Chương : 24
Ngày hôm sau, Nghiêm Thu sáng sớm liền đi qua nhà Đại Thành, nhờ tề quân Đại Thành hỏi thăm bệnh tình a cha tiểu ca Lý gia.
Tề quân Đại Thành vẻ mặt lo lắng, “Như thế nào? Có phải sợ a cha Tố ca nhi liên luỵ Chiêu Phúc hay không a?”
Nghiêm Thu giải thích nói: “Không phải. Ta đây có phương thuốc cổ truyền, không biết chừng có thể trị bệnh cho a cha y. Này mới nói ngươi giúp hỏi thăm, xem có phải đúng bệnh hay không.”
“Thật sự a? Này nếu có thể đúng bệnh thì thật tốt quá!” Tề quân Đại Thành thoải mái đáp ứng, “Được rồi, vừa lúc hai ngày này ta tính toán quay về nhà a phụ một chuyến.”
Nghiêm Thu kinh ngạc nói: “A? Bụng ngươi như vậy, có thể đi?”
“Không có việc gì, hiện tại đã nhiều tháng rồi, đã ổn định. Lần trước quay về nhà a phụ, ta vẫn là chưa mang thai hài tử ni, tính ra cũng đã hơn nửa năm.” Vừa biết có con, hắn liền sai người chuyển lời nhắn cho phụ gia* bên kia, a cha hắn muốn đến xem một chút. Kết quả nhị Quân ca mới vừa sinh hài tử, không thuận lợi lắm, người lớn và hài tử cũng không được tốt, phải có người chăm sóc, a cha thật sự đi không được, vẫn mãi không đi gặp hắn được.
A cha Đại Thành đồng ý nói: “Nên trở về nhìn một cái. Lão nhân trong nhà khẳng định nhớ mong, trời lạnh như vậy, để lão nhân đi tới đi lui không tốt lắm.”
“Vậy sẽ đi bằng xe la của Lưu Tam thúc?”
“Ân, cũng hẹn xong rồi. Đại Thành đi cùng ta, ở phụ gia ta một đêm. Xong việc Lưu Tam thúc lại đi đón chúng ta.” Tề quân Đại Thành trong lòng rất cao hứng, Đại Thành bình thường không thích nói chuyện, đối với hắn cũng không lạnh không nóng. Nhưng mỗi lần hắn quay về phụ gia, đều sẽ theo cùng, quà biếu mang theo cũng nhiều, đây là cho hắn mặt mũi. Để cho các thân thích ở Đỗ gia thôn đều biết, hắn ở Thạch gia vẫn là được xem trọng.
A cha Đại Thành nói: “Đến lúc đó bỏ thêm hai cái đệm, ở trên xe khỏi phải bị lắc lư.” Trong bụng tề quân Đại Thành kia chính là tôn tôn của ông, sao có thể không lo lắng? Nhưng ông cũng không thể ngăn cản tề quân Đại Thành hiếu thảo với phụ gia. Hài tử có lòng hiếu thảo là chuyện tốt, nhà lão Đỗ nuôi hắn lớn như thế, nếu hắn không nhớ đến người của phụ gia, đó mới khiến cho người đau xót ni.
“Đúng rồi.” A cha Đại Thành lại nói tiếp: “Lúc Đại thành đi nhà Lưu lão tam hẹn ngày thuê xe, đụng phải tề quân Thạch Lão Xuyên, cũng hẹn thuê xe ni. Lưu lão tam an bài đi cùng nhau, dù sao hai bên cũng đều đi Đỗ gia thôn. Xem ý tứ này, chuyện Chiêu Phúc, cứ định như vậy? Tề quân Thạch Lão Xuyên đây là đi để định lễ đính hôn phải không?”
“Thế mà đã định rồi sao? Tiểu tử Chiêu Phúc đó rất muốn hôn sự này.” Nghiêm Thu chưa nói chuyện Chiêu Phúc trộm đi đến Đỗ gia thôn.
“Ai, tiểu tử này, cố chấp giống như ca hắn!” A cha Đại Thành thở dài.
