Chương 5: Chạy khỏi Giang gia
Thẩm Húc Nghiêu cúi đầu nhìn, phát hiện thương thế đã lành, từ trên giường ngồi dậy, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên Chiếu Minh Thạch, đặt ở mép giường.
Hiện tại, nữ chính còn không có được di vật của mẫu thân nguyên chủ, cũng chưa lấy được Linh Ngôn Thạch của nguyên chủ, cho nên nữ chính sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ đến giết người đoạt bảo. Bởi vậy, Giang gia giờ phút này đối với Thẩm húc Nghiêu chính là đầm rồng hang hổ. Y phải lập tức rời khỏi nơi này.
Nghĩ đến đây, Thẩm húc Nghiêu từ trong không gian giới chỉ lấy ra một tấm bản đồ. Nguyên chủ mua địa đồ là muốn đi rèn luyện, đáng tiếc, rốt cuộc đi không được. Nghĩ đến nguyên chủ từng là pháo hôi, Thẩm Húc Nghiêu khẽ thở dài một tiếng.
Cầm tấm bản đồ trong tay, Thẩm Húc Nghiêu cẩn thận xem xét một lượt, rất nhanh xác định cho mình một nơi tránh nạn. Sau khi xác định rõ mình muốn đi đâu, Thẩm Húc Nghiêu thu hồi bản đồ, cầm lấy chiếc giày trên mặt đất, thò tay vào trong và tìm được cái ngăn bí mật, từ ngăn bí mật bên trong lấy ra chiếc không gian giới chỉ mà mẫu thân nguyên chủ để lại.
Tâm niệm vừa động, Thẩm Húc Nghiêu từ trong không gian giới chỉ lấy ra một lọ ẩn thân linh dược rồi trực tiếp uống vào.
Sau khi uống linh dược, Thẩm Húc Nghiêu bắt đầu cởi quần áo, cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, kể cả quần lót và tất. Ngay cả dây vấn tóc cũng cởi ra gấp. Trần như nhộng mà đứng trên mặt đất chờ đợi gần như một tách trà, Thẩm Húc Nghiêu phát hiện ra rằng hai tay của mình đã trở nên trong suốt.
Rút ra chiếc không gian giới chỉ của nguyên chủ rồi nhét vào không gian giới chỉ của mẫu thân nguyên chủ, sau đó Thẩm Húc Nghiêu đem chiếc nhẫn này nhét vào trong miệng. Không có cách nào, quần áo không thể tàng hình, cho nên khi uống ẩn thân linh dược không được mặc bất cứ thứ gì, càng không được đeo không gian giới chỉ. Nếu không sẽ bị phát hiện.
Lại chờ đợi một lát, phát hiện chính chân mình cùng thân thể cũng đều biến mất không thấy, Thẩm Húc Nghiêu rất hài lòng. Đi đến trước gương nhìn thử, phát hiện mình đã không ở trong gương, Thẩm Húc Nghiêu mới đi về phía cửa sổ, mở ra cửa sổ, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, thật cẩn thận mà rời khỏi phòng mình.
Lúc đi tới cửa viện, Thẩm Húc Nghiêu liền nhìn thấy hộ vệ của Giang gia, ngoại trừ hộ vệ, bên trong rừng cây còn có vài cái thân ảnh, hiển nhiên, đó là người nữ chính phái tới âm thầm giám thị y.
Có được ký ức của nguyên chủ, Thẩm Húc Nghiêu dễ dàng tìm được của sau của Giang gia và lặng lẽ từ cửa sau rời khỏi Giang gia.
Sau khi rời khỏi Giang gia, Thẩm Húc Nghiêu liền hướng về phía bắc, một đường chạy trên con phố dài yên tĩnh, liều mạng chạy. Bởi vì y biết loại thuốc này chỉ có tác dụng trong một canh giờ, cho nên y phải nhanh chóng rời khỏi Thiên Hoa thành ngay lập tức.
Cũng may thể chất của nguyên chủ rất tốt, tốc độ chạy cũng không chậm. Dựa vào khát vọng sống sót mãnh liệt của mình Thẩm Húc Nghiêu chạy như điên suốt một canh giờ, cuối cùng chạy ra khỏi Thiên Hoa thành, chạy tới trên ngọn núi hoang ở ngoại thành.
