Chương : 21
Mọi người kinh ngạc, rất nhanh đã phản ứng lại, đây là Liêu Tư Bác bị Yến Thanh Trì hạ mặt mũi trước mặt mọi người, nên xấu hổ, ở không nổi nữa.
Vu Hi Hoà thấy vậy, không khỏi nhìn Giang Mặc Thần, chỉ thấy Giang Mặc Thần cau mày.
Giang Mặc Thần nhìn bóng dáng Liêu Tư Bác, trong lòng càng tức giận, hắn muốn đuổi theo Liêu Tư Bác giải quyết chuyện đêm nay, lại băn khoăn dù sao Yến Thanh Trì cũng không quen biết người khác, mình cứ đi như vậy, trong khoảng thời gian hắn đi ra ngoài, không biết Yến Thanh Trì có thể xấu hổ hay không.
"Mặc Thần." Tôn Tầm kêu hắn một tiếng, giương mắt nhìn cửa, như đang dò hỏi thái độ của hắn.
"Để cậu ta đi." Giang Mặc Thần lạnh lùng nói, "Nếu cậu ta vẫn không học được cách nói chuyện tôn trọng người khác, sau này cũng không cần tới nữa."
Tính tình hắn từ trước đến nay đều ôn hoà, đối với nhiều chuyện đều mang theo chút lạnh nhạt không liên quan đến mình, lúc này lại vì Yến Thanh Trì nói ra lời nói lãnh ngạnh như vậy, Vu Hi Hoà và Nhậm Tự không khỏi yên lạnh trao nhau ánh mắt, thầm nói, xem ra tuy rằng kết hôn gấp gáp, nhưng không chỉ có hiệu lực về mặt pháp luật, còn có hiệu quả về mặt tình cảm, ít nhất bản thân Giang Mặc Thần, tình nguyện che chở.
"Được, được." Nhậm Tự mở miệng hoà giải, "Thằng nhóc chọc người phiền đã đi rồi, chúng ta đừng vì nó mà tức giận, tẩu tử lần đầu tiên gặp chúng ta, tới tới tới, chúng ta cùng nhau uống một chén, coi như bồi tội với tẩu tử, tẩu tử cũng đừng nóng giận."
"Đúng vậy, buổi tối êm đẹp vậy không đạo lí vì một người mà mất hết tâm tình." Vu Hi Hoà vừa nói vừa cho Tôn Tầm một ánh mắt, Tôn Tầm rất nhanh cầm ly rượu lại đây.
Tính cách Yến Thanh Trì từ trước đến nay không phải người khép nép, cười cười, tiếp rượu bọn họ, cùng bọn họ uống một ly.
Chuyện này xem như cứ như vậy mà qua.
Chờ mọi người chơi không sai biệt lắm, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì tính toán rời đi, hai người bọn họ đều uống rượu, không thể lái xe. Giang Mặc Thần lại là nhân vật của công chúng, bởi vậy đơn giản kêu trợ lý lại đón.
Trong xe an tĩnh, Yến Thanh Trì ngồi dựa vào cửa sổ, ở trong bóng tối thoáng mở cửa sổ, nhìn gió thổi ngoài cửa sổ.
Giang Mặc Thần an tĩnh nhìn y.
Sau khi tới nơi, trợ lý và Giang Mặc Thần nói mấy câu thì rời khỏi.
Yến Thanh Trì hơi choáng, duỗi tay đẩy cửa xe, chuẩn bị xuống xe, lại đột nhiên nghe được Giang Mặc Thần nói: "Thật xin lỗi."
Yến Thanh Trì quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt Giang Mặc Thần nghiêm túc, "Chuyện hôm nay, Liêu Tư Bác là bạn của anh, lại làm khó xử em trước mặt mọi người, thật xin lỗi."
Yến Thanh Trì không nghĩ tới hắn sẽ nghiêm túc xin lỗi mình như vậy, y cho rằng chuyện này đã qua, mình vả mặt Liêu Tư Bác hơn nữa đã bắt hắn xin lỗi thì qua chuyện, không nghĩ tới Giang Mặc Thần còn để ý.
