Chương 23: Đồ Người kia đưa cho cô đâu? ......
Edit: Linn
Tiêu Diệu Linh gượng cười, hỏi: "Thế đồ người kia đưa cho cô đâu rồi?"
Lúc ấy bỏ chạy, sợ bị bắt được, nếu trong tay còn cầm đồ vật sẽ không có cách nào để giải thích, may mà vừa lúc đụng trúng Giản Dao, thuận tay nhét cho cô rồi chạy. Nghĩ đến có khả năng tiện nghi cho cô, Tiêu Diệu Linh cảm thấy có chút đau lòng.
Giản Dao không chút nào để ý nói: "Đương nhiên là ném đi rồi."
"Ném, ném?" Hơi thở Tiêu Diệu Linh có chút hỗn loạn, cô ta cố kìm nén cảm xúc.
Đó là thứ cô ta cực khổ đào ra, là ít đồ trong nhà cô ta còn sót lại, cứ như vậy đã không còn.
Cô ta vất vả cẩn thận từng chút, mới tìm được cơ hội đào đồ lên, cứ như vậy mà thất bại trong gang tấc......
Tiêu Diệu Linh lại một lần nữa bắt đầu hối hận, Giản Dao hoàn toàn không tranh thủ thời gian cho cô ta, sớm biết là như thế lẽ ra cô ta nên ôm đồ mà chạy!
"Bên trong là đồ gì vậy?" Diệp mẫu cũng không cảm thấy cô không nên ném, chỉ là tò mò không biết có thứ gì bên trong.
Giản Dao bịa đặt lung tung: "Con cũng không biết nữa, con trực tiếp ném vào sân nhà người khác. Cô ta lén lút, còn bị người ta truy bắt, con đoán chắc cũng không phải thứ tốt lành gì, con sợ bị liên lụy, nên nhanh nhanh ném đi rồi."
Diệp mẫu tán đồng gật đầu. "Con làm rất đúng."
Tiêu Diệu Linh sắc mặt không tốt lắm, không phải thứ tốt gì? Nếu là đặt ở hoàn cảnh trước kia, chỉ với bọn họ, nhìn cũng chưa chắc có cơ hội mà nhìn.
Cũng may không tiện nghi cho Giản Dao, Tiêu Diệu Linh cũng coi như có chút an ủi. Còn không phải thứ tốt gì, hừ, một đám không có kiến thức.
Cô ta cũng không muốn lại tiếp tục ngồi ở đây, miễn cưỡng cười nói: "Bác gái, nhà cháu còn có chút việc cần làm, cháu xin phép đi về trước."
"Aiz, được, khi nào rảnh lại qua đây chơi."
"Đi thong thả nha." Giản Dao không nhanh không chậm nói một câu.
Thấy cô ta rời đi, Diệp mẫu có chút bối rối, nói với Giản Dao nói: "Cô ấy cứ lạ lạ làm sao ý nhỉ?"
Giản Dao cười nhẹ: "Mẹ, mẹ cho rằng cô ta qua đây để làm gì?"
Diệp mẫu cầm lấy bánh nướng áp chảo trên bàn cắn một miếng, "Không phải tới đưa bánh sao?"
Cắn một miếng, Diệp mẫu yên lặng đặt bánh trong tay xuống, Tiêu đồng chí này tay nghề chẳng ra sao cả.
Giản Dao nhẹ giọng nói: "Như con vừa mới nói đấy, người đụng phải con trong thành phố chính là cô ta, con đoán là cô ta tới đây để tìm hiểu tin tức, sợ ngày hôm qua con nhận ra cô ta."
Diệp mẫu rất kinh ngạc, một lúc sau mới tiêu hóa xong tin tức này.
Bà cau mày nói: "Cái vị Tiêu đồng chí này nên tránh xa cô ta ra một chút."
Giản Dao gật gật đầu.
Diệp mẫu hiếu kỳ nói: "Đồ cô ta đưa cho con, con thật sự ném đi rồi hả?"
"Không có, con giấu đi rồi." Giản Dao chớp chớp mắt.
"Đồ gì thế?"
Giản Dao thấp giọng nói: "Vàng." Trừ bỏ thỏi vàng, còn có chút trang sức bằng phỉ thúy ngọc thạch tốt nhất.
