Chương 17: Bộ đội
Edit: Tiểu Đặng
Tiểu Hứa thấy mọi chuyện cũng không sai biệt lắm, đã chủ động yêu cầu rời đi, dành thời gian cho người một nhà bọn họ.
Lúc này mới vừa đến nơi, Diệp mẫu cũng không tiện giữ hắn lại lâu, ân cần nói: "Đã làm phiền cháu nhiều rồi, tiểu Hứa. Hôm nào đến chỗ thím ăn cơm, thím làm món ngon cho cháu."
Tiểu Hứa cười tủm tỉm đáp lại.
Diệp Vệ Đông vỗ vỗ bả vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Cậu vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
Cơm nước xong, sau khi tắm rửa đơn giản, cả nhà liền đi nghỉ ngơi.
Đêm đầu tiên trong bộ đội cứ như vậy trôi qua.
*
Ngày hôm sau, thời điểm Giản Dao tỉnh lại phát hiện trên giường cũng chỉ có mình cô.
Ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Diệp mẫu đặt Mập Mạp cùng Đô Đô trên sô pha đang chơi cùng bọn nhỏ.
Giản Dao đi qua, "Mẹ, chào buổi sáng."
Sô pha là sô pha bằng gỗ, rất cứng và rắn chắc, Diệp mẫu phải lót một tầng chăn, sau đó mới đặt bọn trẻ lên.
Cô bế Đô Đô lên, lấy tay nhỏ của cô bé từ trong miệng ra, dùng khăn chuyên dụng của mình lau qua cho cô bé.
Cùng bọn trẻ chơi một lúc, Diệp Vệ Đông đã trở lại.
Sau khi chuông báo thức vang lên, hắn chạy một vòng quanh thao trường, trên đường về thuận tiện vào nhà ăn lấy cơm sáng cho mọi người.
"Ăn cơm thôi."
Diệp Vệ Đông đặt cơm sáng lên trên bàn, sau đó bế Đô Đô lên, qua sô pha ngồi xuống. "Mẹ, để con trông hai đứa, mẹ với Dao Dao đi ăn đi."
Mập Mạp nằm ở trên sô pha gặm tay nhỏ của mình đầy đắc ý.
Diệp Vệ Đông thấy mặt bé con dính đầy nước miếng, đưa tay lau cho hắn.
Chờ hai người ăn xong cơm sáng, Diệp Vệ Đông mới đi đến sân huấn luyện.
Giản Dao và Diệp mẫu cùng bọn trẻ chơi đùa một lúc, chờ mấy đứa chơi mệt, Giản Dao mới cùng Diệp mẫu bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà.
Tuy rằng đồ đạc tiểu Hứa đều đã đặt mua đầy đủ, nhìn cũng không thiếu gì, nhưng đồ đạc bày biện tương đối lộn xộn. Hơn nữa bọn họ cũng mang theo ít đồ từ trong nhà, nên phải sắp xếp lại.
Diệp Vệ Đông được chia là một nhà trệt có sân nhỏ, tổng cộng ba phòng ngủ một phòng khách và một phòng bếp, đằng sau còn có một mảnh đất nhỏ để trồng rau. Nhà giống như này có rất nhiều, khu vực xung quanh đều là nhà dành cho người nhà, ngăn cách với nơi đóng quân của bộ đội.
Một dãy có ba nhà, thì Diệp Vệ Đông chọn một nhà phía trong ở bên trái. Cách sân Diệp gia gần nhất là hai nhà bên cạnh. Phân biệt là nhà của Tôn doanh trưởng tiểu đoàn hai cùng cả nhà chính trị viên Điền Dũng tiểu đoàn một, đây là khi ăn cơm sáng Diệp Vệ Đông nói cho bọn họ.
Giản Dao đối với nơi này cũng coi như vừa lòng.
Diệp Vệ Đông còn sợ cô ủy khuất. Giản Dao lại không nghĩ như vậy, tuy rằng bộ đội đúng thật là có hơi xa, nhưng đồ nên có cơ bản đều có. Bộ đội cũng có cơ quan phục vụ, mua đồ cũng tiện, không muốn nấu cơm còn có thể đi ăn ở nhà ăn.
