Chương : 6
Ba người không trì hoãn nữa, lập tức theo đường cũ trở về. Nặc vẫn chạy trước chạy sau không biết mệt mỏi như cũ, giữa đường cảnh báo hai lần, khiến họ thành công tránh khỏi hai dã thú đói khát. Nếu không phải tối qua đã ăn củ khổ tử ma, sáng nay lại ở nhà Bách Nhĩ ăn món hỗn hợp, chỉ sợ gã không thể duy trì sức lực vận động lớn như vậy. Sau khi Bách Nhĩ ở xa nhìn thấy dị thú lớn cỡ một ngọn núi nhỏ, toàn thân mọc đầy gai nhọn đen kịt, dù trời lạnh vẫn khiến y vã mồ hôi, cuối cùng y cũng hiểu vì sao Duẫn muốn dẫn Nặc đi cùng, càng thêm minh bạch hành vi xông vào núi rừng ngày trước của mình là ngu xuẩn, lỗ mãng cỡ nào, đồng thời lại may mắn biết bao nhiêu.
Bởi vậy thời điểm trở lại bộ lạc chia thịt, y không hề keo kiệt mà đem hai cái đùi to cùng phần nhiều thịt của niết thố cho Nặc và Duẫn, lại chia nội tạng thành ba phần đều nhau, còn mình giữ lại phần sườn, da thú, đầu thú. Với cách chia như thế của y, Duẫn và Nặc vừa bất ngờ lại vừa cảm kích, nhưng cả hai cũng không khách khí đùn đẩy. Vào lúc này, ai lại ngại mình có nhiều đồ ăn đâu chứ, nhất là sức ăn của thú nhân lớn hơn á thú rất nhiều. Nhà Duẫn còn có một ấu thú đang trong thời kỳ trưởng thành, ăn thế nào cũng không đủ no.
“Chỗ da này để ta thuộc giúp ngươi.” Trước khi rời đi, Nặc do dự, rồi nói với Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ ngẩn ra, còn chưa trả lời, Duẫn đã cười ha ha lên “Bách Nhĩ, để Nặc làm đi, gã thuộc xong, sẽ làm da vừa mềm vừa ấm, quấn trên người chắc chắn sẽ thoải mái hơn miếng da thú của ngươi.” Trên người hắn còn vây tấm da thú cứng ngắc của Bách Nhĩ, liền bắt đầu cảm thấy khó chịu, sự trầm ổn của lúc trước, có thể thấy sau khi được chia thịt khiến tâm trạng hắn tốt hẳn lên, nói chuyện với Bách Nhĩ cũng tùy ý nhiều hơn mấy phần.
Bách Nhĩ bật cười, hai tay đưa tấm da thú mới được xếp gọn lại tới trước mặt Nặc, ôn hòa nói “Vậy làm phiền ngươi rồi.” Đối với công việc thuộc da, y chỉ biết quy trình đại khái từ những thợ săn già, bản thân cũng chưa từng thử qua, huống chi căn nhà này nghèo đến chuột cũng chẳng thèm ghé thăm, vật liệu thuộc da càng không có, giờ có người nguyện ý giúp đỡ đương nhiên là vô cùng tốt.
Nặc lại bị cử chỉ, khí độ khác lạ của y làm cho cứng đờ, đuôi cũng không biết nên làm ra động tác gì.
Bách Nhĩ thấy gã không phản ứng, đầu tiên là khó hiểu, rồi sau đó giật mình vỗ trán như có điều ngộ ra, y ngượng ngùng nói “Xem ta kìa, lẽ ra ta phải đưa tới quý… quý phủ… mới đúng chứ.” Lời nói đã thành thói quen dưới ánh mắt mờ mịt của đối phương khiến y chợt mất tự nhiên, thế nhưng nhất thời y lại không suy nghĩ ra từ gì có thể thay thế cho “quý phủ”, quý phủ là thích hợp nhất rồi, vì thế đành cố gắng nói hết lời, không tránh khỏi có chút lắp bắp.
