Chương : 36
Từ khi thổ lộ tâm ý với Claude, Trình Trì liền cảm thấy không giống với trước đây, hắn không thể giải thích tâm tình của bản thân, nói chung tổng kết được một điều là —— Lúc nào cũng muốn cười.
Lúc tưới hoa diệt cỏ sẽ cười, lúc làm kẹo sẽ cười, đôi khi tựa trên ghế nằm ngủ gật cũng cười ngây ngô không duyên cớ, càng miễn bàn lúc thấy Claude, trong ngực cứ như có một loại vui sướng không ức chế nổi. Tuy rằng cảm thấy mình đang biến ngốc, nhưng thấy Claude mặt than trước mắt nhìn mình cũng sẽ nhếch miệng cười khúc khích, trong ngực Trình Trì cũng không thẹn, dù sao bị người ta cho là đứa ngốc thì vẫn có người cùng mình làm bạn mà!
Trình Trì cùng Claude như các đôi tình nhân khác, ước hẹn, nắm tay, hôn môi, Claude dừng lại tại nơi ở của Trình Trì cũng lâu hơn, mà Ian tự nhận là đối với quan hệ của papa mình và Trình Trì tiên sinh đã lập công lớn, giúp hai người lớn cùng một chỗ, thường thường hiểu ý rời khỏi nhà chạy đi tìm bạn nhỏ chơi đùa, để hai người có không gian riêng.
“Chúng ta đến dòng suối trong rừng đi?” Cùng Claude tản bộ, Trình Trì ngoảnh mặt lại nói với Claude.
“Hử… được.” Claude quay đầu nhìn Trình Trì đáp, chỉ là ánh mắt thấy thế nào cũng có loại ý vị đặc biệt.
Khẳng định Claude đang nghĩ chuyện khác, Trình Trì tức giận trừng mắt liếc hắn, “Trong đầu ngươi lại nghĩ chuyện bậy bạ gì đó hả, ta là muốn đến dòng suối nhỏ kia tìm lại viên đá lần trước.” Nói xong Trình Trì có chút không xác định, “Haiz, nói không chừng sẽ tìm không được.”
“Viên đá?” Claude tỏ ra có chút nghi hoặc.
“Chính là viên to như vậy.” Trình Trì khoa chân múa tay một chút, “Giống như cặp mắt của ngươi, màu xanh sẫm, trong suốt rất đẹp…”
Nghe Trình Trì miêu tả, Claude hỏi một chút để xác định vị trí, gật đầu, vừa vươn tay kéo tay Trình Trì vừa nói, “Lần sau chúng ta đi tìm xem.”
Ngay nơi công cộng mà bị Claude kéo, Trình Trì vô thức quay đầu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi làm sao vậy?” Đối với loại phản ứng này của Trình Trì, Claude không lý giải bèn mở miệng hỏi.
“Hả? Ai, không phải cái đó.” Trình Trì ra hiệu chỉ vào bàn tay đang nắm cùng nhau của hai người, “Bị người khác thấy được không tốt lắm đâu?”
“Có cái gì không tốt?” Claude cảm thấy suy nghĩ của Trình Trì thực sự kỳ quái, “Quan hệ của chúng ta cũng không phải không thể để mọi người nhận ra.”
“Ách… Cũng đúng.” Trình Trì sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, đến bây giờ Trình Trì vẫn có chút không quen lắm, giống như chuyện Al mang thai, đôi khi Trình Trì vẫn còn nghĩ đây là thế giới cũ của mình, cho nên hai người đàn ông ngay nơi công cộng mà lại nắm tay nhau hình như có chút lạ lùng. Xem ra, phải nỗ lực cải biến suy nghĩ, trong lòng Trình Trì thầm nói.
Bị động tác của Claude chen vào, Trình Trì cũng sẽ không nhắc lại chuyện tìm viên đá nọ, ngẫm lại cũng phải, để ngay tại ngoài trời, hôm nay buộc lại ngài mai đi tìm cũng chưa chắc sẽ tìm được huống chi đã qua nhiều ngày như vậy, một khi dã thú đi uống nước giẫm loạn vài cái sẽ không biết bị vùi vào góc nào, nói chung khẳng định hy vọng mịt mờ.
.
Cũng không biết là thói quen hình thành từ khi nào, Rupert mỗi ngày trước khi đi săn sẽ đưa Al tới nhà Trình Trì, săn bắn trở về lại đến nhà Trình Trì đón đi.
Trình Trì ngay từ đầu đối với việc trong nhà xuất hiện một vị dựng phu (ông có chữa =))) vô cùng không quen, tại sao người mà luôn phải thật cẩn thận không nên bị đụng vào bây giờ còn nhìn không ra cái bụng bảo bối, thời gian dài quá cũng thành thói quen.
Hôm nay theo thường lệ Al ở lại nhà Trình Trì, ngồi trong vườn hoa vừa ăn toan quả dầm đường mà Trình Trì làm cho vừa oán giận, “Đôi khi ta vẫn muốn ở lại đây luôn, một khi về nhà Rupert lại như thần kinh ‘không thể làm như vậy’ ‘không thể đụng vào’, ta quả thực bị hắn làm cho điên rồi!”
Trình Trì nhìn Al tuy rằng ngữ điệu oán giận nhưng trên mặt ngọt ngào không giảm, khinh bỉ liếc mắt một cái, “Nếu như cái mặt của ngươi không hạnh phúc như vậy, ta thực sự sẽ tin ngươi đang oán giận Rupert quan tâm quá mức.”
“Ách ——” Bị Trình Trì chặn họng một cú, Al trầm mặc một chút, sau đó thẳng thắn nói, “Tuy rằng được hắn quan tâm kỹ như vậy, nhưng đôi khi ta thực sự thấy hắn làm quá, ta nghĩ hắn quá cẩn thận… vậy đó.”
