Chương : 17
“Hoàng thượng, người hôm nay khá hơn chút nào chưa?” Lưu công công một bên phái người rửa mặt cho Hoàng thượng, rồi vừa nói:”Hôm nay khí sắc Hoàng thượng tốt hơn rất nhiều.”
“Thái Úy đâu?” Cảnh Hi Miểu thỉnh thoảng nhìn ra cửa, mấy ngày hôm nay Thái Úy buổi tối ở đây cùng y, hoặc là trời vừa sáng thì sẽ đến thăm y, nhưng ngày hôm nay không thấy, “Thái Úy sẽ không tự mình hồi kinh trước chứ.”
“Sẽ không như thế đâu Hoàng thượng,” Lưu công công bồi bên cạnh cười nói, “Thái Úy hắn nói sẽ chờ Hoàng thượng lúc vết thương ở chân gần như khỏi hẳn, mới đồng thời cùng Hoàng thượng hồi kinh.”
Cảnh Hi Miểu nghe xong yên phận nằm xuống, tuy rằng ngồi ở trên giường không thể đứng dậy, nhưng vẫn hướng về phía cửa trông.
Một Vũ Lâm thị vệ đi vào, “Hoàng thượng, Đàn Tâm phủ Thái Úy đến thỉnh an.”
“Đàn Tâm?” Cảnh Hi Miểu nghi hoặc nhìn Lưu công công.
“Bẩm Hoàng thượng, người này lúc lão nô ở phủ Thái Úy, đã gặp một lần, là một hài tử xinh đẹp.” Lưu công công cũng vừa mới nhớ tới.
“Hài tử trong phủ Thái Úy?” Cảnh Hi Miểu lặp lại câu nói, đăm chiêu, “Vậy, để hắn vào đi.”
Đàn Tâm lúc trước đến nơi này gặp được Tướng Lý Nhược Mộc. Lần thứ hai nhìn thấy Tướng Lý Nhược Mộc là đang ngẩn ngơ nhìn cây trâm bạc Phi Yến trong một cái hộp.
“Thái Úy đại nhân, ta nghe nói lúc xưa có một câu chuyện. Một vị phi tần của quốc chủ đã chết, để lại cho quốc chủ một đôi trâm Phi Yến. Quốc chủ liền đem chúng đặt ở trong hộp”, Đàn Tâm ở bên nói, “Quốc chủ rất tưởng nhớ phi tần đó của hắn, nhưng lúc mở hộp ra, cây trâm Phi Yến hóa thành Phi Yến(chim Yến) thật bay mất. Lúc người đăng tiên tịch, chúng ta sống chỉ cần không quên nàng là được rồi.”
“Đàn Tâm đang nói gì vậy?” Tướng Lý Nhược Mộc cười như không cười nói.
“Đàn Tâm nói là, Thái Úy nên cưới vợ, không, không chỉ là cưới vợ, Thái Úy phải làm nhiều phòng cho nhiều thiếp, Thái Úy ngài nên làm để có dòng dõi, có dòng dõi gia tộc của ngài mới có thể phồn thịnh. Cuối cùng sau khi cách chức thị tộc họ Cảnh, gia tộc của ngài mới có thể thống nhất thiên hạ, Thái Úy, ngài cần người thừa kế. Có người thừa kế, ngài mới có thể quyết định được.”
“Đàn Tâm, ngươi bởi vì có mối quan hệ hận thù với Cảnh thị, nên ngươi đủ tận tâm, ngươi nói vô cùng chính xác. Nhưng ngươi phải hiểu được, trên đời này tuyệt đối không có việc không đen thì trắng như vậy được, ngươi đi ra ngoài đi.”
Tại sao chuyện này Thái Úy lại mềm yếu như vậy, chẳng lẽ là bị tên tiểu hoàng đế kia mê hoặc, Đàn Tâm quả muốn gặp Hoàng Thượng, ở trong thú uyển kia chính là cơ hội tốt nhất.
