Chương 3: Ăn thịt người
Edit: Yuzu
Tay Trịnh Hương Lan run rẩy nhận màn thầu, nàng ăn lớp ngoài dính bùn đi, xé nhỏ phần sạch sẽ bên trong, đút cho nhi tử ăn từng chút một.
Đứa bé thật sự đói đến thảm thương, cho dù nhắm mắt lại, màn thầu nhét vào miệng, nó cảm nhận một lát, xác định có thể ăn được thì gấp đến độ không chờ nổi mà nuốt vào bụng.
Trịnh Hương Lan dùng dụng dịu dàng dỗ dành nói: "Cẩu Đản đừng vội đừng vội, còn màn thầu, ăn từ từ, đừng để nghẹn."
Trương Túc đột nhiên nghe được cái tên như thế, thiếu chút nữa sặc nước bọt.
Trịnh Hương Lan có chút ngoài ý muốn: "Muội tử, ngươi sao vậy?"
Trương Túc lúng túng giật giật khóe miệng: "Tên đứa bé rất, rất đặc biệt."
Động tác cho nhi tử ăn màn thầu của Trịnh Hương Lan không ngừng, trong mắt hiện lên nỗi khổ: "Ta cũng muốn lấy cho con một cái tên dễ nghe, nhưng lại càng sợ làm mất phúc của nó. Tên xấu có điểm tốt, dễ nuôi sống."
Trương Túc không nói gì.
Nhưng Trịnh Hương Lan đã mở máy hát, bắt đầu nói luyên thuyên: "Tuy rằng thói đời này không tốt, nhưng hai năm trước, ta và phụ thân của nó vẫn có thể miễn cưỡng sống được, khi đó chúng ta ở trong thôn, mệt thì có mệt, nhưng hơn ở chỗ an toàn. Nhưng không bao lâu, sơn tặc đến, Đại Oa, Nhị Oa của ta không chạy về nhà kịp, cứ như vậy chết dưới đao của bọn chúng, phụ thân bọn nhỏ trong cơn tức giận liều mạng với người ta, một hán tử nhà nông như hắn sao có thể so với bọn cướp."
Nói đến đây, giọng Trịnh Hương Lan nghẹn ngào, cúi đầu giấu nước mắt.
Một lúc sau, Trịnh Hương Lan khôi phục lại, mới nói tiếp: "Phụ thân nó bị thương, cũng may người cùng thôn cứu hắn về, để đại phu trong thôn dùng thảo dược cứu trị, nhặt về được cái mạng. Họa sơn tặc lần này, người trong thôn mất một nửa, những người còn lại đắm chìm trong đau thương, không ngờ," nàng cắn hàm răng kêu kin kít: "Không nữa cẩu quan táng tận lương tâm kia lại tới thu thuế, chúng ta mới nộp thuế xong!"
Trịnh Hương Lan tức giận đến hai mắt đỏ bừng: "Trong thôn có người đưa ra dị nghị, lại bị đám cẩu quan kia đánh chết tươi."
"Bọn chúng vừa đánh vừa cười, muội tử, ngươi đã từng nghe loại tiếng cười này chưa, giống như ác quỷ địa ngục chạy tới nhân gian."
Trương Túc lắc đầu, nàng chưa từng nghe, nhưng có thể tưởng tượng ra được.
Trịnh Hương Lan thở hắt ra, sự căm giận trong giọng nói mất đi, thay vào đó là bất lực: "Chúng ta siết chặt lưng quần, đi mượn lương thực, đi làm đầy tớ cho người khác, chỉ thiếu chút nữa là bán mình làm nô rồi. Thật ra bây giờ nghĩ lại, lúc đó nếu như bán mình làm nô, biết đâu còn có đường ra, đâu giống như bây giờ."
Nàng vuốt mặt nhi tử, đứa bé không mũm mĩm như những đứa trẻ khác, ngược lại, nó rất gầy, ngón tay Trịnh Hương Lan sờ lên, chỉ sờ được một lớp da thật mỏng, nhiều hơn là cảm giác cộm cộm do khớp xương gồ lên.
"Cẩu Đản của chúng ta ra đời lúc ấy, Đại Oa, Nhị Oa đã mất, ta không thể để cho nam nhân của ta tuyệt hậu được."