Thấy y như vậy, Nặc cuối cùng thở phào một hơi, không tiếp tục câu thúc như thế nữa, gã duỗi đầu ra, ngậm miếng da thú trong tay Bách Nhĩ, xoay người, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
Bách Nhĩ im lặng, nếu Duẫn có thể nhìn thấy, tất nhiên sẽ phát hiện tai y đang dần dần phiếm hồng. Y không phải kẻ ngốc, lúc này dĩ nhiên nhận ra Nặc không phải như y suy đoán vì hình thú không cầm tấm da đi được dẫn tới quẫn bách, mà là bị ngôn hành của y hù dọa.
“Bách Nhĩ, sau này ngươi còn muốn lên núi sao?” Duẫn hỏi. Hắn là một thú nhân nhạy bén, lúc Nặc với Bách Nhĩ đối thoại, hắn đã biết vết thương chí mạng của niết thố ở đâu, khiến hắn hiểu Bách Nhĩ cũng không phải dựa hết vào vận khí. Có thủ pháp lưu loát gọn lẹ như vậy cùng với sức phán đoán sắc bén mà không thiếu can đảm, cho dù là á thú yếu đuối cũng đáng để hắn mạo hiểm hợp tác cùng.
Bách Nhĩ muốn nói “không sai”, lời vừa tới miệng y lập tức kịp phản ứng, vì thế quy quy củ củ đổi thành một chữ “ừ”.
“Ta với Nặc đi cùng ngươi.” Duẫn không muốn sau này còn phải chia thức ăn từ con mồi á thú săn được. Tuy lần này y không khước từ, lại góp thêm chút sức lực, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không thoải mái như thế. Chỉ là cuộc sống bức bách, không thể nề hà mà thôi.
“Được.” Bách Nhĩ cười nói “Ta cũng có một số việc muốn thỉnh giáo ngươi.”
Duẫn nhìn trân trối, sau đó mới do dự hỏi “Ý ngươi nói là có chuyện muốn hỏi ta?” Tuy hắn có thể hiểu do Bách Nhĩ ít tiếp xúc với người khác, nên lời nói có chút kỳ lạ, thế nhưng y luôn thoát ra một ít từ ngữ khiến người nghe không hiểu, cũng thật sự khiến người ta đau đầu.
“A, đúng vậy.” Bách Nhĩ vội ho một tiếng, ngượng ngùng đáp. Lúc trước vẫn chỉ có một mình, nên chưa cảm thấy gì, hiện tại mới phát hiện thói quen nói chuyện này của mình có vẻ không hợp với nơi đây.
“Chuyện gì?”
“Ta muốn ngươi kể cho ta nghe trong rừng có những dã thú nào, đi săn cần phải chú ý những gì…” Đối phương thẳng thắn thế, Bách Nhĩ cũng không xấu hổ nữa, trực tiếp hỏi vấn đề bản thân muốn biết. Trong trí nhớ của nguyên chủ, liên quan tới phương diện này thật quá ít ỏi. Y còn chưa nói hết lời, Nặc đã quay trở lại, phía sau còn có Mục hóa thân thành báo con.
Nghe được âm thanh của bọn họ, trên mặt Duẫn lộ ra nụ cười, hắn cúi xuống nhấc thịt của hai nhà lên, quay đầu nói với Bách Nhĩ “Câu hỏi của ngươi chốc lát cũng không nói hết được, lúc nào ngươi tới lều của ta, những gì ta biết đều sẽ nói cho ngươi.”
Bách Nhĩ đáp ứng, nhìn bọn họ đi xa, đột nhiên phát hiện thiếu chút nữa quên mất một chuyện, y vội kêu lớn “Duẫn, sau khi ngươi về nhà, nhớ bảo Mục cầm da thú trả lại ta.” Đây chính là thứ y dùng để ngủ, tuy không ấm mấy, nhưng có còn hơn không.
