Chương : 5
Trong ngôi miếu đổ nát Ngải Phong cuộn mình ở trên cỏ khô, trên người đang đắp phá bị [mền rách] mà ngủ. Trên xà nhà miếu hoang, một cái bóng đen vẫn nhìn Ngải Phong đang ngủ say.
Trong mắt bóng đen tràn đầy kinh ngạc, bóng đen này đúng là kẻ đuổi theo, Vu Dập. Hiển nhiên Vu Dập nhận ra Ngải Phong là tiểu ăn mày bên ngoài Hồng Hạc lâu lúc sáng kia.
Vu Dập kinh ngạc chính là ban ngày cái tên ăn mày vô cùng bẩn kia, cư nhiên biến thành tuyệt sắc khuynh thành như thế. Tuy là Ngải Phong vẫn ăn mặc y phục vô cùng bẩn, bất quá gương mặt rửa sạch sẽ vẫn có chỗ đáng xem đấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ khẽ nhíu mày, rõ ràng chứng tỏ bộ dáng không yên trong lúc ngủ mơ. Cái mũi xinh xắn, đều đều hô hấp lấy. Bờ môi mỏng manh thỉnh thoảng lay động thoáng một phát, màu sắc kia mê người, làm trống ngực Vu Dập phảng phất rơi mất một nhịp.
Vu Dập khinh thân bay xuống xà ngang. Nhẹ nhàng đạp xuống bên cạnh Ngải Phong, gương mặt băng sơn lâu năm lại xuất hiện một tia nhu hòa *. Nếu như Âu Dương Diệu cùng Dạ Lam tại đây mà nói, nhất định sẽ cảm thán Thái Dương có phải hay không từ phía tây đi ra, bằng không thì băng sơn sao lại có thể xuất hiện vẻ mặt như thế. Quả thực là kỳ tích a!
[*Chỗ này ta chém hơi mạnh! (= =!) Nguyên văn là: “Gương mặt không lộ vẻ gì xuất hiện một tia nhu hoà” Khó hiểu thấy ớn, mặt đã “xuất hiện” rồi mà sao “không lộ vẻ gì”? Troll àh? Cho nên ta nghĩ ý tác giả là mặt anh Dập thường ngày không lộ vẻ gì nay lại xuất hiện tia nhu hoà, cho nên (tập 2) ta loạn tay chém thành như trên, hắc hắc, *vung đao*]
Vu Dập vươn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mi [lông mày] Ngải Phong. Nghĩ muốn vuốt lên mi đầu nhíu chặt của Ngải Phong. Theo mơn trớn từ tay Vu Dập, mi đầu Ngải Phong cũng thuận theo mà giãn ra.
Tay Vu Dập từ lông mày Ngải Phong mơn trớn thẳng xẹt qua sống mũi, dừng tại trên môi mỏng manh của Ngải Phong. Vu Dập nhìn cái màu sắc mê người kia, cư nhiên có xúc động muốn hôn lên. Muốn tinh tế nhấm nháp một chút đôi môi mê người này. [háo sắc = =]
Vu Dập thần du hướng trên môi Ngải Phong hôn tới, ngay tại thời khắc khoảng cách ở giữa bờ môi Vu Dập cùng bờ môi Ngải Phong không đến 0.1 li. Vu Dập đột nhiên bừng tỉnh, bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, lập tức bứt ra lui về sau một bước. Cố gắng bình phục kinh sợ trong lòng, không rõ tại sao mình lại như vậy.
“Có lẽ là thấy hắn đáng thương a! (Không Thiệu: “Ngươi cái băng sơn cũng biết thương xót người à, kỳ tích rồi.” Vu Dập: “Băng con em ngươi”.) Xem ra là mình quá lâu không có phát tiết rồi, bằng không thì như thế nào xuất hiện ý nghĩ như vậy. Hôm khác nên đi Hồi Mộng lâu một chuyến mới được.” Vu Dập lầm bầm lầu bầu.
Hồi Mộng lâu là một tòa nam quan thanh lâu rất phát đạt tại thành Trường An hiện giờ. Đầu bài [kẻ đứng đầu bảng] trong Hồi Mộng lâu đều là tuyệt thế mỹ nam, hơn nữa Hồi Mộng lâu đệ nhất đầu bài Yến Vô Song một mực khuynh tâm [ái mộ, một lòng hướng về] với Vu Dập. Về sau hắn sẽ cùng mỗ Phong chúng ta đối địch, này để sau hãy bàn đi.
