Chương : 43
Xuân đi thu đến, Ian cũng đã năm tuổi, để chúc mừng sinh nhật Ian, Claude quyết định dẫn Trình Trì và Ian đến thị trấn Blaise nơi có cảnh đẹp và suối nước nóng nổi tiếng để du lịch.
Ở nơi đó một nhà ba người của Claude thưởng thức món thịt cừu non cực ngon, uống rượu trái cây thơm ngát, quan trọng nhất là ngâm nước suối thật khoan khoái và dễ chịu.
Chờ khi từ thị trấn Blaise về nhà thì đã là lúc màn đêm buông xuống, Claude đem Ian đã gục trên vai mình bế vào phòng ngủ đặt nó nằm ngay ngắn rồi mới xoay người về phòng, bấy giờ mới phát hiện, Trình Trì đã gật gù ngủ trên giường.
“A Trì, A Trì, đứng lên đi tắm đã.” Claude nhẹ nhàng lay Trình Trì đang híp mắt ngủ gật.
Trình Trì mở mắt, nhìn thoáng qua Claude trước mặt mình, mếu máo vùi đầu vào gối, lầm bầm nói, “Mệt mỏi quá, không muốn tắm.”
Thấy Trình Trì vô luận thế nào cũng không muốn nhúc nhích, Claude bất đắc dĩ thở dài, đi đun nước nóng bưng đến lau mình cho Trình Trì để hắn an an ổn ổn nằm trên giường ngủ.
.
Đêm đó ngủ rất ngon nên hôm sau Trình Trì tỉnh lại khi sắc trời chỉ vừa hừng sáng, mở tròn mắt nhìn Claude đang gối lên người mình, nhịn không được nổi lên tâm tư muốn trêu cợt. Trình Trì nhẹ nhàng ngẩng đầu thổi thổi vào lỗ tai Claude, nhìn tai Claude vô thức mà run run, trong lòng thầm cười một trận, một lát sau thấy Claude trong lúc ngủ mơ mà vùng giữa đôi mày nhẹ nhàng giãn ra, lại ngẩng đầu thổi thổi, lần này Trình Trì không thấy được Claude run run tai, chỉ thấy Claude mắt lèm nhèm từ trên cao nhìn xuống rồi lật người phủ lên người Trình Trì, như cười như không nhìn Trình Trì đang bị ‘giam cầm’, “Đêm qua ngủ ngon phải không?”
Trình Trì có chút chột dạ quay đầu sang chỗ khác, “Không có a, thật ra bây giờ ta còn rất mệt, ha hả.”
Claude nhếch miệng cười, dán sát bên tai Trình Trì, “Nếu như ngươi đã nghỉ ngơi rất tốt, vậy không bằng chúng ta làm chuyện khác đi.” Nói rồi há mồm cắn một cái không nặng không nhẹ lên vành tai Trình Trì rồi mút một cái.
“Đương nhiên không được!” Động tác ám chỉ của Claude khiến Trình Trì giống như bị điện giật mà run lên một chút, vô thức đẩy Claude sang một bên, “Ngươi, sao ngươi còn đến a, lúc đó tại suối nước nóng, ngươi đã…” Nói đến đây Trình Trì lại không nói thêm được nữa, trong đầu không tự chủ mà hiện lên hình ảnh tại suối nước nóng bị Claude nhấc bổng lên ngâm trong nước nóng mà lên lên xuống xuống, nhất thời mặt mũi đỏ bừng.
“Ta làm gì nào?” Claude cười xấu xa dán bên tai Trình Trì hỏi.
“Lười nói với ngươi, càng ngày càng không đứng đắn!” Nhìn Claude vẻ mặt chế nhạo cười cợt, Trình Trì biết rõ nói thêm gì thì cũng sẽ bị hắn xỏ xiên, dứt khoát đẩy hắn qua một bên rồi rời giường, “Ta đi nấu điểm tâm, lát nữa Ian sẽ đói bụng!”
Claude nằm nghiêng trên giường nhìn Trình Trì mở cửa rời đi, nhịn không được thấp giọng cười rộ lên.
.
Khi đi ngang qua phòng Ian, Trình Trì vô thức dừng bước đẩy cửa phòng ra nhìn xem Ian có đạp chăn hay không, nhưng lúc vào cửa mới phát hiện không có bóng dáng của Ian, chăn đệm căng phồng thành một đoàn, xem ra là Bánh Trôi chui vào ngủ.
“Chẳng lẽ đi vệ sinh rồi?” Nhìn xung quanh một vòng không có hình bóng của Ian, Trình Trì vừa lẩm bẩm vừa rời khỏi phòng. Nhưng vừa xuống dưới lầu, hắn liền ngây ngẩn cả người, bởi vì Bánh Trôi mà hắn nghĩ đang nằm trên giường Ian đang ngồi trên bàn ôm trái cây rộp rộp gặm, thấy Trình Trì xuất hiện, Bánh Trôi còn lấy lòng mà đem trái cây đưa tới trước mặt Trình Trì chi chi kêu hai tiếng.