Duẫn cười ha ha, cũng không quay đầu lại, khoát tay ý bảo “biết rồi”. Chờ tới khi Bách Nhĩ bắt đầu nấu thịt, Mục quả nhiên chạy đến, cầm theo hai tấm da thú, vừa thấy liền biết không phải tấm của Bách Nhĩ, hai miếng này lớn hơn, đẹp hơn của y nhiều.
“Là Nặc bảo ta đưa tới. Chỗ Nặc không thiếu loại da thú này, a phụ ném tấm kia của ngươi rồi, ông ấy bảo có lót dưới đất cũng cộm mông thôi.” Mục đặt da thú bên chân Bách Nhĩ, truyền đạt lời của a phụ, sau đó nhanh chân chạy đi. Ngay cả thời gian để Bách Nhĩ đáp lại cũng không có, chắc là sợ y nổi giận.
Bách Nhĩ nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó biến mất trong tuyết rơi, lúc này y mới cúi người nhặt hai tấm da thú trên đất lên, khi ngón tay chạm vào tấm da lông êm dày kia, trong lòng y cảm thấy ấm áp, khóe miệng bất giác hiện lên nét cười nhàn nhạt.
Tin tức mấy người Bách Nhĩ săn được một con niết thố lan nhanh khắp bộ lạc. Vào thời điểm tuyết rơi, không có chuyện để làm, mà thức ăn lại khan hiếm khiến tin này lập tức tạo ra chấn động không nhỏ. Không ít người có thái độ hoài nghi, dù sao cũng chỉ là một á thú, một tên mù, một kẻ què, sao có thể ở trong thời điểm thú nhân cường tráng của bộ lạc còn khó tìm được thức ăn, mà những kẻ đó còn săn được niết thố giảo hoạt, khó truy, việc này nghe vào tai quả thật giống một trò cười. Sở dĩ mọi người chú ý nhiều tới chuyện này là xuất phát từ tò mò sao Bách Nhĩ lại ở cùng với hai tên thú nhân tàn phế, đối với gút mắc về quan hệ của bọn họ sản sinh đủ loại suy đoán, cũng hưng trí bừng bừng chờ mong kết quả. Cuối cùng ai sẽ rời khỏi? Hay là hai thú nhân cùng có được á thú kia?
Bách Nhĩ không biết mình đã trở thành nhân vật chính cho mọi người rảnh rỗi đàm luận, mà kể có biết y cũng sẽ không để trong lòng, y lấy vài cái vảy thú sắc bén từ chỗ Nặc, đang mò mẫm làm quần áo da thú để mặc. Thế nhưng cũng giống như nấu đồ ăn, y cũng không biết may vá y phục, bởi vậy chỉ có thể vắt hết óc hồi tưởng hình thức y phục đơn giản nhất trước kia mặc qua, xem có thể phỏng chế không. Nhưng mà suy nghĩ thật lâu, đang định bắt đầu thử nghiệm thì lại phát hiện không có kim chỉ, không có cách nào hết, cuối cùng đành phải dùng vảy thú cắt hai mảnh da thú một trước một sau, chỗ trên vai cùng với dưới nách hai bên đều dùng gai xuyên thủng, lấy dây da thú cột chặt, miễn cưỡng làm cái áo cộc tay, còn hai cánh tay vẫn phơi bày da thịt như cũ. Chỉ mới như vậy đã khiến đầu y ra đầy mồ hôi rồi.