Sau khi Vu Dập tìm đủ loại lý do an ủi tốt chính mình, hắn quan sát miếu hoang một chút. Chân mày đẹp mắt cau lại, hoàn cảnh nơi này cũng quá kém đi, hắn ở ngay chỗ này ư, đây là người ở sao, ngay cả kho củi vương phủ so với cái này còn tốt hơn nhiều.
Hắn đến tột cùng là như thế nào tồn tại được, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là không phải tên ăn mày a, đến cùng vì nguyên nhân gì hắn phải ở chỗ này ăn xin chứ? Vu Dập tự hỏi lai lịch Ngải Phong.
Ánh mắt đảo qua một cái phá bình trước mặt, giống như bên trong còn thừa có một ít súp đồ ăn. Vu Dập nhíu mày: “Hắn sẽ không ăn cái này đi, thứ này có thể ăn sao?”
Lúc đảo qua mặt đất, trên mặt đất dơ dáy bẩn thỉu để lung tung một ít vật lẫn lộn. Cửa sổ cũ nát, cả gió đều đương không nổi. Thu hồi ánh mắt quét về phía Ngải Phong lần hai, thân thể Ngải Phong gầy yếu đang co rúc trên cỏ khô, trên người vết thương xanh tím có thể thấy được rõ rệt.
Lòng Vu Dập lại không hiểu rút một cái. Vu Dập rất không thích cảm giác trong lòng mình, giống như tim của mình bị cái gì đâm một nhát, có chút buồn bực, có chút áp lực, nhưng là mình cũng không rõ vì sao, chẳng lẽ là bởi vì thanh niên trước mắt sao.
Vu Dập nhìn thoáng qua bộ dáng đang ngủ say, hắn trông thấy khóe miệng Ngải Phong mang theo một tia mỉm cười ấm áp. Nhưng không phát hiện khi đang nhìn hướng Ngải Phong, chính mình lại mang nhu hòa trên mặt cùng ôn nhu trong mắt.
Vu Dập nhìn nhìn mọi nơi, phát hiện không ai ở gần đây mới an tâm xoay người rời đi. Còn một tia không muốn* trong mắt mình không biết Vu Dập là có phát hiện không đây? Vẫn là trực tiếp không để ý đi.
[*không muốn đi á ^^]
Sau khi Vu Dập trở lại Vương phủ, quản gia vội vàng ra đón. Cung kính nói: “Vương gia, ngài trở về rồi. Âu Dương Tể tướng đại nhân đang ở thư phòng đợi ngài.”
Vu Dập ừ một tiếng, liền hướng phía thư phòng mà đi. Mở cửa, Vu Dập đã nhìn thấy Âu Dương Diệu một mình ngồi ở bàn đằng trước uống rượu.
Vu Dập: “Mỗi ngày uống rượu nhiều như vậy, còn không sợ sẽ say chết sao?”
Nghe tiếng Âu Dương Diệu ngẩng đầu nhìn hướng Vu Dập, sau đó từ trên xuống dưới đánh giá Vu Dập một phen nói: “Yêu, ngươi bị người đánh cướp sao? Như thế nào làm thành như vậy.”
Vu Dập: “Gặp vài tên thích khách.”
Âu Dương Diệu: “Ta đã nói tại thành Trường An này còn có người dám đánh cướp ngươi mà.”
Vu Dập: “—-”
Âu Dương Diệu: “Được rồi, không nói đùa nữa, biết rõ là người nào làm chứ?”
Vu Dập: “Đối phương không để lại manh mối gì.”
Âu Dương Diệu: “Vậy ngươi cảm thấy ai có khả năng nhất.”
Vu Dập: “Đại ca, nhị ca, còn có trong triều một ít phản đối người của ta cũng có thể.”
Âu Dương Diệu đem chén rượu đưa đến bên miệng buông xuống, khó có được nghiêm túc nói: “Ta sẽ chú ý người trong triều, ngươi tự mình cẩn thận đi.”
Vu Dập: “Ân”.
