Chương 12: Lên thị trấn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Đặng
Giao đồ xong, Giản Đông Lai đang định chuẩn bị rời đi, thì Giản Dao nói: "Cậu ngày mai có rảnh không, chị muốn lên trấn trên, cậu cùng chị đi được không?"
Giản Đông Lai: "Được ạ, em cũng không có việc gì, em sáng mai qua đây?"
"Đừng tới sớm quá!"
"Biết rồi." Giản Đông Lai lắc đầu, bây giờ chị hắn càng ngày càng lười biếng, thôi không sao, như vậy cũng khá tốt.
Ngày hôm sau, ăn xong cơm sáng, Giản Đông Lai đổ đầy thùng nước trong nhà, lại bổ củi một lúc, mới từ từ đi đến Diệp gia.
Giản Dao cũng đã ăn xong cơm sáng, thấy hắn đến, nói với Diệp mẫu một tiếng liền đi ra ngoài.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
"Chị, chị lên trấn trên làm gì thế?"
"Chụp ảnh."
Giản Đông Lai hai mắt sáng lên: "Có thể thêm em vào được không?"
Giản Dao ghét bỏ nhìn hắn một cái, cô là muốn gửi ảnh chụp cho Diệp Vệ Đông, thêm hắn nữa thì như cái bóng đèn như này làm sao mà được?
Hiện tại ảnh chụp Diệp Vệ Đông cầm vẫn là ảnh khi kết hôn họ chụp cùng nhau, Giản Dao cảm thấy khi đó không phải trạng thái tốt nhất của cô, bởi vậy tính toán đổi ảnh khác cho hắn, để hắn thấy bộ dáng hiện tại của cô.
Hơn nữa, Giản Dao sờ sờ bụng, đứa bé cũng ở đây.
"Được rồi." Giản Dao cũng không cự tuyệt, chụp nhiều thêm mấy tấm cũng không sao.
Giản Đông Lai hắc hắc cười, trong lòng rất là kích động.
"Đúng rồi, chị." Giản Đông Lai hiếu kỳ nói: "Nhà chị sao tự dưng có nhiều trẻ con vậy?"
Ngày hôm qua ngại không dám hỏi, hắn chỉ biết mỗi Nữu Nữu.
Giản Dao nói: "Con của Diệp đại tỷ, đến nhà ở một thời gian."
Diệp mẫu định chăm sóc Tam Nha một thời gian, đồng thời tính răn dạy Diệp đại tỷ một chút, nên cũng để Đại Nha Nhị Nha cùng ở lại.
Diệp đại tỷ cường thế, lại nuôi mấy đứa con gái thành nhát gan hướng nội. Ở Diệp gia, bầu không khí trong nhà tốt, bọn nhỏ tươi cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn.
Hai người chậm rãi đi bộ, một giờ sau mới đến cửa hàng chụp ảnh ở trấn trên.
Ding ding
Giản Dao và Giản Đông Lai cùng nhau đi vào, Giản Đông Lai tò mò nhìn đông nhìn tây.
Người học việc trong cửa hàng thấy có khách tới cửa, vội vàng chào đón, vừa nhìn thấy Giản Dao, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Hai người muốn chụp ảnh phải không?"
Giản Dao: "Đúng vậy, chụp ảnh."
"Chụp trắng đen hay là màu sắc rực rỡ?" Người học việc cũng rất nhiệt tình.
"Trắng đen là được." Giản Dao nói, lần trước cô đến không có nhìn thấy người học việc này. "Lão sư phụ của cửa hàng trước kia, bây giờ không làm nữa sao?"
Nhắc tới màu sắc rực rỡ mới nhớ, lần trước đến, lão sư phụ cũng đề cử cho cô, còn cho cô nhìn thử ảnh mẫu, sau khi xem xong, Giản Dao lập tức quyết định chụp ảnh đen trắng.
Cái gọi là ảnh chụp màu sắc rực rỡ trong miệng lão sư phụ chính là dựa vào hậu kỳ thủ công tô màu, màu sắc quần áo còn đỡ, nhưng mà hai má thì đỏ bừng, còn có môi đỏ chót, quả thật là không phù hợp gu thẩm mỹ của Giản Dao.