Tề quân Đại Thành nhưng thật ra âm thầm cao hứng, hắn cùng Lý Tố còn có chút giao tình, đương nhiên hi vọng đối phương có thể sống tốt hơn một chút.
Nghiêm Thu cười nói: “Đúng vậy. Lễ đính hôn này vẫn chưa xong ni, ngày hôm qua còn thương lượng cùng Hoài Sơn, xử lý tiệc rượu làm sao ni.”
A cha Đại Thành nghe lời này cảm thấy không đúng, “Như thế nào? Tiệc rượu không phải do Thạch Khang Toàn lo liệu sao? Sao còn tìm Hoài Sơn thương lượng?” Thạch Khang Toàn lớn tuổi như vậy, người quen trong thôn khẳng định nhiều hơn so với Chiêu Phúc a, bày tiệc rượu mời khách đương nhiên cũng phải do ông ta ra mặt mới phải.
Nghiêm Thu bĩu môi nói: “Nói chỉ cho 200 đồng làm tiền sính lễ, những chuyện khác, bảo Chiêu Phúc tự mình lo liệu.”
A cha Đại Thành tức giận vỗ bàn, “Thật chưa từng gặp qua người làm a phụ như vậy!” Dằn lại cơn tức giận một chút, mới lại hỏi: “Vậy Hoài Sơn nói sao? Hôn sự này, nếu Chiêu Phúc đã đáp ứng rồi, vậy lấy bát tự ra để nói sẽ không tốt lắm.”
Ngày hôm qua ba người bọn họ thương lượng mấy chuyện đó, Thạch Hoài Sơn bảo giữ bí mật, Nghiêm Thu tự nhiên sẽ không nói tỉ mỉ. Không phải không tin a cha Đại Thành, chỉ là việc này ít một người biết, chính là ít đi một chút nguy cơ bị lộ ra, ai cũng không cam đoan sẽ không có lúc lỡ miệng nói ra. Vì thế chỉ nói: “Hoài Sơn nói đợi khi phân gia sẽ xem thử, tranh thủ thêm chút ít cho Chiêu Phúc.”
“Đúng, đây mới là cách thích hợp. Ta hôm nay sẽ gác lại chuyện này, ngươi cứ nhìn xem, Thạch Khang Toàn sau này sẽ không quá tốt! Nhưng mà, đến lúc đó hắn ta nếu có chuyện gì, lại bảo Chiêu Phúc trông nom, đảm bảo hắn ta không đói chết coi như xong.” Thạch Khang Toàn có một tề quân có thể làm xáo trộn gia đình như vậy, có thể dạy ra được hài tử ngoan hiền gì đó sao? Có thể qua được ngày lành mới là lạ!
Nghiêm Thu từ nhà Đại Thành trở về, Thạch Hoài Sơn đang ở trên nóc nhà gõ gõ đập đập.
“Đã trở về?” Nghe được tiếng cổng sân, Thạch Hoài Sơn ló đầu ra nhìn xuống Nghiêm Thu một cái, “Nói thế nào rồi?”
“Chờ ngươi làm xong xuống đây rồi nói sau, ngươi chuyên tâm làm việc.” Nghiêm Thu cũng không dám để cho hắn phân tâm.
Thạch Hoài Sơn liền không hỏi nữa, lại quay đầu tiếp tục gõ. Hắn đang gia cố thêm cho mái nhà, nhà này quá cũ, hàng năm trước khi tuyết rơi phải làm lại một chút, bằng không thì sợ không chịu được tuyết đè.
Chờ làm không sai biệt lắm, Thạch Hoài Sơn từ trên phòng trực tiếp nhảy xuống, ở bên ngoài phủi phủi tro bụi trên người mới vào phòng.
“Làm tốt rồi sao?” Nghiêm Thu chỉ chỉ chậu nước bên cạnh, ý nói Thạch Hoài Sơn đi rửa ráy một chút.
Thạch Hoài Sơn rửa sạch tay và mặt, “Ân, năm nay sẽ không có vấn đề gì. Có điều, căn nhà này của ta thật sự phải mau chóng xây lại, ta xem xà nhà cũng đã có chút lỏng lẻo.”