Đầu ngón tay đặt lên đầu gối của Trịnh Hương Lan giật giật, đứng ở quan điểm cá nhân nàng mà nói, người lớn đã vất vả khó khăn đến thế, thì đừng đưa một sinh mạng nhỏ đến thế giới này.
Nhưng nghĩ đây là cổ đại, phụ nhân bên cạnh sinh ra và lớn lên ở cổ đại, dưới tình trạng nhi tử đều chết, muốn sinh nhi tử cho trượng phu, điều này vô cùng bình thường.
Trịnh Hương Lan: "Vận khí của ta nói tốt cũng tốt, nói xấu cũng không sai, tốt là ta mang long phượng thai, nhi nữ song toàn. Nhưng mà"
Trương Túc liếc nhìn đứa bé trong ngực Trịnh Hương Lan, rất dễ để đoán được đứa bé khác ở đâu.
Trịnh Hương Lan mím môi, rồi đôi môi run rẩy nói: "Nhưng mà, mạng của nữ nhi ta không tốt, sinh ra là một thai chết. Nhi tử cũng chỉ còn một hơi thở, lúc nào cũng có thể mất đi."
"Ta và phụ thân nó cầu thần bái Phật, lại lương thực trong nhà đổi lương thực tốt với người khác, dùng nước cơm nuôi sống nhi tử."
Trương Túc có hơi kinh ngạc nhìn đứa bé có sức sống mạnh mẽ.
Trịnh Hương Lan: "Ta cho rằng mọi thứ sẽ tốt, cũng không ngờ cái đám đáng chém ngàn đao kia, không chừa cho chúng ta nửa đường sống. Không tới mấy tháng, bọn chúng lại đến thu thuế."
Trịnh Hương Lan tức giận lại vô lực đấm vào gối: "Một miếng ăn chúng ta cũng không có, nào có lương thực đưa cho bọn chúng, chúng ta thật sự không có lương thực..."
Từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi lên mặt đứa bé nằm trong ngực nàng.
Có một số động lại trong miệng đứa bé, Trương Túc thấy nó chép chép miệng, sau đó khuôn mặt nhăn lại, ngay cả đứa bé một tuổi cũng biết đó là nước mắt đau khổ của nương nó.
Trương Túc không mở miệng khuyên nàng, khuyên thế nào đây, hiện thực đầy máu ở trước mặt, còn có gì để thanh minh.
Hơn nữ, phụ nhân cũng không cần nàng khuyên, đối phương chỉ đơn thuần muốn phát tiết ra ngoài một chút mà thôi.
Trịnh Hương Lan giống như Trương Túc nghĩ, nàng đè nén quá lâu, cần phát tiết một lần.
Nếu như không phải mới uống nửa chén nước, lại ăn một ít màn thầu, ngay cả khóc nàng cũng không có sức lực.
Khóc xong, Trịnh Hương Lan vô lực dựa vào gò đất sau lưng, hai mắt vô thần nói: "Sau đó những người còn lại trong thôn đều chạy trốn, thành dân chạy nạn, phụ thân nó trong một lần tìm thức ăn cho hai mẫu tử ta, bị người ta đánh chết."
Lúc nói đến trượng phu chết, trong mắt phụ thân đáng thương không còn nước mắt, chỉ có chết lặng.
Trương Túc bị nét mặt của phụ nhân đâm vào mắt, hơi nghiêng đầu đi.
Hiện tại nàng thật sự vô cùng hy vọng chính văn bắt đầu sớm một chút, không phải vì bản thân nàng, mà là bởi vì từ đầu chính văn, nam chính dẫn đại quân vọt vào hoàng cung, giết chết tên hôn quân đang ngồi trên ghế rồng kia đi.
Thứ đồ rác rưởi này nên xuống địa ngục, nhận hết vạn loại hình phạt cũng không chuộc hết tội nghiệt trên người.
Trong lòng Trương Túc như có một ngọn lửa phần phật thiêu đốt, nàng bực bội đấm mặt đất, đứng dậy đi đến bên cạnh.