Ảnh đen trắng mang một chút hơi thở phục cổ, trông cũng khá ổn.
"Ở đây, sư phó của chúng tôi đang ở bên trong rửa ảnh."
Vừa dứt lời, một ông lão tóc hoa râm, mặc áo ngoài màu đen đi ra.
Nhìn thấy Giản Dao, cười ha hả nói: "Đồng chí, lại đến chụp ảnh hả?"
Giản Dao mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, chồng cháu đi bộ đội rồi, cháu muốn chụp tấm ảnh gửi cho anh ấy nhìn xem bộ dáng hiện tại của cháu."
Người học việc đứng một bên nghe được cô đã kết hôn, gương mặt hiện lên vẻ mất mát, không được thân thiện giống như trước.
Lão sư phụ lại cẩn thận nhìn cô một cái, sờ sờ râu, cô gái này so với lúc trước ngày càng xinh đẹp. Lúc trước cũng khá đẹp, nhưng hơi gầy một chút, khí sắc cũng không tốt lắm. Không giống bây giờ, sắc mặt hồng nhuận, người còn đẹp hơn hoa.
Ông đương nhiên là thích chụp người đẹp, vì vậy tinh thần lập tức tỉnh táo, đi đến trước máy ảnh.
Cửa hàng chụp ảnh có một tấm gương, Giản Dao trước sửa sang lại hình tượng của bản thân một chút, sau đó vẫy tay gọi Giản Đông Lai, chỉnh lại tóc cho hắn một chút, cũng sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề.
"Trước tiên, chụp cho cháu cùng em trai cháu một kiểu ảnh chung ạ."
Giản Đông Lai đi theo Giản Dao đứng ở phía trước phông nền, hồi hộp đến mức tay với chân cũng không biết đặt ở đâu.
Lão sư phụ một bên điều chỉnh màn trập* một bên hướng dẫn Giản Đông Lai: "Tiểu tử, thả lỏng, đứng dịch sang bên cạnh một chút, đúng rồi, cười một cái, đúng, hóp cằm lại, thật tốt, đừng chớp mắt......"
*màn trập
Về phần Giản Dao, biểu cảm và cử chỉ đều thật hoàn mỹ, không cần phải sửa lại.
"Tách" một thanh âm vang lên, hình ảnh dừng lại, ảnh chụp đã xong. Giản Đông Lai nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh.
Giản Dao lại chụp một tấm ảnh đơn, sau đó hướng Giản Đông Lai vẫy tay: "Cậu cũng đến chụp một tấm ảnh đơn."
Rất nhanh liền chụp xong, Giản Dao đi thanh toán tiền, nhận được một tờ biên lai, hẹn tốt thời gian lấy ảnh chụp, sau đó cùng Giản Đông Lai cùng nhau ra khỏi cửa hàng chụp ảnh.
Giản Đông Lai cảm thấy chỉ mỗi mấy tấm ảnh thôi đã tốn mất mấy khối, không khỏi đau lòng.
"Chị, chờ em tích cóp đủ tiền, sẽ trả lại cho chị."
Giản Dao nhìn hắn một cái, "Vậy những đồ cậu đưa cho chị nào là cá này, tôm này, nấm rau dại, chị có phải cũng nên trả tiền cho cậu hay không."
Giản Đông Lai vội vàng nói: "Đấy đều là chút đồ không đáng tiền......"
Giản Dao cười xem hắn: "Vậy nếu là đồ đáng giá cậu có nỡ tặng chị hay không?"
"Đương nhiên a, chị là chị gái của em mà."
Giản Đông Lai lập tức nói.
Giản Dao hài lòng.
"Cậu là em trai của chị, chị sao có thể lấy tiền của cậu." Nói tiếp: "Đi thôi, sắp đến tiệm cơm rồi, chị mời cậu ăn thịt kho tàu của tiệm cơm quốc doanh."
Giản Đông Lai không nhịn được nuốt nước bọt, do dự nói: "Chị à, thôi để em về nhà ăn, tiền của chị vẫn là nên để dành để nuôi con đi."
Đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh đúng thật là rất ngon, nhưng mà đắt quá.
Giản Dao sờ sờ bụng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Thật ra là đứa bé trong bụng muốn ăn, chị đây không phải là muốn thỏa mãn nó sao?"
Tiền nuôi con, Giản Dao không lo. Không nói có Diệp Vệ Đông ở đây, châu báu trang sức trong không gian của cô, sau này cũng có thể bán được không ít tiền.
Lại nói, sau này cải cách, cô cũng có thể học theo nữ chính bắt đầu buôn bán.
Những thứ ở tương lai, cô biết so với nữ chính cũng không ít đâu. Chỉ cần tìm đúng phương hướng đầu tư, cô về sau cũng có thể nằm yên làm phú bà.
Giản Dao nhấc chân đi đến tiệm cơm quốc doanh, cô vẫn nhớ món thịt kho tàu mình ăn lần trước.
......
Hai người ăn xong cơm trưa, vẻ mặt mỹ mãn bước ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Thời điểm đang chuẩn bị rời thị trấn, thì có người gọi lại.
"Em dâu, thật sự là em." Lý Thành vừa mới nhìn thấy sườn mặt của Giản Dao, đã cảm thấy giống, liền gọi một câu, thấy cô quay đầu, thật sự là cô, vội vàng đuổi kịp.
"Đây là?"
Ánh mắt Lý Thành nhìn về phía Giản Đông Lai đang đứng một bên, cười hỏi.
"Đây là em trai của em, Giản Đông Lai."
"Lý ca, xin chào." Giản Đông Lai học theo Giản Dao chào hỏi.
Lý Thành: "Xin chào, xin chào, Đông Lai tiểu huynh đệ."
Hắn lại cẩn thận đánh giá Giản Đông Lai một phen, nghiêm túc nói: "Đúng thật là cùng em dâu có chút giống."
Giản Đông Lai hơi đen, nhìn qua là một đứa trẻ nhiệt tình, lớn lên đoan chính, nhưng không liên quan gì đến chữ đẹp trai.
Đàn ông Giản gia lớn lên đều bình thường, con gái nhưng lại rất thanh tú, ưa nhìn. Xuất sắc nhất chính là Giản Dao.
Giản Đông Lai ngây ngô cười vò đầu: "Thật vậy sao?"
Đây vẫn là lần đầu tiên nghe được người khác nói hắn cùng chị hắn lớn lên giống.
Giản Dao:......
Nghi ngờ liếc nhìn Lý Thành, hắn là từ đâu nhìn ra cô cùng Giản Đông Lai lớn lên giống, cô thế nào đều nhìn không ra.
Lý Thành: Đừng nghiêm túc như vậy, tôi chỉ thuận miệng nói.
"A, đúng rồi, em dâu, hai người đây là đi về nhà hả?"
Giản Dao gật đầu.
Lý Thành cầm thịt trong tay đưa cho cô, "Anh đây có chút thịt, em dâu em mang về đi."
Giản Dao không nghĩ tới hắn hào phóng như vậy, vội vàng xua tay cự tuyệt.
"Không có việc gì, anh ở lò mổ không thiếu thịt ăn, em dâu, em đừng khách khí với anh, anh đã hứa với Vệ Đông là chăm sóc em thật tốt."
Khi Giản Đông Lai nghe Lý Thành nói chính mình không thiếu thịt, trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ. Khó trách Lý ca lớn lên có thể cường tráng như vậy.
Lý Thành đưa thịt cho Giản Đông Lai, để hắn cầm.
Giản Đông Lai ngơ ngác nhìn về phía Giản Dao, Giản Dao gật đầu, vì thế Giản Đông Lai bèn cầm lấy.
"Vậy cảm ơn Lý ca."
"Không cần khách khí." Lý Thành nói, sau đó nhìn thoáng qua Giản Đông Lai. Vừa nãy hắn có chú ý tới ánh mắt hâm mộ của tiểu huynh đệ, vừa lúc lò mổ cũng đang thiếu người......