Diệp mẫu hít vào một hơi, ngừng lại một lúc sau mới vỗ vỗ ngực nói: "Dao Dao, cái vị Tiêu đồng chí này......"
Ở trong bộ đội lâu như vậy, bọn họ cái gì nên biết thì đều biết không sai biệt lắm.
Nghe nói Tiêu Diệu Linh thành phần không tốt lắm, Tôn doanh trưởng cũng bị cô ta liên lụy, vẫn luôn dậm chân tại chỗ, mắt thấy sắp đến kỳ hạn, đoán rằng chắc phải chuyển nghề.
"Vậy con phải giấu đi cẩn thận."
Giản Dao ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn không có ý định đưa lại đồ cho Tiêu Diệu Linh, đó chính là tự tay cô ta đưa cho mình. Vẫn là trong tình huống như vậy, nếu không xử lý kịp thời nói không chừng cô sẽ gặp rắc rối.
Hơn nữa nếu không phải nhờ có cô hỗ trợ kéo dài thời gian, còn chỉ đường cho bọn họ sang hướng khác, đoán rằng cô ta kiểu gì cũng bị bắt được.
Cũng coi như là giúp cô ta đi.
Nhưng Giản Dao mới chỉ nói là có chỉ đường, mà Tiêu Diệu Linh đã hiểu lầm.
Giản Dao cũng lười quan tâm, dù sao cô cũng không tính toán cùng cô ta qua lại nhiều.
*
Giản Dao còn nghĩ tới Cố Quân mới gặp mặt mấy hôm trước, giờ cũng đã qua mấy ngày, cũng không biết ông nội cậu ta thế nào rồi, có đỡ hơn không.
"Nếu không anh cùng em đi xem?"
"Cậu ta có vẻ là thành phần không tốt, nếu người khác mà thấy chúng ta tiếp xúc với cậu ta, thì anh có bị ảnh hưởng gì không?"
Diệp Vệ Đông lắc lắc đầu, kỳ thật hắn đã cho tiểu Hứa đi thăm dò tình huống nhà họ Cố.
Cố gia ban đầu cũng là một phú thương, Cố lão gia tử có hai người con trai, con trai lớn- Từ Quân- tham gia quân ngũ từ trước giải phóng, chết trên chiến trường, nguyên nhân là do đứng sai đội ngũ. Con trai nhỏ, cũng chính là ba của Cố Quân- Từ Văn, khi còn trẻ từng ra nước ngoài du học, là một giáo sư uyên bác. Trong những năm đầu tiên, bị người dụng tâm kín đáo cử báo vu hãm, ba mẹ của Cố Quân bị chuyển xuống nông thôn sống trong chuồng bò, do thân thể vốn đã không tốt lại gặp tội thế nên cũng lần lượt qua đời, để lại con trai còn nhỏ Cố Quân cùng Cố lão gia tử sống nương tựa lẫn nhau.
"Không sao." Diệp Vệ Đông nói.
Hơn nữa, tình hình hiện tại đã không giống mấy năm trước.
Giản Dao cảm thấy nhẹ nhõm.
Diệp mẫu cũng biết chuyện này, liền nói: "Vậy ông lão sức khỏe đã tốt chưa, nếu không mang chút canh gà của nhà mình cho ông ấy bồi bổ."
"Vậy làm phiền mẹ rồi."
Diệp Vệ Đông nói.
Một tay Diệp Vệ Đông cầm bình giữ nhiệt, tay kia nắm lấy tay Giản Dao.
Mở cửa xe, Giản Dao ngồi trên phó lái.
Nhìn sườn mặt đang nghiêm túc lái xe của Diệp Vệ Đông, nhịn không được bật cười.
Khóe miệng Diệp Vệ Đông cũng giơ lên: "Em cười cái gì?"
Giản Dao nói: "Đã lâu không cùng anh ra ngoài một mình." Từ khi có hai đứa nhỏ, thế giới hai người trở thành hy vọng xa vời.
Diệp Vệ Đông: "Chờ bọn trẻ lớn một chút, sẽ ném bọn chúng đến nhà trẻ."
Giản Dao mỉm cười.
