Chương : 17
“Bảo Bảo ngoan, để ta nhìn xem tình trạng của tiểu lão hổ này.”Lục Thanh vươn tay muốn ôm tiểu lão hổ đang bị thương từ trong tay Tiểu Ngốc Tử, nhưng hắn lại nhìn thấy trong mắt y lại có chút chần chờ.
Lục Thanh nhướn mày, lực hấp dẫn của lão hổ này cư nhiên lớn như vậy, lớn hơn cả mình. Vừa nghĩ đến việc Tiểu Ngốc Tử cư nhiên vì một tiểu lão hổ mà kháng cự mình, trong lòng Lục Thanh vừa động, rất muốn để mặc cho lão hổ kia tự sinh tự diệt.
Tiểu Ngốc Tử trừng mắt nhìn mèo nhỏ trong tay, lại nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Lục Thanh, trong lòng đánh giá một phen, nhưng cuối cùng, y vẫn là không tình nguyện đem mèo nhỏ đưa cho Lục Thanh.
“Lúc này mới ngoan.” Lục Thanh ư sờ sờ tóc Tiểu Ngốc Tử, khóe môi gợi lên vẻ tươi cười.
“Bảo Bảo muốn……” Tiểu Ngốc Tử cắn môi, nhỏ giọng nói.
Tiểu Ngốc Tử dù sao cũng mang tâm tính của tiểu hài tử, không hề có sức chống cự đối với tiểu động vật có chút khả ái, muốn nuôi, đó là chuyện bình thường.
Lục Thanh làm sao không rõ suy nghĩ trong lòng Tiểu Ngốc Tử, hắn ngăn chặn Bạch Hổ đang rục rịch, đem toàn bộ thân thể của nó lật qua, cẩn thận xem xét vết thương trên bụng Tiểu Bạch Hổ.
Vết thương kia khá sâu, không hề có xu hướng kết vảy, Lục Thanh không hiểu y thuật, thế nhưng hắn cũng dám kết luận, nếu tiểu hổ này không được trị liệu kịp thường chỉ sợ có thể sống không quá hai ba ngày.
“Tiểu hổ bị thương, nếu là không trị liệu chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”
Thế nhưng Lục Thanh có được linh tuyền trong hồ lô thần bí kia, thương thế như vậy tuy rằng hung mãnh, nhưng không phải là không có cách trị.
“Ngươi ngược lại là hảo vận, mệnh không nên tuyệt, chỉ là nếu ân oán không rõ, ta cũng liền lưu không được ngươi.” Lục Thanh lão hổ đặt trở lại trong tay Tiểu Ngốc Tử, sau đó đi nhóm lửa nấu nước.
Ở chỗ Lục Thanh không nhìn tới, ánh mắt tiểu hổ kia đột nhiên sáng lên, giống như là có thể nghe hiểu tiếng người, gật gật đầu.
Lửa rất nhanh được nhóm, sau đó nhờ gió mà bùng lên, hai người một thú vây quanh bếp lò, toàn thân đều ấm áp. Hỏa thế hung mãnh, Lục Thanh đứng dậy lấy một củ khoai lang nhét vào một lổ nhỏ bên cạnh bếp lò. Ước chừng mười lăm phút trôi qua, một nồi nước ấm tràn đầy đã sôi, mà củ khoai lang kia cũng đã hoàn toàn chín, tản mát ra từng trận mùi thơm ngọt. Lục Thanh lấy tay cầm ra khoai lang nóng bỏng, đem khoai lang đặt ở trên bếp lò để cho nguội lại.
“Chờ một lát là có thể ăn, hiện tại rất nóng.” Nhìn ra ánh mắt khát vọng của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh nhắc nhở.
Tiểu Ngốc Tử nuốt mấy ngụm nước miếng, nhu thuận gật gật đầu. Tuy rằng y mới vừa ăn thực no, thế nhưng một đường đi trở về nhà cũng đã tiêu hóa bảy tám phần, có khoai nướng thơm ngọt ăn, dưới thời tiết rét lạnh như thế này thì không thể tốt hơn.
