Chương 44: Muốn Ôm Một Cái
Trường Đức đế vừa nói sẽ không trách tội Vệ Vân Chiêu xong, xoay người liền bắt đầu hỏi, “Hạt giống ở thôn trang kia của ngươi chính là do Thái tử phái người đến hủy hoại sao?”
“Lão nhị nói là Thái tử sai người đi hủy, đúng lúc hôm nay hai người đều có mặt, ngươi đã là khổ chủ, vậy để ngươi nói thử, hạt giống này có thật sự là do người của Thái tử hủy hoại hay không?”
Tin tức là do Vệ Vân Chiêu cung cấp cho Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử cáo trạng Thái tử, hiện tại hai người đều ở đây, Trường Đức đế đây là muốn trực tiếp đặt Vệ Vân Chiêu trên đống lửa, buộc y phải lựa chọn.
Cho dù đứng về bên nào thì cũng sẽ đắc tội với bên còn lại, nếu nói Thái tử sai người phá hủy, vậy không chỉ khiến Thái tử mang thù, mà Trường Đức đế khẳng định cũng sẽ không cao hứng, dù gì đây chính là Thái tử mà ông ta lập nên, làm như vậy không thể nghi ngờ chính là đang hoài nghi quyết định của Hoàng thượng.
Nếu nói không phải, vậy rõ ràng chính là đắc tội Nhị hoàng tử, vị này cũng không phải là người dễ đối phó, thủ đoạn không hề kém hơn Thái tử. Chủ yếu chính là, việc này chứng cứ vô cùng xác thực, Vệ Vân Chiêu không thể không màng đến những người bị uổng mạng mà đi lấy lòng Thái tử được.
Vệ Vân Chiêu rũ mắt, chắp tay nói, “Bệ hạ, thần không biết.”
“Sau khi hạt giống bị hủy, thần liền sai quản sự thôn trang nâng thi thể đến nha phủ Thịnh Kinh báo quan, đến nay nha môn vẫn chưa xử án, thần không biết khất cái là từ đâu mà đến, hay sát thủ là do người phương nào phái tới. Thần cũng không biết vì sao lại có người muốn hủy hoại hạt giống, rốt cuộc là có rắp tâm hay dị tâm, không muốn tốt cho Đại Việt ta.”
Vệ Vân Chiêu vừa dứt lời, Nhị hoàng tử liền tiếp nhận thẩm tra, lười nhác mà liếc nhìn Thái tử một cái, hỏi hắn, “Vi huynh cũng muốn hỏi một chút, Thái tử điện hạ thân là trữ quân của một quốc gia, vì sao lại muốn hủy hoại một vật lợi quốc lợi dân như vậy, chẳng lẽ Thái tử điện hạ thật sự ôm tâm tư khác, không muốn để bá tánh Đại Việt được ăn no bụng?”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Thái tử xanh mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Nhị hoàng tử, chắp tay nói với Trường Đức đế: “Phụ hoàng minh giám, nhi thần thân là trữ quân, một lòng vì Đại Việt ta, tuyệt đối không thể có dị tâm.”
Mấy ngày gần đây Thái tử cũng không được quá suông sẻ, Giang Cẩm Nguyệt phái người truyền tin cho hắn, nói Vệ Vân Chiêu tìm được hạt giống tốt, loại hạt giống này không chỉ có khả năng chống hạn mà còn có thể cho ra một năm hai mùa, nhờ đó mà sản lượng lương thực gia tăng, bá tánh cũng sẽ không có người phải đói bụng. Thái tử vừa nghe liền biết thứ này có thể giúp Vệ Vân Chiêu xoay người, lập tức phái người tới phụ cận thôn trang ngoại thành theo dõi.
Thái tử vốn định dùng chút thủ đoạn để biến thôn trang thành của mình, nhờ đó hạt giống tất nhiên cũng sẽ trở thành của hắn, đến lúc đó dâng hạt giống lên, phụ hoàng chắc chắn sẽ khen ngợi hắn một phen, có phần lập công này, không một ai có thể lay động địa vị trữ quân của hắn.
Có điều hắn còn chưa kịp thực thi ý tưởng thì Giang Cẩm Nguyệt lại cho người truyền tin, bảo hắn mau chóng phá hủy hạt giống, bởi vì Vệ Vân Chiêu đã đầu nhập với lão nhị, Vệ Vân Chiêu có ý muốn nhường công lao cho Nhị hoàng tử.
Thái tử vừa nghe liền nóng nảy, lập tức an bài người hủy hạt giống ngay trong đêm, hắn cũng đã nghĩ kỹ, nếu như Vệ Vân Chiêu dám nháo, vậy liền nhân cơ hội này gán cho y tội danh mưu phản thông đồng với địch, xử lý y và toàn bộ Vệ gia chỉ trong một lần.
Nhưng không ngờ đám khất cái kia xuống tay không biết nặng nhẹ, vậy mà lại dính tới mạng người, còn khiến Giang Lâm tìm tới cửa, Thái tử không thể không phái người đi diệt khẩu, người chết vô đối chứng, kết quả, chẳng những không thể diệt trừ được hắn mà còn để lão nhị tra xét ra chuyện của đám người Phương Bá, cáo trạng đến trước mặt phụ hoàng.
Hiện giờ không chỉ các triều thần có ý kiến đối với hắn, mà ngay cả phụ hoàng cũng không cho hắn sắc mặt hòa nhã, lão nhị thì lại từng bước ép sát, Thái tử thường xuyên tức giận đến độ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp phái người đi diệt trừ lão nhị.
Đồng thời, hắn cũng hối hận không nên nghe theo lời của Giang Cẩm Nguyệt mà đi động vào hạt giống này, còn không bằng cứ trực tiếp bẩm báo với phụ hoàng, như vậy cũng có thể phản ngược lại tính toán của Vệ Vân Chiêu và lão nhị.
Hiện tại Thái tử cũng đã phát hiện ra, chỉ cần dính dáng đến Giang Cẩm Nguyệt là sẽ không có chuyện tốt, nữ nhân này khắc hắn.
Nếu nói rằng trước kia hắn còn ôm vài phần tâm tư muốn cho Giang Cẩm Nguyệt làm trắc phi thì hiện giờ đã là hoàn toàn không còn, hắn hận không thể bảo Giang Cẩm Nguyệt cút càng xa càng tốt, lại còn là một nữ nhân xấu xí bị hủy dung, hắn không hiếm lạ một chút nào.
Không ai biết trong lòng Thái tử đang suy nghĩ cái gì, nhưng nếu biết được thì khẳng định sẽ có người cười chết, có người thì lại muốn nôn chết.
Trường Đức đế tất nhiên cũng biết đến đấu tranh giữa gay gắt các nhi tử, thậm chí còn cho phép bọn họ đấu đá, có điều lần này Thái tử xác thật đã làm ông ta thất vọng.
Có một số việc đã làm thì phải làm cho thỏa đáng, ăn vụng lại không biết chùi mép, lộ ra nhược điểm tặng không cho kẻ khác.
Trường Đức đế liếc nhìn Thái tử một cái, “Vệ khanh gia, nếu việc này thật sự là do Thái tử làm, ngươi nói trẫm nên xử trí như thế nào đây?” Ánh mắt dừng ở trên người của Thái tử, nhưng người được hỏi lại là Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu cung kính nói: “Thái tử là trữ quân, thần không dám vọng nghị.” Y cũng không bắt chuyện.
“Nhưng nếu trẫm muốn ngươi phải nói thì sao?” Ngữ khí của Trường Đức đế có chút lạnh nhạt.
Vệ Vân Chiêu đáp: “Ấn theo luật pháp mà xử trí, luật pháp có viết: Hoàng tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân.”
“Nếu việc Thái tử sai sử người phá hủy hạt giống, giết hại mạng người là sự thật, vậy Thái tử điện hạ phải cho người trong thiên hạ một phần giao đãi.”
Ngữ khí của y hết sức bình tĩnh, không nghe ra một tia cảm xúc, chỉ là việc công xử theo phép công mà trả lời Hoàng thượng.
Thái tử đứng ở phía sau liền tức giận đến nhăn mặt, nếu Trường Đức đế không có ở đây, hắn phỏng chừng đã lập tức động thủ đánh Vệ Vân Chiêu.
Mà Trường Đức đế nhìn thấy phản ứng của Thái tử, liền không khỏi lắc đầu, chùi mép không sạch mà còn thiếu kiên nhẫn.
“Nếu đã như thế, trẫm liền giao việc này cho Vệ khanh gia ngươi đi tra rõ, thế nào?”
Con mẹ ông, cẩu hoàng đế!