Tiếp đó hai người đều không nói chuyện nữa. Thẳng đến sau khi Âu Dương Diệu rời đi, Vu Dập mới đứng dậy đi thay đổi một bộ y phục. Chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vu Dập trên giường phiên lai phúc khứ [lăn qua lộn lại, trăn trở] như thế nào cũng ngủ không được, trong đầu liên tục hiện ra thân hình gầy yếu kia của Ngải Phong, khuôn mặt tinh mỹ, còn có bờ môi mê người kia. Vu Dập nỗ lực làm cho mình bình tĩnh xuống, chính là như thế nào cũng bình tĩnh không được.
Thân ảnh Ngải Phong một mực hiện lên trong đầu của hắn. Vu Dập không rõ mình bị làm sao vậy, bản thân từ trước tới nay chưa hề dính vào dạng đấy. Lại có thể khống chế không được tâm tình của mình.
Vu Dập tư tiền tưởng hậu* vẫn cảm thấy là mình quá lâu không có phát tiết. Vì vậy liền đứng dậy quyết định đi tìm Yến Vô Song.
[*suy đi nghĩ lại]
Đường phố Trường An về đêm bày ra một phen phong vị [màu sắc, hương vị] khác, nơi nơi trước cửa hiệu buôn đều có treo đèn lồng dùng chiếu sáng. Nào là bày hàng vỉa hè, nào là mua bữa ăn khuya, tràng diện rất náo nhiệt. Du khách trong đêm xuất hiện cũng không ít, cuộc sống đường phố Trường An về đêm cũng là một đại đặc sắc của thành Trường An. Vu Dập đi giữa đường phố Trường An phồn hoa, nội tâm càng thêm sốt ruột. Thế nên hắn tăng nhanh cước bộ hướng Hổi Mộng lâu mà đi.
Một tòa lâu cao ba tầng, trang trí hoa lệ, hơn nữa người đến người đi. Khách nhân nối liền không dứt đi vào bên trong, trên tấm bảng lộng lẫy và không mất đại khí viết ba chữ to ‘Hồi Mộng lâu’. Hồi Mộng lâu đồng dạng như tên của nó, khiến cho người trở lại trong khiên mộng ảnh. Lưu luyến quên chốn về.
Lầu ba Hồi Mộng lâu một gian trang trí thanh nhã, chưa từng có phân bài trí hoa lệ trong phòng. Một cái người thanh nhã thoát tục đang ngồi ở trước bàn đạn cầm[đánh đàn]. Một thân trường bào màu đỏ, tôn lên làn da càng thêm trắng ngần không tỳ vết. Một đầu tóc dài đen nhánh đơn giản kết thành một cái búi tóc, phi tán sau lưng. Trang dung [lớp trang điểm] trên gương mặt tinh xảo nhàn nhạt, lộ ra hắn càng thêm quyến rũ động nhân. Nhưng lại không cảm thấy tục khí. Người này chính thị đích đáng là Hồi Mộng lâu hồng* đầu bài Yến Vô Song.
[*hồng ở đây không mang nghĩa màu đỏ mà là chỉ sự phát đạt, thành công. Ý nói Yến Vô Song là lá ách chủ bài mang đến sự phát đạt của Hồi Mộng lâu.]
Hai tay thon dài của Yến Vô Song ở trên đàn gỗ lim tốt khơi động lấy, tiếng đàn ưu mỹ do một đôi xảo thủ [đôi tay khéo léo] của thanh niên mỹ nhân sinh ra. Làn điệu mang theo ưu thương tựa như muốn biểu đạt lấy tâm tình của chủ nhân. Mi vũ [ánh mắt, đầu lông mày] Yến Vô Song cũng mang theo ưu thương nhàn nhạt. Một khúc kết thúc, Yến Vô Song tay chậm rãi dừng lại khơi động dây đàn.
Khẽ thở dài một hơi, mang theo thanh âm nhàn nhạt u buồn nói: “Hắn đã rất lâu không có tới xem ta rồi, không biết hắn hôm nay sẽ tới Hồi Mộng lâu hay không đây.”
Yến Vô Song nhìn nhìn ngoài cửa sổ trong mắt mang theo vẻ thất vọng: “Cũng đã trễ thế này, hắn hẳn là không đến rồi a.”