Chỉ là Đàn Tâm không nghĩ đến vừa vào cửa liền lấy làm khiếp sợ, tiểu hoàng đế này tuy rằng vẫn đang trên giường bệnh, nhưng mà dung mạo lại khí phách như vậy, nhìn thấy y, liền giống như nhìn thấy một mặt nước tĩnh lặng, ý niệm trong tâm tư bất tri bất giác rơi vào trong đó, nguyên lai y chính là người hấp dẫn như vậy. Chính là có một loại người như vậy, chỉ cần liếc y một cái, sẽ cảm thấy như gió xuân ấm áp, cũng lại không thể chuyển tầm mắt về hướng khác.
Cảnh Hi Miểu hướng về hắn mỉm cười, “Ngươi chính là Đàn Tâm sao? Thật là một hài tử đẹp đẽ, chẳng trách Thái Úy lại đem ngươi giữ lại trong phủ. Trẫm nhìn thấy ngươi cũng cảm thấy rất yêu thích ngươi, ngươi đến bên cạnh trẫm mà ngồi đi.”
Đàn Tâm cười đến ngọt mềm, “Có điều ta không phải bởi vì có được sủng ái của Thái Úy mà có thể nán lại ở phủ Thái Úy. Ta chỉ là trợ tá của Thái Úy, là bởi vì Thượng Thư Lệnh Lý Doãn Chi thân thiết với ta, Thái Úy mới coi trọng ta như vậy.”
“Hóa ra là như vậy a,” Cảnh Hi Miểu thoáng gật đầu, “Lưu công công kêu thái giám dâng trà vào.”
Đàn Tâm tựa như sực nhớ cái gì, “Ta suýt nữa quên, Lưu công công, Thái Úy hình như lại đang tìm ngươi thì phải.”
Cảnh Hi Miểu “Nha” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lưu công công,” Mau đi đi, đoán là có người hầu hạ xảy ra vấn đề với những hoàng thân ở đó, Thái Úy gọi ngươi quay về hỏi một số chuyện.”
Đàn Tâm cười trong lòng, bên cạnh Hoàng thượng tổng cộng chỉ có một tổng quản hầu hạ không phải người câm, người điếc, người mù không biết chữ, vì vậy đó chắc chắn là tâm phúc của Thái Úy. Nếu như Thái Úy muốn triệu hắn về, nhất định là kiểm tra tình trạng gần đây của Hoàng thượng, sao có thể là chuyện khác được. Có thể thấy vị Hoàng thượng này không có tâm cơ. Bất quá hôm nay, Thái Úy cũng không có triệu Lưu công công về, hắn bất quá sai Lưu công công cùng Hoàng thượng nói một câu. Ngược lại Lưu công công cũng không thể cùng Thái Úy đối lập, Thái Úy suy cho cùng không có gọi hắn.
Lưu công công vừa đi, Đàn Tâm liền mở miệng nói, “Hoàng thượng long nhan thực sự là uy nghi, tương lai sẽ tự mình nhiếp chính trở thành một vị vua tài giỏi.”
“Ngươi nói cái gì?” Cảnh Hi Miểu dừng một chút, lập tức nở nụ cười, “Trẫm còn chưa từng nghe qua có người bình luận tướng mạo của trẫm, đặc biệt là chưa từng nghe nói có người nói trẫm uy nghi.”
Dù gì cũng là người lớn lên trong hoàng cung phức tạp này, dĩ nhiên đối với chính mình có điều phòng bị, dễ dàng tránh đề cập đến những chuyện nhiếp chính này. Đàn Tâm nở nụ cười, ánh mắt trong veo như có thể nhìn thấu trong đó, “Hoàng thượng, Đàn Tâm nguyện ý tận hiến với ngài.”
“Đàn Tâm,” Cảnh Hi Miểu gật gù, trong mắt không một chút rung động, không nhìn ra hỉ ác, “Đàn Tâm, danh tự này là ý gì?Là cánh hoa đỏ phai màu, là hoa mai điểm ở mi tâm nữ nhân, ‘Tu nga mạn kiểm, bất ngữ đàn tâm nhất điểm’ Danh tự này rất thích hợp với ngươi, ngươi thật sự là một người xinh đẹp trong vạn người.” (Câu thơ kia không hiểu được nghĩa là gì nên không thể dịch được, xl mấy nàng T.T. Câu gốc: 修蛾慢脸, 不语檀心一点)
“Hoàng thượng, đối với người khác, Đàn Tâm chính là một kẻ xinh đẹp trong vạn người. Nhưng đối với hoàng thượng, Đàn Tâm hai chữ này còn có một hàm nghĩa, đó chính là ý tứ của lòng trung thành.” Đàn Tâm không mỉm cười nữa, “Đàn Tâm cũng không phải họ Đàn, Đàn Tâm họ Cảnh, cùng huyết thống với Hoàng thượng.”
