền tới tai bất cứ người nào không nên biết.”
Vệ Vân Gia: “Ta dựa vào đâu mà phải tin ngươi?”
Giang Lâm cười một cái, “Dựa vào việc Tuân Thất đại ca của ngươi cũng không biết ta đã làm gì.”