Ngay tại thời điểm Yến Vô Song không ôm kỳ vọng. Cửa phòng chi nha một tiếng bị người đẩy ra. Trông thấy người tới, Yến Vô Song kích động đứng lên, trên mặt xuất hiện dáng tươi cười đã rất lâu đều không có phủ lên.
‘Đến rồi, hắn rõ ràng thật sự đến rồi, người ta trông mong rất lâu rốt cuộc đã tới, thế nhưng mà hắn như thế nào dường như có tâm sự.’ Yến Vô Song trong lòng vừa nghĩ, vừa mời Vu Dập đến ngồi xuống.
Yến Vô Song nhìn Vu Dập một mực uống rượu giải sầu, rốt cục vẫn phải mở lời: “Dập, làm sao vậy? Có tâm sự sao.”
Vu Dập liếc mắt nhìn Yến Vô Song nói: “Ân, có chút phiền muộn, muốn nghe ngươi đạn* một khúc.”
[*đạn: đánh đàn, hắc hắc, hồi đó không biết cứ tưởng là bắn súng, hắc hắc *xấu hổ che mặt*]
Yến Vô Song mỉm cười: “Vậy ngươi muốn nghe khúc nào.”
Vu Dập: “Tùy tiện, ngươi tự làm chủ đi.”
Yến Vô Song gật đầu xoay người hướng cầm trên bàn đi đến. Yến Vô Song xoay người trên mặt mang một tia lo lắng, một tia mất mác. Hắn lo lắng Vu Dập đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hắn trước đây cho dù tâm phiền cũng chưa từng có như vậy qua, rốt cuộc là vì sự tình gì, hay là vì người nào.
Yến Vô Song không dám nghĩ tiếp nữa, hắn không muốn tiếp thụ người mình thích, lại thích kẻ khác. Cảm thấy có điểm thất lạc. Lần thứ hai đạn lên thủ khúc lúc nãy vừa mới đạn. Theo hai tay khơi động, ca khúc mang theo nhàn nhạt ưu thương tràn ngập ra trong phòng.
Vu Dập nghe khúc nhạc của Yến Vô Song, nội tâm bình tĩnh chút ít. Chậm rãi buông chén rượu trong tay, nhắm mắt lại nghe. Mỗi lần nghe khúc của Yến Vô Song mình cũng cảm thấy rất an tâm, rất bình tĩnh. Đây cũng là lí do mỗi lần mình tâm phiền đều ưa thích đến Hồi Mộng lâu. Cứ như vậy một người lẳng lặng đánh đàn, một người lẳng lặng lắng nghe, trong lúc đó hai người không trao đổi nhiều lời.
Sau khi nghe xong khúc nhạc của Yến Vô Song, Vu Dập cảm giác mình bình tĩnh đi rất nhiều. Liền cùng Yến Vô Song cáo biệt, ly khai Hồi Mộng lâu. Nhìn bóng lưng người nọ rời đi, Yến Vô Song trong mắt mơ hồ. Cố nén lệ, không cho rơi xuống.
“Khi nào ngươi mới có thể minh bạch lòng ta đây? Ta biết mình không xứng với ngươi, chỉ cần có thể thấy ngươi, luôn ở bên cạnh ngươi, ta đã thỏa mãn rồi. Thế nhưng mà vì sao lòng ta thất lạc như vậy, trống rỗng như vậy chứ.” Đóng cửa lại, xoay người, khuôn mặt Yến Vô Song xẹt qua một giọt lệ óng ánh.
Lần nữa trở lại bên cạnh bàn cầm, Yến Vô Song chậm rãi ngồi xuống, nâng lên đôi tay thon dài mĩ lệ kia chậm rãi tại bên trên dây đàn mà bắt đầu khơi động, đôi tay khéo léo đạn ra so với khúc nọ lại càng ưu thương, lệ trong mắt Yến Vô Song, một khỏa một khỏa rơi xuống, nước mắt óng ánh một giọt một giọt đánh vào trên đàn gỗ lim.
Lầu một Hồi Mộng lâu một mảnh cảnh tượng náo nhiệt, mọi người uống rượu, oẳn tù tì, tìm mỹ nam. Đều thích thú. Bất quá ngẫu nhiên sẽ nghe được một thủ khúc bi thương truyền đến, chẳng qua là nghe không quá rõ ràng.
