Chương 7: Nữ chính không cam lòng
Thiên Hoa thành, Giang gia.
Thẩm Húc Nghiêu mất tích cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió ở Giang gia. Bởi vì, ở trong mắt người Giang gia Thẩm Húc Nghiêu chính là tên phế vật, nên tự sinh tự diệt. Đừng nói là người khác, ngay cả Giang thành chủ, thân là gia gia còn không quan tâm đến Thẩm Húc Nghiêu, thì có thể tưởng tượng được Thẩm Húc Nghiêu ở Giang gia có địa vị gì.
Người khác không thèm để ý, nhưng nữ chính và phụ thân của nàng lại sốt ruột. Vì để tìm được Thẩm Húc Nghiêu, nữ chính và phụ thân mang theo người của mình ở bên ngoài tìm suốt một tháng trời, nhưng cũng không thu hoạch được gì, cuối cùng chỉ có thể bất lực trở về nhà.
Ngồi ở trên ghế, cha con hai người nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt đều rất khó coi.
Nhìn nữ nhi, Giang phụ sắc mặt âm trầm. “Ngươi đã làm cái gì? Ngươi không phải nói sẽ phái người theo dõi hắn sao?”
Bị phụ thân trách cứ, nữ chính sắc mặt càng khó coi hơn. “Ta cũng không nghĩ tới hắn sẽ đào tẩu nha!”
“Giang Nguyên cái tiểu tạp chủng này, cư nhiên dám chạy trốn, bắt được hắn, ta nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn.” Nói đến đây, sắc mặt Giang phụ dị thường vặn vẹo, đập một cái vào cạnh bàn.
“Phụ thân bớt giận, chuyện này là do nữ nhi sơ suất. Nữ nhi nhất định sẽ nghĩ cách bắt hắn về lại.”
Nghe vậy, Giang phụ hừ lạnh một tiếng. “Ngươi có thể có biện pháp gì? Lúc trước không phải ngươi nói hắn muốn đi Thanh Thạch Sơn rèn luyện sao? Chúng ta đã tìm khắp Thanh Thạch Sơn cũng không tìm được người nha?”
Đối mặt phụ thân chất vấn, sắc mặt nữ chính thay đổi. Tuy rằng nàng rất không muốn thừa nhận, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận. Giang Nguyên hẳn đã sớm phòng bị nàng, cho nên lời hắn nói với nàng đều là giả, hắn căn bản là không đi Thanh Thạch Sơn.
“Nữ nhi có thể mang theo người lại đi tìm địa phương khác. Nữ nhi đi qua phòng Giang Nguyên, thấy được quần áo và tất đều cởi ra để trên giường. Bởi vậy có thể thấy được, hắn đã dùng ẩn thân linh dược để chạy khỏi Giang gia. Sau đó ta ở trong thành tìm được vết máu, một đường tìm được núi hoang ở thành bắc. Ta nguyên bản cho rằng hắn sẽ đi Thanh Thạch Sơn mà hắn luôn muốn đến. Hiện tại nghĩ lại, có khả năng hắn vẫn luôn ở gạt ta. Nếu hắn không có đi Thanh Thạch Sơn, như vậy chúng ta có thể cầm bức họa của hắn, lấy núi hoang ở thành bắc làm khởi điểm rồi đi phía đông, phía tây và phía bắc để tìm hắn. Chỉ cần là địa phương hắn từng đi qua, luôn để lại một ít dấu vết.” Sau khi suy nghĩ, nữ chính nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nữ nhi khi nói, Giang phụ vẫy vẫy tay. “Được rồi, đều đã tìm một tháng rồi đừng lộn xộn nữa. Tháng sau chính là ngày đại hôn của ngươi rồi.”
Nghe được lời này, nữ chính không khỏi đỏ hốc mắt. “Phụ thân, sự tình di sản của cô cô so với đại hôn của ta càng quan trọng hơn. Nếu chúng ta không nhanh chóng tìm được Giang Nguyên, như vậy đồ vật cô cô lưu lại liền có khả năng sẽ bị hắn phung phí hết!”
Nghĩ đến linh thủy lúc trước cô cô cho mình uống, nghĩ đến chiếc chiếc nhẫn thần bí kia, nghĩ đến những dược sư truyền thừa của cô cô đó, nghĩ đến Phong Ảnh Lang gần như trưởng thành của cô cô, nữ chính như thế nào lại cam tâm, nhiều thứ tốt như vậy đều nằm trong tay của tên phế vật Giang Nguyên kia. Không, nàng không cam lòng, nàng không cam lòng, những cái đó đều hẳn là của nàng, đều hẳn là của nàng!
Nhìn chằm chằm nữ nhi của mình. Giang phụ nhíu mày. “Ngươi đi chuẩn bị hôn sự đi, ta sẽ phái tâm phúc mang theo bức họa của Giang Nguyên đi tìm Giang Nguyên.”
