Chương : 15
Một toà nhà cũ trơ trọi đứng sừng sững cuối thôn. Nhà cửa trong thôn hầu như đều nối liền nhau, chỉ có nơi này là độc lập, khoảng cách với hộ gần nhất ước chừng mười thước. Trước nhà có một cái ao. Trước kia Triệu gia muốn nuôi cá ở đây nên mới xây nhà cạnh ao. Nước trong ao xanh biếc, bên bờ còn có cây cối.
Chú ý thấy mái ngói xây bằng gạch ngói, Tần Miễn nhất thời cao hứng, bước chân nhanh hơn.
Ánh mắt Lôi Thiết vẫn luôn theo dõi hắn. Dễ dàng thoả mãn như vậy ư?
“Huynh đi nhanh lên!”
Tần Miễn thúc giục, chạy đến tòa nhà trước. Con chuột trong bụi cỏ hoảng sợ, nhanh chóng rụt đầu lại, biến mất không còn thấy tăm hơi. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Khoá cửa trường kỳ bị gió táp mưa sa, sớm đã rỉ sét, Tần Miễn mất chút thời gian mới mở khoá được, đẩy cửa ra, một đống tro bụi xông tới, hắn bị sặc liên tục hắt hơi hai cái, nhanh chóng lùi ra sau.
“Khụ khụ…”
Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào trong, có thể thấy rõ tầng tầng tro bụi lưu động trong không khí. Trong nhà, một tấm da cũ che phủ bộ bàn ba cái ghế, sàn nhà tích một tầng bụi dày. Tơ nhện rậm rạp giăng từ bàn ghế lên tới xà nhà, ngay cả chỗ để đứng cũng không có.
Tần Miễn lại rất thỏa mãn, nhà này tuy hơi cũ, nhưng quét tước sạch sẽ là có thể ở, so với gian nhà cỏ kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Cạnh nhà có một hàng trúc, lá trúc xanh biếc vang rào rào trong gió, hắn có chủ ý, nói với Lôi Thiết: “Huynh trở về chuyển đồ qua, ta phụ trách quét tước.”
Lôi Thiết đứng bên cạnh hắn, nhìn lướt vào trong, nhàn nhạt hỏi: “Có được không?”
“Sao không được? Huynh mau đi đi, nhanh dọn dẹp xong là có thể vào ở hôm nay luôn”
Góc tường có một thanh dao dài nổi đầy gỉ sắt vàng khè, Tần Miễn nhặt nó lên dùng để chặt trúc.
Lôi Thiết chuyển bàn ghế trong nhà ra xong, xoay người đi, đi hai bước lại trở về, cởi áo khoác trên người ra ném cho Tần Miễn, không nói câu nào đã đi.
Tần Miễn bị vật lạ bay tới phủ lên đầu, chẳng biết nguyên nhân, bèn thuận tay lấy áo khoác xuống vắt lên một thân cây nhỏ, tiếp tục chặt trúc. Hồi hắn còn ở với ông bà ngoại dưới quê, trước tết đều phải tổng vệ sinh một lần, chính là chặt vài cành trúc cột vào gậy dài để quét xà nhà và cát bụi ở những chỗ cao trên tường, cũng dùng tốt như chổi lông gà. Mấy việc nhà nông này hắn đều không lạ lẫm.
Dao phay gỉ sét chặt không thuận tay, Tần Miễn chém hơn hai mươi phát mới chặt đứt một cây trúc, bẻ đi cành nhánh bên dưới giảm bớt sức nặng của gậy trúc rồi mang vào nhà, bắt đầu quét tơ nhện tro bụi trên xà nhà, mới quét một chút bụi đã rơi đầy mặt, ho sặc sụa mấy cái, bỗng nhiên hiểu ra nam nhân kia rất chu đáo nha.
Hắn ra ngoài lấy áo khoác của Lôi Thiết che đầu và miệng lại, tiếp tục dọn dẹp. Thoáng chốc tro bụi lá khô múa may đầy nhà, tựa như bão cát đột kích. Song cửa sổ giấy đã gỉ sét, không mở ra được.
Căn nhà tổng cộng ba gian phòng, dọn dẹp không bao lâu, Lôi Thiết đã khiêng một rương lớn quay lại, phía sau còn có Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào, ba người đều ôm đồ vật này nọ trong lòng. Lôi Hướng Lễ ôm một bó củi, không biết có phải lén lấy từ nhà ra hay không. Lôi Hướng Trí ôm một rương gỗ nhỏ hơn.
