Chương : 15
Hành trình đến thị trấn Vaart cũng là lần đầu tiên Ian cùng papa và daddy đi xa, điều này khiến cho nó vui vẻ muốn hỏng rồi, lúc thì chen vào giữa Trình Trì và Claude, lúc thì lại muốn Trình Trì ôm nó, không bao lâu lại muốn ngồi trên cổ Claude, tuy rằng Trình Trì bị hành vi hưng phấn quá khích của Ian khiến cho mệt mỏi, nhưng thấy Ian hài lòng như vậy, Trình Trì cũng vui tươi hớn hở, thỏa mãn mà chiều theo yêu cầu của Ian.
Rốt cuộc đợi cho Ian quậy đến mệt mỏi, nó được Claude ôm vào lòng, Ian tựa đầu lên bờ vai rộng của Claude, cười tủm tỉm hỏi Trình Trì bên cạnh, “Daddy, sau này chúng ta có thể đi ra ngoài chơi như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Trình Trì vươn tay lau đi mồ hôi vì đi đường mà tích ra trên mũi Ian.
Nghe được Trình Trì sảng khoái đáp ứng, Claude vô thức liếc nhìn Trình Trì đang cười thật tươi, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Ian chơi đùa mệt mỏi, cuối cùng tựa vào trước ngực Claude mà ngủ, không còn Ian líu ríu, bầu không khí giữa Trình Trì và Claude trở nên vô cùng xấu hổ.
Claude vẫn trầm mặc như trước, mà Trình Trì thì lại không biết nên nói cái gì với hắn, cho nên đành phải nhìn xung quanh, thưởng thức cảnh sắc hai bên đường, có trời mới biết trong mùa đông cây cối hoa cỏ đều tàn lụi, thì có cảnh sắc gì mà ngắm.
Hai người cứ im thin thít một đường mà dẫn con đến thi trấn Vaart, thấy phía trước xuất hiện bóng người, Trình Trì không nguyên do mà thở dài một hơi trong lòng.
“Chợ phiên hôm nay có vẻ đặc biệt náo nhiệt, lần trước đến cũng không đông người như vậy.” Nhìn xung quanh rộn ràng huyên náo, Trình Trì nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Mùa đông là mùa nghỉ ngơi.” Giọng nói trầm thấp của Claude đột nhiên vang lên bên tai Trình Trì.
“A?” Một mực im lặng trên đường đi, bây giờ Claude đột nhiên mở miệng khiến Trình Trì lại càng hoảng sợ, lập tức lại cảm thấy mình phản ứng có hơi thái quá, ngượng ngùng nói, “Nga, là như vậy a.”
Claude lại ‘ừ’ một tiếng, bế Ian chặt thêm một chút, sợ người xung quanh đụng vào Ian đang ngủ.
Trình Trì có chút xấu hổ sờ sờ gáy, theo Claude đến địa chỉ mà lần trước Bangni lưu lại.
.
Lúc Trình Trì tìm được Bangni, hắn đang bận rộn vảy nước lên rau dưa để bảo trì độ tươi ngon, mà ở một nơi cách Bangni không xa, có một thỏ tiên sinh tuổi tác lớn hơn Bangni một chút, ưỡn cái bụng tròn đang ôm một củ cải sung sướng gặm.
“Bangni?” Trình Trì đi đến vỗ vai Bangni.
“Hả?” Bangni một bên đáp lời một bên quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Trình Trì, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, hắn nhanh tay buông xuống ấm nước, có chút mất tự nhiên mà chùi tay vào chiếc tạp dề, sau đó vươn ra bắt tay với Trình Trì, “Nga, Trình Trì tiên sinh, ngài thực sự tới, thật là quá tốt.”
Trình Trì cười bắt tay với Bangni, “Chào, mong rằng ta không quấy nhiễu ngài.”