Tiểu Ngốc Tử bị khoai nướng hấp dẫn, nên chấp niệm đối với mèo con cũng liền ít hơn rất nhiều, lúc này Lục Thanh liền đem tiểu lão hổ ôm vào trong nhà nhỏ. Lửa bên trong bếp lò rất lớn nên chiếc giường vừa rồi còn rất lạnh giờ cũng đã ấm lên rất nhiều. Lục Thanh dùng một kiện quần áo cũ bao trụ thân thể tiểu lão hổ đặt ở trên giường đất, nói:
“Không cần lộn xộn, ta đi lấy dược cho ngươi.”
Không biết là bởi vì tiểu lão hổ thụ thương quá nặng không thể di động, hay là vì chỉ lão hổ này đích xác có thể nghe hiểu tiếng người, trong lúc Lục Thanh đi lấy hồ lô, tiểu lão hổ nhu thuận nằm ở trên quần áo, trừ lỗ tai ra thì không hề nhúc nhích chút nào. Lúc này Tiểu Ngốc Tử cũng vào trong phòng, khuôn mặt y đỏ bừng, trong tay còn nắm một củ khoai lang đen tuyền, trên mặt tràn đầy khoái hoạt tươi cười. Nhất là khi nhìn thất mèo nhỏ nhu thuận, y càng là vui vẻ không thôi.
Ca ca không có ném mèo con, quá tốt!
Tiểu Ngốc Tử chớp mắt, đến gần mèo nhỏ, khi Lục Thanh cầm hồ lô trở về liền nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử đang uy lão hổ ăn khoai lang. Lục Thanh cười khổ, lão hổ là động vật ăn thịt, uy khoai lang cho nó, cũng là quá không chiếu cố đến tôn nghiêm của vương bách thú đi.
Quả nhiên, mặc kệ Tiểu Ngốc Tử uy bao nhiêu khoai lang, tiểu lão hổ cũng đều không ăn, thậm chí ngay ngửi cũng không nguyện ý ngửi. Tiểu Ngốc Tử sinh khí, trực tiếp đem khoai lang nhét vào miệng tiểu lão hổ, [ặc] tiểu lão hổ há muốn cắn y, thế nhưng nó lại đột nhiên thấy được ánh mắt âm trầm của Lục Thanh, chung quy là không thể hạ miệng được. Nó lấy tôn nghiêm của lão hổ thề, nếu nó dám cắn xuống một cái, nam nhân kia tuyệt đối sẽ đem nó ném vào trong rừng cây cho chó hoang ăn.
“Hảo, Bảo Bảo tự ăn đi.” Lục Thanh kéo Tiểu Ngốc Tử ra.
Lúc này trong tay hắn cầm một cái chén đựng linh tuyền. Nghe thấy được hương vị của linh tuyền, tiểu lão hổ vốn có chút hấp hối lập tức trừu động cái mũi, đôi mắt kim sắc kia dần dần khôi phục một chút tinh thần. Lục Thanh thấy thế, chỉ có thể nói hồ lô này quả nhiên là thần kỳ.
Lật tiểu lão hổ lại, làm cho vết thương dữ tợn trên bụng nó lộ ra, Lục Thanh cau mày đem linh dịch lau vào trên lớp da lông tuyết trắng kia. Lần này Lục Thanh không có pha nước, trực tiếp dùng linh tuyền để trị liệu, hiệu quả tự nhiên tốt hơn rất nhiều. Chỉ thấy miệng vết thương máu chảy đầm đìa kia đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, lập tức ngừng đổ máu. Lục Thanh biết, mệnh của tiểu lão hổ xem như bảo vệ. Liền tính sau này không có linh dịch, tiểu lão hổ cũng có thể dựa vào sinh mệnh lực ương ngạnh của chính mình sống sót, đương nhiên với điều kiện là nó không có gặp được cường địch. Tiểu lão hổ còn nhỏ, nếu hiện tại đem nó trở về, nhất định sẽ bị dã thú trên ngọn núi giết chết. Lục Thanh thật vất vả cứu sống nó, tự nhiên không thể trơ mắt nhìn nó chết.
Nghĩ nghĩ, hắn quần áo bao vây lấy tiểu lão hổ đặt ở trên băng ghế, thầm nghĩ, nếu sáng mai lão hổ còn không có rời đi, hắn liền nuôi nó, nếu lão hổ rời đi, vậy thì sinh tử của nó cũng sẽ không quan hệ với họ.
“Ca ca ăn –”
Tiểu Ngốc Tử cầm trong tay khoai lang còn dư hơn phân nửa đưa tới bên miệng Lục Thanh. Lục Thanh cắn một ngụm, sau đó đưa lại cho Tiểu Ngốc Tử.