Chuyện này có quan hệ gì tới Giang Mặc Thần sao? Đương nhiên là có, đó là bạn hắn, lại trực tiếp nói những lời ác độc với mình, hắn không quản lí tốt bạn mình, hắn đương nhiên có sai. Nhưng mà, cũng chỉ có chút sai thôi. Miệng là mọc trên người Liêu Tư Bác, cho dù hắn từng thề son sắt với Giang Mặc Thần không phát sinh xung đột với mình, ai có thể đảm bảo hắn sẽ không đột nhiên thay đổi, công nhiên nhục mạ đâu?
Xét đến cùng, Liêu Tư Bác bất mãn cũng chỉ bởi vì mình không phải Nguyên Minh Húc, không có quan hệ gì với Giang Mặc Thần, cũng không có quan hệ gì với mình, hôm nay đổi thành bất kì ai không phải Nguyên Minh Húc xuất hiện bên người Giang Mặc Thần, đều sẽ có kết quả này. Cho nên, cũng không cần tính toán chi li.
Yến Thanh Trì không phải rất người thích so đo, đối với y mà nói, ai có lỗi với y, y chỉ cần giáo huấn lại là được rồi, y có năng lực giải quyết, cho nên không cần vì loại chuyện đã giải quyết này mà tiếp tục lãng phí thời gian và tinh lực.
Y cười cười, "Cho nên, anh nhìn chằm chằm em nãy giờ, chính là vì cái này?"
"Đương nhiên không phải." Giang Mặc Thần quen miệng phản bác.
Hắn nhìn Yến Thanh Trì, không biết đối phương sao lại đột nhiên hỏi cái này, lại nghĩ tới vừa rồi đúng là mình nhìn chằm chằm y hồi lâu, nhất thời lại xấu hổ buồn bực, nhưng ngại mình mới quan tâm, chỉ có thể tiếp tục nghiêm túc nói: "Chuyện hôm nay, anh và Liêu Tư Bác đều có trách nhiệm, sẽ không có lần sau, anh cam đoan với em."
"Được." Yến Thanh Trì ngữ điệu dứt khoát.
Giang Mặc Thần nghi hoặc, "Em không tức giận?"
"Tức giận đương nhiên tức giận, nhưng em cũng đã giáo huấn anh ta, anh ta cũng xin lỗi em, một đi một về, chuyện này coi như là chấm dứt."
"Tâm thái em ngược lại khá tốt."
"Bằng không thế nào?" Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Chẳng lẽ muốn tức giận mãi, chất vấn bạn anh chuyện này là thế nào sao? Anh hy vọng em như vậy sao?"
"Anh hy vọng em không tức giận thật, mà không phải bởi vì băn khoăn anh, cho nên có lệ anh."
Yến Thanh Trì không biết vì sao, thế nhưng từ những lời xuôi tai này mà hơi ôn nhu.
Y nghĩ nghĩ, hỏi: "Cho nên, anh thật sự không muốn làm em tức giận, muốn làm em vui vẻ chút phải không?"
"Ừ."
"Không bằng như vậy đi, anh đồng ý với em một chuyện, em sẽ hoàn toàn quên chuyện này, chờ lần sau gặp bạn anh, em coi như lần đầu tiên gặp bọn họ."
"Chuyện gì?"
"Ngày mai đi công viên trò chơi cùng em và Kỳ Kỳ đi." Yến Thanh Trì ngữ điệu vui sướng nói.
Giang Mặc Thần sửng sốt một chút, hồi lâu, lại cười một tiếng, "Chỉ cái này?"
"Chỉ cái này."
Giang Mặc Thần nhìn y, không biết vì sao, cảm thấy hơi buồn cười. Hắn vốn tưởng rằng Yến Thanh Trì sẽ đưa một yêu cầu có quan hệ với y hoặc là với tiền, không nghĩ tới vậy mà là bồi Kỳ Kỳ đi công viên trò chơi. Hắn nghĩ nghĩ, hình như mình thật sự chưa từng mang Kỳ Kỳ đi công viên, công viên trò chơi linh tinh.