“Tại đêm mỹ diệu này, ai lại bi thương như thế chứ?” Dạ Lam ở bên trong một chỗ hẻo lánh tại lầu một một mình uống rượu. Lắng nghe khúc bi thương này. Trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Hết chương 5.
Trong mắt bóng đen tràn đầy kinh ngạc, bóng đen này đúng là kẻ đuổi theo, Vu Dập. Hiển nhiên Vu Dập nhận ra Ngải Phong là tiểu ăn mày bên ngoài Hồng Hạc lâu lúc sáng kia.
Vu Dập kinh ngạc chính là ban ngày cái tên ăn mày vô cùng bẩn kia, cư nhiên biến thành tuyệt sắc khuynh thành như thế. Tuy là Ngải Phong vẫn ăn mặc y phục vô cùng bẩn, bất quá gương mặt rửa sạch sẽ vẫn có chỗ đáng xem đấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ khẽ nhíu mày, rõ ràng chứng tỏ bộ dáng không yên trong lúc ngủ mơ. Cái mũi xinh xắn, đều đều hô hấp lấy. Bờ môi mỏng manh thỉnh thoảng lay động thoáng một phát, màu sắc kia mê người, làm trống ngực Vu Dập phảng phất rơi mất một nhịp.
Vu Dập khinh thân bay xuống xà ngang. Nhẹ nhàng đạp xuống bên cạnh Ngải Phong, gương mặt băng sơn lâu năm lại xuất hiện một tia nhu hòa *. Nếu như Âu Dương Diệu cùng Dạ Lam tại đây mà nói, nhất định sẽ cảm thán Thái Dương có phải hay không từ phía tây đi ra, bằng không thì băng sơn sao lại có thể xuất hiện vẻ mặt như thế. Quả thực là kỳ tích a!
[*Chỗ này ta chém hơi mạnh! (= =!) Nguyên văn là: “Gương mặt không lộ vẻ gì xuất hiện một tia nhu hoà” Khó hiểu thấy ớn, mặt đã “xuất hiện” rồi mà sao “không lộ vẻ gì”? Troll àh? Cho nên ta nghĩ ý tác giả là mặt anh Dập thường ngày không lộ vẻ gì nay lại xuất hiện tia nhu hoà, cho nên (tập 2) ta loạn tay chém thành như trên, hắc hắc, *vung đao*]
Vu Dập vươn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mi [lông mày] Ngải Phong. Nghĩ muốn vuốt lên mi đầu nhíu chặt của Ngải Phong. Theo mơn trớn từ tay Vu Dập, mi đầu Ngải Phong cũng thuận theo mà giãn ra.
Tay Vu Dập từ lông mày Ngải Phong mơn trớn thẳng xẹt qua sống mũi, dừng tại trên môi mỏng manh của Ngải Phong. Vu Dập nhìn cái màu sắc mê người kia, cư nhiên có xúc động muốn hôn lên. Muốn tinh tế nhấm nháp một chút đôi môi mê người này. [háo sắc = =]
Vu Dập thần du hướng trên môi Ngải Phong hôn tới, ngay tại thời khắc khoảng cách ở giữa bờ môi Vu Dập cùng bờ môi Ngải Phong không đến 0.1 li. Vu Dập đột nhiên bừng tỉnh, bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, lập tức bứt ra lui về sau một bước. Cố gắng bình phục kinh sợ trong lòng, không rõ tại sao mình lại như vậy.
“Có lẽ là thấy hắn đáng thương a! (Không Thiệu: “Ngươi cái băng sơn cũng biết thương xót người à, kỳ tích rồi.” Vu Dập: “Băng con em ngươi”.) Xem ra là mình quá lâu không có phát tiết rồi, bằng không thì như thế nào xuất hiện ý nghĩ như vậy. Hôm khác nên đi Hồi Mộng lâu một chuyến mới được.” Vu Dập lầm bầm lầu bầu.
Hồi Mộng lâu là một tòa nam quan thanh lâu rất phát đạt tại thành Trường An hiện giờ. Đầu bài [kẻ đứng đầu bảng] trong Hồi Mộng lâu đều là tuyệt thế mỹ nam, hơn nữa Hồi Mộng lâu đệ nhất đầu bài Yến Vô Song một mực khuynh tâm [ái mộ, một lòng hướng về] với Vu Dập. Về sau hắn sẽ cùng mỗ Phong chúng ta đối địch, này để sau hãy bàn đi.