Lôi Xuân Đào buông chậu gỗ trong tay xuống, đi qua, có hơi ngại ngùng “Đại tẩu, muội phụ huynh.”
Tần Miễn sao có thể bắt một tiểu cô nương lao động, vội nói: “Không cần, tro bụi nhiều lắm, đừng để quần áo bị bẩn.”
Lôi Xuân Đào nghĩ mình không cầm nổi gậy trúc, cũng không khăng khăng nữa “Vậy sau khi quét bụi xong muội lau bàn ghế.”
Lôi Thiết và Lôi Hướng Lễ lại đi lấy những thứ còn lại, Lôi Hướng Trí cầm dao phay gỉ sét đi chặt gậy trúc, phụ quét trần.
Sau khi Lôi Thiết đi chuyến thứ hai về, lại đi mượn một chiếc thang gỗ trong thôn.
Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào đều thầm thấy hổ thẹn, ngượng ngùng không nói gì, chỉ trầm mặc làm việc.
Tần Miễn một lòng muốn mau chóng vào ở, không có hứng tán gẫu.
Quét trần xong, Lôi Thiết bò lên nóc nhà, chỉnh lại mái ngói bị lệch do quét trần, bảo đảm trời mưa sẽ không bị dột nước mưa.
Sau đó mọi người lại quét rác, lau bàn ghế và cửa sổ, bận rộn hơn một canh giờ mới quét tước sạch sẽ phòng ốc, nhìn qua thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt Lôi Hướng Trí dừng ở cửa sổ giấy rách nát đong đưa trong gió “Đại ca, chỗ đệ còn có chút giấy không cần dùng, đệ về lấy để các huynh che cửa sổ.”
“Đại ca, đệ và Xuân Đào cũng về.” Lôi Hướng Lễ nói.
Lôi Thiết gật đầu.
Tần Miễn có chút bất đắc dĩ. Trước đó nhìn y khôn khéo lắm mà, sao lúc này lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế vậy? Hắn đành phải mở miệng “Cám ơn các ngươi, hôm nay bận rộn giúp cả buổi, giữa trưa e là không kịp, nếu tiện thì tối nay ta và đại ca các ngươi mời các ngươi bữa cơm –” Có tiện hay không chỉ sợ phải hỏi Đỗ thị.
Lôi Hướng Trí vội từ chối “Hiện tại huynh và đại ca khó khăn, không cần mời cơm.”
Lôi Thiết: “Đến lúc đó sẽ gọi các ngươi.”
Mấy người Lôi Hướng Lễ đành phải đồng ý.
Sau khi tiễn họ đi, Tần Miễn bắt đầu kiểm kê tài sản, một chiếc giường gỗ, một cái bàn thấp, hai rương gỗ, một cây cung, một cái nồi, một chiếc bàn vuông, ba cái ghế và một chậu gỗ. Ngoài ra hầu như không có gì cả. May là có một gian từng được dùng làm phòng bếp, bếp lò vẫn còn, không cần xây lại.
Trời nắng to, bàn ghế lau rửa khô rất nhanh. Hai người chuyển vật dùng vào nhà sắp xếp ngay ngắn. Ba gian phòng, gian nhà chính dùng làm nơi ăn uống và tiếp đãi khách khứa Một gian phòng bếp cũng là nơi chứa đồ linh ***, nói cách khác hắn và Lôi Thiết vẫn phải ở chung một gian, thậm chí chung một giường.
Bận rộn xong, Tần Miễn nấu một nồi nước lớn gội đầu tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, lại đổi cho Lôi Thiết tắm. Cách đó không xa là ao nước, hắn thuận tay giặt quần áo cả hai, không có dây phơi đồ, liền phơi lên cây nhỏ trước nhà. Lôi Thiết ở trong nhà sửa lại chiếc ghế hỏng.
“Nhà Lôi Thiết.” Trương Đại Xuyên khiêng một bó củi khô đi tới, trên mặt treo nụ cười hào sảng.
“Trương ca, ca đang bận rộn ạ.” Tần Miễn chào hỏi.