Trình Trì sờ sờ đầu Bánh Trôi, xoay người đến toilet, nhưng phát hiện toilet cũng không có một bóng người, lại lần nữa trở lại phòng khách, Trình Trì hỏi Bánh Trôi đang ngồi ăn trái cây, “Thấy Ian không?”
Bánh Trôi đảo đảo đôi mắt lúng liếng như hai viên đậu, chi chi kêu chỉ lên lầu.
“Ngươi nói là Ian còn ở trên lầu?” Trình Trì cau mày có chút không xác định mà hỏi thăm.
Bánh Trôi ôm trái cây gật đầu.
Trình Trì thấy Bánh Trôi chắc chắn như vậy, lại xoay người lên lầu đi đến phòng Ian, trên giường vẫn như trước không có bóng dáng Ian, nhưng dưới đệm giường thì vẫn căng phồng, Trình Trì vô thức bước nhẹ chân, đi tới bên giường xốc đệm giường lên, nhưng cảnh tượng bên dưới khiến Trình Trì ngây người —— Dưới đệm giường không có Ian, chỉ có một chú báo con màu đen với bộ lông mượt mà đang cuộn thành một viên tròn ngủ say.
Trình Trì vẫn duy trì động tác giật đệm giường hồi lâu, cho đến khi thấy chú báo nhỏ đang cuộn mình trên giường bởi vì không có chăn đệm ấm áp mà bắt đầu rầm rì, Trình Trì mới lấy lại tinh thần đắp chăn lên cho nó, nhìn viên tròn đang yên tĩnh ngủ say đó lần nữa rồi mới nhẹ chân lui ra ngoài, đi đến phòng mình và Claude.
.
“Đã nấu điểm tâm xong rồi sao?” Claude đã mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu thấy Trình Trì vào cửa bèn nói đùa.
“Claude…” Thấy Claude vẻ mặt cười cười, Trình Trì dường như tìm được người đáng tin, vội đi đến kéo hắn, “Ian, Ian nó…”
“Ian có chuyện gì?” Lúc này mới chú ý tới vẻ mặt không ổn của Trình Trì, nụ cười trên mặt Claude cũng biến mất, hỏi.
“Ian nó…” Trình Trì nuốt nước bọt, “Ian nó biến thành một con hắc báo rồi!”
“Hả? Nhanh như vậy?” Nghe Trình Trì trả lời, Claude thở ra một hơi dài.
“Cái gì nhanh như vậy? Ian nó biến thành một con báo con, ngươi không nghe ta nói sao?” Trình Trì có chút bất mãn vì dáng vẻ vân đạm phong khinh của Claude, lại nhấn giọng lập lại một lần.
“Đúng vậy, ta biết.” Claude cười tươi trấn an vịn vai Trình Trì vỗ vỗ, “Ian biến thành con báo nhỏ rồi, đừng quá lo lắng, đây là chuyện rất bình thường, lẽ nào ngươi chưa thấy ta biến thành báo sao?”
“Ta đương nhiên đã thấy!” Trình Trì gật đầu đáp, nhưng trong nháy mắt lại căng thẳng, “Nhưng, nhưng, Ian nhỏ xíu như vậy đột nhiên biến thành báo con, chuyện này bình thường sao? Không phải đợi lớn hơn một chút sao? Tỷ như hơn mười tuổi chẳng hạn?”
“Ngươi nghe ai nói?” Nghe Trình Trì giải thích, biểu tình của Claude trở nên dở khóc dở cười, “Ai nói với ngươi thú nhân phải mười tuổi mới biến thành hình thú?”
“Hả?” Trình Trì nghe ngữ điệu của Claude mới phản ứng được chính mình hình như lầm cái gì đó, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đương nhiên không phải.” Claude ôm Trình Trì bế hắn đến phòng Ian, vừa giải thích, “Thú nhân sau năm tuổi sẽ biến thành hình thú, đây là lần đầu tiên thú hóa, duy trì liên tục trong khoảng hai tháng. Lúc ban đầu trong khoảng thời gian này, các tiểu thú nhân sẽ bắt đầu học một ít kỹ năng đi săn. Cho đến khi các tiểu thú nhân lần thứ hai khôi phục trạng thái hình người, papa bọn chúng sẽ bắt đầu chính thức gọi bọn chúng đi săn.”
Ngơ ngác nghe Claude giải thích, Trình Trì đi tới phòng Ian, lúc này Ian đã tỉnh lại, hai chân đang dè dặt víu vào mép giường, hình như chuẩn bị tìm chỗ để bò xuống.
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Ian ngẩng đầu, thấy Trình Trì và Claude xuất hiện, nhất thời hé miệng ngao ngao gọi ầm lên, giống như muốn nhào tới trước mặt Trình Trì và Claude nhưng lại không thể xuống dưới khiến Trình Trì thấy mà thương, vội bước nhanh đến ôm Ian vào lòng, xoa xoa đầu nó.