Hắn nhận nuôi Kỳ Kỳ không lâu, công việc của hắn bận, đa số thời gian đều là dì Trương và cha mẹ chăm. Hắn chỉ là ngẫu nhiên về nhà, bồi bé xem TV, trò chuyện, thậm chí bởi vì Kỳ Kỳ không thích nói chuyện, rất nhiều thời gian, hắn cũng chỉ là nhìn bé, biểu đạt một chút quan tâm của mình, rồi rời khỏi.
Nhưng bây giờ, Yến Thanh Trì lại muốn dẫn bé đi công viên trò chơi.
Giang Mặc Thần hổ thẹn, lại không biết vì sao lại vui vẻ.
Hắn quay đầu nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì cũng nhìn hắn. Trong xe an tĩnh, hắn lẳng lặng ngồi, không có ánh sáng, giống như hai bức tranh cuộn tròn, che một tầng mông lung, thần bí mê người.
"Em thật để bụng Kỳ Kỳ." Hắn nói.
"Kỳ Kỳ còn nhỏ, chỉ là đứa bé, chúng ta làm ba ba, đương nhiên phải để bụng một chút."
"Em nói rất đúng." Hắn nói, "Cho nên anh đồng ý với em."
"Em thay Kỳ Kỳ cảm ơn anh." Yến Thanh Trì cười cười, "Chờ ngày mai, em lại nói Kỳ Kỳ tin tức này. Không đúng, như vậy, chẳng phải ngày kia chúng ta mới đi?"
Giang Mặc Thần nghe vậy, khẽ cười, không nói gì.
"Vậy ngày kia đi, như vậy, ngày mai nói cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cũng có thể vui vẻ hơn một ngày."
"Em thì sao, em cũng vui vẻ hơn một ngày sao?" Giang Mặc Thần quay đầu hỏi y.
Yến Thanh Trì vốn định nói em đã lớn như vậy, làm sao vì loại chuyện này mà vui vẻ, kết quả nhìn ánh mắt hắn ôn nhu dò hỏi, lại đem câu này đến miệng nuốt trở vào.
"Phải, em cũng vui vẻ hơn một ngày." Y cong đôi mắt, quả nhiên, nhìn thấy trên mặt Giang Mặc Thần mang theo chút ý cười.
"Đi thôi." Giang Mặc Thần đẩy cửa xe ra, "Trễ rồi, nên về nhà."
————————
Vu Hi Hoà thấy vậy, không khỏi nhìn Giang Mặc Thần, chỉ thấy Giang Mặc Thần cau mày.
Giang Mặc Thần nhìn bóng dáng Liêu Tư Bác, trong lòng càng tức giận, hắn muốn đuổi theo Liêu Tư Bác giải quyết chuyện đêm nay, lại băn khoăn dù sao Yến Thanh Trì cũng không quen biết người khác, mình cứ đi như vậy, trong khoảng thời gian hắn đi ra ngoài, không biết Yến Thanh Trì có thể xấu hổ hay không.
"Mặc Thần." Tôn Tầm kêu hắn một tiếng, giương mắt nhìn cửa, như đang dò hỏi thái độ của hắn.
"Để cậu ta đi." Giang Mặc Thần lạnh lùng nói, "Nếu cậu ta vẫn không học được cách nói chuyện tôn trọng người khác, sau này cũng không cần tới nữa."
Tính tình hắn từ trước đến nay đều ôn hoà, đối với nhiều chuyện đều mang theo chút lạnh nhạt không liên quan đến mình, lúc này lại vì Yến Thanh Trì nói ra lời nói lãnh ngạnh như vậy, Vu Hi Hoà và Nhậm Tự không khỏi yên lạnh trao nhau ánh mắt, thầm nói, xem ra tuy rằng kết hôn gấp gáp, nhưng không chỉ có hiệu lực về mặt pháp luật, còn có hiệu quả về mặt tình cảm, ít nhất bản thân Giang Mặc Thần, tình nguyện che chở.
"Được, được." Nhậm Tự mở miệng hoà giải, "Thằng nhóc chọc người phiền đã đi rồi, chúng ta đừng vì nó mà tức giận, tẩu tử lần đầu tiên gặp chúng ta, tới tới tới, chúng ta cùng nhau uống một chén, coi như bồi tội với tẩu tử, tẩu tử cũng đừng nóng giận."