Trình Trì đem bánh ngọt mình vừa làm xong bưng đến trước mặt Al, “Lần đầu làm papa mà, khẩn trương là đương nhiên.” Trước đây Trình Trì có một người bạn, lúc biết mình được làm cha thì phản ứng phải nói là phát điên, trung bình nửa tiếng sẽ gọi điện thoại cho vợ một lần hỏi tình huống trong bụng ra sao, khẩn trương đến những người xung quanh đều chịu không nổi.
Lực chú ý của Al bị bánh ngọt dời đi, cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
.
Claude tới nhà Trình Trì trước Rupert làm cho Trình Trì càng kinh ngạc, “Ngươi đi đâu vậy, sao tóc ướt sũng thế kia?”
Claude không để ý vuốt vuốt tóc, “Hôm nay trời hơi nóng, xuống suối tắm một cái.” Nói rồi đem một khối da thú bao lại cái gì đó đưa cho Trình Trì, “Này, lúc tắm vừa may tìm được nó, còn nằm chỗ cũ.”
Trình Trì tiếp nhận mở ra nhìn, chính là viên đá màu xanh sẫm mà khi đó mình một lòng muốn tìm về, nhất thời vẻ mặt kinh hỉ nhìn Claude, “Thật đúng là tìm được rồi? Ta còn sợ nó bị nước cuốn trôi nữa chứ.”
Nhìn dáng vẻ vừa hoảng vừa mừng của Trình Trì, Claude nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mũi hắn, “Viên đá lớn như vậy, làm gì dễ dàng bị trôi đi…”
Trình Trì còn không kịp né tránh động tác của Claude, thì Al vừa ăn điểm tâm vừa đi ra hỏi, “Sao Rupert không cùng ngươi đi về?”
Đỡ hơn Trình Trì sắc mặt đột nhiên đỏ lên, vẻ mặt của Claude khá tự nhiên đưa tay dời khỏi mặt Trình Trì, “Hắn đem mồi về nhà trước rồi mới tới.” Nói rồi lại chuyển đường nhìn lên người Trình Trì, “Ta cũng đi trước.”
“Hả? Sao đi vội như vậy?” Nghe Claude nói Trình Trì vô thức thốt ra.
Chú ý tới vẻ mặt chế nhạo của Al bên cạnh, Trình Trì lại đỏ mặt bổ sung một câu, “Hôm nay đã nói làm sườn kho cho Ian, lẽ nào ngươi lại nấu riêng? Chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Nghe Trình Trì nói vậy, Al cười xấu xa cọ cọ vai Trình Trì, lại nháy mắt ra hiệu với Claude, “Đương nhiên, người một nhà nên cùng nhau ăn chứ hả…”
Al vừa bật ra lời này, mặt Trình Trì lại đỏ vài phần, biết vậy đã không giải thích!
Claude nhìn Trình Trì, nụ cười trên mặt càng thêm tươi, “Không được, phải chuẩn bị chế phẩm da ngày mai đưa đến chợ, nhiều việc lắm.” Nói đến đây Claude suy nghĩ một chút, lại hỏi Trình Trì, “Ta nghĩ, đêm nay để Ian ở lại đây ngủ được không? Ta sợ buổi tối ta làm việc quá muộn khiến Ian ngủ không ngon.”
Trình Trì gật đầu, “Đương nhiên, việc của ngươi rất quan trọng sao? Cần ta hỗ trợ không?”
Claude vốn định vươn tay sờ vào má Trình Trì, nhưng lại ngại Al ở đây, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai hắn, “Không cần, ta có thể xử lý tốt.”
Nghe Claude nói vậy, Trình Trì cũng chỉ cùng hắn nói vài cậu rồi nhìn hắn xoay người đi.
Quay lại chuẩn bị về phòng, lúc này Trình Trì mới thấy Al tựa bên mép cửa vẻ mặt bỡn cợt, nhịn không được vỗ nhẹ hắn một cái, “Sao ngươi lại cười kiểu đó?”
Al theo Trình Trì vào nhà, nhún nhún vai nói, “Không có biện pháp, bầu không khí giữa các ngươi quá ngọt, khiến ta nhịn không được mà nổi da gà.”
Trình Trì tức giận liếc xéo hắn, “Ngươi nói bậy bạ gì đó a.”
“Ta cũng không nói bậy, nhìn ánh mắt của Claude khi thấy ngươi kìa, ôn nhu đến khiến người ta tan chảy.” Nói, Al lấy tay khoác vai Trình Trì, thần thần bí bí hỏi thăm, “Ta nghĩ, nếu như ta không tại, các ngươi sẽ… hôn nồng thắm luôn, ngay ngoài cửa luôn, đúng không?”
Nghe Al càng nói càng bậy bạ, Trình Trì đẩy tay hắn ra khỏi vai mình, “Ngươi đang nói chuyện của ngươi với Rupert hả?”
“Ta và Rupert là bạn lữ nha, hôn nhau là chuyện bình thường a.” Al thản nhiên thừa nhận, sau đó lại giảo hoạt cười, “Nhưng mà các ngươi còn đang trong giai đoạn mến nhau, ta nói này, khi nào các ngươi mới đến chỗ trưởng trấn xin trở thành bạn lữ chính thức đây?”
“Hả?” Không ngờ Al sẽ nói chuyện này, Trình Trì sửng sốt một chút, “Trở thành bạn lữ chính thức?”
“Đương nhiên rồi!” Al nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trình Trì, nhịn không được la ầm lên, “Trời ạ, ngươi không phải là chưa hề nghĩ tới chuyện này chứ?”
“Ách…” Lúc này đến phiên Trình Trì ế hàng, hơn nữa ngày mới khoát khoát tay nói, “Hiện tại, chưa có vội mà.” Thành thật mà nói, Trình Trì đúng là chưa nghĩ tới, về phần Claude có nghĩ tới hay không, hắn cũng không biết.
