Chương : 13
“Ian, sao bây giờ ngươi không đi chơi với bọn ta?” Nói ra lời này, bé trai nhìn về phía Ian, trong mắt có chút không hiểu, có đau lòng, còn có chút ủy khuất.
Ian thấy bé trai đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một chút, sau đó nụ cười trên mặt biến mất, vùi mặt vào cổ Trình Trì, không nói lời nào.
Trình Trì ôm lấy Ian, không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn không cho rằng trốn tránh như vậy là có thể giải quyết vấn đề.
Hắn vỗ vỗ lưng Ian, “Bé cưng, bạn ấy muốn nói chuyện với ngươi, giả vờ không nghe người ta nói với mình là hành vi không tốt.”
Ian dùng đầu cọ cọ cổ Trình Trì một hồi mới không tình nguyện ngẩng đầu, ánh mắt cũng không nhìn về đứa trẻ nọ, nhỏ giọng trả lời, “Ta không muốn đi chơi với các ngươi, các ngươi luôn bắt nạt ta.”
Đứa trẻ nọ nghe được Ian trả lời, nóng nảy, “Ta không có bắt nạt ngươi, ngày đó ta cũng không có ở đây!”
Ian chun chun mũi hừ một tiếng, lại lần nữa chui vào lòng Trình Trì không nói.
Mà Trình Trì đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy đây là cơ hội tốt để Ian hòa nhập với lũ trẻ này một lần nữa, vì vậy hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, nói, “Ta nghĩ, chuyện này chắc là có chút hiểu lầm, vậy đi, ta mời vị này, ách ——” Nói đến đây, Trình Trì mới phát hiện mình không biết tên đứa trẻ này, “Cậu bé, có thể cho ta biết tên của ngươi không?”
“Đương nhiên.” Bé trai ưỡn ngực đáp, “Ta là Jerome, là bạn của Ian, thật vui được quen biết ngài, Trình Trì tiên sinh.”
Trình Trì gật đầu, “Tốt, Jerome tiên sinh, ta có thể mời người vào nhà ta thưởng thức một ít bánh ngọt không?”
Jerome nhìn Ian vẻ mặt không vui, vội vàng gật đầu, “Đương nhiên, vinh hạnh của ta.”
Trình Trì dẫn Ian và Jerome vào nhà, sau khi cho bọn nhỏ ngồi bên bàn, xoay người đến trù phòng lấy bánh.
.
Jerome thấy Trình Trì rời đi, tranh thủ nhanh chóng nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Ian muốn nắm tay Ian, bị Ian né tránh.
Jerome có chút buồn rầu, nó không rõ vì sao Ian đột nhiên lại không để ý đến mình, cũng không cùng bọn chúng ra ngoài đi chơi, mỗi ngày chỉ trốn trong nhà Trình Trì, đôi khi cả một ngày trời Jerome không nhìn thấy Ian, điều này khiến Jerome cảm thấy trong ngực là lạ, cho nên hôm nay nó tìm đến Ian, mong muốn có được đáp án, mong muốn có thể trở lại như trước đây.
Nhưng bây giờ Ian lại xa lánh nó như vậy, điều này làm Jerome tức giận, nó nhanh tay nhanh chân bắt được Ian thấp hơn mình một khúc, thở phì phì hỏi, “Ngươi rốt cuộc bị gì vậy? Vì sao không để ý tới ta? Lần trước cũng vậy, cho ngươi kẹo ngươi cũng không ăn, tại sao ngươi luôn kỳ quái như vậy?”
Ian muốn tránh khỏi tay Jerome, nhưng lại không mạnh bằng người ta, chỉ có thể không ngừng giãy dụa, “Ngươi buông!”
Jerome cự tuyệt nói, “Không buông, hôm nay ngươi phải nói rõ lý do cho ta!”
Dây dưa với Jerome một trận, Ian nóng nảy, không biết từ đâu tới một cổ sức lực, mạnh mẽ đẩy Jerome ngã xuống, mà Ian vì bị Jerome nắm chặt tay nên ngã theo.
