Chương 40: Hoàng Thượng Giáng Tội
“Làm càn!” Đổng lão gia tử vỗ một cái thật mạnh xuống bàn, chén trà trên bàn run run, ông ta trừng mắt nhìn Vệ Vân Chiêu, “Đây là thái độ ngươi nên có khi đối đãi với trưởng bối sao?”
Vệ Vân Chiêu xoay xe lăn, giơ tay chỉ về phía cửa, “Nếu ngoại tổ phụ không muốn nghe, vậy liền mời trở về đi thôi.”
Đổng lão gia tử nháy mắt đã bị thái độ hoàn toàn không thèm để ý của Vệ Vân Chiêu chọc tức đến đỏ mặt, “Được, ngươi giỏi lắm!”
Vệ Vân Chiêu trả lời: “Nếu không nhờ người nào đó ra tay, Vệ gia đích xác là rất tốt.”
Y nói thẳng, “Ta biết rõ hai vị vì cái gì mà đến, ta cũng không muốn giả vờ hồ đồ lừa gạt hai vị, nữ nhi của Đổng gia các người nguyện sống chết vì Đổng gia như thế nào đều là một mình bà ta tự nguyện, ta không quản được. Nhưng dám động đến người của Vệ gia ta, bút trướng này ta nhất định sẽ tính.”
Giọng nói của Vệ Vân Chiêu đột nhiên trở nên sắc bén, “Hạ cổ một hài tử chỉ mới năm tuổi, hay cho một dòng dõi thư hương, Động gia thật là khiến người khác phải rửa mắt mà nhìn!”
Đổng lão gia tử rống giận, “Đó là mẹ ruột của ngươi, ngươi thế nhưng lại nhẫn tâm như thế.”
Khóe miệng của Vệ Vân Chiêu gợi lên một vẻ trào phúng, “Ta thì lại hy vọng là không phải.”
Nghe nói phụ thân và đại ca tới, Vệ phu nhân vội vàng chạy tới, mới vừa đến trước cửa liền nghe được câu nói này của Vệ Vân Chiêu, chân bà ta chợt lảo đảo một cái, vịn tay vào khung cửa, suýt nữa đã không chịu đựng nổi.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Nước mắt dâng lên hốc mắt, trong lòng bà ta ngập tràn suy nghĩ nhi tử không nhận mình, không nhận người mẹ ruột này.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đều phát hiện thấy bà ta, có điều chỉ làm như không nhìn thấy, dù sao tới cũng không làm được gì.
Đổng đại lão gia cũng nhìn thấy, đứng dậy đi tới cửa kéo Vệ phu nhân vào, chỉ vào Vệ Vân Chiêu mà nói: “Đây là đứa nhi tử giỏi giang do ngươi sinh đấy, bất kính với trưởng bối, không nhận thân nương, còn muốn xuống tay với nhà ngoại, thật đúng là rất giỏi.”
Vệ phu nhân còn đang hồi khổ sở, nghe thấy trong lời nói của Đổng đại lão gia tràn ngập sự bất mãn đối với Vệ Vân Chiêu, cũng không khỏi nóng nảy, “Đại ca, Chiêu Nhi không phải có ý như vậy, nó chỉ là nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, lại bị thứ tai tinh Giang Lâm này mê hoặc, đại ca, ngươi đừng giận Chiêu Nhi……”
“Cút!”
Vệ phu nhân còn chưa nói hết câu, Vệ Vân Chiêu lại đột nhiên quát một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt không tốt, bàn tay nắm lấy xe lăn nổi đầy gân xanh, có thể thấy được y phải đè ép bao nhiêu lửa giận.
“Cút trở về Đổng gia của bà đi, Vệ gia ta không dưỡng nổi loại đồ vật ăn cây táo rào cây sung này, cút ngay lập tức cho ta!”
Cơn giận này của Vệ Vân Chiêu đã làm kinh sợ tới tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Giang Lâm.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vệ Vân Chiêu phát hỏa lớn như vậy, hoặc nói đúng hơn là lần đầu tiên thấy y phát hỏa.
Giang Lâm trực tiếp giúp Vệ Vân Chiêu một tay, một phen túm lấy Vệ phu nhân đẩy ra ngoài cửa, “Bà còn kém xa Chu Hỉ Dung, ít nhất bà ta không ăn nhi tử thân sinh của mình, mà bà, chính là một kẻ súc sinh đến cả thân nhi tử của mình mà cũng không buông tha, cút đi!”
Giang Lâm lại trở về, đẩy Vệ Vân Chiêu rời đi, đồng thời phân phó quản gia, “Đuổi ra ngoài, từ nay về sau không có mệnh lệnh của ta không cho phép người của Đổng gia tiến vào đại môn một bước, người nào dám xông vào, trực tiếp đưa tới nha môn.”
Vừa nghe hắn nói ra lời này, Đổng lão gia tử liên tục đập bàn nói ngược thiên, Đổng đại lão gia mắng Vệ Vân Chiêu bất hiếu, ngay cả mẹ ruột cũng muốn đuổi đi.
Còn Vệ phu nhân thì lại ngốc lăng, lúc đi ngang qua Vệ Vân Chiêu đã nhìn bà ta một cái, trong mắt chỉ có một sự lạnh nhạt vô tận, Vệ phu nhân tức khắc chỉ còn lại một ý niệm, nó hận mình, nhi tử thân sinh của mình hận mình.
Động tác của quản gia rất nhanh, ba người Đổng gia bị đuổi ra khỏi đại môn, sau đó đóng cửa lại, tùy ý để bọn họ ở bên ngoài tức giận mắng chửi gõ cửa như thế nào cũng làm như không nghe thấy.
Quản gia là người hầu của Vệ gia, từ nhỏ đã sống ở Vệ gia, cũng nhìn gia tộc này từ lúc cường thịnh đi đến tình trạng như hiện giờ. Ông thở dài lắc đầu, “Thật là phụ nhân loạn sự mà.”
Nhưng chỉ cần đầu óc thanh tỉnh một chút thì cũng đã không làm ra loại chuyện như vậy, vì một cái chức quan cho nhà mẹ đẻ mà nhẫn tâm hại nhi tử của mình, bị đại công tử đuổi ra khỏi cửa, quản gia cũng chỉ muốn nói một chữ, đáng!
Ba người Đổng gia ở ngoài cửa hiển nhiên là không ngờ hạ nhân của Vệ gia lại làm việc lưu loát như vậy, không chừa lối thoát, cũng hoàn toàn không cố kỵ thân phận của bọn họ.
Mà tình huống hiện tại đã phát triển theo hướng hoàn toàn bất đồng với trong dự đoán, không chỉ không khuyên bảo được Vệ Vân Chiêu đừng nháo lớn chuyện này, mà ngược lại còn khiến người duy nhất có thể truyền lời vào Vệ gia bị đuổi ra ngoài.
Vệ phu nhân hết sức mờ mịt, mình bị nhi tử đuổi ra khỏi gia môn?
Vệ phu nhân dùng tay đập cửa, vừa bi thương khóc rống vừa kêu, “Mở cửa, mau mở cửa, ta là người của Vệ gia, các ngươi không thể đuổi ta đi.”
“Vân Chiêu, ta là mẫu thân của con mà, con không thể đuổi nương đi, con mau cho người mở cửa đi.”
“Mở cửa đi, mở cửa cho ta vào, Vân Chiêu, nương biết sai rồi, con đừng đuổi nương đi……”
Vệ phu nhân dần dần liền khóc không thành tiếng, ngồi quỳ ở trước cửa.
Phụ tử Đổng gia thấy bà ta như vậy, có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn vẫn là ghét bỏ, Đổng đại lão gia kéo người dậy, “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, ngay cả nhi tử của chính mình mà cũng không quản được, ngươi có ích lợi gì, Đổng gia ta như thế nào lại dưỡng ra phế vật vô dụng như ngươi.”
Vệ phu nhân nghe đại ca mình nói, vẻ mặt không dám tin, “Đại… Đại ca?”
Không quản được Vệ Vân Chiêu, ở trong lòng của Đổng đại lão gia, người muội muội này đã không còn tác dụng gì nữa, ông ta nhẹ buông tay, trực tiếp ném người trở về, “Nếu ngươi giỏi khóc như vậy thì cứ ở đây khóc đến khi nào Vệ Vân Chiêu chịu ra ngoài đi, ta không tin nó còn có thể thật sự mặc kệ ngươi.”
Đổng đại lão gia không hề có ý muốn mang Vệ phu nhân theo, xoay người đỡ cha mình lên xe ngựa, hai phụ tử vô tình đến độ ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho bà ta, xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Vệ phu nhân bò dậy muốn đuổi theo xe ngựa, ở phía sau tê tâm liệt phế mà kêu phụ thân kêu đại ca, nhưng xe ngựa không ngừng lại, cũng chẳng ai đáp lời bà ta một tiếng.