“Mèo con ăn –” Tiểu Ngốc Tử lại muốn đút tiểu lão hổ ăn khoai lang, lúc này thì y bị Lục Thanh ngăn cản.
“Bảo Bảo, đây là hổ con, không phải mèo con.” Lục Thanh có chút bất đắc dĩ nói.
“Là mèo, là mèo …!” Tiểu Ngốc Tử ngoan kình lắc đầu, sau đó buông khoai lang trong tay xuống, hai tay mở ra, vẽ một hình tròn lớn nói:“Lão hổ.” Rồi sau đó lại khoa tay múa chân vẽ một vòng tròn nhỏ,“Mèo.” (^_^)
Lục Thanh sửng sốt, đột nhiên cảm giác Tiểu Ngốc Tử tựa hồ thông minh hơn một chút. Bất quá nếu bọn họ nuôi tiểu lão hổ này, đợi đến khi nó lớn, sợ là Tiểu Ngốc Tử sẽ rất kinh ngạc đi.
“Hảo, Bảo Bảo nói là mèo, vậy thì nó là mèo”. [yuki-hana: cái này đúng là: vk là trời, vk là đất và lời vk nói là đúng nhất]
Trong hai mắt Tiểu Ngốc Tử đều là ý cười, vốn y đã rất đẹp giờ thì càng thêm huyến lệ, làm cho trong lòng Lục Thanh lộp bộp một chút. Làm một gay, Lục Thanh tự nhiên hiểu được loại trạng thái hiện tại của mình mang ý nghĩa gì. Đối với Tiểu Ngốc Tử, hắn cư nhiên vô tình xuất hiện tâm tư khác. Nhưng mà Lục Thanh không chút tính toán áp lực phần cảm tình trong lòng này, Tiểu Ngốc Tử là hắn cưới hỏi đàng hoàng, y là thê tử của Lục Thanh hắn. Hắn thân là trượng phu, thích thê tử, chẳng lẽ không đúng thiên kinh địa nghĩa sao? Chỉ là Tiểu Ngốc Tử thiên tính đơn thuần, không phân biệt rõ cảm tình, Lục Thanh muốn được tình yêu của Tiểu Ngốc Tử, như thế khó lại càng thêm khó……
“Ta đi lấy nước ấm đến, chuẩn bị ngủ đi.”
Lục Thanh xoay người rời đi, nội tâm kích động bị cái rét lạnh dần dần phục hồi lại thanh tĩnh.
……
Một đêm không nói chuyện. Đêm nay, Lục Thanh ngủ được vô cùng tốt, không hề nằm mộng.
Ngay khi ánh nắng rót vào trong phòng, Lục Thanh cảm giác được có cái gì đó đang dẫm đạp trên đầu hắn, hắn nhíu nhíu mày, xoay người tiếp tục ngủ, nhưng thứ đó lại cố tình chui vào bên trong ổ chăn, làm cho Lục Thanh không được sống yên ổn. (^_^)
Lục Thanh mở mắt ra, một đôi mắt màu vàng kim gần ngay trước mắt.
Trong nháy mắt ngây người, Lục Thanh liền nhớ tới chủ nhân của ánh mắt này, chính là tiểu lão hổ hấp hối ngày hôm qua. Tiểu lão hổ gan lớn bằng trời này, chẳng những không có rời đi, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước lẻn vào bên trong ổ chăn, ỷ vào thân thể của mình linh hoạt mà chắn ở giữa Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử.
“Hì hì –”
Tiểu Ngốc Tử cười trộm, vươn hai tay ra ôm tiểu lão hổ, trong ánh mắt to tối như mực lộ ra một chút giảo hoạt, tựa hồ rất là đắc ý đối với việc Lục Thanh bị đánh thức.
Lục Thanh xem xét thương thế của tiểu lão hổ, phát hiện vết thương trí mạng hôm qua đã biến mất không thấy, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt, cơ hồ không thấy rõ lắm. Linh dịch trong hồ lô này quả nhiên hữu dụng như thế. Dù trong lòng có chuẩn bị, thế nhưng Lục Thanh vẫn là bị khiếp sợ. Về sau, nhất định phải nghiêm mật bảo tồn hồ lô này, trong lòng Lục Thanh âm thầm hạ quyết tâm.