Trịnh Hương Lan nghe động tĩnh, hồi phục lại tinh thần, hô lên: "Muội tử, ngươi đi đâu vậy?"
"Tìm thức ăn," Trương Túc cũng không quay đầu lại.
Trịnh Hương Lan nhìn bóng nhưng nhỏ gầy của Trương Túc, có chút hổ thẹn, nếu như nàng nhịn đói, không nhận màn thầu của muội tử, muội tử cũng không cần đi tìm thức ăn dưới trời nắng gắt thế này.
Trương Túc đi dọc theo một hướng, khắp nơi toàn là cây cỏ khô, khối bùn bị nhiệt độ cao làm bốc hết hơi nước, vô cùng cứng rắn nằm trên đất, cho thấy nơi đây không phải là đường mòn người thường đi, nàng đá văng một khối bùn bên chân, khối bùn ở trong không cung tạo thành một độ công, rơi mạnh trên mặt đất, vỡ toạc ra.
Trương Túc nhăn nhó, ôm chân tức giận: Hôn quân đi chết con mẹ nó đi, khốn kiếp, người khốn kiếp sách khốn kiếp, đ*ch.
Nàng ngừng một lúc, cơn đau trên chân giảm bớt, mới tập tễnh đi tiếp, lúc lấy lại tinh thần thì đã đi vào rừng, tuy mảnh rừng này cây cối trụi lủi, không hề có công dụng che mặt trời chói chang, càng đừng có hi vọng nhìn thấy một hai con chim hoặc thỏ.
Nhưng nàng đã tới, không thể để uổng công, chờ lát nữ mua mấy quả dại từ hệ thống, giả vờ tìm được trong rừng.
Trương Túc suy tính trong lòng, không tự giác thả chậm tốc độ, nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên theo quy luật.
Sột Soạt... Sột soạt... Sột soạt
Tiếng bước chân không đúng.
Trong lòng Trương Túc dâng lên một nỗi khủng hoảng, nàng dùng sức cắn đầu lưỡi, đau đớn làm nàng tỉnh táo, mới không lộ ra sơ hở.
Nàng giả vờ không biết tiếp tục đi về phía trước, đi khoảng mười bước, phía sau có tiếng xé gió truyền đến, nàng nhanh chóng nắm lấy khúc cây to cỡ miệng chén ở cạnh người, chân trái đạp một cái, hai tay đồng thời dùng sức, cả người phóng lên cao, chân phải dựa vào lực này, hung hăng đá trúng cổ người đánh lén.
Rầm một tiếng, vật nặng rơi xuống đất, không có động tĩnh gì nữa.
Nhưng tim Trương Túc nhảy lên tới cổ họng, trước mặt nàng xuất hiện ba nam nhân.
"Tiểu nha đầu rất có sức, chắc chắn đã ăn no." Nói chuyện là một nam nhân trung niên, toàn thân ngăm đen, thể trạng cao lớn, trong đám dân chạy nạn gầy như que củi, hắn cường tráng một cách không bình thường. Hắn hoàn toàn không để ý đến đồng bọn đã nằm đó, lời nói như là trêu chọc, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Trương Túc.
"Hổ ca nói không sai." Hai người bên cạnh hắn phục họa, so với vị gọi là Hổ ca, hai người này gầy hơn nhiều, nhưng một người cao, một người lùn, phân ra đứng hai bên Hổ ca, như tả hữu hộ pháp.
Người lùn quát Trương Túc: "Nha đầu chết tiệt kia, nhanh giao đồ ăn người giấu ra đây."
Trương Túc lạnh mặt: "Nếu ta nói không có thì sao?"
Hơi thở của người lùn lập tức nặng hơi vài phần, trong mắt mơ hồ hiện lên sắc đỏ: "Hừ, người đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chọc giận lão tử... Chọc giận Hổ ca, ngươi ngay cả toàn thây cũng chẳng được, chỉ còn một đống xương trắng."
Mí mắt Trương Túc nhảy lên: "Ngươi có ý gì?"
Nghe Trương Túc nói, ba nam nhân cười ha ha, Hổ ca bỗng chốc dừng lại, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Người khác nói thế gian này không còn đường sống, chỉ là những người đó ngu xuẩn, có sẵn thịt ở trước mặt cũng không biết ăn."