Về phần quần… Bách Nhĩ tự biết rõ ràng, không nên lãng phí da thú, vì thế y chỉ cắt một miếng bọc làm đũng quần, đồng dạng dùng dây da thú cột chặt hai bên thắt lưng. Lại vẫn mặc cái váy da thú kia, có điều y cắt hai miếng bao lấy cẳng chân cùng đầu gối. Rồi làm thêm hai cái bao từ khuỷu tay tới cổ tay, từng cái vụn vặt ghép lại xem như là bọc lấy cơ thể. Tuy da thịt vài bộ phận vẫn lộ ra ngoài, nhưng so với tấm da thú trước kia cũng ấm hơn nhiều. Quan trọng nhất là phía dưới không còn lạnh nữa. Chỉ cần chờ da của niết thố Nặc thuộc xong, làm thành áo choàng, vậy trải qua mùa tuyết rơi có lẽ sẽ không còn khó khăn như thế nữa. Về việc làm áo choàng, Bách Nhĩ cho rằng mình vẫn có thể đảm nhiệm được.
Buổi tối, lúc Mục tới, Bách Nhĩ đang dùng miếng gỗ làm lược, y thật sự chịu đủ cái mái tóc vừa bẩn vừa rối lại vừa hôi này rồi, lúc trước không có công cụ thì đành phải chịu, nay có vảy thú sắc bén, tuy cầm không được tiện lắm, nhưng gọt gỗ vẫn rất lưu loát.
Mục xách một bao da thú lớn chứa củ khổ tử ma tới, để trong lều của Bách Nhĩ.
“Hôm nay mọi người đều tới đối diện sông đào khổ tử ma, ngay cả á thú được chia thức ăn cũng tới. Nhưng mà không có ai trong họ nhanh bằng ta hết.” Nó còn chưa trưởng thành đến mức có thể xóa hết các vết vằn trên mặt, tâm tình lúc này cũng thể hiện rõ vẻ kiêu ngạo.
Bách Nhĩ nở nụ cười, nhưng lại có chút nghi hoặc “Sao hôm nay… mọi người lại đi đào?” Chẳng lẽ trong đó có nguyên nhân gì chủ cũ cơ thể này không rõ ràng?
“Ta nói chuyện rễ củ khổ tử ma có thể ăn được cho mọi người.” Mục hiển nhiên trả lời, ánh mắt bị chiếc áo kỳ lạ cùng với bao tay trên người Bách Nhĩ thu hút, khiến nó không khỏi nhìn thêm vài lần.
Bách Nhĩ ngẩn người, loại sự tình này không phải nên cố che giấu để tốt cho mình à? Sao nó ngược lại không sợ người khác biết, mà còn đi truyền bá khắp nơi, như vậy nếu kẻ khác đoạt mất chẳng phải mình lại phải chịu đói tiếp sao? Y không thể hiểu tâm tính người ở đây, nhưng bản thân y cũng không quá chú ý loại chuyện này, cho nên rất nhanh liền ném nó qua một bên.
Bởi vậy thời điểm trở lại bộ lạc chia thịt, y không hề keo kiệt mà đem hai cái đùi to cùng phần nhiều thịt của niết thố cho Nặc và Duẫn, lại chia nội tạng thành ba phần đều nhau, còn mình giữ lại phần sườn, da thú, đầu thú. Với cách chia như thế của y, Duẫn và Nặc vừa bất ngờ lại vừa cảm kích, nhưng cả hai cũng không khách khí đùn đẩy. Vào lúc này, ai lại ngại mình có nhiều đồ ăn đâu chứ, nhất là sức ăn của thú nhân lớn hơn á thú rất nhiều. Nhà Duẫn còn có một ấu thú đang trong thời kỳ trưởng thành, ăn thế nào cũng không đủ no.
“Chỗ da này để ta thuộc giúp ngươi.” Trước khi rời đi, Nặc do dự, rồi nói với Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ ngẩn ra, còn chưa trả lời, Duẫn đã cười ha ha lên “Bách Nhĩ, để Nặc làm đi, gã thuộc xong, sẽ làm da vừa mềm vừa ấm, quấn trên người chắc chắn sẽ thoải mái hơn miếng da thú của ngươi.” Trên người hắn còn vây tấm da thú cứng ngắc của Bách Nhĩ, liền bắt đầu cảm thấy khó chịu, sự trầm ổn của lúc trước, có thể thấy sau khi được chia thịt khiến tâm trạng hắn tốt hẳn lên, nói chuyện với Bách Nhĩ cũng tùy ý nhiều hơn mấy phần.