“Bận rộn gì đâu?” Trương Đại Xuyên dựng bó củi tựa vào tường “Nghe nói các ngươi phân gia, phỏng chừng thiếu nhiều nhứ, mà ta cũng không giúp được gì, bó củi này ta và tẩu tử ngươi mang qua cho các ngươi dùng.”
-Hết chương 15-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Chú ý thấy mái ngói xây bằng gạch ngói, Tần Miễn nhất thời cao hứng, bước chân nhanh hơn.
Ánh mắt Lôi Thiết vẫn luôn theo dõi hắn. Dễ dàng thoả mãn như vậy ư?
“Huynh đi nhanh lên!”
Tần Miễn thúc giục, chạy đến tòa nhà trước. Con chuột trong bụi cỏ hoảng sợ, nhanh chóng rụt đầu lại, biến mất không còn thấy tăm hơi. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Khoá cửa trường kỳ bị gió táp mưa sa, sớm đã rỉ sét, Tần Miễn mất chút thời gian mới mở khoá được, đẩy cửa ra, một đống tro bụi xông tới, hắn bị sặc liên tục hắt hơi hai cái, nhanh chóng lùi ra sau.
“Khụ khụ…”
Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào trong, có thể thấy rõ tầng tầng tro bụi lưu động trong không khí. Trong nhà, một tấm da cũ che phủ bộ bàn ba cái ghế, sàn nhà tích một tầng bụi dày. Tơ nhện rậm rạp giăng từ bàn ghế lên tới xà nhà, ngay cả chỗ để đứng cũng không có.
Tần Miễn lại rất thỏa mãn, nhà này tuy hơi cũ, nhưng quét tước sạch sẽ là có thể ở, so với gian nhà cỏ kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Cạnh nhà có một hàng trúc, lá trúc xanh biếc vang rào rào trong gió, hắn có chủ ý, nói với Lôi Thiết: “Huynh trở về chuyển đồ qua, ta phụ trách quét tước.”
Lôi Thiết đứng bên cạnh hắn, nhìn lướt vào trong, nhàn nhạt hỏi: “Có được không?”
“Sao không được? Huynh mau đi đi, nhanh dọn dẹp xong là có thể vào ở hôm nay luôn”
Góc tường có một thanh dao dài nổi đầy gỉ sắt vàng khè, Tần Miễn nhặt nó lên dùng để chặt trúc.
Lôi Thiết chuyển bàn ghế trong nhà ra xong, xoay người đi, đi hai bước lại trở về, cởi áo khoác trên người ra ném cho Tần Miễn, không nói câu nào đã đi.
Tần Miễn bị vật lạ bay tới phủ lên đầu, chẳng biết nguyên nhân, bèn thuận tay lấy áo khoác xuống vắt lên một thân cây nhỏ, tiếp tục chặt trúc. Hồi hắn còn ở với ông bà ngoại dưới quê, trước tết đều phải tổng vệ sinh một lần, chính là chặt vài cành trúc cột vào gậy dài để quét xà nhà và cát bụi ở những chỗ cao trên tường, cũng dùng tốt như chổi lông gà. Mấy việc nhà nông này hắn đều không lạ lẫm.
Dao phay gỉ sét chặt không thuận tay, Tần Miễn chém hơn hai mươi phát mới chặt đứt một cây trúc, bẻ đi cành nhánh bên dưới giảm bớt sức nặng của gậy trúc rồi mang vào nhà, bắt đầu quét tơ nhện tro bụi trên xà nhà, mới quét một chút bụi đã rơi đầy mặt, ho sặc sụa mấy cái, bỗng nhiên hiểu ra nam nhân kia rất chu đáo nha.
Hắn ra ngoài lấy áo khoác của Lôi Thiết che đầu và miệng lại, tiếp tục dọn dẹp. Thoáng chốc tro bụi lá khô múa may đầy nhà, tựa như bão cát đột kích. Song cửa sổ giấy đã gỉ sét, không mở ra được.
Căn nhà tổng cộng ba gian phòng, dọn dẹp không bao lâu, Lôi Thiết đã khiêng một rương lớn quay lại, phía sau còn có Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào, ba người đều ôm đồ vật này nọ trong lòng. Lôi Hướng Lễ ôm một bó củi, không biết có phải lén lấy từ nhà ra hay không. Lôi Hướng Trí ôm một rương gỗ nhỏ hơn.