“Ngươi họ Cảnh?” Cảnh Hi Miểu nghiêng người dựa vào giường, lúc này đang nâng chén trà lên, bất giác lại buông xuống, biểu hiện ngưng tụ lại một chút, “Ngươi là người một nhà sao? Chẳng lẽ là họ hàng xa?”
Đàn Tâm cười khổ một cái, “Ta cùng Hoàng thượng huyết thống cũng không xa, ta là nhi tử của Dục Giang Vương bị trục xuất, bị Dục Giang Vương trục xuất khỏi Liễu gia, sau đó được Thái Úy thu nhận và giúp đỡ. Bất quá ngày hôm nay ta được gặp Hoàng thượng, mới phát giác được ta vừa mới trở lại nhà của chính mình.”
“Cha của ngươi tại sao lại trục xuất ngươi?” Cảnh Hi Miểu nghi hoặc nhìn Đàn Tâm, “Ngươi còn nhỏ như thế, làm sao có sự tình tội ác tày trời được.”
“Ta bị cha ruột cưỡng hiếp, bị hắn độc chiếm. Bởi vì sau đó phản kháng lại, nên bị trục xuất khỏi gia tộc”. Đàn Tâm bình tĩnh nói, “Còn có các tỷ tỷ của ta, đều bị phụ thân giam cầm.”
“Cái gì?” Tay Cảnh Hi Miểu run run một hồi, “Lại có người như thế, họ Cảnh không trách không thể lâu dài được.” Trong lòng mơ hồ nổi giận, Dục Giang Vương dĩ nhiên lại là người như vậy.
“Hoàng thượng bớt giận. Hoàng thượng, ngài tương lai nhất định phải thu hồi phiên quốc(nước chư hầu) Dục Giang Vương, dù cho chính là vì gia tộc họ Cảnh cũng phải làm như vậy. Thế nhưng, trước đó, ta sẽ bảo vệ Hoàng thượng, tận hết sở năng của ta mà bảo vệ Hoàng thượng, mãi đến tận lúc Hoàng thượng chân chính đăng quang ngôi Hoàng Đế, nắm giữ thiên hạ. Ta tuyệt đối không cho phép người như Cảnh Tường làm hại Hoàng thượng, Hoàng thượng, ta nghe nói phụ thân của Cảnh Tường, Duệ Khánh Vương đã chết, sáng nay chết ở phủ Thái Úy.” Đàn Tâm nói.
“Duệ Khánh Vương chết rồi?” Cảnh Hi Miểu hơi nhếch môi lên. Không sai, tiểu Hoàng đế này còn biết suy nghĩ, trong lòng Đàn Tâm đánh giá, Thái Úy không động y, xem ra không phải y ngu dại, có lẽ là y thông minh, cũng khó nói, không ai sẽ từ chối ngôi vị Hoàng đế ở trước mặt, y cũng vậy, nhất định là phải vững vàng, Thái úy nhất định là thận trọng làm theo cảm tính, chuẩn bị tùy thời hành động.
“Đàn Tâm nhìn ra được ánh mắt ái mộ, Thái Úy lúc hắn nói về Hoàng thượng, trong mắt ý tứ rất là thương tiếc. Thái Úy hắn lần này biểu hiện cũng nói ra hắn quan tâm Hoàng thượng, thậm chí quan tâm hơn mức bình thường. Một ở bên trong chính sự bôn ba vùng vẫy, bất cứ lúc nào cũng có thể chết người, chắc chắn sẽ không làm chuyện vô vị, vậy hắn làm một hành động như thế, kỳ thực cũng bởi vì Thái Úy hắn có tình cảm riêng tư ở bên trong, không cho phép Hoàng thượng xảy ra chuyện gì.” Đàn tâm không quên đi được mặt mũi bình tĩnh của Cảnh Hi Miểu, quả nhiên là Thái Úy chỉ theo ý mình.