Nghe được tiếng đánh nhau từ phòng khách truyền ra, Trình Trì vội vàng đi ra, vừa định tiến lên can ngăn hai đứa, thì lại nhìn thấy đôi mắt Ian ứa đầy nước mắt, liền dừng bước.
Ian hung hăng nhìn chằm chằm Jerome bên dưới, ngực gấp gáp phập phồng, “Bởi vì ta ghét các ngươi, ta ghét các ngươi, cho nên không bao giờ muốn đi chơi với các ngươi nữa! Ta ghét các ngươi. Ghét Fix, ghét đám trẻ con trong trấn! Các ngươi lúc nào cũng chỉ biết chế nhạo ta, mắng ta là bị papa nhặt được, nói ta là đồ ngốc ác tâm, ta ghét các ngươi…”
Jerome vô thức biện giải, “Lúc đó ngươi quả thực không có daddy, chúng ta cũng không biết daddy của ngươi ở đâu!”
Ian hung hăng đẩy Jerome ra, “Ta có daddy hay không liên quan gì tới các ngươi? Vì sao ta đã ẩn núp mà các ngươi còn tới trước sân nhà ta chọc ta? Các ngươi mới là bại hoại ác tâm, bại hoại…” Có lẽ nghĩ tới quá khứ trước đây bị bọ trẻ này bao vây khi dễ, nước mắt Ian cũng không nhịn được mà chảy dài.
Không ngờ Ian lại đột nhiên đẩy mình, Jerome ngây ngẩn cả người, nhưng khi nhìn thấy một giọt nước mắt của Ian rơi xuống, Jerome phục hồi tinh thần, tay chân luống cuống lau nước mắt cho Ian, “Ian, Ian ngươi đừng khóc nữa, sau này ta sẽ không bao giờ bắt nạt ngươi nữa, ta cũng không để bọn kia bắt nạt ngươi có được không? Lần sau ai dám bắt nạt ngươi ta sẽ giúp ngươi đánh nó răng rơi đầy đất có được không? Ian, ngươi đừng khóc, là ta sai, sau này ta sẽ không bao giờ bắt nạt ngươi…”
Nhìn Ian đang thống khoái mà khóc trước mặt Jerome, còn có Jerome một bên đang luống cuống dỗ ngọt Ian, Trình Trì muốn cười, ngực cảm thấy chua chua.
Trình Trì hiểu, chỉ cần Ian còn sinh hoạt trong thôn trấn này, nó không thể vĩnh viễn tự cô lập chính mình không tiếp xúc với bạn bè.
Bây giờ Ian không muốn tiếp xúc với bọn nhỏ đó, Trình Trì có thể dẫn nó theo bên người, nhưng sau này thì sao? Chí ít Trình Trì biết, dù cho quái gở như Claude, thì vẫn có Rupert làm bạn.
Bạn, từ này đối với thú nhân mà nói là rất quan trọng, bởi vì bọn họ là một tộc đàn quần cư, lúc săn bắt mọi người cũng hành động cùng nhau, bởi vì sự hợp tác giữa bạn bè có thể đề cao xác suất thành công và tăng cao độ an toàn, chưa từng có thú nhân nào có thể một mình một người sống đến già.
Trước đây Trình Trì một mực tự hỏi làm sao để Ian hòa nhập với đám trẻ này lần nữa, sự xuất hiện của Jerome giúp Trình Trì thấy được hy vọng.
