Chương 4:
“Hi ~ Xin chào mọi người!”Quân Tiểu Nam có chút mất tự nhiên vẫy tay chào hỏi các tộc nhân.“Nam! Con đi đâu vậy? Con làm a mẫu lo lắng muốn chết!”Mẹ của nguyên thân nhào đến nhanh như một cơn gió, túm lấy cô nhãi con của bà xem xét từ trên xuống dưới. Gương mặt kia vẫn vậy, tay chân vẫn còn đầy đủ, nhưng vì sao lại có biến hóa lớn đến vậy cơ chứ, lông tóc trên đầu con bé đâu hết rồi?Kỳ thật những lời tiên tri của tổ tiên chỉ truyền cho các thủ lĩnh từ đời này sang đời khác, các tộc nhân khác không hề biết rõ ngọn ngành.Dù mọi người nghe được thì cũng chỉ cho rằng đó là truyền thuyết hoặc một trò đùa.Nếu thật sự có Thánh Nữ thì tại sao bọn họ vẫn phải chịu cảnh đói khát như thế nào? Tại sao mùa đông năm nào cũng sẽ có tộc nhân chết đói chết rét? Những lúc ấy tại sao không thấy Thánh Nữ xuất hiện?Bây giờ đột nhiên lại nói Nam biến thành Thánh Nữ, nói thật thì những tộc nhân này không hề tin tưởng.Nam chính là đồ ngốc nhị thế tổ!Ham ăn biếng làm, đầu óc ngu ngốc, nếu trông cậy vào cô để cứu vớt bộ lạc còn không bằng trông cậy vào thức ăn từ trên trời rơi xuống.Nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự quá kỳ dị, Nam chết đi sống lại, sau đó không biết vì sao lại biến mất, rồi lại đột ngột xuất hiện, hơn nữa còn có sự thay đổi rất lớn!Mọi người thật sự có chút bị mê hoặc, muốn tin tưởng lại không có can đảm. Nhưng bọn họ thật sự đang rất đói bụng, hiện tại đã là chính đông, thịt khô trong hang động không còn bao nhiêu, nhất định phải tiết kiệm thức ăn.Những lúc đói đến mức không thể chịu nổi bọn họ mới lấy ra một mảnh thịt khô nhỏ nhai đi nhai lại trong miệng, sau đó lại nhả ra, chờ lần sau khi đói đến không thể chịu nổi lại tiếp tục lấy ra ăn.“Nếu Nam có thể cho ta ăn no, ta sẽ tin tưởng Nam thêm một chút.”Đây là suy nghĩ của đại đa số các tộc nhân.Bất quá, đối với Phong mà nói, những thứ này đều không quan trọng.Mặc kệ Nam có biến thành bộ dáng gì thì đây vẫn là nhãi con mà bà yêu thương nhất, vĩnh viễn là nhãi con yếu ớt cần bà bảo vệ, yêu thương.“A mẫu, con, con không có việc gì, ha ha…” Quân Tiểu Nam gượng cười hai tiếng, nhẹ nhàng lấy ngón tay che mí mắt.“À, cái đó, mọi người có muốn ăn chút hoa quả hay không?”Quân Tiểu Nam thử hỏi một câu.Vừa rồi cô đã nghĩ đến, nếu muốn phát triển bộ lạc thì mặc kệ như thế nào cũng không thể để mọi người rời đi nơi khác.Dựng nhà làm ruộng, tất cả những chuyện này đều đòi hỏi phải có người đông thế mạnh.Nhưng hiện tại những tộc nhân thật sự quá yếu ớt.Thật ra thể trạng của nguyên chủ đã được xem là tương đối tốt, được người nhà yêu thương lo lắng, từ nhỏ đến lớn có thứ gì ngon đều để dành cho cô ấy.Nhìn a phụ của nguyên chủ - thủ lĩnh đương nhiệm, a mẫu - thủ lĩnh phu nhân, cùng với thanh niên ba tốt là a huynh mà xem, dù dáng người gầy gộc nhưng lại rất rắn chắc, không hổ là thủ lĩnh của đám ăn mày.Hơn nữa, mấy tháng qua những người ở đây đều chỉ ăn một ít thịt khô, thiếu hụt vitamin, dinh dưỡng không cân đối, thể chất thật sự quá kém.Quân Tiểu Nam quyết định, trước tiên phải giúp thân thể mọi người trở nên khỏe mạnh, những chuyện khác để sau này tính tiếp.“Ăn hoa quả? Cô ta đang nói mớ sao?”“Không phải là cô ta đang đùa chúng ta đấy chứ? Mùa đông đã bắt đầu được ba tháng, đi nơi nào tìm được hoa quả cơ chứ?”“Nhị thế tổ chính là nhị thế tổ, dù lông tóc trên đầu có ngắn đi thì vẫn chỉ là đứa ngốc.”***Các tộc nhân tốp năm tốp ba nhỏ giọng thì thầm với nhau.Ở Hỗn Độn Đại Lục, một năm có tổng cộng mười tám tháng, hai mùa đông - hạ kéo dài sáu tháng, còn lại hai mùa xuân - thu thì kéo dài ba tháng. Bởi vậy việc các tộc nhân không tin cô cũng là chuyện bình thường.Quân Tiểu Nam cũng không vội vàng tranh luận với mọi người mà đơn giản trên tay biến ra hai quả táo, đưa một quả cho a mẫu Phong, tự mình giữ lại một quả, sau đó bắt đầu ăn.Ái chà! Hoa quả cao cấp của siêu thị đúng là không giống hàng được bày bán ở chợ! Quả táo này không những giòn mà còn rất ngọt!“A mẫu, mau ăn đi.”