Al không thỏa mãn lắm với câu trả lời của Trình Trì, há mồm vừa định nói tiếp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Trình Trì như được đại xá, vội chạy ra nói, “Ta đi mở cửa, chắc là Rupert đến.”
Vừa mở cửa, ra quả nhiên là Rupert, thấy Trình Trì ra mở cửa, Rupert lộ ra hai hàm răng trắng, “A Trì, hôm nay ổn chứ?”
Trình Trì cười, nghiêng người mời Rupert vào, “Ổn, còn ngươi? Hôm nay thu hoạch thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Rupert đi đến gần Al, thuận miệng đáp, đi tới bên Al vòng tay ôm thắt lưng hắn, tâm tâm tình tình một chút rồi mới quay sang nói với Trình Trì, “Hôm nay Al không gây phiền cho ngươi chứ?”
“Đương nhiên không có.” Trình Trì khoát khoát tay, “Al ở đây ta còn thấy náo nhiệt chút.”
“Nhiều người đương nhiên sẽ náo nhiệt.” Al lại nói lảng chuyện khác, “Bởi vậy a, mau mau cùng Claude kết làm bạn lữ chính thức đi, như vậy một nhà ba người các ngươi sinh hoạt cùng nhau không phải càng náo nhiệt sao, mỗi người một nơi thật nhàm chán.”
“Ha ha, đúng vậy.” Rupert không hiểu đầu đuôi cũng cười gật đầu tán thành, “Claude là một người tốt, lại nói, hôm nay hắn nán lại trong rừng cả ngày, nói là tìm vật gì đó cho ngươi, hắn về trước ta, đã tới tìm ngươi chưa? Vật đó tìm được chưa?”
“Ừm.” Nghe Rupert nói, Trình Trì cứng ngắc gật đầu, ngẫm lại rồi hỏi, “Hắn tìm bên dòng suối cả ngày à?”
Rupert gật đầu đáp, “Đương nhiên rồi, ngày hôm nay chúng ta lo săn bắt, còn hắn thì ra suối tìm đồ, may mà tìm được, nếu không chân hắn sẽ bị thương vô ích…”
Rupert nói đến phân nửa đã bị Trình Trì cắt đứt, “Claude bị thương? Lúc nãy thấy hắn đi đứng vẫn bình thường a, bị thương chỗ nào a?”
“Trên chân a, còn chảy rất nhiều máu, nhưng mà không sao, giống đực chúng ta thân thể cường tráng.” Rupert thờ ơ đáp.
Nghe Rupert trả lời, vùng lông mày của Trình Trì nhướng cao.
.
Trên đường về nhà, Al lấy tay thụi thụi vào bụng Rupert, híp mắt hỏi, “Ngươi cố ý phải không?”
“Cái gì?” Rupert vờ như không rõ.
“Nói với A Trì chuyện Claude bị thương a.” Al hừ một tiếng, “Claude có bị thương nghiêm trọng như vậy không đây, bằng không sao ngươi có thể để hắn một mình về trước?”
“Ai, thân ái à.” Rupert cẩn thận ôm thắt lưng của Al, “Ta và ngươi đều mong muốn bọn họ tiến triển nhanh một chút a, Claude là người bạn tốt nhất của ta, A Trì lại là một người rất tốt, sớm kết làm bạn lữ không phải chuyện tốt sao?”
“Vậy cũng phải…” Nghe Rupert giải thích Al gật đầu, “Làm bạn bè, nếu muốn bọn họ được hạnh phúc, thì chúng ta đương nhiên phải ở sau lưng đưa đẩy.”
“Đương nhiên…” Rupert không ngừng gật đầu nói.
Vì vậy cặp vợ chồng son một bên thương lượng làm sao xúc tiến Trình Trì và Claude mau chóng kết làm bạn lữ, một bên đi về nhà mình.
.
Bên kia, Trình Trì đã biết Claude bị thương, sau khi tiễn Al và Rupert thì bắt đầu xăn tay áo nấu cơm, có điều lông mày nhíu chặt không giãn ra.
“Trì Trì, lát nữa papa sẽ cùng tới ăn cơm chiều sao?” Ian cùng các bạn nhỏ chơi đùa đầu đầy mồ hôi chạy vào nhà, bổ nhào tới ôm đùi Trình Trì đang bận rộn, ngẩng đầu thở hồng hộc hỏi thăm. Không biết từ lúc nào, Ian gọi từ Trình Trì tiên sinh đến Trình Trì thúc thúc đến bây giờ là Trì Trì, mãi rồi Trình Trì cũng quen với xưng hô như vậy.
Trình Trì ngừng động tác, lau cái trán đầy mồ hôi của Ian, “Hôm nay papa có chuyện, không ăn với chúng ta, hôm nay Ian ngủ với ta có được không?”
Nghe Trình Trì giải thích Ian không hề nghi ngờ gật đầu cái rụp, “Trì Trì hôm nay sẽ làm sườn kho cho ta ăn sao?”
Nhìn đôi mắt sáng long lanh của Ian, Trình Trì cười búng mũi nó một cái, “Đương nhiên, nhưng, điều kiện đầu tiên là Ian phải vệ sinh sạch sẽ mới được, nhìn ngươi kìa, chơi đùa đến mặt mày tay chân đều bẩn ơi là bẩn.”
“Woa, thật tốt quá!” Ian hoan hô một tiếng, xoay người bình bịch chạy tới phòng tắm, “Ta đi rửa mặt quay lại ngay, Trì Trì phải làm thật nhiều sườn kho cho ta ăn nga!”
.