Bọn nhỏ lúc đó bắt nạt Ian là vì chúng nghĩ Ian không giống mọi người, nó không có daddy, hơn nữa tính cách của nó có chút nhát gan. Cũng giống như nhân loại, mọi người sẽ trong vô thức mà cô lập khi dễ những quần thể nhỏ yếu hơn mình. Đặc biệt trong thời học sinh, có thể phát hiện trong một lớp, sẽ có một đứa trẻ là đối tượng để mọi người trêu chọc. Mà đứa bị bắt nạt kia, có thể là vì gia cảnh không tốt, hoặc có thành tích không tốt, hoặc bởi vì tính cách mềm yếu bị ức hiếp cũng không dám phản kháng. Một thời gian sau, trong đầu mọi người sẽ sản sinh ra một loại hình thái, vô thức mà nghĩ rằng, người kia có thể ức hiếp, là dễ chọc. Những tình huống như vậy ngoại trừ kẻ bị bắt nạt quyết tâm thay đổi, bằng không rất khó cải thiện.
Mà hiện tại, Ian có Trình Trì, sự tồn tại của Trình Trì khiến nó bỏ đi chiếc mũ không có daddy bị người nhặt được mà người khác đội lên đầu nó, nó nhờ có Trình Trì quan tâm và bảo vệ mà vứt bỏ tính cách có phần mềm yếu, trở nên rộng rãi, tự tin, hoạt bát. Bây giờ nó đã bình đẳng với bọn trẻ kia, thứ nó cần bây giờ, là một cơ hội, cơ hội để lần nữa hòa nhập với bọn trẻ kia.
Mà Jerome, qua thái độ của nó đối với Ian, Trình Trì phát hiện nó rất giống loại bé con trong nhà trẻ hoặc tiểu học muốn cùng người bạn mình thích chơi đùa nhưng lại không biết làm sao để ở chung với đối phương, chỉ có thể dựa vào sự bắt nạt để biểu đạt sự lưu ý của mình, nó hy vọng dùng cách đó có thể khiến Ian chú ý.
Trình Trì không thể không nói, đây là cách làm khờ dại nhất.
Nhưng Jerome cũng là người tốt nhất có thể giúp Ian hòa nhập với lũ trẻ, nó là thủ lĩnh, lời của nó có quyền uy tuyệt đối, Ian cũng nói rõ ra bất mãn trong lòng, Trình Trì nghĩ, Jerome hẳn là sẽ vững vàng ghi tạc những lời này vào lòng, đồng thời sẽ là người bảo vệ của Ian.
Nhìn Jerome dỗ ngọt một hồi lâu, Ian cũng dần ngừng tiếng khóc, Trình Trì bưng bánh ra ngoài.
Trình Trì kéo Ian và Jerome từ trên mặt đất lên, giúp Ian lau khô mặt, sau đó mới nói với Jerome có chút ngồi đứng không yên, “Ta nghĩ, hai đứa hẳn đã nói rõ tất cả hiểu lầm rồi chứ?”
Jerome gật đầu, rất nhiêm túc nói, “Đúng vậy, Trình Trì tiên sinh, ta xin lỗi vì hành vi trước đây của ta, sau này ta sẽ hảo hảo bảo vệ Ian!”
Ian ngồi trong lòng Trình Trì hừ một tiếng, “Ta cũng là giống đực, ta mới không cần ngươi bảo vệ!”
Trình Trì buồn cười nhìn Ian khóc đến cái mũi đỏ hồng bắt đầu không được tự nhiên nói chuyện với Jerome, hắn đẩy bánh ngọt đến trước mặt Jerome, “Đương nhiên, các ngươi muốn làm bạn, bạn tốt thì cần giúp nhau chia sẻ vui sướng, khi đối phương gặp trắc trở thì giúp đỡ, có thể tâm sự với nhau, đúng không?”
Jerome gật đầu lia lịa.
.
Một lát sau, Jerome nhìn Trình Trì rồi muốn nói lại thôi, dáng vẻ muốn hỏi một chút lại cảm thấy khó mở miệng.
Trình Trì dùng ánh mắt dò hỏi nhìn nó, “Có chuyện gì”
Jerome hỏi, “Trình Trì tiên sinh, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
Trình Trì gật đầu, “Đương nhiên.”