Bangni vội vã khoát tay nói, “Không, không hề, ta ngày ngày đều mong chờ ngài tới đây, ngài…”
“Quái tiên sinh?” Bangni còn chưa nói xong đã bị một giọng nói nãi thanh nãi khí còn mang theo chút ngái ngủ cắt đứt, Bangni lướt qua Trình Trì nhìn về phía phát ra thanh âm, thằng nhỏ mà Bangni không bao giờ muốn gặp lại xuất hiện, hơn nữa nó còn đang ngồi trong lòng một thú nhân thành niên.
Bangni nhìn thấy ánh mắt của thú nhân giống đực thành niên kia, liền cảm thấy một luồng khí lạnh từ gan bàn chân lủi thẳng lên đỉnh đầu.
Thấy Bangni cứng ngắc, Trình Trì có chút áy náy, “Bởi vì Ian muốn đến thị trấn Vaart chơi, cho nên ta dẫn nó theo, hmm, bởi vì một mình ta không thể lo cho Ian, cho nên Claude cũng đi theo, không tiện sao?”
Bangni lấy tay nắm chặt cái giá đựng rau, tránh cho chính mình bởi vì hai chân mềm nhũn mà ngã ngồi dưới đất, lớn giọng cười nói, “Đương, đương nhiên, không, không sao.” Sau đó máy móc giơ tay lên hướng về phía Ian và Claude chào hỏi, “Chào, Claude, Ian, chào các ngươi.”
“Chào ngươi, quái, nga, không, Bangni tiên sinh.” Ian vừa tỉnh ngủ nhớ tới lời dặn dò của Trình Trì, ngoan ngoãn giơ tay chào hỏi.
“Chào ngươi.” Đang khi nói, Claude đi tới bên cạnh Trình Trì, rồi nhìn thoáng qua Bangni đang run rẩy, nói với Trình Trì, “Ian muốn ăn mật quả, ta dẫn nó đi mua một ít, lát nữa đến đây tìm ngươi.”
Trình Trì nhìn Bangni đã khẩn trương tới cực điểm, gật đầu, “Ừ, đừng cho Ian chạy loạn.”
Nhìn Claude cùng Ian rời đi, Bangni trong lòng thở dài ra một hơi, hắn xấu hổ cười cười, “Mời vào ngồi, ta giới thiệu với ngươi một chút đây là ——“ Bangni đang muốn giới thiệu người nhà cho Trình Trì, vừa xoay người, thanh âm biến thành tiếng kêu sợ hãi, “Nga, trời ạ, papa, ngươi làm sao vậy?”
Trình Trì đi đến nhìn thỏ tiên sinh mập mạp không biết từ lúc nào đã ngất xỉu trên mặt đất kia, trong lòng rất áy náy, hắn nghĩ lá gan của thỏ thì rất nhỏ.
Qua một lúc luống cuống, vị thỏ tiên sinh mập mạp kia được nâng vào nhà, Bangni mời Trình Trì vào trong ngồi, vẻ mặt rất áy náy, “Thực sự xin lỗi, năng lực chịu đựng của papa ta khá yếu.”
Trình Trì liên tục xua tay, “Không không không, là ta sai, hẳn là ta xin lỗi mới phải.”
Không tiếp tục giành quyền xấu hổ về tay ai, Bangni rót cho Trình Trì một cốc nước nóng, “Xin hỏi Trình Trì tiên sinh đối với kiến nghị lần trước của ta đã suy xét như thế nào?”
Trình Trì tiếp nhận ly thủy tinh nói tiếng cám ơn, sau đó nói, “Ta đã suy nghĩ, cảm thấy cũng được, nhưng.” Trình Trì nhìn quanh cửa hàng rau củ quả này, rồi hỏi, “Ngươi chuẩn bị bán kẹo trong cửa hàng rau sao?”