"Đúng vậy, buổi tối êm đẹp vậy không đạo lí vì một người mà mất hết tâm tình." Vu Hi Hoà vừa nói vừa cho Tôn Tầm một ánh mắt, Tôn Tầm rất nhanh cầm ly rượu lại đây.
Tính cách Yến Thanh Trì từ trước đến nay không phải người khép nép, cười cười, tiếp rượu bọn họ, cùng bọn họ uống một ly.
Chuyện này xem như cứ như vậy mà qua.
Chờ mọi người chơi không sai biệt lắm, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì tính toán rời đi, hai người bọn họ đều uống rượu, không thể lái xe. Giang Mặc Thần lại là nhân vật của công chúng, bởi vậy đơn giản kêu trợ lý lại đón.
Trong xe an tĩnh, Yến Thanh Trì ngồi dựa vào cửa sổ, ở trong bóng tối thoáng mở cửa sổ, nhìn gió thổi ngoài cửa sổ.
Giang Mặc Thần an tĩnh nhìn y.
Sau khi tới nơi, trợ lý và Giang Mặc Thần nói mấy câu thì rời khỏi.
Yến Thanh Trì hơi choáng, duỗi tay đẩy cửa xe, chuẩn bị xuống xe, lại đột nhiên nghe được Giang Mặc Thần nói: "Thật xin lỗi."
Yến Thanh Trì quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt Giang Mặc Thần nghiêm túc, "Chuyện hôm nay, Liêu Tư Bác là bạn của anh, lại làm khó xử em trước mặt mọi người, thật xin lỗi."
Yến Thanh Trì không nghĩ tới hắn sẽ nghiêm túc xin lỗi mình như vậy, y cho rằng chuyện này đã qua, mình vả mặt Liêu Tư Bác hơn nữa đã bắt hắn xin lỗi thì qua chuyện, không nghĩ tới Giang Mặc Thần còn để ý.
Chuyện này có quan hệ gì tới Giang Mặc Thần sao? Đương nhiên là có, đó là bạn hắn, lại trực tiếp nói những lời ác độc với mình, hắn không quản lí tốt bạn mình, hắn đương nhiên có sai. Nhưng mà, cũng chỉ có chút sai thôi. Miệng là mọc trên người Liêu Tư Bác, cho dù hắn từng thề son sắt với Giang Mặc Thần không phát sinh xung đột với mình, ai có thể đảm bảo hắn sẽ không đột nhiên thay đổi, công nhiên nhục mạ đâu?
Xét đến cùng, Liêu Tư Bác bất mãn cũng chỉ bởi vì mình không phải Nguyên Minh Húc, không có quan hệ gì với Giang Mặc Thần, cũng không có quan hệ gì với mình, hôm nay đổi thành bất kì ai không phải Nguyên Minh Húc xuất hiện bên người Giang Mặc Thần, đều sẽ có kết quả này. Cho nên, cũng không cần tính toán chi li.
Yến Thanh Trì không phải rất người thích so đo, đối với y mà nói, ai có lỗi với y, y chỉ cần giáo huấn lại là được rồi, y có năng lực giải quyết, cho nên không cần vì loại chuyện đã giải quyết này mà tiếp tục lãng phí thời gian và tinh lực.
Y cười cười, "Cho nên, anh nhìn chằm chằm em nãy giờ, chính là vì cái này?"
"Đương nhiên không phải." Giang Mặc Thần quen miệng phản bác.
Hắn nhìn Yến Thanh Trì, không biết đối phương sao lại đột nhiên hỏi cái này, lại nghĩ tới vừa rồi đúng là mình nhìn chằm chằm y hồi lâu, nhất thời lại xấu hổ buồn bực, nhưng ngại mình mới quan tâm, chỉ có thể tiếp tục nghiêm túc nói: "Chuyện hôm nay, anh và Liêu Tư Bác đều có trách nhiệm, sẽ không có lần sau, anh cam đoan với em."
"Được." Yến Thanh Trì ngữ điệu dứt khoát.
Giang Mặc Thần nghi hoặc, "Em không tức giận?"
"Tức giận đương nhiên tức giận, nhưng em cũng đã giáo huấn anh ta, anh ta cũng xin lỗi em, một đi một về, chuyện này coi như là chấm dứt."