Lần trước Giản Dao có đi qua Cố gia, dưới sự chỉ dẫn của Giản Dao, Diệp Vệ Đông trực tiếp lái xe thẳng đến lối vào của con hẻm gần đó.
Diệp Vệ Đông nhìn thoáng qua, đi theo phía sau Giản Dao.
Nhìn đại viện tử trước mặt, Diệp Vệ Đông không khỏi cảm khái.
Một khoảng sân trước mặt này ban đầu đều là của Cố gia, mà hiện giờ chính chủ lại chỉ có thể ngủ ở phòng chứa củi.
"Người kia là ai? Chưa thấy qua bao giờ, tới tìm ai vậy?"
"Ai u, đây là sĩ quan phải không? Trông thật đẹp trai, vị nữ đồng chí kia cũng thật đẹp......"
Mấy hộ gia đình ở trong sân, khi nhìn thấy hai người Giản Dao, bọn họ đều cảm thấy tò mò.
Giản Dao đi thẳng tới cửa gian phòng của Cố gia, cửa khép kín, Giản Dao trực tiếp gõ cửa.
"Ai đấy?" Một giọng nói sạch sẽ vang lên, Giản Dao cong cong môi.
"Cố Quân, là chị."
Cửa được mở ra, Cố Quân kinh hỉ nhìn về phía Giản Dao. "Chị!"
Sau khi hét lên, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, Cố Quân liếc mắt nhìn quân trang trên người hắn, lại đưa mắt nhìn Giản Dao.
Giản Dao nói: "Đây là chồng chị Diệp Vệ Đông, chúng ta qua đây thăm xem cậu cùng ông nội cậu."
Cố Quân lại liếc mắt nhìn Diệp Vệ Đông một lần nữa, không biết nên gọi là gì.
Giản Dao: "Cậu cứ gọi anh ấy Diệp đại ca là được."
Diệp Vệ Đông liếc nhìn cô, nói với Cố Quân: "Cậu gọi anh là anh rể Diệp đi."
Cố Quân: "...... Anh rể Diệp, xin chào."
Diệp Vệ Đông gật đầu, "Xin chào, Cố Quân."
"Tiểu Quân, ai thế?" Một giọng nói già nua truyền ra từ trong phòng.
Cố Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Ông nội, là chị gái đã giúp chúng ta lần trước......"
"Mau mời người ta đi vào."
Cố Quân mím môi, nhìn về phía Giản Dao cùng Diệp Vệ Đông. "Bên trong có chút đơn sơ......"
"Không có việc gì."
Cố Quân đóng cửa lại, trực tiếp ngăn cách ánh mắt tò mò của đám người bên ngoài.
Cố lão gia tử thấy bọn họ đi vào, muốn từ trên giường đứng dậy nói lời cảm ơn bọn họ.
Diệp Vệ Đông vội vàng duỗi tay dìu ông lão: "Lão gia tử không cần khách khí."
Cố lão gia tử dựa vào thành giường, nhìn thấy quân trang trên người Diệp Vệ Đông, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm.
"Ông à, sức khỏe ông có đỡ hơn chút nào không?" Giản Dao nhìn qua khí sắc ông lão không được tốt lắm.
"Khá hơn nhiều khá hơn nhiều, nghỉ thêm hai ngày có thể xuống giường được rồi."
"Vậy là tốt rồi."
Giản Dao đưa canh gà cho Cố Quân. "Đây là mang ra từ trong nhà, đưa cho ông nội uống chút.". ngôn tình hài
Cố Quân có chút ngạc nhiên, liếc nhìn ông nội.
Cố lão gia tử hổ thẹn nói: "Các cháu khách sáo quá rồi......"
Ông nhìn thoáng qua cháu trai, Cố Quân nhìn thấy ánh mắt ông nội, từ trong rương dưới chân giường chân lấy ra một cái hộp gỗ.
Cố Quân đưa hộp gỗ cho Giản Dao.
Giản Dao nhìn một cái đã chú ý tới vật liệu của hộp gỗ này là gỗ sưa trân quý, hoa văn xinh đẹp, còn tản ra mùi hương. Một cái hộp đựng đồ thôi đã quý trọng như vậy, càng miễn bàn đồ vật bên trong.