Bangni cho rằng Trình Trì không thỏa mãn về địa điểm bán kẹo, vội vàng giải thích, “Papa ta đồng ý nếu ta được ngươi tán thành, thì sẽ thuê lại cửa hàng của Duncan thúc thúc bên cạnh cho ta bán kẹo.”
Trình Trì gật đầu, lại hỏi, “Ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
Bangni gật đầu, “Đương nhiên.”
“Tại sao ngài lại nghĩ đến chuyện đại diện bán kẹo cho ta? Ý ta là vì sao lại muốn làm việc này mà lại không giúp papa trông nom cửa hàng rau.” Trình Trì có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm.
Bangni nghe được vấn đề của Trình Trì, hơi đỏ mặt, hai cái tai thật dài vô thức chạm chạm vào nhau, “Bởi vì, bởi vì ta muốn kinh doanh một phần sự nghiệp của riêng mình, ta nghĩ thay ngài bán kẹo là một cơ hội thật tốt.”
Nhìn Bangni có chút ngượng ngùng nhưng lại kỳ vọng, Trình Trì cười cười, hắn so với mình có lý tưởng có hoài bão hơn.
Trình Trì lại cùng Bangni thương lượng một chút về vấn đề tiền bạc và phân phối, sau đó đứng lên nói với Bangni rằng, “Vậy xin mời bảy ngày tới lấy hàng một lần, mong rằng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Sự nghiệp của mình hôm nay đã bắt đầu, Bangni rất kích động, “Đương nhiên, cảm ơn ngài.”
Trình Trì cười cười đưa một hộp kẹo cho Bangni, “Đây là quà của ta, ba ngày sau gặp lại.”
Bangni cảm kích nhận lấy, ngẫm lại rồi nhanh chân lấy một vài củ cải trắng còn có một túi nấm đưa cho Trình Trì, “Mong ngài nhận lấy.”
Trình Trì cũng không khách khí, có trời mới biết dạo này ngày nào cũng ăn thịt, nứu răng cũng sắp chảy máu rồi, hắn thèm rau dưa muốn điên rồi.
Tiếp nhận rau củ của Bangni đưa cho, Trình Trì nghĩ nghĩ rồi nói với hắn, “Khi nào ngài tới chỗ ta, có thể phiền ngài mang đến cho ta một ít hạt giống rau dưa không?”
“Hả?” Bangni sửng sốt một chút, nhưng sảng khoái gật đầu, “Được.”
Từ cửa hàng rau của Bangni đi ra, Trình Trì dựa theo chỉ dẫn của Bangni mà đi đến nơi bán mật quả, quả nhiên thấy Ian nắm tay Claude hiếu kỳ mà đánh giá bốn phía, trong tay còn cầm mật quả, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhóp nhép.
Trình Trì còn chưa đi tới, Ian tinh mắt thấy được hắn, giãy khỏi tay Claude lao đến bên Trình Trì, “Daddy.”
Trình Trì cười ôm lấy Ian, “Mật quả ăn ngon không?”
“Dạ.” Ian gật đầu, hào phóng đưa mật quả mà mình đã cắn một ngụm đến bên mép Trình Trì, “Daddy ăn.”
Trình Trì há mồm cắn, nhai nhai, gật đầu nói, “Thật là ngon a.”
Nghe như vậy, Ian cười tít cả mắt.
Claude đi đến bên cạnh Trình Trì, “Bàn chuyện xong?”
Trình Trì gật đầu, “Ừ.”
“Daddy, đây là cái gì?” Ian phát hiện chiếc túi trong tay Trình Trì, cúi đầu lắc lắc hỏi, khi nhìn thấy trong túi toàn là rau dưa khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Di, đều là vật đắng đắng.”
Ian với vẻ mặt chán ghét chọc Trình Trì phụt cười, hắn tiến đến hôn nó một cái, “Sau này Ian không ngoan daddy sẽ làm những món đắng đắng này cho Ian ăn.”