Hàm nghĩa trong lời nói làm người khác vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, rốt cuộc Trương Túc không giữ được bình tĩnh nữa, run giọng nói: "Các ngươi ăn thịt người!"
Nàng giống như buồn nôn, bước qua bên cạnh hai bước.
Người lùn cách nàng gần nhất đi theo, âm u cười: "Đừng nghĩ đến chuyện chạy, ngươi chạy không thoát đâu."
Hổ ca và người cao gầy dù vội vẫn ung dung nhìn nàng.
Mặt trời nóng cháy như vật, xuyên qua cây khô, dừng trên từng người. Điểm này cho thấy, nó cực kỳ công bằng.
Trương Túc siết chặt tay, mồ hôi lấm tấm theo sườn mặt chảy xuống, cuối cùng hội tụ lại một chỗ thành từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, rơi xuống đất, trong phút chốc biến mất không còn bóng dáng.
Giữa nam và nữ có chênh lệch thể chất, dù là nàng luyện nhu đạo, nhưng một mình nàng không thể đánh lại ba người đối phương.
Nàng căng thẳng, trong mắt lộ ra sự sợ hãi, dáng vẻ này không thể nghi ngờ đã được lòng ba người Hổ ca.
Bọn chúng thích nhất là nhìn thấy bộ dạng giãy giụa hấp hối của con mồi, khiến cho người ta hưng phấn không kiềm chế được.
Còn nam nhân chết kế bên, ai quan tâm chứ. Đồ bỏ Trần Nhị Cẩu kia ngay cả một nha đầu cũng không thu dọn được, chết là đáng đời.
Người lùn cười gằn tới gần Trương Túc: "Ngoan ngoãn giao thức ăn ngươi giấu ra đây, ta còn có thể giữ lại ngươi hai ngày, nếu không"
Người lùn làm động tác cắt cổ để uy hiếp...
Chính là lúc này!
Trương Túc vốn còn đang lùi về phía sau đột nhiên lao tới, đè cái tay của người lùn đặt trên cổ còn chưa buông xuống, dồn lực vào chân phải, dùng sức húc vào chỗ dưới rốn đối phương ba tấc.
"Á...."
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng trong khu rừng trống trải.
Trương Túc không để cho đối phương cơ hội phản ứng, dùng toàn lực đẩy người lùn về phía Hổ ca cách đó không xa, Hổ ca không phòng bị, lúc hắn muốn né thì đã không còn kịp, cả người bị người lùn đụng vào, lảo đảo lui về sau mấy bước.
Sau khi đứng vững, hắn một chân đá văng người lùn dưới chân, quát: "Đuổi theo cho ta."
Để ông đây tóm được, nhất định phải thiên đao vạn quả nha đầu kia.
Trương Túc ở trong rừng toàn lực chạy trốn, đồng thời nói: "Hệ thống ca, ta muốn một phần bản đồ xung quanh."
Hệ thống: "3 điểm công đức."
Trương Túc: "Được."
Trong đầu Trương Túc hiện ra một bản đồ chi tiết, nàng nhìn chỗ được đánh dấu màu xanh lá cây, không chút do dự chạy về hướng đó.
Trong những lúc tình hình tệ nhất nàng cũng sẽ ăn no năm phần, chính là vì ứng phó với loại tình huống đột phát này, đừng nói chi một năm nay sức lực của nàng được nâng cao trên diện rộng, nàng chạy trốn rất nhanh, hai chân để lại tàn ảnh, nhưng tiếng hít thở phía sau lại như hình với bóng.
Nàng căn bản không dám quay đầu nhìn lại, chỉ biết dùng hết sức, liều mạng mà chạy.
Bản đồ trong đầu tùy chỉnh theo di chuyển của nàng, phía trước xuất hiện một tảng đá lớn, Trương Túc không chút do dự rẽ vào, khi còn muốn chạy, bị người khác nhanh chóng bắt lấy cánh tay kéo qua.
Trương Túc quyết định cùng kẻ ác cùng đến chỗ chết, không ngờ lại là một "người quen".
Bọn họ ngưng thở, trốn vào khe hẹp, nghe một trận bước chân nặng nề chạy qua bên người.