Có thể là vì vừa mới biến thành báo con, Ian có chút không quen, lúc Trình Trì và Claude chưa xuất hiện, Ian thấy tầm nhìn của mình đột nhiên trở nên rộng lớn hơn, nhìn không gian xung quanh và những vật dụng trong nhà đột nhiên phóng đại, cảm giác bất an quả thực đạt đến cao điểm, cho đến khi chui lọt vào trong ngực Trình Trì, ngửi hương vị quen thuộc, Ian mới dần dần an tĩnh lại.
Ian dùng móng vuốt nhỏ xíu ôm lấy quần áo của Trình Trì, cái đầu xù lông ra sức cọ cọ vào cổ Trình Trì, y y ô ô quơ quào.
Nhìn Ian như một con mèo chưa cai sữa, trong lòng Trình Trì đã sớm mềm nhũn, hắn nhịn không được mà xoa đầu Ian, sau đó ngẩng đầu hỏi Claude, “Hai tháng này Ian không thể nói chuyện sao? Vậy nó muốn cái gì làm sao ta biết?”
Claude đi lên phía trước xoa đầu Ian, đáp, “Đương nhiên có thể nói, chỉ là bây giờ nó còn chưa nắm được bí quyết mà thôi, cần phải có thời gian, ta sẽ dạy nó.”
Nghe Claude nói vậy, trong lòng Trình Trì mới có thể thả lỏng.
.
Lúc ăn điểm tâm Trình Trì cố ý vì Ian lấy thêm rất nhiều thức ăn, mà Bánh Trôi khá quen thuộc với hình báo của Ian, một chút cũng không kinh ngạc, vẫn săn sóc Ian như thường, không phải thỉnh thoảng lấy hoa quả cho Ian thì là lấy thịt cho Ian, mà Ian được Bánh Trôi săn sóc thường thường sẽ liếm liếm Bánh Trôi biểu thị cảm tạ, Bánh Trôi đối với việc ấy rất là hưởng thụ.
.
Claude ăn xong điểm tâm thì ra ngoài làm việc như thường, mà Trình Trì còn đang trong quá trình thích ứng với Ian đã biến thành con báo nhỏ. Nhìn Ian và Bánh Trôi chơi đùa, Trình Trì xoa xoa huyệt thái dương, tìm một tờ giấy ghi nhớ lại những thứ mà Ian cần, ví dụ như chiếc tổ nhỏ để Ian ngủ, chiếc đĩa nhỏ để Ian dễ uống nước, v.v.
Sau khi ghi nhớ những thứ này, Trình Trì đi đến bên cạnh Ian vỗ vỗ đầu nó, căn dặn nó và Bánh Trôi ngoan ngoãn chơi đùa trong phòng khách không nên đi ra ngoài, đồng thời chờ nghe Ian đồng ý, lúc này Trình Trì mới xoay người đi lên lầu một lần nữa dọn dẹp phòng cho Ian.
.
Không biết đã trải qua bao lâu, Ian từ tầng dưới bò lên trên lầu, chân ngắn chạy đến bên cạnh Trình Trì, y y ô ô dùng răng cắn ống quần Trình Trì kéo ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Trình Trì cho rằng Ian muốn cùng mình vui đùa, cho nên ôm Ian dỗ dành, “Daddy đang dọn phòng cho ngươi, lát nữa chơi với ngươi có được không? Bảo Bánh Trôi chơi với ngươi một lát đi.”
Ian được Trình Trì ôm vào lòng thì lắc lắc thân thể lại muốn lủi xuống, chờ Trình Trì bị nó náo loạn đến hết cách đành phải đặt nó xuống đất thì Ian lại tiếp tục cắn ống quần Trình Trì kéo ra ngoài, thấy Trình Trì không hiểu ý mình, nó lại nhả ra chạy về phía cửa rồi lại quay lại cắn ống quần Trình Trì kéo kéo, cứ như vậy hai ba lần, Trình Trì rốt cuộc hơi hơi hiểu hiểu, “Ian là muốn gọi daddy theo ngươi có phải không?”
Rốt cuộc Trình Trì đã hiểu được mình, Ian vội lắc đuôi biểu thị khẳng định, Trình Trì có chút bất đắc dĩ thở dài, “Vậy đi thôi, ai, cứ như vậy thì thật là bất tiện.”
Ian cũng không chú ý Trình Trì oán giận, chỉ là kích động chạy ra ngoài, còn thường xuyên quay đầu lại xem Trình Trì có đi theo không.
Theo Ian xuống dưới lầu, Trình Trì lúc này mới phát hiện Bánh Trôi đang đứng ngoài cửa hoa chân múa tay muốn mở cửa, mà bên ngoài cũng truyền đến tiếng kêu của ấu thú và tiếng cào cửa.
Trình Trì có chút nghi hoặc đi ra mở cửa, cảnh tượng ngoài cửa khiến hắn hết cả hồn, hay thật, đây không phải vườn bách thú trẻ em sao!
Nhìn chú hổ nhỏ, hồ ly nhỏ, gấu trúc nhỏ, báo con nhỏ và rất nhiều những ấu tể khác đứng ngoài cửa, hơn nửa ngày Trình Trì mới khôi phục tinh thần, không chắc chắn lắm mà kêu lên, “Jerome? Fix?”