Ian nghe xong vội vàng ôm cổ Trình Trì làm nũng, “Ian sẽ ngoan mà, sẽ rất ngoan rất ngoan, daddy không nên làm những thứ đắng đắng này cho Ian ăn.”
Trình Trì nghe được cố nén cười chọc Ian vài câu, một lớn một nhỏ vui đùa, Claude đứng một bên nhìn hai ngươi thân thiết, khóe miệng nhoẻn lên, mang theo chút ý cười.
Bởi vì Ian nói muốn đi dạo, cho nên nhóm ba người cũng không vội đi về trấn Topaz, chậm rãi dạo quanh chợ.
Ian lần đầu tiên rời khỏi trấn Topaz đi tới thôn trấn khác, cho nên đối với cái gì cũng thấy tò mò, nhìn trúng cái gì thú vị cũng kéo Trình Trì đến xem, Trình Trì cũng vô cùng hăng hái theo sát Ian cùng nhau nghiên cứu, mà Claude thì lại trầm mặc đi theo phía sau, giúp bọn họ chắn lại đoàn người chen chúc.
Trình Trì mua một vài đồ chơi ngoài chợ, Ian cũng mua nhiều trái cây, khi trở lại Ian chết sống đòi Trình Trì bế, Claude cũng liền làm phu khuân vác, vì Trình Trì và Ian vác chiến lợi phẩm về.
Ian ôm cổ Trình Trì líu ríu kể về những thứ nó thấy, Trình Trì vừa nghe vừa cười, hắn chú ý đến Claude bên cạnh dường như có chút không yên lòng.
Đợi đến khi Claude lần nữa quay đầu nhìn xung quanh, Trình Trì nhịn không được mở miệng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Hả?” Nghe được Trình Trì hỏi, Claude quay người lại lắc đầu, “Không có gì, ta nhìn thấy Rupert, chắc là nhìn nhầm thôi.”
“Di? Rupert thúc thúc cũng tới?” Nghe được Claude nhắc đến Rupert thúc thúc thường chơi trò bay bay với mình, là hất lên chờ Ian rơi xuống thì đỡ lấy, Ian phấn chấn tinh thần, ôm cổ Trình Trì quay đầu lại càng không ngừng tìm kiếm trong đoàn người, nhưng cả nửa ngày cũng không thấy được bóng dáng của Rupert.
Claude sờ sờ đầu Ian, “Là papa nhìn nhầm thôi.”
“Nga.” Ian lúc này mới xoa tay… thành thành thật thật để Trình Trì bế.
Trình Trì nhìn thoáng qua Claude, hắn rõ ràng không ổn, nhưng cũng không nói gì, chỉ là tiếp tục nghe Ian nói chuyện thật trẻ con.
Trong lòng Claude hơi bất an, bởi vì hắn cảm giác được có người đi theo bọn họ, quay đầu lại nhìn quanh cũng không thấy được cái gì, loại cảm giác này thật không an.
Trên đường trở về, tuy rằng Ian hăng hái bừng bừng, nhưng hai người lớn lại có chút không yên lòng.
.
Chạng vạng ngày hôm đó, trong một tòa kiến trúc tráng lệ ở chủ thành Lodan, một chàng trai trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn lại mang theo tà khí, tóc ngắn màu cà phê tai đen đuôi đen mắt xanh sẫm nửa nằm nửa ngồi đỉnh đương dựa trên giường nhỏ, như cười như không mà hỏi thăm, “Ngươi thấy được Claude tại thị trấn Vaart? Hắn còn đi cùng Lance?”
Một thú nhân giống đực bên dưới cung kính đáp, “Đúng vậy, chủ nhân.”
Chàng trai hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên thối nát chính là thối nát, cả đời cũng hèn nhát như vậy!” Lập tức lại hỏi việc khác, dứt bỏ chuyện về Claude không đề cập tới.
Mà lúc này, thiếu niên tướng mạo diễm lệ đứng ngoài cửa phòng, hai tay gắt gao bấu chặt vào cẩm bào hoa lệ, trong mắt có chút kinh ngạc bất định.