Vệ phu nhân bất lực ngã ngồi trên mặt đất, khóc càng thêm thương tâm.
Trùng hợp, một màn này đã bị Tưởng Nhu mang danh nghĩa nhận lỗi mà đến Vệ gia thấy rõ mười mươi, khi xe ngựa vừa đến giao lộ, nha hoàn thấy ở trước cửa Vệ gia giống như có người xảy ra tranh chấp liền nói cho Tưởng Nhu, Tưởng Nhu lập tức quyết định xuống xe ngựa, bảo xa phu lái xe ngựa rời đi, dẫn theo nha hoàn nấp ở phía sau con sư tử đá nhìn lén.
Phụ tử Đổng gia đối xử với Vệ phu nhân ra sao, Tưởng Nhu đều nhìn thấy rõ ràng, phụ tử Đổng gia vô tình, Vệ phu nhân vô dụng như lợn, trong lòng Tưởng Nhu đều chướng mắt cả ba, cảm thấy Vệ Vân Chiêu đuổi nữ nhân ngu xuẩn này ra khỏi gia môn là một việc không thể tốt hơn, nàng ta không muốn về sau vào cửa còn phải hầu hạ loại người ngu xuẩn này.
Có điều đợi hơn nửa ngày, thấy Vệ phu nhân vẫn luôn ở trước cửa khóc lóc, cũng không có ý muốn rời đi, Tưởng Nhu liền cảm thấy bực bội. Nếu nàng ta đi gõ cửa ngay lúc này, cửa mở Vệ phu nhân khẳng định là cũng muốn vào theo, nhưng nếu không gõ, vậy hôm nay liền không thể gặp mặt Vệ Vân Chiêu.
Hôm nay nàng ta tới đây, một là muốn đẩy chuyện này đến trên người của Đổng gia làm Vệ Vân Chiêu không so đo với Quận vương phủ, hai là cũng muốn gặp Vệ Vân Chiêu, nàng ta đã hai năm chưa gặp mặt y.
Tưởng Nhu đẩy nha hoàn, “Ngươi đi, nghĩ cách dẫn nữ nhân ngu xuẩn kia rời đi, ta đi gõ cửa.”
Vệ phu nhân đã khóc đến độ thảm thương, nha hoàn khó xử, “Dẫn đi như thế nào?”
“Trực tiếp kéo đi là được, kéo xa một chút tùy tiện ném ở đâu cũng được, dù sao quanh đây cũng không có người, không ai biết là do ngươi làm.”
Nha hoàn có chút sợ, “Nhưng mà tiểu thư, vạn nhất xảy ra chuyện……”
Tưởng Nhu mất kiên nhẫn, trực tiếp đẩy nha hoàn ra, “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, ai lại đi coi trọng một bà lão, đi mau.”
Nha hoàn cho dù có không tình nguyện thì cũng chỉ có thể đi.
Thời điểm nha hoàn đi kéo Vệ phu nhân thì bọn người Giang Lâm cũng đã nhận được tin tức, bởi vì rất muốn biết phụ tử Đổng gia đối đãi với người nữ nhi một lòng hiếu thuận vì nhà mẹ đẻ của mình ra sao, cho nên Hoài Cửu đã được phái đi theo dõi.
Sau đó liền thấy được một màn Tưởng Nhu sai sử nha hoàn cưỡng ép kéo tay Vệ phu nhân, trở về bẩm báo với hai người Giang Lâm.
“Hôm nay quả thật là không ngừng nghỉ là không được đúng không.” Lại thêm một Tưởng Nhu tới nữa.
Giang Lâm cũng khá tò mò, “Ta nói, da mặt của nàng ta phải dày tới mức nào mới không biết xấu hổ mà tới đây.”
“Người bị kéo đi rồi sao?” Vệ Vân Chiêu đã khôi phục lại sự bình tĩnh, hỏi.
Hoài Cửu: “Hẳn là chưa, tiểu nha hoàn sức lực không lớn.”
Giang Lâm vung tay lên, “Vậy mở cửa đi, chúng ta đi xem trò hay.”
Hoài Cửu bay đi, Giang Lâm cũng đẩy Vệ Vân Chiêu đi về phía đại môn, hiển nhiên đã quên mất ban nãy còn nói là ai tới cũng không mở cửa.
Khi đại môn Vệ gia mở ra thì nha hoàn của Tưởng Nhu chỉ vừa mới cố sức kéo Vệ phu nhân xuống được tới chỗ bậc thang, còn bảo Vệ phu nhân phối hợp một chút.
Vệ phu nhân vừa khóc vừa giãy giụa hỏi nàng muốn làm gì, Vệ phu nhân cũng nhận ra đây là nha hoàn bên cạnh Tưởng Nhu, lần trước đến chùa miếu đã gặp qua.
“Rốt cuộc Quận vương phủ các người muốn làm gì, các người hại nhi tử của ta còn chưa đủ, hiện tại còn muốn xuống tay với ta sao, mau thả ta ra, nếu như các người dám làm gì ta, Vân Chiêu sẽ không buông tha cho các người!”
Tưởng Nhu không lộ diện, nha hoàn mặc kệ Vệ phu nhân nói gì cũng không đáp lời, một lòng chỉ muốn kéo người đi.
Đúng lúc này, Hoài Cửu giống như một bóng đen lướt qua, ngay sau đó Tưởng Nhu đã bị ném tới trước mặt hai người Giang Lâm.
Đại tiểu thư thân kiều thịt quý, bị ném như vậy tất nhiên là rất đau, nhưng quan trọng hơn vẫn là Vệ Vân Chiêu đã nhìn thấy bộ dáng chật vật bị người ném xuống đất của nàng ta.
Tưởng Nhu cắn răng nhịn đau mà đứng lên, sau đó hơi cúi người với Vệ Vân Chiêu, “Vệ công tử.”
Vệ Vân Chiêu không quá cho đại tiểu thư mặt mũi, trực tiếp hỏi, “Nha hoàn của Tưởng tiểu thư muốn mang mẫu thân ta đi đâu vậy? Vệ mỗ thật không biết Thanh Hà quận vương phủ đã bắt đầu lừa buôn người từ khi nào.”
Tưởng Nhu vội vàng giải thích, “Vệ công tử hiểu lầm rồi, ta chỉ là thấy phu nhân khóc thương tâm như vậy, liền bảo nha hoàn đi qua an ủi phu nhân một chút, tuyệt đối không có ý tứ gì khác.”
Tưởng Nhu lại vội vàng gọi nha hoàn của mình đỡ Vệ phu nhân trở về, trong lòng thì lại ảo não nha hoàn làm việc quá chậm chạp, nháo ra động tĩnh làm Vệ Vân Chiêu phát hiện.
“Phải không?” Khóe miệng Vệ Vân Chiêu hơi gợi lên, tựa hồ như tâm tình không tồi, cũng tin vào lời này của Tưởng Nhu.
Tưởng Nhu thấy y cười, gương mặt chậm rãi trở nên đỏ ửng, hơi cúi đầu e lệ mà liếc nhìn Vệ Vân Chiêu một cái, “Tất nhiên chính là như vậy, Vệ công tử, sao ta có thể hại phu nhân được chứ.”
“Ừm, vậy hôm nay Tưởng tiểu thư đến đây là để giải cổ cho xá đệ hay là giải độc an thần hương cho gia mẫu?”
Tưởng Nhu bỗng dưng giương mắt, “Vệ công tử đây là có ý gì?”
Giang Lâm tiếp lời thay cho Vệ Vân Chiêu, “Còn có thể là có ý gì, chính là tất cả bọn ta đều biết những chuyện xấu xa mà cô đã làm, cô cũng đừng ở đây làm dáng tiểu nữ nhi ra vẻ thẹn thùng, người khác nhìn chỉ thấy ghê tởm.”
“À, đúng rồi, nghe nói cô muốn tự sát hả, vậy chừng nào cô chết, để bọn ta còn tiện chuẩn bị hương nến viếng mồ mả tiễn đưa cho cô.”
Tưởng Nhu khẽ cắn răng, “Giang Lâm!”
“Ai.” Giang Lâm lập tức đáp lời, “Thế nào, chưa chọn được ngày lành sao? Không sao, dù sao cũng chết, chết sớm thì sớm siêu sinh, không bằng cô liền biểu diễn ngay tại đây để bọn ta được mở mang tầm mắt.”