Jerome lấy dũng khí hỏi ra vấn đề mà nó đã muốn biết từ rất lâu, “Xin hỏi, vì sao ngài lại rời đi lâu như vậy?”
Nghe được vấn đề của Jerome, bàn tay cầm bánh ngọt của Trình Trì khựng lại một chút, hắn chú ý tới Ian đã len lén dựng lên cái lỗ tại, hiển nhiên, nó cũng rất muốn biết đáp án.
Trình Trì suy nghĩ một hồi, tận lực dùng giọng điệu chân thành nói, “Nhắc đến việc này, đầu tiên, ta phải xin lỗi Ian, bởi vì ta khinh suất lỗ mãng mà khiến Ian chịu nhiều ủy khuất, ta rất buồn, hy vọng Ian tha thứ cho kẻ vô trách nhiệm như ta, Ian có thể tha thứ cho daddy không?”
Ian ngẩng đầu thấy Trình Trì vẻ mặt áy náy nhìn về phía mình, gật đầu, hôn lên cằm Trình Trì một cái, “Đương nhiên, daddy, ta yêu ngươi!”
Trình Trì nhìn ánh mắt hồn nhiên trong sáng của Ian, đó là đối với mình hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại, trong lòng rối bời, hắn cúi đầu hôn lên trán nó, “Cảm ơn, bé cưng.”
Sau đó hắn mới nói tiếp, “Lúc Rupert và Al mang ta về từ trong rừng, ta đã không nhớ rõ rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhưng từ những lời của mọi người ta có thể lý giải được một vài chuyện cũ. Ta nghĩ năm xưa Claude và Lance còn quá trẻ, chưa quá hiểu rõ ái tình mà lại kết hợp cùng một chỗ tạo thành gia đình. Cũng không quá hiểu trách nhiệm phải gánh chịu khi yêu nhau và có gia đình. Bởi vì xung động này mà rời đi, bản thân đã sai lầm, cũng may có được cơ hội để bù đắp cho Ian.”
Jerome biết tên gọi của Trình Trì khi xưa là Lance.
Hai đứa nghe được cái hiểu cái không, nhưng tóm lại là biết Trình Trì mang theo áy náy trở về, cũng sẽ không bỏ đi nữa.
Jerome biết được đáp án thì rất thỏa mãn, Ian biết daddy của mình sẽ không rời đi cũng thật vui mừng, Trình Trì muốn cho Ian một câu trả lời thuyết phục cũng thở dài một hơi, đó là kết cục mà mọi người đều vui vẻ.
Kể từ khi đó, Ian được Jerome dẫn đi chơi, mà Ian thường thường mang theo kẹo dành cho các bạn nhỏ mà Trình Trì chuẩn bị cho nó, nhờ đó mà mức độ được hoan nghênh của nó trong đám bạn nhỏ tăng lên đáng kể.
Jerome cũng nhớ kỹ hứa hẹn của nó với Trình Trì và Ian, giờ nào phút nào cũng chăm lo cho Ian, dần dần Ian và Jerome trở thành đôi bạn tốt nhất.
.
Khi tất cả đều đi vào quỹ đạo, Trình Trì đã ở lại thế giời này từ mùa thu cho tới mùa đông.
Không có tính chất không sợ lạnh của thú nhân, Trình Trì bắt đầu cuộn mình ở trong chăn cả ngày, số lần mang bánh ngọt và kẹo tới cho Rebertine cũng giảm bớt rất nhiều.
Ian bám dính lấy Trình Trì, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng bạn nhỏ ra ngoài chơi đùa, hầu hết thời gian vẫn lưu lại nhà của Trình Trì.
Hôm nay Trình Trì ở trong bếp nấu canh thịt hầm, Ian bịch bịch bịch chạy đến bên cạnh Trình Trì, kéo ống quần hắn, Trình Trì cúi đầu nhìn Ian, biểu tình của nó hơi chút là lạ, “Chuyện gì vậy, bảo bối?”