Tay Trịnh Hương Lan run rẩy nhận màn thầu, nàng ăn lớp ngoài dính bùn đi, xé nhỏ phần sạch sẽ bên trong, đút cho nhi tử ăn từng chút một.
Đứa bé thật sự đói đến thảm thương, cho dù nhắm mắt lại, màn thầu nhét vào miệng, nó cảm nhận một lát, xác định có thể ăn được thì gấp đến độ không chờ nổi mà nuốt vào bụng.
Trịnh Hương Lan dùng dụng dịu dàng dỗ dành nói: "Cẩu Đản đừng vội đừng vội, còn màn thầu, ăn từ từ, đừng để nghẹn."
Trương Túc đột nhiên nghe được cái tên như thế, thiếu chút nữa sặc nước bọt.
Trịnh Hương Lan có chút ngoài ý muốn: "Muội tử, ngươi sao vậy?"
Trương Túc lúng túng giật giật khóe miệng: "Tên đứa bé rất, rất đặc biệt."
Động tác cho nhi tử ăn màn thầu của Trịnh Hương Lan không ngừng, trong mắt hiện lên nỗi khổ: "Ta cũng muốn lấy cho con một cái tên dễ nghe, nhưng lại càng sợ làm mất phúc của nó. Tên xấu có điểm tốt, dễ nuôi sống."
Trương Túc không nói gì.
Nhưng Trịnh Hương Lan đã mở máy hát, bắt đầu nói luyên thuyên: "Tuy rằng thói đời này không tốt, nhưng hai năm trước, ta và phụ thân của nó vẫn có thể miễn cưỡng sống được, khi đó chúng ta ở trong thôn, mệt thì có mệt, nhưng hơn ở chỗ an toàn. Nhưng không bao lâu, sơn tặc đến, Đại Oa, Nhị Oa của ta không chạy về nhà kịp, cứ như vậy chết dưới đao của bọn chúng, phụ thân bọn nhỏ trong cơn tức giận liều mạng với người ta, một hán tử nhà nông như hắn sao có thể so với bọn cướp."
Nói đến đây, giọng Trịnh Hương Lan nghẹn ngào, cúi đầu giấu nước mắt.
Một lúc sau, Trịnh Hương Lan khôi phục lại, mới nói tiếp: "Phụ thân nó bị thương, cũng may người cùng thôn cứu hắn về, để đại phu trong thôn dùng thảo dược cứu trị, nhặt về được cái mạng. Họa sơn tặc lần này, người trong thôn mất một nửa, những người còn lại đắm chìm trong đau thương, không ngờ," nàng cắn hàm răng kêu kin kít: "Không nữa cẩu quan táng tận lương tâm kia lại tới thu thuế, chúng ta mới nộp thuế xong!"
Trịnh Hương Lan tức giận đến hai mắt đỏ bừng: "Trong thôn có người đưa ra dị nghị, lại bị đám cẩu quan kia đánh chết tươi."
"Bọn chúng vừa đánh vừa cười, muội tử, ngươi đã từng nghe loại tiếng cười này chưa, giống như ác quỷ địa ngục chạy tới nhân gian."
Trương Túc lắc đầu, nàng chưa từng nghe, nhưng có thể tưởng tượng ra được.
Trịnh Hương Lan thở hắt ra, sự căm giận trong giọng nói mất đi, thay vào đó là bất lực: "Chúng ta siết chặt lưng quần, đi mượn lương thực, đi làm đầy tớ cho người khác, chỉ thiếu chút nữa là bán mình làm nô rồi. Thật ra bây giờ nghĩ lại, lúc đó nếu như bán mình làm nô, biết đâu còn có đường ra, đâu giống như bây giờ."
Nàng vuốt mặt nhi tử, đứa bé không mũm mĩm như những đứa trẻ khác, ngược lại, nó rất gầy, ngón tay Trịnh Hương Lan sờ lên, chỉ sờ được một lớp da thật mỏng, nhiều hơn là cảm giác cộm cộm do khớp xương gồ lên.
"Cẩu Đản của chúng ta ra đời lúc ấy, Đại Oa, Nhị Oa đã mất, ta không thể để cho nam nhân của ta tuyệt hậu được."