“Nhìn ra được Thái Úy sẽ không tha cho Cảnh Tường, Hoàng thượng chỉ cần thúc đẩy đôi chút, tin rằng Thái Úy sẽ vì Hoàng thượng mà diệt trừ ý đồ mưu hại Hoàng Thượng của phiên quốc Duệ Khánh.”
“Đàn Tâm, nếu như vậy, sau này tốt nhất chớ có nói nữa. Trẫm nghĩ Thái Úy sau khi xử lý tang báo của Duệ Khánh Vương, sẽ đến nơi này, ngươi hay là trở về trước đi. Ngươi cũng là họ Cảnh, bình thường làm việc gì thì phải càng cẩn thận hơn, Lý Doãn Chi tuy rằng tuổi vẫn còn trẻ, trẫm nghe bảo hắn là một người tận tâm với xã tắc, ngươi cùng hắn giao du thân thiết, không thể tốt hơn. Dục Giang Vương tuy rằng nắm giữ phiên quốc to lớn giàu có nhất,nhưng là hắn làm điều ngang ngược, ngày sau sẽ không có kết cục tốt, có điều họ Cảnh cũng không phải gia tộc quý giá gì, tất cả còn phải xem chính mình, mới có thể có thành tựu.” Hai mắt Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, ôn hòa như nước, thế nhưng nói ra, trọng lượng cũng không nhẹ.
“Hoàng thượng giáo huấn, Đàn Tâm vĩnh viễn không quên.” Đàn Tâm quỳ xuống lạy, xem ra vị Hoàng thượng này tâm cơ cũng rất sâu, càng không phải là dáng vẻ mặt ngoài kia, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tin tưởng mình.
“Ngươi đi đi, lúc rãnh rỗi, nếu như Thái Úy cho phép, ngươi hãy thường đến đây đi dạo, cùng trẫm trò chuyện, nói một chút về những thứ bên ngoài.” Cảnh Hi Miểu nở nụ cười, đẹp đến động lòng người.
“Tuân lệnh Hoàng thượng, Hoàng thượng, Đàn Tâm nhất định sẽ làm đôi tai cùng đôi mắt của người.” Đàn Tâm một lời hai ý, Cảnh Hi Miểu khẽ nhướn mày.
Cảnh Hi Miểu nhìn Đàn Tâm mở cửa, mới đem tay ra xem, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Y hơi nghiêng đầu, từ bên hông móc ra cái ví có đựng ngọc bội mà Tướng Lý Nhược Mộc tặng y, nhẹ nhàng vuốt ve một hồi, xếp vào trở lại, một lát lại móc ra đu đưa, bên môi mơ hồ hiện ra ý cười, có điều lại nhíu mày. Chuyện người trong thiên hạ, dồn dập hỗn loạn, Cảnh Hi Miểu tiếp xúc không nhiều người, Tướng Lý Nhược Mộc tuy rằng nghiêm túc lãnh khốc, nhưng là thẳng thắng, còn Đàn Tâm, chỉ là cùng mình nói mấy câu thôi lại làm cho chính mình đặc biệt cảm thấy mệt mỏi. Còn có hóa ra, Tướng Lý Nhược Mộc tựa như có mấy phần yêu thích mình, không phải chỉ có mỗi mình có ảo giác a.
Cảnh Hi Miểu ngồi một mình trong hành cung nhất thời thở dài thở ngắn, một trận phiền muộn việc trong triều, một hồi suy tư những hành động lời nói của Tướng Lý Nhược Mộc, một đoạn tâm tư quả thực như nữ tử giống như bách chuyển thiên hồi, dù là Cảnh Hi Miểu với người ngoài trước mặt không chút biến sắc, chỗ không người kì thực cùng hài tử hướng nội không có gì khác biệt. Chỉ là xưa nay thân thể yếu ớt, vết thương phía sau còn chưa khôi phục, một hồi liền cảm thấy uể oải không tả được, không có tinh thần.