Ian thần thần bí bí nói với Trình Trì, “Daddy, ngoài cửa có một người có lỗ tai thật dài, hàm răng thật dài tìm ngươi.”
.
Ian thấy bé trai đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một chút, sau đó nụ cười trên mặt biến mất, vùi mặt vào cổ Trình Trì, không nói lời nào.
Trình Trì ôm lấy Ian, không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn không cho rằng trốn tránh như vậy là có thể giải quyết vấn đề.
Hắn vỗ vỗ lưng Ian, “Bé cưng, bạn ấy muốn nói chuyện với ngươi, giả vờ không nghe người ta nói với mình là hành vi không tốt.”
Ian dùng đầu cọ cọ cổ Trình Trì một hồi mới không tình nguyện ngẩng đầu, ánh mắt cũng không nhìn về đứa trẻ nọ, nhỏ giọng trả lời, “Ta không muốn đi chơi với các ngươi, các ngươi luôn bắt nạt ta.”
Đứa trẻ nọ nghe được Ian trả lời, nóng nảy, “Ta không có bắt nạt ngươi, ngày đó ta cũng không có ở đây!”
Ian chun chun mũi hừ một tiếng, lại lần nữa chui vào lòng Trình Trì không nói.
Mà Trình Trì đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy đây là cơ hội tốt để Ian hòa nhập với lũ trẻ này một lần nữa, vì vậy hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, nói, “Ta nghĩ, chuyện này chắc là có chút hiểu lầm, vậy đi, ta mời vị này, ách ——” Nói đến đây, Trình Trì mới phát hiện mình không biết tên đứa trẻ này, “Cậu bé, có thể cho ta biết tên của ngươi không?”
“Đương nhiên.” Bé trai ưỡn ngực đáp, “Ta là Jerome, là bạn của Ian, thật vui được quen biết ngài, Trình Trì tiên sinh.”
Trình Trì gật đầu, “Tốt, Jerome tiên sinh, ta có thể mời người vào nhà ta thưởng thức một ít bánh ngọt không?”
Jerome nhìn Ian vẻ mặt không vui, vội vàng gật đầu, “Đương nhiên, vinh hạnh của ta.”
Trình Trì dẫn Ian và Jerome vào nhà, sau khi cho bọn nhỏ ngồi bên bàn, xoay người đến trù phòng lấy bánh.
.
Jerome thấy Trình Trì rời đi, tranh thủ nhanh chóng nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Ian muốn nắm tay Ian, bị Ian né tránh.
Jerome có chút buồn rầu, nó không rõ vì sao Ian đột nhiên lại không để ý đến mình, cũng không cùng bọn chúng ra ngoài đi chơi, mỗi ngày chỉ trốn trong nhà Trình Trì, đôi khi cả một ngày trời Jerome không nhìn thấy Ian, điều này khiến Jerome cảm thấy trong ngực là lạ, cho nên hôm nay nó tìm đến Ian, mong muốn có được đáp án, mong muốn có thể trở lại như trước đây.
Nhưng bây giờ Ian lại xa lánh nó như vậy, điều này làm Jerome tức giận, nó nhanh tay nhanh chân bắt được Ian thấp hơn mình một khúc, thở phì phì hỏi, “Ngươi rốt cuộc bị gì vậy? Vì sao không để ý tới ta? Lần trước cũng vậy, cho ngươi kẹo ngươi cũng không ăn, tại sao ngươi luôn kỳ quái như vậy?”
Ian muốn tránh khỏi tay Jerome, nhưng lại không mạnh bằng người ta, chỉ có thể không ngừng giãy dụa, “Ngươi buông!”
Jerome cự tuyệt nói, “Không buông, hôm nay ngươi phải nói rõ lý do cho ta!”
Dây dưa với Jerome một trận, Ian nóng nảy, không biết từ đâu tới một cổ sức lực, mạnh mẽ đẩy Jerome ngã xuống, mà Ian vì bị Jerome nắm chặt tay nên ngã theo.