"Này?"
Cố lão gia tử mở miệng nói: "Giản đồng chí, nếu không phải có cháu giúp đỡ, mạng già này của ta có khả năng đã không còn. Đây là một chút tâm ý của ta, mong cháu không từ chối......"
"Không được, cháu không thể nhận." Giản Dao lập tức cự tuyệt, lúc ấy cô hỗ trợ cũng không phải là muốn hồi báo.
"Giản đồng chí, cháu vẫn là nhận lấy đi, thứ này đặt ở nơi này của chúng ta cũng không an toàn." Ánh mắt Cố lão gia tử nhìn về phía Diệp Vệ Đông, "Nếu có thể, ta muốn làm phiền các cháu một chút, về sau Tiểu Quân mà có gặp điều gì khó khăn, có thể được, thì các cháu giúp nó một chút......"
Ông cũng đã già lắm rồi, không biết còn sống được bao lâu. Điều không yên tâm duy nhất chính là cháu trai nhỏ, sợ nó một mình bơ vơ, không nơi nương tựa...
Ông nhìn ra được, vị Giản đồng chí này là người nhân hậu, chồng của cô ấy cũng là một người chính trực. Cho nên ông mới yên tâm giao đồ vật cho họ.
"Thứ này, trước kia còn đáng giá một chút tiền, hiện giờ...... Cũng không có tác dụng gì mấy."
"Cố Quân là một đứa trẻ ngoan."
Diệp Vệ Đông cũng nói: "Ngài yên tâm, có thể giúp chúng cháu nhất định sẽ giúp."
Đồ vật, Giản Dao cũng nhận lấy. Giống như Cố lão gia tử đã nói, thứ này đặt ở nơi này của bọn họ không an toàn.
Nhưng mà cố lão gia tử nói không có tác dụng gì, điều này Giản Dao nghĩ cũng không hẳn hư vậy, lúc nào cũng không thiếu người thông minh.
Thôi thứ này cô bảo quản giúp Cố Quân vậy, khi nào có thời điểm thích hợp cô sẽ trả lại cho cậu ta.
Giản Dao cũng không ở lại lâu, cô nói với Cố Quân: "Tranh thủ lúc canh gà còn nóng hai ông cháu lấy uống đi, chúng ta đi về trước."
Cố Quân vội vàng san canh gà trong bình giữ nhiệt sang bát tô, sau đó đi ra sân rửa sạch sẽ bình giữ nhiệt đưa cho Giản Dao.
Giản Dao nhận lấy, lại đưa cho cậu hai viên kẹo: "Cố Quân, tạm biệt."
Cố Quân nhìn bọn họ rời đi.
Người trong sân xúm lại, mồm năm miệng mười hỏi.
"Cố Quân, hai người kia là ai thế? Trước kia sao chưa gặp bao giờ?"
"Còn lái xe tới nữa, kia là xe quân đội phải không, được đấy nha, vừa nhìn đã biết là nhân vật lớn."
"Người ta cũng chả liên quan đến mấy người?"
......
Cố Quân không phản ứng lại bọn họ, xoay người về phòng.
"Hắc, cái thằng nhóc này, nói với nó mới mấy câu đã không để ý tới người khác, thật là một chút lễ phép cũng không có......"
Cố Quân ngồi ở mép giường đem canh gà đút cho gia gia uống.
"Tiểu Quân, con cũng uống một chút đi." Cố lão gia tử uống hai ngụm, khuyên nhủ.
Cố Quân lắc lắc đầu, múc miếng thịt gà đưa đến bên miệng ông nội.
Cố lão gia tử bất đắc dĩ: "Còn nhiều như vậy, ông nội một mình ăn không hết, con cũng ăn chút đi."
Cố Quân cự tuyệt nói: "Không có việc gì, không ăn hết cất đi bữa sau lại ăn, hiện tại thời tiết không nóng, không thiu được."
Cố lão gia tử không còn biện pháp nào, đứa cháu trai này của ông a, cứng đầu thật sự.
"Con cũng có kẹo này, chị Giản cho con." Cố Quân nói với cố lão gia tử, lần trước cậu cũng chưa ăn đâu.
Cố lão gia tử nâng lên tay sờ sờ đầu cháu trai, trong lòng thở dài.