Lúc vào núi, dưới hai chân Thẩm Húc Nghiêu đã máu me be bét, nhưng y cũng không quan tâm nhiều như vậy, y nhìn thấy hai tay đã hiển hiện ra, y liền lấy không gian giới chỉ trong miệng ra, lập tức từ trong giới chỉ của nguyên chủ tìm ra một bộ quần áo để mặc. Sau đó, lại lấy ra một chiếc mặt nạ màu bạc đeo lên trên mặt.
Chiếc mặt nạ màu bạc này là mẫu thân nguyên chủ đưa cho nguyên chủ, là một kiện nhất cấp luyện kim pháp khí, có phòng hộ tác dụng rất tốt. Bất quá, nguyên chủ vẫn luôn luyến tiếc không nở đeo, lúc này lại để Thẩm Húc Nghiêu được tiện nghi.
Đeo mặt nạ lên, ngăn trở chính mình mặt, Thẩm Húc Nghiêu lấy ra thuốc trị thương, sơ cứu vết thương trên chân, sau đó đi giày cùng tất. Y từ trong không gian giới chỉ lấy ra hai loại trái cây cùng một gói đồ ăn vặt, sau đó ăn ngấu nghiến chúng.
Nguyên chủ đã một ngày không ăn cơm, vừa rồi lại chạy đường xa như vậy, thể lực tiêu hao quá mức nghiêm trọng, cho nên Thẩm Húc Nghiêu đã giải quyết đồ ăn vặt cùng trái cây chỉ trong chốc lát.
Thẩm Húc Nghiêu không dám ở lâu tại phụ cận Thiên Hoa thành, ăn no bụng liền tiếp tục đi phía về trước đi. Y muốn trước lúc hừng đông đến được trấn nhỏ phía bắc, y muốn đi trấn trên mua một con ngựa, lại mua một ít lương khô cùng đồ ăn nước uống để mang theo. Như vậy, y lên đường sẽ càng mau hơn.
Kỳ thật, ở trên Hồn Sủng Sư Đại Lục dùng yêu thú tọa kỵ tốc độ đi lại càng nhanh hơn. Nhưng mà thực lực nguyên chủ chỉ có sơ kỳ nhất cấp, thực lực quá thấp, ngay cả nhất cấp yêu thú đều khống chế không được. Cho nên, Thẩm Húc Nghiêu cũng không hy vọng xa vời có yêu thú, có một con ngựa đã mãn nguyện. Nếu có một con ngựa khẳng định sẽ nhanh hơn so với y chạy bằng hai chân.
Hiện tại, nữ chính còn không có được di vật của mẫu thân nguyên chủ, cũng chưa lấy được Linh Ngôn Thạch của nguyên chủ, cho nên nữ chính sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ đến giết người đoạt bảo. Bởi vậy, Giang gia giờ phút này đối với Thẩm húc Nghiêu chính là đầm rồng hang hổ. Y phải lập tức rời khỏi nơi này.
Nghĩ đến đây, Thẩm húc Nghiêu từ trong không gian giới chỉ lấy ra một tấm bản đồ. Nguyên chủ mua địa đồ là muốn đi rèn luyện, đáng tiếc, rốt cuộc đi không được. Nghĩ đến nguyên chủ từng là pháo hôi, Thẩm Húc Nghiêu khẽ thở dài một tiếng.
Cầm tấm bản đồ trong tay, Thẩm Húc Nghiêu cẩn thận xem xét một lượt, rất nhanh xác định cho mình một nơi tránh nạn. Sau khi xác định rõ mình muốn đi đâu, Thẩm Húc Nghiêu thu hồi bản đồ, cầm lấy chiếc giày trên mặt đất, thò tay vào trong và tìm được cái ngăn bí mật, từ ngăn bí mật bên trong lấy ra chiếc không gian giới chỉ mà mẫu thân nguyên chủ để lại.
Tâm niệm vừa động, Thẩm Húc Nghiêu từ trong không gian giới chỉ lấy ra một lọ ẩn thân linh dược rồi trực tiếp uống vào.
Sau khi uống linh dược, Thẩm Húc Nghiêu bắt đầu cởi quần áo, cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, kể cả quần lót và tất. Ngay cả dây vấn tóc cũng cởi ra gấp. Trần như nhộng mà đứng trên mặt đất chờ đợi gần như một tách trà, Thẩm Húc Nghiêu phát hiện ra rằng hai tay của mình đã trở nên trong suốt.