“Ta đã nói Trì Trì sẽ làm sườn kho siêu cấp siêu cấp ngon cho ta mà!” Ian ăn đến mặt mũi lem luốc ngồi đối diện Trình Trì vươn ngón tay cái, hai má căng phồng nhồm nhoàm nói, “Ta nói cho Jerome và Fix nghe, bọn họ không tin, hừ, ta mới sẽ không nói xạo đó! Trì Trì nói có đúng không?”
“Biết rồi.” Trình Trì cười cầm khăn lau nước sốt bên mép cho Ian, hiểu được hàm nghĩa ẩn giấu sau những lời nó nói, “Lần sau ngươi mời bọn hắn tới đây, ta làm sườn kho cho bọn hắn nếm thử, để cho bọn hắn biết Ian bé bỏng sẽ không nói xạo.”
“Đương nhiên, ta là một giống đực tốt và thành thật.” Nghe câu trả lời thỏa mãn, Ian gật đầu, ưỡn ngực nghiêm túc nói.
Trình Trì bị câu ‘ta là một giống đực tốt’ triệt để chọc cười, chỉ mới bé tí như đậu như đinh còn đòi làm giống đực tốt a!
Ăn cơm tối xong, Ian đã chơi đùa mệt mỏi cả ngày, sau khi được Trình Trì tắm rửa lập tức tiến vào mộng đẹp, rón rén rời khỏi phòng của Ian, Trình Trì đứng ngoài hành lang một lúc rồi xoay người về phòng lấy vài vật, rời đi.
.
“Sao ngươi lại tới đây?” Sau khi mở cửa nhìn thấy Trình Trì đứng trước mặt, Claude rất kinh ngạc.
“Đến xem ngươi bận rộn thế nào.” Trình Trì đem một lọ gốm đặt vào tay Claude rồi trực tiếp đi vào trong nhà.
“Ai, A Trì…” Claude không ngăn được, chỉ có thể đi theo Trình Trì.
“Không phải nói phải chuẩn bị chế phẩm da ngày mai mang ra chợ sao? Chuẩn bị xong nhanh như vậy?” Trình Trì liếc qua gian phòng sạch sẽ, quay đầu nhìn Claude đứng cách đó không xa, lãnh đạm hỏi thăm.
Thấy Trình Trì tức giận, Claude đem lọ gốm đặt lên bàn, đi tới phía trước nắm tay Trình Trì, “A Trì…”
“Ta không đáng tin cậy như vậy sao?” Trình Trì né tránh Claude, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Claude không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận, “Ngươi làm sao vậy?”
Câu nói cuối cùng của Claude khiến Trình Trì ‘xù lông đuôi’, “Là ta làm sao hay ngươi làm sao? Rõ ràng tìm cả ngày dưới suối mà còn nói là đi tắm tiện thể tìm được, vì tìm đá mà bị thương còn nói dối là ngày mai bận rộn, tại sao? Cái gì cũng không nói cứ im lặng như vậy chứng tỏ ngươi vĩ đại lắm phải không? Ta nói cho ngươi biết này Claude, ta không cần ngươi che chở, ta cũng không phải không chịu nổi mưa gió chỉ cần ở nhà sưởi ấm, cũng không cần ngươi làm tất cả chỉ để ta hưởng thụ thành quả…”
Thấy Trình Trì kích động, Claude ôm chầm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng thon gầy ấy, thấp gọng thủ thỉ bên tai Trình Trì, “Đương nhiên, đương nhiên, ta biết ngươi rất tự lập, ta biết ngươi rất có khả năng, ta biết ngươi không phải mảnh mai cần dựa vào người khác để sống. Nhưng, hãy tin tưởng ta, ta làm như vậy vì không muốn ngươi lo lắng, không có ý gì khác, đừng giận ta được không, thân ái…”
Nghe Claude trấn an, khuôn ngực phập phồng thở gấp của Trình Trì chậm rãi bình tĩnh lại, lấy tay chặn giữa tạo khoảng cách với Claude, Trình Trì mở miệng nói, “Để ta xem vết thương của ngươi.”
Claude chần chờ một chút, nhìn Trình Trì thật vất vả mới trấn an được, cuối cùng ngoan ngoãn đi tới tấm thảm trên mặt đất ngồi xuống cho Trình Trì xem vết thương của hắn.
Nhìn vết thương thật sâu trong lòng bàn chân Claude, Trình Trì biến sắc, “Vết thương sâu như vậy? Ngươi rốt cuộc bị cái gì cứa trúng?”
“Chỉ là bị mảnh đá trong suối cứa, thật ra cũng không có gì.” Claude thấy Trình Trì nhướng mi định nói thêm gì đó, vội kéo tay Trình Trì trấn an, “Thực sự không có gì, thế này đối với giống đực chúng ta mà nói chỉ là vết thương nhỏ thôi, qua hai ngày thì tốt rồi, đôi khi trong rừng bị thương so với như vậy còn nặng hơn, không tin ngươi có thể đi hỏi người khác, thực sự.”
Nhìn Claude thành khẩn thề thốt, Trình Trì cuối cùng cũng nuốt lời muốn nói xuống bụng, lấy ra dược cao lần trước Rebertine và Debby tặng cho, cẩn thận thoa lên vết thương của Claude.
Thấy Trình Trì cẩn thận tỉ mỉ thoa thuốc cho mình, Claude không hề phát hiện ánh mắt chăm chú của mình nhìn vào Trình Trì có bao nhiêu dịu dàng.
“Lần sau không nên như vậy, cũng không phải vật quan trọng, đâu đáng để ngươi phí công đi tìm như vậy.” Trầm mặc một hồi, Trình Trì vừa thoa thuốc cho Claude vừa nhẹ giọng nói, “Lần sau không được gạt ta, loại chuyện này nghe từ miệng người khác khiến ta không chịu được, mặc kệ bất luận chuyện gì. Nếu như ngươi tin ta có năng lực cùng ngươi đối mặt gánh chịu, vậy chuyện như thế này sẽ không có lần thứ hai.”