Tiêu Diệu Linh gượng cười, hỏi: "Thế đồ người kia đưa cho cô đâu rồi?"
Lúc ấy bỏ chạy, sợ bị bắt được, nếu trong tay còn cầm đồ vật sẽ không có cách nào để giải thích, may mà vừa lúc đụng trúng Giản Dao, thuận tay nhét cho cô rồi chạy. Nghĩ đến có khả năng tiện nghi cho cô, Tiêu Diệu Linh cảm thấy có chút đau lòng.
Giản Dao không chút nào để ý nói: "Đương nhiên là ném đi rồi."
"Ném, ném?" Hơi thở Tiêu Diệu Linh có chút hỗn loạn, cô ta cố kìm nén cảm xúc.
Đó là thứ cô ta cực khổ đào ra, là ít đồ trong nhà cô ta còn sót lại, cứ như vậy đã không còn.
Cô ta vất vả cẩn thận từng chút, mới tìm được cơ hội đào đồ lên, cứ như vậy mà thất bại trong gang tấc......
Tiêu Diệu Linh lại một lần nữa bắt đầu hối hận, Giản Dao hoàn toàn không tranh thủ thời gian cho cô ta, sớm biết là như thế lẽ ra cô ta nên ôm đồ mà chạy!
"Bên trong là đồ gì vậy?" Diệp mẫu cũng không cảm thấy cô không nên ném, chỉ là tò mò không biết có thứ gì bên trong.
Giản Dao bịa đặt lung tung: "Con cũng không biết nữa, con trực tiếp ném vào sân nhà người khác. Cô ta lén lút, còn bị người ta truy bắt, con đoán chắc cũng không phải thứ tốt lành gì, con sợ bị liên lụy, nên nhanh nhanh ném đi rồi."
Diệp mẫu tán đồng gật đầu. "Con làm rất đúng."
Tiêu Diệu Linh sắc mặt không tốt lắm, không phải thứ tốt gì? Nếu là đặt ở hoàn cảnh trước kia, chỉ với bọn họ, nhìn cũng chưa chắc có cơ hội mà nhìn.
Cũng may không tiện nghi cho Giản Dao, Tiêu Diệu Linh cũng coi như có chút an ủi. Còn không phải thứ tốt gì, hừ, một đám không có kiến thức.
Cô ta cũng không muốn lại tiếp tục ngồi ở đây, miễn cưỡng cười nói: "Bác gái, nhà cháu còn có chút việc cần làm, cháu xin phép đi về trước."
"Aiz, được, khi nào rảnh lại qua đây chơi."
"Đi thong thả nha." Giản Dao không nhanh không chậm nói một câu.
Thấy cô ta rời đi, Diệp mẫu có chút bối rối, nói với Giản Dao nói: "Cô ấy cứ lạ lạ làm sao ý nhỉ?"
Giản Dao cười nhẹ: "Mẹ, mẹ cho rằng cô ta qua đây để làm gì?"
Diệp mẫu cầm lấy bánh nướng áp chảo trên bàn cắn một miếng, "Không phải tới đưa bánh sao?"
Cắn một miếng, Diệp mẫu yên lặng đặt bánh trong tay xuống, Tiêu đồng chí này tay nghề chẳng ra sao cả.
Giản Dao nhẹ giọng nói: "Như con vừa mới nói đấy, người đụng phải con trong thành phố chính là cô ta, con đoán là cô ta tới đây để tìm hiểu tin tức, sợ ngày hôm qua con nhận ra cô ta."
Diệp mẫu rất kinh ngạc, một lúc sau mới tiêu hóa xong tin tức này.
Bà cau mày nói: "Cái vị Tiêu đồng chí này nên tránh xa cô ta ra một chút."
Giản Dao gật gật đầu.
Diệp mẫu hiếu kỳ nói: "Đồ cô ta đưa cho con, con thật sự ném đi rồi hả?"
"Không có, con giấu đi rồi." Giản Dao chớp chớp mắt.
"Đồ gì thế?"
Giản Dao thấp giọng nói: "Vàng." Trừ bỏ thỏi vàng, còn có chút trang sức bằng phỉ thúy ngọc thạch tốt nhất.