“Có thể tu sửa hay không? Dù thế nào cũng phải đợi gom góp thêm hai năm nữa mới được. Sang năm việc cần dùng tiền nhiều lắm.” Nghiêm Thu nghĩ nghĩ liền lo lắng.
“Mặt nhăn mày nhíu làm gì?” Thạch Hoài Sơn sờ sờ trán Nghiêm Thu, “Chờ đầu xuân ta chịu khó đi săn thú một chút, nhất định có thể đem tiền mua gia súc cùng tiền xây nhà đều kiếm trở về!”
Nghiêm Thu không vui nói: “Ta chính là không muốn ngươi cứ đi săn thú mãi. Núi cao rừng sâu là nơi để chơi đùa sao?” Tục ngữ nói, lên núi nhiều có ngày gặp hổ. Vạn nhất Thạch Hoài Sơn thực sự có gì ngoài ý muốn, vậy y ở nơi dị giới này, thật không có một chút ý nghĩa nào.
Thạch Hoài Sơn được Nghiêm Thu quan tâm, vừa cao hứng lại chua xót, hắn chỉ biết làm ruộng cùng săn thú a. Trong nhà thiếu, lại nói không cho hắn săn thú, sau này ăn cái gì?
Nghiêm Thu lại nói: “Ta nghĩ rồi, chờ đầu xuân cùng ngươi vào thành nhìn xem. Ta biết một ít nghề có thể kiếm tiền, trước nghe ngóng một chút.”
“Nghề gì a?” Thạch Hoài Sơn có chút không tin, cũng không phải hắn không tin Nghiêm Thu. Chẳng qua nuôi gia đình vẫn đều là hán tử, nào có tiểu ca nhi biết công việc gì có thể kiếm tiền.
Cái này để Nghiêm Thu nói, y nhất thời cũng không nói cụ thể được, chỉ nói: “Vẫn chưa nói được, chờ vào thành đi dạo quanh một chút lại nói tiếp.”
Thạch Hoài Sơn nghe Nghiêm Thu nói như thế, lại càng không tin y có thể biết làm việc gì đó. Còn nghĩ rằng tề quân của hắn chỉ là muốn đi dạo chơi trong thành, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần, “Được rồi. Chờ đầu xuân mang ngươi vào thành chơi cho thỏa thích.”
Tề quân Đại Thành từ nhà a phụ hắn ở Đỗ gia thôn trở về, ngày hôm sau trời liền đổ tuyết lớn.
Nhắc tới chuyện này thật khéo, đợt tuyết này chỉ cần rơi sớm hơn một ngày, bọn hắn sẽ bị nhốt ở Đỗ gia thôn qua mùa đông.
Nghiêm Thu trước kia cũng đã gặp qua tuyết rơi, chính là chưa thấy qua lớn như vậy, đây mới là tuyết lớn như lông ngỗng. Từng bông tuyết to, mắt có thể thấy rơi trên mặt đất. Tuyết một tầng lại một tầng, cơ hồ có thể dùng mắt thường nhìn thấy mức độ dày lên của lớp tuyết.
Vừa mở cửa phòng, bông tuyết liền đập vào mặt, còn chui cả vào trong lỗ mũi.
Nghiêm Thu đánh mấy cái hắt xì, nhanh chóng đóng cửa lại.
“Bị đông lạnh đi? Mau lên kháng ủ một chốc cho ấm! Ngươi nói ngươi a, ngày tuyết rơi lớn thế, mở cửa làm gì?” Thạch Hoài Sơn đem Nghiêm Thu kéo đến trên kháng, cầm chăn bông đắp lên người y. Trời này nếu bị cảm lạnh, thật rất phiền toái. Thời tiết như vậy đại phu cũng không đến khám bệnh tại nhà, kê đơn thuốc rồi cũng không có chỗ nào mở cửa bán.
“Không có việc gì, là tuyết chui vào lỗ mũi thôi.” Nghiêm Thu bị chôn ở trong chăn, ngọ ngoạy một chút, rất khó chịu.
“Vẫn là ra chút mồ hôi tốt hơn.” Thạch Hoài Sơn đè lại Nghiêm Thu, không tự chủ lại nổi lên tâm tư không đứng đắn (ý đồ đen tối =))), “Vận động chút sẽ ra mồ hôi.” Sau đó cũng chui vào trong chăn.