Nghe được tiếng đánh nhau từ phòng khách truyền ra, Trình Trì vội vàng đi ra, vừa định tiến lên can ngăn hai đứa, thì lại nhìn thấy đôi mắt Ian ứa đầy nước mắt, liền dừng bước.
Ian hung hăng nhìn chằm chằm Jerome bên dưới, ngực gấp gáp phập phồng, “Bởi vì ta ghét các ngươi, ta ghét các ngươi, cho nên không bao giờ muốn đi chơi với các ngươi nữa! Ta ghét các ngươi. Ghét Fix, ghét đám trẻ con trong trấn! Các ngươi lúc nào cũng chỉ biết chế nhạo ta, mắng ta là bị papa nhặt được, nói ta là đồ ngốc ác tâm, ta ghét các ngươi…”
Jerome vô thức biện giải, “Lúc đó ngươi quả thực không có daddy, chúng ta cũng không biết daddy của ngươi ở đâu!”
Ian hung hăng đẩy Jerome ra, “Ta có daddy hay không liên quan gì tới các ngươi? Vì sao ta đã ẩn núp mà các ngươi còn tới trước sân nhà ta chọc ta? Các ngươi mới là bại hoại ác tâm, bại hoại…” Có lẽ nghĩ tới quá khứ trước đây bị bọ trẻ này bao vây khi dễ, nước mắt Ian cũng không nhịn được mà chảy dài.
Không ngờ Ian lại đột nhiên đẩy mình, Jerome ngây ngẩn cả người, nhưng khi nhìn thấy một giọt nước mắt của Ian rơi xuống, Jerome phục hồi tinh thần, tay chân luống cuống lau nước mắt cho Ian, “Ian, Ian ngươi đừng khóc nữa, sau này ta sẽ không bao giờ bắt nạt ngươi nữa, ta cũng không để bọn kia bắt nạt ngươi có được không? Lần sau ai dám bắt nạt ngươi ta sẽ giúp ngươi đánh nó răng rơi đầy đất có được không? Ian, ngươi đừng khóc, là ta sai, sau này ta sẽ không bao giờ bắt nạt ngươi…”
Nhìn Ian đang thống khoái mà khóc trước mặt Jerome, còn có Jerome một bên đang luống cuống dỗ ngọt Ian, Trình Trì muốn cười, ngực cảm thấy chua chua.
Trình Trì hiểu, chỉ cần Ian còn sinh hoạt trong thôn trấn này, nó không thể vĩnh viễn tự cô lập chính mình không tiếp xúc với bạn bè.
Bây giờ Ian không muốn tiếp xúc với bọn nhỏ đó, Trình Trì có thể dẫn nó theo bên người, nhưng sau này thì sao? Chí ít Trình Trì biết, dù cho quái gở như Claude, thì vẫn có Rupert làm bạn.
Bạn, từ này đối với thú nhân mà nói là rất quan trọng, bởi vì bọn họ là một tộc đàn quần cư, lúc săn bắt mọi người cũng hành động cùng nhau, bởi vì sự hợp tác giữa bạn bè có thể đề cao xác suất thành công và tăng cao độ an toàn, chưa từng có thú nhân nào có thể một mình một người sống đến già.
Trước đây Trình Trì một mực tự hỏi làm sao để Ian hòa nhập với đám trẻ này lần nữa, sự xuất hiện của Jerome giúp Trình Trì thấy được hy vọng.
Bọn nhỏ lúc đó bắt nạt Ian là vì chúng nghĩ Ian không giống mọi người, nó không có daddy, hơn nữa tính cách của nó có chút nhát gan. Cũng giống như nhân loại, mọi người sẽ trong vô thức mà cô lập khi dễ những quần thể nhỏ yếu hơn mình. Đặc biệt trong thời học sinh, có thể phát hiện trong một lớp, sẽ có một đứa trẻ là đối tượng để mọi người trêu chọc. Mà đứa bị bắt nạt kia, có thể là vì gia cảnh không tốt, hoặc có thành tích không tốt, hoặc bởi vì tính cách mềm yếu bị ức hiếp cũng không dám phản kháng. Một thời gian sau, trong đầu mọi người sẽ sản sinh ra một loại hình thái, vô thức mà nghĩ rằng, người kia có thể ức hiếp, là dễ chọc. Những tình huống như vậy ngoại trừ kẻ bị bắt nạt quyết tâm thay đổi, bằng không rất khó cải thiện.