Diệp mẫu hít vào một hơi, ngừng lại một lúc sau mới vỗ vỗ ngực nói: "Dao Dao, cái vị Tiêu đồng chí này......"
Ở trong bộ đội lâu như vậy, bọn họ cái gì nên biết thì đều biết không sai biệt lắm.
Nghe nói Tiêu Diệu Linh thành phần không tốt lắm, Tôn doanh trưởng cũng bị cô ta liên lụy, vẫn luôn dậm chân tại chỗ, mắt thấy sắp đến kỳ hạn, đoán rằng chắc phải chuyển nghề.
"Vậy con phải giấu đi cẩn thận."
Giản Dao ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn không có ý định đưa lại đồ cho Tiêu Diệu Linh, đó chính là tự tay cô ta đưa cho mình. Vẫn là trong tình huống như vậy, nếu không xử lý kịp thời nói không chừng cô sẽ gặp rắc rối.
Hơn nữa nếu không phải nhờ có cô hỗ trợ kéo dài thời gian, còn chỉ đường cho bọn họ sang hướng khác, đoán rằng cô ta kiểu gì cũng bị bắt được.
Cũng coi như là giúp cô ta đi.
Nhưng Giản Dao mới chỉ nói là có chỉ đường, mà Tiêu Diệu Linh đã hiểu lầm.
Giản Dao cũng lười quan tâm, dù sao cô cũng không tính toán cùng cô ta qua lại nhiều.
*
Giản Dao còn nghĩ tới Cố Quân mới gặp mặt mấy hôm trước, giờ cũng đã qua mấy ngày, cũng không biết ông nội cậu ta thế nào rồi, có đỡ hơn không.
"Nếu không anh cùng em đi xem?"
"Cậu ta có vẻ là thành phần không tốt, nếu người khác mà thấy chúng ta tiếp xúc với cậu ta, thì anh có bị ảnh hưởng gì không?"
Diệp Vệ Đông lắc lắc đầu, kỳ thật hắn đã cho tiểu Hứa đi thăm dò tình huống nhà họ Cố.
Cố gia ban đầu cũng là một phú thương, Cố lão gia tử có hai người con trai, con trai lớn- Từ Quân- tham gia quân ngũ từ trước giải phóng, chết trên chiến trường, nguyên nhân là do đứng sai đội ngũ. Con trai nhỏ, cũng chính là ba của Cố Quân- Từ Văn, khi còn trẻ từng ra nước ngoài du học, là một giáo sư uyên bác. Trong những năm đầu tiên, bị người dụng tâm kín đáo cử báo vu hãm, ba mẹ của Cố Quân bị chuyển xuống nông thôn sống trong chuồng bò, do thân thể vốn đã không tốt lại gặp tội thế nên cũng lần lượt qua đời, để lại con trai còn nhỏ Cố Quân cùng Cố lão gia tử sống nương tựa lẫn nhau.
"Không sao." Diệp Vệ Đông nói.
Hơn nữa, tình hình hiện tại đã không giống mấy năm trước.
Giản Dao cảm thấy nhẹ nhõm.
Diệp mẫu cũng biết chuyện này, liền nói: "Vậy ông lão sức khỏe đã tốt chưa, nếu không mang chút canh gà của nhà mình cho ông ấy bồi bổ."
"Vậy làm phiền mẹ rồi."
Diệp Vệ Đông nói.
Một tay Diệp Vệ Đông cầm bình giữ nhiệt, tay kia nắm lấy tay Giản Dao.
Mở cửa xe, Giản Dao ngồi trên phó lái.
Nhìn sườn mặt đang nghiêm túc lái xe của Diệp Vệ Đông, nhịn không được bật cười.
Khóe miệng Diệp Vệ Đông cũng giơ lên: "Em cười cái gì?"
Giản Dao nói: "Đã lâu không cùng anh ra ngoài một mình." Từ khi có hai đứa nhỏ, thế giới hai người trở thành hy vọng xa vời.
Diệp Vệ Đông: "Chờ bọn trẻ lớn một chút, sẽ ném bọn chúng đến nhà trẻ."
Giản Dao mỉm cười.