Chú hổ con và hồ ly con đều ngẩng đầu thật cao, lên tiếng, hổ con Jerome ngao ô một tiếng bước những bước chân ngắn lách vào cửa, tìm được Ian cùng nó tụ một chỗ, mà Fix cũng theo sau chậm rãi từ tốn bước vào, trước khi vào cửa còn không quên dùng đuôi quét qua Trình Trì một chút biểu thị chào hỏi.
Trình Trì nhìn các động vật nhỏ thành thành thật thật ngồi đầy ngoài cửa dùng ánh mắt vô cùng hồn nhiên không gì sánh được nhìn mình thì có chút hoa mắt, một lát sau cũng đành phải vung tay lên, “Mấy đứa cũng vào chơi đi!”
Được Trình Trì cho phép các động vật nhỏ đều sáng mắt lên, rồi đi thành hàng vào trong, nhất thời phòng khách nhà Trình Trì trở thành viện chăm sóc ấu thú.
May mà đều là những đứa trẻ có chừng mực biết nghe lời, náo loạn trong phòng khách một hồi, sau đó Jerome lại dẫn các động vật nhỏ ra ngoài sân nô đùa, điều này khiến cho Trình Trì vốn đã quét tước xong nhà cửa lại bị phá thành một đống hỗn độn thở dài một hơi, làm một hành động cảm ơn, cảm ơn mấy đứa đã chịu ngừng phá hoại, rồi Trình Trì làm cho bọn trẻ rất nhiều bánh ngọt để bọn chúng ăn cho đã ghiền.
.
Buổi tối đợi Claude về, Trình Trì thế mới biết, lúc gia đình mình đến Blaise trấn du lịch, thì bọn nhỏ cùng tuổi với Ian trong trấn đều bắt đầu lục tục biến hóa, Ian coi như là trễ.
Bắt đầu từ ngày đó, Trình Trì lại thường xuyên thấy được cảnh một đàn ấu thú ngao ngao kêu tán loạn trong thôn trấn.
.
“Được rồi, Ian, lát nữa cũng chia sẻ với các bạn nhỏ của ngươi biết chưa?” Trình Trì ngồi xổm đem một cái túi nhỏ đeo vào cổ Ian, “Chỉ được chơi đùa trong trấn không được vào rừng biết chưa?”
Ngoan ngoãn để Trình Trì đeo túi vào, Ian ô ô hai tiếng lại liếm liếm cổ tay Trình Trì biểu thị hiểu rõ, lại nghe tiếng hô hoán ngoài cửa, Ian mất kiên nhẫn dùng đầu đụng đụng Trình Trì, ý bảo hắn nhanh lên một chút.
Trình Trì thấy Ian hấp tấp nhịn không được vỗ vỗ đầu nó, “Xem ngươi kìa, gấp gáp cái gì!” Nói xong vỗ vỗ lưng Ian, ý bảo nó có thể đi.
Ian nhấc chân định chạy ra ngoài, nhưng lại khựng lại, rướn người giơ chân trước đặt lên đầu gối Trình Trì, liếm một cái trên mặt hắn rồi mới dẫn Bánh Trôi chạy ra ngoài.
“Hứ, quỷ nghịch ngợm!” Trình Trì dở khóc dở cười lấy mu bàn tay lau đi nước bọt Ian liếm ban nãy, đứng dậy đem thịt khô trên bàn đi cất.
.
Từ khi Ian biến thành báo, những thứ trong nhà thường bị hư hỏng, Ian có thể lấy bất luận vật gì trong nhà để rèn luyện hàm răng và móng vuốt của mình, thực sự không muốn thấy những thứ trong nhà trở thành vật hy sinh dưới ‘bạch cốt trảo’, Trình Trì đã làm rất nhiều thịt khô để nó mài vuốt mài răng.
Ian cho tới bây giờ vẫn rất rộng rãi, mỗi lần đều đem thịt khô mà Trình Trì làm cho mình chia sẻ cho những ‘ma trảo’ còn đang ngứa là Jerome và Fix, Trình Trì biết vậy nên lần nào cũng làm nhiều chút để Ian chia cho bọn nó.
Vừa thu dọn nhà bếp xong chuẩn bị nghỉ ngơi, Trình Trì mới đi đến phòng khách đã nghe đến ngoài sân ngao ngao truyền đến tiếng ấu thú kêu ầm ĩ, trong đó thanh âm của Jerome kêu vô cùng vang dội.
Trình Trì có chút đau đầu lắc đầu, mở cửa đi ra ngoài sân cao giọng nói, “Nè, mấy đứa, không nên làm ồn ——” Còn chưa nói xong, Trình Trì đã thấy có vài thú nhân thành niên đứng ngoài cửa đưa lưng về phía mình, mà Ian vẻ mặt ngây thơ thì được Jerome hộ ở phía sau, kể cả Fix cũng hướng về các thú nhân kia nhe răng trợn mắt phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Nghe được tiếng Trình Trì, các thú nhân kia đồng loạt xoay đầu lại nhìn qua bên này, Trình Trì nhìn thấy gương mặt của thú nhân đứng chính giữa thì nhịn không được hít sâu vào một ngụm khí lạnh.