Bách Nhĩ bật cười, hai tay đưa tấm da thú mới được xếp gọn lại tới trước mặt Nặc, ôn hòa nói “Vậy làm phiền ngươi rồi.” Đối với công việc thuộc da, y chỉ biết quy trình đại khái từ những thợ săn già, bản thân cũng chưa từng thử qua, huống chi căn nhà này nghèo đến chuột cũng chẳng thèm ghé thăm, vật liệu thuộc da càng không có, giờ có người nguyện ý giúp đỡ đương nhiên là vô cùng tốt.
Nặc lại bị cử chỉ, khí độ khác lạ của y làm cho cứng đờ, đuôi cũng không biết nên làm ra động tác gì.
Bách Nhĩ thấy gã không phản ứng, đầu tiên là khó hiểu, rồi sau đó giật mình vỗ trán như có điều ngộ ra, y ngượng ngùng nói “Xem ta kìa, lẽ ra ta phải đưa tới quý… quý phủ… mới đúng chứ.” Lời nói đã thành thói quen dưới ánh mắt mờ mịt của đối phương khiến y chợt mất tự nhiên, thế nhưng nhất thời y lại không suy nghĩ ra từ gì có thể thay thế cho “quý phủ”, quý phủ là thích hợp nhất rồi, vì thế đành cố gắng nói hết lời, không tránh khỏi có chút lắp bắp.
Thấy y như vậy, Nặc cuối cùng thở phào một hơi, không tiếp tục câu thúc như thế nữa, gã duỗi đầu ra, ngậm miếng da thú trong tay Bách Nhĩ, xoay người, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
Bách Nhĩ im lặng, nếu Duẫn có thể nhìn thấy, tất nhiên sẽ phát hiện tai y đang dần dần phiếm hồng. Y không phải kẻ ngốc, lúc này dĩ nhiên nhận ra Nặc không phải như y suy đoán vì hình thú không cầm tấm da đi được dẫn tới quẫn bách, mà là bị ngôn hành của y hù dọa.
“Bách Nhĩ, sau này ngươi còn muốn lên núi sao?” Duẫn hỏi. Hắn là một thú nhân nhạy bén, lúc Nặc với Bách Nhĩ đối thoại, hắn đã biết vết thương chí mạng của niết thố ở đâu, khiến hắn hiểu Bách Nhĩ cũng không phải dựa hết vào vận khí. Có thủ pháp lưu loát gọn lẹ như vậy cùng với sức phán đoán sắc bén mà không thiếu can đảm, cho dù là á thú yếu đuối cũng đáng để hắn mạo hiểm hợp tác cùng.
Bách Nhĩ muốn nói “không sai”, lời vừa tới miệng y lập tức kịp phản ứng, vì thế quy quy củ củ đổi thành một chữ “ừ”.
“Ta với Nặc đi cùng ngươi.” Duẫn không muốn sau này còn phải chia thức ăn từ con mồi á thú săn được. Tuy lần này y không khước từ, lại góp thêm chút sức lực, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không thoải mái như thế. Chỉ là cuộc sống bức bách, không thể nề hà mà thôi.
“Được.” Bách Nhĩ cười nói “Ta cũng có một số việc muốn thỉnh giáo ngươi.”
Duẫn nhìn trân trối, sau đó mới do dự hỏi “Ý ngươi nói là có chuyện muốn hỏi ta?” Tuy hắn có thể hiểu do Bách Nhĩ ít tiếp xúc với người khác, nên lời nói có chút kỳ lạ, thế nhưng y luôn thoát ra một ít từ ngữ khiến người nghe không hiểu, cũng thật sự khiến người ta đau đầu.
“A, đúng vậy.” Bách Nhĩ vội ho một tiếng, ngượng ngùng đáp. Lúc trước vẫn chỉ có một mình, nên chưa cảm thấy gì, hiện tại mới phát hiện thói quen nói chuyện này của mình có vẻ không hợp với nơi đây.