Tề quân Đại Thành vẻ mặt lo lắng, “Như thế nào? Có phải sợ a cha Tố ca nhi liên luỵ Chiêu Phúc hay không a?”
Nghiêm Thu giải thích nói: “Không phải. Ta đây có phương thuốc cổ truyền, không biết chừng có thể trị bệnh cho a cha y. Này mới nói ngươi giúp hỏi thăm, xem có phải đúng bệnh hay không.”
“Thật sự a? Này nếu có thể đúng bệnh thì thật tốt quá!” Tề quân Đại Thành thoải mái đáp ứng, “Được rồi, vừa lúc hai ngày này ta tính toán quay về nhà a phụ một chuyến.”
Nghiêm Thu kinh ngạc nói: “A? Bụng ngươi như vậy, có thể đi?”
“Không có việc gì, hiện tại đã nhiều tháng rồi, đã ổn định. Lần trước quay về nhà a phụ, ta vẫn là chưa mang thai hài tử ni, tính ra cũng đã hơn nửa năm.” Vừa biết có con, hắn liền sai người chuyển lời nhắn cho phụ gia* bên kia, a cha hắn muốn đến xem một chút. Kết quả nhị Quân ca mới vừa sinh hài tử, không thuận lợi lắm, người lớn và hài tử cũng không được tốt, phải có người chăm sóc, a cha thật sự đi không được, vẫn mãi không đi gặp hắn được.
A cha Đại Thành đồng ý nói: “Nên trở về nhìn một cái. Lão nhân trong nhà khẳng định nhớ mong, trời lạnh như vậy, để lão nhân đi tới đi lui không tốt lắm.”
“Vậy sẽ đi bằng xe la của Lưu Tam thúc?”
“Ân, cũng hẹn xong rồi. Đại Thành đi cùng ta, ở phụ gia ta một đêm. Xong việc Lưu Tam thúc lại đi đón chúng ta.” Tề quân Đại Thành trong lòng rất cao hứng, Đại Thành bình thường không thích nói chuyện, đối với hắn cũng không lạnh không nóng. Nhưng mỗi lần hắn quay về phụ gia, đều sẽ theo cùng, quà biếu mang theo cũng nhiều, đây là cho hắn mặt mũi. Để cho các thân thích ở Đỗ gia thôn đều biết, hắn ở Thạch gia vẫn là được xem trọng.
A cha Đại Thành nói: “Đến lúc đó bỏ thêm hai cái đệm, ở trên xe khỏi phải bị lắc lư.” Trong bụng tề quân Đại Thành kia chính là tôn tôn của ông, sao có thể không lo lắng? Nhưng ông cũng không thể ngăn cản tề quân Đại Thành hiếu thảo với phụ gia. Hài tử có lòng hiếu thảo là chuyện tốt, nhà lão Đỗ nuôi hắn lớn như thế, nếu hắn không nhớ đến người của phụ gia, đó mới khiến cho người đau xót ni.
“Đúng rồi.” A cha Đại Thành lại nói tiếp: “Lúc Đại thành đi nhà Lưu lão tam hẹn ngày thuê xe, đụng phải tề quân Thạch Lão Xuyên, cũng hẹn thuê xe ni. Lưu lão tam an bài đi cùng nhau, dù sao hai bên cũng đều đi Đỗ gia thôn. Xem ý tứ này, chuyện Chiêu Phúc, cứ định như vậy? Tề quân Thạch Lão Xuyên đây là đi để định lễ đính hôn phải không?”
“Thế mà đã định rồi sao? Tiểu tử Chiêu Phúc đó rất muốn hôn sự này.” Nghiêm Thu chưa nói chuyện Chiêu Phúc trộm đi đến Đỗ gia thôn.
“Ai, tiểu tử này, cố chấp giống như ca hắn!” A cha Đại Thành thở dài.
Tề quân Đại Thành nhưng thật ra âm thầm cao hứng, hắn cùng Lý Tố còn có chút giao tình, đương nhiên hi vọng đối phương có thể sống tốt hơn một chút.