Chỉ là chưa quen ai mà thôi, điều này đối với Giản Dao mà nói cũng không tính là cái gì, có thể làm quen bạn bè mới sao, khu người nhà này cũng không chỉ có mỗi bọn họ, lại nói, cô cũng không thiếu bạn.
Có Diệp mẫu có hai đứa trẻ, còn có Diệp Vệ Đông, nếu không được cô cũng có thể viết thư cho mấy người Lý Thanh Thanh.
Hơn nữa nhà này, so với Diệp gia còn tốt hơn một chút.
Trên mặt đất được trải xi măng, trên tường quét vôi trắng, nhìn sáng sủa hơn nhiều.
Một nhà tổng cộng có ba gian phòng, Diệp Vệ Đông và Giản Dao cùng hai đứa nhỏ ở một phòng, Diệp mẫu ở một phòng, còn có một phòng trống, về sau chờ mấy đứa nhỏ lớn thì để làm phòng ngủ cho bọn nhỏ.
Diệp mẫu nhìn khu đất trồng rau ở sân sau, vui vẻ nói: "Đến lúc đó để Vệ Đông cuốc đất, xới hết mảnh này lên, rồi tìm mấy loại hạt giống, sau đó chúng ta trồng ít rau, nuôi thêm hai con gà, để đẻ trứng cho mập mạp và đô đô ăn."
Diệp mẫu đều đã tính toán xong xuôi, Giản Dao cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
......
"Là nhà của Diệp doanh trưởng phải không?"
Ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa, Giản Dao cùng Diệp mẫu đi ra xem, là một người phụ nữ có khuôn mặt hiền lành ước chừng 30 tuổi.
"Tôi ở nhà kế bên, chồng tôi là chính trị viên tiểu đoàn một Điền Dũng, tôi tên là Lưu Cầm."
Chồng của Lưu Cầm, Điền Dũng, cùng Diệp Vệ Đông là đồng đội tốt, lớn hơn Diệp Vệ Đông mấy tuổi, vẫn luôn tán thưởng hắn, Lưu Cầm cũng có ấn tượng rất tốt với Diệp Vệ Đông.
Bởi vậy khi biết người nhà Diệp Vệ Đông đến, hái một chút rau dưa củ quả của nhà mình mang qua đây bái phỏng.
Diệp mẫu vội vàng mời Lưu Cầm đi vào, Giản Dao rót cho Lưu Cầm chén nước. "Chị dâu, uống nước."
Sau đó lấy bánh kẹo ra, mời cô ấy ăn.
Lưu Cầm nhanh chóng nói cảm ơn, mỉm cười nhìn Giản Dao, ôn hòa nói: "Em là vợ của Diệp doanh trưởng hả."
Giản Dao: "Vâng ạ, chị dâu, em tên Giản Dao."
Từ ánh mắt đầu tiên Lưu Cầm nhìn thấy Giản Dao, đã rất kinh ngạc. Nghe chồng mình nói vợ Vệ Đông người nông thôn, Lưu Cầm nghĩ có khả năng là một cô gái thuần phác.
Không nghĩ tới vợ Diệp doanh trưởng lớn lên trông như vậy, nhìn qua mềm mại yếu ớt, vừa thấy chính là người không thể làm việc. Bất quá nhìn người cũng không tệ lắm, đối với cô cũng rất khách khí, là người biết lễ nghĩa.
Lưu Cầm có ấn tượng rất tốt với Giản Dao, thầm nghĩ cô ấy con cũng đã có hai đứa, thật là một chút cũng nhìn không ra, trông không khác gì thiếu nữ......
Nghe nói hai đứa bé là long phượng thai, Lưu Cầm rất tò mò, ba mẹ đều đẹp như vậy, con cái khẳng định cũng không kém. Nhưng mà vẫn chưa thấy mấy đứa nhỏ, đoán chừng chắc là ngủ rồi.