Tiểu Ngốc Tử sờ bụng lão hổ, đột nhiên nói:“ Mễ mễ đói bụng.”
“Mễ mễ?”
Lục Thanh có chút ngạc nhiên. Bách thú chi vương bị đặt một cái tên của một con mèo nuôi trong nhà, thật sự là rất nghẹn khuất ah.
Tiểu lão hổ đáng thương hề hề nhìn Lục Thanh, ý đồ thoát khỏi cái tên đáng cười này, nào biết Lục Thanh lại nói:“Một khi đã như vậy, về sau liền gọi nó mễ mễ đi.”
Tiểu lão hổ :……[yuki-hana: cưng thì làm sao so với vk]
Mắt thấy sắc trời dần sáng, Lục Thanh cũng không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị rửa mặt. Việc hôm nay còn chưa làm, thật sự không có thời gian có thể lãng phí.
Trong nhà Lục Thanh không mua thịt, cho nên cũng chỉ có thể để cho tiểu lão hổ uống chút nước cơm như bọn họ. May mà tiểu lão hổ bị bệnh nặng mới khỏi, lại bị đói bụng hồi lâu, nước cơm cũng ăn ngon, non nửa nồi nước cơm bị hai người một hổ giải quyết sạch sẽ.
“Lục lão đệ, chúng ta đến đây.”
Ngoài cửa vang lên thanh âm tục tằng của Vương Hán, Lục Thanh vừa nghe, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Họ chính là nhóm người đã giúp Lục Thanh, hôm nay bọn họ hẹn cùng đến Thực Vi Thiên liên hoan. Mọi người nghe nói sau này Lục Thanh sẽ chấp chưởng sinh ý của Thực Vi Thiên, liền tỏ vẻ bọn họ nhất định sẽ chiếu cố nhiều hơn, đem con mồi mà mình săn bán cho Thực Vi Thiên.
Phải biết tuy rằng dù Lục gia tửu lâu lũng đoạn nguyên liệu nấu ăn, thế nhưng con mồi mà thôn dân Bạch Hổ thôn săn thì không chịu quản hạt. Hơn nữa loại đồ rừng này luôn được nhiều tửu lâu tranh đoạt, lần này Lục Thanh cư nhiên có thể lung lạc xuống dưới, không thể nói là không khó được a!
Lục Thanh nhướn mày, lực hấp dẫn của lão hổ này cư nhiên lớn như vậy, lớn hơn cả mình. Vừa nghĩ đến việc Tiểu Ngốc Tử cư nhiên vì một tiểu lão hổ mà kháng cự mình, trong lòng Lục Thanh vừa động, rất muốn để mặc cho lão hổ kia tự sinh tự diệt.
Tiểu Ngốc Tử trừng mắt nhìn mèo nhỏ trong tay, lại nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Lục Thanh, trong lòng đánh giá một phen, nhưng cuối cùng, y vẫn là không tình nguyện đem mèo nhỏ đưa cho Lục Thanh.
“Lúc này mới ngoan.” Lục Thanh ư sờ sờ tóc Tiểu Ngốc Tử, khóe môi gợi lên vẻ tươi cười.
“Bảo Bảo muốn……” Tiểu Ngốc Tử cắn môi, nhỏ giọng nói.
Tiểu Ngốc Tử dù sao cũng mang tâm tính của tiểu hài tử, không hề có sức chống cự đối với tiểu động vật có chút khả ái, muốn nuôi, đó là chuyện bình thường.
Lục Thanh làm sao không rõ suy nghĩ trong lòng Tiểu Ngốc Tử, hắn ngăn chặn Bạch Hổ đang rục rịch, đem toàn bộ thân thể của nó lật qua, cẩn thận xem xét vết thương trên bụng Tiểu Bạch Hổ.
Vết thương kia khá sâu, không hề có xu hướng kết vảy, Lục Thanh không hiểu y thuật, thế nhưng hắn cũng dám kết luận, nếu tiểu hổ này không được trị liệu kịp thường chỉ sợ có thể sống không quá hai ba ngày.
“Tiểu hổ bị thương, nếu là không trị liệu chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”
Thế nhưng Lục Thanh có được linh tuyền trong hồ lô thần bí kia, thương thế như vậy tuy rằng hung mãnh, nhưng không phải là không có cách trị.