Trong mắt Tưởng Nhu tràn ngập hận ý, nhưng nhìn thấy Vệ Vân Chiêu còn ở bên cạnh, nàng ta lại cắn môi, hốc mắt đỏ lên một chút, nũng nịu hỏi, “Vệ công tử, đây chính là đạo đãi khách của Vệ gia các vị sao?”
Vệ Vân Chiêu lãnh đạm nói: “Đãi khách thì đích xác là không phải như thế, nhưng đãi người có thù oán thì đã xem như khách khí rồi.”
Nghe được ba chữ có thù oán, trong lòng Tưởng Nhu liền trầm xuống, “Lời này của Vệ công tử là có ý gì?”
Giang Lâm bị bộ dáng này của Tưởng Nhu làm cho có chút mất kiên nhẫn, “Cô là đồ ngốc à, ý gì ý gì, bản thân mình làm gì trong lòng không cảm thấy hổ thẹn một chút gì sao, còn có mặt mũi để hỏi là có ý gì, Tử Mẫu Cổ ăn sạch đầu óc của cô rồi đúng không.”
“Ta nói cô như thế nào lại có hơi sức mà nổi lên tâm tư, bởi vì thứ nằm trên cổ của cô khẳng định là trống rỗng. Tưởng Nhu, Hoàng thượng hận nhất là vu cổ chi thuật, cô nên ngẫm lại phải làm thế nào mới có thể giữ được Thanh Hà quận vương phủ, chứ không phải là chạy đến cổng lớn Vệ gia phát tao, câu dẫn nam nhân của ta.”
Tưởng Nhu bị lời này của Giang Lâm dọa sợ nhưng đồng thời cũng rất tức giận, lúc này là khóc thật.
Nàng ta hung hăng trừng mắt liếc nhìn Giang Lâm một cái, sau đó liền xoay người xách váy định chạy.
Giang Lâm ở phía sau nói, “Đều đã tự mình đưa tới cửa, nào có chuyện dễ dàng như vậy mà rời đi, người đâu, bắt nàng lại cho ta!”
Quản gia vẫn luôn dẫn người đứng thủ ở phía sau, thiếu phu nhân vừa ra lệnh liền lập tức xông lên bắt Tưởng Nhu và nha hoàn trở về.
Giang Lâm lại cho người đi lấy cổ trùng Tử Mẫu Cổ tới đây, hắn muốn kiểm tra xem rốt cuộc mẫu cổ có nằm trên người của Tưởng Nhu hay không, dù thế nào thì người này cũng hoàn toàn không đáng tin.
Mẫu cổ có một loại lực hấp dẫn thiên tính đối với tử cổ, một khi vừa thả ra sẽ liền tự động đi tìm mẫu cổ, ngửi thấy mùi vị, con sâu mấp máy càng nhanh, sau đó chạy về phía…… nha hoàn đứng sau lưng Tưởng Nhu.
Giang Lâm cười lạnh một tiếng, biết ngay là không phải là một người thành thật mà.
Dùng mạng của một nha hoàn để đổi lấy mạng của Vệ Vân Kỳ, Tưởng Nhu phỏng chừng cũng cảm thấy cực kỳ có lời.
Đến lúc này cũng không cần thiết phải giả vờ nữa, sau khi nhìn thấy cổ trùng chạy về phía nha hoàn sau lưng mình, trên mặt Tưởng Nhu liền lộ ra một nụ cười đắc ý, “Giang Lâm, cho dù thật sự có vu cổ chi thuật thì lại thế nào, ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể vặn ngã Thanh Hà quận vương phủ sao, Giang Lâm, ngươi không khỏi suy nghĩ viễn vông rồi.”
Giang Lâm cũng cười, “Vậy thì lại khó nói, ta sẽ khiến cô minh bạch cái gì gọi là hậu quả hết sức tồi tệ.”
Giang Lâm tiến lên vài bước thu hồi tử cổ vào trong ống trúc, sau đó bảo người thả Tưởng Nhu ra, “Tưởng tiểu thư, chúc cô đêm nay có một giấc mộng đẹp.”
Rõ ràng hắn đang cười, nhưng Tưởng Nhu lại cảm thấy hàn ý dày đặc ẩn chứa trong đó, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nhưng nàng ta sợ Giang Lâm, lúc tới đây nàng ta cũng không dẫn theo người, Giang Lâm nói bắt là bắt, vạn nhất Giang Lâm thật sự ra tay làm gì đó với mình, đến lúc đó mới là hối hận đều đã muộn.
Vì thế Tưởng Nhu liền dẫn theo nha hoàn vội vàng bỏ chạy.
Trước cửa chỉ còn lại một Vệ phu nhân đã khóc đến sưng mắt, vẻ mặt khẩn cầu mà nhìn Vệ Vân Chiêu.
Nhưng Vệ Vân Chiêu cũng không muốn để ý đến bà ta, nói với Giang Lâm: “Trở về thôi.”
Bọn họ vừa xoay người, Vệ phu nhân liền vội vàng chạy tới chặn đường, “Vân Chiêu, nương sai rồi, nương biết sai rồi, con đừng đuổi nương đi được không?”
Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm đồng thời nhìn bà ta, đều có chút lấy làm lạ.
Lúc trước khuyên nhủ, mắng chửi cũng không có tác dụng, bây giờ chỉ bị nhốt ở bên ngoài một chút như vậy liền biết sai rồi?
“Sai ở đâu?” Vệ Vân Chiêu hỏi.
“Nương không nên một lòng vì nhà mẹ đẻ, lại càng không nên bắt đệ đệ con chịu tội, Chiêu Nhi, nương thật sự biết sai rồi, về sau nương đều nghe theo con, cái gì cũng nghe, được không?” Vệ phu nhân nắm chặt lấy tay Vệ Vân Chiêu, tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Được, ta sẽ đến nha môn cáo trạng Đổng gia và Thanh Hà quận vương phủ, bà dẫn Tôn ma ma đi làm chứng đi.”
“Nha môn……” Vệ phu nhân lẩm bẩm hai chữ này, lại sinh ra một chút do dự, “Chiêu Nhi, chuyện này có thể cứ như vậy mà cho qua hay không, về sau nương đều nghe theo con, nương không bao giờ ra ngoài nữa, không đến Đổng gia nữa có được không?”
Vệ Vân Chiêu đẩy tay bà ta ra, đến cuối cùng vẫn bị làm cho thất vọng, “Nếu như đã như thế, vậy bà nên trở về Đổng gia của mình đi thôi, chùa ở nơi này nhỏ quá, không chứa nổi vị tôn đại Phật Đổng cô nãi nãi đây.”
Xe lăn được đẩy qua bậc cửa, quản gia nhanh chóng sai người đóng cửa, ngăn Vệ phu nhân ở ngoài cửa.
Vệ phu nhân đập cửa kêu biết sai rồi, cũng nói mình nguyện ý đến nha môn làm chứng, bảo Vệ Vân Chiêu mở cửa cho bà ta vào.
Giang Lâm nghĩ, đây ước chừng chính là cái gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vừa bị nhốt ở bên ngoài liền lập tức đồng ý.
Chỉ tiếc, hiện tại không có ai muốn mở cửa cho bà ta nữa.
Đến lúc này, đại môn Vệ gia mới xem như thật sự đóng cửa không tiếp khách.
Trên đường trở về Chiêu Vân Uyển, Vệ Vân Chiêu đột nhiên nắm lấy tay Giang Lâm, “Vừa rồi ngươi nói với Tưởng Nhu là đừng câu dẫn nam nhân của ngươi?”
“Chứ không thì sao, ngươi còn tưởng cho người khác sờ cơ bụng mà ta đã sờ qua hay sao?” Giang Lâm đương nhiên, “Vệ Vân Chiêu, hiện tại ở trên người của ngươi thứ hấp dẫn ta nhất chỉ có cơ bụng.”
“Cũng chỉ có mỗi cơ bụng thôi phải không?” Vệ Vân Chiêu bất đắc dĩ thở dài, còn có một chút cảm giác tự sa ngã.
Giang Lâm duỗi tay nhéo mặt y, “Còn rất biết tự mình hiểu lấy, có điều mặt ngươi cũng còn được lắm, ta không chê.”
Vệ Vân Chiêu lựa chọn trầm mặc, dù có ghét bỏ thì cũng không có cách nào để đổi khuôn mặt, có một số việc vẫn nên thuận theo tự nhiên vậy.
Vệ Vân Chiêu nghĩ, dù sao người chỉ ở ngay trong phủ, không chạy được.
Hai người nhất trí bỏ qua đề tài này không nhắc lại nữa, trở về Chiêu Vân Uyển ăn cơm tối, cả ngày hôm nay đến cả một khắc để thở cũng không có, cũng không có hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện khác.
Có người ngủ ngon thì tất nhiên cũng có người trắng đêm khó miên.