.
Ở nơi đó một nhà ba người của Claude thưởng thức món thịt cừu non cực ngon, uống rượu trái cây thơm ngát, quan trọng nhất là ngâm nước suối thật khoan khoái và dễ chịu.
Chờ khi từ thị trấn Blaise về nhà thì đã là lúc màn đêm buông xuống, Claude đem Ian đã gục trên vai mình bế vào phòng ngủ đặt nó nằm ngay ngắn rồi mới xoay người về phòng, bấy giờ mới phát hiện, Trình Trì đã gật gù ngủ trên giường.
“A Trì, A Trì, đứng lên đi tắm đã.” Claude nhẹ nhàng lay Trình Trì đang híp mắt ngủ gật.
Trình Trì mở mắt, nhìn thoáng qua Claude trước mặt mình, mếu máo vùi đầu vào gối, lầm bầm nói, “Mệt mỏi quá, không muốn tắm.”
Thấy Trình Trì vô luận thế nào cũng không muốn nhúc nhích, Claude bất đắc dĩ thở dài, đi đun nước nóng bưng đến lau mình cho Trình Trì để hắn an an ổn ổn nằm trên giường ngủ.
.
Đêm đó ngủ rất ngon nên hôm sau Trình Trì tỉnh lại khi sắc trời chỉ vừa hừng sáng, mở tròn mắt nhìn Claude đang gối lên người mình, nhịn không được nổi lên tâm tư muốn trêu cợt. Trình Trì nhẹ nhàng ngẩng đầu thổi thổi vào lỗ tai Claude, nhìn tai Claude vô thức mà run run, trong lòng thầm cười một trận, một lát sau thấy Claude trong lúc ngủ mơ mà vùng giữa đôi mày nhẹ nhàng giãn ra, lại ngẩng đầu thổi thổi, lần này Trình Trì không thấy được Claude run run tai, chỉ thấy Claude mắt lèm nhèm từ trên cao nhìn xuống rồi lật người phủ lên người Trình Trì, như cười như không nhìn Trình Trì đang bị ‘giam cầm’, “Đêm qua ngủ ngon phải không?”
Trình Trì có chút chột dạ quay đầu sang chỗ khác, “Không có a, thật ra bây giờ ta còn rất mệt, ha hả.”
Claude nhếch miệng cười, dán sát bên tai Trình Trì, “Nếu như ngươi đã nghỉ ngơi rất tốt, vậy không bằng chúng ta làm chuyện khác đi.” Nói rồi há mồm cắn một cái không nặng không nhẹ lên vành tai Trình Trì rồi mút một cái.
“Đương nhiên không được!” Động tác ám chỉ của Claude khiến Trình Trì giống như bị điện giật mà run lên một chút, vô thức đẩy Claude sang một bên, “Ngươi, sao ngươi còn đến a, lúc đó tại suối nước nóng, ngươi đã…” Nói đến đây Trình Trì lại không nói thêm được nữa, trong đầu không tự chủ mà hiện lên hình ảnh tại suối nước nóng bị Claude nhấc bổng lên ngâm trong nước nóng mà lên lên xuống xuống, nhất thời mặt mũi đỏ bừng.
“Ta làm gì nào?” Claude cười xấu xa dán bên tai Trình Trì hỏi.
“Lười nói với ngươi, càng ngày càng không đứng đắn!” Nhìn Claude vẻ mặt chế nhạo cười cợt, Trình Trì biết rõ nói thêm gì thì cũng sẽ bị hắn xỏ xiên, dứt khoát đẩy hắn qua một bên rồi rời giường, “Ta đi nấu điểm tâm, lát nữa Ian sẽ đói bụng!”
Claude nằm nghiêng trên giường nhìn Trình Trì mở cửa rời đi, nhịn không được thấp giọng cười rộ lên.
.
Khi đi ngang qua phòng Ian, Trình Trì vô thức dừng bước đẩy cửa phòng ra nhìn xem Ian có đạp chăn hay không, nhưng lúc vào cửa mới phát hiện không có bóng dáng của Ian, chăn đệm căng phồng thành một đoàn, xem ra là Bánh Trôi chui vào ngủ.
“Chẳng lẽ đi vệ sinh rồi?” Nhìn xung quanh một vòng không có hình bóng của Ian, Trình Trì vừa lẩm bẩm vừa rời khỏi phòng. Nhưng vừa xuống dưới lầu, hắn liền ngây ngẩn cả người, bởi vì Bánh Trôi mà hắn nghĩ đang nằm trên giường Ian đang ngồi trên bàn ôm trái cây rộp rộp gặm, thấy Trình Trì xuất hiện, Bánh Trôi còn lấy lòng mà đem trái cây đưa tới trước mặt Trình Trì chi chi kêu hai tiếng.
Trình Trì sờ sờ đầu Bánh Trôi, xoay người đến toilet, nhưng phát hiện toilet cũng không có một bóng người, lại lần nữa trở lại phòng khách, Trình Trì hỏi Bánh Trôi đang ngồi ăn trái cây, “Thấy Ian không?”