“Ngươi ngược lại là hảo vận, mệnh không nên tuyệt, chỉ là nếu ân oán không rõ, ta cũng liền lưu không được ngươi.” Lục Thanh lão hổ đặt trở lại trong tay Tiểu Ngốc Tử, sau đó đi nhóm lửa nấu nước.
Ở chỗ Lục Thanh không nhìn tới, ánh mắt tiểu hổ kia đột nhiên sáng lên, giống như là có thể nghe hiểu tiếng người, gật gật đầu.
Lửa rất nhanh được nhóm, sau đó nhờ gió mà bùng lên, hai người một thú vây quanh bếp lò, toàn thân đều ấm áp. Hỏa thế hung mãnh, Lục Thanh đứng dậy lấy một củ khoai lang nhét vào một lổ nhỏ bên cạnh bếp lò. Ước chừng mười lăm phút trôi qua, một nồi nước ấm tràn đầy đã sôi, mà củ khoai lang kia cũng đã hoàn toàn chín, tản mát ra từng trận mùi thơm ngọt. Lục Thanh lấy tay cầm ra khoai lang nóng bỏng, đem khoai lang đặt ở trên bếp lò để cho nguội lại.
“Chờ một lát là có thể ăn, hiện tại rất nóng.” Nhìn ra ánh mắt khát vọng của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh nhắc nhở.
Tiểu Ngốc Tử nuốt mấy ngụm nước miếng, nhu thuận gật gật đầu. Tuy rằng y mới vừa ăn thực no, thế nhưng một đường đi trở về nhà cũng đã tiêu hóa bảy tám phần, có khoai nướng thơm ngọt ăn, dưới thời tiết rét lạnh như thế này thì không thể tốt hơn.
Tiểu Ngốc Tử bị khoai nướng hấp dẫn, nên chấp niệm đối với mèo con cũng liền ít hơn rất nhiều, lúc này Lục Thanh liền đem tiểu lão hổ ôm vào trong nhà nhỏ. Lửa bên trong bếp lò rất lớn nên chiếc giường vừa rồi còn rất lạnh giờ cũng đã ấm lên rất nhiều. Lục Thanh dùng một kiện quần áo cũ bao trụ thân thể tiểu lão hổ đặt ở trên giường đất, nói:
“Không cần lộn xộn, ta đi lấy dược cho ngươi.”
Không biết là bởi vì tiểu lão hổ thụ thương quá nặng không thể di động, hay là vì chỉ lão hổ này đích xác có thể nghe hiểu tiếng người, trong lúc Lục Thanh đi lấy hồ lô, tiểu lão hổ nhu thuận nằm ở trên quần áo, trừ lỗ tai ra thì không hề nhúc nhích chút nào. Lúc này Tiểu Ngốc Tử cũng vào trong phòng, khuôn mặt y đỏ bừng, trong tay còn nắm một củ khoai lang đen tuyền, trên mặt tràn đầy khoái hoạt tươi cười. Nhất là khi nhìn thất mèo nhỏ nhu thuận, y càng là vui vẻ không thôi.
Ca ca không có ném mèo con, quá tốt!
Tiểu Ngốc Tử chớp mắt, đến gần mèo nhỏ, khi Lục Thanh cầm hồ lô trở về liền nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử đang uy lão hổ ăn khoai lang. Lục Thanh cười khổ, lão hổ là động vật ăn thịt, uy khoai lang cho nó, cũng là quá không chiếu cố đến tôn nghiêm của vương bách thú đi.
Quả nhiên, mặc kệ Tiểu Ngốc Tử uy bao nhiêu khoai lang, tiểu lão hổ cũng đều không ăn, thậm chí ngay ngửi cũng không nguyện ý ngửi. Tiểu Ngốc Tử sinh khí, trực tiếp đem khoai lang nhét vào miệng tiểu lão hổ, [ặc] tiểu lão hổ há muốn cắn y, thế nhưng nó lại đột nhiên thấy được ánh mắt âm trầm của Lục Thanh, chung quy là không thể hạ miệng được. Nó lấy tôn nghiêm của lão hổ thề, nếu nó dám cắn xuống một cái, nam nhân kia tuyệt đối sẽ đem nó ném vào trong rừng cây cho chó hoang ăn.
“Hảo, Bảo Bảo tự ăn đi.” Lục Thanh kéo Tiểu Ngốc Tử ra.