.
Ban đêm, một người đàn ông vóc người khôi ngô từ tòa kiến trúc này đi ra, đến chỗ vắng biến thành một con báo, cấp tốc hướng đến trấn Topaz chạy đi.
Rốt cuộc đợi cho Ian quậy đến mệt mỏi, nó được Claude ôm vào lòng, Ian tựa đầu lên bờ vai rộng của Claude, cười tủm tỉm hỏi Trình Trì bên cạnh, “Daddy, sau này chúng ta có thể đi ra ngoài chơi như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Trình Trì vươn tay lau đi mồ hôi vì đi đường mà tích ra trên mũi Ian.
Nghe được Trình Trì sảng khoái đáp ứng, Claude vô thức liếc nhìn Trình Trì đang cười thật tươi, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Ian chơi đùa mệt mỏi, cuối cùng tựa vào trước ngực Claude mà ngủ, không còn Ian líu ríu, bầu không khí giữa Trình Trì và Claude trở nên vô cùng xấu hổ.
Claude vẫn trầm mặc như trước, mà Trình Trì thì lại không biết nên nói cái gì với hắn, cho nên đành phải nhìn xung quanh, thưởng thức cảnh sắc hai bên đường, có trời mới biết trong mùa đông cây cối hoa cỏ đều tàn lụi, thì có cảnh sắc gì mà ngắm.
Hai người cứ im thin thít một đường mà dẫn con đến thi trấn Vaart, thấy phía trước xuất hiện bóng người, Trình Trì không nguyên do mà thở dài một hơi trong lòng.
“Chợ phiên hôm nay có vẻ đặc biệt náo nhiệt, lần trước đến cũng không đông người như vậy.” Nhìn xung quanh rộn ràng huyên náo, Trình Trì nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Mùa đông là mùa nghỉ ngơi.” Giọng nói trầm thấp của Claude đột nhiên vang lên bên tai Trình Trì.
“A?” Một mực im lặng trên đường đi, bây giờ Claude đột nhiên mở miệng khiến Trình Trì lại càng hoảng sợ, lập tức lại cảm thấy mình phản ứng có hơi thái quá, ngượng ngùng nói, “Nga, là như vậy a.”
Claude lại ‘ừ’ một tiếng, bế Ian chặt thêm một chút, sợ người xung quanh đụng vào Ian đang ngủ.
Trình Trì có chút xấu hổ sờ sờ gáy, theo Claude đến địa chỉ mà lần trước Bangni lưu lại.
.
Lúc Trình Trì tìm được Bangni, hắn đang bận rộn vảy nước lên rau dưa để bảo trì độ tươi ngon, mà ở một nơi cách Bangni không xa, có một thỏ tiên sinh tuổi tác lớn hơn Bangni một chút, ưỡn cái bụng tròn đang ôm một củ cải sung sướng gặm.
“Bangni?” Trình Trì đi đến vỗ vai Bangni.
“Hả?” Bangni một bên đáp lời một bên quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Trình Trì, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, hắn nhanh tay buông xuống ấm nước, có chút mất tự nhiên mà chùi tay vào chiếc tạp dề, sau đó vươn ra bắt tay với Trình Trì, “Nga, Trình Trì tiên sinh, ngài thực sự tới, thật là quá tốt.”
Trình Trì cười bắt tay với Bangni, “Chào, mong rằng ta không quấy nhiễu ngài.”
Bangni vội vã khoát tay nói, “Không, không hề, ta ngày ngày đều mong chờ ngài tới đây, ngài…”
“Quái tiên sinh?” Bangni còn chưa nói xong đã bị một giọng nói nãi thanh nãi khí còn mang theo chút ngái ngủ cắt đứt, Bangni lướt qua Trình Trì nhìn về phía phát ra thanh âm, thằng nhỏ mà Bangni không bao giờ muốn gặp lại xuất hiện, hơn nữa nó còn đang ngồi trong lòng một thú nhân thành niên.