Rút ra chiếc không gian giới chỉ của nguyên chủ rồi nhét vào không gian giới chỉ của mẫu thân nguyên chủ, sau đó Thẩm Húc Nghiêu đem chiếc nhẫn này nhét vào trong miệng. Không có cách nào, quần áo không thể tàng hình, cho nên khi uống ẩn thân linh dược không được mặc bất cứ thứ gì, càng không được đeo không gian giới chỉ. Nếu không sẽ bị phát hiện.
Lại chờ đợi một lát, phát hiện chính chân mình cùng thân thể cũng đều biến mất không thấy, Thẩm Húc Nghiêu rất hài lòng. Đi đến trước gương nhìn thử, phát hiện mình đã không ở trong gương, Thẩm Húc Nghiêu mới đi về phía cửa sổ, mở ra cửa sổ, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, thật cẩn thận mà rời khỏi phòng mình.
Lúc đi tới cửa viện, Thẩm Húc Nghiêu liền nhìn thấy hộ vệ của Giang gia, ngoại trừ hộ vệ, bên trong rừng cây còn có vài cái thân ảnh, hiển nhiên, đó là người nữ chính phái tới âm thầm giám thị y.
Có được ký ức của nguyên chủ, Thẩm Húc Nghiêu dễ dàng tìm được của sau của Giang gia và lặng lẽ từ cửa sau rời khỏi Giang gia.
Sau khi rời khỏi Giang gia, Thẩm Húc Nghiêu liền hướng về phía bắc, một đường chạy trên con phố dài yên tĩnh, liều mạng chạy. Bởi vì y biết loại thuốc này chỉ có tác dụng trong một canh giờ, cho nên y phải nhanh chóng rời khỏi Thiên Hoa thành ngay lập tức.
Cũng may thể chất của nguyên chủ rất tốt, tốc độ chạy cũng không chậm. Dựa vào khát vọng sống sót mãnh liệt của mình Thẩm Húc Nghiêu chạy như điên suốt một canh giờ, cuối cùng chạy ra khỏi Thiên Hoa thành, chạy tới trên ngọn núi hoang ở ngoại thành.
Lúc vào núi, dưới hai chân Thẩm Húc Nghiêu đã máu me be bét, nhưng y cũng không quan tâm nhiều như vậy, y nhìn thấy hai tay đã hiển hiện ra, y liền lấy không gian giới chỉ trong miệng ra, lập tức từ trong giới chỉ của nguyên chủ tìm ra một bộ quần áo để mặc. Sau đó, lại lấy ra một chiếc mặt nạ màu bạc đeo lên trên mặt.
Chiếc mặt nạ màu bạc này là mẫu thân nguyên chủ đưa cho nguyên chủ, là một kiện nhất cấp luyện kim pháp khí, có phòng hộ tác dụng rất tốt. Bất quá, nguyên chủ vẫn luôn luyến tiếc không nở đeo, lúc này lại để Thẩm Húc Nghiêu được tiện nghi.
Đeo mặt nạ lên, ngăn trở chính mình mặt, Thẩm Húc Nghiêu lấy ra thuốc trị thương, sơ cứu vết thương trên chân, sau đó đi giày cùng tất. Y từ trong không gian giới chỉ lấy ra hai loại trái cây cùng một gói đồ ăn vặt, sau đó ăn ngấu nghiến chúng.
Nguyên chủ đã một ngày không ăn cơm, vừa rồi lại chạy đường xa như vậy, thể lực tiêu hao quá mức nghiêm trọng, cho nên Thẩm Húc Nghiêu đã giải quyết đồ ăn vặt cùng trái cây chỉ trong chốc lát.
Thẩm Húc Nghiêu không dám ở lâu tại phụ cận Thiên Hoa thành, ăn no bụng liền tiếp tục đi phía về trước đi. Y muốn trước lúc hừng đông đến được trấn nhỏ phía bắc, y muốn đi trấn trên mua một con ngựa, lại mua một ít lương khô cùng đồ ăn nước uống để mang theo. Như vậy, y lên đường sẽ càng mau hơn.
Kỳ thật, ở trên Hồn Sủng Sư Đại Lục dùng yêu thú tọa kỵ tốc độ đi lại càng nhanh hơn. Nhưng mà thực lực nguyên chủ chỉ có sơ kỳ nhất cấp, thực lực quá thấp, ngay cả nhất cấp yêu thú đều khống chế không được. Cho nên, Thẩm Húc Nghiêu cũng không hy vọng xa vời có yêu thú, có một con ngựa đã mãn nguyện. Nếu có một con ngựa khẳng định sẽ nhanh hơn so với y chạy bằng hai chân.