“Chuyện gì?”
“Ta muốn ngươi kể cho ta nghe trong rừng có những dã thú nào, đi săn cần phải chú ý những gì…” Đối phương thẳng thắn thế, Bách Nhĩ cũng không xấu hổ nữa, trực tiếp hỏi vấn đề bản thân muốn biết. Trong trí nhớ của nguyên chủ, liên quan tới phương diện này thật quá ít ỏi. Y còn chưa nói hết lời, Nặc đã quay trở lại, phía sau còn có Mục hóa thân thành báo con.
Nghe được âm thanh của bọn họ, trên mặt Duẫn lộ ra nụ cười, hắn cúi xuống nhấc thịt của hai nhà lên, quay đầu nói với Bách Nhĩ “Câu hỏi của ngươi chốc lát cũng không nói hết được, lúc nào ngươi tới lều của ta, những gì ta biết đều sẽ nói cho ngươi.”
Bách Nhĩ đáp ứng, nhìn bọn họ đi xa, đột nhiên phát hiện thiếu chút nữa quên mất một chuyện, y vội kêu lớn “Duẫn, sau khi ngươi về nhà, nhớ bảo Mục cầm da thú trả lại ta.” Đây chính là thứ y dùng để ngủ, tuy không ấm mấy, nhưng có còn hơn không.
Duẫn cười ha ha, cũng không quay đầu lại, khoát tay ý bảo “biết rồi”. Chờ tới khi Bách Nhĩ bắt đầu nấu thịt, Mục quả nhiên chạy đến, cầm theo hai tấm da thú, vừa thấy liền biết không phải tấm của Bách Nhĩ, hai miếng này lớn hơn, đẹp hơn của y nhiều.
“Là Nặc bảo ta đưa tới. Chỗ Nặc không thiếu loại da thú này, a phụ ném tấm kia của ngươi rồi, ông ấy bảo có lót dưới đất cũng cộm mông thôi.” Mục đặt da thú bên chân Bách Nhĩ, truyền đạt lời của a phụ, sau đó nhanh chân chạy đi. Ngay cả thời gian để Bách Nhĩ đáp lại cũng không có, chắc là sợ y nổi giận.
Bách Nhĩ nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó biến mất trong tuyết rơi, lúc này y mới cúi người nhặt hai tấm da thú trên đất lên, khi ngón tay chạm vào tấm da lông êm dày kia, trong lòng y cảm thấy ấm áp, khóe miệng bất giác hiện lên nét cười nhàn nhạt.
Tin tức mấy người Bách Nhĩ săn được một con niết thố lan nhanh khắp bộ lạc. Vào thời điểm tuyết rơi, không có chuyện để làm, mà thức ăn lại khan hiếm khiến tin này lập tức tạo ra chấn động không nhỏ. Không ít người có thái độ hoài nghi, dù sao cũng chỉ là một á thú, một tên mù, một kẻ què, sao có thể ở trong thời điểm thú nhân cường tráng của bộ lạc còn khó tìm được thức ăn, mà những kẻ đó còn săn được niết thố giảo hoạt, khó truy, việc này nghe vào tai quả thật giống một trò cười. Sở dĩ mọi người chú ý nhiều tới chuyện này là xuất phát từ tò mò sao Bách Nhĩ lại ở cùng với hai tên thú nhân tàn phế, đối với gút mắc về quan hệ của bọn họ sản sinh đủ loại suy đoán, cũng hưng trí bừng bừng chờ mong kết quả. Cuối cùng ai sẽ rời khỏi? Hay là hai thú nhân cùng có được á thú kia?