Về sau còn nhiều cơ hội, Lưu Cầm cũng không hỏi nhiều. Cùng Diệp mẫu và Giản Dao nói sang mấy chuyện vặt vãnh ở nhà.
"Sân nhà bên phải kia, là nhà doanh trưởng tiểu đoàn hai, vợ hắn cũng mang theo con cái qua đây tùy quân." Lưu Cầm cũng không nhiều lời.
Diệp mẫu và Giản Dao gật gật đầu, buổi sáng cũng đã nghe Diệp Vệ Đông nói qua.
Vốn định khi nào rảnh sẽ đi bái phỏng một chút, dù sao cũng là hàng xóm, về sau cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngày tháng ở chung còn nhiều lắm.
Nếu không phải Lưu Cầm qua đây trước, bọn họ cũng muốn sang thăm hỏi.
Diệp mẫu là người thích giao tiếp, ấn tượng với Lưu Cầm cũng khá tốt.
"Trong nhà vẫn còn nhiều chuyện chưa làm, thím, cháu đi về trước, về sau chúng ta lại nói chuyện."
Lưu Cầm tùy quân đã nhiều năm, cùng bọn họ nói chút chuyện hằng ngày trong bộ đội cùng những việc sau này cần chú ý, nói xong liền xin phép đi về.
Lưu Cầm vừa ngâm nga vừa đi về nhà, mới vừa bước vào cửa đã thiếu chút nữa bị vướng ngã, tâm tình đang tốt bỗng chốc tan biến.
Nhìn nhà loạn thành một đoàn liền tức đến phát bực. Đều là nhà ở giống nhau, nhà người ta Diệp gia sạch sẽ chỉnh tề, còn nhà cô, đồ vật ném linh tinh khắp nơi, nhìn thấy mà sốt ruột.
"Điền Gia Tuấn! Thu hết đồ của con lại cho mẹ!"
"Đã biết đã biết!" Trong phòng truyền đến một giọng nói có lệ.
Lưu Cầm hừ lạnh một tiếng, quát: "Trước bữa ăn, nếu con mà không thu dọn xong đồ của con, thì cũng đừng nghĩ đến ăn cơm!"
Cô cầm bánh kẹo Diệp gia đưa cất đi, trước không cho tiểu tử thối kia ăn.
Làm xong cơm trưa, Lưu Cầm bưng đồ ăn lên trên bàn, liền nhìn thấy Điền Dũng đã về. Đang cởi giày với tất, một tay tùy tiện ném lên trên ghế, vừa đi dép vào đã nhanh chóng tiến lại gần: "Hôm nay ăn gì vậy, vợ ơi, anh đói!"
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!" Lưu Cầm tức giận nói: "Con trai anh với anh không khác gì nhau! Đồ vật tùy tiện ném lung tung, anh ném cái tất thối kia ở đây, thì em làm sao có thể nuốt trôi cơm?!"
Điền Dũng vô tội cầm lấy đôi tất, nhét vào trong giày. Bình thường không phải hắn vẫn luôn làm như vậy sao? Trước kia vợ hắn cũng không ý kiến gì mà......
Điền Gia Tuấn lúc này mới lết tha lết thết bước lại đây, nhìn ba hắn liếc mắt một cái: "Ba, ba đã trở lại."
Điền Dũng nhăn mày lại: "Đi đứng hẳn hoi!"
"Ồ......"
Lưu Cầm nhìn bọn họ hừ một tiếng, không nóng không lạnh nói: "Điền Gia Tuấn, con không được phép ăn cơm."
Điền Gia Tuấn mở to hai mắt nhìn, vừa định hỏi vì cái gì, đột nhiên nghĩ tới nguyên nhân, vội vàng đem mấy món đồ chơi ném lung tung rối loạn trên mặt đất cất vào trong tủ, sau đó hắc hắc cười nói: "Mẹ, con thu dọn xong rồi, mẹ không thể không cho con ăn cơm nha!"
Trong lúc hắn thu dọn, Điền Dũng cũng đã rửa sạch tay ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm.
Lưu Cầm nhìn thoáng qua, ừ một tiếng. "Lần sau con lại vứt đồ lung tung, mẹ sẽ vứt con đi."