Giang Lâm tức giận thầm mắng trong lòng, lão sắc quỷ này nhất định phải khiến Vệ Vân Chiêu đối đầu với Thái tử, Nhị hoàng tử chỉ chờ cơ hội để lột một tầng da của Thái tử, nếu bắt Vệ Vân Chiêu tiếp nhận việc tra án, Nhị hoàng tử khẳng định sẽ bức ép Vệ Vân Chiêu ra tay tàn nhẫn với Thái tử, mà Thái tử cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, chỉ sợ đêm nay sẽ phái người tới giết y.
“Thần không dám, chức quan của thần thấp kém, không có khả năng đảm nhiệm.” Vệ Vân Chiêu cự tuyệt.
Nhị hoàng tử lại lên tiếng hát đệm, “Đúng vậy phụ hoàng, hiện giờ Vệ đại nhân chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm nho nhỏ, sao có thể điều tra trữ quân của một quốc gia, không bằng phụ hoàng hãy giao lại việc này cho nhi thần, nhi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực trả lại sự trong sạch cho Thái tử.”
Để hắn không chết.
Ánh mắt của Trường Đức đế không được tốt cho lắm, trông cực kỳ không cao hứng, nhưng vẫn đáp ứng lời của Nhị hoàng tử.
Thái tử lại nóng nảy, tiến lên cầu tình cho bản thân, có điều Trường Đức đế lại không cho hắn cơ hội để mở miệng, chỉ phân phó Vệ Vân Chiêu đưa những người đã đến Tuyên Thành kia đến Hộ Bộ, đợi Hộ Bộ an bài người hộ tống bọn họ đến Tuyên Thành thêm một chuyến, mang hạt giống trở về.
Vệ Vân Chiêu đã sớm đoán được kết quả này, liền cung kính đáp lời.
Sau đó y và Nhị hoàng tử đều lui ra ngoài.
Thái tử ở lại bên trong, có chuyện muốn một mình nói với Trường Đức đế.
Bước ra khỏi Tuyên Chính điện, trên mặt Nhị hoàng tử treo ý cười, đi tới bên cạnh Vệ Vân Chiêu chụp vai y, “Vệ Vân Chiêu, bổn điện sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nhị hoàng tử nói xong liền rời đi rất nhanh, chỉ nhìn từ bóng lưng đã có thể thấy được tâm tình của hắn rất tốt.
Vệ Vân Chiêu nói với Giang Lâm: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Giang Lâm đẩy xe lăn đi về hướng cửa cung, nhưng vừa đi được vài bước hắn lại đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một tiểu cô nương dẫn theo cung nữ thái giám xuất hiện ở trước cửa Tuyên Chính điện, bộ dáng khoảng chừng 13-14 tuổi, diện mạo ngoan ngoãn khả nhân. Giang Lâm còn chưa kịp đánh giá hoàn toàn thì người đã được mời vào trong.
Giang Lâm thu hồi tầm mắt, tiếp tục đẩy Vệ Vân Chiêu đi về phía trước, “Đây hẳn chính là một trong số hai người kia, tiểu cô nương trắng nõn mềm mại, mang theo vài phần ngây thơ của trẻ con, có thể bị khống chế hoàn toàn, muốn làm gì với nàng thì làm cái đó. Chẳng trách, đột nhiên biến thái.”
“Nhưng mà, cô nương được hộ gia đình đứng đắn nuôi dưỡng nào, còn nhỏ như vậy mà đã biết hầu hạ người khác chứ?”
Nghi hoặc trong lòng Giang Lâm càng thêm mãnh liệt, rốt cuộc là kẻ nào ở sau lưng âm mưu những chuyện này, mục đích của kẻ nọ là gì?
Vệ Vân Chiêu không đáp, y cũng không biết, ở thời điểm hiện tại, tin tức tốt nhất chính là Thái tử dính phải chuyện này, ốc còn không mang nổi mình ốc, tạm thời hẳn là sẽ không tuyển phi.
Sau khi hồi phủ, Vệ Vân Chiêu phái Hoài Cửu và Hoài Thập đến Hộ Bộ, dặn dò bọn họ, “Sống sót trở về là được.”
Hai người ôm quyền tuân mệnh, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của hai người, ánh mắt của Vệ Vân Chiêu dừng lại trên cửa đình hồi lâu.
Giang Lâm thấy y không nhúc nhích, liền dọn ghế tới ngồi xuống bên cạnh, ấn ấn chân của y, “Vệ Vân Chiêu, ngươi có từng nghĩ tới việc tự mình xưng đế không?”
Thái độ giống như đang bàn chuyện nhà, nhưng lời nói ra lại hết sức đại nghịch bất đạo.
Vệ Vân Chiêu lắc đầu, thuận thế cầm tay Giang Lâm ấn ở trên đùi của mình, không cho rút lại, “Chưa từng, ta có thể lãnh binh đánh giặc, nhưng không thể đảm đương nổi vị trí hoàng đế.”
Giang Lâm rút tay về không được, liền dùng ngón tay moi lòng bàn tay Vệ Vân Chiêu chọc y ngứa, “Nhưng ta cảm thấy ngươi có thể, lòng ngươi mang thiên hạ, mang bá tánh, thời điểm ngươi là tướng quân mà đã biết suy nghĩ đến các tướng sĩ không được ăn đủ no, nếu làm hoàng đế, ngươi sẽ liền nghĩ tới việc liệu các bá tánh trong thiên hạ có được ăn no hay không, ngươi sẽ nghĩ cách thay đổi, để bọn họ đều được trải qua ngày lành.”
Vệ Vân Chiêu không đứng đắn hỏi lại, “Nhưng nếu làm hoàng đế thì phải có tam cung lục viện, ngươi nguyện ý sao?”
Giang Lâm lấy ra thanh chủy thủ mà Vệ Vân Chiêu đưa cho mình, “Vậy ngươi có muốn thử xem chất lượng của nó không?”
Vệ Vân Chiêu cười ra tiếng, buông tay Giang Lâm ra, giang hai cánh tay, “Phu nhân, cho ta ôm một cái được không.” Y vô cùng chờ mong.
Giang Lâm cảm thấy đây là biểu hiện chiếm tiện nghi mới của Vệ Vân Chiêu, nhưng hắn vẫn đáp ứng.
Cuối cùng Vệ Vân Chiêu vẫn chưa nói cho hắn biết vì sao y lại không thể đảm đương nổi vị trí hoàng đế.
……
“Chưởng quầy, còn《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》không? Lấy cho ta năm quyển!”
Một nam tử trẻ tuổi ăn vận như thư sinh bước vào một tiệm sách, đặt một túi bạc lên quầy, vừa mở miệng liền muốn mua năm quyển, trông có vẻ cực kỳ giàu có.
Chưởng quầy khảy bàn tính, cũng không thèm ngẩng đầu liếc nhìn một cái, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Không có, ngày mai mời tới sớm.”
Thư sinh trẻ tuổi tức khắc kêu rên một tiếng, “Sao lại không có, các ông rốt cuộc có muốn bán sách không vậy, ta sắp sửa chạy hết toàn bộ tiệm sách ở Thịnh Kinh rồi mà ngay cả một quyển cũng chưa mua được.”
Chưởng quầy tựa hồ như đã tập mãi thành thói quen, chỉ chỉ một tiểu khất cái ngồi xổm ở ngoài cửa ở cách đó không xa, “Dùng nhiều bạc mướn tiểu khất cái này này, bảo hắn chiếm hàng cho ngươi, nếu không ngày mai cũng không mua được.”
Trước mặt tiểu ăn mày kia đặt một cái chén không, bên trong đựng vài tờ giấy, phía bên mỗi tờ giấy đều có viết một vài con số, thư sinh suy đoán đây hẳn là do những người trước đó dùng bạc mướn hắn để lại.
Thư sinh lấy lại túi bạc giao dịch với tiểu khất cái ở bên ngoài, hắn muốn mua năm quyển, nhưng tiểu khất cái nói thế nào cũng chỉ chịu lấy giúp hắn một quyển, còn nói là chỉ còn một quyển cuối cùng, những người phía sau hoàn toàn không có cơ hội để mà đặt hàng đâu.
Tuy thư sinh trẻ tuổi không quá vừa lòng, nhưng vẫn thanh toán tiền mua một quyển, đặt tờ giấy, ước định xong thời gian, ngày mai tới lấy.
Lúc rời đi còn nói thầm trong miệng, “Cũng không biết người viết sách này nghĩ như thế nào, có bạc không kiếm, còn làm cái gì mà mỗi ngày chỉ bán số lượng giới hạn, đúng là một kẻ ngốc.”