"Tiểu huynh đệ có nguyện ý đi lò mổ giúp anh một chút hay không, sắp đến cuối năm, lò mổ có quá nhiều việc không lo liệu hết, đang chuẩn bị tìm người làm tạm thời......"
Giản Đông Lai ánh mắt sáng lên, hắn rất muốn đi, cũng biết Lý ca là dựa vào quan hệ cuả chị gái hắn và anh rể mới cân nhắc hắn, hắn đưa mắt nhìn Giản Dao.
Giản Dao: "Có phiền toái Lý ca quá hay không?"
"Không gì phiền toái, chuyện vừa nói này, còn không có truyền ra đâu, nhưng mà thời gian không dài, ướm chừng cũng khoảng một tháng, tiền lương khoảng hai mươi khối. Đông Lai huynh đệ chắc chắn đồng ý thì nói một câu, ngày mai tới lò mổ tìm anh."
Lý Thành không thèm để ý nói.
Giản Dao biết Giản Đông Lai ở nhà cũng không có việc gì, liền thay hắn đồng ý.
Chuyện cứ như vậy giải quyết xong.
Giản Dao dặn dò Giản Đông Lai, đến lò mổ, nói ít làm nhiều, tập trung làm việc, có gì không hiểu thì hỏi Lý ca.
Giản Đông Lai kích động gật đầu.
Sau khi đưa Giản Dao đến Diệp gia, liền kích động đi trở về.
Giản Dao để thịt đặt trên bàn bếp, trong lòng âm thầm suy nghĩ, phải báo đáp Lý Thành như thế nào.
Suy nghĩ nửa ngày, cũng không manh mối, cuối cùng bị giọng nói Diệp mẫu cắt ngang.
"Trong nhà không phải không có phiếu thịt sao? Làm sao con mua được thế?"
Giản Dao đi ra ngoài: "Huynh đệ của Vệ Đông, Lý ca đưa, tình cờ gặp được."
Diệp mẫu cũng biết Lý Thành, mỗi năm ăn tết hắn đều đến đây chúc tết bà. Là một chàng trai tốt!
"Đứa trẻ này thật là khách khí!"
Cảm thấy, đã nhiệt tình lại còn chân thành, đối với bằng hữu thật tốt, cô cũng có chút hơi xấu hổ.
"Còn giúp em trai con tìm công tác tạm thời."
"Vậy phải cảm ơn người ta hẳn hoi! Mấy ngày nữa con đi lấy ảnh chụp, gửi cho Vệ Đông ít đồ, thuận đường đưa cho Thành tử một phần, tuy rằng đồ trong nhà không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng chút tâm ý!"
Giản Dao vội vàng gật đầu.
Chẳng qua nhiều đồ như vậy, Giản Dao có chút cầm không nổi, vừa lúc Giản Đông Lai mỗi ngày đều phải lên trấn trên. Cũng may, hôm nay thời điểm chụp ảnh Lý Thanh đã cùng Giản Đông Lai bàn bạc xong, đến lúc đó để hắn tới trấn trên lấy.
Sáng sớm ngày thứ ba, Giản Đông Lai đã tới đây. Giản Dao cònchưa tỉnh ngủ, cũng may Diệp mẫu thức dậy sớm, đồ cũng đã sớm chuẩn bị xong, giao cho Giản Đông Lai, còn đưa cho hắn hai bánh bột ngô, để hắn ăn trên đường.
Giản Đông Lai đã đến Diệp gia khá nhiều lần, quan hệ cùng Diệp mẫu khá tốt. Cũng không khách khí, cảm ơn xong liền rời đi.
Thời điểm Giản Dao thức dậy, Giản Đông Lai cũng đã đến trấn trên. Biết hắn đã mang đồ đi, Giản Dao liền yên tâm. Ăn qua cơm sáng, dẫn đám bé gái vào trong sân, lấy ra sách giáo khoa, cô bắt đầu công việc dạy học hằng ngày.
Tiểu bạch loạng choạng ở trong sân chạy tới chạy lui, giống như là một cậu học sinh tinh nghịch.