Bánh Trôi đảo đảo đôi mắt lúng liếng như hai viên đậu, chi chi kêu chỉ lên lầu.
“Ngươi nói là Ian còn ở trên lầu?” Trình Trì cau mày có chút không xác định mà hỏi thăm.
Bánh Trôi ôm trái cây gật đầu.
Trình Trì thấy Bánh Trôi chắc chắn như vậy, lại xoay người lên lầu đi đến phòng Ian, trên giường vẫn như trước không có bóng dáng Ian, nhưng dưới đệm giường thì vẫn căng phồng, Trình Trì vô thức bước nhẹ chân, đi tới bên giường xốc đệm giường lên, nhưng cảnh tượng bên dưới khiến Trình Trì ngây người —— Dưới đệm giường không có Ian, chỉ có một chú báo con màu đen với bộ lông mượt mà đang cuộn thành một viên tròn ngủ say.
Trình Trì vẫn duy trì động tác giật đệm giường hồi lâu, cho đến khi thấy chú báo nhỏ đang cuộn mình trên giường bởi vì không có chăn đệm ấm áp mà bắt đầu rầm rì, Trình Trì mới lấy lại tinh thần đắp chăn lên cho nó, nhìn viên tròn đang yên tĩnh ngủ say đó lần nữa rồi mới nhẹ chân lui ra ngoài, đi đến phòng mình và Claude.
.
“Đã nấu điểm tâm xong rồi sao?” Claude đã mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu thấy Trình Trì vào cửa bèn nói đùa.
“Claude…” Thấy Claude vẻ mặt cười cười, Trình Trì dường như tìm được người đáng tin, vội đi đến kéo hắn, “Ian, Ian nó…”
“Ian có chuyện gì?” Lúc này mới chú ý tới vẻ mặt không ổn của Trình Trì, nụ cười trên mặt Claude cũng biến mất, hỏi.
“Ian nó…” Trình Trì nuốt nước bọt, “Ian nó biến thành một con hắc báo rồi!”
“Hả? Nhanh như vậy?” Nghe Trình Trì trả lời, Claude thở ra một hơi dài.
“Cái gì nhanh như vậy? Ian nó biến thành một con báo con, ngươi không nghe ta nói sao?” Trình Trì có chút bất mãn vì dáng vẻ vân đạm phong khinh của Claude, lại nhấn giọng lập lại một lần.
“Đúng vậy, ta biết.” Claude cười tươi trấn an vịn vai Trình Trì vỗ vỗ, “Ian biến thành con báo nhỏ rồi, đừng quá lo lắng, đây là chuyện rất bình thường, lẽ nào ngươi chưa thấy ta biến thành báo sao?”
“Ta đương nhiên đã thấy!” Trình Trì gật đầu đáp, nhưng trong nháy mắt lại căng thẳng, “Nhưng, nhưng, Ian nhỏ xíu như vậy đột nhiên biến thành báo con, chuyện này bình thường sao? Không phải đợi lớn hơn một chút sao? Tỷ như hơn mười tuổi chẳng hạn?”
“Ngươi nghe ai nói?” Nghe Trình Trì giải thích, biểu tình của Claude trở nên dở khóc dở cười, “Ai nói với ngươi thú nhân phải mười tuổi mới biến thành hình thú?”
“Hả?” Trình Trì nghe ngữ điệu của Claude mới phản ứng được chính mình hình như lầm cái gì đó, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đương nhiên không phải.” Claude ôm Trình Trì bế hắn đến phòng Ian, vừa giải thích, “Thú nhân sau năm tuổi sẽ biến thành hình thú, đây là lần đầu tiên thú hóa, duy trì liên tục trong khoảng hai tháng. Lúc ban đầu trong khoảng thời gian này, các tiểu thú nhân sẽ bắt đầu học một ít kỹ năng đi săn. Cho đến khi các tiểu thú nhân lần thứ hai khôi phục trạng thái hình người, papa bọn chúng sẽ bắt đầu chính thức gọi bọn chúng đi săn.”
Ngơ ngác nghe Claude giải thích, Trình Trì đi tới phòng Ian, lúc này Ian đã tỉnh lại, hai chân đang dè dặt víu vào mép giường, hình như chuẩn bị tìm chỗ để bò xuống.
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Ian ngẩng đầu, thấy Trình Trì và Claude xuất hiện, nhất thời hé miệng ngao ngao gọi ầm lên, giống như muốn nhào tới trước mặt Trình Trì và Claude nhưng lại không thể xuống dưới khiến Trình Trì thấy mà thương, vội bước nhanh đến ôm Ian vào lòng, xoa xoa đầu nó.
Có thể là vì vừa mới biến thành báo con, Ian có chút không quen, lúc Trình Trì và Claude chưa xuất hiện, Ian thấy tầm nhìn của mình đột nhiên trở nên rộng lớn hơn, nhìn không gian xung quanh và những vật dụng trong nhà đột nhiên phóng đại, cảm giác bất an quả thực đạt đến cao điểm, cho đến khi chui lọt vào trong ngực Trình Trì, ngửi hương vị quen thuộc, Ian mới dần dần an tĩnh lại.