Bởi vì nhận lỗi không thành ngược lại còn đắc tội người ta ác hơn, sau khi hồi phủ Tưởng Nhu lại bị ăn mắng một trận, Thanh Hà quận vương trực tiếp cấm túc nàng ta, một tháng không cho phép ra khỏi cửa, cũng tính toán ngày mai tự mình tới cửa Vệ gia xin lỗi.
Đối với việc bị cấm túc này, Tưởng Nhu cũng không mấy để ý, cha mẹ đều xót nàng ta, chỉ cần đợi chuyện này đi qua, nàng ta rất nhanh liền có thể ra ngoài thôi.
Việc làm Tưởng Nhu lo lắng chính là không biết Giang Lâm sẽ làm gì, vạn nhất sẽ bị hủy dung giống như Giang Cẩm Nguyệt, Tưởng Nhu nhận được tin tức, trên mặt Giang Cẩm Nguyệt bị rạch một đường, miệng vết thương không chỉ không kết vảy, mà lúc nào cũng đổ máu, đỏ chói một mảnh, người khác nhìn thấy liền không khỏi kinh sợ.
Tưởng Nhu bị lời nói của Giang Lâm làm cho có chút lo sợ, ban đêm cũng không dám ngủ, sợ sẽ mơ thấy ác mộng.
Chống chọi đến nửa đêm, Tưởng Nhu thật sự không chịu đựng nổi nên đã ngủ quên, bỗng nhiên cảm thấy trên người có chút ngứa, nàng ta theo bản năng mà duỗi tay gãi, sau đó bắt đầu càng ngày càng ngứa, cả người đều ngứa, trong lúc ngủ mơ Tưởng Nhu cũng gãi càng ngày càng mạnh tay, hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì.
Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, nàng ta liền bị một tiếng kêu sợ hãi dọa tỉnh.
Lúc vừa thức dậy tâm tình của Tưởng Nhu rất tệ, buổi sáng nếu bị đánh thức sẽ nổi trận lôi đình, nàng ta cau mày thức dậy, “Rống cái gì mà rống, thứ vụng về, muốn chết sao?”
Ánh mắt nha hoàn lộ ra vẻ hoảng sợ, ngón tay chỉ mặt Tưởng Nhu, “Tiểu… Tiểu thư, mặt của cô……”
Tưởng Nhu không vui mà nhìn nha hoàn, “Mặt cái gì, ai cho phép ngươi quấy rầy giấc ngủ của bổn tiểu thư, còn không mau cút ra ngoài.”
Tưởng Nhu giáo huấn nha hoàn xong, lại nằm trở về, còn duỗi tay gãi gãi mặt.
Nha hoàn rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội vàng tiến lên ngăn nàng ta lại, “Tiểu thư, đừng cào nữa, mặt của cô…… nát rồi.”
Sau đó chính là một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của Tưởng Nhu, kinh động đến toàn bộ người trong Quận vương phủ, không khác mấy so với lần Giang Cẩm Nguyệt mọc bọc mủ trên mặt, chẳng qua mặt của Tưởng Nhu chính là bị nàng ta tự mình cào nát.
Không chỉ trên mặt, mà trên cánh tay, trên người tất cả đều giống nhau, đều có dấu vết do móng tay của nàng ta cào ra, lại trông như từng vệt máu, người khác nhìn thấy liền không khỏi kinh sợ.
Quận vương phi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nữ nhi, lập tức chạy tới xem, vừa thấy bộ dáng của Tưởng Nhu, trực tiếp bị dọa cho ngất xỉu tại chỗ.
Thanh Hà quận vương cũng tới, cau mày sai người đỡ Quận vương phi trở về, hỏi nha hoàn bên người Tưởng Nhu, “Các ngươi hầu hạ như thế nào, mặt của tiểu thư đang êm đẹp sao lại biến thành cái dạng này?”
Các nha hoàn đều quỳ trên mặt đất, nói mình hoàn toàn không biết gì, chỉ là hôm nay thấy tiểu thư dậy muộn hơn thường ngày, liền đến mép giường nhìn xem, sau đó mới phát hiện tiểu thư đã tự cào bản thân hủy dung.
“Là Giang Lâm, chính là do tên tiện nhân Giang Lâm kia làm, hắn sợ ta đoạt Vệ Vân Chiêu với hắn.” Tưởng Nhu nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy hận ý.
Thanh Hà quận vương không rõ việc này như thế nào lại có liên quan đến Giang Lâm, từ chuyện xảy ra ở buổi hoa yến lần trước Thanh Hà quận vương đã cảm thấy Giang Lâm này không phải người dễ đối phó, càng không thể trêu chọc, Quận vương phủ cũng vì xảy ra chuyện đó mà hiện tại có vài nhà quan viên nữ quyến đã không muốn lui tới với Quận vương phủ nữa.
“Ngươi như thế nào lại trêu phải Giang Lâm, ta đã sớm cảnh cáo ngươi đừng xung đột với hắn, nháo thành như bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa?” Thanh Hà quận vương nhìn gương mặt kia của nữ nhi, trong lòng cũng cực kỳ bực bội.
“Bởi vì hắn sợ ta sẽ cướp đi Vệ Vân Chiêu, cho nên mới muốn hủy hoại mặt ta, tên tiện nhân ngoan độc này, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.” Tưởng Nhu tiếp tục nói.
“Được rồi, trước hết mời đại phu đến xem cái mặt kia của ngươi đi, nếu để lại sẹo thì chỉ có mỗi ngươi khóc.” Thanh Hà quận vương phân phó người đi mời đại phu, nhìn nữ nhi mà vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.
Tưởng Nhu cẩn thận xoa xoa mặt, “Sẽ không để lại sẹo đâu, nếu đại phu ở bên ngoài xem không được, không phải còn có Thái y trong cung hay sao, có Thái y, khẳng định sẽ không để lại sẹo.”
“Ngươi còn dám có mặt mũi nhắc tới!” Nói tới Thái y, Thanh Hà quận vương phủ lại bộc phát lửa giận, “Hiện tại ta nào có mặt mũi mà đi cầu Hoàng thượng để Thái y tới chẩn trị cho ngươi, cho dù đại phu bên ngoài trị không hết thì cũng là do ngươi xứng đáng!”
Nhưng mà sự tình cũng không đơn giản như vậy, hạ nhân được Thanh Hà quận vương phủ phái đi mời đại phu trở về bẩm báo, “Quận vương, đại phu… đại phu không tới.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Hạ nhân nói: “Nói là phụng ý chỉ của Hoàng thượng, sau này không được tới Quận vương phủ khám bệnh tại nhà, cũng không cho bốc thuốc cho người trong phủ chúng ta.”
Chân Thanh Hà quận vương lui về sau hai bước, cười khổ, “Hoàng thượng đây là giáng tội đây mà.”
Mà khi nghe thấy hạ nhân nói không mời được đại phu, Tưởng Nhu mới thật sự phát điên, ném loạn đồ đạc khắp nơi, há miệng rống to, nào có một chút bộ dáng của tiểu thư khuê các.
Thanh Hà quận vương thấy nàng ta nháo cũng không ngăn lại, “Bây giờ đã nếm được quả đắng sau khi bậy chưa, hết thảy những điều này đều là do ngươi tự tìm lấy!”
Thanh Hà quận vương phất tay áo rời đi, Tưởng Nhu ngồi xổm trên mặt đất khóc rống, Quận vương phủ cũng bởi vậy mà loạn thành một đoàn.
Hoài Thập theo dõi Thanh Hà quận vương phủ mang tin tức trở về Vệ gia, báo cho hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu.
“Trời cũng giúp ta?” Giang Lâm nở nụ cười, “Việc này thật đúng là quá trùng hợp.”
Trong lòng Vệ Vân Chiêu hiểu rõ, “Ông ta sẽ không cho phép có người khiêu khích hoàng quyền ngay dưới mí mắt của mình, Thanh Hà quận vương là một người thông minh, đáng tiếc lại có một người nữ nhi giỏi giang.”
Giang Lâm khen y, “Ngươi cũng là một người thông minh, ngươi xem, năm đó nếu ngươi không cự tuyệt nàng ta thì bây giờ……” Cũng khó mà tưởng tượng được Vệ gia sẽ trở thành bộ dáng gì.
Vệ Vân Chiêu nói: “Phu nhân lo lắng nhiều rồi, nếu như không có phu nhân thì ta đã không thể tỉnh lại, tình cảnh lúc đó cũng không tới phiên ta tưởng tượng.”
Giang Lâm trong nháy mắt liền cảm thấy bản thân công đức vô lượng, Vệ Vân Chiêu lấy thân báo đáp quả nhiên là không đủ trả ơn.