Mà người có cùng ý tưởng với thư sinh cũng không ít.
Quyển《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》này dường như đã nổi danh khắp Thịnh Kinh chỉ trong một đêm, ai nấy cũng đều biết, bất kể là tửu lầu trà lâu hay ở góc đường nào đó, sẽ luôn có tốp năm tốp ba người tụ lại một chỗ đàm luận về nội dung của quyển sách này, sau đó cùng nhau mắng người Đổng gia không phải con người.
Không chỉ các bá tánh bình thường, mà các thư sinh ở thư viện, các nữ quyến nhà cao cửa rộng, tất cả đều biết đến quyển sách này và đều đang xem. Còn có rất nhiều tiểu thư khóc lóc bảo nha hoàn đi mua sách về cho mình.
Kết quả không mua được, bởi vì bán giới hạn.
Cũng bởi vì bán giới hạn nên những người không mua được sách lại càng thêm khát cầu, cũng bởi vậy mà lại càng thêm lan truyền rộng rãi, chỉ cần nhắc đến quyển sách này là không ai lại không biết.
Sách bán chạy như vậy, người bị lấy làm hình mẫu trong sách tất nhiên cũng biết được.
Từ ngày mở bán đầu tiên thì người của Đổng gia đã biết đến tin tức của quyển《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》này, hơn nữa còn cho người đi mua toàn bộ ở các tiệm sách nào có bán, lấy giá cao mua lại từ tay của các bá tánh.
Thậm chí còn mướn du côn gây phiền toái cho tiệm sách không cho bán, nhưng bởi vì chuyện của đám người Phương Bá, hiện giờ nha môn Thịnh Kịnh còn đang nơm nớp lo sợ chờ phía trên xử trí, cho nên cũng không dám để đám du côn khất cái tùy ý nháo sự, người vừa xuất hiện ở trước cửa tiệm sách liền bị nha sai tóm cổ bỏ vào đại lao nhốt lại.
Nghe nói nha môn còn đến Đổng gia một chuyến, cảnh cáo bọn họ đừng tiếp tục làm ra loại động tác nhỏ này, nếu để Hoàng thượng biết được mới thật sự là xong đời.
Bởi vậy nên nỗ lực ngăn cản quyển sách này bị truyền lưu của Đổng gia đã thất bại, mỗi ngày chỉ có thể ở nhà nghĩ cách, mắng chửi người viết sách.
Nhưng mắng cũng vô dụng, từ lúc quyển sách này xuất hiện, bọn họ liền biết đại thế của Đổng gia đã mất.
Quyển sách này có cách viết rất dễ hiểu, người nào miễn là biết chữ thì đều có thể xem hiểu, nội dung lên xuống phập phồng, biến đổi bất ngờ cực kỳ có sức hút, chủ yếu chính là ở trong sách người Vân gia quá thảm, người Đổng gia lợi dụng bọn họ để lấy lòng chủ tử mới quá tàn nhẫn, khiến người đọc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp lột da người Đổng gia.
Các bá tánh không biết nội dung trong sách được căn cứ từ sự kiện có thật thì còn đỡ chút, nhưng các quan viên Thịnh Kinh cùng với nhóm nữ quyến trong nhà có quen biết với Đổng gia thì lại có thể đoán ra một vài chuyện, Đổng gia là Đổng gia, còn Vân gia chính là Vệ gia.
Cho nên người Đổng gia đã âm mưu hại chết nữ nhi thân sinh của mình, thậm chí còn có ý đồ muốn diệt trừ đứa ngoại tôn nhi là Vệ Vân Chiêu.
Hổ độc còn không ăn thịt con, người Đổng gia ác độc như thế, sau này hộ gia đình nào còn có gan lui tới với nhà bọn họ nữa.
Đổng gia đã sớm không còn hy vọng được thăng quan, Thanh Hà quận vương lại càng không có khả năng sẽ đề bạt Đổng đại lão gia trong tình cảnh nữ nhi của mình bị hại như vậy, quyển sách này vừa được mở bán, Đổng gia cũng không còn nơi dừng chân ở Thịnh Kinh nữa.
Hôm nay, Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh lại tới Vệ gia, Chu Thành Vọng trước tiên là bắt ép Giang Lâm trả mười lượng bạc, rồi sau đó mới chận rãi nói cho hắn, “Thanh Hà quận vương dẫn đầu cáo trạng người Đổng gia, còn đẩy toàn bộ chuyện Tưởng Nhu làm lên đầu bọn họ, nói nữ nhi đã bị người Đổng gia lừa gạt từ đầu đến cuối, còn muốn đưa nữ nhi vào trong am thanh tu mấy năm để đền bù tổn thất đã tạo thành cho Vệ gia.”
“Hoàng thượng lập tức bãi bỏ chức quan của vị Đổng gia kia, cho một chức quan thông phán lục phẩm, tống cổ ra khỏi kinh.”
Trong lời nói của Chu Thành Vọng có chút tiếc hận, “Lâm Nhi, ngươi làm vụ bán giới hạn gì đó để làm gì, người Đổng gia vừa rời kinh, thoại bản liền mất giá.”
Kết cục của Đổng gia đã là chuyện tất nhiên, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, Giang Lâm câu môi cười nhạt, “Ai bảo mất giá, với lại ai bảo là chỉ có thể bán thoại bản chứ?”
Ngón tay Giang Lâm gõ gõ mặt bàn, “Ta muốn dựng thoại bản thành kịch, người Đổng gia đi đến chỗ nào liền xướng chỗ đó, ta còn muốn rạp hát Thịnh Kinh thường xuyên diễn vở《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》này, để các bá tánh Thịnh Kinh vẫn luôn nhớ kỹ hành vi đáng giận của người Đổng gia.”
Giang Lâm nói xong, lại lấy ra một xấp giấy viết đầy chữ đặt ở trước mặt hai người, “Chúng ta là huynh đệ tốt có phải không?”
Không đợi hai người nói chuyện, Giang Lâm lại móc ra một thanh chủy thủ, “Nếu không phải, vậy thì chỉ có thể làm tỷ muội.” Ngữ khí có chút tiếc nuối.
Hai người Chu Thành Vọng đã biết được lai lịch và mục đích vốn dĩ của thanh chủy thủ này, Chu Thành Vọng cả kinh đứng bật dậy, không dám tin mà nhìn Giang Lâm, “Đối với chính bản thân mình mà ngươi cũng muốn xuống tay tàn nhẫn như vậy sao?”
Chu Thành Vọng lắc đầu, “Thật là đáng sợ.” Đã vậy còn hảo tâm nhắc nhở Giang Lâm, “Đau lắm đó.”
Giang Lâm: “……Chuyện này mà ngươi cũng biết à, Tiểu Vọng Tử, không phải ngươi đã từng trải qua rồi đấy chứ?”
Chu Thành Vọng theo bản năng liền lấy tay che háng, “Ai đã từng trải qua hả, ta không có!”
Đỗ Ngọc Linh nhìn hai người làm ầm ĩ, bất đắc dĩ lắc đầu, cầm xấp giấy lên xem nội dung, nội dung kỳ thật chính là cách thức chuyển thoại bản thành kịch sân khấu, sau đó diễn cho người ta xem, Giang Lâm muốn giao cho hai người bọn họ đi làm, dù sao hai người cũng quá nhàn rỗi.
Đỗ Ngọc Linh cảm thấy rất thú vị, nói: “Ta không thành vấn đề.”
Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh mới là những người thật sự đúng với câu nói gắn bó keo sơn, hắn không thèm xem phía trên viết cái gì liền lớn tiếng nói: “Vậy ta cũng không thành vấn đề.”
Giang Lâm nói: “Tiền lời kiếm được các ngươi cứ tùy tiện phân cho ta một chút là được, còn lại đều là của hai người các ngươi.” Giang Lâm tin rằng việc này nhất định sẽ kiếm được tiền.
Đỗ Ngọc Linh cực kỳ nghiêm túc, “Cũng có thể phân cho ngươi nhiều một chút, nhưng ngươi có thể đừng nghĩ tới việc muốn làm tỷ muội với bọn ta nữa được không?” Hắn không muốn có quá nhiều tỷ muội, cũng không muốn trở thành tỷ muội của người khác.
Giang Lâm thuận thế sờ lên thanh chủy thủ, “Ta sẽ suy xét.” Nhưng trong khoảng thời gian sắp tới, hắn cũng không định để thanh chủy thủ này rời người.