Lôi Xuân Đào buông chậu gỗ trong tay xuống, đi qua, có hơi ngại ngùng “Đại tẩu, muội phụ huynh.”
Tần Miễn sao có thể bắt một tiểu cô nương lao động, vội nói: “Không cần, tro bụi nhiều lắm, đừng để quần áo bị bẩn.”
Lôi Xuân Đào nghĩ mình không cầm nổi gậy trúc, cũng không khăng khăng nữa “Vậy sau khi quét bụi xong muội lau bàn ghế.”
Lôi Thiết và Lôi Hướng Lễ lại đi lấy những thứ còn lại, Lôi Hướng Trí cầm dao phay gỉ sét đi chặt gậy trúc, phụ quét trần.
Sau khi Lôi Thiết đi chuyến thứ hai về, lại đi mượn một chiếc thang gỗ trong thôn.
Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào đều thầm thấy hổ thẹn, ngượng ngùng không nói gì, chỉ trầm mặc làm việc.
Tần Miễn một lòng muốn mau chóng vào ở, không có hứng tán gẫu.
Quét trần xong, Lôi Thiết bò lên nóc nhà, chỉnh lại mái ngói bị lệch do quét trần, bảo đảm trời mưa sẽ không bị dột nước mưa.
Sau đó mọi người lại quét rác, lau bàn ghế và cửa sổ, bận rộn hơn một canh giờ mới quét tước sạch sẽ phòng ốc, nhìn qua thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt Lôi Hướng Trí dừng ở cửa sổ giấy rách nát đong đưa trong gió “Đại ca, chỗ đệ còn có chút giấy không cần dùng, đệ về lấy để các huynh che cửa sổ.”
“Đại ca, đệ và Xuân Đào cũng về.” Lôi Hướng Lễ nói.
Lôi Thiết gật đầu.
Tần Miễn có chút bất đắc dĩ. Trước đó nhìn y khôn khéo lắm mà, sao lúc này lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế vậy? Hắn đành phải mở miệng “Cám ơn các ngươi, hôm nay bận rộn giúp cả buổi, giữa trưa e là không kịp, nếu tiện thì tối nay ta và đại ca các ngươi mời các ngươi bữa cơm –” Có tiện hay không chỉ sợ phải hỏi Đỗ thị.
Lôi Hướng Trí vội từ chối “Hiện tại huynh và đại ca khó khăn, không cần mời cơm.”
Lôi Thiết: “Đến lúc đó sẽ gọi các ngươi.”
Mấy người Lôi Hướng Lễ đành phải đồng ý.
Sau khi tiễn họ đi, Tần Miễn bắt đầu kiểm kê tài sản, một chiếc giường gỗ, một cái bàn thấp, hai rương gỗ, một cây cung, một cái nồi, một chiếc bàn vuông, ba cái ghế và một chậu gỗ. Ngoài ra hầu như không có gì cả. May là có một gian từng được dùng làm phòng bếp, bếp lò vẫn còn, không cần xây lại.
Trời nắng to, bàn ghế lau rửa khô rất nhanh. Hai người chuyển vật dùng vào nhà sắp xếp ngay ngắn. Ba gian phòng, gian nhà chính dùng làm nơi ăn uống và tiếp đãi khách khứa Một gian phòng bếp cũng là nơi chứa đồ linh ***, nói cách khác hắn và Lôi Thiết vẫn phải ở chung một gian, thậm chí chung một giường.
Bận rộn xong, Tần Miễn nấu một nồi nước lớn gội đầu tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, lại đổi cho Lôi Thiết tắm. Cách đó không xa là ao nước, hắn thuận tay giặt quần áo cả hai, không có dây phơi đồ, liền phơi lên cây nhỏ trước nhà. Lôi Thiết ở trong nhà sửa lại chiếc ghế hỏng.
“Nhà Lôi Thiết.” Trương Đại Xuyên khiêng một bó củi khô đi tới, trên mặt treo nụ cười hào sảng.
“Trương ca, ca đang bận rộn ạ.” Tần Miễn chào hỏi.
“Bận rộn gì đâu?” Trương Đại Xuyên dựng bó củi tựa vào tường “Nghe nói các ngươi phân gia, phỏng chừng thiếu nhiều nhứ, mà ta cũng không giúp được gì, bó củi này ta và tẩu tử ngươi mang qua cho các ngươi dùng.”
-Hết chương 15-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]