…
Tác giả có lời muốn nói: Giang Lâm: Vẫn nên cho ta sờ cơ bụng đi thôi~
Vệ Vân Chiêu xoay xe lăn, giơ tay chỉ về phía cửa, “Nếu ngoại tổ phụ không muốn nghe, vậy liền mời trở về đi thôi.”
Đổng lão gia tử nháy mắt đã bị thái độ hoàn toàn không thèm để ý của Vệ Vân Chiêu chọc tức đến đỏ mặt, “Được, ngươi giỏi lắm!”
Vệ Vân Chiêu trả lời: “Nếu không nhờ người nào đó ra tay, Vệ gia đích xác là rất tốt.”
Y nói thẳng, “Ta biết rõ hai vị vì cái gì mà đến, ta cũng không muốn giả vờ hồ đồ lừa gạt hai vị, nữ nhi của Đổng gia các người nguyện sống chết vì Đổng gia như thế nào đều là một mình bà ta tự nguyện, ta không quản được. Nhưng dám động đến người của Vệ gia ta, bút trướng này ta nhất định sẽ tính.”
Giọng nói của Vệ Vân Chiêu đột nhiên trở nên sắc bén, “Hạ cổ một hài tử chỉ mới năm tuổi, hay cho một dòng dõi thư hương, Động gia thật là khiến người khác phải rửa mắt mà nhìn!”
Đổng lão gia tử rống giận, “Đó là mẹ ruột của ngươi, ngươi thế nhưng lại nhẫn tâm như thế.”
Khóe miệng của Vệ Vân Chiêu gợi lên một vẻ trào phúng, “Ta thì lại hy vọng là không phải.”
Nghe nói phụ thân và đại ca tới, Vệ phu nhân vội vàng chạy tới, mới vừa đến trước cửa liền nghe được câu nói này của Vệ Vân Chiêu, chân bà ta chợt lảo đảo một cái, vịn tay vào khung cửa, suýt nữa đã không chịu đựng nổi.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Nước mắt dâng lên hốc mắt, trong lòng bà ta ngập tràn suy nghĩ nhi tử không nhận mình, không nhận người mẹ ruột này.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đều phát hiện thấy bà ta, có điều chỉ làm như không nhìn thấy, dù sao tới cũng không làm được gì.
Đổng đại lão gia cũng nhìn thấy, đứng dậy đi tới cửa kéo Vệ phu nhân vào, chỉ vào Vệ Vân Chiêu mà nói: “Đây là đứa nhi tử giỏi giang do ngươi sinh đấy, bất kính với trưởng bối, không nhận thân nương, còn muốn xuống tay với nhà ngoại, thật đúng là rất giỏi.”
Vệ phu nhân còn đang hồi khổ sở, nghe thấy trong lời nói của Đổng đại lão gia tràn ngập sự bất mãn đối với Vệ Vân Chiêu, cũng không khỏi nóng nảy, “Đại ca, Chiêu Nhi không phải có ý như vậy, nó chỉ là nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, lại bị thứ tai tinh Giang Lâm này mê hoặc, đại ca, ngươi đừng giận Chiêu Nhi……”
“Cút!”
Vệ phu nhân còn chưa nói hết câu, Vệ Vân Chiêu lại đột nhiên quát một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt không tốt, bàn tay nắm lấy xe lăn nổi đầy gân xanh, có thể thấy được y phải đè ép bao nhiêu lửa giận.
“Cút trở về Đổng gia của bà đi, Vệ gia ta không dưỡng nổi loại đồ vật ăn cây táo rào cây sung này, cút ngay lập tức cho ta!”
Cơn giận này của Vệ Vân Chiêu đã làm kinh sợ tới tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Giang Lâm.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vệ Vân Chiêu phát hỏa lớn như vậy, hoặc nói đúng hơn là lần đầu tiên thấy y phát hỏa.
Giang Lâm trực tiếp giúp Vệ Vân Chiêu một tay, một phen túm lấy Vệ phu nhân đẩy ra ngoài cửa, “Bà còn kém xa Chu Hỉ Dung, ít nhất bà ta không ăn nhi tử thân sinh của mình, mà bà, chính là một kẻ súc sinh đến cả thân nhi tử của mình mà cũng không buông tha, cút đi!”
Giang Lâm lại trở về, đẩy Vệ Vân Chiêu rời đi, đồng thời phân phó quản gia, “Đuổi ra ngoài, từ nay về sau không có mệnh lệnh của ta không cho phép người của Đổng gia tiến vào đại môn một bước, người nào dám xông vào, trực tiếp đưa tới nha môn.”
Vừa nghe hắn nói ra lời này, Đổng lão gia tử liên tục đập bàn nói ngược thiên, Đổng đại lão gia mắng Vệ Vân Chiêu bất hiếu, ngay cả mẹ ruột cũng muốn đuổi đi.
Còn Vệ phu nhân thì lại ngốc lăng, lúc đi ngang qua Vệ Vân Chiêu đã nhìn bà ta một cái, trong mắt chỉ có một sự lạnh nhạt vô tận, Vệ phu nhân tức khắc chỉ còn lại một ý niệm, nó hận mình, nhi tử thân sinh của mình hận mình.
Động tác của quản gia rất nhanh, ba người Đổng gia bị đuổi ra khỏi đại môn, sau đó đóng cửa lại, tùy ý để bọn họ ở bên ngoài tức giận mắng chửi gõ cửa như thế nào cũng làm như không nghe thấy.
Quản gia là người hầu của Vệ gia, từ nhỏ đã sống ở Vệ gia, cũng nhìn gia tộc này từ lúc cường thịnh đi đến tình trạng như hiện giờ. Ông thở dài lắc đầu, “Thật là phụ nhân loạn sự mà.”
Nhưng chỉ cần đầu óc thanh tỉnh một chút thì cũng đã không làm ra loại chuyện như vậy, vì một cái chức quan cho nhà mẹ đẻ mà nhẫn tâm hại nhi tử của mình, bị đại công tử đuổi ra khỏi cửa, quản gia cũng chỉ muốn nói một chữ, đáng!
Ba người Đổng gia ở ngoài cửa hiển nhiên là không ngờ hạ nhân của Vệ gia lại làm việc lưu loát như vậy, không chừa lối thoát, cũng hoàn toàn không cố kỵ thân phận của bọn họ.
Mà tình huống hiện tại đã phát triển theo hướng hoàn toàn bất đồng với trong dự đoán, không chỉ không khuyên bảo được Vệ Vân Chiêu đừng nháo lớn chuyện này, mà ngược lại còn khiến người duy nhất có thể truyền lời vào Vệ gia bị đuổi ra ngoài.
Vệ phu nhân hết sức mờ mịt, mình bị nhi tử đuổi ra khỏi gia môn?
Vệ phu nhân dùng tay đập cửa, vừa bi thương khóc rống vừa kêu, “Mở cửa, mau mở cửa, ta là người của Vệ gia, các ngươi không thể đuổi ta đi.”
“Vân Chiêu, ta là mẫu thân của con mà, con không thể đuổi nương đi, con mau cho người mở cửa đi.”
“Mở cửa đi, mở cửa cho ta vào, Vân Chiêu, nương biết sai rồi, con đừng đuổi nương đi……”
Vệ phu nhân dần dần liền khóc không thành tiếng, ngồi quỳ ở trước cửa.
Phụ tử Đổng gia thấy bà ta như vậy, có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn vẫn là ghét bỏ, Đổng đại lão gia kéo người dậy, “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, ngay cả nhi tử của chính mình mà cũng không quản được, ngươi có ích lợi gì, Đổng gia ta như thế nào lại dưỡng ra phế vật vô dụng như ngươi.”
Vệ phu nhân nghe đại ca mình nói, vẻ mặt không dám tin, “Đại… Đại ca?”
Không quản được Vệ Vân Chiêu, ở trong lòng của Đổng đại lão gia, người muội muội này đã không còn tác dụng gì nữa, ông ta nhẹ buông tay, trực tiếp ném người trở về, “Nếu ngươi giỏi khóc như vậy thì cứ ở đây khóc đến khi nào Vệ Vân Chiêu chịu ra ngoài đi, ta không tin nó còn có thể thật sự mặc kệ ngươi.”
Đổng đại lão gia không hề có ý muốn mang Vệ phu nhân theo, xoay người đỡ cha mình lên xe ngựa, hai phụ tử vô tình đến độ ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho bà ta, xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Vệ phu nhân bò dậy muốn đuổi theo xe ngựa, ở phía sau tê tâm liệt phế mà kêu phụ thân kêu đại ca, nhưng xe ngựa không ngừng lại, cũng chẳng ai đáp lời bà ta một tiếng.