Đầu ngón tay đặt lên đầu gối của Trịnh Hương Lan giật giật, đứng ở quan điểm cá nhân nàng mà nói, người lớn đã vất vả khó khăn đến thế, thì đừng đưa một sinh mạng nhỏ đến thế giới này.
Nhưng nghĩ đây là cổ đại, phụ nhân bên cạnh sinh ra và lớn lên ở cổ đại, dưới tình trạng nhi tử đều chết, muốn sinh nhi tử cho trượng phu, điều này vô cùng bình thường.
Trịnh Hương Lan: "Vận khí của ta nói tốt cũng tốt, nói xấu cũng không sai, tốt là ta mang long phượng thai, nhi nữ song toàn. Nhưng mà"
Trương Túc liếc nhìn đứa bé trong ngực Trịnh Hương Lan, rất dễ để đoán được đứa bé khác ở đâu.
Trịnh Hương Lan mím môi, rồi đôi môi run rẩy nói: "Nhưng mà, mạng của nữ nhi ta không tốt, sinh ra là một thai chết. Nhi tử cũng chỉ còn một hơi thở, lúc nào cũng có thể mất đi."
"Ta và phụ thân nó cầu thần bái Phật, lại lương thực trong nhà đổi lương thực tốt với người khác, dùng nước cơm nuôi sống nhi tử."
Trương Túc có hơi kinh ngạc nhìn đứa bé có sức sống mạnh mẽ.
Trịnh Hương Lan: "Ta cho rằng mọi thứ sẽ tốt, cũng không ngờ cái đám đáng chém ngàn đao kia, không chừa cho chúng ta nửa đường sống. Không tới mấy tháng, bọn chúng lại đến thu thuế."
Trịnh Hương Lan tức giận lại vô lực đấm vào gối: "Một miếng ăn chúng ta cũng không có, nào có lương thực đưa cho bọn chúng, chúng ta thật sự không có lương thực..."
Từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi lên mặt đứa bé nằm trong ngực nàng.
Có một số động lại trong miệng đứa bé, Trương Túc thấy nó chép chép miệng, sau đó khuôn mặt nhăn lại, ngay cả đứa bé một tuổi cũng biết đó là nước mắt đau khổ của nương nó.
Trương Túc không mở miệng khuyên nàng, khuyên thế nào đây, hiện thực đầy máu ở trước mặt, còn có gì để thanh minh.
Hơn nữ, phụ nhân cũng không cần nàng khuyên, đối phương chỉ đơn thuần muốn phát tiết ra ngoài một chút mà thôi.
Trịnh Hương Lan giống như Trương Túc nghĩ, nàng đè nén quá lâu, cần phát tiết một lần.
Nếu như không phải mới uống nửa chén nước, lại ăn một ít màn thầu, ngay cả khóc nàng cũng không có sức lực.
Khóc xong, Trịnh Hương Lan vô lực dựa vào gò đất sau lưng, hai mắt vô thần nói: "Sau đó những người còn lại trong thôn đều chạy trốn, thành dân chạy nạn, phụ thân nó trong một lần tìm thức ăn cho hai mẫu tử ta, bị người ta đánh chết."
Lúc nói đến trượng phu chết, trong mắt phụ thân đáng thương không còn nước mắt, chỉ có chết lặng.
Trương Túc bị nét mặt của phụ nhân đâm vào mắt, hơi nghiêng đầu đi.
Hiện tại nàng thật sự vô cùng hy vọng chính văn bắt đầu sớm một chút, không phải vì bản thân nàng, mà là bởi vì từ đầu chính văn, nam chính dẫn đại quân vọt vào hoàng cung, giết chết tên hôn quân đang ngồi trên ghế rồng kia đi.
Thứ đồ rác rưởi này nên xuống địa ngục, nhận hết vạn loại hình phạt cũng không chuộc hết tội nghiệt trên người.
Trong lòng Trương Túc như có một ngọn lửa phần phật thiêu đốt, nàng bực bội đấm mặt đất, đứng dậy đi đến bên cạnh.
Trịnh Hương Lan nghe động tĩnh, hồi phục lại tinh thần, hô lên: "Muội tử, ngươi đi đâu vậy?"