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Trình Trì, Claude ôn nhu cười nói, “Ta biết.”
.
Lúc tưới hoa diệt cỏ sẽ cười, lúc làm kẹo sẽ cười, đôi khi tựa trên ghế nằm ngủ gật cũng cười ngây ngô không duyên cớ, càng miễn bàn lúc thấy Claude, trong ngực cứ như có một loại vui sướng không ức chế nổi. Tuy rằng cảm thấy mình đang biến ngốc, nhưng thấy Claude mặt than trước mắt nhìn mình cũng sẽ nhếch miệng cười khúc khích, trong ngực Trình Trì cũng không thẹn, dù sao bị người ta cho là đứa ngốc thì vẫn có người cùng mình làm bạn mà!
Trình Trì cùng Claude như các đôi tình nhân khác, ước hẹn, nắm tay, hôn môi, Claude dừng lại tại nơi ở của Trình Trì cũng lâu hơn, mà Ian tự nhận là đối với quan hệ của papa mình và Trình Trì tiên sinh đã lập công lớn, giúp hai người lớn cùng một chỗ, thường thường hiểu ý rời khỏi nhà chạy đi tìm bạn nhỏ chơi đùa, để hai người có không gian riêng.
“Chúng ta đến dòng suối trong rừng đi?” Cùng Claude tản bộ, Trình Trì ngoảnh mặt lại nói với Claude.
“Hử… được.” Claude quay đầu nhìn Trình Trì đáp, chỉ là ánh mắt thấy thế nào cũng có loại ý vị đặc biệt.
Khẳng định Claude đang nghĩ chuyện khác, Trình Trì tức giận trừng mắt liếc hắn, “Trong đầu ngươi lại nghĩ chuyện bậy bạ gì đó hả, ta là muốn đến dòng suối nhỏ kia tìm lại viên đá lần trước.” Nói xong Trình Trì có chút không xác định, “Haiz, nói không chừng sẽ tìm không được.”
“Viên đá?” Claude tỏ ra có chút nghi hoặc.
“Chính là viên to như vậy.” Trình Trì khoa chân múa tay một chút, “Giống như cặp mắt của ngươi, màu xanh sẫm, trong suốt rất đẹp…”
Nghe Trình Trì miêu tả, Claude hỏi một chút để xác định vị trí, gật đầu, vừa vươn tay kéo tay Trình Trì vừa nói, “Lần sau chúng ta đi tìm xem.”
Ngay nơi công cộng mà bị Claude kéo, Trình Trì vô thức quay đầu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi làm sao vậy?” Đối với loại phản ứng này của Trình Trì, Claude không lý giải bèn mở miệng hỏi.
“Hả? Ai, không phải cái đó.” Trình Trì ra hiệu chỉ vào bàn tay đang nắm cùng nhau của hai người, “Bị người khác thấy được không tốt lắm đâu?”
“Có cái gì không tốt?” Claude cảm thấy suy nghĩ của Trình Trì thực sự kỳ quái, “Quan hệ của chúng ta cũng không phải không thể để mọi người nhận ra.”
“Ách… Cũng đúng.” Trình Trì sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, đến bây giờ Trình Trì vẫn có chút không quen lắm, giống như chuyện Al mang thai, đôi khi Trình Trì vẫn còn nghĩ đây là thế giới cũ của mình, cho nên hai người đàn ông ngay nơi công cộng mà lại nắm tay nhau hình như có chút lạ lùng. Xem ra, phải nỗ lực cải biến suy nghĩ, trong lòng Trình Trì thầm nói.
Bị động tác của Claude chen vào, Trình Trì cũng sẽ không nhắc lại chuyện tìm viên đá nọ, ngẫm lại cũng phải, để ngay tại ngoài trời, hôm nay buộc lại ngài mai đi tìm cũng chưa chắc sẽ tìm được huống chi đã qua nhiều ngày như vậy, một khi dã thú đi uống nước giẫm loạn vài cái sẽ không biết bị vùi vào góc nào, nói chung khẳng định hy vọng mịt mờ.
.
Cũng không biết là thói quen hình thành từ khi nào, Rupert mỗi ngày trước khi đi săn sẽ đưa Al tới nhà Trình Trì, săn bắn trở về lại đến nhà Trình Trì đón đi.
Trình Trì ngay từ đầu đối với việc trong nhà xuất hiện một vị dựng phu (ông có chữa =))) vô cùng không quen, tại sao người mà luôn phải thật cẩn thận không nên bị đụng vào bây giờ còn nhìn không ra cái bụng bảo bối, thời gian dài quá cũng thành thói quen.
Hôm nay theo thường lệ Al ở lại nhà Trình Trì, ngồi trong vườn hoa vừa ăn toan quả dầm đường mà Trình Trì làm cho vừa oán giận, “Đôi khi ta vẫn muốn ở lại đây luôn, một khi về nhà Rupert lại như thần kinh ‘không thể làm như vậy’ ‘không thể đụng vào’, ta quả thực bị hắn làm cho điên rồi!”
Trình Trì nhìn Al tuy rằng ngữ điệu oán giận nhưng trên mặt ngọt ngào không giảm, khinh bỉ liếc mắt một cái, “Nếu như cái mặt của ngươi không hạnh phúc như vậy, ta thực sự sẽ tin ngươi đang oán giận Rupert quan tâm quá mức.”
“Ách ——” Bị Trình Trì chặn họng một cú, Al trầm mặc một chút, sau đó thẳng thắn nói, “Tuy rằng được hắn quan tâm kỹ như vậy, nhưng đôi khi ta thực sự thấy hắn làm quá, ta nghĩ hắn quá cẩn thận… vậy đó.”