Đỗ Ngọc Linh nhìn thanh chủy thủ, vội vàng gấp giấy lại, kéo Chu Thành Vọng chuồn gấp, cũng quyết định bớt gặp Giang Lâm mấy ngày, hắn không muốn thường xuyên phải chịu cảm giác lạnh háng.
Khó chịu, còn sợ nữa.
Giang Lâm nhìn theo hai người rời đi, có chút nhàm chán, hôm nay Vệ Vân Chiêu lại ra ngoài gặp Nhị hoàng tử, bọn họ muốn làm rõ chuyện rốt cuộc ai là người đưa ra chủ ý đưa tiểu cô nương nhỏ như vậy cho lão sắc quỷ, cho nên lần này vẫn tìm tới Nhị hoàng tử, nhờ hắn tra xét một phen.
Bởi vì có sở cầu nên Nhị hoàng tử cũng thuận thế mà tìm không chút chuyện để Vệ Vân Chiêu làm, bảo y hỗ trợ thuyết phục một ít quan viên từng bị Thái tử uy hiếp về phe của mình, hai ngày nay y đều phải đi sớm về trễ.
Giang Lâm liền vội vàng tạo thanh thế cho《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》, không đi cùng với y.
Hiện tại đang vào khoảng cuối hè, một khi rảnh rỗi liền có chút nhàm chán, trước kia mỗi lần thức dậy đều thấy Vệ Vân Chiêu ở bên cạnh, nhưng lúc này quay đầu lại không thấy người đâu, hắn liền có chút không quen.
Nhưng những ngày nhàm chán này vẫn chưa kéo dài được quá lâu thì Vệ Vân Chiêu đã trở lại, sắc mặt còn có chút khó coi.
Giang Lâm tiếp nhận xe lăn từ tay của hạ nhân, sờ sờ mặt y, “Làm sao vậy, lại xảy ra chuyện sao?”
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu vào thư phòng, đóng cửa lại rót cho y một chén nước, Vệ Vân Chiêu uống xong, hít sâu một hơi rồi mới mở miệng nói: “Nhị hoàng tử tra được rồi.”
Giang Lâm lập tức ngồi xuống đối diện với y, biểu tình nghiêm túc chờ y nói.
Vệ Vân Chiêu: “Giang Cẩm Nguyệt là người đã ra chủ ý cho Hoàng hậu.”
“Nàng ta biết Hoàng hậu hận ta, một lòng muốn diệt trừ ta, cho nên liền phái người đệ tin cho Hoàng hậu, muốn làm cho Hoàng thượng chọn Vân Gia ở buổi tuyển phi, đồng thời nạp Vân Uyển vào Đông cung làm lương thiếp. Hai nữ tử làm Hoàng thượng nảy sinh ham muốn cũng là do Giang Cẩm Nguyệt giật dây, Hoàng hậu phái người mang vào trong cung.”
“Nhị hoàng tử còn nói, gần đây Hoàng thượng có chút thực tủy biết vị(*), càng thêm không vừa mắt Thái tử, trực tiếp cấm túc hắn. Bởi vì chuyện Thái tử gây ra đã tạo thành phiền toái lớn, không thể không dời ngày tổ chức buổi tuyển phi. Hoàng hậu cũng vội vàng muốn diệt trừ đám người Phương Bá để giải vây cho Thái tử, không có thời gian để tìm tân nhân đưa vào cung cho Hoàng thượng, cũng bởi vậy mà làm cho Hoàng thượng có chút bất mãn.”
(*Trải qua chuyện gì đó (thường là chuyện tốt) một lần rồi lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa)
Giang Lâm bị chọc cười, trong mắt tràn ngập vẻ trào phúng, “Không biết Hoàng hậu có tính đến nước mình sẽ vì việc này mà tự đập đá vào chân không?”
Còn Giang Cẩm Nguyệt, đã bị hủy dung mà vẫn còn không chết tà tâm, muốn tiếp tục nhảy ra hại người, “Đối với nàng ta hủy dung vẫn còn quá nhẹ, xem ra ta hẳn phải tìm một cơ hội để trực tiếp biến nàng ta thành người câm, tốt nhất chặt luôn cả hai tay, để nàng ta không bao giờ có thể truyền ra bất luận một ý xấu nào nữa.”
Giang Lâm cho rằng, một khi bị hủy dung thì ít nhất Giang Cẩm Nguyệt cũng sẽ an phận một chút, hắn quả nhiên vẫn còn quá xem nhẹ vị nữ chính độc ác này.
Nếu hai tiểu cô nương của Vệ gia vào cung, một người ở ngay dưới mí mắt của Hoàng hậu, muốn chà đạp lăn lộn thế nào thì làm thế ấy, không bao lâu nữa có khả năng sẽ chỉ còn là một khối thi thể. Một người vào Đông cung, Giang Cẩm Nguyệt tích cực ra chủ ý như vậy, khẳng định là vì muốn lấy lòng Hoàng hậu để bản thân cũng có thể tiến vào Đông cung, đến lúc đó người liền nằm trong tầm tay của nàng ta, kết cục nhất định sẽ không tốt hơn người ở hậu cung là bao.
Giang Lâm siết chặt nắm tay.
Vệ Vân Chiêu cũng lạnh mặt, “Ta vẫn luôn không rõ, vì sao nàng ta lại hết lần này đến lần khác nhằm vào Vệ gia, nhằm vào hai ta, đến cả Vân Gia và Vân Uyển cũng không buông tha như vậy.”
Bởi vì đây là một quyển sách, ở trong đó ngươi và ta đều chỉ là những kẻ pháo hôi chết sớm, mà hiện giờ bọn họ vẫn còn sống tốt, chắn đường trở thành Thái tử phi trở thành Hoàng hậu của Giang Cẩm Nguyệt, cho nên mới hao hết tâm tư để diệt trừ bọn họ.
Nhưng Giang Lâm lại không có cách nào để nói cho Vệ Vân Chiêu biết.
Mới đầu Vệ Vân Chiêu còn tưởng rằng đây lại là ý đồ mà Hoàng hậu hoặc Trường Đức đế vừa nghĩ ra để nhắm vào Vệ gia, nhưng y làm thế nào cũng không ngờ được tâm tư ác độc như thế vậy mà lại tới từ Giang Cẩm Nguyệt.
Vệ Vân Chiêu lấy giấy bút, viết một phong thư, sau đó lại gọi quản gia tới, nhờ ông gửi thư ra ngoài.
Quản gia đi rồi, Vệ Vân Chiêu mới nói, “Ta bảo Sơ Bát hồi kinh trước.”
Sơ Bát hiển nhiên là tên người, so sánh với tên của Tuân Thất và hai huynh muội Hoài Cửu liền cảm thấy bình thường hơn rất nhiều.
Giang Lâm khá tò mò, “Những thuộc hạ của ngươi rốt cuộc là do ai đặt tên vậy?”
Vệ Vân Chiêu nói, “Họ là của chính bản thân bọn họ, dựa theo thứ tự trước sau mà đặt tên.”
Giang Lâm: “Ồ.” Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, ngay cả bước đặt tên này mà cũng trực tiếp tỉnh lược.
Vệ Vân Chiêu nói chờ Sơ Bát trở về liền an bài hắn tới bên người Giang Cẩm Nguyệt giám thị nhất cử nhất động của nàng ta, nhưng Giang Lâm lại nghĩ tới một vấn đề, Giang Cẩm Nguyệt có hệ thống nhắc nhở, khẳng định sẽ có thể phát hiện ra Sơ Bát là thủ hạ của Vệ Vân Chiêu, chỉ sợ chuyện này sẽ khó mà thành công. Hắn đã quên mất việc mình đã đề nghị cử người đi theo dõi Giang Cẩm Nguyệt lúc trước.
Giang Lâm giấu chuyện của hệ thống, chỉ nói Giang Cẩm Nguyệt có thủ đoạn đặc biệt có thể phán đoán ra thân phận của người khác, “Vậy Sơ Bát có thể sẽ gặp nguy hiểm hay không?”
Vệ Vân Chiêu lắc đầu, còn cười một cái, tâm tình thoáng tốt hơn một chút so với lúc vừa trở về, y nói: “Sơ Bát có bản lĩnh khiến cho Giang Cẩm Nguyệt dù biết hắn là thủ hạ của ta nhưng vẫn không thể đuổi đi, không cần lo lắng.”
Giang Lâm lập tức có chút tò mò đối với người tên Sơ Bát này.
Nhưng Sơ Bát còn chưa kịp trở về thì tin tức xấu đã tới trước, Nhị hoàng tử và Chu Thành Vọng gần như đồng thời mà truyền tin tới, Hoàng thượng muốn tuyển tú toàn quốc, miễn là nữ tử vừa độ tuổi từ mười ba tới mười sáu đều phải tham gia, còn phải nhanh chóng đưa vào trong cung.