Điền Gia Tuấn bất mãn bĩu môi, nga một tiếng.
Điền Dũng nhìn ánh mắt vợ mình, ngập ngừng nói: "Có chuyện gì vậy?"
Lưu Cầm liếc nhìn hắn một cái nói: "Em hôm nay đến Diệp gia, người trong nhà họ ai cũng sạch sẽ ngăn nắp, anh nhìn lại nhà chúng ta xem, vừa vào cửa còn suýt chút nữa là ngã!"
Điền Dũng nghe xong, xác thật có chút sượng mặt, vì thế bắt đầu nghiêm mặt giáo huấn con trai. "Gia Tuấn, về sau không được như vậy nữa, đồ vật của mình thì mình phải thu dọn sạch sẽ!"
Điền Gia Tuấn chớp chớp mắt, vô tội nói: "Ba, không phải chính ba cũng vậy sao, cũng tùy tiện ném quần áo giày tất thúi......"
Điền Dũng xấu hổ trừng mắt nhìn con trai, tiểu tử thối, còn dám vạch trần khuyết điểm của lão tử!
Lưu Cầm hừ một tiếng, "Hai ba con hai người đều giống nhau."
"Được được được, anh sửa." Điền Dũng nói xong nhìn về phía con trai, nghiêm túc nói. "Con cũng phải sửa."
Điền Gia Tuấn lập tức gật đầu, nếu ba hắn sửa thì hắn cũng sửa!
"Em sáng nay qua Diệp gia hả?" Điền Dũng hỏi tức phụ.
Lưu Cầm cảm thấy hứng thú, lập tức nói: "Anh không biết...... vợ của Vệ Đông, trông đúng tiêu chuẩn luôn, vừa khéo léo hào phóng, đối với người khác cũng rất rộng rãi, một chút không cao ngạo. Em cảm thấy, mấy cô gái ở đoàn văn công cũng không có ai so được với cô ấy!"
Rất rõ ràng, Lưu Cầm không có ấn tượng gì tốt với mấy nữ binh của đoàn văn công.
Tiểu Hứa thấy mọi chuyện cũng không sai biệt lắm, đã chủ động yêu cầu rời đi, dành thời gian cho người một nhà bọn họ.
Lúc này mới vừa đến nơi, Diệp mẫu cũng không tiện giữ hắn lại lâu, ân cần nói: "Đã làm phiền cháu nhiều rồi, tiểu Hứa. Hôm nào đến chỗ thím ăn cơm, thím làm món ngon cho cháu."
Tiểu Hứa cười tủm tỉm đáp lại.
Diệp Vệ Đông vỗ vỗ bả vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Cậu vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
Cơm nước xong, sau khi tắm rửa đơn giản, cả nhà liền đi nghỉ ngơi.
Đêm đầu tiên trong bộ đội cứ như vậy trôi qua.
*
Ngày hôm sau, thời điểm Giản Dao tỉnh lại phát hiện trên giường cũng chỉ có mình cô.
Ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Diệp mẫu đặt Mập Mạp cùng Đô Đô trên sô pha đang chơi cùng bọn nhỏ.
Giản Dao đi qua, "Mẹ, chào buổi sáng."
Sô pha là sô pha bằng gỗ, rất cứng và rắn chắc, Diệp mẫu phải lót một tầng chăn, sau đó mới đặt bọn trẻ lên.
Cô bế Đô Đô lên, lấy tay nhỏ của cô bé từ trong miệng ra, dùng khăn chuyên dụng của mình lau qua cho cô bé.
Cùng bọn trẻ chơi một lúc, Diệp Vệ Đông đã trở lại.
Sau khi chuông báo thức vang lên, hắn chạy một vòng quanh thao trường, trên đường về thuận tiện vào nhà ăn lấy cơm sáng cho mọi người.
"Ăn cơm thôi."
Diệp Vệ Đông đặt cơm sáng lên trên bàn, sau đó bế Đô Đô lên, qua sô pha ngồi xuống. "Mẹ, để con trông hai đứa, mẹ với Dao Dao đi ăn đi."