Ian dùng móng vuốt nhỏ xíu ôm lấy quần áo của Trình Trì, cái đầu xù lông ra sức cọ cọ vào cổ Trình Trì, y y ô ô quơ quào.
Nhìn Ian như một con mèo chưa cai sữa, trong lòng Trình Trì đã sớm mềm nhũn, hắn nhịn không được mà xoa đầu Ian, sau đó ngẩng đầu hỏi Claude, “Hai tháng này Ian không thể nói chuyện sao? Vậy nó muốn cái gì làm sao ta biết?”
Claude đi lên phía trước xoa đầu Ian, đáp, “Đương nhiên có thể nói, chỉ là bây giờ nó còn chưa nắm được bí quyết mà thôi, cần phải có thời gian, ta sẽ dạy nó.”
Nghe Claude nói vậy, trong lòng Trình Trì mới có thể thả lỏng.
.
Lúc ăn điểm tâm Trình Trì cố ý vì Ian lấy thêm rất nhiều thức ăn, mà Bánh Trôi khá quen thuộc với hình báo của Ian, một chút cũng không kinh ngạc, vẫn săn sóc Ian như thường, không phải thỉnh thoảng lấy hoa quả cho Ian thì là lấy thịt cho Ian, mà Ian được Bánh Trôi săn sóc thường thường sẽ liếm liếm Bánh Trôi biểu thị cảm tạ, Bánh Trôi đối với việc ấy rất là hưởng thụ.
.
Claude ăn xong điểm tâm thì ra ngoài làm việc như thường, mà Trình Trì còn đang trong quá trình thích ứng với Ian đã biến thành con báo nhỏ. Nhìn Ian và Bánh Trôi chơi đùa, Trình Trì xoa xoa huyệt thái dương, tìm một tờ giấy ghi nhớ lại những thứ mà Ian cần, ví dụ như chiếc tổ nhỏ để Ian ngủ, chiếc đĩa nhỏ để Ian dễ uống nước, v.v.
Sau khi ghi nhớ những thứ này, Trình Trì đi đến bên cạnh Ian vỗ vỗ đầu nó, căn dặn nó và Bánh Trôi ngoan ngoãn chơi đùa trong phòng khách không nên đi ra ngoài, đồng thời chờ nghe Ian đồng ý, lúc này Trình Trì mới xoay người đi lên lầu một lần nữa dọn dẹp phòng cho Ian.
.
Không biết đã trải qua bao lâu, Ian từ tầng dưới bò lên trên lầu, chân ngắn chạy đến bên cạnh Trình Trì, y y ô ô dùng răng cắn ống quần Trình Trì kéo ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Trình Trì cho rằng Ian muốn cùng mình vui đùa, cho nên ôm Ian dỗ dành, “Daddy đang dọn phòng cho ngươi, lát nữa chơi với ngươi có được không? Bảo Bánh Trôi chơi với ngươi một lát đi.”
Ian được Trình Trì ôm vào lòng thì lắc lắc thân thể lại muốn lủi xuống, chờ Trình Trì bị nó náo loạn đến hết cách đành phải đặt nó xuống đất thì Ian lại tiếp tục cắn ống quần Trình Trì kéo ra ngoài, thấy Trình Trì không hiểu ý mình, nó lại nhả ra chạy về phía cửa rồi lại quay lại cắn ống quần Trình Trì kéo kéo, cứ như vậy hai ba lần, Trình Trì rốt cuộc hơi hơi hiểu hiểu, “Ian là muốn gọi daddy theo ngươi có phải không?”
Rốt cuộc Trình Trì đã hiểu được mình, Ian vội lắc đuôi biểu thị khẳng định, Trình Trì có chút bất đắc dĩ thở dài, “Vậy đi thôi, ai, cứ như vậy thì thật là bất tiện.”
Ian cũng không chú ý Trình Trì oán giận, chỉ là kích động chạy ra ngoài, còn thường xuyên quay đầu lại xem Trình Trì có đi theo không.
Theo Ian xuống dưới lầu, Trình Trì lúc này mới phát hiện Bánh Trôi đang đứng ngoài cửa hoa chân múa tay muốn mở cửa, mà bên ngoài cũng truyền đến tiếng kêu của ấu thú và tiếng cào cửa.
Trình Trì có chút nghi hoặc đi ra mở cửa, cảnh tượng ngoài cửa khiến hắn hết cả hồn, hay thật, đây không phải vườn bách thú trẻ em sao!
Nhìn chú hổ nhỏ, hồ ly nhỏ, gấu trúc nhỏ, báo con nhỏ và rất nhiều những ấu tể khác đứng ngoài cửa, hơn nửa ngày Trình Trì mới khôi phục tinh thần, không chắc chắn lắm mà kêu lên, “Jerome? Fix?”