"Tìm thức ăn," Trương Túc cũng không quay đầu lại.
Trịnh Hương Lan nhìn bóng nhưng nhỏ gầy của Trương Túc, có chút hổ thẹn, nếu như nàng nhịn đói, không nhận màn thầu của muội tử, muội tử cũng không cần đi tìm thức ăn dưới trời nắng gắt thế này.
Trương Túc đi dọc theo một hướng, khắp nơi toàn là cây cỏ khô, khối bùn bị nhiệt độ cao làm bốc hết hơi nước, vô cùng cứng rắn nằm trên đất, cho thấy nơi đây không phải là đường mòn người thường đi, nàng đá văng một khối bùn bên chân, khối bùn ở trong không cung tạo thành một độ công, rơi mạnh trên mặt đất, vỡ toạc ra.
Trương Túc nhăn nhó, ôm chân tức giận: Hôn quân đi chết con mẹ nó đi, khốn kiếp, người khốn kiếp sách khốn kiếp, đ*ch.
Nàng ngừng một lúc, cơn đau trên chân giảm bớt, mới tập tễnh đi tiếp, lúc lấy lại tinh thần thì đã đi vào rừng, tuy mảnh rừng này cây cối trụi lủi, không hề có công dụng che mặt trời chói chang, càng đừng có hi vọng nhìn thấy một hai con chim hoặc thỏ.
Nhưng nàng đã tới, không thể để uổng công, chờ lát nữ mua mấy quả dại từ hệ thống, giả vờ tìm được trong rừng.
Trương Túc suy tính trong lòng, không tự giác thả chậm tốc độ, nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên theo quy luật.
Sột Soạt... Sột soạt... Sột soạt
Tiếng bước chân không đúng.
Trong lòng Trương Túc dâng lên một nỗi khủng hoảng, nàng dùng sức cắn đầu lưỡi, đau đớn làm nàng tỉnh táo, mới không lộ ra sơ hở.
Nàng giả vờ không biết tiếp tục đi về phía trước, đi khoảng mười bước, phía sau có tiếng xé gió truyền đến, nàng nhanh chóng nắm lấy khúc cây to cỡ miệng chén ở cạnh người, chân trái đạp một cái, hai tay đồng thời dùng sức, cả người phóng lên cao, chân phải dựa vào lực này, hung hăng đá trúng cổ người đánh lén.
Rầm một tiếng, vật nặng rơi xuống đất, không có động tĩnh gì nữa.
Nhưng tim Trương Túc nhảy lên tới cổ họng, trước mặt nàng xuất hiện ba nam nhân.
"Tiểu nha đầu rất có sức, chắc chắn đã ăn no." Nói chuyện là một nam nhân trung niên, toàn thân ngăm đen, thể trạng cao lớn, trong đám dân chạy nạn gầy như que củi, hắn cường tráng một cách không bình thường. Hắn hoàn toàn không để ý đến đồng bọn đã nằm đó, lời nói như là trêu chọc, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Trương Túc.
"Hổ ca nói không sai." Hai người bên cạnh hắn phục họa, so với vị gọi là Hổ ca, hai người này gầy hơn nhiều, nhưng một người cao, một người lùn, phân ra đứng hai bên Hổ ca, như tả hữu hộ pháp.
Người lùn quát Trương Túc: "Nha đầu chết tiệt kia, nhanh giao đồ ăn người giấu ra đây."
Trương Túc lạnh mặt: "Nếu ta nói không có thì sao?"
Hơi thở của người lùn lập tức nặng hơi vài phần, trong mắt mơ hồ hiện lên sắc đỏ: "Hừ, người đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chọc giận lão tử... Chọc giận Hổ ca, ngươi ngay cả toàn thây cũng chẳng được, chỉ còn một đống xương trắng."
Mí mắt Trương Túc nhảy lên: "Ngươi có ý gì?"
Nghe Trương Túc nói, ba nam nhân cười ha ha, Hổ ca bỗng chốc dừng lại, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Người khác nói thế gian này không còn đường sống, chỉ là những người đó ngu xuẩn, có sẵn thịt ở trước mặt cũng không biết ăn."