Vệ phu nhân bất lực ngã ngồi trên mặt đất, khóc càng thêm thương tâm.
Trùng hợp, một màn này đã bị Tưởng Nhu mang danh nghĩa nhận lỗi mà đến Vệ gia thấy rõ mười mươi, khi xe ngựa vừa đến giao lộ, nha hoàn thấy ở trước cửa Vệ gia giống như có người xảy ra tranh chấp liền nói cho Tưởng Nhu, Tưởng Nhu lập tức quyết định xuống xe ngựa, bảo xa phu lái xe ngựa rời đi, dẫn theo nha hoàn nấp ở phía sau con sư tử đá nhìn lén.
Phụ tử Đổng gia đối xử với Vệ phu nhân ra sao, Tưởng Nhu đều nhìn thấy rõ ràng, phụ tử Đổng gia vô tình, Vệ phu nhân vô dụng như lợn, trong lòng Tưởng Nhu đều chướng mắt cả ba, cảm thấy Vệ Vân Chiêu đuổi nữ nhân ngu xuẩn này ra khỏi gia môn là một việc không thể tốt hơn, nàng ta không muốn về sau vào cửa còn phải hầu hạ loại người ngu xuẩn này.
Có điều đợi hơn nửa ngày, thấy Vệ phu nhân vẫn luôn ở trước cửa khóc lóc, cũng không có ý muốn rời đi, Tưởng Nhu liền cảm thấy bực bội. Nếu nàng ta đi gõ cửa ngay lúc này, cửa mở Vệ phu nhân khẳng định là cũng muốn vào theo, nhưng nếu không gõ, vậy hôm nay liền không thể gặp mặt Vệ Vân Chiêu.
Hôm nay nàng ta tới đây, một là muốn đẩy chuyện này đến trên người của Đổng gia làm Vệ Vân Chiêu không so đo với Quận vương phủ, hai là cũng muốn gặp Vệ Vân Chiêu, nàng ta đã hai năm chưa gặp mặt y.
Tưởng Nhu đẩy nha hoàn, “Ngươi đi, nghĩ cách dẫn nữ nhân ngu xuẩn kia rời đi, ta đi gõ cửa.”
Vệ phu nhân đã khóc đến độ thảm thương, nha hoàn khó xử, “Dẫn đi như thế nào?”
“Trực tiếp kéo đi là được, kéo xa một chút tùy tiện ném ở đâu cũng được, dù sao quanh đây cũng không có người, không ai biết là do ngươi làm.”
Nha hoàn có chút sợ, “Nhưng mà tiểu thư, vạn nhất xảy ra chuyện……”
Tưởng Nhu mất kiên nhẫn, trực tiếp đẩy nha hoàn ra, “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, ai lại đi coi trọng một bà lão, đi mau.”
Nha hoàn cho dù có không tình nguyện thì cũng chỉ có thể đi.
Thời điểm nha hoàn đi kéo Vệ phu nhân thì bọn người Giang Lâm cũng đã nhận được tin tức, bởi vì rất muốn biết phụ tử Đổng gia đối đãi với người nữ nhi một lòng hiếu thuận vì nhà mẹ đẻ của mình ra sao, cho nên Hoài Cửu đã được phái đi theo dõi.
Sau đó liền thấy được một màn Tưởng Nhu sai sử nha hoàn cưỡng ép kéo tay Vệ phu nhân, trở về bẩm báo với hai người Giang Lâm.
“Hôm nay quả thật là không ngừng nghỉ là không được đúng không.” Lại thêm một Tưởng Nhu tới nữa.
Giang Lâm cũng khá tò mò, “Ta nói, da mặt của nàng ta phải dày tới mức nào mới không biết xấu hổ mà tới đây.”
“Người bị kéo đi rồi sao?” Vệ Vân Chiêu đã khôi phục lại sự bình tĩnh, hỏi.
Hoài Cửu: “Hẳn là chưa, tiểu nha hoàn sức lực không lớn.”
Giang Lâm vung tay lên, “Vậy mở cửa đi, chúng ta đi xem trò hay.”
Hoài Cửu bay đi, Giang Lâm cũng đẩy Vệ Vân Chiêu đi về phía đại môn, hiển nhiên đã quên mất ban nãy còn nói là ai tới cũng không mở cửa.
Khi đại môn Vệ gia mở ra thì nha hoàn của Tưởng Nhu chỉ vừa mới cố sức kéo Vệ phu nhân xuống được tới chỗ bậc thang, còn bảo Vệ phu nhân phối hợp một chút.
Vệ phu nhân vừa khóc vừa giãy giụa hỏi nàng muốn làm gì, Vệ phu nhân cũng nhận ra đây là nha hoàn bên cạnh Tưởng Nhu, lần trước đến chùa miếu đã gặp qua.
“Rốt cuộc Quận vương phủ các người muốn làm gì, các người hại nhi tử của ta còn chưa đủ, hiện tại còn muốn xuống tay với ta sao, mau thả ta ra, nếu như các người dám làm gì ta, Vân Chiêu sẽ không buông tha cho các người!”
Tưởng Nhu không lộ diện, nha hoàn mặc kệ Vệ phu nhân nói gì cũng không đáp lời, một lòng chỉ muốn kéo người đi.
Đúng lúc này, Hoài Cửu giống như một bóng đen lướt qua, ngay sau đó Tưởng Nhu đã bị ném tới trước mặt hai người Giang Lâm.
Đại tiểu thư thân kiều thịt quý, bị ném như vậy tất nhiên là rất đau, nhưng quan trọng hơn vẫn là Vệ Vân Chiêu đã nhìn thấy bộ dáng chật vật bị người ném xuống đất của nàng ta.
Tưởng Nhu cắn răng nhịn đau mà đứng lên, sau đó hơi cúi người với Vệ Vân Chiêu, “Vệ công tử.”
Vệ Vân Chiêu không quá cho đại tiểu thư mặt mũi, trực tiếp hỏi, “Nha hoàn của Tưởng tiểu thư muốn mang mẫu thân ta đi đâu vậy? Vệ mỗ thật không biết Thanh Hà quận vương phủ đã bắt đầu lừa buôn người từ khi nào.”
Tưởng Nhu vội vàng giải thích, “Vệ công tử hiểu lầm rồi, ta chỉ là thấy phu nhân khóc thương tâm như vậy, liền bảo nha hoàn đi qua an ủi phu nhân một chút, tuyệt đối không có ý tứ gì khác.”
Tưởng Nhu lại vội vàng gọi nha hoàn của mình đỡ Vệ phu nhân trở về, trong lòng thì lại ảo não nha hoàn làm việc quá chậm chạp, nháo ra động tĩnh làm Vệ Vân Chiêu phát hiện.
“Phải không?” Khóe miệng Vệ Vân Chiêu hơi gợi lên, tựa hồ như tâm tình không tồi, cũng tin vào lời này của Tưởng Nhu.
Tưởng Nhu thấy y cười, gương mặt chậm rãi trở nên đỏ ửng, hơi cúi đầu e lệ mà liếc nhìn Vệ Vân Chiêu một cái, “Tất nhiên chính là như vậy, Vệ công tử, sao ta có thể hại phu nhân được chứ.”
“Ừm, vậy hôm nay Tưởng tiểu thư đến đây là để giải cổ cho xá đệ hay là giải độc an thần hương cho gia mẫu?”
Tưởng Nhu bỗng dưng giương mắt, “Vệ công tử đây là có ý gì?”
Giang Lâm tiếp lời thay cho Vệ Vân Chiêu, “Còn có thể là có ý gì, chính là tất cả bọn ta đều biết những chuyện xấu xa mà cô đã làm, cô cũng đừng ở đây làm dáng tiểu nữ nhi ra vẻ thẹn thùng, người khác nhìn chỉ thấy ghê tởm.”
“À, đúng rồi, nghe nói cô muốn tự sát hả, vậy chừng nào cô chết, để bọn ta còn tiện chuẩn bị hương nến viếng mồ mả tiễn đưa cho cô.”
Tưởng Nhu khẽ cắn răng, “Giang Lâm!”
“Ai.” Giang Lâm lập tức đáp lời, “Thế nào, chưa chọn được ngày lành sao? Không sao, dù sao cũng chết, chết sớm thì sớm siêu sinh, không bằng cô liền biểu diễn ngay tại đây để bọn ta được mở mang tầm mắt.”
Trong mắt Tưởng Nhu tràn ngập hận ý, nhưng nhìn thấy Vệ Vân Chiêu còn ở bên cạnh, nàng ta lại cắn môi, hốc mắt đỏ lên một chút, nũng nịu hỏi, “Vệ công tử, đây chính là đạo đãi khách của Vệ gia các vị sao?”