Bangni nhìn thấy ánh mắt của thú nhân giống đực thành niên kia, liền cảm thấy một luồng khí lạnh từ gan bàn chân lủi thẳng lên đỉnh đầu.
Thấy Bangni cứng ngắc, Trình Trì có chút áy náy, “Bởi vì Ian muốn đến thị trấn Vaart chơi, cho nên ta dẫn nó theo, hmm, bởi vì một mình ta không thể lo cho Ian, cho nên Claude cũng đi theo, không tiện sao?”
Bangni lấy tay nắm chặt cái giá đựng rau, tránh cho chính mình bởi vì hai chân mềm nhũn mà ngã ngồi dưới đất, lớn giọng cười nói, “Đương, đương nhiên, không, không sao.” Sau đó máy móc giơ tay lên hướng về phía Ian và Claude chào hỏi, “Chào, Claude, Ian, chào các ngươi.”
“Chào ngươi, quái, nga, không, Bangni tiên sinh.” Ian vừa tỉnh ngủ nhớ tới lời dặn dò của Trình Trì, ngoan ngoãn giơ tay chào hỏi.
“Chào ngươi.” Đang khi nói, Claude đi tới bên cạnh Trình Trì, rồi nhìn thoáng qua Bangni đang run rẩy, nói với Trình Trì, “Ian muốn ăn mật quả, ta dẫn nó đi mua một ít, lát nữa đến đây tìm ngươi.”
Trình Trì nhìn Bangni đã khẩn trương tới cực điểm, gật đầu, “Ừ, đừng cho Ian chạy loạn.”
Nhìn Claude cùng Ian rời đi, Bangni trong lòng thở dài ra một hơi, hắn xấu hổ cười cười, “Mời vào ngồi, ta giới thiệu với ngươi một chút đây là ——“ Bangni đang muốn giới thiệu người nhà cho Trình Trì, vừa xoay người, thanh âm biến thành tiếng kêu sợ hãi, “Nga, trời ạ, papa, ngươi làm sao vậy?”
Trình Trì đi đến nhìn thỏ tiên sinh mập mạp không biết từ lúc nào đã ngất xỉu trên mặt đất kia, trong lòng rất áy náy, hắn nghĩ lá gan của thỏ thì rất nhỏ.
Qua một lúc luống cuống, vị thỏ tiên sinh mập mạp kia được nâng vào nhà, Bangni mời Trình Trì vào trong ngồi, vẻ mặt rất áy náy, “Thực sự xin lỗi, năng lực chịu đựng của papa ta khá yếu.”
Trình Trì liên tục xua tay, “Không không không, là ta sai, hẳn là ta xin lỗi mới phải.”
Không tiếp tục giành quyền xấu hổ về tay ai, Bangni rót cho Trình Trì một cốc nước nóng, “Xin hỏi Trình Trì tiên sinh đối với kiến nghị lần trước của ta đã suy xét như thế nào?”
Trình Trì tiếp nhận ly thủy tinh nói tiếng cám ơn, sau đó nói, “Ta đã suy nghĩ, cảm thấy cũng được, nhưng.” Trình Trì nhìn quanh cửa hàng rau củ quả này, rồi hỏi, “Ngươi chuẩn bị bán kẹo trong cửa hàng rau sao?”
Bangni cho rằng Trình Trì không thỏa mãn về địa điểm bán kẹo, vội vàng giải thích, “Papa ta đồng ý nếu ta được ngươi tán thành, thì sẽ thuê lại cửa hàng của Duncan thúc thúc bên cạnh cho ta bán kẹo.”
Trình Trì gật đầu, lại hỏi, “Ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
Bangni gật đầu, “Đương nhiên.”