Edit: Tiểu Đặng
Giao đồ xong, Giản Đông Lai đang định chuẩn bị rời đi, thì Giản Dao nói: "Cậu ngày mai có rảnh không, chị muốn lên trấn trên, cậu cùng chị đi được không?"
Giản Đông Lai: "Được ạ, em cũng không có việc gì, em sáng mai qua đây?"
"Đừng tới sớm quá!"
"Biết rồi." Giản Đông Lai lắc đầu, bây giờ chị hắn càng ngày càng lười biếng, thôi không sao, như vậy cũng khá tốt.
Ngày hôm sau, ăn xong cơm sáng, Giản Đông Lai đổ đầy thùng nước trong nhà, lại bổ củi một lúc, mới từ từ đi đến Diệp gia.
Giản Dao cũng đã ăn xong cơm sáng, thấy hắn đến, nói với Diệp mẫu một tiếng liền đi ra ngoài.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
"Chị, chị lên trấn trên làm gì thế?"
"Chụp ảnh."
Giản Đông Lai hai mắt sáng lên: "Có thể thêm em vào được không?"
Giản Dao ghét bỏ nhìn hắn một cái, cô là muốn gửi ảnh chụp cho Diệp Vệ Đông, thêm hắn nữa thì như cái bóng đèn như này làm sao mà được?
Hiện tại ảnh chụp Diệp Vệ Đông cầm vẫn là ảnh khi kết hôn họ chụp cùng nhau, Giản Dao cảm thấy khi đó không phải trạng thái tốt nhất của cô, bởi vậy tính toán đổi ảnh khác cho hắn, để hắn thấy bộ dáng hiện tại của cô.
Hơn nữa, Giản Dao sờ sờ bụng, đứa bé cũng ở đây.
"Được rồi." Giản Dao cũng không cự tuyệt, chụp nhiều thêm mấy tấm cũng không sao.
Giản Đông Lai hắc hắc cười, trong lòng rất là kích động.
"Đúng rồi, chị." Giản Đông Lai hiếu kỳ nói: "Nhà chị sao tự dưng có nhiều trẻ con vậy?"
Ngày hôm qua ngại không dám hỏi, hắn chỉ biết mỗi Nữu Nữu.
Giản Dao nói: "Con của Diệp đại tỷ, đến nhà ở một thời gian."
Diệp mẫu định chăm sóc Tam Nha một thời gian, đồng thời tính răn dạy Diệp đại tỷ một chút, nên cũng để Đại Nha Nhị Nha cùng ở lại.
Diệp đại tỷ cường thế, lại nuôi mấy đứa con gái thành nhát gan hướng nội. Ở Diệp gia, bầu không khí trong nhà tốt, bọn nhỏ tươi cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn.
Hai người chậm rãi đi bộ, một giờ sau mới đến cửa hàng chụp ảnh ở trấn trên.
Ding ding
Giản Dao và Giản Đông Lai cùng nhau đi vào, Giản Đông Lai tò mò nhìn đông nhìn tây.
Người học việc trong cửa hàng thấy có khách tới cửa, vội vàng chào đón, vừa nhìn thấy Giản Dao, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Hai người muốn chụp ảnh phải không?"
Giản Dao: "Đúng vậy, chụp ảnh."
"Chụp trắng đen hay là màu sắc rực rỡ?" Người học việc cũng rất nhiệt tình.
"Trắng đen là được." Giản Dao nói, lần trước cô đến không có nhìn thấy người học việc này. "Lão sư phụ của cửa hàng trước kia, bây giờ không làm nữa sao?"
Nhắc tới màu sắc rực rỡ mới nhớ, lần trước đến, lão sư phụ cũng đề cử cho cô, còn cho cô nhìn thử ảnh mẫu, sau khi xem xong, Giản Dao lập tức quyết định chụp ảnh đen trắng.
Cái gọi là ảnh chụp màu sắc rực rỡ trong miệng lão sư phụ chính là dựa vào hậu kỳ thủ công tô màu, màu sắc quần áo còn đỡ, nhưng mà hai má thì đỏ bừng, còn có môi đỏ chót, quả thật là không phù hợp gu thẩm mỹ của Giản Dao.