Vệ Vân Chiêu lãnh đạm nói: “Đãi khách thì đích xác là không phải như thế, nhưng đãi người có thù oán thì đã xem như khách khí rồi.”
Nghe được ba chữ có thù oán, trong lòng Tưởng Nhu liền trầm xuống, “Lời này của Vệ công tử là có ý gì?”
Giang Lâm bị bộ dáng này của Tưởng Nhu làm cho có chút mất kiên nhẫn, “Cô là đồ ngốc à, ý gì ý gì, bản thân mình làm gì trong lòng không cảm thấy hổ thẹn một chút gì sao, còn có mặt mũi để hỏi là có ý gì, Tử Mẫu Cổ ăn sạch đầu óc của cô rồi đúng không.”
“Ta nói cô như thế nào lại có hơi sức mà nổi lên tâm tư, bởi vì thứ nằm trên cổ của cô khẳng định là trống rỗng. Tưởng Nhu, Hoàng thượng hận nhất là vu cổ chi thuật, cô nên ngẫm lại phải làm thế nào mới có thể giữ được Thanh Hà quận vương phủ, chứ không phải là chạy đến cổng lớn Vệ gia phát tao, câu dẫn nam nhân của ta.”
Tưởng Nhu bị lời này của Giang Lâm dọa sợ nhưng đồng thời cũng rất tức giận, lúc này là khóc thật.
Nàng ta hung hăng trừng mắt liếc nhìn Giang Lâm một cái, sau đó liền xoay người xách váy định chạy.
Giang Lâm ở phía sau nói, “Đều đã tự mình đưa tới cửa, nào có chuyện dễ dàng như vậy mà rời đi, người đâu, bắt nàng lại cho ta!”
Quản gia vẫn luôn dẫn người đứng thủ ở phía sau, thiếu phu nhân vừa ra lệnh liền lập tức xông lên bắt Tưởng Nhu và nha hoàn trở về.
Giang Lâm lại cho người đi lấy cổ trùng Tử Mẫu Cổ tới đây, hắn muốn kiểm tra xem rốt cuộc mẫu cổ có nằm trên người của Tưởng Nhu hay không, dù thế nào thì người này cũng hoàn toàn không đáng tin.
Mẫu cổ có một loại lực hấp dẫn thiên tính đối với tử cổ, một khi vừa thả ra sẽ liền tự động đi tìm mẫu cổ, ngửi thấy mùi vị, con sâu mấp máy càng nhanh, sau đó chạy về phía…… nha hoàn đứng sau lưng Tưởng Nhu.
Giang Lâm cười lạnh một tiếng, biết ngay là không phải là một người thành thật mà.
Dùng mạng của một nha hoàn để đổi lấy mạng của Vệ Vân Kỳ, Tưởng Nhu phỏng chừng cũng cảm thấy cực kỳ có lời.
Đến lúc này cũng không cần thiết phải giả vờ nữa, sau khi nhìn thấy cổ trùng chạy về phía nha hoàn sau lưng mình, trên mặt Tưởng Nhu liền lộ ra một nụ cười đắc ý, “Giang Lâm, cho dù thật sự có vu cổ chi thuật thì lại thế nào, ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể vặn ngã Thanh Hà quận vương phủ sao, Giang Lâm, ngươi không khỏi suy nghĩ viễn vông rồi.”
Giang Lâm cũng cười, “Vậy thì lại khó nói, ta sẽ khiến cô minh bạch cái gì gọi là hậu quả hết sức tồi tệ.”
Giang Lâm tiến lên vài bước thu hồi tử cổ vào trong ống trúc, sau đó bảo người thả Tưởng Nhu ra, “Tưởng tiểu thư, chúc cô đêm nay có một giấc mộng đẹp.”
Rõ ràng hắn đang cười, nhưng Tưởng Nhu lại cảm thấy hàn ý dày đặc ẩn chứa trong đó, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nhưng nàng ta sợ Giang Lâm, lúc tới đây nàng ta cũng không dẫn theo người, Giang Lâm nói bắt là bắt, vạn nhất Giang Lâm thật sự ra tay làm gì đó với mình, đến lúc đó mới là hối hận đều đã muộn.
Vì thế Tưởng Nhu liền dẫn theo nha hoàn vội vàng bỏ chạy.
Trước cửa chỉ còn lại một Vệ phu nhân đã khóc đến sưng mắt, vẻ mặt khẩn cầu mà nhìn Vệ Vân Chiêu.
Nhưng Vệ Vân Chiêu cũng không muốn để ý đến bà ta, nói với Giang Lâm: “Trở về thôi.”
Bọn họ vừa xoay người, Vệ phu nhân liền vội vàng chạy tới chặn đường, “Vân Chiêu, nương sai rồi, nương biết sai rồi, con đừng đuổi nương đi được không?”
Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm đồng thời nhìn bà ta, đều có chút lấy làm lạ.
Lúc trước khuyên nhủ, mắng chửi cũng không có tác dụng, bây giờ chỉ bị nhốt ở bên ngoài một chút như vậy liền biết sai rồi?
“Sai ở đâu?” Vệ Vân Chiêu hỏi.
“Nương không nên một lòng vì nhà mẹ đẻ, lại càng không nên bắt đệ đệ con chịu tội, Chiêu Nhi, nương thật sự biết sai rồi, về sau nương đều nghe theo con, cái gì cũng nghe, được không?” Vệ phu nhân nắm chặt lấy tay Vệ Vân Chiêu, tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Được, ta sẽ đến nha môn cáo trạng Đổng gia và Thanh Hà quận vương phủ, bà dẫn Tôn ma ma đi làm chứng đi.”
“Nha môn……” Vệ phu nhân lẩm bẩm hai chữ này, lại sinh ra một chút do dự, “Chiêu Nhi, chuyện này có thể cứ như vậy mà cho qua hay không, về sau nương đều nghe theo con, nương không bao giờ ra ngoài nữa, không đến Đổng gia nữa có được không?”
Vệ Vân Chiêu đẩy tay bà ta ra, đến cuối cùng vẫn bị làm cho thất vọng, “Nếu như đã như thế, vậy bà nên trở về Đổng gia của mình đi thôi, chùa ở nơi này nhỏ quá, không chứa nổi vị tôn đại Phật Đổng cô nãi nãi đây.”
Xe lăn được đẩy qua bậc cửa, quản gia nhanh chóng sai người đóng cửa, ngăn Vệ phu nhân ở ngoài cửa.
Vệ phu nhân đập cửa kêu biết sai rồi, cũng nói mình nguyện ý đến nha môn làm chứng, bảo Vệ Vân Chiêu mở cửa cho bà ta vào.
Giang Lâm nghĩ, đây ước chừng chính là cái gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vừa bị nhốt ở bên ngoài liền lập tức đồng ý.
Chỉ tiếc, hiện tại không có ai muốn mở cửa cho bà ta nữa.
Đến lúc này, đại môn Vệ gia mới xem như thật sự đóng cửa không tiếp khách.
Trên đường trở về Chiêu Vân Uyển, Vệ Vân Chiêu đột nhiên nắm lấy tay Giang Lâm, “Vừa rồi ngươi nói với Tưởng Nhu là đừng câu dẫn nam nhân của ngươi?”
“Chứ không thì sao, ngươi còn tưởng cho người khác sờ cơ bụng mà ta đã sờ qua hay sao?” Giang Lâm đương nhiên, “Vệ Vân Chiêu, hiện tại ở trên người của ngươi thứ hấp dẫn ta nhất chỉ có cơ bụng.”
“Cũng chỉ có mỗi cơ bụng thôi phải không?” Vệ Vân Chiêu bất đắc dĩ thở dài, còn có một chút cảm giác tự sa ngã.
Giang Lâm duỗi tay nhéo mặt y, “Còn rất biết tự mình hiểu lấy, có điều mặt ngươi cũng còn được lắm, ta không chê.”
Vệ Vân Chiêu lựa chọn trầm mặc, dù có ghét bỏ thì cũng không có cách nào để đổi khuôn mặt, có một số việc vẫn nên thuận theo tự nhiên vậy.
Vệ Vân Chiêu nghĩ, dù sao người chỉ ở ngay trong phủ, không chạy được.
Hai người nhất trí bỏ qua đề tài này không nhắc lại nữa, trở về Chiêu Vân Uyển ăn cơm tối, cả ngày hôm nay đến cả một khắc để thở cũng không có, cũng không có hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện khác.
Có người ngủ ngon thì tất nhiên cũng có người trắng đêm khó miên.