Mập Mạp nằm ở trên sô pha gặm tay nhỏ của mình đầy đắc ý.
Diệp Vệ Đông thấy mặt bé con dính đầy nước miếng, đưa tay lau cho hắn.
Chờ hai người ăn xong cơm sáng, Diệp Vệ Đông mới đi đến sân huấn luyện.
Giản Dao và Diệp mẫu cùng bọn trẻ chơi đùa một lúc, chờ mấy đứa chơi mệt, Giản Dao mới cùng Diệp mẫu bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà.
Tuy rằng đồ đạc tiểu Hứa đều đã đặt mua đầy đủ, nhìn cũng không thiếu gì, nhưng đồ đạc bày biện tương đối lộn xộn. Hơn nữa bọn họ cũng mang theo ít đồ từ trong nhà, nên phải sắp xếp lại.
Diệp Vệ Đông được chia là một nhà trệt có sân nhỏ, tổng cộng ba phòng ngủ một phòng khách và một phòng bếp, đằng sau còn có một mảnh đất nhỏ để trồng rau. Nhà giống như này có rất nhiều, khu vực xung quanh đều là nhà dành cho người nhà, ngăn cách với nơi đóng quân của bộ đội.
Một dãy có ba nhà, thì Diệp Vệ Đông chọn một nhà phía trong ở bên trái. Cách sân Diệp gia gần nhất là hai nhà bên cạnh. Phân biệt là nhà của Tôn doanh trưởng tiểu đoàn hai cùng cả nhà chính trị viên Điền Dũng tiểu đoàn một, đây là khi ăn cơm sáng Diệp Vệ Đông nói cho bọn họ.
Giản Dao đối với nơi này cũng coi như vừa lòng.
Diệp Vệ Đông còn sợ cô ủy khuất. Giản Dao lại không nghĩ như vậy, tuy rằng bộ đội đúng thật là có hơi xa, nhưng đồ nên có cơ bản đều có. Bộ đội cũng có cơ quan phục vụ, mua đồ cũng tiện, không muốn nấu cơm còn có thể đi ăn ở nhà ăn.
Chỉ là chưa quen ai mà thôi, điều này đối với Giản Dao mà nói cũng không tính là cái gì, có thể làm quen bạn bè mới sao, khu người nhà này cũng không chỉ có mỗi bọn họ, lại nói, cô cũng không thiếu bạn.
Có Diệp mẫu có hai đứa trẻ, còn có Diệp Vệ Đông, nếu không được cô cũng có thể viết thư cho mấy người Lý Thanh Thanh.
Hơn nữa nhà này, so với Diệp gia còn tốt hơn một chút.
Trên mặt đất được trải xi măng, trên tường quét vôi trắng, nhìn sáng sủa hơn nhiều.
Một nhà tổng cộng có ba gian phòng, Diệp Vệ Đông và Giản Dao cùng hai đứa nhỏ ở một phòng, Diệp mẫu ở một phòng, còn có một phòng trống, về sau chờ mấy đứa nhỏ lớn thì để làm phòng ngủ cho bọn nhỏ.
Diệp mẫu nhìn khu đất trồng rau ở sân sau, vui vẻ nói: "Đến lúc đó để Vệ Đông cuốc đất, xới hết mảnh này lên, rồi tìm mấy loại hạt giống, sau đó chúng ta trồng ít rau, nuôi thêm hai con gà, để đẻ trứng cho mập mạp và đô đô ăn."
Diệp mẫu đều đã tính toán xong xuôi, Giản Dao cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
......
"Là nhà của Diệp doanh trưởng phải không?"
Ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa, Giản Dao cùng Diệp mẫu đi ra xem, là một người phụ nữ có khuôn mặt hiền lành ước chừng 30 tuổi.
"Tôi ở nhà kế bên, chồng tôi là chính trị viên tiểu đoàn một Điền Dũng, tôi tên là Lưu Cầm."
Chồng của Lưu Cầm, Điền Dũng, cùng Diệp Vệ Đông là đồng đội tốt, lớn hơn Diệp Vệ Đông mấy tuổi, vẫn luôn tán thưởng hắn, Lưu Cầm cũng có ấn tượng rất tốt với Diệp Vệ Đông.