Sau khi Vu Dập tìm đủ loại lý do an ủi tốt chính mình, hắn quan sát miếu hoang một chút. Chân mày đẹp mắt cau lại, hoàn cảnh nơi này cũng quá kém đi, hắn ở ngay chỗ này ư, đây là người ở sao, ngay cả kho củi vương phủ so với cái này còn tốt hơn nhiều.
Hắn đến tột cùng là như thế nào tồn tại được, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là không phải tên ăn mày a, đến cùng vì nguyên nhân gì hắn phải ở chỗ này ăn xin chứ? Vu Dập tự hỏi lai lịch Ngải Phong.
Ánh mắt đảo qua một cái phá bình trước mặt, giống như bên trong còn thừa có một ít súp đồ ăn. Vu Dập nhíu mày: “Hắn sẽ không ăn cái này đi, thứ này có thể ăn sao?”
Lúc đảo qua mặt đất, trên mặt đất dơ dáy bẩn thỉu để lung tung một ít vật lẫn lộn. Cửa sổ cũ nát, cả gió đều đương không nổi. Thu hồi ánh mắt quét về phía Ngải Phong lần hai, thân thể Ngải Phong gầy yếu đang co rúc trên cỏ khô, trên người vết thương xanh tím có thể thấy được rõ rệt.
Lòng Vu Dập lại không hiểu rút một cái. Vu Dập rất không thích cảm giác trong lòng mình, giống như tim của mình bị cái gì đâm một nhát, có chút buồn bực, có chút áp lực, nhưng là mình cũng không rõ vì sao, chẳng lẽ là bởi vì thanh niên trước mắt sao.
Vu Dập nhìn thoáng qua bộ dáng đang ngủ say, hắn trông thấy khóe miệng Ngải Phong mang theo một tia mỉm cười ấm áp. Nhưng không phát hiện khi đang nhìn hướng Ngải Phong, chính mình lại mang nhu hòa trên mặt cùng ôn nhu trong mắt.
Vu Dập nhìn nhìn mọi nơi, phát hiện không ai ở gần đây mới an tâm xoay người rời đi. Còn một tia không muốn* trong mắt mình không biết Vu Dập là có phát hiện không đây? Vẫn là trực tiếp không để ý đi.
[*không muốn đi á ^^]
Sau khi Vu Dập trở lại Vương phủ, quản gia vội vàng ra đón. Cung kính nói: “Vương gia, ngài trở về rồi. Âu Dương Tể tướng đại nhân đang ở thư phòng đợi ngài.”
Vu Dập ừ một tiếng, liền hướng phía thư phòng mà đi. Mở cửa, Vu Dập đã nhìn thấy Âu Dương Diệu một mình ngồi ở bàn đằng trước uống rượu.
Vu Dập: “Mỗi ngày uống rượu nhiều như vậy, còn không sợ sẽ say chết sao?”
Nghe tiếng Âu Dương Diệu ngẩng đầu nhìn hướng Vu Dập, sau đó từ trên xuống dưới đánh giá Vu Dập một phen nói: “Yêu, ngươi bị người đánh cướp sao? Như thế nào làm thành như vậy.”
Vu Dập: “Gặp vài tên thích khách.”
Âu Dương Diệu: “Ta đã nói tại thành Trường An này còn có người dám đánh cướp ngươi mà.”
Vu Dập: “—-”
Âu Dương Diệu: “Được rồi, không nói đùa nữa, biết rõ là người nào làm chứ?”
Vu Dập: “Đối phương không để lại manh mối gì.”
Âu Dương Diệu: “Vậy ngươi cảm thấy ai có khả năng nhất.”
Vu Dập: “Đại ca, nhị ca, còn có trong triều một ít phản đối người của ta cũng có thể.”
Âu Dương Diệu đem chén rượu đưa đến bên miệng buông xuống, khó có được nghiêm túc nói: “Ta sẽ chú ý người trong triều, ngươi tự mình cẩn thận đi.”
Vu Dập: “Ân”.