Lúc này trong tay hắn cầm một cái chén đựng linh tuyền. Nghe thấy được hương vị của linh tuyền, tiểu lão hổ vốn có chút hấp hối lập tức trừu động cái mũi, đôi mắt kim sắc kia dần dần khôi phục một chút tinh thần. Lục Thanh thấy thế, chỉ có thể nói hồ lô này quả nhiên là thần kỳ.
Lật tiểu lão hổ lại, làm cho vết thương dữ tợn trên bụng nó lộ ra, Lục Thanh cau mày đem linh dịch lau vào trên lớp da lông tuyết trắng kia. Lần này Lục Thanh không có pha nước, trực tiếp dùng linh tuyền để trị liệu, hiệu quả tự nhiên tốt hơn rất nhiều. Chỉ thấy miệng vết thương máu chảy đầm đìa kia đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, lập tức ngừng đổ máu. Lục Thanh biết, mệnh của tiểu lão hổ xem như bảo vệ. Liền tính sau này không có linh dịch, tiểu lão hổ cũng có thể dựa vào sinh mệnh lực ương ngạnh của chính mình sống sót, đương nhiên với điều kiện là nó không có gặp được cường địch. Tiểu lão hổ còn nhỏ, nếu hiện tại đem nó trở về, nhất định sẽ bị dã thú trên ngọn núi giết chết. Lục Thanh thật vất vả cứu sống nó, tự nhiên không thể trơ mắt nhìn nó chết.
Nghĩ nghĩ, hắn quần áo bao vây lấy tiểu lão hổ đặt ở trên băng ghế, thầm nghĩ, nếu sáng mai lão hổ còn không có rời đi, hắn liền nuôi nó, nếu lão hổ rời đi, vậy thì sinh tử của nó cũng sẽ không quan hệ với họ.
“Ca ca ăn –”
Tiểu Ngốc Tử cầm trong tay khoai lang còn dư hơn phân nửa đưa tới bên miệng Lục Thanh. Lục Thanh cắn một ngụm, sau đó đưa lại cho Tiểu Ngốc Tử.
“Mèo con ăn –” Tiểu Ngốc Tử lại muốn đút tiểu lão hổ ăn khoai lang, lúc này thì y bị Lục Thanh ngăn cản.
“Bảo Bảo, đây là hổ con, không phải mèo con.” Lục Thanh có chút bất đắc dĩ nói.
“Là mèo, là mèo …!” Tiểu Ngốc Tử ngoan kình lắc đầu, sau đó buông khoai lang trong tay xuống, hai tay mở ra, vẽ một hình tròn lớn nói:“Lão hổ.” Rồi sau đó lại khoa tay múa chân vẽ một vòng tròn nhỏ,“Mèo.” (^_^)
Lục Thanh sửng sốt, đột nhiên cảm giác Tiểu Ngốc Tử tựa hồ thông minh hơn một chút. Bất quá nếu bọn họ nuôi tiểu lão hổ này, đợi đến khi nó lớn, sợ là Tiểu Ngốc Tử sẽ rất kinh ngạc đi.
“Hảo, Bảo Bảo nói là mèo, vậy thì nó là mèo”. [yuki-hana: cái này đúng là: vk là trời, vk là đất và lời vk nói là đúng nhất]
Trong hai mắt Tiểu Ngốc Tử đều là ý cười, vốn y đã rất đẹp giờ thì càng thêm huyến lệ, làm cho trong lòng Lục Thanh lộp bộp một chút. Làm một gay, Lục Thanh tự nhiên hiểu được loại trạng thái hiện tại của mình mang ý nghĩa gì. Đối với Tiểu Ngốc Tử, hắn cư nhiên vô tình xuất hiện tâm tư khác. Nhưng mà Lục Thanh không chút tính toán áp lực phần cảm tình trong lòng này, Tiểu Ngốc Tử là hắn cưới hỏi đàng hoàng, y là thê tử của Lục Thanh hắn. Hắn thân là trượng phu, thích thê tử, chẳng lẽ không đúng thiên kinh địa nghĩa sao? Chỉ là Tiểu Ngốc Tử thiên tính đơn thuần, không phân biệt rõ cảm tình, Lục Thanh muốn được tình yêu của Tiểu Ngốc Tử, như thế khó lại càng thêm khó……
“Ta đi lấy nước ấm đến, chuẩn bị ngủ đi.”