“Lão nhị nói là Thái tử sai người đi hủy, đúng lúc hôm nay hai người đều có mặt, ngươi đã là khổ chủ, vậy để ngươi nói thử, hạt giống này có thật sự là do người của Thái tử hủy hoại hay không?”
Tin tức là do Vệ Vân Chiêu cung cấp cho Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử cáo trạng Thái tử, hiện tại hai người đều ở đây, Trường Đức đế đây là muốn trực tiếp đặt Vệ Vân Chiêu trên đống lửa, buộc y phải lựa chọn.
Cho dù đứng về bên nào thì cũng sẽ đắc tội với bên còn lại, nếu nói Thái tử sai người phá hủy, vậy không chỉ khiến Thái tử mang thù, mà Trường Đức đế khẳng định cũng sẽ không cao hứng, dù gì đây chính là Thái tử mà ông ta lập nên, làm như vậy không thể nghi ngờ chính là đang hoài nghi quyết định của Hoàng thượng.
Nếu nói không phải, vậy rõ ràng chính là đắc tội Nhị hoàng tử, vị này cũng không phải là người dễ đối phó, thủ đoạn không hề kém hơn Thái tử. Chủ yếu chính là, việc này chứng cứ vô cùng xác thực, Vệ Vân Chiêu không thể không màng đến những người bị uổng mạng mà đi lấy lòng Thái tử được.
Vệ Vân Chiêu rũ mắt, chắp tay nói, “Bệ hạ, thần không biết.”
“Sau khi hạt giống bị hủy, thần liền sai quản sự thôn trang nâng thi thể đến nha phủ Thịnh Kinh báo quan, đến nay nha môn vẫn chưa xử án, thần không biết khất cái là từ đâu mà đến, hay sát thủ là do người phương nào phái tới. Thần cũng không biết vì sao lại có người muốn hủy hoại hạt giống, rốt cuộc là có rắp tâm hay dị tâm, không muốn tốt cho Đại Việt ta.”
Vệ Vân Chiêu vừa dứt lời, Nhị hoàng tử liền tiếp nhận thẩm tra, lười nhác mà liếc nhìn Thái tử một cái, hỏi hắn, “Vi huynh cũng muốn hỏi một chút, Thái tử điện hạ thân là trữ quân của một quốc gia, vì sao lại muốn hủy hoại một vật lợi quốc lợi dân như vậy, chẳng lẽ Thái tử điện hạ thật sự ôm tâm tư khác, không muốn để bá tánh Đại Việt được ăn no bụng?”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Thái tử xanh mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Nhị hoàng tử, chắp tay nói với Trường Đức đế: “Phụ hoàng minh giám, nhi thần thân là trữ quân, một lòng vì Đại Việt ta, tuyệt đối không thể có dị tâm.”
Mấy ngày gần đây Thái tử cũng không được quá suông sẻ, Giang Cẩm Nguyệt phái người truyền tin cho hắn, nói Vệ Vân Chiêu tìm được hạt giống tốt, loại hạt giống này không chỉ có khả năng chống hạn mà còn có thể cho ra một năm hai mùa, nhờ đó mà sản lượng lương thực gia tăng, bá tánh cũng sẽ không có người phải đói bụng. Thái tử vừa nghe liền biết thứ này có thể giúp Vệ Vân Chiêu xoay người, lập tức phái người tới phụ cận thôn trang ngoại thành theo dõi.
Thái tử vốn định dùng chút thủ đoạn để biến thôn trang thành của mình, nhờ đó hạt giống tất nhiên cũng sẽ trở thành của hắn, đến lúc đó dâng hạt giống lên, phụ hoàng chắc chắn sẽ khen ngợi hắn một phen, có phần lập công này, không một ai có thể lay động địa vị trữ quân của hắn.
Có điều hắn còn chưa kịp thực thi ý tưởng thì Giang Cẩm Nguyệt lại cho người truyền tin, bảo hắn mau chóng phá hủy hạt giống, bởi vì Vệ Vân Chiêu đã đầu nhập với lão nhị, Vệ Vân Chiêu có ý muốn nhường công lao cho Nhị hoàng tử.
Thái tử vừa nghe liền nóng nảy, lập tức an bài người hủy hạt giống ngay trong đêm, hắn cũng đã nghĩ kỹ, nếu như Vệ Vân Chiêu dám nháo, vậy liền nhân cơ hội này gán cho y tội danh mưu phản thông đồng với địch, xử lý y và toàn bộ Vệ gia chỉ trong một lần.
Nhưng không ngờ đám khất cái kia xuống tay không biết nặng nhẹ, vậy mà lại dính tới mạng người, còn khiến Giang Lâm tìm tới cửa, Thái tử không thể không phái người đi diệt khẩu, người chết vô đối chứng, kết quả, chẳng những không thể diệt trừ được hắn mà còn để lão nhị tra xét ra chuyện của đám người Phương Bá, cáo trạng đến trước mặt phụ hoàng.
Hiện giờ không chỉ các triều thần có ý kiến đối với hắn, mà ngay cả phụ hoàng cũng không cho hắn sắc mặt hòa nhã, lão nhị thì lại từng bước ép sát, Thái tử thường xuyên tức giận đến độ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp phái người đi diệt trừ lão nhị.
Đồng thời, hắn cũng hối hận không nên nghe theo lời của Giang Cẩm Nguyệt mà đi động vào hạt giống này, còn không bằng cứ trực tiếp bẩm báo với phụ hoàng, như vậy cũng có thể phản ngược lại tính toán của Vệ Vân Chiêu và lão nhị.
Hiện tại Thái tử cũng đã phát hiện ra, chỉ cần dính dáng đến Giang Cẩm Nguyệt là sẽ không có chuyện tốt, nữ nhân này khắc hắn.
Nếu nói rằng trước kia hắn còn ôm vài phần tâm tư muốn cho Giang Cẩm Nguyệt làm trắc phi thì hiện giờ đã là hoàn toàn không còn, hắn hận không thể bảo Giang Cẩm Nguyệt cút càng xa càng tốt, lại còn là một nữ nhân xấu xí bị hủy dung, hắn không hiếm lạ một chút nào.
Không ai biết trong lòng Thái tử đang suy nghĩ cái gì, nhưng nếu biết được thì khẳng định sẽ có người cười chết, có người thì lại muốn nôn chết.
Trường Đức đế tất nhiên cũng biết đến đấu tranh giữa gay gắt các nhi tử, thậm chí còn cho phép bọn họ đấu đá, có điều lần này Thái tử xác thật đã làm ông ta thất vọng.
Có một số việc đã làm thì phải làm cho thỏa đáng, ăn vụng lại không biết chùi mép, lộ ra nhược điểm tặng không cho kẻ khác.
Trường Đức đế liếc nhìn Thái tử một cái, “Vệ khanh gia, nếu việc này thật sự là do Thái tử làm, ngươi nói trẫm nên xử trí như thế nào đây?” Ánh mắt dừng ở trên người của Thái tử, nhưng người được hỏi lại là Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu cung kính nói: “Thái tử là trữ quân, thần không dám vọng nghị.” Y cũng không bắt chuyện.
“Nhưng nếu trẫm muốn ngươi phải nói thì sao?” Ngữ khí của Trường Đức đế có chút lạnh nhạt.
Vệ Vân Chiêu đáp: “Ấn theo luật pháp mà xử trí, luật pháp có viết: Hoàng tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân.”
“Nếu việc Thái tử sai sử người phá hủy hạt giống, giết hại mạng người là sự thật, vậy Thái tử điện hạ phải cho người trong thiên hạ một phần giao đãi.”
Ngữ khí của y hết sức bình tĩnh, không nghe ra một tia cảm xúc, chỉ là việc công xử theo phép công mà trả lời Hoàng thượng.
Thái tử đứng ở phía sau liền tức giận đến nhăn mặt, nếu Trường Đức đế không có ở đây, hắn phỏng chừng đã lập tức động thủ đánh Vệ Vân Chiêu.
Mà Trường Đức đế nhìn thấy phản ứng của Thái tử, liền không khỏi lắc đầu, chùi mép không sạch mà còn thiếu kiên nhẫn.
“Nếu đã như thế, trẫm liền giao việc này cho Vệ khanh gia ngươi đi tra rõ, thế nào?”
Con mẹ ông, cẩu hoàng đế!