Bởi vì nhận lỗi không thành ngược lại còn đắc tội người ta ác hơn, sau khi hồi phủ Tưởng Nhu lại bị ăn mắng một trận, Thanh Hà quận vương trực tiếp cấm túc nàng ta, một tháng không cho phép ra khỏi cửa, cũng tính toán ngày mai tự mình tới cửa Vệ gia xin lỗi.
Đối với việc bị cấm túc này, Tưởng Nhu cũng không mấy để ý, cha mẹ đều xót nàng ta, chỉ cần đợi chuyện này đi qua, nàng ta rất nhanh liền có thể ra ngoài thôi.
Việc làm Tưởng Nhu lo lắng chính là không biết Giang Lâm sẽ làm gì, vạn nhất sẽ bị hủy dung giống như Giang Cẩm Nguyệt, Tưởng Nhu nhận được tin tức, trên mặt Giang Cẩm Nguyệt bị rạch một đường, miệng vết thương không chỉ không kết vảy, mà lúc nào cũng đổ máu, đỏ chói một mảnh, người khác nhìn thấy liền không khỏi kinh sợ.
Tưởng Nhu bị lời nói của Giang Lâm làm cho có chút lo sợ, ban đêm cũng không dám ngủ, sợ sẽ mơ thấy ác mộng.
Chống chọi đến nửa đêm, Tưởng Nhu thật sự không chịu đựng nổi nên đã ngủ quên, bỗng nhiên cảm thấy trên người có chút ngứa, nàng ta theo bản năng mà duỗi tay gãi, sau đó bắt đầu càng ngày càng ngứa, cả người đều ngứa, trong lúc ngủ mơ Tưởng Nhu cũng gãi càng ngày càng mạnh tay, hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì.
Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, nàng ta liền bị một tiếng kêu sợ hãi dọa tỉnh.
Lúc vừa thức dậy tâm tình của Tưởng Nhu rất tệ, buổi sáng nếu bị đánh thức sẽ nổi trận lôi đình, nàng ta cau mày thức dậy, “Rống cái gì mà rống, thứ vụng về, muốn chết sao?”
Ánh mắt nha hoàn lộ ra vẻ hoảng sợ, ngón tay chỉ mặt Tưởng Nhu, “Tiểu… Tiểu thư, mặt của cô……”
Tưởng Nhu không vui mà nhìn nha hoàn, “Mặt cái gì, ai cho phép ngươi quấy rầy giấc ngủ của bổn tiểu thư, còn không mau cút ra ngoài.”
Tưởng Nhu giáo huấn nha hoàn xong, lại nằm trở về, còn duỗi tay gãi gãi mặt.
Nha hoàn rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội vàng tiến lên ngăn nàng ta lại, “Tiểu thư, đừng cào nữa, mặt của cô…… nát rồi.”
Sau đó chính là một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của Tưởng Nhu, kinh động đến toàn bộ người trong Quận vương phủ, không khác mấy so với lần Giang Cẩm Nguyệt mọc bọc mủ trên mặt, chẳng qua mặt của Tưởng Nhu chính là bị nàng ta tự mình cào nát.
Không chỉ trên mặt, mà trên cánh tay, trên người tất cả đều giống nhau, đều có dấu vết do móng tay của nàng ta cào ra, lại trông như từng vệt máu, người khác nhìn thấy liền không khỏi kinh sợ.
Quận vương phi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nữ nhi, lập tức chạy tới xem, vừa thấy bộ dáng của Tưởng Nhu, trực tiếp bị dọa cho ngất xỉu tại chỗ.
Thanh Hà quận vương cũng tới, cau mày sai người đỡ Quận vương phi trở về, hỏi nha hoàn bên người Tưởng Nhu, “Các ngươi hầu hạ như thế nào, mặt của tiểu thư đang êm đẹp sao lại biến thành cái dạng này?”
Các nha hoàn đều quỳ trên mặt đất, nói mình hoàn toàn không biết gì, chỉ là hôm nay thấy tiểu thư dậy muộn hơn thường ngày, liền đến mép giường nhìn xem, sau đó mới phát hiện tiểu thư đã tự cào bản thân hủy dung.
“Là Giang Lâm, chính là do tên tiện nhân Giang Lâm kia làm, hắn sợ ta đoạt Vệ Vân Chiêu với hắn.” Tưởng Nhu nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy hận ý.
Thanh Hà quận vương không rõ việc này như thế nào lại có liên quan đến Giang Lâm, từ chuyện xảy ra ở buổi hoa yến lần trước Thanh Hà quận vương đã cảm thấy Giang Lâm này không phải người dễ đối phó, càng không thể trêu chọc, Quận vương phủ cũng vì xảy ra chuyện đó mà hiện tại có vài nhà quan viên nữ quyến đã không muốn lui tới với Quận vương phủ nữa.
“Ngươi như thế nào lại trêu phải Giang Lâm, ta đã sớm cảnh cáo ngươi đừng xung đột với hắn, nháo thành như bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa?” Thanh Hà quận vương nhìn gương mặt kia của nữ nhi, trong lòng cũng cực kỳ bực bội.
“Bởi vì hắn sợ ta sẽ cướp đi Vệ Vân Chiêu, cho nên mới muốn hủy hoại mặt ta, tên tiện nhân ngoan độc này, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.” Tưởng Nhu tiếp tục nói.
“Được rồi, trước hết mời đại phu đến xem cái mặt kia của ngươi đi, nếu để lại sẹo thì chỉ có mỗi ngươi khóc.” Thanh Hà quận vương phân phó người đi mời đại phu, nhìn nữ nhi mà vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.
Tưởng Nhu cẩn thận xoa xoa mặt, “Sẽ không để lại sẹo đâu, nếu đại phu ở bên ngoài xem không được, không phải còn có Thái y trong cung hay sao, có Thái y, khẳng định sẽ không để lại sẹo.”
“Ngươi còn dám có mặt mũi nhắc tới!” Nói tới Thái y, Thanh Hà quận vương phủ lại bộc phát lửa giận, “Hiện tại ta nào có mặt mũi mà đi cầu Hoàng thượng để Thái y tới chẩn trị cho ngươi, cho dù đại phu bên ngoài trị không hết thì cũng là do ngươi xứng đáng!”
Nhưng mà sự tình cũng không đơn giản như vậy, hạ nhân được Thanh Hà quận vương phủ phái đi mời đại phu trở về bẩm báo, “Quận vương, đại phu… đại phu không tới.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Hạ nhân nói: “Nói là phụng ý chỉ của Hoàng thượng, sau này không được tới Quận vương phủ khám bệnh tại nhà, cũng không cho bốc thuốc cho người trong phủ chúng ta.”
Chân Thanh Hà quận vương lui về sau hai bước, cười khổ, “Hoàng thượng đây là giáng tội đây mà.”
Mà khi nghe thấy hạ nhân nói không mời được đại phu, Tưởng Nhu mới thật sự phát điên, ném loạn đồ đạc khắp nơi, há miệng rống to, nào có một chút bộ dáng của tiểu thư khuê các.
Thanh Hà quận vương thấy nàng ta nháo cũng không ngăn lại, “Bây giờ đã nếm được quả đắng sau khi bậy chưa, hết thảy những điều này đều là do ngươi tự tìm lấy!”
Thanh Hà quận vương phất tay áo rời đi, Tưởng Nhu ngồi xổm trên mặt đất khóc rống, Quận vương phủ cũng bởi vậy mà loạn thành một đoàn.
Hoài Thập theo dõi Thanh Hà quận vương phủ mang tin tức trở về Vệ gia, báo cho hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu.
“Trời cũng giúp ta?” Giang Lâm nở nụ cười, “Việc này thật đúng là quá trùng hợp.”
Trong lòng Vệ Vân Chiêu hiểu rõ, “Ông ta sẽ không cho phép có người khiêu khích hoàng quyền ngay dưới mí mắt của mình, Thanh Hà quận vương là một người thông minh, đáng tiếc lại có một người nữ nhi giỏi giang.”
Giang Lâm khen y, “Ngươi cũng là một người thông minh, ngươi xem, năm đó nếu ngươi không cự tuyệt nàng ta thì bây giờ……” Cũng khó mà tưởng tượng được Vệ gia sẽ trở thành bộ dáng gì.
Vệ Vân Chiêu nói: “Phu nhân lo lắng nhiều rồi, nếu như không có phu nhân thì ta đã không thể tỉnh lại, tình cảnh lúc đó cũng không tới phiên ta tưởng tượng.”
Giang Lâm trong nháy mắt liền cảm thấy bản thân công đức vô lượng, Vệ Vân Chiêu lấy thân báo đáp quả nhiên là không đủ trả ơn.
…
Tác giả có lời muốn nói: Giang Lâm: Vẫn nên cho ta sờ cơ bụng đi thôi~