Mà hiện tại, Ian có Trình Trì, sự tồn tại của Trình Trì khiến nó bỏ đi chiếc mũ không có daddy bị người nhặt được mà người khác đội lên đầu nó, nó nhờ có Trình Trì quan tâm và bảo vệ mà vứt bỏ tính cách có phần mềm yếu, trở nên rộng rãi, tự tin, hoạt bát. Bây giờ nó đã bình đẳng với bọn trẻ kia, thứ nó cần bây giờ, là một cơ hội, cơ hội để lần nữa hòa nhập với bọn trẻ kia.
Mà Jerome, qua thái độ của nó đối với Ian, Trình Trì phát hiện nó rất giống loại bé con trong nhà trẻ hoặc tiểu học muốn cùng người bạn mình thích chơi đùa nhưng lại không biết làm sao để ở chung với đối phương, chỉ có thể dựa vào sự bắt nạt để biểu đạt sự lưu ý của mình, nó hy vọng dùng cách đó có thể khiến Ian chú ý.
Trình Trì không thể không nói, đây là cách làm khờ dại nhất.
Nhưng Jerome cũng là người tốt nhất có thể giúp Ian hòa nhập với lũ trẻ, nó là thủ lĩnh, lời của nó có quyền uy tuyệt đối, Ian cũng nói rõ ra bất mãn trong lòng, Trình Trì nghĩ, Jerome hẳn là sẽ vững vàng ghi tạc những lời này vào lòng, đồng thời sẽ là người bảo vệ của Ian.
Nhìn Jerome dỗ ngọt một hồi lâu, Ian cũng dần ngừng tiếng khóc, Trình Trì bưng bánh ra ngoài.
Trình Trì kéo Ian và Jerome từ trên mặt đất lên, giúp Ian lau khô mặt, sau đó mới nói với Jerome có chút ngồi đứng không yên, “Ta nghĩ, hai đứa hẳn đã nói rõ tất cả hiểu lầm rồi chứ?”
Jerome gật đầu, rất nhiêm túc nói, “Đúng vậy, Trình Trì tiên sinh, ta xin lỗi vì hành vi trước đây của ta, sau này ta sẽ hảo hảo bảo vệ Ian!”
Ian ngồi trong lòng Trình Trì hừ một tiếng, “Ta cũng là giống đực, ta mới không cần ngươi bảo vệ!”
Trình Trì buồn cười nhìn Ian khóc đến cái mũi đỏ hồng bắt đầu không được tự nhiên nói chuyện với Jerome, hắn đẩy bánh ngọt đến trước mặt Jerome, “Đương nhiên, các ngươi muốn làm bạn, bạn tốt thì cần giúp nhau chia sẻ vui sướng, khi đối phương gặp trắc trở thì giúp đỡ, có thể tâm sự với nhau, đúng không?”
Jerome gật đầu lia lịa.
.
Một lát sau, Jerome nhìn Trình Trì rồi muốn nói lại thôi, dáng vẻ muốn hỏi một chút lại cảm thấy khó mở miệng.
Trình Trì dùng ánh mắt dò hỏi nhìn nó, “Có chuyện gì”
Jerome hỏi, “Trình Trì tiên sinh, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
Trình Trì gật đầu, “Đương nhiên.”
Jerome lấy dũng khí hỏi ra vấn đề mà nó đã muốn biết từ rất lâu, “Xin hỏi, vì sao ngài lại rời đi lâu như vậy?”