Giang Lâm tức giận thầm mắng trong lòng, lão sắc quỷ này nhất định phải khiến Vệ Vân Chiêu đối đầu với Thái tử, Nhị hoàng tử chỉ chờ cơ hội để lột một tầng da của Thái tử, nếu bắt Vệ Vân Chiêu tiếp nhận việc tra án, Nhị hoàng tử khẳng định sẽ bức ép Vệ Vân Chiêu ra tay tàn nhẫn với Thái tử, mà Thái tử cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, chỉ sợ đêm nay sẽ phái người tới giết y.
“Thần không dám, chức quan của thần thấp kém, không có khả năng đảm nhiệm.” Vệ Vân Chiêu cự tuyệt.
Nhị hoàng tử lại lên tiếng hát đệm, “Đúng vậy phụ hoàng, hiện giờ Vệ đại nhân chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm nho nhỏ, sao có thể điều tra trữ quân của một quốc gia, không bằng phụ hoàng hãy giao lại việc này cho nhi thần, nhi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực trả lại sự trong sạch cho Thái tử.”
Để hắn không chết.
Ánh mắt của Trường Đức đế không được tốt cho lắm, trông cực kỳ không cao hứng, nhưng vẫn đáp ứng lời của Nhị hoàng tử.
Thái tử lại nóng nảy, tiến lên cầu tình cho bản thân, có điều Trường Đức đế lại không cho hắn cơ hội để mở miệng, chỉ phân phó Vệ Vân Chiêu đưa những người đã đến Tuyên Thành kia đến Hộ Bộ, đợi Hộ Bộ an bài người hộ tống bọn họ đến Tuyên Thành thêm một chuyến, mang hạt giống trở về.
Vệ Vân Chiêu đã sớm đoán được kết quả này, liền cung kính đáp lời.
Sau đó y và Nhị hoàng tử đều lui ra ngoài.
Thái tử ở lại bên trong, có chuyện muốn một mình nói với Trường Đức đế.
Bước ra khỏi Tuyên Chính điện, trên mặt Nhị hoàng tử treo ý cười, đi tới bên cạnh Vệ Vân Chiêu chụp vai y, “Vệ Vân Chiêu, bổn điện sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nhị hoàng tử nói xong liền rời đi rất nhanh, chỉ nhìn từ bóng lưng đã có thể thấy được tâm tình của hắn rất tốt.
Vệ Vân Chiêu nói với Giang Lâm: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Giang Lâm đẩy xe lăn đi về hướng cửa cung, nhưng vừa đi được vài bước hắn lại đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một tiểu cô nương dẫn theo cung nữ thái giám xuất hiện ở trước cửa Tuyên Chính điện, bộ dáng khoảng chừng 13-14 tuổi, diện mạo ngoan ngoãn khả nhân. Giang Lâm còn chưa kịp đánh giá hoàn toàn thì người đã được mời vào trong.
Giang Lâm thu hồi tầm mắt, tiếp tục đẩy Vệ Vân Chiêu đi về phía trước, “Đây hẳn chính là một trong số hai người kia, tiểu cô nương trắng nõn mềm mại, mang theo vài phần ngây thơ của trẻ con, có thể bị khống chế hoàn toàn, muốn làm gì với nàng thì làm cái đó. Chẳng trách, đột nhiên biến thái.”
“Nhưng mà, cô nương được hộ gia đình đứng đắn nuôi dưỡng nào, còn nhỏ như vậy mà đã biết hầu hạ người khác chứ?”
Nghi hoặc trong lòng Giang Lâm càng thêm mãnh liệt, rốt cuộc là kẻ nào ở sau lưng âm mưu những chuyện này, mục đích của kẻ nọ là gì?
Vệ Vân Chiêu không đáp, y cũng không biết, ở thời điểm hiện tại, tin tức tốt nhất chính là Thái tử dính phải chuyện này, ốc còn không mang nổi mình ốc, tạm thời hẳn là sẽ không tuyển phi.
Sau khi hồi phủ, Vệ Vân Chiêu phái Hoài Cửu và Hoài Thập đến Hộ Bộ, dặn dò bọn họ, “Sống sót trở về là được.”
Hai người ôm quyền tuân mệnh, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của hai người, ánh mắt của Vệ Vân Chiêu dừng lại trên cửa đình hồi lâu.
Giang Lâm thấy y không nhúc nhích, liền dọn ghế tới ngồi xuống bên cạnh, ấn ấn chân của y, “Vệ Vân Chiêu, ngươi có từng nghĩ tới việc tự mình xưng đế không?”
Thái độ giống như đang bàn chuyện nhà, nhưng lời nói ra lại hết sức đại nghịch bất đạo.
Vệ Vân Chiêu lắc đầu, thuận thế cầm tay Giang Lâm ấn ở trên đùi của mình, không cho rút lại, “Chưa từng, ta có thể lãnh binh đánh giặc, nhưng không thể đảm đương nổi vị trí hoàng đế.”
Giang Lâm rút tay về không được, liền dùng ngón tay moi lòng bàn tay Vệ Vân Chiêu chọc y ngứa, “Nhưng ta cảm thấy ngươi có thể, lòng ngươi mang thiên hạ, mang bá tánh, thời điểm ngươi là tướng quân mà đã biết suy nghĩ đến các tướng sĩ không được ăn đủ no, nếu làm hoàng đế, ngươi sẽ liền nghĩ tới việc liệu các bá tánh trong thiên hạ có được ăn no hay không, ngươi sẽ nghĩ cách thay đổi, để bọn họ đều được trải qua ngày lành.”
Vệ Vân Chiêu không đứng đắn hỏi lại, “Nhưng nếu làm hoàng đế thì phải có tam cung lục viện, ngươi nguyện ý sao?”
Giang Lâm lấy ra thanh chủy thủ mà Vệ Vân Chiêu đưa cho mình, “Vậy ngươi có muốn thử xem chất lượng của nó không?”
Vệ Vân Chiêu cười ra tiếng, buông tay Giang Lâm ra, giang hai cánh tay, “Phu nhân, cho ta ôm một cái được không.” Y vô cùng chờ mong.
Giang Lâm cảm thấy đây là biểu hiện chiếm tiện nghi mới của Vệ Vân Chiêu, nhưng hắn vẫn đáp ứng.
Cuối cùng Vệ Vân Chiêu vẫn chưa nói cho hắn biết vì sao y lại không thể đảm đương nổi vị trí hoàng đế.
……
“Chưởng quầy, còn《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》không? Lấy cho ta năm quyển!”
Một nam tử trẻ tuổi ăn vận như thư sinh bước vào một tiệm sách, đặt một túi bạc lên quầy, vừa mở miệng liền muốn mua năm quyển, trông có vẻ cực kỳ giàu có.
Chưởng quầy khảy bàn tính, cũng không thèm ngẩng đầu liếc nhìn một cái, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Không có, ngày mai mời tới sớm.”
Thư sinh trẻ tuổi tức khắc kêu rên một tiếng, “Sao lại không có, các ông rốt cuộc có muốn bán sách không vậy, ta sắp sửa chạy hết toàn bộ tiệm sách ở Thịnh Kinh rồi mà ngay cả một quyển cũng chưa mua được.”
Chưởng quầy tựa hồ như đã tập mãi thành thói quen, chỉ chỉ một tiểu khất cái ngồi xổm ở ngoài cửa ở cách đó không xa, “Dùng nhiều bạc mướn tiểu khất cái này này, bảo hắn chiếm hàng cho ngươi, nếu không ngày mai cũng không mua được.”
Trước mặt tiểu ăn mày kia đặt một cái chén không, bên trong đựng vài tờ giấy, phía bên mỗi tờ giấy đều có viết một vài con số, thư sinh suy đoán đây hẳn là do những người trước đó dùng bạc mướn hắn để lại.
Thư sinh lấy lại túi bạc giao dịch với tiểu khất cái ở bên ngoài, hắn muốn mua năm quyển, nhưng tiểu khất cái nói thế nào cũng chỉ chịu lấy giúp hắn một quyển, còn nói là chỉ còn một quyển cuối cùng, những người phía sau hoàn toàn không có cơ hội để mà đặt hàng đâu.
Tuy thư sinh trẻ tuổi không quá vừa lòng, nhưng vẫn thanh toán tiền mua một quyển, đặt tờ giấy, ước định xong thời gian, ngày mai tới lấy.
Lúc rời đi còn nói thầm trong miệng, “Cũng không biết người viết sách này nghĩ như thế nào, có bạc không kiếm, còn làm cái gì mà mỗi ngày chỉ bán số lượng giới hạn, đúng là một kẻ ngốc.”
Mà người có cùng ý tưởng với thư sinh cũng không ít.