Trình Trì đem bánh ngọt mình vừa làm xong bưng đến trước mặt Al, “Lần đầu làm papa mà, khẩn trương là đương nhiên.” Trước đây Trình Trì có một người bạn, lúc biết mình được làm cha thì phản ứng phải nói là phát điên, trung bình nửa tiếng sẽ gọi điện thoại cho vợ một lần hỏi tình huống trong bụng ra sao, khẩn trương đến những người xung quanh đều chịu không nổi.
Lực chú ý của Al bị bánh ngọt dời đi, cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
.
Claude tới nhà Trình Trì trước Rupert làm cho Trình Trì càng kinh ngạc, “Ngươi đi đâu vậy, sao tóc ướt sũng thế kia?”
Claude không để ý vuốt vuốt tóc, “Hôm nay trời hơi nóng, xuống suối tắm một cái.” Nói rồi đem một khối da thú bao lại cái gì đó đưa cho Trình Trì, “Này, lúc tắm vừa may tìm được nó, còn nằm chỗ cũ.”
Trình Trì tiếp nhận mở ra nhìn, chính là viên đá màu xanh sẫm mà khi đó mình một lòng muốn tìm về, nhất thời vẻ mặt kinh hỉ nhìn Claude, “Thật đúng là tìm được rồi? Ta còn sợ nó bị nước cuốn trôi nữa chứ.”
Nhìn dáng vẻ vừa hoảng vừa mừng của Trình Trì, Claude nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mũi hắn, “Viên đá lớn như vậy, làm gì dễ dàng bị trôi đi…”
Trình Trì còn không kịp né tránh động tác của Claude, thì Al vừa ăn điểm tâm vừa đi ra hỏi, “Sao Rupert không cùng ngươi đi về?”
Đỡ hơn Trình Trì sắc mặt đột nhiên đỏ lên, vẻ mặt của Claude khá tự nhiên đưa tay dời khỏi mặt Trình Trì, “Hắn đem mồi về nhà trước rồi mới tới.” Nói rồi lại chuyển đường nhìn lên người Trình Trì, “Ta cũng đi trước.”
“Hả? Sao đi vội như vậy?” Nghe Claude nói Trình Trì vô thức thốt ra.
Chú ý tới vẻ mặt chế nhạo của Al bên cạnh, Trình Trì lại đỏ mặt bổ sung một câu, “Hôm nay đã nói làm sườn kho cho Ian, lẽ nào ngươi lại nấu riêng? Chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Nghe Trình Trì nói vậy, Al cười xấu xa cọ cọ vai Trình Trì, lại nháy mắt ra hiệu với Claude, “Đương nhiên, người một nhà nên cùng nhau ăn chứ hả…”
Al vừa bật ra lời này, mặt Trình Trì lại đỏ vài phần, biết vậy đã không giải thích!
Claude nhìn Trình Trì, nụ cười trên mặt càng thêm tươi, “Không được, phải chuẩn bị chế phẩm da ngày mai đưa đến chợ, nhiều việc lắm.” Nói đến đây Claude suy nghĩ một chút, lại hỏi Trình Trì, “Ta nghĩ, đêm nay để Ian ở lại đây ngủ được không? Ta sợ buổi tối ta làm việc quá muộn khiến Ian ngủ không ngon.”
Trình Trì gật đầu, “Đương nhiên, việc của ngươi rất quan trọng sao? Cần ta hỗ trợ không?”
Claude vốn định vươn tay sờ vào má Trình Trì, nhưng lại ngại Al ở đây, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai hắn, “Không cần, ta có thể xử lý tốt.”
Nghe Claude nói vậy, Trình Trì cũng chỉ cùng hắn nói vài cậu rồi nhìn hắn xoay người đi.
Quay lại chuẩn bị về phòng, lúc này Trình Trì mới thấy Al tựa bên mép cửa vẻ mặt bỡn cợt, nhịn không được vỗ nhẹ hắn một cái, “Sao ngươi lại cười kiểu đó?”
Al theo Trình Trì vào nhà, nhún nhún vai nói, “Không có biện pháp, bầu không khí giữa các ngươi quá ngọt, khiến ta nhịn không được mà nổi da gà.”
Trình Trì tức giận liếc xéo hắn, “Ngươi nói bậy bạ gì đó a.”
“Ta cũng không nói bậy, nhìn ánh mắt của Claude khi thấy ngươi kìa, ôn nhu đến khiến người ta tan chảy.” Nói, Al lấy tay khoác vai Trình Trì, thần thần bí bí hỏi thăm, “Ta nghĩ, nếu như ta không tại, các ngươi sẽ… hôn nồng thắm luôn, ngay ngoài cửa luôn, đúng không?”
Nghe Al càng nói càng bậy bạ, Trình Trì đẩy tay hắn ra khỏi vai mình, “Ngươi đang nói chuyện của ngươi với Rupert hả?”
“Ta và Rupert là bạn lữ nha, hôn nhau là chuyện bình thường a.” Al thản nhiên thừa nhận, sau đó lại giảo hoạt cười, “Nhưng mà các ngươi còn đang trong giai đoạn mến nhau, ta nói này, khi nào các ngươi mới đến chỗ trưởng trấn xin trở thành bạn lữ chính thức đây?”
“Hả?” Không ngờ Al sẽ nói chuyện này, Trình Trì sửng sốt một chút, “Trở thành bạn lữ chính thức?”
“Đương nhiên rồi!” Al nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trình Trì, nhịn không được la ầm lên, “Trời ạ, ngươi không phải là chưa hề nghĩ tới chuyện này chứ?”
“Ách…” Lúc này đến phiên Trình Trì ế hàng, hơn nữa ngày mới khoát khoát tay nói, “Hiện tại, chưa có vội mà.” Thành thật mà nói, Trình Trì đúng là chưa nghĩ tới, về phần Claude có nghĩ tới hay không, hắn cũng không biết.