Bách chuyển thiên hồi: Hình dung nhiều lần quay lại hoặc quá trình phức tạp.
“Thái Úy đâu?” Cảnh Hi Miểu thỉnh thoảng nhìn ra cửa, mấy ngày hôm nay Thái Úy buổi tối ở đây cùng y, hoặc là trời vừa sáng thì sẽ đến thăm y, nhưng ngày hôm nay không thấy, “Thái Úy sẽ không tự mình hồi kinh trước chứ.”
“Sẽ không như thế đâu Hoàng thượng,” Lưu công công bồi bên cạnh cười nói, “Thái Úy hắn nói sẽ chờ Hoàng thượng lúc vết thương ở chân gần như khỏi hẳn, mới đồng thời cùng Hoàng thượng hồi kinh.”
Cảnh Hi Miểu nghe xong yên phận nằm xuống, tuy rằng ngồi ở trên giường không thể đứng dậy, nhưng vẫn hướng về phía cửa trông.
Một Vũ Lâm thị vệ đi vào, “Hoàng thượng, Đàn Tâm phủ Thái Úy đến thỉnh an.”
“Đàn Tâm?” Cảnh Hi Miểu nghi hoặc nhìn Lưu công công.
“Bẩm Hoàng thượng, người này lúc lão nô ở phủ Thái Úy, đã gặp một lần, là một hài tử xinh đẹp.” Lưu công công cũng vừa mới nhớ tới.
“Hài tử trong phủ Thái Úy?” Cảnh Hi Miểu lặp lại câu nói, đăm chiêu, “Vậy, để hắn vào đi.”
Đàn Tâm lúc trước đến nơi này gặp được Tướng Lý Nhược Mộc. Lần thứ hai nhìn thấy Tướng Lý Nhược Mộc là đang ngẩn ngơ nhìn cây trâm bạc Phi Yến trong một cái hộp.
“Thái Úy đại nhân, ta nghe nói lúc xưa có một câu chuyện. Một vị phi tần của quốc chủ đã chết, để lại cho quốc chủ một đôi trâm Phi Yến. Quốc chủ liền đem chúng đặt ở trong hộp”, Đàn Tâm ở bên nói, “Quốc chủ rất tưởng nhớ phi tần đó của hắn, nhưng lúc mở hộp ra, cây trâm Phi Yến hóa thành Phi Yến(chim Yến) thật bay mất. Lúc người đăng tiên tịch, chúng ta sống chỉ cần không quên nàng là được rồi.”
“Đàn Tâm đang nói gì vậy?” Tướng Lý Nhược Mộc cười như không cười nói.
“Đàn Tâm nói là, Thái Úy nên cưới vợ, không, không chỉ là cưới vợ, Thái Úy phải làm nhiều phòng cho nhiều thiếp, Thái Úy ngài nên làm để có dòng dõi, có dòng dõi gia tộc của ngài mới có thể phồn thịnh. Cuối cùng sau khi cách chức thị tộc họ Cảnh, gia tộc của ngài mới có thể thống nhất thiên hạ, Thái Úy, ngài cần người thừa kế. Có người thừa kế, ngài mới có thể quyết định được.”
“Đàn Tâm, ngươi bởi vì có mối quan hệ hận thù với Cảnh thị, nên ngươi đủ tận tâm, ngươi nói vô cùng chính xác. Nhưng ngươi phải hiểu được, trên đời này tuyệt đối không có việc không đen thì trắng như vậy được, ngươi đi ra ngoài đi.”
Tại sao chuyện này Thái Úy lại mềm yếu như vậy, chẳng lẽ là bị tên tiểu hoàng đế kia mê hoặc, Đàn Tâm quả muốn gặp Hoàng Thượng, ở trong thú uyển kia chính là cơ hội tốt nhất.
Chỉ là Đàn Tâm không nghĩ đến vừa vào cửa liền lấy làm khiếp sợ, tiểu hoàng đế này tuy rằng vẫn đang trên giường bệnh, nhưng mà dung mạo lại khí phách như vậy, nhìn thấy y, liền giống như nhìn thấy một mặt nước tĩnh lặng, ý niệm trong tâm tư bất tri bất giác rơi vào trong đó, nguyên lai y chính là người hấp dẫn như vậy. Chính là có một loại người như vậy, chỉ cần liếc y một cái, sẽ cảm thấy như gió xuân ấm áp, cũng lại không thể chuyển tầm mắt về hướng khác.