Quyển《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》này dường như đã nổi danh khắp Thịnh Kinh chỉ trong một đêm, ai nấy cũng đều biết, bất kể là tửu lầu trà lâu hay ở góc đường nào đó, sẽ luôn có tốp năm tốp ba người tụ lại một chỗ đàm luận về nội dung của quyển sách này, sau đó cùng nhau mắng người Đổng gia không phải con người.
Không chỉ các bá tánh bình thường, mà các thư sinh ở thư viện, các nữ quyến nhà cao cửa rộng, tất cả đều biết đến quyển sách này và đều đang xem. Còn có rất nhiều tiểu thư khóc lóc bảo nha hoàn đi mua sách về cho mình.
Kết quả không mua được, bởi vì bán giới hạn.
Cũng bởi vì bán giới hạn nên những người không mua được sách lại càng thêm khát cầu, cũng bởi vậy mà lại càng thêm lan truyền rộng rãi, chỉ cần nhắc đến quyển sách này là không ai lại không biết.
Sách bán chạy như vậy, người bị lấy làm hình mẫu trong sách tất nhiên cũng biết được.
Từ ngày mở bán đầu tiên thì người của Đổng gia đã biết đến tin tức của quyển《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》này, hơn nữa còn cho người đi mua toàn bộ ở các tiệm sách nào có bán, lấy giá cao mua lại từ tay của các bá tánh.
Thậm chí còn mướn du côn gây phiền toái cho tiệm sách không cho bán, nhưng bởi vì chuyện của đám người Phương Bá, hiện giờ nha môn Thịnh Kịnh còn đang nơm nớp lo sợ chờ phía trên xử trí, cho nên cũng không dám để đám du côn khất cái tùy ý nháo sự, người vừa xuất hiện ở trước cửa tiệm sách liền bị nha sai tóm cổ bỏ vào đại lao nhốt lại.
Nghe nói nha môn còn đến Đổng gia một chuyến, cảnh cáo bọn họ đừng tiếp tục làm ra loại động tác nhỏ này, nếu để Hoàng thượng biết được mới thật sự là xong đời.
Bởi vậy nên nỗ lực ngăn cản quyển sách này bị truyền lưu của Đổng gia đã thất bại, mỗi ngày chỉ có thể ở nhà nghĩ cách, mắng chửi người viết sách.
Nhưng mắng cũng vô dụng, từ lúc quyển sách này xuất hiện, bọn họ liền biết đại thế của Đổng gia đã mất.
Quyển sách này có cách viết rất dễ hiểu, người nào miễn là biết chữ thì đều có thể xem hiểu, nội dung lên xuống phập phồng, biến đổi bất ngờ cực kỳ có sức hút, chủ yếu chính là ở trong sách người Vân gia quá thảm, người Đổng gia lợi dụng bọn họ để lấy lòng chủ tử mới quá tàn nhẫn, khiến người đọc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp lột da người Đổng gia.
Các bá tánh không biết nội dung trong sách được căn cứ từ sự kiện có thật thì còn đỡ chút, nhưng các quan viên Thịnh Kinh cùng với nhóm nữ quyến trong nhà có quen biết với Đổng gia thì lại có thể đoán ra một vài chuyện, Đổng gia là Đổng gia, còn Vân gia chính là Vệ gia.
Cho nên người Đổng gia đã âm mưu hại chết nữ nhi thân sinh của mình, thậm chí còn có ý đồ muốn diệt trừ đứa ngoại tôn nhi là Vệ Vân Chiêu.
Hổ độc còn không ăn thịt con, người Đổng gia ác độc như thế, sau này hộ gia đình nào còn có gan lui tới với nhà bọn họ nữa.
Đổng gia đã sớm không còn hy vọng được thăng quan, Thanh Hà quận vương lại càng không có khả năng sẽ đề bạt Đổng đại lão gia trong tình cảnh nữ nhi của mình bị hại như vậy, quyển sách này vừa được mở bán, Đổng gia cũng không còn nơi dừng chân ở Thịnh Kinh nữa.
Hôm nay, Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh lại tới Vệ gia, Chu Thành Vọng trước tiên là bắt ép Giang Lâm trả mười lượng bạc, rồi sau đó mới chận rãi nói cho hắn, “Thanh Hà quận vương dẫn đầu cáo trạng người Đổng gia, còn đẩy toàn bộ chuyện Tưởng Nhu làm lên đầu bọn họ, nói nữ nhi đã bị người Đổng gia lừa gạt từ đầu đến cuối, còn muốn đưa nữ nhi vào trong am thanh tu mấy năm để đền bù tổn thất đã tạo thành cho Vệ gia.”
“Hoàng thượng lập tức bãi bỏ chức quan của vị Đổng gia kia, cho một chức quan thông phán lục phẩm, tống cổ ra khỏi kinh.”
Trong lời nói của Chu Thành Vọng có chút tiếc hận, “Lâm Nhi, ngươi làm vụ bán giới hạn gì đó để làm gì, người Đổng gia vừa rời kinh, thoại bản liền mất giá.”
Kết cục của Đổng gia đã là chuyện tất nhiên, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, Giang Lâm câu môi cười nhạt, “Ai bảo mất giá, với lại ai bảo là chỉ có thể bán thoại bản chứ?”
Ngón tay Giang Lâm gõ gõ mặt bàn, “Ta muốn dựng thoại bản thành kịch, người Đổng gia đi đến chỗ nào liền xướng chỗ đó, ta còn muốn rạp hát Thịnh Kinh thường xuyên diễn vở《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》này, để các bá tánh Thịnh Kinh vẫn luôn nhớ kỹ hành vi đáng giận của người Đổng gia.”
Giang Lâm nói xong, lại lấy ra một xấp giấy viết đầy chữ đặt ở trước mặt hai người, “Chúng ta là huynh đệ tốt có phải không?”
Không đợi hai người nói chuyện, Giang Lâm lại móc ra một thanh chủy thủ, “Nếu không phải, vậy thì chỉ có thể làm tỷ muội.” Ngữ khí có chút tiếc nuối.
Hai người Chu Thành Vọng đã biết được lai lịch và mục đích vốn dĩ của thanh chủy thủ này, Chu Thành Vọng cả kinh đứng bật dậy, không dám tin mà nhìn Giang Lâm, “Đối với chính bản thân mình mà ngươi cũng muốn xuống tay tàn nhẫn như vậy sao?”
Chu Thành Vọng lắc đầu, “Thật là đáng sợ.” Đã vậy còn hảo tâm nhắc nhở Giang Lâm, “Đau lắm đó.”
Giang Lâm: “……Chuyện này mà ngươi cũng biết à, Tiểu Vọng Tử, không phải ngươi đã từng trải qua rồi đấy chứ?”
Chu Thành Vọng theo bản năng liền lấy tay che háng, “Ai đã từng trải qua hả, ta không có!”
Đỗ Ngọc Linh nhìn hai người làm ầm ĩ, bất đắc dĩ lắc đầu, cầm xấp giấy lên xem nội dung, nội dung kỳ thật chính là cách thức chuyển thoại bản thành kịch sân khấu, sau đó diễn cho người ta xem, Giang Lâm muốn giao cho hai người bọn họ đi làm, dù sao hai người cũng quá nhàn rỗi.
Đỗ Ngọc Linh cảm thấy rất thú vị, nói: “Ta không thành vấn đề.”
Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh mới là những người thật sự đúng với câu nói gắn bó keo sơn, hắn không thèm xem phía trên viết cái gì liền lớn tiếng nói: “Vậy ta cũng không thành vấn đề.”
Giang Lâm nói: “Tiền lời kiếm được các ngươi cứ tùy tiện phân cho ta một chút là được, còn lại đều là của hai người các ngươi.” Giang Lâm tin rằng việc này nhất định sẽ kiếm được tiền.
Đỗ Ngọc Linh cực kỳ nghiêm túc, “Cũng có thể phân cho ngươi nhiều một chút, nhưng ngươi có thể đừng nghĩ tới việc muốn làm tỷ muội với bọn ta nữa được không?” Hắn không muốn có quá nhiều tỷ muội, cũng không muốn trở thành tỷ muội của người khác.
Giang Lâm thuận thế sờ lên thanh chủy thủ, “Ta sẽ suy xét.” Nhưng trong khoảng thời gian sắp tới, hắn cũng không định để thanh chủy thủ này rời người.
Đỗ Ngọc Linh nhìn thanh chủy thủ, vội vàng gấp giấy lại, kéo Chu Thành Vọng chuồn gấp, cũng quyết định bớt gặp Giang Lâm mấy ngày, hắn không muốn thường xuyên phải chịu cảm giác lạnh háng.