Nghe vậy, nữ chính nhíu chặt hai hàng lông mày. “Phụ thân, không thể hoãn lại hôn kỳ sao?”
Nhìn nữ nhi rõ ràng không có ý định bỏ cuộc, Giang phụ giận tím mặt. “Ngươi hồ đồ rồi sao, ngươi có thể hoãn hôn sự với Hiên Viên gia sao? Ngươi là muốn gia gia ngươi đem đường tỷ, đường muội khác của ngươi gả đi sao?”
Cảm nhận được luồng linh khí xao động từ phụ thân mình, nữ chính đột nhiên cảm thấy vô cùng áp lực, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. "Là nữ nhi suy xét không chu toàn, thỉnh phụ thân bớt giận.”
Nghe được lời này, Giang phụ sắc mặt mới đẹp lên một ít. Linh khí loạn động trên người cũng lần nữa thu liễm lại.
“Ngươi yên tâm, đứa con hoang Giang Nguyên kia ta sẽ không buông tha cho hắn, trước tiên phái người đi tìm một chút, đợi khi tìm được rồi, đồ vật tự nhiên là thuộc về ngươi, phụ thân không phải đã đáp ứng ngươi rồi sao?”
Nhìn sắc mặt phụ thân nhu hòa hơn nhiều, nữ chính gật gật đầu. “Vâng, nữ nhi đều nghe phụ thân.”
“Ừm, phải lấy đại cục làm trọng. Hiên Viên gia là đại gia tộc, Hiên Viên Chiến lại là tiểu bối có tư chất tốt nhất Hiên Viên gia. Sau khi gả qua, ngươi phải làm tốt quan hệ cùng phu quân và cha mẹ chồng. Có một phu gia cường đại như vậy, đối với chính ngươi cũng là rất có lợi. Hơn nữa, ngươi là đứa con có tư chất tốt nhất trong tất cả các con của ta, cũng là đứa thông minh nhất. Phụ thân hy vọng ngươi có thể tiến xa hơn trên con đường tu luyện của mình.” Giang phụ là rất xem trọng cuộc hôn sự với Hiên Viên gia này. Cho nên, hắn không hy vọng xuất hiện bất luận cái ngoài ý muốn gì.
“Đa tạ phụ thân dạy bảo, nữ nhi minh bạch.” Cúi đầu, nữ chính lập tức đồng ý.
Thẩm Húc Nghiêu mất tích cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió ở Giang gia. Bởi vì, ở trong mắt người Giang gia Thẩm Húc Nghiêu chính là tên phế vật, nên tự sinh tự diệt. Đừng nói là người khác, ngay cả Giang thành chủ, thân là gia gia còn không quan tâm đến Thẩm Húc Nghiêu, thì có thể tưởng tượng được Thẩm Húc Nghiêu ở Giang gia có địa vị gì.
Người khác không thèm để ý, nhưng nữ chính và phụ thân của nàng lại sốt ruột. Vì để tìm được Thẩm Húc Nghiêu, nữ chính và phụ thân mang theo người của mình ở bên ngoài tìm suốt một tháng trời, nhưng cũng không thu hoạch được gì, cuối cùng chỉ có thể bất lực trở về nhà.
Ngồi ở trên ghế, cha con hai người nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt đều rất khó coi.
Nhìn nữ nhi, Giang phụ sắc mặt âm trầm. “Ngươi đã làm cái gì? Ngươi không phải nói sẽ phái người theo dõi hắn sao?”
Bị phụ thân trách cứ, nữ chính sắc mặt càng khó coi hơn. “Ta cũng không nghĩ tới hắn sẽ đào tẩu nha!”
“Giang Nguyên cái tiểu tạp chủng này, cư nhiên dám chạy trốn, bắt được hắn, ta nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn.” Nói đến đây, sắc mặt Giang phụ dị thường vặn vẹo, đập một cái vào cạnh bàn.
“Phụ thân bớt giận, chuyện này là do nữ nhi sơ suất. Nữ nhi nhất định sẽ nghĩ cách bắt hắn về lại.”
Nghe vậy, Giang phụ hừ lạnh một tiếng. “Ngươi có thể có biện pháp gì? Lúc trước không phải ngươi nói hắn muốn đi Thanh Thạch Sơn rèn luyện sao? Chúng ta đã tìm khắp Thanh Thạch Sơn cũng không tìm được người nha?”
Đối mặt phụ thân chất vấn, sắc mặt nữ chính thay đổi. Tuy rằng nàng rất không muốn thừa nhận, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận. Giang Nguyên hẳn đã sớm phòng bị nàng, cho nên lời hắn nói với nàng đều là giả, hắn căn bản là không đi Thanh Thạch Sơn.