Bởi vậy khi biết người nhà Diệp Vệ Đông đến, hái một chút rau dưa củ quả của nhà mình mang qua đây bái phỏng.
Diệp mẫu vội vàng mời Lưu Cầm đi vào, Giản Dao rót cho Lưu Cầm chén nước. "Chị dâu, uống nước."
Sau đó lấy bánh kẹo ra, mời cô ấy ăn.
Lưu Cầm nhanh chóng nói cảm ơn, mỉm cười nhìn Giản Dao, ôn hòa nói: "Em là vợ của Diệp doanh trưởng hả."
Giản Dao: "Vâng ạ, chị dâu, em tên Giản Dao."
Từ ánh mắt đầu tiên Lưu Cầm nhìn thấy Giản Dao, đã rất kinh ngạc. Nghe chồng mình nói vợ Vệ Đông người nông thôn, Lưu Cầm nghĩ có khả năng là một cô gái thuần phác.
Không nghĩ tới vợ Diệp doanh trưởng lớn lên trông như vậy, nhìn qua mềm mại yếu ớt, vừa thấy chính là người không thể làm việc. Bất quá nhìn người cũng không tệ lắm, đối với cô cũng rất khách khí, là người biết lễ nghĩa.
Lưu Cầm có ấn tượng rất tốt với Giản Dao, thầm nghĩ cô ấy con cũng đã có hai đứa, thật là một chút cũng nhìn không ra, trông không khác gì thiếu nữ......
Nghe nói hai đứa bé là long phượng thai, Lưu Cầm rất tò mò, ba mẹ đều đẹp như vậy, con cái khẳng định cũng không kém. Nhưng mà vẫn chưa thấy mấy đứa nhỏ, đoán chừng chắc là ngủ rồi.
Về sau còn nhiều cơ hội, Lưu Cầm cũng không hỏi nhiều. Cùng Diệp mẫu và Giản Dao nói sang mấy chuyện vặt vãnh ở nhà.
"Sân nhà bên phải kia, là nhà doanh trưởng tiểu đoàn hai, vợ hắn cũng mang theo con cái qua đây tùy quân." Lưu Cầm cũng không nhiều lời.
Diệp mẫu và Giản Dao gật gật đầu, buổi sáng cũng đã nghe Diệp Vệ Đông nói qua.
Vốn định khi nào rảnh sẽ đi bái phỏng một chút, dù sao cũng là hàng xóm, về sau cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngày tháng ở chung còn nhiều lắm.
Nếu không phải Lưu Cầm qua đây trước, bọn họ cũng muốn sang thăm hỏi.
Diệp mẫu là người thích giao tiếp, ấn tượng với Lưu Cầm cũng khá tốt.
"Trong nhà vẫn còn nhiều chuyện chưa làm, thím, cháu đi về trước, về sau chúng ta lại nói chuyện."
Lưu Cầm tùy quân đã nhiều năm, cùng bọn họ nói chút chuyện hằng ngày trong bộ đội cùng những việc sau này cần chú ý, nói xong liền xin phép đi về.
Lưu Cầm vừa ngâm nga vừa đi về nhà, mới vừa bước vào cửa đã thiếu chút nữa bị vướng ngã, tâm tình đang tốt bỗng chốc tan biến.
Nhìn nhà loạn thành một đoàn liền tức đến phát bực. Đều là nhà ở giống nhau, nhà người ta Diệp gia sạch sẽ chỉnh tề, còn nhà cô, đồ vật ném linh tinh khắp nơi, nhìn thấy mà sốt ruột.
"Điền Gia Tuấn! Thu hết đồ của con lại cho mẹ!"
"Đã biết đã biết!" Trong phòng truyền đến một giọng nói có lệ.
Lưu Cầm hừ lạnh một tiếng, quát: "Trước bữa ăn, nếu con mà không thu dọn xong đồ của con, thì cũng đừng nghĩ đến ăn cơm!"