“Tại sao ngài lại nghĩ đến chuyện đại diện bán kẹo cho ta? Ý ta là vì sao lại muốn làm việc này mà lại không giúp papa trông nom cửa hàng rau.” Trình Trì có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm.
Bangni nghe được vấn đề của Trình Trì, hơi đỏ mặt, hai cái tai thật dài vô thức chạm chạm vào nhau, “Bởi vì, bởi vì ta muốn kinh doanh một phần sự nghiệp của riêng mình, ta nghĩ thay ngài bán kẹo là một cơ hội thật tốt.”
Nhìn Bangni có chút ngượng ngùng nhưng lại kỳ vọng, Trình Trì cười cười, hắn so với mình có lý tưởng có hoài bão hơn.
Trình Trì lại cùng Bangni thương lượng một chút về vấn đề tiền bạc và phân phối, sau đó đứng lên nói với Bangni rằng, “Vậy xin mời bảy ngày tới lấy hàng một lần, mong rằng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Sự nghiệp của mình hôm nay đã bắt đầu, Bangni rất kích động, “Đương nhiên, cảm ơn ngài.”
Trình Trì cười cười đưa một hộp kẹo cho Bangni, “Đây là quà của ta, ba ngày sau gặp lại.”
Bangni cảm kích nhận lấy, ngẫm lại rồi nhanh chân lấy một vài củ cải trắng còn có một túi nấm đưa cho Trình Trì, “Mong ngài nhận lấy.”
Trình Trì cũng không khách khí, có trời mới biết dạo này ngày nào cũng ăn thịt, nứu răng cũng sắp chảy máu rồi, hắn thèm rau dưa muốn điên rồi.
Tiếp nhận rau củ của Bangni đưa cho, Trình Trì nghĩ nghĩ rồi nói với hắn, “Khi nào ngài tới chỗ ta, có thể phiền ngài mang đến cho ta một ít hạt giống rau dưa không?”
“Hả?” Bangni sửng sốt một chút, nhưng sảng khoái gật đầu, “Được.”
Từ cửa hàng rau của Bangni đi ra, Trình Trì dựa theo chỉ dẫn của Bangni mà đi đến nơi bán mật quả, quả nhiên thấy Ian nắm tay Claude hiếu kỳ mà đánh giá bốn phía, trong tay còn cầm mật quả, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhóp nhép.
Trình Trì còn chưa đi tới, Ian tinh mắt thấy được hắn, giãy khỏi tay Claude lao đến bên Trình Trì, “Daddy.”
Trình Trì cười ôm lấy Ian, “Mật quả ăn ngon không?”
“Dạ.” Ian gật đầu, hào phóng đưa mật quả mà mình đã cắn một ngụm đến bên mép Trình Trì, “Daddy ăn.”
Trình Trì há mồm cắn, nhai nhai, gật đầu nói, “Thật là ngon a.”
Nghe như vậy, Ian cười tít cả mắt.
Claude đi đến bên cạnh Trình Trì, “Bàn chuyện xong?”
Trình Trì gật đầu, “Ừ.”
“Daddy, đây là cái gì?” Ian phát hiện chiếc túi trong tay Trình Trì, cúi đầu lắc lắc hỏi, khi nhìn thấy trong túi toàn là rau dưa khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Di, đều là vật đắng đắng.”
Ian với vẻ mặt chán ghét chọc Trình Trì phụt cười, hắn tiến đến hôn nó một cái, “Sau này Ian không ngoan daddy sẽ làm những món đắng đắng này cho Ian ăn.”
Ian nghe xong vội vàng ôm cổ Trình Trì làm nũng, “Ian sẽ ngoan mà, sẽ rất ngoan rất ngoan, daddy không nên làm những thứ đắng đắng này cho Ian ăn.”
Trình Trì nghe được cố nén cười chọc Ian vài câu, một lớn một nhỏ vui đùa, Claude đứng một bên nhìn hai ngươi thân thiết, khóe miệng nhoẻn lên, mang theo chút ý cười.