Chú hổ con và hồ ly con đều ngẩng đầu thật cao, lên tiếng, hổ con Jerome ngao ô một tiếng bước những bước chân ngắn lách vào cửa, tìm được Ian cùng nó tụ một chỗ, mà Fix cũng theo sau chậm rãi từ tốn bước vào, trước khi vào cửa còn không quên dùng đuôi quét qua Trình Trì một chút biểu thị chào hỏi.
Trình Trì nhìn các động vật nhỏ thành thành thật thật ngồi đầy ngoài cửa dùng ánh mắt vô cùng hồn nhiên không gì sánh được nhìn mình thì có chút hoa mắt, một lát sau cũng đành phải vung tay lên, “Mấy đứa cũng vào chơi đi!”
Được Trình Trì cho phép các động vật nhỏ đều sáng mắt lên, rồi đi thành hàng vào trong, nhất thời phòng khách nhà Trình Trì trở thành viện chăm sóc ấu thú.
May mà đều là những đứa trẻ có chừng mực biết nghe lời, náo loạn trong phòng khách một hồi, sau đó Jerome lại dẫn các động vật nhỏ ra ngoài sân nô đùa, điều này khiến cho Trình Trì vốn đã quét tước xong nhà cửa lại bị phá thành một đống hỗn độn thở dài một hơi, làm một hành động cảm ơn, cảm ơn mấy đứa đã chịu ngừng phá hoại, rồi Trình Trì làm cho bọn trẻ rất nhiều bánh ngọt để bọn chúng ăn cho đã ghiền.
.
Buổi tối đợi Claude về, Trình Trì thế mới biết, lúc gia đình mình đến Blaise trấn du lịch, thì bọn nhỏ cùng tuổi với Ian trong trấn đều bắt đầu lục tục biến hóa, Ian coi như là trễ.
Bắt đầu từ ngày đó, Trình Trì lại thường xuyên thấy được cảnh một đàn ấu thú ngao ngao kêu tán loạn trong thôn trấn.
.
“Được rồi, Ian, lát nữa cũng chia sẻ với các bạn nhỏ của ngươi biết chưa?” Trình Trì ngồi xổm đem một cái túi nhỏ đeo vào cổ Ian, “Chỉ được chơi đùa trong trấn không được vào rừng biết chưa?”
Ngoan ngoãn để Trình Trì đeo túi vào, Ian ô ô hai tiếng lại liếm liếm cổ tay Trình Trì biểu thị hiểu rõ, lại nghe tiếng hô hoán ngoài cửa, Ian mất kiên nhẫn dùng đầu đụng đụng Trình Trì, ý bảo hắn nhanh lên một chút.
Trình Trì thấy Ian hấp tấp nhịn không được vỗ vỗ đầu nó, “Xem ngươi kìa, gấp gáp cái gì!” Nói xong vỗ vỗ lưng Ian, ý bảo nó có thể đi.
Ian nhấc chân định chạy ra ngoài, nhưng lại khựng lại, rướn người giơ chân trước đặt lên đầu gối Trình Trì, liếm một cái trên mặt hắn rồi mới dẫn Bánh Trôi chạy ra ngoài.
“Hứ, quỷ nghịch ngợm!” Trình Trì dở khóc dở cười lấy mu bàn tay lau đi nước bọt Ian liếm ban nãy, đứng dậy đem thịt khô trên bàn đi cất.
.
Từ khi Ian biến thành báo, những thứ trong nhà thường bị hư hỏng, Ian có thể lấy bất luận vật gì trong nhà để rèn luyện hàm răng và móng vuốt của mình, thực sự không muốn thấy những thứ trong nhà trở thành vật hy sinh dưới ‘bạch cốt trảo’, Trình Trì đã làm rất nhiều thịt khô để nó mài vuốt mài răng.
Ian cho tới bây giờ vẫn rất rộng rãi, mỗi lần đều đem thịt khô mà Trình Trì làm cho mình chia sẻ cho những ‘ma trảo’ còn đang ngứa là Jerome và Fix, Trình Trì biết vậy nên lần nào cũng làm nhiều chút để Ian chia cho bọn nó.
Vừa thu dọn nhà bếp xong chuẩn bị nghỉ ngơi, Trình Trì mới đi đến phòng khách đã nghe đến ngoài sân ngao ngao truyền đến tiếng ấu thú kêu ầm ĩ, trong đó thanh âm của Jerome kêu vô cùng vang dội.
Trình Trì có chút đau đầu lắc đầu, mở cửa đi ra ngoài sân cao giọng nói, “Nè, mấy đứa, không nên làm ồn ——” Còn chưa nói xong, Trình Trì đã thấy có vài thú nhân thành niên đứng ngoài cửa đưa lưng về phía mình, mà Ian vẻ mặt ngây thơ thì được Jerome hộ ở phía sau, kể cả Fix cũng hướng về các thú nhân kia nhe răng trợn mắt phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Nghe được tiếng Trình Trì, các thú nhân kia đồng loạt xoay đầu lại nhìn qua bên này, Trình Trì nhìn thấy gương mặt của thú nhân đứng chính giữa thì nhịn không được hít sâu vào một ngụm khí lạnh.
.