Cô cầm bánh kẹo Diệp gia đưa cất đi, trước không cho tiểu tử thối kia ăn.
Làm xong cơm trưa, Lưu Cầm bưng đồ ăn lên trên bàn, liền nhìn thấy Điền Dũng đã về. Đang cởi giày với tất, một tay tùy tiện ném lên trên ghế, vừa đi dép vào đã nhanh chóng tiến lại gần: "Hôm nay ăn gì vậy, vợ ơi, anh đói!"
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!" Lưu Cầm tức giận nói: "Con trai anh với anh không khác gì nhau! Đồ vật tùy tiện ném lung tung, anh ném cái tất thối kia ở đây, thì em làm sao có thể nuốt trôi cơm?!"
Điền Dũng vô tội cầm lấy đôi tất, nhét vào trong giày. Bình thường không phải hắn vẫn luôn làm như vậy sao? Trước kia vợ hắn cũng không ý kiến gì mà......
Điền Gia Tuấn lúc này mới lết tha lết thết bước lại đây, nhìn ba hắn liếc mắt một cái: "Ba, ba đã trở lại."
Điền Dũng nhăn mày lại: "Đi đứng hẳn hoi!"
"Ồ......"
Lưu Cầm nhìn bọn họ hừ một tiếng, không nóng không lạnh nói: "Điền Gia Tuấn, con không được phép ăn cơm."
Điền Gia Tuấn mở to hai mắt nhìn, vừa định hỏi vì cái gì, đột nhiên nghĩ tới nguyên nhân, vội vàng đem mấy món đồ chơi ném lung tung rối loạn trên mặt đất cất vào trong tủ, sau đó hắc hắc cười nói: "Mẹ, con thu dọn xong rồi, mẹ không thể không cho con ăn cơm nha!"
Trong lúc hắn thu dọn, Điền Dũng cũng đã rửa sạch tay ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm.
Lưu Cầm nhìn thoáng qua, ừ một tiếng. "Lần sau con lại vứt đồ lung tung, mẹ sẽ vứt con đi."
Điền Gia Tuấn bất mãn bĩu môi, nga một tiếng.
Điền Dũng nhìn ánh mắt vợ mình, ngập ngừng nói: "Có chuyện gì vậy?"
Lưu Cầm liếc nhìn hắn một cái nói: "Em hôm nay đến Diệp gia, người trong nhà họ ai cũng sạch sẽ ngăn nắp, anh nhìn lại nhà chúng ta xem, vừa vào cửa còn suýt chút nữa là ngã!"
Điền Dũng nghe xong, xác thật có chút sượng mặt, vì thế bắt đầu nghiêm mặt giáo huấn con trai. "Gia Tuấn, về sau không được như vậy nữa, đồ vật của mình thì mình phải thu dọn sạch sẽ!"
Điền Gia Tuấn chớp chớp mắt, vô tội nói: "Ba, không phải chính ba cũng vậy sao, cũng tùy tiện ném quần áo giày tất thúi......"
Điền Dũng xấu hổ trừng mắt nhìn con trai, tiểu tử thối, còn dám vạch trần khuyết điểm của lão tử!
Lưu Cầm hừ một tiếng, "Hai ba con hai người đều giống nhau."
"Được được được, anh sửa." Điền Dũng nói xong nhìn về phía con trai, nghiêm túc nói. "Con cũng phải sửa."
Điền Gia Tuấn lập tức gật đầu, nếu ba hắn sửa thì hắn cũng sửa!
"Em sáng nay qua Diệp gia hả?" Điền Dũng hỏi tức phụ.
Lưu Cầm cảm thấy hứng thú, lập tức nói: "Anh không biết...... vợ của Vệ Đông, trông đúng tiêu chuẩn luôn, vừa khéo léo hào phóng, đối với người khác cũng rất rộng rãi, một chút không cao ngạo. Em cảm thấy, mấy cô gái ở đoàn văn công cũng không có ai so được với cô ấy!"
Rất rõ ràng, Lưu Cầm không có ấn tượng gì tốt với mấy nữ binh của đoàn văn công.