Cảnh Hi Miểu hướng về hắn mỉm cười, “Ngươi chính là Đàn Tâm sao? Thật là một hài tử đẹp đẽ, chẳng trách Thái Úy lại đem ngươi giữ lại trong phủ. Trẫm nhìn thấy ngươi cũng cảm thấy rất yêu thích ngươi, ngươi đến bên cạnh trẫm mà ngồi đi.”
Đàn Tâm cười đến ngọt mềm, “Có điều ta không phải bởi vì có được sủng ái của Thái Úy mà có thể nán lại ở phủ Thái Úy. Ta chỉ là trợ tá của Thái Úy, là bởi vì Thượng Thư Lệnh Lý Doãn Chi thân thiết với ta, Thái Úy mới coi trọng ta như vậy.”
“Hóa ra là như vậy a,” Cảnh Hi Miểu thoáng gật đầu, “Lưu công công kêu thái giám dâng trà vào.”
Đàn Tâm tựa như sực nhớ cái gì, “Ta suýt nữa quên, Lưu công công, Thái Úy hình như lại đang tìm ngươi thì phải.”
Cảnh Hi Miểu “Nha” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lưu công công,” Mau đi đi, đoán là có người hầu hạ xảy ra vấn đề với những hoàng thân ở đó, Thái Úy gọi ngươi quay về hỏi một số chuyện.”
Đàn Tâm cười trong lòng, bên cạnh Hoàng thượng tổng cộng chỉ có một tổng quản hầu hạ không phải người câm, người điếc, người mù không biết chữ, vì vậy đó chắc chắn là tâm phúc của Thái Úy. Nếu như Thái Úy muốn triệu hắn về, nhất định là kiểm tra tình trạng gần đây của Hoàng thượng, sao có thể là chuyện khác được. Có thể thấy vị Hoàng thượng này không có tâm cơ. Bất quá hôm nay, Thái Úy cũng không có triệu Lưu công công về, hắn bất quá sai Lưu công công cùng Hoàng thượng nói một câu. Ngược lại Lưu công công cũng không thể cùng Thái Úy đối lập, Thái Úy suy cho cùng không có gọi hắn.
Lưu công công vừa đi, Đàn Tâm liền mở miệng nói, “Hoàng thượng long nhan thực sự là uy nghi, tương lai sẽ tự mình nhiếp chính trở thành một vị vua tài giỏi.”
“Ngươi nói cái gì?” Cảnh Hi Miểu dừng một chút, lập tức nở nụ cười, “Trẫm còn chưa từng nghe qua có người bình luận tướng mạo của trẫm, đặc biệt là chưa từng nghe nói có người nói trẫm uy nghi.”
Dù gì cũng là người lớn lên trong hoàng cung phức tạp này, dĩ nhiên đối với chính mình có điều phòng bị, dễ dàng tránh đề cập đến những chuyện nhiếp chính này. Đàn Tâm nở nụ cười, ánh mắt trong veo như có thể nhìn thấu trong đó, “Hoàng thượng, Đàn Tâm nguyện ý tận hiến với ngài.”
“Đàn Tâm,” Cảnh Hi Miểu gật gù, trong mắt không một chút rung động, không nhìn ra hỉ ác, “Đàn Tâm, danh tự này là ý gì?Là cánh hoa đỏ phai màu, là hoa mai điểm ở mi tâm nữ nhân, ‘Tu nga mạn kiểm, bất ngữ đàn tâm nhất điểm’ Danh tự này rất thích hợp với ngươi, ngươi thật sự là một người xinh đẹp trong vạn người.” (Câu thơ kia không hiểu được nghĩa là gì nên không thể dịch được, xl mấy nàng T.T. Câu gốc: 修蛾慢脸, 不语檀心一点)
“Hoàng thượng, đối với người khác, Đàn Tâm chính là một kẻ xinh đẹp trong vạn người. Nhưng đối với hoàng thượng, Đàn Tâm hai chữ này còn có một hàm nghĩa, đó chính là ý tứ của lòng trung thành.” Đàn Tâm không mỉm cười nữa, “Đàn Tâm cũng không phải họ Đàn, Đàn Tâm họ Cảnh, cùng huyết thống với Hoàng thượng.”