Bởi vì Ian nói muốn đi dạo, cho nên nhóm ba người cũng không vội đi về trấn Topaz, chậm rãi dạo quanh chợ.
Ian lần đầu tiên rời khỏi trấn Topaz đi tới thôn trấn khác, cho nên đối với cái gì cũng thấy tò mò, nhìn trúng cái gì thú vị cũng kéo Trình Trì đến xem, Trình Trì cũng vô cùng hăng hái theo sát Ian cùng nhau nghiên cứu, mà Claude thì lại trầm mặc đi theo phía sau, giúp bọn họ chắn lại đoàn người chen chúc.
Trình Trì mua một vài đồ chơi ngoài chợ, Ian cũng mua nhiều trái cây, khi trở lại Ian chết sống đòi Trình Trì bế, Claude cũng liền làm phu khuân vác, vì Trình Trì và Ian vác chiến lợi phẩm về.
Ian ôm cổ Trình Trì líu ríu kể về những thứ nó thấy, Trình Trì vừa nghe vừa cười, hắn chú ý đến Claude bên cạnh dường như có chút không yên lòng.
Đợi đến khi Claude lần nữa quay đầu nhìn xung quanh, Trình Trì nhịn không được mở miệng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Hả?” Nghe được Trình Trì hỏi, Claude quay người lại lắc đầu, “Không có gì, ta nhìn thấy Rupert, chắc là nhìn nhầm thôi.”
“Di? Rupert thúc thúc cũng tới?” Nghe được Claude nhắc đến Rupert thúc thúc thường chơi trò bay bay với mình, là hất lên chờ Ian rơi xuống thì đỡ lấy, Ian phấn chấn tinh thần, ôm cổ Trình Trì quay đầu lại càng không ngừng tìm kiếm trong đoàn người, nhưng cả nửa ngày cũng không thấy được bóng dáng của Rupert.
Claude sờ sờ đầu Ian, “Là papa nhìn nhầm thôi.”
“Nga.” Ian lúc này mới xoa tay… thành thành thật thật để Trình Trì bế.
Trình Trì nhìn thoáng qua Claude, hắn rõ ràng không ổn, nhưng cũng không nói gì, chỉ là tiếp tục nghe Ian nói chuyện thật trẻ con.
Trong lòng Claude hơi bất an, bởi vì hắn cảm giác được có người đi theo bọn họ, quay đầu lại nhìn quanh cũng không thấy được cái gì, loại cảm giác này thật không an.
Trên đường trở về, tuy rằng Ian hăng hái bừng bừng, nhưng hai người lớn lại có chút không yên lòng.
.
Chạng vạng ngày hôm đó, trong một tòa kiến trúc tráng lệ ở chủ thành Lodan, một chàng trai trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn lại mang theo tà khí, tóc ngắn màu cà phê tai đen đuôi đen mắt xanh sẫm nửa nằm nửa ngồi đỉnh đương dựa trên giường nhỏ, như cười như không mà hỏi thăm, “Ngươi thấy được Claude tại thị trấn Vaart? Hắn còn đi cùng Lance?”
Một thú nhân giống đực bên dưới cung kính đáp, “Đúng vậy, chủ nhân.”
Chàng trai hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên thối nát chính là thối nát, cả đời cũng hèn nhát như vậy!” Lập tức lại hỏi việc khác, dứt bỏ chuyện về Claude không đề cập tới.
Mà lúc này, thiếu niên tướng mạo diễm lệ đứng ngoài cửa phòng, hai tay gắt gao bấu chặt vào cẩm bào hoa lệ, trong mắt có chút kinh ngạc bất định.
.
Ban đêm, một người đàn ông vóc người khôi ngô từ tòa kiến trúc này đi ra, đến chỗ vắng biến thành một con báo, cấp tốc hướng đến trấn Topaz chạy đi.