Khó chịu, còn sợ nữa.
Giang Lâm nhìn theo hai người rời đi, có chút nhàm chán, hôm nay Vệ Vân Chiêu lại ra ngoài gặp Nhị hoàng tử, bọn họ muốn làm rõ chuyện rốt cuộc ai là người đưa ra chủ ý đưa tiểu cô nương nhỏ như vậy cho lão sắc quỷ, cho nên lần này vẫn tìm tới Nhị hoàng tử, nhờ hắn tra xét một phen.
Bởi vì có sở cầu nên Nhị hoàng tử cũng thuận thế mà tìm không chút chuyện để Vệ Vân Chiêu làm, bảo y hỗ trợ thuyết phục một ít quan viên từng bị Thái tử uy hiếp về phe của mình, hai ngày nay y đều phải đi sớm về trễ.
Giang Lâm liền vội vàng tạo thanh thế cho《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》, không đi cùng với y.
Hiện tại đang vào khoảng cuối hè, một khi rảnh rỗi liền có chút nhàm chán, trước kia mỗi lần thức dậy đều thấy Vệ Vân Chiêu ở bên cạnh, nhưng lúc này quay đầu lại không thấy người đâu, hắn liền có chút không quen.
Nhưng những ngày nhàm chán này vẫn chưa kéo dài được quá lâu thì Vệ Vân Chiêu đã trở lại, sắc mặt còn có chút khó coi.
Giang Lâm tiếp nhận xe lăn từ tay của hạ nhân, sờ sờ mặt y, “Làm sao vậy, lại xảy ra chuyện sao?”
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu vào thư phòng, đóng cửa lại rót cho y một chén nước, Vệ Vân Chiêu uống xong, hít sâu một hơi rồi mới mở miệng nói: “Nhị hoàng tử tra được rồi.”
Giang Lâm lập tức ngồi xuống đối diện với y, biểu tình nghiêm túc chờ y nói.
Vệ Vân Chiêu: “Giang Cẩm Nguyệt là người đã ra chủ ý cho Hoàng hậu.”
“Nàng ta biết Hoàng hậu hận ta, một lòng muốn diệt trừ ta, cho nên liền phái người đệ tin cho Hoàng hậu, muốn làm cho Hoàng thượng chọn Vân Gia ở buổi tuyển phi, đồng thời nạp Vân Uyển vào Đông cung làm lương thiếp. Hai nữ tử làm Hoàng thượng nảy sinh ham muốn cũng là do Giang Cẩm Nguyệt giật dây, Hoàng hậu phái người mang vào trong cung.”
“Nhị hoàng tử còn nói, gần đây Hoàng thượng có chút thực tủy biết vị(*), càng thêm không vừa mắt Thái tử, trực tiếp cấm túc hắn. Bởi vì chuyện Thái tử gây ra đã tạo thành phiền toái lớn, không thể không dời ngày tổ chức buổi tuyển phi. Hoàng hậu cũng vội vàng muốn diệt trừ đám người Phương Bá để giải vây cho Thái tử, không có thời gian để tìm tân nhân đưa vào cung cho Hoàng thượng, cũng bởi vậy mà làm cho Hoàng thượng có chút bất mãn.”
(*Trải qua chuyện gì đó (thường là chuyện tốt) một lần rồi lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa)
Giang Lâm bị chọc cười, trong mắt tràn ngập vẻ trào phúng, “Không biết Hoàng hậu có tính đến nước mình sẽ vì việc này mà tự đập đá vào chân không?”
Còn Giang Cẩm Nguyệt, đã bị hủy dung mà vẫn còn không chết tà tâm, muốn tiếp tục nhảy ra hại người, “Đối với nàng ta hủy dung vẫn còn quá nhẹ, xem ra ta hẳn phải tìm một cơ hội để trực tiếp biến nàng ta thành người câm, tốt nhất chặt luôn cả hai tay, để nàng ta không bao giờ có thể truyền ra bất luận một ý xấu nào nữa.”
Giang Lâm cho rằng, một khi bị hủy dung thì ít nhất Giang Cẩm Nguyệt cũng sẽ an phận một chút, hắn quả nhiên vẫn còn quá xem nhẹ vị nữ chính độc ác này.
Nếu hai tiểu cô nương của Vệ gia vào cung, một người ở ngay dưới mí mắt của Hoàng hậu, muốn chà đạp lăn lộn thế nào thì làm thế ấy, không bao lâu nữa có khả năng sẽ chỉ còn là một khối thi thể. Một người vào Đông cung, Giang Cẩm Nguyệt tích cực ra chủ ý như vậy, khẳng định là vì muốn lấy lòng Hoàng hậu để bản thân cũng có thể tiến vào Đông cung, đến lúc đó người liền nằm trong tầm tay của nàng ta, kết cục nhất định sẽ không tốt hơn người ở hậu cung là bao.
Giang Lâm siết chặt nắm tay.
Vệ Vân Chiêu cũng lạnh mặt, “Ta vẫn luôn không rõ, vì sao nàng ta lại hết lần này đến lần khác nhằm vào Vệ gia, nhằm vào hai ta, đến cả Vân Gia và Vân Uyển cũng không buông tha như vậy.”
Bởi vì đây là một quyển sách, ở trong đó ngươi và ta đều chỉ là những kẻ pháo hôi chết sớm, mà hiện giờ bọn họ vẫn còn sống tốt, chắn đường trở thành Thái tử phi trở thành Hoàng hậu của Giang Cẩm Nguyệt, cho nên mới hao hết tâm tư để diệt trừ bọn họ.
Nhưng Giang Lâm lại không có cách nào để nói cho Vệ Vân Chiêu biết.
Mới đầu Vệ Vân Chiêu còn tưởng rằng đây lại là ý đồ mà Hoàng hậu hoặc Trường Đức đế vừa nghĩ ra để nhắm vào Vệ gia, nhưng y làm thế nào cũng không ngờ được tâm tư ác độc như thế vậy mà lại tới từ Giang Cẩm Nguyệt.
Vệ Vân Chiêu lấy giấy bút, viết một phong thư, sau đó lại gọi quản gia tới, nhờ ông gửi thư ra ngoài.
Quản gia đi rồi, Vệ Vân Chiêu mới nói, “Ta bảo Sơ Bát hồi kinh trước.”
Sơ Bát hiển nhiên là tên người, so sánh với tên của Tuân Thất và hai huynh muội Hoài Cửu liền cảm thấy bình thường hơn rất nhiều.
Giang Lâm khá tò mò, “Những thuộc hạ của ngươi rốt cuộc là do ai đặt tên vậy?”
Vệ Vân Chiêu nói, “Họ là của chính bản thân bọn họ, dựa theo thứ tự trước sau mà đặt tên.”
Giang Lâm: “Ồ.” Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, ngay cả bước đặt tên này mà cũng trực tiếp tỉnh lược.
Vệ Vân Chiêu nói chờ Sơ Bát trở về liền an bài hắn tới bên người Giang Cẩm Nguyệt giám thị nhất cử nhất động của nàng ta, nhưng Giang Lâm lại nghĩ tới một vấn đề, Giang Cẩm Nguyệt có hệ thống nhắc nhở, khẳng định sẽ có thể phát hiện ra Sơ Bát là thủ hạ của Vệ Vân Chiêu, chỉ sợ chuyện này sẽ khó mà thành công. Hắn đã quên mất việc mình đã đề nghị cử người đi theo dõi Giang Cẩm Nguyệt lúc trước.
Giang Lâm giấu chuyện của hệ thống, chỉ nói Giang Cẩm Nguyệt có thủ đoạn đặc biệt có thể phán đoán ra thân phận của người khác, “Vậy Sơ Bát có thể sẽ gặp nguy hiểm hay không?”
Vệ Vân Chiêu lắc đầu, còn cười một cái, tâm tình thoáng tốt hơn một chút so với lúc vừa trở về, y nói: “Sơ Bát có bản lĩnh khiến cho Giang Cẩm Nguyệt dù biết hắn là thủ hạ của ta nhưng vẫn không thể đuổi đi, không cần lo lắng.”
Giang Lâm lập tức có chút tò mò đối với người tên Sơ Bát này.
Nhưng Sơ Bát còn chưa kịp trở về thì tin tức xấu đã tới trước, Nhị hoàng tử và Chu Thành Vọng gần như đồng thời mà truyền tin tới, Hoàng thượng muốn tuyển tú toàn quốc, miễn là nữ tử vừa độ tuổi từ mười ba tới mười sáu đều phải tham gia, còn phải nhanh chóng đưa vào trong cung.