Tiếp đó hai người đều không nói chuyện nữa. Thẳng đến sau khi Âu Dương Diệu rời đi, Vu Dập mới đứng dậy đi thay đổi một bộ y phục. Chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vu Dập trên giường phiên lai phúc khứ [lăn qua lộn lại, trăn trở] như thế nào cũng ngủ không được, trong đầu liên tục hiện ra thân hình gầy yếu kia của Ngải Phong, khuôn mặt tinh mỹ, còn có bờ môi mê người kia. Vu Dập nỗ lực làm cho mình bình tĩnh xuống, chính là như thế nào cũng bình tĩnh không được.
Thân ảnh Ngải Phong một mực hiện lên trong đầu của hắn. Vu Dập không rõ mình bị làm sao vậy, bản thân từ trước tới nay chưa hề dính vào dạng đấy. Lại có thể khống chế không được tâm tình của mình.
Vu Dập tư tiền tưởng hậu* vẫn cảm thấy là mình quá lâu không có phát tiết. Vì vậy liền đứng dậy quyết định đi tìm Yến Vô Song.
[*suy đi nghĩ lại]
Đường phố Trường An về đêm bày ra một phen phong vị [màu sắc, hương vị] khác, nơi nơi trước cửa hiệu buôn đều có treo đèn lồng dùng chiếu sáng. Nào là bày hàng vỉa hè, nào là mua bữa ăn khuya, tràng diện rất náo nhiệt. Du khách trong đêm xuất hiện cũng không ít, cuộc sống đường phố Trường An về đêm cũng là một đại đặc sắc của thành Trường An. Vu Dập đi giữa đường phố Trường An phồn hoa, nội tâm càng thêm sốt ruột. Thế nên hắn tăng nhanh cước bộ hướng Hổi Mộng lâu mà đi.
Một tòa lâu cao ba tầng, trang trí hoa lệ, hơn nữa người đến người đi. Khách nhân nối liền không dứt đi vào bên trong, trên tấm bảng lộng lẫy và không mất đại khí viết ba chữ to ‘Hồi Mộng lâu’. Hồi Mộng lâu đồng dạng như tên của nó, khiến cho người trở lại trong khiên mộng ảnh. Lưu luyến quên chốn về.
Lầu ba Hồi Mộng lâu một gian trang trí thanh nhã, chưa từng có phân bài trí hoa lệ trong phòng. Một cái người thanh nhã thoát tục đang ngồi ở trước bàn đạn cầm[đánh đàn]. Một thân trường bào màu đỏ, tôn lên làn da càng thêm trắng ngần không tỳ vết. Một đầu tóc dài đen nhánh đơn giản kết thành một cái búi tóc, phi tán sau lưng. Trang dung [lớp trang điểm] trên gương mặt tinh xảo nhàn nhạt, lộ ra hắn càng thêm quyến rũ động nhân. Nhưng lại không cảm thấy tục khí. Người này chính thị đích đáng là Hồi Mộng lâu hồng* đầu bài Yến Vô Song.
[*hồng ở đây không mang nghĩa màu đỏ mà là chỉ sự phát đạt, thành công. Ý nói Yến Vô Song là lá ách chủ bài mang đến sự phát đạt của Hồi Mộng lâu.]
Hai tay thon dài của Yến Vô Song ở trên đàn gỗ lim tốt khơi động lấy, tiếng đàn ưu mỹ do một đôi xảo thủ [đôi tay khéo léo] của thanh niên mỹ nhân sinh ra. Làn điệu mang theo ưu thương tựa như muốn biểu đạt lấy tâm tình của chủ nhân. Mi vũ [ánh mắt, đầu lông mày] Yến Vô Song cũng mang theo ưu thương nhàn nhạt. Một khúc kết thúc, Yến Vô Song tay chậm rãi dừng lại khơi động dây đàn.
Khẽ thở dài một hơi, mang theo thanh âm nhàn nhạt u buồn nói: “Hắn đã rất lâu không có tới xem ta rồi, không biết hắn hôm nay sẽ tới Hồi Mộng lâu hay không đây.”
Yến Vô Song nhìn nhìn ngoài cửa sổ trong mắt mang theo vẻ thất vọng: “Cũng đã trễ thế này, hắn hẳn là không đến rồi a.”
Ngay tại thời điểm Yến Vô Song không ôm kỳ vọng. Cửa phòng chi nha một tiếng bị người đẩy ra. Trông thấy người tới, Yến Vô Song kích động đứng lên, trên mặt xuất hiện dáng tươi cười đã rất lâu đều không có phủ lên.