Bách Nhĩ không biết mình đã trở thành nhân vật chính cho mọi người rảnh rỗi đàm luận, mà kể có biết y cũng sẽ không để trong lòng, y lấy vài cái vảy thú sắc bén từ chỗ Nặc, đang mò mẫm làm quần áo da thú để mặc. Thế nhưng cũng giống như nấu đồ ăn, y cũng không biết may vá y phục, bởi vậy chỉ có thể vắt hết óc hồi tưởng hình thức y phục đơn giản nhất trước kia mặc qua, xem có thể phỏng chế không. Nhưng mà suy nghĩ thật lâu, đang định bắt đầu thử nghiệm thì lại phát hiện không có kim chỉ, không có cách nào hết, cuối cùng đành phải dùng vảy thú cắt hai mảnh da thú một trước một sau, chỗ trên vai cùng với dưới nách hai bên đều dùng gai xuyên thủng, lấy dây da thú cột chặt, miễn cưỡng làm cái áo cộc tay, còn hai cánh tay vẫn phơi bày da thịt như cũ. Chỉ mới như vậy đã khiến đầu y ra đầy mồ hôi rồi.
Về phần quần… Bách Nhĩ tự biết rõ ràng, không nên lãng phí da thú, vì thế y chỉ cắt một miếng bọc làm đũng quần, đồng dạng dùng dây da thú cột chặt hai bên thắt lưng. Lại vẫn mặc cái váy da thú kia, có điều y cắt hai miếng bao lấy cẳng chân cùng đầu gối. Rồi làm thêm hai cái bao từ khuỷu tay tới cổ tay, từng cái vụn vặt ghép lại xem như là bọc lấy cơ thể. Tuy da thịt vài bộ phận vẫn lộ ra ngoài, nhưng so với tấm da thú trước kia cũng ấm hơn nhiều. Quan trọng nhất là phía dưới không còn lạnh nữa. Chỉ cần chờ da của niết thố Nặc thuộc xong, làm thành áo choàng, vậy trải qua mùa tuyết rơi có lẽ sẽ không còn khó khăn như thế nữa. Về việc làm áo choàng, Bách Nhĩ cho rằng mình vẫn có thể đảm nhiệm được.
Buổi tối, lúc Mục tới, Bách Nhĩ đang dùng miếng gỗ làm lược, y thật sự chịu đủ cái mái tóc vừa bẩn vừa rối lại vừa hôi này rồi, lúc trước không có công cụ thì đành phải chịu, nay có vảy thú sắc bén, tuy cầm không được tiện lắm, nhưng gọt gỗ vẫn rất lưu loát.
Mục xách một bao da thú lớn chứa củ khổ tử ma tới, để trong lều của Bách Nhĩ.
“Hôm nay mọi người đều tới đối diện sông đào khổ tử ma, ngay cả á thú được chia thức ăn cũng tới. Nhưng mà không có ai trong họ nhanh bằng ta hết.” Nó còn chưa trưởng thành đến mức có thể xóa hết các vết vằn trên mặt, tâm tình lúc này cũng thể hiện rõ vẻ kiêu ngạo.
Bách Nhĩ nở nụ cười, nhưng lại có chút nghi hoặc “Sao hôm nay… mọi người lại đi đào?” Chẳng lẽ trong đó có nguyên nhân gì chủ cũ cơ thể này không rõ ràng?
“Ta nói chuyện rễ củ khổ tử ma có thể ăn được cho mọi người.” Mục hiển nhiên trả lời, ánh mắt bị chiếc áo kỳ lạ cùng với bao tay trên người Bách Nhĩ thu hút, khiến nó không khỏi nhìn thêm vài lần.
Bách Nhĩ ngẩn người, loại sự tình này không phải nên cố che giấu để tốt cho mình à? Sao nó ngược lại không sợ người khác biết, mà còn đi truyền bá khắp nơi, như vậy nếu kẻ khác đoạt mất chẳng phải mình lại phải chịu đói tiếp sao? Y không thể hiểu tâm tính người ở đây, nhưng bản thân y cũng không quá chú ý loại chuyện này, cho nên rất nhanh liền ném nó qua một bên.