Lần trước Giản Dao có đi qua Cố gia, dưới sự chỉ dẫn của Giản Dao, Diệp Vệ Đông trực tiếp lái xe thẳng đến lối vào của con hẻm gần đó.
Diệp Vệ Đông nhìn thoáng qua, đi theo phía sau Giản Dao.
Nhìn đại viện tử trước mặt, Diệp Vệ Đông không khỏi cảm khái.
Một khoảng sân trước mặt này ban đầu đều là của Cố gia, mà hiện giờ chính chủ lại chỉ có thể ngủ ở phòng chứa củi.
"Người kia là ai? Chưa thấy qua bao giờ, tới tìm ai vậy?"
"Ai u, đây là sĩ quan phải không? Trông thật đẹp trai, vị nữ đồng chí kia cũng thật đẹp......"
Mấy hộ gia đình ở trong sân, khi nhìn thấy hai người Giản Dao, bọn họ đều cảm thấy tò mò.
Giản Dao đi thẳng tới cửa gian phòng của Cố gia, cửa khép kín, Giản Dao trực tiếp gõ cửa.
"Ai đấy?" Một giọng nói sạch sẽ vang lên, Giản Dao cong cong môi.
"Cố Quân, là chị."
Cửa được mở ra, Cố Quân kinh hỉ nhìn về phía Giản Dao. "Chị!"
Sau khi hét lên, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, Cố Quân liếc mắt nhìn quân trang trên người hắn, lại đưa mắt nhìn Giản Dao.
Giản Dao nói: "Đây là chồng chị Diệp Vệ Đông, chúng ta qua đây thăm xem cậu cùng ông nội cậu."
Cố Quân lại liếc mắt nhìn Diệp Vệ Đông một lần nữa, không biết nên gọi là gì.
Giản Dao: "Cậu cứ gọi anh ấy Diệp đại ca là được."
Diệp Vệ Đông liếc nhìn cô, nói với Cố Quân: "Cậu gọi anh là anh rể Diệp đi."
Cố Quân: "...... Anh rể Diệp, xin chào."
Diệp Vệ Đông gật đầu, "Xin chào, Cố Quân."
"Tiểu Quân, ai thế?" Một giọng nói già nua truyền ra từ trong phòng.
Cố Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Ông nội, là chị gái đã giúp chúng ta lần trước......"
"Mau mời người ta đi vào."
Cố Quân mím môi, nhìn về phía Giản Dao cùng Diệp Vệ Đông. "Bên trong có chút đơn sơ......"
"Không có việc gì."
Cố Quân đóng cửa lại, trực tiếp ngăn cách ánh mắt tò mò của đám người bên ngoài.
Cố lão gia tử thấy bọn họ đi vào, muốn từ trên giường đứng dậy nói lời cảm ơn bọn họ.
Diệp Vệ Đông vội vàng duỗi tay dìu ông lão: "Lão gia tử không cần khách khí."
Cố lão gia tử dựa vào thành giường, nhìn thấy quân trang trên người Diệp Vệ Đông, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm.
"Ông à, sức khỏe ông có đỡ hơn chút nào không?" Giản Dao nhìn qua khí sắc ông lão không được tốt lắm.
"Khá hơn nhiều khá hơn nhiều, nghỉ thêm hai ngày có thể xuống giường được rồi."
"Vậy là tốt rồi."
Giản Dao đưa canh gà cho Cố Quân. "Đây là mang ra từ trong nhà, đưa cho ông nội uống chút.". ngôn tình hài
Cố Quân có chút ngạc nhiên, liếc nhìn ông nội.
Cố lão gia tử hổ thẹn nói: "Các cháu khách sáo quá rồi......"
Ông nhìn thoáng qua cháu trai, Cố Quân nhìn thấy ánh mắt ông nội, từ trong rương dưới chân giường chân lấy ra một cái hộp gỗ.
Cố Quân đưa hộp gỗ cho Giản Dao.
Giản Dao nhìn một cái đã chú ý tới vật liệu của hộp gỗ này là gỗ sưa trân quý, hoa văn xinh đẹp, còn tản ra mùi hương. Một cái hộp đựng đồ thôi đã quý trọng như vậy, càng miễn bàn đồ vật bên trong.
"Này?"