‘Đến rồi, hắn rõ ràng thật sự đến rồi, người ta trông mong rất lâu rốt cuộc đã tới, thế nhưng mà hắn như thế nào dường như có tâm sự.’ Yến Vô Song trong lòng vừa nghĩ, vừa mời Vu Dập đến ngồi xuống.
Yến Vô Song nhìn Vu Dập một mực uống rượu giải sầu, rốt cục vẫn phải mở lời: “Dập, làm sao vậy? Có tâm sự sao.”
Vu Dập liếc mắt nhìn Yến Vô Song nói: “Ân, có chút phiền muộn, muốn nghe ngươi đạn* một khúc.”
[*đạn: đánh đàn, hắc hắc, hồi đó không biết cứ tưởng là bắn súng, hắc hắc *xấu hổ che mặt*]
Yến Vô Song mỉm cười: “Vậy ngươi muốn nghe khúc nào.”
Vu Dập: “Tùy tiện, ngươi tự làm chủ đi.”
Yến Vô Song gật đầu xoay người hướng cầm trên bàn đi đến. Yến Vô Song xoay người trên mặt mang một tia lo lắng, một tia mất mác. Hắn lo lắng Vu Dập đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hắn trước đây cho dù tâm phiền cũng chưa từng có như vậy qua, rốt cuộc là vì sự tình gì, hay là vì người nào.
Yến Vô Song không dám nghĩ tiếp nữa, hắn không muốn tiếp thụ người mình thích, lại thích kẻ khác. Cảm thấy có điểm thất lạc. Lần thứ hai đạn lên thủ khúc lúc nãy vừa mới đạn. Theo hai tay khơi động, ca khúc mang theo nhàn nhạt ưu thương tràn ngập ra trong phòng.
Vu Dập nghe khúc nhạc của Yến Vô Song, nội tâm bình tĩnh chút ít. Chậm rãi buông chén rượu trong tay, nhắm mắt lại nghe. Mỗi lần nghe khúc của Yến Vô Song mình cũng cảm thấy rất an tâm, rất bình tĩnh. Đây cũng là lí do mỗi lần mình tâm phiền đều ưa thích đến Hồi Mộng lâu. Cứ như vậy một người lẳng lặng đánh đàn, một người lẳng lặng lắng nghe, trong lúc đó hai người không trao đổi nhiều lời.
Sau khi nghe xong khúc nhạc của Yến Vô Song, Vu Dập cảm giác mình bình tĩnh đi rất nhiều. Liền cùng Yến Vô Song cáo biệt, ly khai Hồi Mộng lâu. Nhìn bóng lưng người nọ rời đi, Yến Vô Song trong mắt mơ hồ. Cố nén lệ, không cho rơi xuống.
“Khi nào ngươi mới có thể minh bạch lòng ta đây? Ta biết mình không xứng với ngươi, chỉ cần có thể thấy ngươi, luôn ở bên cạnh ngươi, ta đã thỏa mãn rồi. Thế nhưng mà vì sao lòng ta thất lạc như vậy, trống rỗng như vậy chứ.” Đóng cửa lại, xoay người, khuôn mặt Yến Vô Song xẹt qua một giọt lệ óng ánh.
Lần nữa trở lại bên cạnh bàn cầm, Yến Vô Song chậm rãi ngồi xuống, nâng lên đôi tay thon dài mĩ lệ kia chậm rãi tại bên trên dây đàn mà bắt đầu khơi động, đôi tay khéo léo đạn ra so với khúc nọ lại càng ưu thương, lệ trong mắt Yến Vô Song, một khỏa một khỏa rơi xuống, nước mắt óng ánh một giọt một giọt đánh vào trên đàn gỗ lim.
Lầu một Hồi Mộng lâu một mảnh cảnh tượng náo nhiệt, mọi người uống rượu, oẳn tù tì, tìm mỹ nam. Đều thích thú. Bất quá ngẫu nhiên sẽ nghe được một thủ khúc bi thương truyền đến, chẳng qua là nghe không quá rõ ràng.
“Tại đêm mỹ diệu này, ai lại bi thương như thế chứ?” Dạ Lam ở bên trong một chỗ hẻo lánh tại lầu một một mình uống rượu. Lắng nghe khúc bi thương này. Trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Hết chương 5.