Hàm nghĩa trong lời nói làm người khác vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, rốt cuộc Trương Túc không giữ được bình tĩnh nữa, run giọng nói: "Các ngươi ăn thịt người!"
Nàng giống như buồn nôn, bước qua bên cạnh hai bước.
Người lùn cách nàng gần nhất đi theo, âm u cười: "Đừng nghĩ đến chuyện chạy, ngươi chạy không thoát đâu."
Hổ ca và người cao gầy dù vội vẫn ung dung nhìn nàng.
Mặt trời nóng cháy như vật, xuyên qua cây khô, dừng trên từng người. Điểm này cho thấy, nó cực kỳ công bằng.
Trương Túc siết chặt tay, mồ hôi lấm tấm theo sườn mặt chảy xuống, cuối cùng hội tụ lại một chỗ thành từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, rơi xuống đất, trong phút chốc biến mất không còn bóng dáng.
Giữa nam và nữ có chênh lệch thể chất, dù là nàng luyện nhu đạo, nhưng một mình nàng không thể đánh lại ba người đối phương.
Nàng căng thẳng, trong mắt lộ ra sự sợ hãi, dáng vẻ này không thể nghi ngờ đã được lòng ba người Hổ ca.
Bọn chúng thích nhất là nhìn thấy bộ dạng giãy giụa hấp hối của con mồi, khiến cho người ta hưng phấn không kiềm chế được.
Còn nam nhân chết kế bên, ai quan tâm chứ. Đồ bỏ Trần Nhị Cẩu kia ngay cả một nha đầu cũng không thu dọn được, chết là đáng đời.
Người lùn cười gằn tới gần Trương Túc: "Ngoan ngoãn giao thức ăn ngươi giấu ra đây, ta còn có thể giữ lại ngươi hai ngày, nếu không"
Người lùn làm động tác cắt cổ để uy hiếp...
Chính là lúc này!
Trương Túc vốn còn đang lùi về phía sau đột nhiên lao tới, đè cái tay của người lùn đặt trên cổ còn chưa buông xuống, dồn lực vào chân phải, dùng sức húc vào chỗ dưới rốn đối phương ba tấc.
"Á...."
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng trong khu rừng trống trải.
Trương Túc không để cho đối phương cơ hội phản ứng, dùng toàn lực đẩy người lùn về phía Hổ ca cách đó không xa, Hổ ca không phòng bị, lúc hắn muốn né thì đã không còn kịp, cả người bị người lùn đụng vào, lảo đảo lui về sau mấy bước.
Sau khi đứng vững, hắn một chân đá văng người lùn dưới chân, quát: "Đuổi theo cho ta."
Để ông đây tóm được, nhất định phải thiên đao vạn quả nha đầu kia.
Trương Túc ở trong rừng toàn lực chạy trốn, đồng thời nói: "Hệ thống ca, ta muốn một phần bản đồ xung quanh."
Hệ thống: "3 điểm công đức."
Trương Túc: "Được."
Trong đầu Trương Túc hiện ra một bản đồ chi tiết, nàng nhìn chỗ được đánh dấu màu xanh lá cây, không chút do dự chạy về hướng đó.
Trong những lúc tình hình tệ nhất nàng cũng sẽ ăn no năm phần, chính là vì ứng phó với loại tình huống đột phát này, đừng nói chi một năm nay sức lực của nàng được nâng cao trên diện rộng, nàng chạy trốn rất nhanh, hai chân để lại tàn ảnh, nhưng tiếng hít thở phía sau lại như hình với bóng.
Nàng căn bản không dám quay đầu nhìn lại, chỉ biết dùng hết sức, liều mạng mà chạy.
Bản đồ trong đầu tùy chỉnh theo di chuyển của nàng, phía trước xuất hiện một tảng đá lớn, Trương Túc không chút do dự rẽ vào, khi còn muốn chạy, bị người khác nhanh chóng bắt lấy cánh tay kéo qua.
Trương Túc quyết định cùng kẻ ác cùng đến chỗ chết, không ngờ lại là một "người quen".
Bọn họ ngưng thở, trốn vào khe hẹp, nghe một trận bước chân nặng nề chạy qua bên người.