Lục Thanh xoay người rời đi, nội tâm kích động bị cái rét lạnh dần dần phục hồi lại thanh tĩnh.
……
Một đêm không nói chuyện. Đêm nay, Lục Thanh ngủ được vô cùng tốt, không hề nằm mộng.
Ngay khi ánh nắng rót vào trong phòng, Lục Thanh cảm giác được có cái gì đó đang dẫm đạp trên đầu hắn, hắn nhíu nhíu mày, xoay người tiếp tục ngủ, nhưng thứ đó lại cố tình chui vào bên trong ổ chăn, làm cho Lục Thanh không được sống yên ổn. (^_^)
Lục Thanh mở mắt ra, một đôi mắt màu vàng kim gần ngay trước mắt.
Trong nháy mắt ngây người, Lục Thanh liền nhớ tới chủ nhân của ánh mắt này, chính là tiểu lão hổ hấp hối ngày hôm qua. Tiểu lão hổ gan lớn bằng trời này, chẳng những không có rời đi, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước lẻn vào bên trong ổ chăn, ỷ vào thân thể của mình linh hoạt mà chắn ở giữa Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử.
“Hì hì –”
Tiểu Ngốc Tử cười trộm, vươn hai tay ra ôm tiểu lão hổ, trong ánh mắt to tối như mực lộ ra một chút giảo hoạt, tựa hồ rất là đắc ý đối với việc Lục Thanh bị đánh thức.
Lục Thanh xem xét thương thế của tiểu lão hổ, phát hiện vết thương trí mạng hôm qua đã biến mất không thấy, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt, cơ hồ không thấy rõ lắm. Linh dịch trong hồ lô này quả nhiên hữu dụng như thế. Dù trong lòng có chuẩn bị, thế nhưng Lục Thanh vẫn là bị khiếp sợ. Về sau, nhất định phải nghiêm mật bảo tồn hồ lô này, trong lòng Lục Thanh âm thầm hạ quyết tâm.
Tiểu Ngốc Tử sờ bụng lão hổ, đột nhiên nói:“ Mễ mễ đói bụng.”
“Mễ mễ?”
Lục Thanh có chút ngạc nhiên. Bách thú chi vương bị đặt một cái tên của một con mèo nuôi trong nhà, thật sự là rất nghẹn khuất ah.
Tiểu lão hổ đáng thương hề hề nhìn Lục Thanh, ý đồ thoát khỏi cái tên đáng cười này, nào biết Lục Thanh lại nói:“Một khi đã như vậy, về sau liền gọi nó mễ mễ đi.”
Tiểu lão hổ :……[yuki-hana: cưng thì làm sao so với vk]
Mắt thấy sắc trời dần sáng, Lục Thanh cũng không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị rửa mặt. Việc hôm nay còn chưa làm, thật sự không có thời gian có thể lãng phí.
Trong nhà Lục Thanh không mua thịt, cho nên cũng chỉ có thể để cho tiểu lão hổ uống chút nước cơm như bọn họ. May mà tiểu lão hổ bị bệnh nặng mới khỏi, lại bị đói bụng hồi lâu, nước cơm cũng ăn ngon, non nửa nồi nước cơm bị hai người một hổ giải quyết sạch sẽ.
“Lục lão đệ, chúng ta đến đây.”
Ngoài cửa vang lên thanh âm tục tằng của Vương Hán, Lục Thanh vừa nghe, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Họ chính là nhóm người đã giúp Lục Thanh, hôm nay bọn họ hẹn cùng đến Thực Vi Thiên liên hoan. Mọi người nghe nói sau này Lục Thanh sẽ chấp chưởng sinh ý của Thực Vi Thiên, liền tỏ vẻ bọn họ nhất định sẽ chiếu cố nhiều hơn, đem con mồi mà mình săn bán cho Thực Vi Thiên.
Phải biết tuy rằng dù Lục gia tửu lâu lũng đoạn nguyên liệu nấu ăn, thế nhưng con mồi mà thôn dân Bạch Hổ thôn săn thì không chịu quản hạt. Hơn nữa loại đồ rừng này luôn được nhiều tửu lâu tranh đoạt, lần này Lục Thanh cư nhiên có thể lung lạc xuống dưới, không thể nói là không khó được a!