Nghe được vấn đề của Jerome, bàn tay cầm bánh ngọt của Trình Trì khựng lại một chút, hắn chú ý tới Ian đã len lén dựng lên cái lỗ tại, hiển nhiên, nó cũng rất muốn biết đáp án.
Trình Trì suy nghĩ một hồi, tận lực dùng giọng điệu chân thành nói, “Nhắc đến việc này, đầu tiên, ta phải xin lỗi Ian, bởi vì ta khinh suất lỗ mãng mà khiến Ian chịu nhiều ủy khuất, ta rất buồn, hy vọng Ian tha thứ cho kẻ vô trách nhiệm như ta, Ian có thể tha thứ cho daddy không?”
Ian ngẩng đầu thấy Trình Trì vẻ mặt áy náy nhìn về phía mình, gật đầu, hôn lên cằm Trình Trì một cái, “Đương nhiên, daddy, ta yêu ngươi!”
Trình Trì nhìn ánh mắt hồn nhiên trong sáng của Ian, đó là đối với mình hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại, trong lòng rối bời, hắn cúi đầu hôn lên trán nó, “Cảm ơn, bé cưng.”
Sau đó hắn mới nói tiếp, “Lúc Rupert và Al mang ta về từ trong rừng, ta đã không nhớ rõ rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhưng từ những lời của mọi người ta có thể lý giải được một vài chuyện cũ. Ta nghĩ năm xưa Claude và Lance còn quá trẻ, chưa quá hiểu rõ ái tình mà lại kết hợp cùng một chỗ tạo thành gia đình. Cũng không quá hiểu trách nhiệm phải gánh chịu khi yêu nhau và có gia đình. Bởi vì xung động này mà rời đi, bản thân đã sai lầm, cũng may có được cơ hội để bù đắp cho Ian.”
Jerome biết tên gọi của Trình Trì khi xưa là Lance.
Hai đứa nghe được cái hiểu cái không, nhưng tóm lại là biết Trình Trì mang theo áy náy trở về, cũng sẽ không bỏ đi nữa.
Jerome biết được đáp án thì rất thỏa mãn, Ian biết daddy của mình sẽ không rời đi cũng thật vui mừng, Trình Trì muốn cho Ian một câu trả lời thuyết phục cũng thở dài một hơi, đó là kết cục mà mọi người đều vui vẻ.
Kể từ khi đó, Ian được Jerome dẫn đi chơi, mà Ian thường thường mang theo kẹo dành cho các bạn nhỏ mà Trình Trì chuẩn bị cho nó, nhờ đó mà mức độ được hoan nghênh của nó trong đám bạn nhỏ tăng lên đáng kể.
Jerome cũng nhớ kỹ hứa hẹn của nó với Trình Trì và Ian, giờ nào phút nào cũng chăm lo cho Ian, dần dần Ian và Jerome trở thành đôi bạn tốt nhất.
.
Khi tất cả đều đi vào quỹ đạo, Trình Trì đã ở lại thế giời này từ mùa thu cho tới mùa đông.
Không có tính chất không sợ lạnh của thú nhân, Trình Trì bắt đầu cuộn mình ở trong chăn cả ngày, số lần mang bánh ngọt và kẹo tới cho Rebertine cũng giảm bớt rất nhiều.
Ian bám dính lấy Trình Trì, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng bạn nhỏ ra ngoài chơi đùa, hầu hết thời gian vẫn lưu lại nhà của Trình Trì.
Hôm nay Trình Trì ở trong bếp nấu canh thịt hầm, Ian bịch bịch bịch chạy đến bên cạnh Trình Trì, kéo ống quần hắn, Trình Trì cúi đầu nhìn Ian, biểu tình của nó hơi chút là lạ, “Chuyện gì vậy, bảo bối?”
Ian thần thần bí bí nói với Trình Trì, “Daddy, ngoài cửa có một người có lỗ tai thật dài, hàm răng thật dài tìm ngươi.”
.