Ảnh đen trắng mang một chút hơi thở phục cổ, trông cũng khá ổn.
"Ở đây, sư phó của chúng tôi đang ở bên trong rửa ảnh."
Vừa dứt lời, một ông lão tóc hoa râm, mặc áo ngoài màu đen đi ra.
Nhìn thấy Giản Dao, cười ha hả nói: "Đồng chí, lại đến chụp ảnh hả?"
Giản Dao mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, chồng cháu đi bộ đội rồi, cháu muốn chụp tấm ảnh gửi cho anh ấy nhìn xem bộ dáng hiện tại của cháu."
Người học việc đứng một bên nghe được cô đã kết hôn, gương mặt hiện lên vẻ mất mát, không được thân thiện giống như trước.
Lão sư phụ lại cẩn thận nhìn cô một cái, sờ sờ râu, cô gái này so với lúc trước ngày càng xinh đẹp. Lúc trước cũng khá đẹp, nhưng hơi gầy một chút, khí sắc cũng không tốt lắm. Không giống bây giờ, sắc mặt hồng nhuận, người còn đẹp hơn hoa.
Ông đương nhiên là thích chụp người đẹp, vì vậy tinh thần lập tức tỉnh táo, đi đến trước máy ảnh.
Cửa hàng chụp ảnh có một tấm gương, Giản Dao trước sửa sang lại hình tượng của bản thân một chút, sau đó vẫy tay gọi Giản Đông Lai, chỉnh lại tóc cho hắn một chút, cũng sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề.
"Trước tiên, chụp cho cháu cùng em trai cháu một kiểu ảnh chung ạ."
Giản Đông Lai đi theo Giản Dao đứng ở phía trước phông nền, hồi hộp đến mức tay với chân cũng không biết đặt ở đâu.
Lão sư phụ một bên điều chỉnh màn trập* một bên hướng dẫn Giản Đông Lai: "Tiểu tử, thả lỏng, đứng dịch sang bên cạnh một chút, đúng rồi, cười một cái, đúng, hóp cằm lại, thật tốt, đừng chớp mắt......"
*màn trập
Về phần Giản Dao, biểu cảm và cử chỉ đều thật hoàn mỹ, không cần phải sửa lại.
"Tách" một thanh âm vang lên, hình ảnh dừng lại, ảnh chụp đã xong. Giản Đông Lai nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh.
Giản Dao lại chụp một tấm ảnh đơn, sau đó hướng Giản Đông Lai vẫy tay: "Cậu cũng đến chụp một tấm ảnh đơn."
Rất nhanh liền chụp xong, Giản Dao đi thanh toán tiền, nhận được một tờ biên lai, hẹn tốt thời gian lấy ảnh chụp, sau đó cùng Giản Đông Lai cùng nhau ra khỏi cửa hàng chụp ảnh.
Giản Đông Lai cảm thấy chỉ mỗi mấy tấm ảnh thôi đã tốn mất mấy khối, không khỏi đau lòng.
"Chị, chờ em tích cóp đủ tiền, sẽ trả lại cho chị."
Giản Dao nhìn hắn một cái, "Vậy những đồ cậu đưa cho chị nào là cá này, tôm này, nấm rau dại, chị có phải cũng nên trả tiền cho cậu hay không."
Giản Đông Lai vội vàng nói: "Đấy đều là chút đồ không đáng tiền......"
Giản Dao cười xem hắn: "Vậy nếu là đồ đáng giá cậu có nỡ tặng chị hay không?"
"Đương nhiên a, chị là chị gái của em mà."
Giản Đông Lai lập tức nói.
Giản Dao hài lòng.
"Cậu là em trai của chị, chị sao có thể lấy tiền của cậu." Nói tiếp: "Đi thôi, sắp đến tiệm cơm rồi, chị mời cậu ăn thịt kho tàu của tiệm cơm quốc doanh."
Giản Đông Lai không nhịn được nuốt nước bọt, do dự nói: "Chị à, thôi để em về nhà ăn, tiền của chị vẫn là nên để dành để nuôi con đi."
Đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh đúng thật là rất ngon, nhưng mà đắt quá.
Giản Dao sờ sờ bụng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Thật ra là đứa bé trong bụng muốn ăn, chị đây không phải là muốn thỏa mãn nó sao?"
Tiền nuôi con, Giản Dao không lo. Không nói có Diệp Vệ Đông ở đây, châu báu trang sức trong không gian của cô, sau này cũng có thể bán được không ít tiền.
Lại nói, sau này cải cách, cô cũng có thể học theo nữ chính bắt đầu buôn bán.
Những thứ ở tương lai, cô biết so với nữ chính cũng không ít đâu. Chỉ cần tìm đúng phương hướng đầu tư, cô về sau cũng có thể nằm yên làm phú bà.
Giản Dao nhấc chân đi đến tiệm cơm quốc doanh, cô vẫn nhớ món thịt kho tàu mình ăn lần trước.
......
Hai người ăn xong cơm trưa, vẻ mặt mỹ mãn bước ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Thời điểm đang chuẩn bị rời thị trấn, thì có người gọi lại.
"Em dâu, thật sự là em." Lý Thành vừa mới nhìn thấy sườn mặt của Giản Dao, đã cảm thấy giống, liền gọi một câu, thấy cô quay đầu, thật sự là cô, vội vàng đuổi kịp.
"Đây là?"
Ánh mắt Lý Thành nhìn về phía Giản Đông Lai đang đứng một bên, cười hỏi.
"Đây là em trai của em, Giản Đông Lai."
"Lý ca, xin chào." Giản Đông Lai học theo Giản Dao chào hỏi.
Lý Thành: "Xin chào, xin chào, Đông Lai tiểu huynh đệ."
Hắn lại cẩn thận đánh giá Giản Đông Lai một phen, nghiêm túc nói: "Đúng thật là cùng em dâu có chút giống."
Giản Đông Lai hơi đen, nhìn qua là một đứa trẻ nhiệt tình, lớn lên đoan chính, nhưng không liên quan gì đến chữ đẹp trai.
Đàn ông Giản gia lớn lên đều bình thường, con gái nhưng lại rất thanh tú, ưa nhìn. Xuất sắc nhất chính là Giản Dao.
Giản Đông Lai ngây ngô cười vò đầu: "Thật vậy sao?"
Đây vẫn là lần đầu tiên nghe được người khác nói hắn cùng chị hắn lớn lên giống.
Giản Dao:......
Nghi ngờ liếc nhìn Lý Thành, hắn là từ đâu nhìn ra cô cùng Giản Đông Lai lớn lên giống, cô thế nào đều nhìn không ra.
Lý Thành: Đừng nghiêm túc như vậy, tôi chỉ thuận miệng nói.
"A, đúng rồi, em dâu, hai người đây là đi về nhà hả?"
Giản Dao gật đầu.
Lý Thành cầm thịt trong tay đưa cho cô, "Anh đây có chút thịt, em dâu em mang về đi."
Giản Dao không nghĩ tới hắn hào phóng như vậy, vội vàng xua tay cự tuyệt.
"Không có việc gì, anh ở lò mổ không thiếu thịt ăn, em dâu, em đừng khách khí với anh, anh đã hứa với Vệ Đông là chăm sóc em thật tốt."
Khi Giản Đông Lai nghe Lý Thành nói chính mình không thiếu thịt, trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ. Khó trách Lý ca lớn lên có thể cường tráng như vậy.
Lý Thành đưa thịt cho Giản Đông Lai, để hắn cầm.
Giản Đông Lai ngơ ngác nhìn về phía Giản Dao, Giản Dao gật đầu, vì thế Giản Đông Lai bèn cầm lấy.
"Vậy cảm ơn Lý ca."
"Không cần khách khí." Lý Thành nói, sau đó nhìn thoáng qua Giản Đông Lai. Vừa nãy hắn có chú ý tới ánh mắt hâm mộ của tiểu huynh đệ, vừa lúc lò mổ cũng đang thiếu người......