Al không thỏa mãn lắm với câu trả lời của Trình Trì, há mồm vừa định nói tiếp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Trình Trì như được đại xá, vội chạy ra nói, “Ta đi mở cửa, chắc là Rupert đến.”
Vừa mở cửa, ra quả nhiên là Rupert, thấy Trình Trì ra mở cửa, Rupert lộ ra hai hàm răng trắng, “A Trì, hôm nay ổn chứ?”
Trình Trì cười, nghiêng người mời Rupert vào, “Ổn, còn ngươi? Hôm nay thu hoạch thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Rupert đi đến gần Al, thuận miệng đáp, đi tới bên Al vòng tay ôm thắt lưng hắn, tâm tâm tình tình một chút rồi mới quay sang nói với Trình Trì, “Hôm nay Al không gây phiền cho ngươi chứ?”
“Đương nhiên không có.” Trình Trì khoát khoát tay, “Al ở đây ta còn thấy náo nhiệt chút.”
“Nhiều người đương nhiên sẽ náo nhiệt.” Al lại nói lảng chuyện khác, “Bởi vậy a, mau mau cùng Claude kết làm bạn lữ chính thức đi, như vậy một nhà ba người các ngươi sinh hoạt cùng nhau không phải càng náo nhiệt sao, mỗi người một nơi thật nhàm chán.”
“Ha ha, đúng vậy.” Rupert không hiểu đầu đuôi cũng cười gật đầu tán thành, “Claude là một người tốt, lại nói, hôm nay hắn nán lại trong rừng cả ngày, nói là tìm vật gì đó cho ngươi, hắn về trước ta, đã tới tìm ngươi chưa? Vật đó tìm được chưa?”
“Ừm.” Nghe Rupert nói, Trình Trì cứng ngắc gật đầu, ngẫm lại rồi hỏi, “Hắn tìm bên dòng suối cả ngày à?”
Rupert gật đầu đáp, “Đương nhiên rồi, ngày hôm nay chúng ta lo săn bắt, còn hắn thì ra suối tìm đồ, may mà tìm được, nếu không chân hắn sẽ bị thương vô ích…”
Rupert nói đến phân nửa đã bị Trình Trì cắt đứt, “Claude bị thương? Lúc nãy thấy hắn đi đứng vẫn bình thường a, bị thương chỗ nào a?”
“Trên chân a, còn chảy rất nhiều máu, nhưng mà không sao, giống đực chúng ta thân thể cường tráng.” Rupert thờ ơ đáp.
Nghe Rupert trả lời, vùng lông mày của Trình Trì nhướng cao.
.
Trên đường về nhà, Al lấy tay thụi thụi vào bụng Rupert, híp mắt hỏi, “Ngươi cố ý phải không?”
“Cái gì?” Rupert vờ như không rõ.
“Nói với A Trì chuyện Claude bị thương a.” Al hừ một tiếng, “Claude có bị thương nghiêm trọng như vậy không đây, bằng không sao ngươi có thể để hắn một mình về trước?”
“Ai, thân ái à.” Rupert cẩn thận ôm thắt lưng của Al, “Ta và ngươi đều mong muốn bọn họ tiến triển nhanh một chút a, Claude là người bạn tốt nhất của ta, A Trì lại là một người rất tốt, sớm kết làm bạn lữ không phải chuyện tốt sao?”
“Vậy cũng phải…” Nghe Rupert giải thích Al gật đầu, “Làm bạn bè, nếu muốn bọn họ được hạnh phúc, thì chúng ta đương nhiên phải ở sau lưng đưa đẩy.”
“Đương nhiên…” Rupert không ngừng gật đầu nói.
Vì vậy cặp vợ chồng son một bên thương lượng làm sao xúc tiến Trình Trì và Claude mau chóng kết làm bạn lữ, một bên đi về nhà mình.
.
Bên kia, Trình Trì đã biết Claude bị thương, sau khi tiễn Al và Rupert thì bắt đầu xăn tay áo nấu cơm, có điều lông mày nhíu chặt không giãn ra.
“Trì Trì, lát nữa papa sẽ cùng tới ăn cơm chiều sao?” Ian cùng các bạn nhỏ chơi đùa đầu đầy mồ hôi chạy vào nhà, bổ nhào tới ôm đùi Trình Trì đang bận rộn, ngẩng đầu thở hồng hộc hỏi thăm. Không biết từ lúc nào, Ian gọi từ Trình Trì tiên sinh đến Trình Trì thúc thúc đến bây giờ là Trì Trì, mãi rồi Trình Trì cũng quen với xưng hô như vậy.
Trình Trì ngừng động tác, lau cái trán đầy mồ hôi của Ian, “Hôm nay papa có chuyện, không ăn với chúng ta, hôm nay Ian ngủ với ta có được không?”
Nghe Trình Trì giải thích Ian không hề nghi ngờ gật đầu cái rụp, “Trì Trì hôm nay sẽ làm sườn kho cho ta ăn sao?”
Nhìn đôi mắt sáng long lanh của Ian, Trình Trì cười búng mũi nó một cái, “Đương nhiên, nhưng, điều kiện đầu tiên là Ian phải vệ sinh sạch sẽ mới được, nhìn ngươi kìa, chơi đùa đến mặt mày tay chân đều bẩn ơi là bẩn.”
“Woa, thật tốt quá!” Ian hoan hô một tiếng, xoay người bình bịch chạy tới phòng tắm, “Ta đi rửa mặt quay lại ngay, Trì Trì phải làm thật nhiều sườn kho cho ta ăn nga!”
.
“Ta đã nói Trì Trì sẽ làm sườn kho siêu cấp siêu cấp ngon cho ta mà!” Ian ăn đến mặt mũi lem luốc ngồi đối diện Trình Trì vươn ngón tay cái, hai má căng phồng nhồm nhoàm nói, “Ta nói cho Jerome và Fix nghe, bọn họ không tin, hừ, ta mới sẽ không nói xạo đó! Trì Trì nói có đúng không?”