Cố lão gia tử mở miệng nói: "Giản đồng chí, nếu không phải có cháu giúp đỡ, mạng già này của ta có khả năng đã không còn. Đây là một chút tâm ý của ta, mong cháu không từ chối......"
"Không được, cháu không thể nhận." Giản Dao lập tức cự tuyệt, lúc ấy cô hỗ trợ cũng không phải là muốn hồi báo.
"Giản đồng chí, cháu vẫn là nhận lấy đi, thứ này đặt ở nơi này của chúng ta cũng không an toàn." Ánh mắt Cố lão gia tử nhìn về phía Diệp Vệ Đông, "Nếu có thể, ta muốn làm phiền các cháu một chút, về sau Tiểu Quân mà có gặp điều gì khó khăn, có thể được, thì các cháu giúp nó một chút......"
Ông cũng đã già lắm rồi, không biết còn sống được bao lâu. Điều không yên tâm duy nhất chính là cháu trai nhỏ, sợ nó một mình bơ vơ, không nơi nương tựa...
Ông nhìn ra được, vị Giản đồng chí này là người nhân hậu, chồng của cô ấy cũng là một người chính trực. Cho nên ông mới yên tâm giao đồ vật cho họ.
"Thứ này, trước kia còn đáng giá một chút tiền, hiện giờ...... Cũng không có tác dụng gì mấy."
"Cố Quân là một đứa trẻ ngoan."
Diệp Vệ Đông cũng nói: "Ngài yên tâm, có thể giúp chúng cháu nhất định sẽ giúp."
Đồ vật, Giản Dao cũng nhận lấy. Giống như Cố lão gia tử đã nói, thứ này đặt ở nơi này của bọn họ không an toàn.
Nhưng mà cố lão gia tử nói không có tác dụng gì, điều này Giản Dao nghĩ cũng không hẳn hư vậy, lúc nào cũng không thiếu người thông minh.
Thôi thứ này cô bảo quản giúp Cố Quân vậy, khi nào có thời điểm thích hợp cô sẽ trả lại cho cậu ta.
Giản Dao cũng không ở lại lâu, cô nói với Cố Quân: "Tranh thủ lúc canh gà còn nóng hai ông cháu lấy uống đi, chúng ta đi về trước."
Cố Quân vội vàng san canh gà trong bình giữ nhiệt sang bát tô, sau đó đi ra sân rửa sạch sẽ bình giữ nhiệt đưa cho Giản Dao.
Giản Dao nhận lấy, lại đưa cho cậu hai viên kẹo: "Cố Quân, tạm biệt."
Cố Quân nhìn bọn họ rời đi.
Người trong sân xúm lại, mồm năm miệng mười hỏi.
"Cố Quân, hai người kia là ai thế? Trước kia sao chưa gặp bao giờ?"
"Còn lái xe tới nữa, kia là xe quân đội phải không, được đấy nha, vừa nhìn đã biết là nhân vật lớn."
"Người ta cũng chả liên quan đến mấy người?"
......
Cố Quân không phản ứng lại bọn họ, xoay người về phòng.
"Hắc, cái thằng nhóc này, nói với nó mới mấy câu đã không để ý tới người khác, thật là một chút lễ phép cũng không có......"
Cố Quân ngồi ở mép giường đem canh gà đút cho gia gia uống.
"Tiểu Quân, con cũng uống một chút đi." Cố lão gia tử uống hai ngụm, khuyên nhủ.
Cố Quân lắc lắc đầu, múc miếng thịt gà đưa đến bên miệng ông nội.
Cố lão gia tử bất đắc dĩ: "Còn nhiều như vậy, ông nội một mình ăn không hết, con cũng ăn chút đi."
Cố Quân cự tuyệt nói: "Không có việc gì, không ăn hết cất đi bữa sau lại ăn, hiện tại thời tiết không nóng, không thiu được."
Cố lão gia tử không còn biện pháp nào, đứa cháu trai này của ông a, cứng đầu thật sự.
"Con cũng có kẹo này, chị Giản cho con." Cố Quân nói với cố lão gia tử, lần trước cậu cũng chưa ăn đâu.
Cố lão gia tử nâng lên tay sờ sờ đầu cháu trai, trong lòng thở dài.