“Ngươi họ Cảnh?” Cảnh Hi Miểu nghiêng người dựa vào giường, lúc này đang nâng chén trà lên, bất giác lại buông xuống, biểu hiện ngưng tụ lại một chút, “Ngươi là người một nhà sao? Chẳng lẽ là họ hàng xa?”
Đàn Tâm cười khổ một cái, “Ta cùng Hoàng thượng huyết thống cũng không xa, ta là nhi tử của Dục Giang Vương bị trục xuất, bị Dục Giang Vương trục xuất khỏi Liễu gia, sau đó được Thái Úy thu nhận và giúp đỡ. Bất quá ngày hôm nay ta được gặp Hoàng thượng, mới phát giác được ta vừa mới trở lại nhà của chính mình.”
“Cha của ngươi tại sao lại trục xuất ngươi?” Cảnh Hi Miểu nghi hoặc nhìn Đàn Tâm, “Ngươi còn nhỏ như thế, làm sao có sự tình tội ác tày trời được.”
“Ta bị cha ruột cưỡng hiếp, bị hắn độc chiếm. Bởi vì sau đó phản kháng lại, nên bị trục xuất khỏi gia tộc”. Đàn Tâm bình tĩnh nói, “Còn có các tỷ tỷ của ta, đều bị phụ thân giam cầm.”
“Cái gì?” Tay Cảnh Hi Miểu run run một hồi, “Lại có người như thế, họ Cảnh không trách không thể lâu dài được.” Trong lòng mơ hồ nổi giận, Dục Giang Vương dĩ nhiên lại là người như vậy.
“Hoàng thượng bớt giận. Hoàng thượng, ngài tương lai nhất định phải thu hồi phiên quốc(nước chư hầu) Dục Giang Vương, dù cho chính là vì gia tộc họ Cảnh cũng phải làm như vậy. Thế nhưng, trước đó, ta sẽ bảo vệ Hoàng thượng, tận hết sở năng của ta mà bảo vệ Hoàng thượng, mãi đến tận lúc Hoàng thượng chân chính đăng quang ngôi Hoàng Đế, nắm giữ thiên hạ. Ta tuyệt đối không cho phép người như Cảnh Tường làm hại Hoàng thượng, Hoàng thượng, ta nghe nói phụ thân của Cảnh Tường, Duệ Khánh Vương đã chết, sáng nay chết ở phủ Thái Úy.” Đàn Tâm nói.
“Duệ Khánh Vương chết rồi?” Cảnh Hi Miểu hơi nhếch môi lên. Không sai, tiểu Hoàng đế này còn biết suy nghĩ, trong lòng Đàn Tâm đánh giá, Thái Úy không động y, xem ra không phải y ngu dại, có lẽ là y thông minh, cũng khó nói, không ai sẽ từ chối ngôi vị Hoàng đế ở trước mặt, y cũng vậy, nhất định là phải vững vàng, Thái úy nhất định là thận trọng làm theo cảm tính, chuẩn bị tùy thời hành động.
“Đàn Tâm nhìn ra được ánh mắt ái mộ, Thái Úy lúc hắn nói về Hoàng thượng, trong mắt ý tứ rất là thương tiếc. Thái Úy hắn lần này biểu hiện cũng nói ra hắn quan tâm Hoàng thượng, thậm chí quan tâm hơn mức bình thường. Một ở bên trong chính sự bôn ba vùng vẫy, bất cứ lúc nào cũng có thể chết người, chắc chắn sẽ không làm chuyện vô vị, vậy hắn làm một hành động như thế, kỳ thực cũng bởi vì Thái Úy hắn có tình cảm riêng tư ở bên trong, không cho phép Hoàng thượng xảy ra chuyện gì.” Đàn tâm không quên đi được mặt mũi bình tĩnh của Cảnh Hi Miểu, quả nhiên là Thái Úy chỉ theo ý mình.