Nghiêm Thu cười nói: “Đúng vậy. Lễ đính hôn này vẫn chưa xong ni, ngày hôm qua còn thương lượng cùng Hoài Sơn, xử lý tiệc rượu làm sao ni.”
A cha Đại Thành nghe lời này cảm thấy không đúng, “Như thế nào? Tiệc rượu không phải do Thạch Khang Toàn lo liệu sao? Sao còn tìm Hoài Sơn thương lượng?” Thạch Khang Toàn lớn tuổi như vậy, người quen trong thôn khẳng định nhiều hơn so với Chiêu Phúc a, bày tiệc rượu mời khách đương nhiên cũng phải do ông ta ra mặt mới phải.
Nghiêm Thu bĩu môi nói: “Nói chỉ cho 200 đồng làm tiền sính lễ, những chuyện khác, bảo Chiêu Phúc tự mình lo liệu.”
A cha Đại Thành tức giận vỗ bàn, “Thật chưa từng gặp qua người làm a phụ như vậy!” Dằn lại cơn tức giận một chút, mới lại hỏi: “Vậy Hoài Sơn nói sao? Hôn sự này, nếu Chiêu Phúc đã đáp ứng rồi, vậy lấy bát tự ra để nói sẽ không tốt lắm.”
Ngày hôm qua ba người bọn họ thương lượng mấy chuyện đó, Thạch Hoài Sơn bảo giữ bí mật, Nghiêm Thu tự nhiên sẽ không nói tỉ mỉ. Không phải không tin a cha Đại Thành, chỉ là việc này ít một người biết, chính là ít đi một chút nguy cơ bị lộ ra, ai cũng không cam đoan sẽ không có lúc lỡ miệng nói ra. Vì thế chỉ nói: “Hoài Sơn nói đợi khi phân gia sẽ xem thử, tranh thủ thêm chút ít cho Chiêu Phúc.”
“Đúng, đây mới là cách thích hợp. Ta hôm nay sẽ gác lại chuyện này, ngươi cứ nhìn xem, Thạch Khang Toàn sau này sẽ không quá tốt! Nhưng mà, đến lúc đó hắn ta nếu có chuyện gì, lại bảo Chiêu Phúc trông nom, đảm bảo hắn ta không đói chết coi như xong.” Thạch Khang Toàn có một tề quân có thể làm xáo trộn gia đình như vậy, có thể dạy ra được hài tử ngoan hiền gì đó sao? Có thể qua được ngày lành mới là lạ!
Nghiêm Thu từ nhà Đại Thành trở về, Thạch Hoài Sơn đang ở trên nóc nhà gõ gõ đập đập.
“Đã trở về?” Nghe được tiếng cổng sân, Thạch Hoài Sơn ló đầu ra nhìn xuống Nghiêm Thu một cái, “Nói thế nào rồi?”
“Chờ ngươi làm xong xuống đây rồi nói sau, ngươi chuyên tâm làm việc.” Nghiêm Thu cũng không dám để cho hắn phân tâm.
Thạch Hoài Sơn liền không hỏi nữa, lại quay đầu tiếp tục gõ. Hắn đang gia cố thêm cho mái nhà, nhà này quá cũ, hàng năm trước khi tuyết rơi phải làm lại một chút, bằng không thì sợ không chịu được tuyết đè.
Chờ làm không sai biệt lắm, Thạch Hoài Sơn từ trên phòng trực tiếp nhảy xuống, ở bên ngoài phủi phủi tro bụi trên người mới vào phòng.
“Làm tốt rồi sao?” Nghiêm Thu chỉ chỉ chậu nước bên cạnh, ý nói Thạch Hoài Sơn đi rửa ráy một chút.
Thạch Hoài Sơn rửa sạch tay và mặt, “Ân, năm nay sẽ không có vấn đề gì. Có điều, căn nhà này của ta thật sự phải mau chóng xây lại, ta xem xà nhà cũng đã có chút lỏng lẻo.”
“Có thể tu sửa hay không? Dù thế nào cũng phải đợi gom góp thêm hai năm nữa mới được. Sang năm việc cần dùng tiền nhiều lắm.” Nghiêm Thu nghĩ nghĩ liền lo lắng.