“Nữ nhi có thể mang theo người lại đi tìm địa phương khác. Nữ nhi đi qua phòng Giang Nguyên, thấy được quần áo và tất đều cởi ra để trên giường. Bởi vậy có thể thấy được, hắn đã dùng ẩn thân linh dược để chạy khỏi Giang gia. Sau đó ta ở trong thành tìm được vết máu, một đường tìm được núi hoang ở thành bắc. Ta nguyên bản cho rằng hắn sẽ đi Thanh Thạch Sơn mà hắn luôn muốn đến. Hiện tại nghĩ lại, có khả năng hắn vẫn luôn ở gạt ta. Nếu hắn không có đi Thanh Thạch Sơn, như vậy chúng ta có thể cầm bức họa của hắn, lấy núi hoang ở thành bắc làm khởi điểm rồi đi phía đông, phía tây và phía bắc để tìm hắn. Chỉ cần là địa phương hắn từng đi qua, luôn để lại một ít dấu vết.” Sau khi suy nghĩ, nữ chính nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nữ nhi khi nói, Giang phụ vẫy vẫy tay. “Được rồi, đều đã tìm một tháng rồi đừng lộn xộn nữa. Tháng sau chính là ngày đại hôn của ngươi rồi.”
Nghe được lời này, nữ chính không khỏi đỏ hốc mắt. “Phụ thân, sự tình di sản của cô cô so với đại hôn của ta càng quan trọng hơn. Nếu chúng ta không nhanh chóng tìm được Giang Nguyên, như vậy đồ vật cô cô lưu lại liền có khả năng sẽ bị hắn phung phí hết!”
Nghĩ đến linh thủy lúc trước cô cô cho mình uống, nghĩ đến chiếc chiếc nhẫn thần bí kia, nghĩ đến những dược sư truyền thừa của cô cô đó, nghĩ đến Phong Ảnh Lang gần như trưởng thành của cô cô, nữ chính như thế nào lại cam tâm, nhiều thứ tốt như vậy đều nằm trong tay của tên phế vật Giang Nguyên kia. Không, nàng không cam lòng, nàng không cam lòng, những cái đó đều hẳn là của nàng, đều hẳn là của nàng!
Nhìn chằm chằm nữ nhi của mình. Giang phụ nhíu mày. “Ngươi đi chuẩn bị hôn sự đi, ta sẽ phái tâm phúc mang theo bức họa của Giang Nguyên đi tìm Giang Nguyên.”
Nghe vậy, nữ chính nhíu chặt hai hàng lông mày. “Phụ thân, không thể hoãn lại hôn kỳ sao?”
Nhìn nữ nhi rõ ràng không có ý định bỏ cuộc, Giang phụ giận tím mặt. “Ngươi hồ đồ rồi sao, ngươi có thể hoãn hôn sự với Hiên Viên gia sao? Ngươi là muốn gia gia ngươi đem đường tỷ, đường muội khác của ngươi gả đi sao?”
Cảm nhận được luồng linh khí xao động từ phụ thân mình, nữ chính đột nhiên cảm thấy vô cùng áp lực, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. "Là nữ nhi suy xét không chu toàn, thỉnh phụ thân bớt giận.”
Nghe được lời này, Giang phụ sắc mặt mới đẹp lên một ít. Linh khí loạn động trên người cũng lần nữa thu liễm lại.
“Ngươi yên tâm, đứa con hoang Giang Nguyên kia ta sẽ không buông tha cho hắn, trước tiên phái người đi tìm một chút, đợi khi tìm được rồi, đồ vật tự nhiên là thuộc về ngươi, phụ thân không phải đã đáp ứng ngươi rồi sao?”
Nhìn sắc mặt phụ thân nhu hòa hơn nhiều, nữ chính gật gật đầu. “Vâng, nữ nhi đều nghe phụ thân.”
“Ừm, phải lấy đại cục làm trọng. Hiên Viên gia là đại gia tộc, Hiên Viên Chiến lại là tiểu bối có tư chất tốt nhất Hiên Viên gia. Sau khi gả qua, ngươi phải làm tốt quan hệ cùng phu quân và cha mẹ chồng. Có một phu gia cường đại như vậy, đối với chính ngươi cũng là rất có lợi. Hơn nữa, ngươi là đứa con có tư chất tốt nhất trong tất cả các con của ta, cũng là đứa thông minh nhất. Phụ thân hy vọng ngươi có thể tiến xa hơn trên con đường tu luyện của mình.” Giang phụ là rất xem trọng cuộc hôn sự với Hiên Viên gia này. Cho nên, hắn không hy vọng xuất hiện bất luận cái ngoài ý muốn gì.
“Đa tạ phụ thân dạy bảo, nữ nhi minh bạch.” Cúi đầu, nữ chính lập tức đồng ý.