“Nhìn ra được Thái Úy sẽ không tha cho Cảnh Tường, Hoàng thượng chỉ cần thúc đẩy đôi chút, tin rằng Thái Úy sẽ vì Hoàng thượng mà diệt trừ ý đồ mưu hại Hoàng Thượng của phiên quốc Duệ Khánh.”
“Đàn Tâm, nếu như vậy, sau này tốt nhất chớ có nói nữa. Trẫm nghĩ Thái Úy sau khi xử lý tang báo của Duệ Khánh Vương, sẽ đến nơi này, ngươi hay là trở về trước đi. Ngươi cũng là họ Cảnh, bình thường làm việc gì thì phải càng cẩn thận hơn, Lý Doãn Chi tuy rằng tuổi vẫn còn trẻ, trẫm nghe bảo hắn là một người tận tâm với xã tắc, ngươi cùng hắn giao du thân thiết, không thể tốt hơn. Dục Giang Vương tuy rằng nắm giữ phiên quốc to lớn giàu có nhất,nhưng là hắn làm điều ngang ngược, ngày sau sẽ không có kết cục tốt, có điều họ Cảnh cũng không phải gia tộc quý giá gì, tất cả còn phải xem chính mình, mới có thể có thành tựu.” Hai mắt Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, ôn hòa như nước, thế nhưng nói ra, trọng lượng cũng không nhẹ.
“Hoàng thượng giáo huấn, Đàn Tâm vĩnh viễn không quên.” Đàn Tâm quỳ xuống lạy, xem ra vị Hoàng thượng này tâm cơ cũng rất sâu, càng không phải là dáng vẻ mặt ngoài kia, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tin tưởng mình.
“Ngươi đi đi, lúc rãnh rỗi, nếu như Thái Úy cho phép, ngươi hãy thường đến đây đi dạo, cùng trẫm trò chuyện, nói một chút về những thứ bên ngoài.” Cảnh Hi Miểu nở nụ cười, đẹp đến động lòng người.
“Tuân lệnh Hoàng thượng, Hoàng thượng, Đàn Tâm nhất định sẽ làm đôi tai cùng đôi mắt của người.” Đàn Tâm một lời hai ý, Cảnh Hi Miểu khẽ nhướn mày.
Cảnh Hi Miểu nhìn Đàn Tâm mở cửa, mới đem tay ra xem, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Y hơi nghiêng đầu, từ bên hông móc ra cái ví có đựng ngọc bội mà Tướng Lý Nhược Mộc tặng y, nhẹ nhàng vuốt ve một hồi, xếp vào trở lại, một lát lại móc ra đu đưa, bên môi mơ hồ hiện ra ý cười, có điều lại nhíu mày. Chuyện người trong thiên hạ, dồn dập hỗn loạn, Cảnh Hi Miểu tiếp xúc không nhiều người, Tướng Lý Nhược Mộc tuy rằng nghiêm túc lãnh khốc, nhưng là thẳng thắng, còn Đàn Tâm, chỉ là cùng mình nói mấy câu thôi lại làm cho chính mình đặc biệt cảm thấy mệt mỏi. Còn có hóa ra, Tướng Lý Nhược Mộc tựa như có mấy phần yêu thích mình, không phải chỉ có mỗi mình có ảo giác a.
Cảnh Hi Miểu ngồi một mình trong hành cung nhất thời thở dài thở ngắn, một trận phiền muộn việc trong triều, một hồi suy tư những hành động lời nói của Tướng Lý Nhược Mộc, một đoạn tâm tư quả thực như nữ tử giống như bách chuyển thiên hồi, dù là Cảnh Hi Miểu với người ngoài trước mặt không chút biến sắc, chỗ không người kì thực cùng hài tử hướng nội không có gì khác biệt. Chỉ là xưa nay thân thể yếu ớt, vết thương phía sau còn chưa khôi phục, một hồi liền cảm thấy uể oải không tả được, không có tinh thần.
Bách chuyển thiên hồi: Hình dung nhiều lần quay lại hoặc quá trình phức tạp.