"Tiểu huynh đệ có nguyện ý đi lò mổ giúp anh một chút hay không, sắp đến cuối năm, lò mổ có quá nhiều việc không lo liệu hết, đang chuẩn bị tìm người làm tạm thời......"
Giản Đông Lai ánh mắt sáng lên, hắn rất muốn đi, cũng biết Lý ca là dựa vào quan hệ cuả chị gái hắn và anh rể mới cân nhắc hắn, hắn đưa mắt nhìn Giản Dao.
Giản Dao: "Có phiền toái Lý ca quá hay không?"
"Không gì phiền toái, chuyện vừa nói này, còn không có truyền ra đâu, nhưng mà thời gian không dài, ướm chừng cũng khoảng một tháng, tiền lương khoảng hai mươi khối. Đông Lai huynh đệ chắc chắn đồng ý thì nói một câu, ngày mai tới lò mổ tìm anh."
Lý Thành không thèm để ý nói.
Giản Dao biết Giản Đông Lai ở nhà cũng không có việc gì, liền thay hắn đồng ý.
Chuyện cứ như vậy giải quyết xong.
Giản Dao dặn dò Giản Đông Lai, đến lò mổ, nói ít làm nhiều, tập trung làm việc, có gì không hiểu thì hỏi Lý ca.
Giản Đông Lai kích động gật đầu.
Sau khi đưa Giản Dao đến Diệp gia, liền kích động đi trở về.
Giản Dao để thịt đặt trên bàn bếp, trong lòng âm thầm suy nghĩ, phải báo đáp Lý Thành như thế nào.
Suy nghĩ nửa ngày, cũng không manh mối, cuối cùng bị giọng nói Diệp mẫu cắt ngang.
"Trong nhà không phải không có phiếu thịt sao? Làm sao con mua được thế?"
Giản Dao đi ra ngoài: "Huynh đệ của Vệ Đông, Lý ca đưa, tình cờ gặp được."
Diệp mẫu cũng biết Lý Thành, mỗi năm ăn tết hắn đều đến đây chúc tết bà. Là một chàng trai tốt!
"Đứa trẻ này thật là khách khí!"
Cảm thấy, đã nhiệt tình lại còn chân thành, đối với bằng hữu thật tốt, cô cũng có chút hơi xấu hổ.
"Còn giúp em trai con tìm công tác tạm thời."
"Vậy phải cảm ơn người ta hẳn hoi! Mấy ngày nữa con đi lấy ảnh chụp, gửi cho Vệ Đông ít đồ, thuận đường đưa cho Thành tử một phần, tuy rằng đồ trong nhà không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng chút tâm ý!"
Giản Dao vội vàng gật đầu.
Chẳng qua nhiều đồ như vậy, Giản Dao có chút cầm không nổi, vừa lúc Giản Đông Lai mỗi ngày đều phải lên trấn trên. Cũng may, hôm nay thời điểm chụp ảnh Lý Thanh đã cùng Giản Đông Lai bàn bạc xong, đến lúc đó để hắn tới trấn trên lấy.
Sáng sớm ngày thứ ba, Giản Đông Lai đã tới đây. Giản Dao cònchưa tỉnh ngủ, cũng may Diệp mẫu thức dậy sớm, đồ cũng đã sớm chuẩn bị xong, giao cho Giản Đông Lai, còn đưa cho hắn hai bánh bột ngô, để hắn ăn trên đường.
Giản Đông Lai đã đến Diệp gia khá nhiều lần, quan hệ cùng Diệp mẫu khá tốt. Cũng không khách khí, cảm ơn xong liền rời đi.
Thời điểm Giản Dao thức dậy, Giản Đông Lai cũng đã đến trấn trên. Biết hắn đã mang đồ đi, Giản Dao liền yên tâm. Ăn qua cơm sáng, dẫn đám bé gái vào trong sân, lấy ra sách giáo khoa, cô bắt đầu công việc dạy học hằng ngày.
Tiểu bạch loạng choạng ở trong sân chạy tới chạy lui, giống như là một cậu học sinh tinh nghịch.