“Biết rồi.” Trình Trì cười cầm khăn lau nước sốt bên mép cho Ian, hiểu được hàm nghĩa ẩn giấu sau những lời nó nói, “Lần sau ngươi mời bọn hắn tới đây, ta làm sườn kho cho bọn hắn nếm thử, để cho bọn hắn biết Ian bé bỏng sẽ không nói xạo.”
“Đương nhiên, ta là một giống đực tốt và thành thật.” Nghe câu trả lời thỏa mãn, Ian gật đầu, ưỡn ngực nghiêm túc nói.
Trình Trì bị câu ‘ta là một giống đực tốt’ triệt để chọc cười, chỉ mới bé tí như đậu như đinh còn đòi làm giống đực tốt a!
Ăn cơm tối xong, Ian đã chơi đùa mệt mỏi cả ngày, sau khi được Trình Trì tắm rửa lập tức tiến vào mộng đẹp, rón rén rời khỏi phòng của Ian, Trình Trì đứng ngoài hành lang một lúc rồi xoay người về phòng lấy vài vật, rời đi.
.
“Sao ngươi lại tới đây?” Sau khi mở cửa nhìn thấy Trình Trì đứng trước mặt, Claude rất kinh ngạc.
“Đến xem ngươi bận rộn thế nào.” Trình Trì đem một lọ gốm đặt vào tay Claude rồi trực tiếp đi vào trong nhà.
“Ai, A Trì…” Claude không ngăn được, chỉ có thể đi theo Trình Trì.
“Không phải nói phải chuẩn bị chế phẩm da ngày mai mang ra chợ sao? Chuẩn bị xong nhanh như vậy?” Trình Trì liếc qua gian phòng sạch sẽ, quay đầu nhìn Claude đứng cách đó không xa, lãnh đạm hỏi thăm.
Thấy Trình Trì tức giận, Claude đem lọ gốm đặt lên bàn, đi tới phía trước nắm tay Trình Trì, “A Trì…”
“Ta không đáng tin cậy như vậy sao?” Trình Trì né tránh Claude, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Claude không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận, “Ngươi làm sao vậy?”
Câu nói cuối cùng của Claude khiến Trình Trì ‘xù lông đuôi’, “Là ta làm sao hay ngươi làm sao? Rõ ràng tìm cả ngày dưới suối mà còn nói là đi tắm tiện thể tìm được, vì tìm đá mà bị thương còn nói dối là ngày mai bận rộn, tại sao? Cái gì cũng không nói cứ im lặng như vậy chứng tỏ ngươi vĩ đại lắm phải không? Ta nói cho ngươi biết này Claude, ta không cần ngươi che chở, ta cũng không phải không chịu nổi mưa gió chỉ cần ở nhà sưởi ấm, cũng không cần ngươi làm tất cả chỉ để ta hưởng thụ thành quả…”
Thấy Trình Trì kích động, Claude ôm chầm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng thon gầy ấy, thấp gọng thủ thỉ bên tai Trình Trì, “Đương nhiên, đương nhiên, ta biết ngươi rất tự lập, ta biết ngươi rất có khả năng, ta biết ngươi không phải mảnh mai cần dựa vào người khác để sống. Nhưng, hãy tin tưởng ta, ta làm như vậy vì không muốn ngươi lo lắng, không có ý gì khác, đừng giận ta được không, thân ái…”
Nghe Claude trấn an, khuôn ngực phập phồng thở gấp của Trình Trì chậm rãi bình tĩnh lại, lấy tay chặn giữa tạo khoảng cách với Claude, Trình Trì mở miệng nói, “Để ta xem vết thương của ngươi.”
Claude chần chờ một chút, nhìn Trình Trì thật vất vả mới trấn an được, cuối cùng ngoan ngoãn đi tới tấm thảm trên mặt đất ngồi xuống cho Trình Trì xem vết thương của hắn.
Nhìn vết thương thật sâu trong lòng bàn chân Claude, Trình Trì biến sắc, “Vết thương sâu như vậy? Ngươi rốt cuộc bị cái gì cứa trúng?”
“Chỉ là bị mảnh đá trong suối cứa, thật ra cũng không có gì.” Claude thấy Trình Trì nhướng mi định nói thêm gì đó, vội kéo tay Trình Trì trấn an, “Thực sự không có gì, thế này đối với giống đực chúng ta mà nói chỉ là vết thương nhỏ thôi, qua hai ngày thì tốt rồi, đôi khi trong rừng bị thương so với như vậy còn nặng hơn, không tin ngươi có thể đi hỏi người khác, thực sự.”
Nhìn Claude thành khẩn thề thốt, Trình Trì cuối cùng cũng nuốt lời muốn nói xuống bụng, lấy ra dược cao lần trước Rebertine và Debby tặng cho, cẩn thận thoa lên vết thương của Claude.
Thấy Trình Trì cẩn thận tỉ mỉ thoa thuốc cho mình, Claude không hề phát hiện ánh mắt chăm chú của mình nhìn vào Trình Trì có bao nhiêu dịu dàng.
“Lần sau không nên như vậy, cũng không phải vật quan trọng, đâu đáng để ngươi phí công đi tìm như vậy.” Trầm mặc một hồi, Trình Trì vừa thoa thuốc cho Claude vừa nhẹ giọng nói, “Lần sau không được gạt ta, loại chuyện này nghe từ miệng người khác khiến ta không chịu được, mặc kệ bất luận chuyện gì. Nếu như ngươi tin ta có năng lực cùng ngươi đối mặt gánh chịu, vậy chuyện như thế này sẽ không có lần thứ hai.”
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Trình Trì, Claude ôn nhu cười nói, “Ta biết.”
.