“Mặt nhăn mày nhíu làm gì?” Thạch Hoài Sơn sờ sờ trán Nghiêm Thu, “Chờ đầu xuân ta chịu khó đi săn thú một chút, nhất định có thể đem tiền mua gia súc cùng tiền xây nhà đều kiếm trở về!”
Nghiêm Thu không vui nói: “Ta chính là không muốn ngươi cứ đi săn thú mãi. Núi cao rừng sâu là nơi để chơi đùa sao?” Tục ngữ nói, lên núi nhiều có ngày gặp hổ. Vạn nhất Thạch Hoài Sơn thực sự có gì ngoài ý muốn, vậy y ở nơi dị giới này, thật không có một chút ý nghĩa nào.
Thạch Hoài Sơn được Nghiêm Thu quan tâm, vừa cao hứng lại chua xót, hắn chỉ biết làm ruộng cùng săn thú a. Trong nhà thiếu, lại nói không cho hắn săn thú, sau này ăn cái gì?
Nghiêm Thu lại nói: “Ta nghĩ rồi, chờ đầu xuân cùng ngươi vào thành nhìn xem. Ta biết một ít nghề có thể kiếm tiền, trước nghe ngóng một chút.”
“Nghề gì a?” Thạch Hoài Sơn có chút không tin, cũng không phải hắn không tin Nghiêm Thu. Chẳng qua nuôi gia đình vẫn đều là hán tử, nào có tiểu ca nhi biết công việc gì có thể kiếm tiền.
Cái này để Nghiêm Thu nói, y nhất thời cũng không nói cụ thể được, chỉ nói: “Vẫn chưa nói được, chờ vào thành đi dạo quanh một chút lại nói tiếp.”
Thạch Hoài Sơn nghe Nghiêm Thu nói như thế, lại càng không tin y có thể biết làm việc gì đó. Còn nghĩ rằng tề quân của hắn chỉ là muốn đi dạo chơi trong thành, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần, “Được rồi. Chờ đầu xuân mang ngươi vào thành chơi cho thỏa thích.”
Tề quân Đại Thành từ nhà a phụ hắn ở Đỗ gia thôn trở về, ngày hôm sau trời liền đổ tuyết lớn.
Nhắc tới chuyện này thật khéo, đợt tuyết này chỉ cần rơi sớm hơn một ngày, bọn hắn sẽ bị nhốt ở Đỗ gia thôn qua mùa đông.
Nghiêm Thu trước kia cũng đã gặp qua tuyết rơi, chính là chưa thấy qua lớn như vậy, đây mới là tuyết lớn như lông ngỗng. Từng bông tuyết to, mắt có thể thấy rơi trên mặt đất. Tuyết một tầng lại một tầng, cơ hồ có thể dùng mắt thường nhìn thấy mức độ dày lên của lớp tuyết.
Vừa mở cửa phòng, bông tuyết liền đập vào mặt, còn chui cả vào trong lỗ mũi.
Nghiêm Thu đánh mấy cái hắt xì, nhanh chóng đóng cửa lại.
“Bị đông lạnh đi? Mau lên kháng ủ một chốc cho ấm! Ngươi nói ngươi a, ngày tuyết rơi lớn thế, mở cửa làm gì?” Thạch Hoài Sơn đem Nghiêm Thu kéo đến trên kháng, cầm chăn bông đắp lên người y. Trời này nếu bị cảm lạnh, thật rất phiền toái. Thời tiết như vậy đại phu cũng không đến khám bệnh tại nhà, kê đơn thuốc rồi cũng không có chỗ nào mở cửa bán.
“Không có việc gì, là tuyết chui vào lỗ mũi thôi.” Nghiêm Thu bị chôn ở trong chăn, ngọ ngoạy một chút, rất khó chịu.
“Vẫn là ra chút mồ hôi tốt hơn.” Thạch Hoài Sơn đè lại Nghiêm Thu, không tự chủ lại nổi lên tâm tư không đứng đắn (ý đồ đen tối =))), “Vận động chút sẽ ra mồ hôi.” Sau đó cũng chui vào trong chăn.