"Tâm thái em ngược lại khá tốt."
"Bằng không thế nào?" Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Chẳng lẽ muốn tức giận mãi, chất vấn bạn anh chuyện này là thế nào sao? Anh hy vọng em như vậy sao?"
"Anh hy vọng em không tức giận thật, mà không phải bởi vì băn khoăn anh, cho nên có lệ anh."
Yến Thanh Trì không biết vì sao, thế nhưng từ những lời xuôi tai này mà hơi ôn nhu.
Y nghĩ nghĩ, hỏi: "Cho nên, anh thật sự không muốn làm em tức giận, muốn làm em vui vẻ chút phải không?"
"Ừ."
"Không bằng như vậy đi, anh đồng ý với em một chuyện, em sẽ hoàn toàn quên chuyện này, chờ lần sau gặp bạn anh, em coi như lần đầu tiên gặp bọn họ."
"Chuyện gì?"
"Ngày mai đi công viên trò chơi cùng em và Kỳ Kỳ đi." Yến Thanh Trì ngữ điệu vui sướng nói.
Giang Mặc Thần sửng sốt một chút, hồi lâu, lại cười một tiếng, "Chỉ cái này?"
"Chỉ cái này."
Giang Mặc Thần nhìn y, không biết vì sao, cảm thấy hơi buồn cười. Hắn vốn tưởng rằng Yến Thanh Trì sẽ đưa một yêu cầu có quan hệ với y hoặc là với tiền, không nghĩ tới vậy mà là bồi Kỳ Kỳ đi công viên trò chơi. Hắn nghĩ nghĩ, hình như mình thật sự chưa từng mang Kỳ Kỳ đi công viên, công viên trò chơi linh tinh.
Hắn nhận nuôi Kỳ Kỳ không lâu, công việc của hắn bận, đa số thời gian đều là dì Trương và cha mẹ chăm. Hắn chỉ là ngẫu nhiên về nhà, bồi bé xem TV, trò chuyện, thậm chí bởi vì Kỳ Kỳ không thích nói chuyện, rất nhiều thời gian, hắn cũng chỉ là nhìn bé, biểu đạt một chút quan tâm của mình, rồi rời khỏi.
Nhưng bây giờ, Yến Thanh Trì lại muốn dẫn bé đi công viên trò chơi.
Giang Mặc Thần hổ thẹn, lại không biết vì sao lại vui vẻ.
Hắn quay đầu nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì cũng nhìn hắn. Trong xe an tĩnh, hắn lẳng lặng ngồi, không có ánh sáng, giống như hai bức tranh cuộn tròn, che một tầng mông lung, thần bí mê người.
"Em thật để bụng Kỳ Kỳ." Hắn nói.
"Kỳ Kỳ còn nhỏ, chỉ là đứa bé, chúng ta làm ba ba, đương nhiên phải để bụng một chút."
"Em nói rất đúng." Hắn nói, "Cho nên anh đồng ý với em."
"Em thay Kỳ Kỳ cảm ơn anh." Yến Thanh Trì cười cười, "Chờ ngày mai, em lại nói Kỳ Kỳ tin tức này. Không đúng, như vậy, chẳng phải ngày kia chúng ta mới đi?"
Giang Mặc Thần nghe vậy, khẽ cười, không nói gì.
"Vậy ngày kia đi, như vậy, ngày mai nói cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cũng có thể vui vẻ hơn một ngày."
"Em thì sao, em cũng vui vẻ hơn một ngày sao?" Giang Mặc Thần quay đầu hỏi y.
Yến Thanh Trì vốn định nói em đã lớn như vậy, làm sao vì loại chuyện này mà vui vẻ, kết quả nhìn ánh mắt hắn ôn nhu dò hỏi, lại đem câu này đến miệng nuốt trở vào.
"Phải, em cũng vui vẻ hơn một ngày." Y cong đôi mắt, quả nhiên, nhìn thấy trên mặt Giang Mặc Thần mang theo chút ý cười.
"Đi thôi." Giang Mặc Thần đẩy cửa xe ra, "Trễ rồi, nên về nhà."
————————